Hắn
Chương 14
Trong khi đó, Tân mon men theo con đường mòn dẫn tới các hộø dân chài nằm lác đác gần đó. Tân dò thăm tin tức từng nhà một và được một bác dân chài chỉ về phía khu đất bằng và nói rằng:
– Hồi xưa nơi đây có rất nhiều vụ cướp của giết người. Nhưng tình hình lâu nay cũng lắng dịu… hông còn nữa?
Tân tò mò hỏi thêm:
– Bác có nghe nói gì về mấy người chạy xe ôm ở đây? – Tân hỏi.
– Xe ôm? – Bác dân chài ngạc nhiên hỏi lại – Sao cháu hỏi vậy?
Tân lễ phép trả lời:
– À, số là cháu có người bạn bị hai người xe ôm chở đi mất tích không biết ở đâu từ chiều tới giờ.
– Cháu báo cảnh sát chưa?
– Cháu cho người đi báo rồi.
– Bác có nghe nói dạo này ở xóm trên có nhiều vụ trấn lột hành khách do một số người giả vờ chạy xe ôm để đưa khách vào chỗ vắng mà trấn lột.
Nghe bác dân chài nói, Tân bỗng thấy rùng mình lo sợ. Vội vã cảm ơn bác dân chài rồi đi tìm Phong. Dọc đường Tân lo lắng vô cùng vì Ngọc là người Tân rất thương. Nếu có điều gì xảy ra thì Tân không biết phải làm sao.
Trở lại trên đồi lúc này, hắn nằm định thần cho thật bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu rồi lồm cồm bò lên đỉnh đồi về phía căn nhà trắng đó. Gió trên đỉnh đồi thổi mạnh vô cùng làm phập phồng cái áo sơ mi trắng hắn đang mặc, tiếng gió hú nghe rờn rợn như ma quái khóc cười. Sợ có người phát giác kẻ lạ leo lên đồi, hắn khom lưng đi được 20 bước thì áp sát lưng vào bờ tường. Lúc này sương phủ đầy, rong rêu mọc trên tường làm ướt cái áo của hắn. Hắn càng thấy lạnh hơn. Hắn rất sợ, nhưng máu anh hùng của hắn cứ đun sôi cái sợ sệt, làm tan biến nó đi.
Hắn tiếp tục lần mò đi vòng quanh căn nhà, sau khi khẳng định đây là căn nhà hoang, hắn mới lần mò tới khung cửa sổ hướng về mặt biển nơi có khung cửa sổ mà cánh cửa đã mất từ lâu rồi. Đang lom khom tìm bước chân vững vàng bỗng một tia sáng từ trong nhà quét ngang xuyên qua khung cửa sổ rồi tắt, hắn đứng im không động đậy chừng một phút, tia sáng đó lại hắt ra lần nữa rồi tắt.
– Chẳng lẽ là bóng ma – hắn nghĩ thầm và run sợ.
Nhưng sự tò mò đã chiến thắng cơn sợ sệt, hắn bước hai bước nữa áp sát ngực vào tường rồi từ từ nhón gót lên, ngó một mắt nhìn vào bên trong.
Một tia sáng cháy lên làm hắn giật mình kinh sợ, tim đập thình thình trong chốc lát nhưng hắn cũng kịp thời hụp xuống, và cũng đồng thời hắn trông thấy ánh sáng đó phát ra từ cái quẹt ga trong tay phải một gã đàn ông cao to. Tay trái tên đó cũng vừa tắt cây đèn pin. Thì ra hai tia sáng phát ra vừa rồi là do cây đèn pin trên tay thằng cao to. Hắn định thần trở lại rồi nhón gót lên nhìn tiếp, thì thấy một thằng cao to bây giờ đang mồi thuốc từ cây đèn dầu, lưng quay về phía hắn che khuất ánh sáng tạo ra bóng đen chiếm mất hết 2/3 căn phòng.
Hắn thấy tên này vạm vỡ vô cùng. Đang chần chừ suy nghĩ không biết định làm gì, nên ở lại hay quay trở xuống, hắn bỗng nghe một giọng nói the thé phát ra từ phía căn phòng kế, rồi một người nữa xuất hiện:
– Sao lâu quá?
