Giáng sinh ngọt ngào
Chương 30
Những ngày sau đó, em cứ vật vờ như một cái xác không hồn, giống như zombie trong mấy bộ phim kinh dị của Mỹ. Làm việc gì cũng không xong, chểnh mảng, đến nỗi ông quản lý còn gọi em vào phòng để la mắng nữa. Nhưng em cũng chỉ để ngoài tai tất cả. Đầu óc em tràn ngập những hình ảnh và câu nói hôm bữa của My rồi sợ rằng cô ấy sẽ từ chối và bản thân sẽ mất, mất rất nhiều thứ đến nỗi chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ làm em run sợ.
– Ê! Chiều đi đá bóng nha mày? – Thằng Huy vỗ vãi em nói
– Không. Tao không muốn đá. – Em nằm dài ra cái bàn học trả lời
– Đm! Mấy hôm nay tao thấy mày như thằng mất hồn vậy? Có chuyện gì à?.
– Tao cũng không biết nữa. – Thều thào bằng cái giọng mệt mỏi
– Thằng điên này. Có gì thì nói cho tao biết chứ đừng giữ kín trong lòng. Anh em bạn bè với nhau từ thời còn cởi truồng tắm mưa. Chả lẽ mày không kể cho tao nghe được hay sao?.
– Tao nghe nói. Hôm trong đám cưới lão Hiếu một mình mày quất gần cả thùng bia đúng không? ĐM. Mày uống như thế để chết à con.
– Tao đang muốn chết lắm đây.
– Thằng bệnh! Có gì tí kể tao nghe. Giờ tao phải đi lên phòng trưởng khoa rồi. Có đi với tao không?.
– Biến…
Không biết có ai trong các bác đã từng lụy tình chưa nhỉ. Em thì rồi, mối tình thời trẻ trâu với Linh (ex) đấy. Giờ chắc em lại đang dính vào lưới tình thêm một lần nữa. Cảm giác này không khác là bao khi ngày xưa Linh rời xa em chỉ có điều em đã tự chủ được những suy nghĩ và hành động của mình hơn. Lớn rồi mà, đâu còn bồng bột và nổi loạn như thời còn mài đũng quần trên ghế nhà trường nữa chứ Thế nhưng những điều mẹ nói hôm bữa không khiến em cảm thấy an tâm hơn bao nhiêu. Mà ngược lại em càng sợ mất My hơn.
Không tin nhắn, không điện thoại, không gặp mặt. My lại bốc hơi giống hệt như những ngày trước đó, em hỏi Linh lẫn Thy đều chỉ nhận được câu trả lời là bận. Bận gì mà đến cả đêm vẫn không thấy ở nhà. Có hôm em lén đến nhà để theo dõi nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì còn suýt tí nữa bị Linh tóm được, cũng may là chưa nhìn thấy mặt chứ không mang nhục suốt đời.
Trong cái khó ló cái không. Linh có một thằng nhóc em hình như đang học lớp 1. Cái thằng nhóc mà ở đầu truyện em dọa đấy. Dạo này cứ thấy nó lởn vởn trong vườn nhà My miết. Nếu biết dụ dỗ được thằng này thì cũng khai thác được cả khối thông tin
Nghĩ là làm. Em chạy ra ngoài cửa hiệu đồ chơi mua cho nó con siêu nhân Gao. ( Con Gao King ấy các bác ) Mất những gần 100k Xót vãi ra nhưng mà vì nghĩa lớn nên đành phải hi sinh thôi
Đứng ở một góc khuất hú thằng nhóc. Thằng nhóc nhìn em rồi chạy ra coi nhưng có vẻ dè chừng lắm. Em bắt đầu câu chuyện trước
– Nhóc muốn con robot này không? – Em giơ con Gao King ra. Mắt thằng bé sáng thấy rõ gật đầu.
– Cho anh hỏi chị My có ở nhà không?.
– Chị My hả? Chị My đang ở trong nhà. – Thằng nhóc đáp
– Chị My đang làm gì? Lâu nay có đi đâu không?.
