Góc khuất

Chương 9



Phần 9: Góc khuất tận cùng

5h30 chiều, ông Phát rời khỏi phòng, còn khóa cửa từ bên ngoài.

“Ta khóa cửa vì không muốn em qua lại với thằng Lộc… Thân phận em bây giờ đã khác. Em là người phụ nữ của ta. Hãy quên nó đi… Chìa khóa ta đưa cho người quản gia để đem cơm tối lên phòng cho em… Em cứ ngoan ngoãn ngủ một giấc, ta sẽ về với em…” – Trước khi đi để trấn an Đan Thy, ông ta còn nhắn lại như vậy.

Trên chiếc giường lớn giữa phòng, Đan Thy toàn thân trần truồng, mái tóc dài đen óng xõa tung ra, gương mặt tuyệt đẹp của nàng khẽ nghiêng trên mặt gối, hai mắt nhắm lại ngủ an tường thanh thoát như một công chúa ngủ trong rừng. Nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại, tiếng khóa lạch cạch vang lên bên ngoài, mí mắt nàng liền chớp động rồi hé mở. Đan Thy ngồi bật dậy, lấy áo choàng khoác lên cơ thể.

Đan Thy bước nhanh đến cái két sắt, trái tim cũng đập nhanh hối hả. Nàng đã chờ hai ngày, trải qua bao nhiêu ô nhục để chờ giây phút này. Nàng nhìn quanh cái két tìm thấy mã series được khắc trên một miếng kim loại sáng bóng. Đan Thy mở chiếc giỏ xách trắng của mình đã được lấy về từ phòng Lộc vào buổi trưa. Lấy ra điện thoại của mình, nàng tra tìm Google.

– Dyson TC4235XL… dòng két sắt chống cháy dùng mã số điện tử, có chức năng báo động cho chủ nhân từ xa và tự động khóa trong thời gian 24 giờ… nếu nhập mã sai ba lần trong một ngày.
– Chỉ ba lần thôi sao? – Đan Thy nhíu chặt hàng lông mày.

Đan Thy cũng không ngây ngô đến mức nghĩ mình có thể đơn giản mở một cái két sắt, dù trước đây nàng đã từng thành công. Một trong những truyện trinh thám yêu thích của Đan Thy là cuốn “Golden Lock” của James Burden. Trong đó nhân vật chính là cảnh sát vì để theo dấu vết một tên siêu trộm đã xâm nhập vào thế giới của những kẻ “nhập nha” chuyên nghiệp. Tình tiết hấp dẫn nhất của truyện là quá trình đào tạo mở két sắt của nhân vật chính. Tác giả đã mô tả chi tiết còn so sánh các loại két sắt khác nhau… Đan Thy từng tò mò thử mở két sắt trong phòng mẹ và nàng đã thành công. Hay nên nói là thành công một phần. Két sắt của mẹ là loại cổ điển kết hợp giữa chìa khóa và mã số núm vặn. Vì Đan Thy biết nơi cất chìa khóa của mẹ, nên nàng chỉ giải quyết cái mã số vặn là thành công.

Nhưng thứ trước mặt nàng lại là một cái két sắt khóa mã điện tử làm người ta khó chịu vô cùng là nó còn có chức năng báo động, tự vô hiệu hóa bên trong kéo dài 24 giờ nếu nhập mã sai ba lần trong một ngày.

– Để xem tám con số đó thế nào đã… – Đan Thy lẩm nhẩm trong miệng.

Đan Thy lấy ra một hộp phấn trang điểm. Nàng dùng móng tay mình cạo cạo lên bề mặt của lớp phấn cao để nó bong ra thành một lớp bột mịn. Nàng cẩn thận đưa hộp phấn xuống trước mặt số điện tử của cái két sắt.

– Phù… – Nàng thổi một hơi thật nhẹ.

Lớp bột phấn bị thổi tung lên bao phủ mặt số điện tử rồi chậm rãi rơi xuống. Ánh mắt Đan Thy sáng lên vui vẻ, lẩm nhẩm đọc:

– 0 1 2 3 7…

Bộ phận nhập mã của cái két ngoài mặt đồng hồ điện tử nhỏ còn có 12 nút bấm bằng kim loại. Từ 0 đến 9, một nút Cancel và một nút Enter. Thông thường khi ngón tay người tiếp xúc với nút bấm dù là kim loại hay nhựa bóng vẫn sẽ lưu lại một độ ẩm nhất định. Bột phấn mịn được nàng thổi vào sẽ lưu lại trên những nút ông Phát từng bấm qua.

– 0 1 2 3 7 – Đan Thy nhíu mày lẩm nhẩm.

Đây bắt đầu mới là vấn đề khó. Nàng tìm ra được 5 con số tổ hợp lại mới trở thành mật mã 8 con số của ông Phát. Vấn đề là nó sắp xếp thứ tự thế nào và con số nào lập lại, cái nào không?

Đan Thy nhíu mày thật chặt ánh mắt đăm chiêu nhìn bàn phím trước mặt.

– 012… 012… – Nàng lẩm nhẩm một mình, hai mắt đang mờ mịt chợt lóe sáng.
– 2001… Lộc học chung lớp, cũng bằng tuổi anh Trung… không phải là sinh năm 2001 sao?
– Nhưng ngày sinh của hắn là ngày nào? Có liên quan đến số 3 và số 7 sao?

Đan Thy nhìn điện thoại mình, lại lắc đầu. Chuyện này nàng không thể hỏi anh Trung, vì chưa chắc anh đã biết. Nếu gọi cho Lộc lúc này chỉ để hỏi ngày sinh của hắn càng không ổn. Đan Thy chợt đứng bật dậy, lao vào bàn làm việc của ông Phát. Nàng lục tung các hộc bàn tìm kiếm thứ liên quan đến ngày sinh của Lộc.

