Hắc Long - Quyển 1
Chương 13
Gã kia không muốn giỡn nữa, gã nân chân lên định dậm vào đầu Thiên một cú thật mạnh cho nát bét thì thôi nhưng bất ngờ đã xảy ra.
– Phụp… ahhhhhh… cái gì vậy… ahhhhh… – Gã kia đau đớn khi có một thứ gì xuyên qua bụng gã, cơ thể gã nóng ran và ngay sau đó gã bốc cháy dữ dội.
– Là ngươi, ngươi vẫn không quên ta sao? – Thiên vui mừng khi Hỏa kiếm quay lại.
Ngay sau đó là tiếng rên la của những tên thị tộc, Hỏa kiếm cứ vậy mà tả xung hữu đột, nó đốt những tên thị tộc như đốt rơm rác.
Thiên vẫn trừng mắt nhìn cảnh đó, nó quá tuyệt, không hiểu sao Thiên lại thích cảnh này mặc dù hắn đang chứng kiến con người bị đốt, chứng kiến những sinh mạng từ giã cõi trần. Hắn thấy thích thú, rất thích thú, hình như là hắn vừa thoát khỏi cửa tử nên giờ đây mạng người đốt với hắn không còn quan trọng nữa.
Sau một hồi, cảnh tượng đó cũng tàn đi, Thiên gượng đứng dậy. Hỏa kiếm đứng trước mặt hắn.
– Ta xin lỗi đã trách nhầm ngươi, ngươi tha thứ cho ta chứ?
Thanh kiếm vẫn yên lặng.
– Nghe này, ta cần một người bạn, giờ đây ta cần tìm đường về nhà và ta cần một người bạn trên hành trình đó, ngươi làm bạn ta chứ? – Thiên cầu mong sự chấp nhận.
Thanh kiếm rung lên như đồng ý, từ ‘bạn’ khiến nó thích hơn từ chủ nhân. Thiên hiểu ý, tĩnh lại băng vết thương. Sau đó, hắn chôn xác cô gái, nhìn ngôi mộ của cô, hắn ngẫm nghĩ – “ Hôm nay quả là may mắn cho ta khi có người dung tính mạng để đổi lại mạng cho ta nhưng sau này nếu ta còn gặp nguy hiểm chết người nữa thì sao. Ai sẽ thay mạng cho ta đây? My? Ngọc? Lưu Ly? Hay còn nhiều cô gái khác? Chả lẽ thân một thằng đàn ông như ta lại để những người phụ nữ – những người mình yêu thương chết trước mặt mình như thế này. Không được! Ta phải mạnh lên, ta phải tự bảo vệ bản thân, bảo vệ những người phụ nữ ta yêu”. Thiên quyết tâm, hắn phải mạnh lên, mạnh đến mức cả thế giới này phải sợ hắn. Hắn cùng Hỏa kiếm tìm đương về, hắn giờ chỉ còn một tay, nếu gặp nguy hiểm chỉ còn nhờ Hỏa kiếm. Đang đi bốc chợt Hỏa kiếm như có điều gì đó bất thường, nó khựng lại một lúc rồi bay đi đâu đó.
– Ngươi đi đâu đó, chờ ta với. – Thiên chỉ có thể chạy theo vì mạng hắn ở trung thung lũng này giờ chỉ phụ thuộc thanh kiếm.
Tới một nơi gần đó, Hỏa kiếm dừng lại, Thiên theo sau. Hắn thấy thanh kiếm đứng trước đầm lầy.
– Ngươi làm sao thế?
Thanh kiếm rung lên, mũi kiếm chỉ thẳng xuống đầm lầy như muốn tìm cái gì dưới đó.
– Ngươi muốn ta tìm cái gì dưới đó à? – Thiên vẫn nghi hoặc.
Thanh kiếm cứ chỉ xuống dưới. Thiên chỉ còn đành lòng bước xuống, hắn cũng không biết có cái gì dưới đó nữa. Mò mẫn hồi lâu, tay Thiên khơ khắp mọi chỗ trong đầm lầy, hắn vẫn không thấy gì ngoài bùn cả, đang muốn lên bờ thì bất chợt hắn dẫm lên phải thứ gì đó nóng nóng. Tay hắn cầm lên một viên ngọc.
