Hận tình
Chương 7
“Ha ha, thật không ngờ cậu Đoàn lại có thể đưa ra những cái nhìn sâu sắc đến vậy, ông Kiên đúng là có phúc, thật chờ mong một ngày cậu tiếp quản công ty, không biết lúc đó thì cậu sẽ làm nên những điều thần kỳ gì nữa. Mời!” Một người đàn ông giờ lên chiếc ly rượu trong tay, xung quanh đó cũng đồng loạt mà làm theo. Trong số những người ở bàn tiệc, tiếng nói của ông ta là có trọng lượng nhất, mặc dù có chút nào đó là khách sáo nhưng mọi người ở đây đều đã có sự khâm phục nhất định với tài năng cũng như khả năng ứng biến vừa rồi của Đoàn…
Những tình huống như vậy diễn ra thường xuyên trong bữa tiệc, tất cả đều rơi vào trong mắt của Thanh Nhung. Nàng không ăn nhiều cũng như chỉ uống chút nước lọc suốt buổi tối, không có nhiều người làm phiền nàng vì ở nàng không có giá trị để những người ở đây tìm kiếm, họ còn đang bận chờ chủ nhân thực sự của bữa tiệc ghé qua bàn mình, có chăng thì chỉ có vài người phụ nữ bắt chuyện qua loa với Thanh Nhung.
Ánh mắt của nàng tỏa định ở thân thể hắn, từng nơi hắn qua, hắn đều biến nơi đó thành sàn diễn của bản thân và không chỗ nào là hắn không được mọi người tán thưởng, đúng ra, nhìn thấy điều này, Thanh Nhung phải vui và cảm thấy tự hào về người đàn ông của mình, tuy nhiên càng xem, nàng càng thấy mù mịt.
Thời gian trôi dần đến lúc kết thúc, nhiều người lúc này còn giật mình, không ngờ vì thời gian trôi nhanh đến vậy, lúc này, Đoàn trở lại với sân khấu chính cùng chiếc mic trên tay.
“Vâng! Có thể thấy là mọi người đã có một buổi tối thực sự vui vẻ, xin kinh chúc tất cả có một đêm an lành, còn ai chưa có ý định kết thúc ngày hôm nay thì hãy thoải mái mà tận hưởng cuộc sống. Tuy nhiên, xin hãy nán lại một chút vì chúng ta còn một chuyện quan trọng vẫn còn chưa hoàn thành, mọi người có biết là chuyện gì không???” Đoàn gào lên khiến giọng nói có chút lạc đi nhưng mọi người ở đây đều không để ý đến điều đó, họ chờ đợi một màn này đã lâu, không ít người bắt đầu reo hò làm cho những người còn chưa rõ chuyện gì sắp xảy ra cũng dần sáng tỏ.
“Đúng vậy, mọi người đoán đúng rồi đó, và xin mời người con gái quan trọng nhất cuộc đời của tôi lên đây cùng với tôi ạ!” Tiếp tục khuấy động không khí, Đoàn vươn tay ra hướng về phía Thanh Nhung, kịch bản này về cơ bản đã được chuẩn bị từ trước, tuy nhiên hiệu quả mà những lời nói của hắn đạt được lại vượt xa khỏi dự tính. Thanh Nhung có chút vất vả mà cất bước đến bên người hắn, Đoàn nhìn toàn bộ những vị khách bên dưới, cảm nhận được sự chú ý đến hai người đã đạt đến đỉnh, hắn quỳ một gối xuống, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của người đẹp, tay còn lại thì thình lình xuất hiện một chiếc nhẫn giống như có ma thuật vậy. Những tiếng ồ lên, những tiếng cười cộng với lời khen tuôn ra từ cả những người khó tính nhất.
“Cậu Đoàn thật là đa tài, giá như mà con gái tôi lấy được cậu ta thì…”
“Công nhận, không chỉ có tài ăn nói, cộng với am hiểu kinh doanh, giờ lại còn biết làm cả ảo thuật nữa, tôi mà có một nửa tài năng của cậu ấy thì cua được khối cô rồi.”
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Một chiếc màn chiếu rộng lớn đang được trình chiếu sự kiện quan trọng này, hình ảnh bàn tay của Đoàn đang từ từ đưa chiếc nhẫn đến với vị trí trang trọng trên ngón tay của Thanh Nhung được phóng to để mọi người quan sát được rõ ràng nhất. Chiếc nhẫn có vẻ hơi… giản dị so với dự kiến của mọi người nhưng điều đó không quá ảnh hưởng, thời điểm chiếc nhẫn dừng lại cũng là lúc không gian nơi này như vỡ òa trong sự phấn khích bất kể là thực sự hay giả tạo.
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Mang Thanh Nhung ra xe trong sự bủa vây của rất nhiều vị khách, Đoàn có chút vất vả để che chở cho nàng không bị ai đó chẳng may xô vào. Quay đầu lại cười mắng những người đang hơi bị quá khích, Đoàn ngồi vào trong xe và chạy đi, bỏ lại những người vẫn còn đang tiếc nuối ở phía sau với một cái vẫy tay. Kéo tấm kính cửa xe lên, Đoàn liếc sang người con gái ngồi bên cạnh, Thanh Nhung có vẻ như khó chịu trong người hoặc là đang suy nghĩ viển vông gì đó mà từ lúc hắn trao nhẫn cho đến bây giờ ngồi trên xe, vẫn thấy nàng trầm mặc, ánh mắt không có tiêu cự mà cứ ngơ ngẩn nhìn đi đâu đó. Không quản đến nàng đang làm trò gì, Đoàn tiếp tục điều khiển chiếc xe lao nhanh trong một buổi tối mùa thu tuyệt đẹp.
“Lâu lắm mới gặp lại anh!”
Lái xe một đoạn đường dài, bỗng nhiên tiếng nói của Thanh Nhung vang lên làm cho con tim của hắn siết chặt lại, bàn tay trên vô lăng suýt chút nữa mà lạc đi, may mắn, cuối cùng thì hắn cũng ổn định lại được, tránh khỏi một tai nạn thảm khốc.