– Đây rồi…

Chợt Đan Thy mừng rỡ suýt phát khóc, rút ra một cuốn sổ hộ khẩu. Hai bàn tay nàng run rẩy lật cuốn hộ khẩu tìm đến trang đăng ký có tên Lộc.

– Lê Tấn Lộc, sinh ngày 23/07/2001…

Đan Thy cất cuốn sổ hộ khẩu trở lại chỗ cũ. Cẩn thận đóng hộc bàn lại. Nàng quỳ gối xuống trước cái két sắt, ngón tay hơi run rẩy đưa lên cẩn thận bấm từng số miệng vừa đọc theo.

– 2 3 0 7 2 0 0 1… Enter.

“Tè…” Nhưng Đan Thy chờ mong bao nhiêu càng thất vọng bấy nhiêu. Cái két phát ra một tiếng nhỏ rồi im lìm như cũ. Đây là thất bại. Đan Thy nhớ rõ khi ông Phát mở két, đúng mật mã nó chỉ mở bung ra, không phát ra âm thanh nào.

Đan Thy không cam tâm, mím chặt bờ môi đỏ. Hay là ông Phát cố tình đảo ngược lại ngày sinh của Lộc? Ánh mắt nàng căng thẳng nhìn ngón tay mình tiếp tục bấm lên những cái nút.

– 2 0 0 1 2 3 0 7… Enter…

“Tè…” Âm thanh đáng ghét đó lại vang lên làm trái tim Đan Thy co thắt lại. Không ổn, nàng nhận ra mình đã sử dụng hai lần nhập số sai trong ngày. Nếu lần thứ ba vẫn tiếp tục không chính xác, hệ thống sẽ báo động, thậm chí nhắn tin cảnh báo ông Phát. Đan Thy ngồi im tại chỗ, hai tay ôm đầu khổ sở.

Ngay lúc này bên ngoài cửa có tiếng bước chân khe khẽ, rồi âm thanh chìa khóa tra vào ổ. Đan Thy giật thót mình, lao nhanh đến giường, cởi áo choàng ném đi rồi toàn thân trần truồng chui vào chăn, nằm im thiêm thiếp ngủ.

Cửa phòng bật mở, rồi đóng sập lại. Tiếng bước chân dường như loạng choạng của ai đó đến gần.

– Em còn ngủ sao? Còn ngủ ngon như vậy? – Giọng nói lè nhè khàn đục của Lộc vang lên bên tai Đan Thy.

Nàng chưa kịp phản ứng lại thì tấm chăn đắp trên người đã bị giật tung ra. Toàn bộ cơ thể Đan Thy trần truồng phơi bày trước hai mắt đỏ ngầu ghen tuông điên cuồng của Lộc. Nàng giật thót vừa lật người chưa kịp hét lên thì miệng nàng đã bị bịt kín. Lộc dùng sức nặng cơ thể đè nghiến cơ thể trần truồng của nàng xuống giường, một tay bịt kín miệng nàng, tay còn lại hắn vội vã mở khóa quần.

– Anh… đừng… ư…

Tiếng nài nỉ của Đan Thy tắc nghẽn trong miệng. Hai chân nàng bị ép mở ra, rồi một vật cứng rắn chèn ép vào giữa hai mép âm hộ nàng, từ từ đi vào trong.

– Ư… đừng mà…

Đan Thy uất nghẹn ứa nước mắt. Không ngờ trong một ngày nàng lần lượt bị cưỡng đoạt bởi hai cha con khốn kiếp này. Âm hộ nàng truyền đến cảm giác đau rát vì khô khan… Lộc hơi thở nồng mùi, mặt đỏ ửng hổn hển dồn dập thúc dương vật vào sâu trong âm hộ Đan Thy. Nàng chỉ biết nhắm mắt cắn răng chịu đựng, nước mắt ứa ra chảy dài trên mặt. Giọt nước mắt trong suốt đó lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ngọn lửa ghen tuông điên cuồng của Lộc. Hắn lùi người lại, chợt ngã xuống ôm chặt cơ thể nàng bật khóc nức nở như một đứa trẻ phạm lỗi.

– Thy ơi… Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
– Anh không thể bảo vệ em trước lão ta… giờ lại trút giận lên em… Anh thật khốn nạn… thật khốn nạn… – Lộc ôm chặt Đan Thy vùi mặt vào người mà khóc.

Hắn khóc thật sự, nước mắt nhỏ xuống ướt cả bờ vai nàng. Đan Thy trở mình lại, ôm choàng lấy Lộc. Vai diễn này đã đóng hai ngày liên tục nàng vô cùng nhuần nhuyễn, dù lúc này cảm giác đau rát trong âm hộ vẫn còn, nhưng nàng có thể nén giận để hoàn thành nốt phần còn lại. Trước khi ông Phát quay về, nàng cần mật mã của cái két sắt quái quỷ kia.

– Em không trách anh đâu… – Đan Thy vùi gương mặt đẫm nước mắt vào áo Lộc, nghẹn ngào nói. – Ông ta chụp hình khoả thân của em… rồi ép em chiều ý ông ta… Em đau khổ lắm… Em không muốn sống nữa…
– KHỐN NẠN… LÃO GIÀ ĐÓ ĐÁNG CHẾT… – Lộc vùng người dậy rít lên giận dữ.
– Em biết lão giấu hình ảnh ở đâu không? – Hắn đảo mắt quay phòng hỏi.

