Giáng sinh ngọt ngào
Chương 16
1 giờ chiều ngày thứ 6
– Xong chưa em?.
– Dạ xong rồi anh. Anh sang đón em hả?.
– Ừm! Giờ anh sang nè. Chờ anh tí.
Ngày em mong chờ nhất tuần cuối cùng cũng đã tới. Chiều thứ 6 đồng nghĩa với việc em và My sẽ có chuyến đi chơi cùng với nhau đầu tiên và hơn hết chính là Nha Trang, một trong những vùng biển đẹp nhất Việt Nam
Từ ngày xảy ra sự cố với Linh, em có nhắn tin xin lỗi nhưng cô ấy không rep lại, gọi điện cũng không bốc máy như thể Linh đang biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của em vậy. Chạy xe lon ton dưới trời nắng cuối cùng cũng đến cánh cổng nhà My. Vừa dựng xe xuống em nhìn thấy Linh đang dắt xe đi ra
– Ơ Linh. Chào…chào em…
– Anh… anh Minh.
– Ơ kìa. Linh… Linh. – Không đợi em nói một tiếng, cô bé lên xe nổ máy rồi phóng thằng bỏ đằng sau tiếng gọi í ới của em
Lững thững bước vào hiên nhà. Em ngồi thừ xuống móc điện thoại ra gọi cho My. Tiếng chuông vừa đổ thì My bước ra. Cô ấy diện cho mình một chiếc quần đùi và cái áo phông có in hình một nhân vật hoạt hình nào đấy em không biết tên, đi giày thể thao, tóc cột cao đeo đằng sau là một cái ba lô khá to. Em không nghĩ là chỉ đi có 2 ngày thôi mà cô ấy lại mang nhiều đồ đến như vậy
– Em mang nhiều đồ thế. Tính đi du lịch cả tháng à?.
– Đồ con gái sao anh biết được. Đỡ dùm em cái, em mặc cái áo. – Cô ấy đưa balo cho em rồi khoác cái áo chống nắng lên người.
– Trời nắng như vậy em không sợ đen da à? – Vừa nói, em vừa chỉ vào chân cô ấy
– Không anh. Da em không bắt nắng. Với lại em có thoa kem chống nắng rồi. – Cô ấy cười
– Mà hồi nãy anh gặp Linh à?
– Ừm. Anh có gọi mà nó không thèm nhìn anh luôn. Chạy thẳng. Chắc đang còn giận anh.
– Nó còn xấu hổ đấy. Mà cả anh nữa cơ nhìn chằm chằm vào nó như thế, con Linh không xấu hổ mới lạ.
– Con trai mà em. Sao mà chống được.
– Vậy con trai thích nhìn gì là nhìn à? – Giọng My có vẻ hậm hực
– Ừ. Thì từ nay anh không nhìn như thế nữa. Được chưa?
– Nhớ đấy. Em còn gặp được trường hợp như thế nữa em móc mắt. – Cô ấy vừa nói vừa đưa hai ngón tay lên dọa em.
Lúc đó em không suy nghĩ nhiều về những lời My nói đâu. Sau này nghĩ lại rồi hỏi My, cô ấy chối các kiểu rồi khi yêu nhau, cô ấy mới thú thật là ghen các bác ợ. Dễ thương lắm…
– Tí nữa lên vẫn phải gửi xe đấy.
– Vậy à. Thế thì em với anh đi taxi lên. Con xe để ở đây cũng được.
– Có mất không đấy. Gia tài của anh chỉ có cái xe này thôi đấy. – Em làm mặt nghiêm trọng
– Mất cái đầu anh đấy. Dắt xe vô trong gara đi. Để gọn lại.
Em với My bắt taxi lên quán. Thấy mọi người đã tập trung gần đầy đủ. Tất cả là 12 người tính cả quản lý, người yêu và bạn của ổng. Mọi người đều trạc tuổi nhau nên cũng dễ gần. Chỉ một lát là làm quen nói chuyện với nhau như những người bạn lâu năm vậy. My cứ quấn quýt bên mấy cô bé phục vụ trong quán ra vẻ thân quen lắm, mấy thằng cu làm cùng với em nhìn thấy My thì cứ hỏi bồ anh à? Xinh thế? Đủ các kiểu. Phởn chí nên quất luôn: Vợ sắp cưới của tao đó.
2h chiều, tất cả mọi người lên xe. 12 người chia đều ra 2 chiếc Fortuner, em và My ngồi ở hàng ghế dưới. Trước khi lên xe My có mua mấy quả chanh. Em hỏi sao thì cô ấy nói thường hay bị say xe nên mua dự phòng.
Xe bon bon trên đường khi đi tới đại phận Nha Trang thì em thấy My có hiện tượng dính cước. Cô ấy mắt nhắm nghiền gục đầu lên ngực em nằm, tay chân cũng không còn động đậy, mặt hơi nhợt nhạt kiểu như người chết trôi ấy. Em hơi hốt nên gọi:
– My. Em có sao không? Thấy đau ở đâu à?