“Này em nói cái gì vậy, làm anh giật hết cả mình, suýt chút nữa thì…” Hắn hít sâu làm cho bản thân bình tĩnh lại, mặt không đỏ, tay không run mà quay sang nói.
Thanh Nhung nhìn mắt nhìn thẳng, khuôn mặt xinh đẹp không có phản ứng gì, giống như câu nói vừa rồi không phải là của nàng vậy. Hắn nhìn biểu hiện của nàng mà lộ ra một vẻ suy tư, ánh mắt lướt qua bàn tay phải đang nắm lên cần số, hắn chợt nhận ra điều gì đó. Liếc nhìn lại nàng một chút, hắn thu hồi ánh mắt và tiếp tục tập trung lái xe.
“Chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy cuối cùng vẫn bị lộ. Không biết nên khen trí nhớ cũng như sự tinh ý của em hay là chê anh tính toán chưa đủ hoàn hảo đây.” “Đoàn” cười nói nhưng ánh mắt của hắn dần trở nên sắc lạnh. Hắn không nghĩ rằng chính kỹ thuật lái xe của bản thân lại là thứ làm hỏng đi toàn bộ màn trình diễn của hắn, tuy nhiên thì bây giờ lộ tẩy cũng không còn ảnh hưởng gì nữa, Thanh Nhung đã nằm trong tay hắn, hai kẻ kia nếu không có gì khác xảy ra thì cũng đang ở địa điểm đã được định trước. Hắn chuẩn bị sẵn sàng tư thế nếu Thanh Nhung định làm gì hoặc lấy điện thoại ra để gọi thì sẽ can thiệp ngay lập tức.
Thanh Nhung vẫn bình tĩnh như nước, ánh mắt xa xăm như thể đang hồi ức một điều gì đó, một hồi lâu, nàng mới nói.
“Em đã nghi ngờ từ lúc giữa buổi lễ, vừa rồi, chỉ là khẳng định lại cho chính xác mà thôi.” Nàng vẫn không nhìn sang hắn, không phải vì sợ hãi mà là vì khuôn mặt đó không phải là của cái người mà nàng đang nói chuyện.
Mạnh Đức không khỏi khâm phục sự tinh tế trong quan sát cũng như linh cảm kỳ diệu của người phụ nữ, không cảm nhận thấy sự chống cự từ lời nói của Thanh Nhung, hắn không nói thêm nữa mà tăng tốc chiếc xe vốn đang lao đi rất nhanh rồi, hắn không chờ được nữa để đòi lại món nợ, trả lại những đau khổ về tinh thần, đau đớn về thể xác. Trả lại tất cả!
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Ư hự…
Đoàn uốn éo người để giảm bớt đi sự khó chịu của cơ thể, cảm giác giống như thể giữ nguyên tư thể cả nửa ngày rồi vậy. Đầu óc có chút mơ hồ, hắn còn tưởng bản thân đang nằm trên chiếc giường ở nhà của mình, hắn băn khoăn, tại sao giường mình hôm nay lại cứng và lạnh đến vậy. Bất chợt hắn trợn trừng mắt, không đúng, không phải ở nhà mình, mình bị… Đoàn quay đầu nhìn loạn xạ, cảnh tượng xa lạ đập vào mắt đã cho hắn câu trả lời.
Những ký ức vỡ vụn cuối cùng kết hợp với tình cảnh hiện tại làm hắn minh bạch được điều gì, hắn và cha hắn đã bị bắt cóc, hơn nữa còn bị bắt ngay giữa thanh thiên bạch nhật bởi một âm mưu đen tối nào đó… ừm, chính xác thì lúc đó trời đã tối nên gọi là bạch nhật cũng không đúng lắm, đại khái ý tứ là vậy. Đoàn nhìn thấy ông Kiên bị trói cách đó không xa, miệng không bị bịt lại, quần áo cũng không bị lột sạch ra như hắn, đó cũng là lý do vì sao vừa nãy hắn lại cảm thấy lạnh đến vậy.
Nhận ra thằng con trai đã tỉnh lại, ông Kiên lộ ra một chút vui mừng, có vẻ như ông ta đã tỉnh trước hắn khá lâu, giãy giụa, gào thét đến khản cổ một thời gian dài khiến lão cảm thấy kiệt sức. Nhìn thấy Đoàn đã tỉnh, ông Kiên bắt đầu giãy giụa trở lại với ý đồ xích lại gần hắn nhưng tất cả đều vô ích.
“Con không sao chứ? Con có biết chuyện gì xảy ra không?” Lời vừa ra khỏi miệng ông Kiên bỗng nhận ra bản thân thật ngu ngốc, chưa kể là Đoàn bị tóm sau lão, việc mồm bị bịt chặt chỉ có thể ú a ú ớ thế kia thì hắn trả lời thế nào được. Nhận ra điều đó, ông Kiên vội sửa lời: “Con cứ bình tĩnh, những kẻ kia chưa làm gì mình đến lúc này chứng tỏ là chúng còn muốn thứ khác ở cha con mình, cứ yên tâm, gì thì gì chứ tiền thì cha không thiếu, chỉ cần thoát ra là được, tiền kiếm lại lúc nào cũng được.”
Cánh cửa kéo của nhà kho lúc này bỗng nhiên bị kéo mạnh ra tạo nên tiếng ma sát giữa kim loại với nhau nghe mà rợn cả người. Ánh mắt hai cha con ông Kiên nhìn chòng chọc về phía cánh cửa nơi âm thanh vừa phát ra, chờ đợi xem kẻ đến là ai, nhưng rồi, cả hai đều trợn mắt lên khi nhìn thấy hai người đang đi vào, đúng hơn là một người đang kéo một người khác vào.