Đan Thy kéo chăn lên che cơ thể, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lộc rồi chỉ vào cái két sắt trong góc phòng. Nhưng Lộc nhìn thấy thứ đó liền nhíu mày bóp trán khổ sở… Hắn lắc đầu ảo não nói:

– Anh không có mật mã… Lão ta không tin anh.

Đan Thy thất vọng chán chường ngồi thừ tại chỗ. Lộc ôm nàng vào lòng, cảm nhận cơ thể nàng lạnh toát vô lực… Hắn nhìn xuống nàng trấn an:

– Đừng sợ… Anh hứa sẽ tìm ra những cái hình đó… tiêu huỷ nó cho em…

Lộc nhìn gương mặt nhợt nhạt của Đan Thy với ánh mắt si mê. Hơi thở hắn nặng nề dần, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng. Bàn tay hắn hừng hực nóng luồn vào trong lớp chăn vuốt ve hai bầu vú nàng. Đan Thy nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn ngã xuống giường im lặng chờ đợi. Lộc háo hức cởi quần áo rồi chồm lên cơ thể trần truồng của nàng. Hai bàn tay hắn vuốt ve nhào nặn, miệng hắn thèm thuồng ngậm mút đầu vú nàng đến ửng đỏ săn cứng lên.

Hai ngày này đã quá dài đối với một cô gái mười bảy tuổi như nàng. Nàng không nhớ được mình đã làm tình bao nhiêu lần… Chỉ biết rằng nàng không có quyền từ chối, dù là Lộc hay ông Phát. Cơ thể nàng đã trở thành một lá bài tẩy hữu hiệu duy nhất sử dụng nhiều lần. Và Đan Thy trong ván bài ba tay đó, nàng là người duy nhất thua cuộc.

Lộc hồn hộc thở dốc trên người Đan Thy. Cặp đùi của nàng bị ép căng ra, âm hộ nàng căng tức đón nhận dương vật hắn từng cú thúc sâu vào. Sự chán nản xâm chiếm tâm trí Đan Thy, nàng như vô cảm với thứ ra vào liên tục trong âm hộ mình. Cả chiếc giường run lên bần bật… Thật lâu, thật mệt mỏi… Rồi cơ thể Lộc run rẩy ngã xuống người Đan Thy. Hắn vùi mặt vào giữa hai bầu vú mềm mại của nàng mà hôn hít.

– Thy ơi… anh yêu em…
– Anh về phòng đi… Em không muốn ông ấy lại đánh anh… – Đan Thy khẽ đẩy hắn ra, nói.

Lời nói vô cảm của Đan Thy lọt vào tai Lộc lại ngọt ngào như mật ngọt. Hắn ôm ghì lấy nàng, ánh mắt căm hờn bốc lửa như đang nghĩ về Ba hắn, nói:

– Anh hứa với em… Sau hôm nay… anh sẽ giải thoát em khỏi ông ta… vĩnh viễn…

Đan Thy lâm vào trạng thái chán chường, nàng cũng không suy xét lời nói của Lộc có ý nghĩa gì. Lúc này nàng chỉ muốn đi tắm, rửa sạch thứ nhơ nhớp bên trong âm hộ mình. Đan Thy gật gật đầu có lệ nói:

– Anh về phòng đi… Em muốn đi tắm…
– Không sao đâu… Để anh tắm cho em… – Lộc phấn khích kéo Đan Thy đứng dậy khỏi giường. – Ông ấy không về sớm đâu… Hôm nay có về cũng say xỉn không biết gì…
– Làm sao anh biết? – Đan Thy hời hợt hỏi.
– Hôm nay là ngày kỷ niệm 4 năm bổ nhiệm chức Giám đốc của ông ấy… Năm nào ngày này ông ấy cũng chiêu đãi các quan chức cấp trên, ăn uống đến tận khuya mới về…

Đan Thy được Lộc dắt vào phòng tắm. Nàng hơi cúi đầu, che giấu đi gương mặt đỏ ửng vì kích động mừng rỡ.

“Hôm nay là 31 tháng 07… Bốn năm trước là năm 2017. Mật mã của lão là 3 1 0 7 2 0 1 7…” Đan Thy siết chặt hai nắm tay, kích động đến suýt nữa thì bóp cổ Lộc tống thẳng ra khỏi phòng. Đúng là như vậy. Một người cha hèn mọn ích kỷ như ông Phát, sẵn sàng cướp bạn gái của con trai mình. Liệu ông ta sẽ dùng ngày sinh của con trai mình làm mật mã sao? Không. Ông Phát chỉ yêu bản thân mình và chỉ dùng thứ liên quan đến ông ta như ngày ông ta bước lên đỉnh cao của sự nghiệp.

Năm phút sau, Đan Thy quấn khăn tắm quanh người cùng Lộc bước ra khỏi phòng tắm.

– Anh phải xuống trả chìa khóa lại chỗ cũ… mụ quản gia mà phát hiện lại mách cho lão già kia…

Lộc nuối tiếc hôn lên môi Đan Thy rồi đi ra khỏi phòng, khóa phòng lại. Nàng đứng nguyên tại chỗ nhìn cánh cửa đóng kín mà thầm căm hận. Nàng thấy mình như một món đồ chơi cất giữ trong tủ, ai thích chơi thì lấy ra, chơi xong lại cất đi. Đến khi tiếng bước chân của Lộc đi xa, Đan Thy lập tức chuyển động. Nàng lao nhanh đến trước cái két sắt. Quỳ hai chân xuống, nàng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Đan Thy nhẩm đi nhẩm lại cái ngày, rồi bắt đầu bấm số… Trái tim nàng nhảy lên từng nhịp theo âm thanh “Tin, Tin…”

– 3 1 0 7 2 0 1 7…

Khi ngón tay nàng vừa rời khỏi số 7 cuối cùng, bên trong két sắt vang lên âm thanh rần rật nặng nề… Rồi cánh cửa bật mở. Đan Thy không thể diễn tả hết cảm xúc của nàng lúc này, khóe mắt rưng rưng nhòe đi, hai bàn tay run rẩy đưa lên mở cánh cửa sắt thật dầy nặng trĩu ra.