– Đang nghe nhạc. Mấy hôm nay em thấy chị My ở nhà hết à? Không có đi đâu cả.
– Vậy hả. Mà này. Chị My hay ai hỏi thì cấm không được nói anh cho em đâu nhé. Cứ nói là của bạn cho là được.
– Dạ..
– Ừm! Ngoan. Có gì thì báo cho anh biết với rồi bữa sau anh cho đồ chơi nữa biết chưa?.
Thế là đã có nội gián trong nhà My. Cơ mà em lại cảm thấy buồn. My không đi đâu lại không chịu nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn của em. Cô ấy đã tránh né em trong suốt mấy ngay qua, đây rõ ràng là My không muốn chấp nhận tình cảm của em. Cái cớ mà cô ấy đưa ra để suy nghĩ chỉ là muốn kéo dài thời gian hòng cho em dần quên đi cô ấy. Chẳng phải là ý này hay sao.
Sầu càng thêm sầu, em lại tìm đến bia, lại nốc từng chai này đến chai khác nhưng càng uống thì lại càng buồn, càng thấy mình tỉnh táo. Hình ảnh của My cứ lởn vởn trong đầu em cho đến khi em gục xuống bàn nhậu vì say.
Tỉnh dậy bởi tiếng nói cười rôm rả bên ngoài. Em nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở một căn phòng lạ hoặc nhưng đầy mùi thơm của con gái. Em không nhớ đuợc những gì đã xảy ra truớc đó, chỉ loáng thoáng rằng trước khi say, em đã gọi cho một ai đó, miệng lẩm bẩm tên người ấy và gục xuống mặt bàn la liệt những lon bia đã uống hết.
Hễ lần nào uống xong, em lại có cảm giác đau đầu, cơn đau đến buốt cả óc khiến em đứng dậy bị loạng choạng suýt tí nữa thì đập đầu vào cái tủ để bên. Với tay lấy chai nứơc bên cạnh uống rồi ngồi thừ ra suy nghĩ mông lung một cái gì đó mà đến ngay cả em cũng không rõ là mình đang nghĩ gì. Bỗng tiếng mở cửa kéo em trở về hiện tại. Ngước mắt lên nhìn ngưòi con gái đang từ từ tiến lại gần em khiến em không khỏi ngạc nhiên:
– Sao….Sao em lại ở đây? – Ấp úng
– Anh tỉnh rồi à? Uống gì mà nhiều thế. – Cô gái mỉm cưòi từ tốn hỏi
– Anh đang ở đâu đây? Mà em vào đây khi nào vậy?.
Cô gái không trả lời em chỉ mỉm cưòi đặt trên bàn một tô cháo và viên thuốc rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
– Em có ông anh họ sắp làm đám cưới nên mới bay vào đây khi sáng. Định gọi điện cho anh mà anh lại gọi truớc. Em nhấc máy mà không thấy anh trả lời. Rồi được ông nào đó bảo là anh đang say nói em tới đưa về. – Cô gái từ tốn trả lời
– Anh gọi cho em hả?
– Ừm! Còn bằng chứng đây này. Coi không? – Cô gái lấy cái điện thoại ra vuốt vuốt rồi đưa trước mặt em.
Người con gái đó không ai khác chính là Linh. Cô người yêu cũ của em, nhưng em cũng không hiểu tại sao, trong lúc say không phải ai khác mà người em gọi chính là cô ấy. Cái dấu hỏi to đúng đó khiến em đần mặt ra một lúc.
– Sao thế anh? Nghĩ ngợi gì mà nhiều vậy?.
– À không! Vậy đây là nhà của em hả?.
– Không! Nhà chị em. Anh ăn tạm tô cháo đi rồi uống viên giải ruợu này vào. Hồi nãy nôn ói tùm lum chắc trong bụng cũng chẳng còn thứ gì rồi.
– Phiền em quá.
– Sao anh uống nhiều vậy?.
– Ừm! Anh có chuyện?.
– Chuyện buồn hả? Ngày truớc khi gặp chuyện anh đâu có uống nhiều như thế? Anh thay đổi nhiều quá?.