– Đây là thứ ngươi cần? – Thiên đăm chiêu nhìn viên ngọc trên tay hắn lúc này. Cảm giác hơi nóng.
Hỏa kiếm rung lên, viên ngọc đó cũng rời tay Thiên mà đi tới nhập vào lưỡi kiếm. Hỏa kiếm sau khi hấp thu viên ngọc trở nên rất sặc sỡ, khí tức của nó cũng mạnh lên. Trên lưỡi kiếm hiện lên dòng chữ “Hỏa châu quy hợp, linh kiếm trở về”. Thiên giờ mới hiểu viên ngọc lúc nãy là Hỏa châu. Hỏa châu được xem là linh hồn của của Hỏa kiếm, khi có nó sức mạnh Hỏa kiếm tăng lên đáng kể, linh tính Hỏa kiếm cũng sẽ mạnh lên, khả năng linh cảm của nó với chủ nhân rõ hơn. Hỏa kiếm sau khi có Hỏa châu nó rung lên và điều ngạc nhiên hơn là Thiên hiểu ý nó nói gì. Không giống lúc trước hắn phải suy đoán cho nát óc, lần này dường như có suy nghĩ ập tới trong tâm trí hắn. Hắn hiểu những gì mà Hỏa kiếm muốn nói.
– Ngươi chỉ đường đi. – Thiên hiểu Hỏa kiếm biết đường về và nó muốn Thiên theo nó.
Thiên theo Hỏa kiếm đi khoảng một canh giò là tìm được lối ra. Thiên như sống lại, cảnh vật giờ đây không còn u ám nữa, không khí dễ chịu hơn.
– Hahaha… ta trở về rồi, hahaha… ta trở về rồi… Tiên Nhiên, cô chờ đó, ta sẽ trả thù, hứ, hahaha… – Thiên cười như điên dại.
– Hử, ngươi muốn ta hấp thu ngươi? Cái này không được nha, ngươi là kiếm, ta hấp thu ngươi có mà không chết cũng thnahg tro à.
Hỏa kiếm vẫn rung lên.
– Ngươi là kiếm khí? – Thiên hiểu và hắn nghi hoặc. Kiếm khí là loại kiếm tồn tại ở dạng khí, nó có thể nhập hoặc xuất tùy thuộc vào vật chủ. Ở dạng nhập nó tồn tại như khí linh trong vật chủ. Ở dạng xuất, nó sắc nhọn và rất nguy hiểm.
– Được rồi, ta hấp thu ngươi tránh tai mắt của bọn cú vỏ. Thu… – Thiên nói ngay lập tức Hỏa kiếm nhập vào người hắn. Cảm giác cơ thể xung mãn không tả được. Hắn thấy cơ thể mình khỏe, tràn đầy sinh lực hơn cả lúc còn nguyên vẹn hai tay. Thiên hướng về nhà của lão già kia, nơi mà có người con gái khiến hắn thấy cảm ơn hơn là hận cô – Tiên Nhiên. Chính cô đã giúp hắn hiểu giá trị của cuộc sống, hiểu được cách dùng tính mạng để đấu tranh, hắn chỉ cần sống và hắn sẽ làm tất cả để được sống. Chỉ có sống mới có thể nghĩ tới chuyện khác. Đang nghĩ thầm bất chợt Thiên có cảm giác ớn lạnh phía sau. Hai thân hình xé gió lao tới.
– Hahaha… lại là ngươi, tìm khắp cả thành phố suốt một tháng không thấy bây giờ ông trời lại cho ta gặp ngươi mà không phí chút sức nào cả, hahaha… trời thật biết đùa, nạp mạng đi nhóc. – Người nói không ai khác là lão nhị, kẻ mà suýt lấy mạng hắn khi hắn vừa đặt chân lên thành phố Kasumi chết chóc nà, vừa dứt lời lão lao tới với tốc độ bàn thờ.
– Choanggggg… – Tiếng kim loại va chạm quen thuộc, hai hình bóng xuất hiện trước mặt Thiên. Không ai khác là lão già bạch y với Tiên Nhiên.