Trước mắt nàng là một cái hộc có 2 ngăn không quá lớn. Ngăn trên chứa rất nhiều tiền, những cọc đô la thật dầy chất chồng lên với nhau, còn có cả những vỉ nhựa xếp chồng lên nhau. Trong mỗi vỉ đều chứa một kim cương to bằng đầu ngón tay út, lấp lánh. Ông Phát không lừa Đan Thy, ông ta quả thật có rất nhiều tiền. Nhưng đối với những thứ đó nàng chỉ lướt mắt rồi bỏ qua.

Đan Thy chộp vào cái máy ảnh nhỏ bên dưới. Mở máy lên, xem lại phần hình ảnh. Trên màn hình liền hiện lên hình ảnh của nàng… Toàn thân lõa lồ thiêm thiếp ngủ. Đan Thy hận đến nghiến răng bấm xóa đi, lại bấm, lại bấm liên tục. Nhưng khi bốn tấm hình của nàng biến mất, trên màn hình lại hiện lên hình ảnh của Hiền Mai. Đan Thy bấm qua nhiều tấm hình của chị ta, trái tim cũng lạnh lẽo, cổ họng lờm lợm buồn nôn… Hiền Mai trong hình hoàn toàn tỉnh táo, toàn thân trần truồng, mỉm cười nằm trên một cái ghế da có hình thù uốn lượn kỳ dị. Không chỉ vậy, chị ta còn làm đủ thứ trò tởm lợm trên cơ thể của một người đàn ông gầy gò. Dù không thấy mặt ông ta Đan Thy cũng khẳng định đó là ông Phát. Nhưng đó không phải là hết, sau vài chục tấm hình của Hiền Mai là rất nhiều cô gái khác. Họ phần lớn bị chụp hình trong trạng thái ngủ say không hay biết gì… Đan Thy mím môi rút cái thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh, rồi trả nó về chỗ cũ.

Lúc này, Đan Thy lại tìm thấy một cuốn sổ bìa da bên cạnh nó. Nàng mở ra, càng đọc lướt qua hai mắt nàng càng sáng lên mừng rỡ phát khóc. Bên trong cuốn sổ là chữ viết tay của ông Phát ghi chép tất cả các khoản thu bất chính của mình. Từng trang chú thích rõ ràng theo ngày tháng, còn bấm vào khả sao kê ngân hàng. Chỉ cần có thứ này, Ba sẽ được cứu. Không những vậy, ông Phát sẽ bị pháp luật trừng trị. Đan Thy ôm chặt cuốn sổ vào người, vừa muốn đóng cái két lại, chợt ánh mắt nàng chú ý đến một thứ gì đó sâu bên trong.

Đan Thy cúi xuống, lấy nó ra. Đó là một cuốn album vỏ ngoài đã bạc màu cũ kỹ. Nàng mở ra lập tức trái tim như thắt lại… Hai bàn tay nàng run rẩy lật từng tấm hình trong album mà hai mắt đỏ ửng lên rưng rưng rồi nhòe đi. Những tấm hình đã ố vàng cũ kỹ nhưng vẫn thấy rõ được gương mặt của người phụ nữ toàn thân lõa lồ thiêm thiếp đê mê bên dưới người đàn ông. Người phụ nữ đó dù trẻ hơn rất nhiều nhưng Đan Thy vẫn nhận ra đó chính là mẹ của nàng. Còn người đàn ông đó dù không nhăn nheo già lão nhưng vóc dáng gầy gò đó nàng không thể nhầm lẫn được… Chính là ông Phát. Đan Thy xem đi xem lại những tấm hình mà lòng quặn thắt đau đớn. Nàng muốn tìm trên gương mặt của Mẹ nàng một tia miễn cưỡng khuất nhục mà không thấy. Cơ thể mẹ trần truồng, làn da với nhiều vết lằn đỏ, đôi mắt ngây dại sung sướng đến tột cùng trên cơ thể ông Phát…

– Không… Mẹ ơi… – Đan Thy ôm mặt khóc nức nở.

Hai phút sau lấy lại bình tĩnh, Đan Thy lau nước mắt, rút những tấm hình dơ bẩn đó ra khỏi album, rồi cất nó lại chỗ cũ. Nàng đóng két sắt. Đan Thy giấu cuốn sổ vào giỏ xách tay của nàng, rồi đi thẳng vào phòng tắm. Nàng nghiến răng bẻ gập cái thẻ nhớ kia, rồi xé nát từng tấm hình của Mẹ cũng bỏ hết vào bồn cầu. Nhưng khi tấm hình cuối cùng Đan Thy vừa bỏ xuống, một tờ giấy màu trắng từ sau mặt lưng rơi ra… Nàng nhíu mày cúi xuống nhặt lên. Nó như là một lá thư được gấp lại ngay ngắn, nếp gấp cũng úa vàng, phẳng lì. Đan Thy mở ra, cả người lạnh toát khi nhận ra đó là nét chữ của Mẹ nàng. Hai tay nàng chợt run rẩy, mắt nhòe đi những hàng chữ nắn nót đó như mờ đi trong mắt nàng.