Gã vừa mới lên tiếng đó trong ốm nhom gầy đét, cặp mắt cú vọ. Tên cao nghe hỏi, không nói lời nào, chỉ “ừm” một tiếng rồi rít một hơi thuốc thật sâu ra vẻ chờ đợi.
Thằng ốm trông có vẻ không còn kiên nhẫn đi tới đi lui một cách bực tức, miệng lẩm bẩm:
– Mẹ nó… thôi tụi mình lên lầu được không? Bộ cha hả! Bắt chờ hoài, muốn lắm rồi.
Hắn không hiểu thằng ốm nói gì. Hắn chỉ biết là hai gã này đang chờ người để giao một món hàng trên lầu. Hắn nghĩ chả lẻ họ buôn bán thuốc phiện. Đang miên mang suy nghĩ thì bỗng thằng cao to phất tay ra hiệu cho thằng ốm cầm lấy cây đèn. Rồi cả hai đi thẳng qua phòng kế bên. Lập tức căn phòng mà hắn đang nhìn trộm lúc này trở nên tối om.
Tiếng chân lộp cộp trên mấy nấc thang dẫn lên lầu vang lên. Ánh sáng cây đèn cũng từ từ phát sáng lên phía trên lầu. Hắn nghe tiếng cười của hai thằng vang lên tiếp sau là một câu nói lào xào. Rồi tiếng lào xào cười cười nói nói lại vang lên. Hắn tò mò nhưng hắn lại sợ, định xoay lưng quay xuống đồi vì không muốn dính líu tới chuyện buôn lậu thuốc phiện, bỗng hắn nghe có tiếng con gái thét to:
– Đau quá, thả em ra mau mấy anh ơi!
Hắn giật thót cả mình vì giọng nói vừa rồi giống như là Ngọc vậy. Máu anh hùng xông lên tới óc, “mình phải cứu Ngọc thôi”, vội vàng hắn phóng người qua cửa sổ, vào phòng, lần mò qua phòng kế bên, rồi bước lần từng bước lên bậc thang tới phía cửa sổ và hé nhìn vào. Hắn thấy hai cái lưng một to một nhỏ đang day về phía hắn. Khoảng trống giữa hai cái lưng đó, hắn thấy một người con gái tóc rối phủ một nửa khuôn mặt đang ngồi bẹp dưới đất, con mắt kia ngước lên nhìn hai tên đó một cách van lơn. Rõ ràng là hai tên đó đưa tay ra định làm chuyện sàm sỡ với cô gái đó.
– Làm ơn nhe mấy anh, tha cho em đi – cô gái lại lên tiếng van lơn.
– Làm sao tha cho được, em đẹp như vầy thì… – thằng ốm vừa nói vừa xoa xoa hai lòng bàn tay như thèm thuồng lắm.
– Em ngoan nhen, tụi anh sẽ cho em sung sướng – thằng cao to tiếp trả lời giọng đểu cáng.
Thằng ốm cúi xuống chìa hai tay choàng lấy vai cô gái đó, và đưa cái mặt mỏ chuột tới hun lên má. Cô gái xoay đầu sang trái rồi sang phải để tránh né. Giờ đây hắn mới nhìn thấy cô gái đó không ai khác hơn chính là Ngọc, hai tay nàng bị trói thúc ké ra sau, hai chân cũng bị buộc chặt. Tim hắn bắt đầu đánh loạn xạ hơn trước. Hắn xoay mặt lại hầu tránh cho hơi thở của hắn lúc này đang dồn dập.
Bỗng nghe thằng cao to nói giọng thật đểu cáng:
– Này em cưng, thấy em dễ thương, thì cho anh sờ một tí nha!
Rồi không cần nhìn, hắn cũng biết là tên đó định làm gì. Tiếng của Ngọc lại vang lên thất thanh:
– Đồ chó đẻ, mau thả tao ra không! Mày bóp vú tao cũng như bóp vú má mày thôi.
Hai tên đó chẳng những dâm đãng mà còn mặt dày nữa, nghe tiếng thét la của Ngọc, chẳng những không ngừng mà còn lấn tới:
– Thấy em đẹp lại hiền, thì ra là lầm, em dữ như chằn. Cũng được, tụi anh càng thích! Em biết tụi anh là dân chơi thứ dữ không, chuyên trị những người chằn giống như em đây.
