Hành Tiêu Tỏi Ớt

Chương 2



Phần 2: Lửa Gần Rơm Chưa Gì Đã Bén

Trong lúc chờ máy vi tính khởi động, thằng Tỏi chạy ù xuống bếp bới một tô cơm thật đầy rồi múc thịt kho trứng bỏ vào. Nó mở tủ lạnh lấy trái dưa leo rồi rửa sơ với nước lã và bỏ đại vào tô cơm. Ba chân bốn cẳng nó nhảy tót vô phòng và đặt tô cơm lên bàn, tay cầm con chuột máy tính click vào thanh địa chỉ với ý định vừa ăn cơm vừa xem phim sex. Nó phải tranh thủ thời gian vì buổi trưa mẹ nó công việc lu bu ít khi để ý nó làm gì, chị hai thì đi học ở thành phố tới chiều thứ bảy mới về thăm nhà và xin tiền mẹ để chiều chủ nhật lại xuống trường. Còn nhỏ Ớt thì khỏi nói, đi học về là nó chui tọt vô phòng đóng cửa quay tik tok chứ có thèm ló mặt ra đâu mà sợ con nhỏ thấy rồi méc mẹ. Nghe đâu con nhỏ cũng là một tiktoker có hạng và được nhiều người follow. Nhưng thằng Tỏi chẳng quan tâm chuyện đó, con nhỏ làm gì kệ nó. Chỉ cần nó đừng phá đám chuyện thằng Tỏi nghiện sex là được.

Sau khi nó chuyển qua phần image, trước mắt nó là hàng loạt hình ảnh, videos có nội dung vô cùng gợi dục. Những cặp vú căng tròn mơn mởn, những thân hình bốc lửa với ba vòng đầy đặn cùng những cái lồn ngon lành bày ra như mời gọi. Đang nhai một họng cơm trong miệng, thằng Tỏi chợt nghe nghẹn ứ ngay cổ họng khi trên màn ảnh là đoạn phim chiếu cảnh anh chàng cao to đang vục đầu vào háng một cô bé chỉ độ tuổi con Ớt nhưng cái lồn đã mọc lông đen xì để bú liếm. Máy quay cận cảnh làm thằng Tỏi thấy rõ cái lưỡi anh chàng đang thọc nhoay nhoáy trong khe lồn cô bé làm con nhỏ cứ oằn mình rên rỉ:

– Uiiiii dzaaaaa… uiiiii…

Cả người con nhỏ diễn viên cứ uốn éo như đỉa phải vôi, hai tay nó bấu chặt vào tâm ga giường, khuôn mặt đờ đẫn ngây dại. Thằng Tỏi không biết là con nhỏ chỉ ” diễn ” thôi hay là nó đang sướng thiệt, nhưng nét mặt nó rõ ràng là đang ” đã ” dữ lắm. Phải kiềm chế lắm thằng Tỏi mới không liếm cái màn hình vi tính quay cái lồn ướt rượt của con nhỏ thật gần.

– “Không biết lồn con Ớt đã mọc lông chưa ta?”

Tự nhiên trong đầu thằng Tỏi chợt nảy ra cái suy nghĩ bậy bạ như trên. Bấy lâu nay nó chỉ xem con Ớt là một đứa con nít và nghĩ phải lớn như chị Ốc Tiêu hay chị Quỳnh Trâm, hay mẹ Hành thì lồn mới có nhiều lông. Nhưng mấy ngày gần đây nó vô tình tìm được cái web toàn phim các bé gái nhỏ xíu cỡ con Ớt mà đứa nào đứa nấy rậm rạp như rừng u minh rồi. Chính vì thế nó cứ tò mò không biết con nhỏ thế nào, cũng rậm rì rậm rịch hay lơ thơ vài cọng, hay là chưa có cọng nào để làm thuốc.

Tuy thắc mắc là thế nhưng thằng Tỏi chỉ để cái thắc mắc đó trong đầu chứ không biết làm cách nào để khám phá con Ớt. Chẳng lẽ canh lúc con nhỏ không để ý rồi tuột quần nó ra xem thử? Nó la lên một cái chắc mẹ Hành cạo đầu khô luôn quá!

Buổi tối, trong lúc cả nhà đang ăn cơm, Ốc Tiêu chợt quay sang hỏi Diễm Hành:

– Tuần này ở nhà tiệm nhà mình có đông khách không mẹ?