– Ngươi không sao chứ? – Thiên sững người, hắn đơ ra khi câu hỏi này không phải từ lão bạch y mà là từ Tiên Nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm của cô gái này.
– À à… ta không sao… khống sao. – Thiên lúng túng với câu hỏi quan tâm của Tiên Nhiên.
– Hừ… Nhị Vương Lão Quái, dạo này có vẻ quan tâm bọn ta hơi nhiều nhỉ. – Lão bạch y vuốt râu cười trừ.
– Ông ta tên gì vậy? – Thiên đang hỏi Tiên Nhiên nhưng không cần cô trả lời ngay sau đó hắn đã biết.
– Hahaha… Long Khang, ông cũng quan tâm tới con mồi của bọn ta chả phải sao, lúc trước là cô ta, bây giờ là hắn, ông cũng quan tâm bọn ta qua rồi còn gì, haha… – Người lên tiếng là lão đại.
– Lão đại, nhiều lời làm gì, hôm nay có Lão Tôn rồi nên một mẻ tóm cả cho mau. – Lão nhị lên tiếng.
– “Lão Tôn, hắn xuất quan rồi ta, hừ, choanggg… ” – Đang suy ngẫm nhưng ngay tức khắc hai lão kia đã lao tới. Tiếng va chạm tay với kim loại vang lên nhức cả óc. Long Khang đánh trên cơ hai lão kia nhưng cũng không thể xem thường hai lão kia được. Thân thủ của hai lão không kém xa Long Khang, một chín một mười.
– Lưỡi Hái Tử Thần… vút vút… choanggg… – Lão đại tung lưỡi hái ngay sau đó Long Khang dùng tay chặn lại.
– Vuốt Nha Lam… xoẹt xoẹt… choanggg… – Lão nhị lao vào ngay sau đó, đòn tấn công của lão cũng bị chặn lại bởi chân của Long Khang.
– Thân thủ tốt nhỉ? – Thiên gật đầu đắc ý.
– Không hẳn vậy. – Tiên Nhiên lên tiếng.
Hai người nhìn Long Khang một đấu hai mà không hề nao núng gì.
– Là sao? Ý cô là sao vậy? Nè cô làm gì đó? – Thiên định hỏi nhưng không kịp, Tiên Nhiên hình như hiểu ra điều gì đó liền lao lên giúp một tay. Thiên cũng muốn lắm nhưng hắn sợ, sợ lên đó chưa tới 2 giây đầu hắn đã lìa khỏi cổ. Hắn đã đi qua cửa tử mấy lần nên giờ hắn cần quan tâm tới mạng sống của mình hơn bao giờ hết.
– Hừ, ngươi cũng tới nộp mạng hả, con mồi ngươi lúc trước có thể thoát nhưng lần này đừng hòng, Vuốt Nha Lam… xoẹt xoẹt… – Lão nhị nhìn Tiên Nhiên rồi lao tới. Tiên Nhiên quả không tồi, cô né các đòn tấn công của lão nhị đồng thời cũng đánh trả. Từng đôi một đánh nhau, cảnh tượng khói bụi mù mịt.
– Vút vút… cận thận, có người tới. – Thiên lên tiếng khi hắn cảm giác được sát khí vút qua hắn lao vào hỗn chiến nhưng đã muộn.
– Bộp… bụp bụp… Ư ư ư… – Chỉ trong tích tắc, Thiên thấy một thân thể rơi trước mặt hắn, cô hộc máu trông không ổn chút nào, Long Khang cũng bị đánh lui ngay sau đó.
– Long Khang, ngươi cũng thích lo chuyện bao đồng nhỉ. – Lão già vừa tới lên tiếng, không ai khác đó là Lão Tôn – trưởng lão của hai lão kia.
– Hừ, ta chỉ thấy chuyện bất bình ra tay tương trở. – Long Khang vẫn cứng giọng đáp mặc dù lão hiểu mình mà giao chiến với Lão Tôn thì phần thắng rất ít.
– Tương trợ! Hay cho cái từ tương trợ, vậy thì ngươi chết đi… – Nói rồi Lão Tôn lao tới.