– Đồ khốn nạn – Ngọc chửi to.
Hắn lại chồm lên cao hơn để nhìn cho rõ là Ngọc đang giằng co với hai tên đó.
– Á… – Tiếng Ngọc chặn nghẽn.
Hắn thấy hai tên đó đang hí hoáy nhét một mảnh giẻ vào miệng của Ngọc, bỗng thấy nước mắt Ngọc lăn tròn trên má nhưng ánh mắt thì như muốn xé xác hai thằng đó ra.
Thằng ốm cười dâm đãng, rồi đưa hai bàn tay ra bóp vào ngực của Ngọc. Ngọc nghiêng mình tránh né. Mặc kệ cho Ngọc ngún ngoẩy thằng ốm vẫn cứ lựa thế đưa tay bóp lia lịa, thằng cao to thì lần mò xuống vùng bẹn của Ngọc để xoa bóp.
Ngọc càng dãy dụa hơn trước, thằng ốm càng nóng máu, nó xô Ngọc nằm ngang rồi lật úp ngực xuống sàn gạch, rồi ngồi lên hai đùi của Ngọc. Nó lại giật cả quần dài lẫn quần xì của Ngọc xuống lộ rõ hai bờ mông vun lên, rồi đưa bàn tay đút vào kẻ giữa bàn đít vuốt lên vuốt xuống và cười khanh khách khoái chí:
– Ê, đã quá mày, trơn tru, đúng là da con gái, mát rượi láng lứt.
Thằng Cao chồm người qua ngồi tựa trên lưng Ngọc, nói:
– Đâu đâu, để tao sờ thử cho biết coi.
Thế là hai thằng bốn bàn tay cùng nhau nắn vuốt bờ mông của Ngọc như đang nhồi bột. Ngọc bị hai thằng đè lên cộng thêm tay chân bị trói nên không còn sức chống cự đành nằm im để mặc cho hai thằng đó giày vò.
Thằng ốm thô bạo đút bàn tay của nó sâu hơn rồi thốt lên:
– Lồn con nhỏ đã lắm, cao mà có nhiều thịt.
– Đâu, đâu? – Thằng Cao hỏi rồi chẹt bàn tay bự vào giữa hai đùi sau của Ngọc rồi nói tiếp.
– Hà… hà… lông con nhỏ này cũng nhiều chớ bộ.
Thằng ốm chen tay vào một cách thô bạo hơn mò mẫm tứ tung. Bất giác Ngọc phải thét lên đau đớn, miệng ráng phun ra miếng nùi giẻ đang dí chặt trong miệng, nhưng chẳng được. Có lẽ bọn nó vừa mới đụng tới cửa mình của Ngọc nên con nhỏ mới thét lên đau đớn như thế.
Thằng ôm mặc kệ, cười lên khoái chí.
Nghe giọng cười đáng ghét của nó, máu anh hùng của hắn lại xông lên đầu, hắn bất chấp nguy hiểm đứng phắt dậy và nhảy phóc qua cửa sổ hét thật to:
– Thả cổ ra!
Hai tên đó giật bắn người vì không ngờ có người xuất hiện thình lình trên núi này. Thằng ốm nhìn dáo dác xem động tịnh để phòng hờ có người khác tiếp ứng không, trong lúc thằng cao thì gườm đôi mắt nhìn hắn thủ thế.
Hắn lập lại:
– Thả cổ ra, nếu không… tôi báo công an… rồi.
Thằng cao định thần rồi nói:
– Nhóc con, mày báo chưa hay là chưa báo, công an đâu? Mày có một mình…
Giờ đây hắn mới giật mình là hắn đơn phương độc mã trong tay hắn không có một tất sắt ngoài nhánh cây hắn bẻ lúc lên núi. Đang băn khoăn lưỡng lự, thì thằng ốm phóng về phía hắn phát tay lên, hắn giơ cao nhánh cây lên đỡ nhưng đã muộn rồi, hắn lui hai ba bước loạng choạng và thấy đau rát ngay bên gò má, chưa định thần thì thằng cao thừa thế bay vào đá một cái vào bụng của hắn. Thân hình cao to của nó phóng tới rất lẹ, chỉ nghe tiếng “hự” thì hắn ngã đụi xuống đất bất tỉnh.