Diễm Hành đặt chén cơm đang ăn dở xuống bàn rồi thở dài thườn thượt:

– Khách khứa cũng lai rai thôi con à…

Rồi nàng đưa mắt nhìn con gái và hỏi chậm rãi:

– Dạo này chuyện học hành của con thế nào rồi Ốc Tiêu? Có theo kịp bài vở không con? Lên đại học phải cố gắng nhiều hơn cho bằng bạn bằng bè chứ đừng ham hố chơi bời lêu lỏng nghe con!

Ốc Tiêu nhìn mẹ rồi mỉm cười thật tươi:

– Dạ con biết rồi mẹ khỏi lo, con gái của mẹ ngoan mà…

Rồi cô chợt hạ thấp giọng:

– À, mẹ này…

Diễm Hành thấy con gái có vẻ ngập ngừng như có điều gì muốn nói nên lấy làm ngạc nhiên:

– Sao? Có chuyện gì vậy con?

Giọng Ốc Tiêu buồn buồn và nhẹ như gió thoảng:

– Dạ… tuần này mẹ cho con xin thêm ba triệu nghe mẹ! Con phải mua sách vở với dụng cụ học tập…

Nói xong cô len lén đưa mắt nhìn Diễm Hành để dò xem phản ứng của mẹ cô như thế nào. Cô cũng biết từ khi ba mất thì chỉ có một mình mẹ cáng đáng mọi việc trong ngoài, vừa lo cái ăn cái mặc vừa lo chuyện sách vở học hành cho ba chị em. Cũng may trước khi mất ba có để lại cho mấy mẹ con vài trăm triệu trong sổ tiết kiệm, nếu không chẳng biết mẹ con cô phải xoay sở ra sao trong cảnh mẹ góa con côi nữa.

Diễm Hành thở dài:

– Sao nhiều vậy con?
– Dạ… tại con cũng sắp thi rồi mẹ ạ!

Ốc Tiêu đáp khẽ. Rồi cô nhìn mẹ thật lâu, giọng trầm buồn:

– Hay mẹ cho con ra ngoài làm kiếm việc làm thêm nghe mẹ? Bạn bè con tụi nó đi xin việc làm bán thời gian nhiều lắm mẹ ơi, vừa để trải nghiệm cuộc sống, học hỏi kinh nghiệm thực tế vừa có thêm thu nhập trang trải chi phí hàng ngày nữa…

Diễm Hành nghe con gái nói xong vội xua tay:

– Thôi thôi… con cứ lo học hành thật tốt cho mẹ, những chuyện khác cứ để mẹ lo được rồi! Con gái mới lớn hơ hớ thế này chưa biết trời trăng gì hết ra đường lỡ bị bọn xấu dụ dỗ thì…

Ốc Tiêu không để mẹ nói hết câu vội ngắt lời:

– Mẹ này… Con lớn rồi mà mẹ?!

Diễm Hành nhìn con rồi trề môi, giọng châm chọc:

– Ừa! Cô thì lớn lắm rồi! Sắp làm mẹ được rồi đó!

Ốc Tiêu nghe vậy liền giãy nảy lên:

– Mẹ này… Con còn nhỏ xíu mà mẹ?!

Diễm Hành nhìn con gái rồi bật cười. Ốc Tiêu giống hệt nàng lúc nhỏ, khi cha mẹ biểu nàng lấy chồng thì nàng cũng giãy nảy lên y như thế. Vậy mà sau cái ngày lên xe hoa về nhà chồng cô cứ thấy tiếc hùi hụi và thầm nghĩ: “Phải mà mình biết lấy chồng sướng như vậy thì nàng đã xin ba mẹ cho lấy chồng từ hồi còn nhỏ xíu như con Ớt chứ đâu để tới mười chín, hai mươi tuổi mới biết mùi vị của đàn ông ra sao.”

Nghĩ tới đó chợt nàng thấy nhớ ba tụi nhỏ thật nhiều. Từ ngày anh mất, mỗi đêm nằm bên cạnh con bé út nàng cứ thao thức trằn trọc không ngủ được. Nàng nhớ lúc anh còn sống, cứ đôi ba hôm hai vợ chồng lại vồ vập nhau, quấn quýt nhau trong hương lửa yêu đương cuồng nhiệt. Mặc dù đã có với nhau ba mặt con nhưng Tuấn Tài chồng nàng vẫn còn phong độ và khỏe mạnh chuyện đó lắm. Còn nàng thì lúc nào cũng hừng hực lửa tình, nhiều khi anh chỉ mới vuốt ve âu yếm và xoa nắn nhẹ nhàng bầu vú rồi thổi nhẹ vành tai là lồn nàng đã chèm nhẹp nước rồi.