– Không… Không thể nào…

Đan Thy như một người mất hồn ngồi bệt trên sàn toilet, nước mắt không ngừng chảy dài trên mặt. Thời gian không biết qua bao lâu… Đan Thy vùng đứng dậy. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm xé nát lá thư kia ném vào toilet. Nàng xé thật nhiều giấy vệ sinh phủ lên trên rồi bấm nút. Đan Thy nhìn theo lớp giấy vệ sinh ướt đẫm nước bám chặt lấy tất cả những thứ vụn nát dơ bẩn lôi tuột xuống, biến mất.

Khi Đan Thy bước ra ngoài, tâm trạng còn chưa bình tĩnh trở lại chợt nhận ra tình thế khó khăn kế tiếp của mình. Nàng mở cửa bước ra ban công nhìn xuống, khuôn mặt liền tái đi, rụt người lại. Nơi đây chỉ là tầng một nhưng Đan Thy vốn từ nhỏ đã sợ độ cao… Nàng không nghĩ mình đủ khả năng cũng như can đảm để leo xuống.

“Tin… Tin… Tin…” – Chợt có tiếng chuông cổng vang lên liên tục. Đan Thy nhìn xuống sân nàng thấy người phụ nữ trung niên đã gặp trong buổi cơm trưa chậm rãi đi ra. Bà ta vừa mở cửa lập tức một thân hình cao lớn xông thẳng vào… Vừa thấy bóng dáng quen thuộc đó, Đan Thy giật thót người, ngồi thụt xuống.

– Này… Cậu tìm ai? – Giọng bà quản gia cau có.
– Thằng Lộc… Thằng Lộc đâu? Mau ra đây… – Anh Trung hất tay bà ta ra khỏi người mình, gào to vào trong nhà.
– Cậu la hét cái gì chứ?!

Đan Thy ôm đầu co ro rối bời. Nàng không ngờ anh Trung lại đến đây. Nếu anh thấy nàng ở đây, anh sẽ đau đớn đến thế nào? Nhưng nỗi sợ hãi của Đan Thy lập tức trở thành sự thật. Giọng nói đắc ý của Lộc oang oang từ trong nhà vọng ra:

– Mày đến đây làm gì? Căn nhà này không chào đón mày…

Lộc lững thững bước ra sân đối diện với anh Trung, dáng vẻ của hắn nghênh ngang đắc ý. Anh Trung nheo mắt nhìn hắn, gằn giọng hỏi:

– Đan Thy đang ở đâu? Mày giấu nàng ở đâu?
– Ha ha… – Lộc cười lớn. – Lẽ ra tao đã hứa với nàng, sẽ không nói với mày. Nhưng mày đã đến tận đây, nàng cũng không thể trách tao…
– Mày đoán đúng rồi đấy, nhưng mà không có thưởng… Ha ha… Đan Thy đã trở thành bạn gái tao… Hai ngày nay, nàng ngủ với tao rất sung sướng…
– MÀY NÓI DỐI… Tao không tin…

Trên ban công, Đan Thy ôm kín đầu nước mắt dàn dụa. Nàng thật căm hận tên Lộc, hắn vì để giày vò đay nghiến anh đã nói ra tất cả. Không, hắn cũng không nói rằng chính hắn cũng bị là một kẻ đáng thương. Bị chính ba ruột của mình cướp đi người phụ nữ yêu thích.

– Mày không tin thì tao cũng chịu… – Lộc bước lại gần anh Trung, nói nhỏ vào tai anh. – Tao và nàng vừa làm tình xong, còn tắm với nhau… Đan Thy mệt mỏi đã đi ngủ rồi.
– Mẹ mày… Mày muốn chết… – Anh Trung giận điên túm chặt cổ áo Lộc, rít lên.
– “BUÔNG NÓ RA…”

Ngay lúc này một tiếng quát lạnh của ông Phát từ ngoài cổng vang vọng vào. Anh Trung theo phản xạ tự nhiên buông Lộc ra, quay lại. Cánh cổng đang được người quản gia mở rộng ra, bên ngoài là chiếc xe máy cũ kỹ của anh Trung đã chắn ngang làm chiếc ô tô của ông Phát phải đỗ lại. Ông Phát bước vào sân, ánh mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt của anh Trung, hất hàm hỏi:

– Mày là thằng Trung, con lão Sơn sao?
– Phải… – Anh Trung siết chặt hai nắm tay, ánh mắt căm hận nhìn thẳng vào ông ta.
– Mày đến đây làm gì? Không ở nhà chuẩn bị thăm nuôi Ba mày! Còn đến đây gây chuyện với thằng Lộc?

Lời nói của ông Phát làm anh Trung giận đến run rẩy, hai nắm tay siết chặt lại phát ra tiếng răng rắc. Anh hít sâu một hơi kìm nén phẫn nộ, gằn giọng nói:

– Tôi đi tìm Đan Thy… Không thấy nàng tôi không đi đâu hết…
– Đan Thy sao? Đan Thy là gì của mày?
– Nàng là…

“Tôi là bạn gái của anh ấy…”

Anh Trung đang ấp úng thì giọng nói lanh lảnh thanh thót của Đan Thy vang lên từ trên ban công. Cả người anh Trung chấn động, ánh mắt hoảng hốt nhìn lên. Đan Thy trên người chỉ khoác một cái khăn tắm, đứng trên ban công tầng một nhìn xuống anh. Đối diện với ánh mắt đau đớn của anh trái tim nàng như bị trăm ngàn lưỡi dao cứa vào nhỏ máu. Nàng siết chặt hai nắm tay, gương mặt tái nhợt, giọng run run nói:

– Tôi nên nói mình… đã từng là bạn gái anh ấy…
– Đan Thy… em… – Anh Trung uất nghẹn không nói thành lời.
– À… ra vậy… – Ông Phát gật gù ra vẻ lý thú. – Dù sao cũng là quá khứ, chẳng còn ý nghĩa gì…
– Cậu nên biết… bây giờ Đan Thy là người phụ nữ của ta…

Lời nói của ông Phát như một nhát búa tạ giáng thẳng vào trái tim anh Trung, cả người anh lảo đảo không vững. Hai mắt anh đỏ hoe nhìn lên Đan Thy, giọng thì thào đau đớn đến tột cùng:

– Có… phải… như vậy không?

Đan Thy cơ thể cứng lại, đối diện với ánh mắt của anh nàng đau đến không thở nổi. Mí mắt nàng nặng trĩu hai dòng lệ chảy dài xuống mặt. Đan Thy lau nước mắt, hít sâu một hơi gật đầu, giọng nói lạnh lùng:

– Phải… Em là một người phụ nữ vật chất… Em không sống được kiểu nghèo túng như nhà anh…
– Ha ha… ĐƯỢC… Tôi hiểu rồi…

Anh Trung bật cười lớn, nước mắt lại chảy dài trên mặt. Anh nhìn lên nàng một lần nữa nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt đó làm lòng nàng chua xót khổ sở. Anh vừa quay người đi thì bất ngờ, Đan Thy gọi theo:

– Khoan đã… Em nghĩ chắc anh tìm em vì nuối tiếc món quà sinh nhật này có phải không?

Đan Thy cầm cái giỏ xách da trắng của mình ném thẳng về phía anh. Anh Trung hơi sững người nhìn cái giỏ xách rơi phịch xuống trước chân mình.

– Tôi trả cho anh đấy… cầm thứ rẻ tiền đó về mà tặng người khác đi…
– Ha ha…

Lộc khoái trá bật cười lớn, từ nãy giờ mất mặt vì Ba hắn, bây giờ hắn mới có thể cười lên được. Ông Phát cũng khoanh tay trước ngực, ánh mắt khinh miệt nhìn anh Trung.

Anh Trung nhìn lên lầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ửng đỏ của Đan Thy. Nàng điềm nhiên đón ánh mắt anh, trong đó vẫn tràn ngập tức giận nhưng lại lóe lên sự ngờ vực nho nhỏ. Ở đây chỉ có hai người biết… Anh Trung chưa hề tặng cho Đan Thy bất cứ món quà nào, càng không nói đến quà sinh nhật. Vì Đan Thy sinh tháng ba nên từ ngày nàng về nhà Ba đến giờ chưa liên hoan một cái sinh nhật nào… Trước ánh mắt khinh bỉ của hai cha con Lộc, anh Trung mím chặt môi, cúi xuống nhặt chiếc túi lên phủi phủi bụi, rồi quay người bước thẳng ra cửa…

Đan Thy thấy lòng nhẹ nhõm, lại có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng của anh. Mãi đến khi bóng dáng thân thương đó trên chiếc xe máy quen thuộc khuất khỏi tầm mắt Đan Thy mới trở vào phòng. Nàng biết sau khi ông Phát phát hiện cuốn sổ tay kia biến mất, số phận mình gần như đã bị định đoạt. Nhưng tâm trạng nàng lúc này rất nhẹ nhàng thanh thản, sẵn sàng đón nhận mọi chuyện sắp xảy ra.

Khi ông Phát bước vào phòng thì Đan Thy đã ngoan ngoãn ngồi trên giường. Ông ta tươi cười tâm trạng như rất vui vẻ, vừa cởi quần áo vừa nhìn nàng nói:

– Ta sợ em chờ… mới về sớm với em đây…
– Vâng… – Đan Thy ngoan ngoãn gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.

Thấy nét mặt vô cảm của Đan Thy, ông Phát hơi ngạc nhiên bước lại bên giường. Ông ta kéo Đan Thy đứng dậy, cặp mắt ti hí nhìn xuống nàng lóe lên tia nghi ngờ. Bàn tay ông ta luồn vào mái tóc còn ẩm ướt của nàng, rồi chợt kéo chiếc khăn tắm quấn ngang người nàng tuột xuống. Đan Thy khoả thân đứng im lặng trước ông Phát để mặc ánh mắt soi mói của ông ta dò xét khắp thân thể nàng.

– Thằng Lộc có vào phòng sao? – Ông Phát nhíu mày nhìn những vết ửng đỏ trên hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của Đan Thy, hỏi.
– Có…
– Em đã… làm tình với nó sao? – Ông Phát gằn giọng hỏi.
– Phải…

Đan Thy trả lời cộc lốc, hai mắt nàng nhắm lại sẵn sàng đón nhận trừng phạt của ông Phát. Nhưng khi nàng chờ đợi một cái tát nảy lửa của ông ta, lại không cảm nhận được điều gì. Ông Phát chỉ quay người đi, tiến đến phía sau bàn làm việc. Đan Thy hồi hộp nghĩ rằng ông ta sẽ mở két sắt, thì ông Phát lại kéo tấm bạt che phủ một vật to lớn dựng trong góc phòng. Khi ông Phát kéo vật đó để ra giữa phòng Đan Thy liền sửng sốt nhận ra, đó chính là vật mà Hiền Mai đã nằm lên trong những tấm hình nàng đã tiêu huỷ. Nó như một cái ghế băng dài bọc da, mặt ghế lại không bằng phẳng mà uốn lượn, trũng ở giữa cao lên hai đầu.

