Hai đứa bạn thân
Chương 26
Dũng cực kỳ khó chịu khi thấy ánh mắt của các ông già cứ dán vào ngực mẹ nó. Tức mấy ông già một thì cũng tức mẹ nó mười vì ai bảo vú của bà quá to cơ. Vú bà Lý đã to thì chớ, hôm nay đi đám cưới bà lại mặc áo dài màu trắng có tô thêm mấy bông hoa ở trước ngực. Chính vì lẽ đó mà chiếc áo dài bó chật lại càng làm cho hai bầu vú của bà Lý căng mọng tròn xoe đầy khiêu khích trước các con mắt từ già tới trẻ tại lễ đám cưới. Nhiều lúc thấy mọi người cứ để ý mẹ nó quá mà Dũng bực nghĩ thầm ” đéo ngắm cô dâu mà sao cứ ngắm mẹ tôi vậy… ”
Cuối cùng lễ cưới cũng kết thúc, Dũng thở phào khi được đi về. Về đến nhà, Dũng nhìn thấy mẹ ngồi phịch xuống ghế trông vô cùng mệt mỏi bởi bà bị mấy ông ngồi cùng bàn chuốc mấy chén rượu liền. Vừa tức vừa thương, Dũng rót cốc nước cho mẹ uống rồi nói:
– Ai bảo mẹ cứ uống rượu với mấy ông dê già cơ.
Bà Lý phì cười khi nghe con trai nói mấy từ ” ông dê già “. Bà nghe cái giọng hờn dỗi của con trai mà cảm tưởng như nó đang ghen.
– Con đừng nói thế. Các bác ấy đều lớn tuổi rồi, ăn nói phải tôn trọng người lớn chứ.
Dũng thấy mấy ông đó lớn tuổi nhưng dâm dê, thấy có ra cái gì đâu mà phải tôn trọng nên cãi lại luôn:
– Vâng.. mấy ông ấy đã lớn tuổi… đã có vợ và con cái lớn hết rồi thế mà mắt cứ dán vào ngực của mẹ là sao? Thậm trí lại còn vô tình đưa tay sang sờ đùi với xoa mông của mẹ nữa cơ chứ. Những ông ấy có đàng hoàng và có đáng để con phải tôn trọng không? Có vợ rồi mà thế à?
Bà Lý cứng lưỡi khi không thể đối đáp được với cậu con trai mới 16 tuổi bởi vì nó nói câu nào đúng câu đó. Bà Lý nghĩ thầm giờ không thể coi thường Dũng được nữa rồi, nó đã lớn và đã có sự nhận biết.
– Thôi mẹ mệt lắm rồi, mẹ ngủ một lúc đã. Con dìu mẹ vào trong buồng đi. Bà lý muốn tránh tranh luận với con trai về chuyện người lớn.
– Vâng.
Dũng nhẹ nhàng dìu mẹ vào trong buồng. Đi bên cạnh, được nhìn sát mặt hai quả đồi A1 căng phồng trong chiếc cooc xê màu trắng mà Dũng phải nuốt nước bọt. Trong lúc quàng tay qua cái eo hơi mỡ màng, nghĩ đến thằng Long đã được hưởng lạc thú do sự liều lĩnh nên Dũng cũng bắt trước liều theo. Khi vào đến buồng, bà Lý dừng lại để thay quần áo thì Dũng phải buông tay ra. Đứng sát cạnh nhau nên Dũng không làm chủ được con người, nó đưa tay xoa và bóp thật nhanh một bên mông của mẹ.
– Bốp! Dũng… Con làm cái gì thế?
Dũng đau tê tái khi ăn nguyên bàn tay 5 ngón của mẹ lên má. Bị mẹ tát Dũng cay nói to như muốn cả xóm nghe thấy:
– Sao mẹ lại tát con đau vậy? Lúc ở đám cưới có mấy ông cũng xoa mông mẹ mà sao mẹ không tát mấy ông ấy? Mẹ coi người ta hơn con trai của mình à?