Thanh Nhung với cái bụng bầu đang tỏ ra không tình nguyện khi bị kéo vào nơi này, liếc mắt nhìn thấy hai cha con Đoàn bị trói ở một góc nhưng nàng không có mở miệng nói chuyện. Nàng bị kéo đến chiếc giường duy nhất trong nhà kho, nơi có vẻ là sạch sẽ nhất ở nơi này, ngồi trên giường, Thanh Nhung nhìn về phía “Đoàn”, chờ đợi hắn sẽ làm gì với nàng giống như kẻ tội phạm chờ đợi án tử chuẩn bị được đưa ra.
Không vội vàng xử lý nàng, “Đoàn” từ tốn quay ra đóng lại cánh cửa. Tiếng rít ghê rợn lại phát ra, cánh cửa sắt đóng lại như tách biệt bốn con người ở đây khỏi thế giới loài người. Đưa tay ấn lên chỗ tai của mình, hắn nói: “Mọi thứ đã xong, công việc của cậu đã hoàn thành, cậu nên rời đi đi…” Nói rồi hắn gỡ cái tai nghe siêu nhỏ trong tai ra rồi bóp nát trong bàn tay… vì từ bây giờ trở đi chỉ còn việc của tôi mà thôi, hắn nói thầm trong đầu.
Ông Kiên nhìn người đàn ông đang tiến về phía lão, khuôn mặt quá đỗi quen thuộc, thêm cả giọng nói nữa, tất cả, làm cho ông cảm thấy quá hoang đường, liếc nhìn sang con trai của mình, ông cũng nhận thấy hắn dường như cũng đang có cảm nhận tương tự như ông… cái chuyện điên rồi gì đang xảy ra ở đây thế này, bộ não của ông có vẻ không đủ khả năng để phân tích nổi những thứ đang diễn ra.
Dường như cảm thông với sự hoang mang của ông Kiên, người đối diện không còn tiếp tục để ông đi suy đoán cái điều mà ông không thể nào nghĩ ra nổi, mà bắt đầu có hành động. Hắn lần lần ở nơi đường chân tóc chấm dứt, một lớp gì đó giống như là da thịt của con người bị hắn lột ra, để lộ ra khuôn mặt thật phía sau mặt nạ.
“Phù… đeo cái chết tiệt này nóng gần chết… má nó chứ.” Mạnh Đức ném cái mặt nạ sang một bên rồi tiện tay tháo luôn cả thiết bị thay đổi giọng nói dán ở cổ của hắn ra. Xong xuôi, Mạnh Đức tiến về phía hai cha con ông Kiên với nụ cười đầy thân thiện nhưng đối với hai người, đó phảng phất như nụ cười của một ác ma.
Rắc rắc!
Lột luôn cả chiếc áo đang mặc trên người cùng cái quần dài, một màn kinh dị xuất hiện trên người của Mạnh Đức, từng đoạn xương trên người hắn bắt đầu di chuyển, sắp xếp lại, mất gần một phút để hắn thoát khỏi hình dạng của Đoàn để trở về với vóc dáng của bản thân. May mắn là cả hai không chênh lệch quá nhiều nên hắn mới có thể nhẹ nhõm hoàn thành được, tuy vậy nó vẫn là một cái gì đó vượt ra khỏi nhận thức của Đoàn lẫn ông Kiên, sự khủng hoảng lan tràn trên khuôn mặt của lão, một nỗi sợ hãi khác dâng lên trong lòng của ông ta, nỗi sợ hãi mang tên “không biết”.
Con người từ lúc được trao cho nhận thức đã phát triển và đạt đến đỉnh cao ngày hôm nay, tuy nhiên nhận thức cũng đem lại cho con người một nhược điểm… mà thực ra cũng không hẳn là nhược điểm, đó là nỗi sợ hãi những điều mình không biết, không hiểu, không nắm bắt được. Chúng ta luôn nhắc đến người ngoài hành tinh với một thái độ cợt nhả tuy nhiên nếu một ngày nào đó chúng thực sự xuất hiện thì sao?
Hoặc như đơn giản, khi đứng trước một đường hầm tăm tối, ngay cả khi đã được mọi người nói cho biết là bên trong không có gì nguy hiểm đâu, nhưng một khi đặt chân vào, gần như tất cả đều không thể không nổi lên một cảm giác lo lắng sợ hãi. Ở đây cũng vậy, ông Kiên lúc này có thể nói là thấu hiểu nhất nỗi sợ hãi đó, ông ta không phải là không biết về Mạnh Đức, thậm chí, hai nhà còn giao lưu vài lần hồi mà Mạnh Đức và Đoàn còn học chung hồi cấp 3, nhưng rồi mọi thứ thay đổi quá nhanh, hình ảnh của một chàng trai mới lớn hồi đó nay chỉ còn lại một thứ gì đó, đúng vậy, trong mắt của ông Kiên, Mạnh Đức lúc này có lẽ không còn được coi là người nữa, một thứ khiến ông ta sợ hãi, một thứ đang nắm trong tay quyền sinh sát của hai cha con ông.
“Đức… Đức, có phải là cháu không?” Ông Kiên nói trong sự run rẩy. “Làm ơn… xin… đừng, xin cháu đừng làm hại thằng Đoàn được không? Chú biết nó đã làm sai… xin cháu…”
Mạnh Đức không đếm xỉa đến những lời nói của ông Kiên, hắn còn phải từ từ, chậm rãi nhấm nuốt hương vị của sự trả thù. Hắn tiến về phía Đoàn, lúc này đang chỉ có thể dùng ánh mắt như ăn tươi nuốt sống để đáp trả lại. Thấy hắn không thèm để ý đến mình, ông Kiên bắt đầu vội vàng, nhìn thằng con trai tuy thường ngày ông hay tỏ ra không quan tâm, đôi lúc thì mắng mỏ, chửi rủa, nhưng rốt cục thì nó vẫn là con trai của ông, lúc này đang bị bóng ma đồ tể bao phủ.