– Lại đây đi… – Ông Phát vẫn nói giọng nhẹ nhàng.

Đan Thy không có ý kiến, ngoan ngoãn bước lại. Nàng biết mình như cá trên thớt, mặc cho người chặt chém, phản kháng chẳng có ý nghĩa gì. Ông Phát vẻ mặt rất thản nhiên không lộ ra nét buồn vui gì… Ông dắt tay Đan Thy cho nàng nằm sấp lên chiếc ghế. Nàng áp mặt lên mặt ghế, hai chân buông thõng hai nên cơ thể trần truồng uốn cong theo mặt ghế làm bờ mông tròn trịa cong vểnh lên. Ông Phát lấy trong tủ ra một cái còng bằng kim loại có 2 đầu, đoạn giữa là một sợi xích nhỏ khá dài.

Đan Thy nhíu mày nhìn ông ta còng hai cổ tay nàng vòng qua đầu chiếc ghế… Nàng thử kéo, sợi xích như được mắc vào một cái móc bên dưới, nàng không thể rụt tay về để ngồi dậy. Lúc này Đan Thy đã bắt đầu hoảng sợ, nhìn ông Phát hỏi:

– Ông muốn làm gì?
– Lát em sẽ biết ngay thôi…

Ông Phát mỉm cười với Đan Thy, rồi bước ra mở cửa phòng, gọi lớn:

– Thằng Lộc… Vào đây…

Không quá lâu, Đan Thy nghe được tiếng bước chân của Lộc. Hắn bước vào phòng nhìn thấy Đan Thy toàn thân trần truồng bị trói trên ghế, nét mặt liền tái nhợt nhìn ông Phát:

– Ba… đây là gì? Ba định làm gì nàng?

Ông Phát đóng sập cửa lại, nét mặt âm trầm không nói lời nào. Ông ta bước lại tủ, lấy ra hai cái roi da cầm trên tay.

– Cởi áo ra… – Ông lạnh lùng nhìn Lộc nói như ra lệnh.
– Ba…
– Tao nói cởi áo ra… – Giọng ông Phát lạnh lùng không thương lượng.

Lộc gương mặt tái nhợt không dám cãi lời, cởi áo ra ném xuống đất. Ông Phát đưa cho Lộc một cái roi da, hất hàm về phía Đan Thy, nói:

– Đánh nó…
– Ba… Làm sao con có thể…

“CHÁT…” – Lộc chưa nói dứt lời thì cái roi da trên tay ông Phát đã vụt mạnh xuống lưng hắn. Lộc đau đến tái cả mặt, cơ thể run lên bần bật.

– Mày không đánh nó, người chịu tội là mày. Mày cố tình đánh nhẹ tay, người chịu tội cũng là mày…

Đan Thy chợt hiểu ý định của ông Phát. Ông ta muốn chia rẽ tình cảm giữa nàng và con trai ông ta. Đan Thy nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên cười khẽ. Ông thật nghĩ nhiều rồi…

– Đánh…

“Chát…” – Ông vừa dứt lời thì Lộc đã vung roi quất xuống người Đan Thy. Một cơn đau rát trên bờ mông làm gương mặt nàng tái đi, cơ thể run rẩy.

– Thy ơi… Anh xin lỗi… – Lộc đau xót nhìn vết ửng đỏ thật dài trên da thịt nàng.
– Đánh… “Chát…”

Tiếng hô lớn của ông Phát vang lên liên tục đi kèm với âm thanh của cái roi da vụt xuống da thịt Đan Thy. Cái roi da có đầu mềm không gây rách da, nhưng vẫn truyền tới những cơn đau rát thấu cả tim gan. Đan Thy hai mắt nhòe lệ, răng mím chặt nhìn Lộc căm hận rít lên:

– Hèn hạ, khiếp nhược… Anh còn không có tư cách được gọi là đàn ông… Anh không xứng để so sánh với… anh Trung…

“Chát…”

Lời mắng nhiếc của Đan Thy làm Lộc cay cú, nghiến răng ken két, roi càng quật xuống người nàng thật mạnh. Hắn giờ đây đánh nàng cũng không cần ông Phát ra lệnh. Đan Thy đau đến muốn ngất đi, hai mắt nàng đỏ hoe vẫn mở trừng trừng nhìn vào gương mặt hắn.

– Đủ rồi…

Khi nàng tưởng chừng như mình sắp chịu không nổi, ông Phát lại giơ tay ngăn Lộc lại. Lộc ném cái roi xuống đất, mặt còn đỏ ửng hậm hực như chưa cam lòng.

Đan Thy hai mắt nhắm chặt, thở hổn hển nằm áp mình trên chiếc ghế hai chân buông thõng rũ rượi. Cơ thể trần truồng của nàng ngang dọc những vết ửng đỏ. Ông Phát ánh mắt đau lòng ngồi xuống bên cạnh nàng, hai tay ông ta xoa đều một loại kem lên khắp tấm lưng và bờ mông đầy thương tích của nàng. Đan Thy nín lặng, hai mắt nhắm chặt chợt chớp động, bờ môi nàng hé mở hơi thở có chút gấp gáp bất thường.