Bà Lý đang tức vì Dũng dám bậy bạ bóp mông mình, đang định mắng cho trận nữa thì nghe cái lý lẽ rất củ chuối của nó mà bà không biết giải thích ra sao.
– Người lớn người ta chỉ đùa vậy thôi chứ không có gì cả. Con lần sau không được làm như vậy nữa nhé. Mẹ xin lỗi đã tát con. Bà Lý xuống giọng vì không muốn hai mẹ con to tiếng với nhau, bà muốn giải thích cho cậu con trai mới lớn nhiều thứ lắm nhưng bà chẳng biết nói thế nào cả.
– À thì ra là người lớn được có quyền sờ mó lung tung đàn bà phụ nữ hả. Vậy là mai sau khi con lớn con cũng được sờ soạng tất cả mọi người phải không? Đây là mẹ dậy con đấy nhé. Dũng nhếch mép nói xoáy.
– Ý mẹ không vậy. Làm như thế là xấu nhưng người ta chỉ là đùa thôi mà con.
– Thì về sau con cũng chỉ là đùa thôi mà. Dũng vẫn chưa buông tha mẹ khi dở cái lý sự cùn ra.
– Thôi mẹ không nói chuyện với con nữa. Con đi ra để mẹ thay quần áo nào.
Dũng lặng lẽ đi ra ngoài nhưng tai nó vểnh lên để nghe những tiếng sột soạt của quần áo đang được mẹ cởi ra. Dũng nứng cặc lắm mà không dám liều như thằng Long. Nhìn đồng hồ thấy 4h chiều, Dũng đóng cửa lại rồi đi sang bên nhà thằng Long để dốc bầu tâm sự và hỏi ý kiến thằng bạn xem phải làm thế nào để chén được mẹ.
Mở cổng rồi bước vào trong nhà, Dũng phải dừng chân lại vì bà Hạnh và ông Phúc đang ngồi ở ghế nói chuyện. Vừa thấy mặt nó thì bà Hạnh nói ngay:
– Cô chú đang có chút chuyện. Cháu về đi để hôm khác sang chơi nhé.
– Dạ vâng ạ. Cháu chào cô chú cháu về.
Dũng quay người bước ra thì thằng Long từ trên gác như đã nghe thấy nên liền phi xuống ngay.
– Con ra ngoài mấy phút rồi con về nhé.
Bà Hạnh nhìn con trai giờ đã là tình nhân trẻ của mình, nghĩ lại đêm qua sao mà tội lội nhưng mà lại sướng thế, bà Hạnh thoáng đỏ mặt nói:
– Ừ chơi một lúc rồi về con nhé. Bà Hạnh đồng ý vì không muốn con cái nghe được chuyện bố mẹ chúng nó cãi nhau.
Long vâng và nháy mắt thật nhanh với người tình của mình rồi bước ra ngoài với Dũng. Hai thằng ra quán chè đá quen thuộc trong xóm ngồi hút thuốc. Vì có người nên Long và Dũng lấy hai cái ghế rồi bê hai cốc chè đá ra ngồi xa xa tại một bãi đất trống để dễ dàng buôn chuyện mà không sợ ai nghe thấy.
Long đang lưỡng lự có nên khoe khoang thành tích đêm qua cho thằng bạn biết không vì ở đây có vài người nên nó sợ ai đó nghe thấy được. Nhưng chưa kịp nói gì thì Dũng đã lên tiếng trước:
– Ông già mày về khi nào thế?
– Lúc trưa nay. Tình hình căng phết khi tao nghe thấy ông bà lại to tiếng với nhau. Long nói vậy nhưng trong lòng nó hiện tồn tại hai thái cực: một là cũng muốn bố mẹ không ly dị, hai là cũng muốn bố đi ra khỏi nhà để nó được thay ông làm chồng của mẹ. Kế hoạch này mới xuất hiện trong đầu và nó chưa thể nói cho Dũng biết được.