– Ưm! Em hơi mệt…không sao đâu. – Mắt vẫn nhắm nghiền rồi đáp
– Quả chanh đâu rồi đưa cho anh, anh bóc ra cho.
My chỉ vào cái túi xách nhỏ bên hông cô ấy. Em lấy ra rồi bóc từng miếng một: Miếng thì cho cô ấy ngậm, miếng thì để cho ngửi. Mùi chua của chanh cũng làm em cảm thấy tỉnh táo đôi phần. Thấy My thở dài, dường như cũng đã bớt mệt cô ấy từ từ mở mắt ra:
– Sao rồi. Đỡ chưa em?.
– Ưm! Cũng còn mệt lắm.
– Vây mà cũng đòi đi chơi xa à. Thanh niên sao yếu thế?.
– Kệ em. – My chun chun cái mỏ mắt lại nhắm rồi rúc vào ngực em ngủ tiếp. Đây cũng là lần đầu tiên em và cô ấy tiếp xúc gần như thế này. Trong lòng không thoát khỏi cảm giác xốn xang
– Anh chị tình cảm quá. Hehee. – Thằng nhóc nào đó phía dưới dướn người lên chọc
– Vợ anh mà. Không tình cảm sao được em. – Em nói to dường như cố để cho cả xe nghe thấy. My mở mắt lườm em một cái cháy người, tay véo vào hông em một cái, miệng thì lẩm bẩm ai là vợ anh rồi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ tiếp. Dường như sự mệt mỏi đã vắt đi khá nhiều sức của cô ấy
– Còn khoảng 50 km nữa là đến. Mấy đứa xuống xe nghỉ ngơi tí đi. – Anh quản lý nói vọng ra
Em đỡ My xuống xe. Rồi dìu vào chỗ mát lấy một lon nước bật cho cô ấy uống.
– Mệt lắm hả em?.
– Vâng. Mệt thiệt. Lâu lắm rồi mới đi xe xa như vậy.
– Ủa chứ mấy lần lên Sài Gòn em đi bằng gì?.
– Máy bay.
– Đại gia quá ha.
– Ui trời. Giờ đi máy bay là đại gia hả anh. Em có bà cô làm bên bán vé, biết em hay đi lại nên bà ấy toàn để em vé rẻ không à. Rẻ hơn đi xe ô tô nhiều, đỡ mệt hơn nữa.
– Vậy hả? Cũng đúng. Còn đoạn nữa là tới Nha Trang rồi. Cô lên nha.
– Vâng.
30 phút sau, xe tiếp tục lăn bánh. My cũng cảm thấy khỏe hơn. Không còn tựa người vào ngực em nữa, cô ấy lấy điện thoại ra lướt facebook rồi chém gió với ai đó cười cười. Em tò mò ngó sang thì cô ấy che lại, mắt gườm gườm nhìn em.
– Vô duyên.
– Chat với anh nào mà vui thế?.
– Kệ em. Anh ghen à?
– Ừm. Anh ghen nè. – Em làm mặt khinh khỉnh quay đầu ra phía cửa xe. My cười khúc khích
– Gớm. Chat với chị Thy chứ ai. Nè. – My đưa điện thoại ra trước mặt em. Máu trêu gái của em lại nổi lên.
– Sao phải giải thích với anh?.
– Thì em sợ anh ghen. – My vô tư trả lời
– Nhưng anh có là gì của em đâu mà em sợ anh ghen hay em muốn anh là gì của em. – Mặt gian gian
– Anh…anh… – My đỏ bừng hai má. Trông cô ấy dễ thương thôi rồi…
– Vậy anh sẽ là gì của em nhé. Lúc đó em sẽ không phải lo anh ghen nữa.
– Anh… anh toàn chọc em. Không chơi với anh nữa. – My quay mặt đi, chúi vô điện thoại tiếp hai má vẫn đỏ ửng. Nhìn thấy cảnh đó em khoái trí lắm, cười ha hả. Mi quay lại nhéo em một phát vào eo
– Ái… đau.
– Không được cười. Không được chọc quê em nữa. – My trừng đôi mắt
– Rồi rồi… Không chọc quê em nữa. – Em vừa xuýt xoa vừa nói
Khoảng hơn 1 tiếng sau thì tới Nha Trang, gió biển và tiếng sóng xô vào nhau làm em cảm thấy dễ chịu. Xe chạy thêm đoạn nữa thì dừng ở một ngôi nhà lớn. Tất cả xuống xe, ông quản lý dẫn mọi người vào. Lúc này mới biết đây là ngôi nhà của ổng ở dưới này không có người ở, chỉ có một bà osin hằng ngày vẫn tới quét dọn. Giàu vãi các bác ợ, nhà không người mà toàn bằng đồ gỗ, nhìn ngợp thôi rồi lại thiết kế theo kiểu hiện đại nữa. Mặt tiền hướng ra biển, xa một chút còn thấy cả Vinpearl. Nhà có 5 phòng ngủ mà phòng nào cũng rộng như cái phòng khách nhà em ấy. Ai vô cũng phải xuýt xoa, khen thầm.