– Ư…

Nàng không kềm được khẽ bật rên một tiếng nhỏ. Một cảm giác mát lạnh bao phủ khắp người nàng từ hai vai đến hết cặp mông tròn trịa. Hai bàn tay ông Phát và thứ kem kia như có phép màu truyền vào trong cơ thể Đan Thy cảm giác dễ chịu thư giãn như được massage. Khi nàng bắt đầu quen, sự dễ chịu lại nhiều hơn trở thành cảm giác sương sướng kỳ lạ. Bên dưới những vết thương như được sinh da nở thịt ngưa ngứa râm ran theo hai bàn tay vuốt ve xoa đều nhẹ nhàng của ông Phát. Bàn tay ông ta vuốt theo tấm lưng cong ỏng của nàng, dọc theo khe mông nàng, dần chuyển xuống dưới…

– Ư…
– Có thoải mái không?

Đan Thy hai mắt nhắm chặt, vô thức gật gật đầu. Ngón tay ông Phát nhẹ nhàng vuốt ve hai mép âm hộ đã sớm ẩm ướt làm cơ thể nàng căng cứng, thở dốc hổn hển.

Chợt ông ta đứng dậy cúi xuống dưới cái ghế, kéo sợi xích khóa tay nàng giơ qua đầu ghế. Đan Thy toàn thân trần truồng hổn hển rạo rực được ông ta lật ngửa ra sau, áp lưng trên mặt ghế. Hai tay nàng lại bị kéo căng ra sau móc vào đầu ghế trên đầu. Đan Thy nghe được hơi thở dồn dập phấn khích của Lộc vang lên phía sau. Hắn vẫn đứng đó háo hức nhìn Ba hắn từ từ giày vò nàng.

Ông Phát cởi áo choàng, ném xuống đất. Ông ta giở chân ngồi xuống sát Đan Thy giữa hai chân mở rộng buông thõng của nàng. Dương vật nóng hừng hực của ông ta áp sát vào âm hộ ướt át của nàng. Hai bàn tay ông ta lại dùng loại kem kia xoa đều lên ngực nàng. Đan Thy há hốc thở dốc, hai bầu vú căng tròn ưỡn cong lên cho hai bàn tay ông ta xoa nắn. Trái với cảm giác mát lạnh dưới lưng, lúc này thứ kem kia lại ấm áp đến kỳ lạ… Da thịt nàng ửng đỏ, mỗi tế bào da như nở ra run rẩy sung sướng. Đôi mắt Đan Thy hé mở si dại nhìn gương mặt gầy gò của ông Phát như van xin được thỏa mãn. Ngọn lửa ham muốn hừng hực trong người Đan Thy chưa bao giờ mãnh liệt như thế… Không quan tâm đến sự van nài của Đan Thy, hai bàn tay ông ta không nhanh không chậm vẫn xoa nắn rồi vân vê hai núm vú đỏ hồng làm cả người nàng căng cứng hổn hển.

– Em đã tìm được thứ cần tìm chưa?

Một câu nói của ông Phát làm Đan Thy bừng tỉnh, mở choàng hai mắt khó tin nhìn ông ta:

– Ông… biết mục đích của tôi đến đây?
– Ha ha… – Ông Phát nhìn Đan Thy bật cười lớn.

Lộc phía sau lúc này cũng nhìn Ba hắn, lại nhìn sang Đan Thy ngờ vực.

– Ta đã nghi ngờ mục đích của em từ ngày đầu tiên em đến đây… Lý do nào cha thằng Trung vừa bị bắt thì ngày hôm sau em xuất hiện chứ?! – Ông Phát điềm đạm nói, hai bàn tay vẫn vuốt ve khắp cơ thể trần truồng của Đan Thy.
– Thì ra em là vì nó! – Lộc nghiến răng ken két, rít lên. – Thằng Trung nó có gì chứ? Xứng đáng cho em làm như vậy sao?
– Xứng đáng hơn kẻ nhút nhát như anh gấp trăm ngàn lần… – Đan Thy quay lại nhìn Lộc đay nghiến.

Lộc hậm hực hai nắm tay siết chặt muốn phát tác thì nhận được ánh mắt lạnh lùng của ông Phát liền nín bặt.

– Kể ra… Ta thật nể lão Sơn… khi xưa hy sinh vợ để cứu mình… bây giờ đến thằng con trai lão cũng hy sinh bạn gái mình để cứu cha…
– Ông câm miệng… cho tôi… – Đan Thy giận dữ hét lên.

Ông Phát mỉm cười nhìn nàng, một tay vẫn vuốt ve hai bầu vú nàng. Tay còn lại ông ta cầm dương vật căng cứng của mình, chậm rãi chèn vào hai mép âm hộ ướt át của nàng…

– Ông đã nghi ngờ… sao không vạch trần… mục đích của tôi… Ư…

Đan Thy thở dốc ánh mắt căm thù nhìn xuống ông Phát, âm hộ nàng căng phồng đón nhận dương vật to lớn của ông ta. Ông Phát chậm rãi di chuyển, thúc dương vật ra vào đều đều trong âm hộ nàng, miệng mỉm cười nói:

– Nếu ta nói ra sớm… thì làm sao… có những lần… em tình nguyện… làm ta sung sướng chứ?! Ha ha…

Đan Thy mím chặt bờ môi hai mắt nhắm chặt nín lặng không lên tiếng. Nhưng cơ thể nàng khẽ run rẩy lại bị ông Phát cảm nhận được. Ông ta nhếch mép cười, hai tay ghì chặt bờ eo nhỏ của nàng, thúc dương vật nhanh hơn…

– Ông đừng… đắc ý sớm như vậy… ưm… – Đan Thy không nhìn ông Phát, bờ môi run run kìm nén, nói.
– Cuốn… sổ tay bìa đen… của ông… Tôi đã lấy được…

Chương trước Chương tiếp
Loading...