– Chẳng nhẽ ông bà định ly dị thật à? Dũng hỏi
– Cũng chẳng biết được vì cả hai chưa thể thống nhất được. Ông già không muốn ly dị nhưng vẫn muốn hai mẹ con nhà kia. Bà già thì không chấp nhận chuyện đó. Tao nghe lỏm được thấy mẹ nói là mấy hôm nữa sẽ về quê nội để đưa chuyện của bố ra cho họ hàng bên nội biết và nếu có ly dị thì bên nhà ông già cũng không trách được mẹ.
Dũng gật gù rồi phán ra vẻ hiểu biết:
– Chắc ý bà muốn ông bà nội can thiệp ấy mà.
– Chắc vậy. Long cũng đồng tình với nhận xét của Dũng.
Hai thằng đưa cốc chè đá lên uống rồi tự dưng mắt nhìn về nới xa xăm với sự suy tư như người lớn. Bởi trong đầu hai thanh niên bây giờ là hai suy nghĩ về hai người mẹ xinh đẹp của chúng. Long đang định nói ra ý định trong đầu là muốn bố nó đi thật xa để dễ dàng thực hiện kế hoạch thì Dũng đã tuôn một tràng tâm sự cái chuyện hôm nay bực tức ra sao khi đi đám cưới cùng mẹ, rồi cả chuyện vừa nãy ăn cái tát đau điếng khi liều bóp mông bà. Đến cái đoạn bóp mông và bị ăn tát, Long chút tí nữa là sặc nước trong họng vì không nhịn được cười.
– Mày ngu thế! Ăn tát là đúng rồi. Long không an ủi mà còn chửi Dũng.
– Thì mày bảo tao phải liều còn gì nữa. Với lại thấy mày đã thành công mà tao vừa ghen vừa thèm được như mày Long ạ.
Long không cười nữa mà thông cảm với thằng bạn cứt của mình. Đúng là số nó được ông trời thương hơn nên đã cho nó hưởng tất cả, còn thằng bạn thì vẫn chưa biết đến cái cầm tay con gái là gì chứ đừng nói là được hôn.
– Tao bảo mày liều nhưng phải xem thái độ của bà lúc ấy ra sao đã chứ. Tự nhiên lúc đang bình thường mày lại đi bóp mông thì bà nào chẳng cho ăn cái tát. Ngu lắm!
Dũng thấy Long nói đúng, đúng là nó hơi ngu thật khi hành động quá vội vã. Quay sang nhìn thằng bạn như muốn tìm sự tư vấn nên Dũng hỏi:
– Mày bảo tao phải làm gì bây giờ khi đã đánh động cho bà già biết như vậy rồi?
– Bình tĩnh và chờ thôi. Long trả lời cụt ngủn rồi rít hơi thuốc.
– Chờ cái gì? Dũng chưa thỏa mãn với lời tư vấn đó.
– Chờ thời cơ chứ chờ cái gì nữa. Sao cái đầu mày ngu thế nhỉ. Long nói hơi to vì bực thằng bạn không chịu vận động đầu óc suy nghĩ.
– Con mẹ mày! Nói bé thôi! Mày định cho cả cái quán này nghe thấy à.
– Hihi.. sorry! Tại mày ngu quá nên tao bực.
– Sao mày cứ chửi tao ngu hoài vậy nhỉ? Tao ngu thì mới cần đến mày tư vấn chứ! Còn nếu tao biết thì đã đéo phải hỏi mày đâu nhé.
– Hehe.. Ừ được rồi, tao không chửi nữa. Bây giờ mày đừng hạnh động gì mà để cho bà già biết được ý đồ của mình cả. Nhớ điều đó nhé. Nếu để cho bà ấy biết là bà sẽ tránh và sợ đấy. Cứ chờ thời cơ đến đã.