Hai vợ chồng đang sống êm đềm hạnh phúc, hòa hợp với nhau cả về thể xác lẫn tâm hồn, cuộc sống như đang ở tận chốn thiên đường thì đùng một cái tai nạn bất ngờ xảy ra đã cướp đi sinh mạng của người chồng mà nàng hết mực yêu thương. Diễm Hành nghe như đất trời sụp đổ dưới chân mình. Anh không còn nữa thì lấy ai làm chỗ dựa vững chắc cho nàng khi công việc gặp khó khăn trở ngại. Anh không còn nữa thì lấy ai ôm ấp, vỗ về mỗi khi nàng gặp buồn phiền đau khổ. Anh không còn nữa thì lấy ai hùng hục trên người nàng mỗi khi ân ái trong khi nàng rất háo hức và khao khát chuyện đó. Từ khi mất anh rồi thì cái lỗ giữa hai chân nàng nhiều đêm chợt thấy ngứa ngáy, khó chịu vô cùng. Nó thèm được cái vật to tròn, gân guốc và nóng hổi đâm thật sâu vào tận vách cùng đồ cho đã cơn dâm dật của Diễm Hành. Có những đêm không ngăn nổi cơn thèm khát bùng lên mãnh liệt, nàng rón rén thò tay vào trong chăn tự xoa bóp cái mu lồn no vun mập mạp của mình và trượt ngón tay bên ngoài cái khe ướt át. Tuy vậy nàng chỉ dám khều móc cái hột le cho nó săn cứng lên thôi chứ chưa dám đút ngón tay vào cái lỗ trơn tru nhão nhoét dù cơn động tình cứ khiến đầu óc nàng mụ mị hết cả lên.

Mặc kệ mẹ với chị hai cười nói rôm rả, thằng Tỏi và con Ớt vẫn thản nhiên bưng chén cơm và gắp thức ăn nhai ngấu nghiến, không buồn mở miệng tham gia vào câu chuyện của hai người lớn.

Ốc Tiêu nhìn bé Ớt rồi hỏi thật lớn:

– Ớt! Dạo này chuyện học hành của em sao rồi kể chị nghe coi?

Bé Ớt vừa nhai cơm trong miệng vừa đáp gọn lỏn:

– Bình thường chị!

Ốc Tiêu hỏi tiếp:

– Sắp thi học kỳ rồi, em có ôn bài ôn vở gì chưa?

Bé Ớt trả lời giọng dấm dẳng:

– Còn lâu mới thi mà chị!?

Ốc Tiêu thấy em gái vẫn còn mê chơi hơn mê học nên chỉ biết lắc đầu rồi len lén thở dài. Chỉ còn khoảng hơn một tháng nữa thôi là thi học kỳ 1 rồi vậy mà chẳng thấy nó quan tâm chuyện học hành gì cả. Mấy ngày cuối tuần cô về thăm nhà chưa bao giờ thấy nó cầm quyển sách để học bài hay ngồi vào bàn học để làm bài tập, thay vào đó cô thấy nhỏ em cứ ôm điện thoại bấm bấm, vuốt vuốt cả ngày không biết chán.

Ốc Tiêu nghiêm mặt nhìn em gái rồi nói giọng chị hai:

– Hừ… lâu gì mà lâu… sắp thi cử đến nơi rồi đó cô nương! Chị hai không có ở nhà, bài vở có chỗ nào không hiểu thì hỏi kêu anh ba chỉ cho nghe chưa?!

Thằng Tỏi đang và nốt mớ cơm cuối cùng trong chén, định buông đũa đứng lên chợt nghe chị hai kêu phải dạy con Ớt học bài nên nhảy dựng lên:

– Thôi em còn lo bài vở của em nữa, chị dạy nó đi!

Ốc Tiêu nhìn thằng em kế rồi cất giọng đe nẹt:

– Chị đi học ở thành phố có thời gian đâu mà chỉ dạy con út. Em ở nhà coi phụ mẹ được chuyện gì thì phụ, rảnh thì chỉ em học bài làm bài không được thoái thác nghe chưa?