“Con mẹ mày, đừng có động vào nó, nó mà bị thương một đầu ngón tay tao sẽ cho mày chết, tao cho mày chết không có chỗ mà chôn đâu thằng nhãi con…”
Liếc nhìn ông Kiên lúc này đang phát rồ, nụ cười trên môi Mạnh Đức lại càng vui vẻ, hắn muốn chính là điều này, hắn muốn nhìn thấy sự giãy giụa đến từ con mồi của hắn, hắn muốn nghe đối phương chửi rủa hắn trong sự bất lực và rồi nhấn chìm chúng trong tận cùng của tuyệt vọng, tuy nhiên thì bây giờ chưa phải là lúc vai diễn của lão được ra sân. Lột đi trên mặt của Đoàn miếng băng keo dán miệng rồi chuyển nó qua cho ông Kiên, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Đoàn, bàn tay vỗ vỗ nhẹ nhàng lên mặt hắn, nếu như ai không biết lại nhầm tưởng cả hai là những người bạn thân của nhau vậy.
“Sao rồi lớp trưởng, thoải mái chứ, có cần mình nới bớt dây ra chút cho dễ chịu không?”
“Rơi vào tay của mày, tao không có gì để nói, mày có chiêu gì thì cứ tung ra. Tuy nhiên thì mày phải biết, nếu để tao sống mà rời khỏi đây thì mày sẽ phải gánh hậu quả thế nào.” Đoàn dùng cơn tức giận để che lấp đi nỗi sợ hãi của bản thân.
“Ha ha ha…” Mạnh Đức cười như điên như dại, hắn cảm thấy kẻ thù của hắn thật là có ý tứ, tiếng cười dứt đi, hắn nhìn Đoàn mà nở một nụ cười đến híp cả mắt, “Lớp trưởng nghĩ rằng mình còn có cơ hội sống đến ngày mai sao?! Tuy nhiên, vẫn chưa đến lượt cậu, tôi còn có cuộc hẹn ở đằng kia…” Mạnh Đức giơ ngón tay cái chỉ ra sau lưng, “… cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cho cậu vị trí tốt để có thể theo dõi màn trình diễn của tôi.”
Nói xong, Mạnh Đức lôi thân thể của Đoàn đến một vị trí khác, một vị trí tốt hơn, có thể nhìn rõ ràng, tường tận những gì hắn làm tiếp theo. Đẩy Đoàn tựa vào một cái tủ sắt đánh rầm một cái, hắn phủi phủi tay rồi quay người đi về phía Thanh Nhung vẫn còn đang trầm mặc ngồi trên giường. Bữa tiệc thực sự của tối nay bây giờ mới bắt đầu.
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Trên người chỉ còn mỗi chiếc quần sịp, những thớ thịt không mấy gọi là cuồn cuộn do thời gian dài không có sự tập luyện nhưng lại tạo ra một cảm giác tràn trề sức mạnh, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Mạnh Đức chầm chậm tiến về phía Thanh Nhung. Ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn vươn bàn tay nâng cằm của người đẹp lên, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, không, thậm chí còn hơn nữa, khuôn mặt kiều diễm bây giờ đã phủ thêm một nét mặn mà, một nét dịu dàng của một người sắp làm mẹ.
“Thế nào? Dạo này em vẫn được người yêu chăm sóc hàng đêm chứ?” Hắn nhìn nàng với ánh mắt đầy giễu cợt.
Thanh Nhung quay đầu đi thoát khỏi ma trảo của hắn nhưng không có lời nào để đáp lại.
“Thật không thú vị.” Hắn chờ đợi là sự giãy giụa chứ không phải điều này. Hai bàn tay dùng một tốc độ cũng như sức mạnh phi thường để xé toạc chiếc váy đang che phủ cơ thể mà lại không làm cho nàng bị bất kỳ trầy sát nào. Nhìn Thanh Nhung đang co rúm lại, hắn quay đầu lại liếc nhìn biểu hiện của Đoàn, mọi thứ sẽ không kết thúc nhanh đâu, hắc hắc. Trái với hành động vừa rồi, Mạnh Đức luồn tay ra phía sau lưng nàng rồi, “tách” một cái, móc khóa của chiếc áo ngực bị tháo rời, cả tòa thiên nhiên của người đẹp lộ ra hoàn toàn ngoài không khí. Hắn cầm chiếc áo ngực đưa lên mũi, một mùi hương nồng nàn tràn vào trong phổi, mùi hương hoàn toàn đến từ cơ thể nàng, không một chút nước hoa trộn lẫn trong đó, không chỉ vậy hắn còn ngửi thấy một mùi khác nữa từ đó.
Nhìn vào đôi gò bồng đảo vốn đã có thể miểu sát bất kỳ người đàn ông nào ngày trước, nay lại càng lớn hơn, căng đầy và mọng nước như một thứ trái cây hấp dẫn nhất trên đời, Mạnh Đức vươn ngón tay chạm nhẹ lên làn da trắng mịn nơi thần tiên đó, đầu ngón tay vuốt nhẹ dọc theo những mạch máu xanh, chằng chịt ngầm dưới làn da trơn láng đó.
Bàn tay dừng lại ở đích đến mà các mạch máu hội tụ, nhũ hoa ngày nào vốn đỏ tươi khiến hắn mê mẩn, lúc này đã lớn hơn khá nhiều, màu sắc cũng không còn giữ được vẻ kiều diễm ngày nào mà đã chuyển sang màu thâm đen, tuy nhiên điều đó không làm ảnh hưởng chút nào đến sự hấp dẫn nơi bầu ngực của Thanh Nhung. Bàn tay phải của hắn ôm nhẹ lên bầu ngực đang hơi xệ xuống vì khối lượng quá lớn, một cảm giác mềm mại đến cực điểm truyền đến, có lẽ thứ chất lỏng đang chứa bên trong đã làm cho hắn có cảm giác như đang nắm một quả bóng đựng đầy nước vậy.
Nở một nụ cười tà mị với Thanh Nhung, hắn bắt đầu tăng dần lực đạo ở bàn tay của mình, nàng cắn chặt răng ngăn cho những tiếc nấc sung sướng bật ra do khoái cảm từ nơi ngực truyền đến. Một thứ chất lỏng trắng đục bị ép ra khỏi nơi nhũ hoa, rồi sau đó giống như con đê bị phá bởi tổ kiến, từng dòng rồi từng dòng sữa theo đó mà trào ra, dòng sữa đầu tiên của một người con gái phun ra ngoài làm cho bầu không khí tràn ngập một mùi hương sữa thơm ngọt.