Khoảng năm phút sau, hắn tỉnh dậy thì mới hay tay chân của hắn cũng đang bị trói chặt, mồm nhét đầy cỏ đắng nghét, hắn bị đặt ngồi sát góc phòng. Nhớ lại lúc nãy thằng ốm phát tay lên thì hắn thấy gò má phải ran rát. Bây giờ nghĩ lại mới hay là trong tay nó lúc đó có con dao nhỏ.
Máu trên gương mặt hắn bắt đầu chảy dài xuống mép môi. Hắn nếm thấy mặn.
– Tỉnh rồi hả nhóc con – Thằng ốm lên tiếng.
– Chắc nó là kép của con này nên mới bạo gan bò lên này – Thằng cao tiếp lời.
– Mặc kệ nó, diễn một màn kịch cho nó coi cũng tốt – Thằng ốm đề nghị.
Hắn bây giờ như con cá nằm trong rọ chỉ biết ngồi đực ra đó mà nhìn, chẳng nói năng chi cả, mà cũng nói được đâu giờ đây miệng đầy cỏ đắng làm sao mở miệng. Hắn tự trách hắn vô dụng. Nhất là khi nhìn thấy Ngọc còn nằm sấp quần đã tuột hẳn ra ngoài, đang chờ cho hai thằng dâm đãng giày vò.
Thằng ốm bước tới xoay người Ngọc lại rồi nói:
– Cái lồn em đẹp mơn mởn hà, em mấy tuổi, con nhà ai mà đẹp quá nè.
Nó vừa nói vừa vuốt lên âm mao của Ngọc, trong khi thằng cao thì mở nút áo của Ngọc. Chiếc áo ngực cũng cởi ra nốt, bây giờ Ngọc nằm trần truồng trên sàn gạch lạnh buốt. Thân thể của nàng trắng phau, hai chân thon dài chụm lại đưa cái gò mu lên cao với chùm lông đen nhánh mướt rượt. Ngọc đẹp thật, hắn cũng không ngờ ngày thường đâu có nhận ra như thế trong bộ đồng phục nữ sinh, giờ vứt hết quần áo đi, thì Ngọc mới thật là Ngọc.
Ngọc lăn qua lăn lại rồi rên lên mấy tiếng như vẻ khó chịu lắm. Thấy Ngọc lạnh run, thằng cao liền đẩy lưng của Ngọc lên và lót cái áo dưới đó. Rồi đưa hai tay mân mê hai bầu vú trong khi thằng ốm thi mân mê vùng phía dưới.
Lúc đó bỗng nhiên tiếng lộp cộp vang lên từ bên ngoài. Thằng ốm nhanh chân chạy lại cây đèn dầu và thổi tắt, cả hai nhanh nhẹn nép vào vách. Hắn mừng thầm và nghĩ có thể có người đến tiếp viện, có thể là Tân hay là Phong hay là công an đến cứu hắn.
– Tụi bây đâu rồi – giọng một gã đàn ông vang lên.
Một giây im lặng bỗng giọng thằng ốm phát lên:
– Đại ca!
Rồi cây đèn dầu lại được thằng cao thấp sáng. Hắn thất vọng tràn trề khi biết kẻ tiếp viện hắn giờ đây là người trong đồng bọn của lũ kia.
Bây giờ chẳng những hai thằng mà là ba thằng lận.
– Thằng nào vậy? – Giọng đại ca vang lên chỉ về phía của hắn hỏi.
– Thằng này là bồ con nhỏ này – Thằng ốm trả lời.
– Nó lên đây làm chi? – Đại ca hỏi.
– Dạ tụi em bắt nó bên ngoài, nó định lên đây để cứu con nhỏ này – Thằng cao đáp.
– Tụi bây sắp đặt xong xuôi hết chưa… – Đại ca hỏi tiếp…
Dạ, tụi em chờ anh lên đó, bày sẵn ra rồi, mời anh xơi tái.