– Thời cơ như thế nào? Mày nói rõ đi!
– Thì đại loại như lúc hai mẹ con ngồi cạnh nhau có sự đụng chạm vô tình chẳng hạn, hoặc là sẽ có lúc mày bắt gặp bà đang nứng lồn. Những lúc như thế thì phải hành động ngay, phải liều ra đòn quyết định vì trạng thái con người lúc đó không được tỉnh táo hiểu chưa.
Dũng gật gù, đầu nó như đã được thằng bạn thông cho nên đã hiểu. Thấy Long nói quá chuẩn như một chuyên gia tâm lí, Dũng phải khen:
– Đm mày nói sao đúng thế nhỉ! Được rồi, tao sẽ nghe lời mày.
Dũng đang định hỏi Long xem chuyện của hai mẹ con nó ra sao rồi, định hỏi vết cào cấu kia đã được làm sáng tỏ chưa thì thấy ông Phúc đi xe máy tiến thẳng ra cái quán mà hai thằng đang ngồi. Long tay đang cầm điếu thuốc, thấy bố đến thì sợ quá dập ngay điếu thuốc rồi vứt đi. Ông Phúc dừng xe trước quán và gọi Long:
– Long lên xe đi với bố một lúc đi con!
– Đi đâu vậy hả bố? Long vừa hỏi vừa đứng lên đi lại gần bố.
– Cứ lên xe rồi sẽ biết đi đâu.
Long dơ tay chào Dũng rồi leo lên ngồi sau xe ông Phúc. Dũng nhìn chiếc xe máy phóng đi thì nó cũng đứng dậy thanh toán tiền nước và đi về nhà.
Long ngạc nhiên thấy bố đưa nó đến một quán bia hơi ngoài trời. Sau khi chọn một cái bàn khá kín đáo để ngồi, thấy bố gọi đồ ăn và hai cốc bia thì Long lại càng ngạc nhiên vì hôm nay được ông già cho phép uống bia.
– Uống đi con! Uống luôn cho mát.
Long cầm cốc bia lên cụng nhưng mắt thì nhìn bố với vẻ dò xét. Tự dưng rủ ra quán bia, lại còn cho phép uống thì chắc phải có vấn đề.
Ông Phúc đặt cốc bia xuống bàn rồi rút trong túi ra bao thuốc 555, chĩa một điếu trước mặt con trai làm nó đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
– Hút đi con!
Nhìn bao thuốc 555 mà Long thèm nhỏ rãi vì thuốc này là mơ ước của bao thằng thanh niên như nó. Cho dù muốn lắm nhưng Long vẫn bình tĩnh nhìn bố rồi hỏi:
– Sao hôm nay bố lại cho con uống bia và hút thuốc vậy?
Ông Phúc mỉm cười rồi trả lời:
– Bố biết chúng mày vẫn hút trộm thuốc rồi. Bình thường là bố không đồng ý con tập tành phì phèo đâu, nhưng bây giờ bố có chuyện muốn nói với con như hai người lớn, như hai người đàn ông thực thụ nên bố mới mời con hút.
– Dạ vâng. Long rút một điếu ra châm hút và đã hiểu là bố có chuyện muốn nói với nó.
Nhấp thêm một hớp bia nữa thì ông Phúc bắt đầu vào vấn đề chính:
– Chắc con và cái Phương cũng đã biết về chuyện của bố mẹ rồi phải không?
Đúng như linh tính mách bảo chắc bố sẽ nói về chuyện này nên Long từ nãy đã có sự chuẩn bị trước. Nó trả lời nhưng trả lời khéo bằng một câu hỏi dành cho bố:
– Dạ vâng. Bọn con cũng đã biết qua qua thôi ạ. Thế bố định như thế nào nếu mẹ không đồng ý?