Hahhh…
Thanh Nhung cuối cùng cũng không ngăn nổi phản ứng của cơ thể, đã lâu rồi Đoàn không đụng chạm quá mạnh đến người nàng, hắn lo lắng đứa con trong bụng nàng có thể bị làm sao đó, quãng thời gian qua thực sự là khó khăn với một người vốn có nhu cầu sinh lý khá cao là nàng, tiếng bật thốt lên vừa rồi cũng là kết quả hợp lý khi bị những kích thích tuy nhẹ nhàng nhưng lại chính xác vào điểm yếu của nàng. Nàng khép đôi mi lại, không muốn nhìn vào mắt Mạnh Đức, cũng không dám nhìn sang biểu cảm trên mặt của Đoàn, cơ thể vẫn giữ nguyên để mặc đối phương tìm tòi.
“Ồ, sao cưng có vẻ nhạy cảm hơn bình thường vậy, không phải là bị người yêu bỏ bê lâu quá rồi chứ?” Những ngón tay hắn phát lực nhiều hơn, bàn tay trái lúc này cũng bắt đầu tham gia vào cuộc vui, những dòng sữa liên tục phun ra từ hai đỉnh núi, sữa chảy xuống người nàng, xuống cái bụng bầu nơi có một sinh linh đáng lẽ sẽ được tận hưởng những dòng sữa này, chảy xuống cả tấm đệm bên dưới làm ướt đẫm một vòng, sữa bắn cả vào người của Mạnh Đức. Những tưởng hai bình sữa sẽ xẹp đi sau khi tổn thất một lượng sữa lớn nhưng thật kỳ lạ, càng xoa nắn, hai quả cầu thịt lại càng cứng rắn hơn, làn da mịn màng bắt đầu đỏ lựng lên, bắt đầu lấy lại được bóng dáng của lúc còn con gái.
“Hắc hắc, đúng là hàng xịn nha, người yêu em thật là có con mắt tinh đời mới quyết định cướp em khỏi tay anh. Được rồi, đến lúc cưng phục vụ anh rồi đấy!”
Nói đoạn, Mạnh Đức lột nốt mảnh vải cuối cùng trên cơ thể xuống, một cái dương vật với hình dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt Thanh Nhung, vẫn con cặc đó bao lần ở trong cơ thể nàng lúc này vẫn còn như thể chưa tỉnh ngủ. Đoàn không nhịn được mà bật ra một tiếng đầy châm chọc ở trong cổ họng, định làm gì vậy, muốn trả thù bằng cái thứ thảm hại đó sao.
Nói là vậy chứ dương vật của Mạnh Đức so với mặt bằng chung cũng không thua kém ai, thậm chí được coi là khá, tuy nhiên so với con hàng được độ lại của Đoàn thì không thể so sánh nổi. Mạnh Đức nhìn chằm chằm vào biểu hiện trên khuôn mặt Đoàn, hắn chờ đợi sự biến đổi trên đó khi mà ở bên dưới, con cặc đen đủi của hắn bắt đầu bỏ đi lớp vỏ bọc của một con vật yếu ở mà triển lộ ra bộ mặt của một con mãnh thú từ thời hồng hoang.
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Biểu hiện trên khuôn mặt của Đoàn lúc này thật sự đặc sắc, từ vẻ khinh bỉ lúc ban đầu cho đến giật mình, không tin nổi, rồi hoảng sợ. Hắn thực sự hoài nghi bản thân đang mơ ngủ, một cơn ác mộng với đầy những điều đau khổ, sợ hãi, hoang đường, hắn ước có thể thoát khỏi cơn ác mộng này ngay lập tức nếu có thể nhưng hắn không làm được.
Cái dương vật treo đang nằm ngoan ngoãn lúc này bị hắn đánh thức, từng đợt máu truyền về nơi mệnh căn của hắn, bơm đầy vào khúc thịt ở giữa hai chân. Con cặc bắt đầu bành trướng, 8 phân, 10 phân, bằng kích thước khi căng cứng của người bình thường, 15 phân, 18 phân, Đoàn bắt đầu không tin tưởng vào con mắt mình khi thấy thứ hung khí của kẻ thù đã đạt đến bằng với kích thước của mình, nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó.
Đó vẫn chưa phải là trạng thái mạnh mẽ nhất của con hung thú, bằng chứng là nó vẫn còn chưa ngỏng lên một chút nào mà vẫn gật gù như ngái ngủ, cho đến khi Thanh Nhung giật mình phát hiện, cái khúc thịt to như bắp tay của nàng đã dí đến khuôn mặt thì nàng mới hiểu ra một chút nào đó những gì Mạnh Đức đã phải nếm trải suốt những ngày tháng qua.
“Anh đã làm cái gì vậy?” Giọng nàng run rẩy không phải vì sợ hãi cái thứ khủng khiếp kia mà lo lắng cho hắn, chưa kể đến cái dương vật ở ngoài phạm trù của loài người, những dị trạng ở cơ thể hắn làm cho Thanh Nhung cảm thấy chua xót vì hắn, hắn đã phải chịu những điều kinh khủng gì mà lại thành ra như thế này chứ.
“Cưng quan tâm cho anh sao? Thật hiếm thấy, thôi được rồi, đến lượt cưng rồi đó, trổ tài mà phục vụ nó đi.” Nói đến nửa câu sau, giọng của hắn đã lạnh như băng.
Bàn tay run run mà chạm vào thân cặc, Thanh Nhung rụt vội tay về vì nhiệt độ nóng rực nơi đó khiến nàng cảm thấy như bị phỏng vậy. Không cho nàng có cơ hội rút lui, một bàn tay đã kịp vươn ra bắt lấy và áp bàn tay nhỏ bé của nàng vào khúc thịt.