– Vậy sao? Hình như ai cũng nói anh như thế. – Cưòi mỉm
– My là ai?.
– Hả?.
– Em nghe thấy anh gọi cái tên ấy. Cả tên em nữa.
– À ừm….!
– Cô ấy khiến anh phải uống say như thế này hả? Rồi khi say anh lại nhớ tới em chứ gì? Anh tham lam lắm Minh ạ.
Linh nói một cách vô tư như không có gì. Còn em ngồi đó sống lưng lạnh ngắt. Linh như đi guốc trong bụng em vậy. Mọi thứ mọi chuyện của em, cô ấy đều biết, đêu hiểu. Người con gái đang ngồi truớc mặt em hiện tại không còn đơn giản, ngây thơ như ngày xưa mà ẩn trong đó là nét chững chặc, hiểu đời hơn. Có lẽ cuộc sống nơi xứ người ở những năm qua đã tôi luyện cho Linh đức tính đó.
– Anh ăn đi. Em ra ngoài có chút chuyện. – Linh đứng dậy buớc ra ngoài
Nhìn chén cháo để trên bàn làm em ngao ngán. Cơn say khiến em hơi lợm giọng với thức ăn và chỉ húp được vài muỗn rồi để đó nằm phịch xuống cái giường và chìm đắm vào những suy nghĩ mông lung không có lời giải đáp đang hiện hữu trong đầu của em.
Nhìn đồng hồ đã gần 8h tối. Nghĩ thấy trong người đã khỏe lại sợ không dám làm phiền đến Linh nữa nên em xin phép về sớm. Về đến nhà tắm rửa một cái lại vào phòng nằm. Hôm nay không đi làm, cũng không xin phép nghỉ thể nào hôm sau cũng bị ăn mắng cho coi..
– Anh về tới nhà chưa? – Tin nhắn đến là của Linh
– Ừm! Về rồi. Anh hơi mệt nên ngủ một chút, mai nói chuyện ha?
– Ừm! Vậy anh ngủ đi.
Ngày hôm sau, Linh và em không có liên lạc gì với nhau. Em thì vẫn thế, sáng đi học, chiều ở nhà coi quán, tối đi làm. Công việc cứ dập khuôn hết từng ngày này sang ngày khác không có gì đặc sắc mới mẻ, có chăng chỉ là buồn hơn vì bây giờ ở đâu em cũng thấy hình bóng của My đang ngày càng xa dần vòng tay của em hơn. Hơn một tuần không nhắn tin, không gọi điện cũng không thấy bóng dáng đâu. Bốc hơi, chính là điều có thể mô tả My hiện giờ.
Ngồi gặm cái bánh mì cho đỡ đói để bước vào công việc sau một hồi nghe giáo huấn của ông quản lý. Chắc em là cái thằng bị ổng chửi nhiều nhất trong quán này. Nhưng ổng sống cũng rất tốt, hay càu nhàu thế thôi được cái tốt tính, lương thưởng cho nhân viên cũng khá nếu không muốn nói là cao hơn so với mặt bằng chung của các quán bên cạnh. Ổng cũng hướng dẫn cho em về công việc của người quản lý thành thử ngoài ổng ra em là người có quyền lực nhất ở cái quán này.
Trong quán có một thác nước gần ở cửa ra vào, đây là nơi em thích nhất vừa yên tĩnh lại thơ mộng, khác hẳn với cái không khí ồn ã và nhộn nhịp ở đằng sau cánh cửa kia. Ông quản lý bảo đi có việc gì đấy mà mãi chưa thấy về. Quản lý gì mà toàn bỏ quán đi chơi. Mãi một lúc sau ổng về, chưa thấy mặt đã thấy tiếng ổng ý ới ngoài cửa.
– Vào đây hai đứa. Anh về mở quán lâu rồi mà không có đứa nào đến là sao?.