– Đấy. Mọi người chia nhau ra mà đi nghỉ đi. Nhớ trai gái không được ngủ chung đâu đấy. Đặc biệt là mấy thằng mang theo gấu ngoại trừ anh. – Ổng cười đểu đểu rồi nhìn bà người yêu bên cạnh
– Kế hoạch là như thế này. Mọi người giờ đi tắm, tranh thủ nghỉ mệt khoảng 30 phút rồi đi ăn. Sau đó ai muốn làm gì, đi đâu thì làm. Đừng về trễ quá. Ngày mai dậy sớm đi tắm biển rồi ra Vinpearl chơi đến hết ngày. Tối mai quay trở lại nhà. Sáng chủ nhật anh sẽ dẫn những ai chưa đi Nha Trang đi tham quan thành phố, ai đi rồi không muốn đi có thể đi riêng nhưng 1h chiều phải có mặt tại nhà để chuẩn bị về núi. Ok chưa?.
– OK. – Mọi người đồng thanh
– Vậy thì triển thôi.
Em với hai thằng nữa ở cùng một phòng, Hai ông bạn của ông quản lý ở một phòng, My với 3 người khác ở một phòng. Ông quản lý với người yêu của ổng ở một phòng, mấy người còn lại nhét hết vô một phòng.
Tắm rửa xong xuôi cũng gần 8h tối. Mọi người lại lên xe kéo nhau đi ăn hải sản. Thời tiết đang nóng nên ai cũng ăn mặc khá là thoáng. Nhưng cánh phụ nữ dường như muốn đốt cháy lũ đàn ông bằng những trang phục chỉ có áo mà không thấy quần đâu, khoe những chiếc chân dài miên man, trắng ngần không một chút tì vết ( ngày đó đang có mốt mất quần của chị em phụ nữ. Toàn diện áo sơ mi trắng, áo phông dài che đi quần đùi họ đang mặc. Đôi lúc bọn em còn hỏi nhau xem con kia có mặc quần hay không nữa cơ )
Ăn uống xong xuôi, mọi người kéo nhau ra bờ biển nhậu. Em với My ngồi một chút rồi hai đứa đánh quả lẻ đi chơi riêng.
– Đến Nha Trang lần nào chưa?
– Em đến được 2 lần rồi nhưng toàn đi với gia đình. Còn anh?
– Anh mới đi có một lần hồi cấp 2. Cũng lâu lắm rồi mới quay lại đây. Thành phố phát triển nhanh quá ha.
– Ừm!
Im lặng
– Em lạ quá ha? – Em phá vỡ sự im lặng đó bằng một câu hỏi vu vơ
– Lạ sao anh?.
– Ban đầu anh cứ nghĩ em sẽ không đồng ý đi chơi Nha Trang với anh đâu cơ đấy.
– Bình thường thôi mà. – My cười mỉm
– Em không sợ anh sẽ làm gì em sao?.
– Anh mà dám làm gì em. – My dư dứ nắm đấm dọa em
– Thật ra, ban đầu em cũng muốn đi nhưng không dám. Em thấy anh với chị Thy chơi rất thân với nhau nên em mới hỏi Thy. Chị ấy bảo cứ đi với anh thoải mái không phải sợ vì anh là gay… – My cười ngặt nghẽo. Em thì méo mặt lại.
– Nhưng Thy cũng đâu biết rằng anh lại đang say nắng cô em gái của chị ấy. Một phần nữa là em cảm nhận anh là người tốt, qua cách anh chăm sóc và chuyện trò lúc chị Thy nằm viện. Em thấy lạ vì từ hồi học cấp 3, sau cú sốc với mối tình đầu, Thy không bao giờ chơi với người con trai nào hết thậm chí là cả gay nhưng thời gian vừa rồi, Thy với anh hình như không có khoảng cách. Đôi lúc em còn nghĩ hai người yêu nhau nữa cơ.. – My cười kể tiếp
– Lỡ mọi chuyện không như em nghĩ thì sao?
– Em tin anh mà. Anh không phải dạng người như vậy. – My quay sang nhìn thẳng vào mắt em nói. Gió biển thổi làm bay mấy lọn tóc phất phơ trước mặt, ánh đèn đường như tôn lên nét huyền ảo trên khuôn mặt xinh như tạc kia. Tất cả ở My làm em thấy say đắm mộng mị. Yêu cô ấy thật rồi.
– Chết anh rồi My ơi. – Em thì thầm vô thức trong miệng
– Sao cơ? Chết gì cơ anh?.
– À không có gì, thôi mình đi tiếp nha.
– Dạo bờ biển nha anh.
– Ừm!.
Dọc theo bờ biển hôm đó có một cặp đôi đang đùa giỡn với những con sóng xô bờ. Người con gái xinh đẹp xách trên tay dôi dép hát vu vơ một bài gì đó có vẻ vui lắm còn người con trai im lặng nhìn theo bóng cô gái mà mỉm cười. Bình yên lắm, đẹp lắm, chắc có lẽ tình yêu chỉ đơn giản như thế này thôi.