“Làm đi chứ, anh không tin là một người như cưng lại không làm nổi một cái gì ở tình huống này!” Mạnh Đức không cho nàng cơ hội mặc cả mà ra lệnh.
Chầm chậm, bàn tay Thanh Nhung bắt đầu di động dọc theo thân cặc nơi có những đường gân, mạch máu phồng lên đầy kinh dị, đường kính quá lớn khiến cho nàng không thể nắm trọn cả thân cặc mà chỉ có giống như là đang sờ soạng vậy.
“Dùng hai tay đi!” Bắt đầu thấy nhàm chán với động tác của nàng, hắn tiếp tục ra lệnh.
Hết cách, Thanh Nhung đành vươn nốt bàn tay còn lại lên, hai bàn cong lại lúc này mới có thể ôm hết được chu vi của dương vật. Mạnh Đức cầm lấy hai bàn tay nàng, coi nó như một cái âm đạo mà bắt đầu hẩy mông, hắn ngoái đầu lại mà nhìn Đoàn giống như còn đang chưa hoàn hồn khi nhìn thấy diện mạo mới của người anh em hắn. Một cảm giác thư thái lan tràn, không phải vì khoái cảm mà Thanh Nhung mang lại, hàm lượng kỹ thuật ở động tác của nàng hoàn toàn bằng 0, nàng hoàn toàn không có một chút biện pháp nào ở tình huống này, hắn chỉ cảm thấy thoải mái không gì tả được đến từ việc trả thù này, kẻ thù càng điên cuồng, càng sợ hãi, càng kích phát khát vọng vùi dập ở trong đầu hắn.
Thanh Nhung cảm giác đôi tay như rã rời ra, suốt mười phút, nó đã phải làm thay công việc của một nơi khác trên cơ thể nàng, đến giờ thì cổ tay nàng bắt đầu đau, cảm giác nóng bỏng không ngừng thấm vào từng đầu ngón tay cũng khiến chúng bắt đầu nhức nhối. Mạnh Đức lúc này vẫn bình tĩnh thực hiện động tác của hắn, một chút xíu thế này còn chưa làm hắn hứng lên nổi chứ đừng nói là cái gì đó xa hơn, tuy nhiên cứ như vậy thì sẽ thiếu đi sự kịch tính cũng như kích thích.
Một dòng tinh dịch nóng bỏng, đặc sệt còn hơn cả sữa chua phun về phía khuôn mặt của Thanh Nhung, nàng vội vàng để tránh thoát nhưng Mạnh Đức nhanh hơn mà giữ chặt đầu nàng lại, Thanh Nhung chỉ kịp nhắm chặt mắt lại khi luồng tinh dịch đầu tiên bắn lên trên mặt nàng. Dương vật của hắn như một khẩu súng phun nước… không đúng, giống như một vòi nước hơn, dòng tinh dịch không có dấu hiệu ngừng nghỉ bắt đầu phun tung tóe, đầu tiên là đầu tóc của nàng, từng dòng trắng đục tanh nồng tưới ướt đẫm từng lọn tóc được chải chuốt gọn gàng, tinh trùng phun lên vầng trán, phun lên đôi má hồng hào, phun lên cái mũi xinh xắn. Những dòng trắng đục theo thời gian chảy xuôi xuống khỏi khuôn mặt kiều mị của Thanh Nhung rớt xuống bộ ngực vẫn còn đang rỉ sữa của nàng, chảy xuống cái bụng to lớn đang mang thai của nàng, chẳng mấy chốc, toàn bộ phía trước của nàng không một tấc da thịt nào không bị tinh dịch phết qua.
Thanh Nhung há miệng hít lấy từng ngụm không khí, quá trình phóng tinh của hắn quá dài làm cho nàng bắt đầu thấy khó thở mà phải mở miệng để có thể hít thở. Một mùi tanh nồng, ngai ngái đặc trưng tràn vào hai lá phổi đã khẳng định với nàng cái thứ chất lỏng kia chính xác là hàng thật chứ không phải một thứ gì đó mà Mạnh Đức đem ra để nhục nhã nàng.
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt đi lớp tinh dịch dính trên mắt mũi nàng giúp cho Thanh Nhung có thể hít thở trở lại bình thường, ánh sáng trong căn nhà kho trở lại với đôi mắt của nàng, nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà lại đầy xa lạ đang ở rất gần với mình.
“Anh…” Vừa mới định mở miệng thì Mạnh Đức đã đánh gãy lời nói của nàng.
“Không cần nói nhiều, bây giờ đến món chính, nằm ra để anh nếm chỗ bên dưới của cưng nào, anh không nhớ nổi lần cuối cùng được tận hưởng nơi thần tiên của cưng cách đây đã bao lâu rồi nữa. Không biết cái lồn mang thai của cưng có gì mới lạ không đây?!” Hắn ấn nàng xuống giường, nơi đã bề bộn là tinh dịch pha lẫn với sữa của Thanh Nhung.
Nàng không có cử động gì hoặc đúng hơn là nàng không còn muốn làm bất kỳ điều gì nữa, Thanh Nhung mặc kệ hắn kéo đi thứ đã từng là váy của nàng ra khỏi hai chân, cái khe đầy mơ ước của bao người chỉ còn được che chở bởi chiếc quần lót mỏng manh, lúc này đãng ướt sũng khiến cho cảnh đẹp bên trong hiện ra mờ mờ ảo ảo, cái bụng bầu căng lớn đi kèm giống như kích thích ham muốn gây án. Mạnh Đức đang chuẩn bị vươn tay trừ bỏ đi chướng ngại vật cuối cùng thì…
“Xin lỗi!” Suốt từ lúc trên xe cho đến lúc này, Thanh Nhung mới nói ra câu xin lỗi đầu tiên.
Bàn tay đang vươn ra bỗng dừng lại, Mạnh Đức nhìn nàng giống như đang nhìn một thứ cực kỳ khôi hài: “Em không thấy xin lỗi lúc này đã quá muộn rồi sao?”