– Anh ở tút trong này ai rảnh mà vô. – Giọng một cô con gái tinh nghịch cất lên
– Hehe. Ra ngoài đó mệt với khó chịu lắm. Ở đây không khí thoáng đáng lại gần bố mẹ sướng hơn. Thôi vào trong kia ngồi cho ấm.
– Vâng.
Ông Hưng dẫn theo hai người con gái vào khu của em, một người có mái tóc dài, màu đen chẻ mái, mặc áo sơ mi và váy màu đen. Người còn lại là….Ừm!!! Linh (ex) của em….
Mái tóc màu hạt dẻ, chiếc áo len trắng phối với cái váy ôm màu đen trông Linh đêm nay vừa xinh vừa sexy đến lạ thường khiến cơ số thanh niên trong quán cứ ngẩn ngơ tò tẽn ngắm nhìn
– Ủa. Anh? – Tiếng Linh làm em trở về với thực tại
– Hai người quen nhau à?. – Ổng quản lý ngơ ngác hỏi
– Dạ. – Linh đáp
Phố núi này nhìn có vẻ lớn nhưng nó nhỏ thật. Con người chỉ cần nhắm mắt lại mở mắt ra cũng có thể gặp nhau. Em mỉm cười chào cô ấy rồi dẫn vào tất cả vào khu.
– Em uống gì? – Quay sang hỏi Linh
– Em vẫn như cũ nha anh.
– Còn bạn?
– Giống con này. – Chỉ chỉ vào Linh
– Anh có uống gì không để em đi lấy.
– Mày lấy giùm anh ly nước lọc được rồi.
Em order xong thì lui vào quầy dọn dẹp lại mấy cái bàn. Rồi lại ngồi ở ngoài đón khách. Một người phục vụ khác mang ra 2 lý ca cao đá và ly nước lọc. 3 người nói chuyện gì rôm rả lắm, Linh cười liên tục lại còn cùng nhau chụp ảnh tự sướng nữa rồi lấy tay vẫy vẫy kêu em ra nhưng em chỉ cười lắc đầu. Cứ mỗi lần như thế là cô ấy lại xụ mặt xuống trông rất dễ thương.
– Mày quen với con bé kia à? – Thằng bạn huých tay em
– Ừm!.
– Thằng này ngon dữ bay. Mặt đù đù mà quen toàn gái xinh. Cho tao số điện thoại của bé kia đi. – Chỉ chỉ
– Làm chi?.
– Thằng này hỏi ngu. Xin số để tán tỉnh chứ làm chi..
– Mày xin làm gì? Vô ích thôi. Nhà nó ở tận Hà Nội, vô đây chơi mấy hôm rồi ra ngoải thôi.
– Gái Thủ đô à? Hèn gì? – Miệng chép chép, ánh mắt tia lên nét dâm dê.
Ngồi nói chuyện được một lúc thì ông quản lý lại phải chạy đi đâu đó nên Linh và bạn cô ấy cũng về luôn. Khi đi ngang qua em cô ấy đưa ngón tay út và tay cái áp lên má nháy mắt em một cái rồi khoác tay con bạn ra ngoài bãi đỗ xe.
Hôm nay, quản lý bảo ở lại nhậu nhưng em không, xin phép về sớm. Ổng chửi em xơi xơi rồi đuổi em về và nói từ nay éo còn anh em gì nữa. Cái tính của ổng em không lạ, chửi thì chửi, mai nịnh tí là quên ngay.
Vừa đặt cái thân lên tấm nệm thì có điện thoại của Linh. Cô ấy nói muốn cùng em đi ăn sáng rồi đi uống café. Em định bụng từ chối nhưng hình như cô ấy biết trước ý định đó của em hay sao ấy mà cô ấy đã phủ đầu em bằng một câu nói:
– Chắc có lẽ đây là lần cuối cùng em vào đây đấy. Anh đừng từ chối em nhé?.
Em thề với các thim dù có sắt đá hay phũ như thế nào đi chăng nữa thì nghe được cái giọng đó chỉ muốn nhũn hết cả người ra thôi. Em cũng là thằng đàn ông mà làm sao có thể chống lại những lời nói đó được chứ.