Ông Phúc nhìn kỹ khuôn mặt con trai mình như muốn đọc ý nghĩ trong đầu của nó. Ông hiện không rõ thằng Long tầm tuổi này chưa phải là lớn hẳn nhưng cũng không phải là còn bé mà không biết gì. Ông biết việc mình làm là chuyện của người lớn, nhưng xét về lý thì là không đúng, và ông không biết hai đứa con có hiểu gì không? Chúng nó có trách ông không?
– Nếu như bố mẹ không thể hàn gắn được thì con có muốn sống cùng với bố trên hà nội không? Ở đó bố sẽ tìm một trường khác cho con học và tất nhiên điều kiện sống trên đó cũng tốt hơn hẳn. Sống trên hà nội bố nghĩ sẽ tốt hơn cho con rất nhiều để mai sau gây dựng sự nghiệp.
Thấy bố cố tình đưa ra những cám dỗ hòng lôi kéo mình về phe ông… vậy là ông có ý muốn sống cùng cô bồ trẻ… Long nghĩ nhanh như một cái máy để trả lời. Nó dõng dạc tuyên bố thẳng làm ông Phúc trợn mắt nhìn:
– Mấy năm nay con và em Phương sống thiếu bố nói thật lòng là cũng quen rồi, nhưng để bọn con sống thiếu mẹ thì chúng con chưa quen và chúng con cũng không muốn bố ạ. Con xin lỗi không thể theo bố được vì đơn giản là con không bao giờ bỏ mẹ một mình.
Ông Phúc nhìn Long như nhìn một đối thủ. Ông đã quá coi thường cậu thanh niên mới 16 tuổi. Giờ nghe Long nói như vậy thì ông vừa xấu hổ vừa phải nhìn nhận lại về con trai ông. Nhưng đã lỡ nên ông Phúc vẫn cố gắng thêm lần trót:
– Giờ con chưa quen, bố biết điều đó chứ. Nhưng thời gian và cuộc sống sẽ giúp con quen thôi mà. Con phải biết là tại sao bố muốn con sống với bố chứ không phải là cái Phương? Bởi vì con là con trai, con là người nối dõi dòng họ… con có hiểu điều đó quan trọng như thế nào không?
Long nghe, nó nhếch mép cười huỵch toẹt vào cái nối dõi dòng họ. Nó trả lời giữ vững sự kiên định:
– Bố là đàn ông bố có thể không cần sự che chở của bất cứ ai. Nhưng mẹ là con gái, mẹ cần có người đàn ông bên cạnh bố à. Con là thằng con trai thì làm sao con nhẫn tâm bỏ mẹ cô đơn một mình được cơ chứ. Còn việc con có sống với ai thì cái họ con đang mang vẫn là họ của bố cơ mà…. có ai lấy mất đâu mà bố sợ con không nối dõi dòng họ của bố.
Ông Phúc thẫn thờ ngồi đần thối cái mặt ra khi bị thằng con trai mới 16 tuổi nói như dậy đời, như dậy lẽ sống cho ông. Điếu thuốc vẫn ngậm trên môi, tàn thuốc đã dài ra và rơi xuống đùi mà ông không hề để ý. Long dập điếu thuốc, tu một hơi hết cốc bia rồi đứng lên nói câu cuối cùng để đi về mà không đợi đồ ăn chuẩn bị được mang ra:
– Bố nên nhớ rằng con không bao giờ bỏ mẹ một mình để đi theo ai đâu. Kể cả sau này khi con lấy vợ thì mẹ vẫn sống bên con để con được chăm sóc mẹ. Và nếu như vợ con không thích và bắt con phải chọn một trong hai thì con vẫn luôn chỉ chọn mẹ.
Long đi bộ về nhà cho dù đường hơi xa, nó vừa đi vừa nghĩ đến mẹ và nghĩ những câu nói vừa nãy với bố. Long có cảm tưởng mình nói như là để cạnh tranh với bố… đơn giản là nó muốn thay bố làm chồng của mẹ.