“Không, em không xin lỗi vì bản thân mình… em xin lỗi vì anh ấy. Em thay anh Đoàn xin lỗi vì những gì anh ấy gây ra với anh.”
Mạnh Đức trầm mặc, hắn đang phân tích xem cô nàng đang có ý gì. “Không phải em nên lo lắng cho tình hình của mình hơn sao, hay là em cũng như nó, cho rằng anh sẽ không làm gì hại đến em sao?”
“Em không xin lỗi cho bản thân… vì em không thấy mình có lỗi gì với anh.”
Lời nói của Thanh Nhung giống như một cái tát đau điếng lên khuôn mặt của hắn, Mạnh Đức gằn giọng: “Vậy sao!”
Thanh Nhung không nhìn thái độ của hắn vào trong mắt, nàng nói tiếp trong khi đôi mắt như đang hồi ức lại. “Từng có lúc, em thấy bản thân mình là người duy nhất có lỗi ở chuyện này, nếu như em không tồn tại, hoặc nếu như, chỉ cần em dứt khoát hơn khi đứng giữa hai người, có lẽ mọi thứ đã khác… Nhưng rồi em nhận ra, không phải chính anh cũng chưa từng đặt em vào trong suy nghĩ khi làm bất kỳ điều gì sao, anh đặt cái tôi của mình cao hơn. Suốt khoảng thời gian đó, em dự định, cái ngày anh đặt chân trở về, em sẽ đứng trước mặt anh và nói lời chia tay… chỉ là em không ngờ rằng mọi thứ lại diễn ra nhanh đến vậy.”
“Già mồm!” Mạnh Đức rít từng tiếng trong miệng, làm đĩ mà còn muốn lập đền thờ, để xem khi hắn nhét cái dụng cụ gây án vào người thì nàng còn nói gì được nữa.
Cùng lúc này, Đoàn có vẻ như đã hồi phục tinh thần sau những đả kích vừa rồi, nhìn thấy Thanh Nhung bị đè xuống giường, đối mặt với cái vũ khí mang tầm hủy diệt kia thì nàng làm sao mà sống nổi, còn đứa con chưa ra đời của hắn nữa. Đè xuống nỗi sợ hãi đối với Mạnh Đức, Đoàn bắt đầu giãy giụa hòng lại gần với chiếc giường kia.
“Đừng! Đức ơi, tao xin mày… nó là con tao, xin mày hãy tha cho cô ấy, tất cả là lỗi của tao hết, mày đừng đổ lên đầu cô ấy, mày muốn làm gì tao cũng được, xin mày…” Những giọt nước mặt mà hắn tưởng chừng như sẽ không bao giờ phải dùng đến bỗng lăn dài trên má, hối hận bây giờ đã không còn quan trọng, hắn chấp nhận phán quyết đối với bản thân chứ không muốn người con gái hắn yêu, người con gái đang mang đứa con của hắn phải chịu đau đớn.
“Con mẹ nó, mày câm mồm cho tao, tí nữa sẽ đến lượt mày, mày nghĩ rằng sẽ có một người đi ra được khỏi đây sao, đéo có đâu, chúng mày sẽ lần lượt nhận lấy sự trả thù.” Mạnh Đức bỏ qua Thanh Nhung mà lao đến chỗ Đoàn với một tốc độ kinh khủng. Đoàn còn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm của đối phương đã hạ xuống, thân thể hắn mềm oặt, đổ sang một bên như một cục thịt ôi, còn nắm đấm của Mạnh Đức be bét là thịt vụn và máu nhỏ xuống…
Một tiếng động lớn phát ra, tiếng động mà không ai dám nghĩ lại được tạo ra bởi thân thể con người và kim loại. Cánh cửa sắt dày cộm của cái tủ mà Đoàn dựa vào trước đó bị biến dạng đi, một dấu vết giống như một đầu búa lớn và đập vào mà tạo ra, trên đó còn rớt lại một chút đỏ tươi của máu. Xả đi phần nào cơn giận bị làm phiền, Mạnh Đức mang cánh tay nhỏ máu, lúc này đã lộ ra cả đầu xương trắng hếu nhìn mà ghê sợ.
Còn với Đoàn, chỉ có trái tim vẫn còn đang đập là chứng minh rằng hắn vẫn còn đang sống, khuôn mặt trắng bệnh không còn chút máu vừa được chứng kiến một điều viễn siêu khả năng của con người. Ngày hôm nay, chính xác là buổi tối hôm nay hắn đã được chứng kiến nhiều thứ khó tin trên người của Mạnh Đức nhưng điều vừa rồi thực sự là một điều vượt khỏi sự khủng bố.
“Đức ơi! Xin cháu, cháu muốn gì cũng được, tất cả tài sản của chú cũng được, cái mạng của chú cũng được, xin cháu, tha cho thằng Đoàn, là lỗi của chú không dạy được nó, là lỗi của chú hết…” Đến lượt ông Đức, giãy giụa từ lúc bị bịt miệng đến giờ lão cũng cởi được miếng băng dính ra, nhìn thằng con lúc nào cũng thể hiện sự tự tin, nắm chắc mọi thứ bất kể tình huống nào, nay như sụp đổ mà phải mở miệng cầu xin sự nhân từ của người khác làm cho ông cảm thấy một sự bi ai. Giờ phút này, trông thấy đứa còn vừa đi dạo một vòng từ quỷ môn quan về, ông không con kìm nổi nữa mà lên tiếng với hy vọng xa vời là cứu vớt tính mạng của nó, chỉ cần nó còn sống thôi, ông có thể đánh đổi mọi thứ.
GRỪỪỪỪỪỪỪỪ!!!
Năm lần bảy lượt bị hết kẻ này đến kẻ khác làm cụt hứng, Mạnh Đức gầm lên như phát rồ.
“Con bà nó!!! Chúng mày đừng có tỏ vẻ là người tốt nữa… ở đây chỉ có tao, TAO, mới là người bị chúng mày hại. Chúng mày nghĩ rằng chỉ cần diễn như vậy là sẽ thoát được sao? Không! Có! Đâu!”
Cơn cuồng loạn kích thích trong cơ thể của hắn một thứ gì đó, bắp thịt bắt đầu nhúc nhích, đôi mắt trợn trừng ra, những tia máu dần xuất hiện chằng chịt trong đó, những tiếng gầm gừ đặc trưng chỉ có ở những loài động vật ăn thịt phát ra từ trong cổ họng của hắn. Cả ba người ở đây không cảnh báo cũng hiểu được, nguy hiểm đang chuẩn bị ập đến trên đầu, nhưng ngay lúc này, cánh cửa nhà kho đột nhiên bị kéo ra…
Tú thu dọn đồ đạc của mình và lên chiếc xe máy cũ, mượn của một người bạn, trước đó cậu đã cẩn thận lau dọn, xóa đi hết những dấu vết của mình, Tú không biết ngày hôm nay mọi thứ sẽ đi về đâu cho nên cậu đã chuẩn bị kỹ cho đường lui của mình.
“Vĩnh biệt!” Tú liếc mắt về phía nhà kho và nói thầm. Tiếng xe máy xa tan dần trong không gian, khu vực này dần trở về với sự tĩnh lặng vốn có. Tú dự định sẽ bảo người bạn kia ra sân bay mà nhận lại chiếc xe, còn cậu thì trở về với cuộc sống êm đềm của mình, cuộc sống của tầng lớp kia không phù hợp với cậu. Không khí đêm thu mát lạnh làm cho lòng cậu thanh thản, ngày đó khi biết Mạnh Đức phải nhập viện, nhìn hắn đồi bại, chán đời, cậu có chút trách bản thân, mặc dù cậu cũng biết là chuyện đó không liên quan gì đến mình nhưng Tú vẫn không thể nào bình thản mà quên đi. Ngày mà Mạnh Đức liên lạc với cậu để tìm kiếm sự giúp đỡ, Tú đã đồng ý, không phải vì số tiền mà hắn hứa hẹn, mà là để tìm sự thanh thản cho bản thân… dù cho cậu biết được rủi ro, những hậu quả nếu như bị người phát giác. Vậy là xong rồi… Tú lẩm bẩm, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy lo lắng lạ thường. Tú phanh vội chiếc xe, tấp vào lề đường để cho bản thân bình tĩnh lại, thầm nhẩm lại mọi thứ, đều đã ổn thỏa, chẳng nhẽ lại quên mất điều gì đó chăng?
Quyết định nhanh chóng, Tú quay ngoắt đầu xe quay lại nơi nhà kho, cậu sẽ liếc qua một chút xem tình hình thế nào rồi kiểm tra lại một lượt nữa, sau đó sẽ rời đi. Vẫn còn cách nhà kho gần 20 mét, một âm thanh giống như một tiếng nổ phát ra từ vị trí nhà kho làm cho Tú sợ gần chết, lại có chuyện quái gì đây, hình như kịch bản làm gì có chất nổ?! Tú lôi trong balô ra cây súng bắn thuốc mê cậu thửa của Mạnh Đức làm quà kỷ niệm, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại lấy nó ra trong tình huống này, đại khái để cho an tâm đi, cậu thầm nhủ.
Kéo he hé cánh cửa nhà kho ra, Tú liếc mắt vào trong xem để đảm bảo mọi thứ vẫn ổn, cậu nhìn thấy Thanh Nhung đang nằm trên giường, Đoàn đang nằm bẹp ở một chỗ, ông Kiên ở khuất tầm nhìn nên cậu không thấy được, tuy nhiên điều thu hút sự chú ý của Tú lại đến từ Mạnh Đức. Hắn lúc nằm đang quỳ gục trên mặt đất, những tiếng gầm gừ rợn tóc gáy phát ra.
Cảm nhận có người mới đến, hắn lồm cồm đứng dậy, đôi mắt đỏ lòm không còn cảm xúc của con người nhìn về phía Tú, Mạnh Đức bước từng bước về phía Tú giống như kẻ săn mồi tiến về phía con mồi của nó. Tú không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng trực giác đang phát ra tín hiệu báo động đỏ về đại não của cậu, Tú vội vàng giơ khẩu súng lên nhắm về phía Mạnh Đức, bóp cò.
Một phát… không có gì xảy ra, hắn vẫn vững chắc tiến từng bước về phía cánh cửa, Tú trong lòng gấp gáp, liên tiếp những phát đạn gây mê bắn ra, cho đến khi không còn phát nào nữa, Tú vội chạy ra xa khỏi nhà kho mà tìm đến một vị trí để nấp đi. Đợi hơn một phút không thấy có gì xảy ra, Tú mới từ từ mò mẫm đến gần vị trí cánh cửa, liếc vào trong thì đã thấy Mạnh Đức nằm bẹp ở cách cánh cửa nửa mét, bất tỉnh nhân sự. Tú thở dài mà mở rộng cửa ra rồi đi vào, hơi sợ hãi mà chạm chạm vào người Mạnh Đức để kiểm tra… may mà không sao, Tú thở phào, có lẽ như vậy là tốt nhất cho tất cả. Tú nhìn sang phía Thanh Nhung và Đoàn lúc này còn chưa hoàn hồn.
“Hai người may đấy, tôi không biết cậu ấy bị làm sao nhưng mà… haizz, tôi khuyên hai người nên rời đi khỏi nơi này, ý tôi là rời xa nơi này, đừng để cậu ấy tìm được ấy.” Bỏ lại nơi này, Tú mệt gần chết mới lôi được cái cục thịt mang tên Mạnh Đức ra xe ô tô. Nhìn diện mạo lúc này đã không còn vẻ dữ tợn, sự an lành lại trở lại trên khuôn mặt đang say ngủ của Mạnh Đức, Tú vặn chìa khóa khởi động, chiếc xe chầm chậm tiến vào trong đêm tối.
“Mong là cậu đã trả thù xong, hy vọng sự bình yên sẽ đến với cậu!”