Thằng Tỏi trả lời, giọng tiu nghỉu:

– Em biết rồi!

Diễm Hành thấy ý kiến của con gái lớn cũng hợp lý nên nhìn thằng Tỏi rồi nghiêm giọng:

– Chị hai con nói đúng đó, con ở nhà coi lúc nào rảnh thì chỉ bài vở cho em, phải có người ngồi trên cạnh kèm cặp thì nó mới chịu học.

Biết không thể từ chối nên thằng Tỏi buồn bã gật đầu thay cho câu trả lời rồi đứng lên đi thẳng ra sau bếp súc miệng uống nước. Thật tình nó không muốn kèm con Ớt học bài chút nào. Những lúc rảnh rỗi nó chỉ muốn bay vào thế giới 18+ của riêng mình và bay bổng trong cái thế giới ma mị ấy chứ hơi sức đâu dành thời gian cho con nhóc kia.

Uống nước xong, thằng Tỏi quay lên nhà trên. Nó nhìn Ốc Tiêu và hỏi trong lúc cô với con Ớt loay hoay dọn dẹp chén bát tô tộ:

– Mai chủ nhật chị ở nhà hay chị dạy con Ớt đi!

Ốc Tiêu phì cười:

– Mai tui bận đi công chuyện rồi ông kẹ à, sao ông biết tui rảnh?

Thằng Tỏi quay sang nhìn Diễm Hành:

– Mai mẹ có rảnh không?

Diễm Hành nhìn con trai rồi nheo nheo mắt:

– Mai mẹ với chị hai đi thăm bệnh, chắc chiều mới về. Sao… có chuyện gì hả con?

Thằng Tỏi giọng xuôi xị:

– Dạ hổng có gì hết à, con hỏi cho biết thôi mẹ!

Trả lời xong nó mặt mày bí xị thất thểu đi vô phòng rồi buông mình nằm dài lên nệm vẻ chán chường. Cứ tưởng ngày mai chủ nhật tha hồ làm những điều ưa thích, ai dè mẹ với chị hai bắt phải kèm cặp con Ớt học hành hỏi sao không bực bội.

Ở ngoài phòng ăn, cả Diễm Hành lẫn Ốc Tiêu khẽ đưa mắt ngó cái thái độ giận hờn mát mẻ của thằng oắt con rồi cùng bật cười ha hả.

Sáng chủ nhật hôm sau Diễm Hành với cô con gái lớn Ốc Tiêu thức dậy thật sớm để lo cơm nước cho hai đứa nhỏ trước khi đi công chuyện. Thằng Tỏi đêm qua thức khuya luyện mấy tập phim JAV thể loại incest đến tận khuya lắc khuya lơ mới ngủ nên mãi tới hơn 10 giờ sáng nó mới dậy với vẻ mặt mệt mỏi bơ phờ, lúc đó mẹ với chị hai đã đi khỏi nhà từ lâu rồi.

Vệ sinh cá nhân xong, thằng Tỏi lững thững lại bàn ăn rồi nuốt vội chén cơm chiên mà chị hai chừa sẵn cho nó để trên bàn và lấy lồng bàn đậy kín tránh ruồi muỗi hay bụi bặm dính vào. Cơm nước xong thằng Tỏi định bụng tót về phòng luyện phim tiếp thì con Ớt ở đâu đó ngoài sân chạy ùa vào rồi đưa cho nó tờ giấy học sinh gấp làm tư:

– Anh ba… chị hai biểu em đưa cái này cho anh nè!
– Cái gì vậy mày?

Thằng Tỏi vừa chìa tay cầm tờ giấy vừa trố mắt nhìn con Ớt vẻ ngạc nhiên. Chị em trong nhà có gì thì nói bằng miệng luôn cho nhanh chứ cần gì phải viết thư tay thế này. Con gái đúng là rắc rối và màu mè thiệt.

– Anh đọc đi rồi biết à!

Con Ớt hờ hững nói. Nói xong nó nhìn thằng Tỏi như chờ đợi.

Không thèm để ý gì tới con em đang đứng trước mặt, thằng Tỏi liền giở tờ giấy ra xem. Chị hai nó viết như vầy:

‘Tỏi em!

Bữa nay mẹ với chị hai đi công chuyện tới chiều mới về, thức ăn ở nhà chị nấu sẵn để trên bếp đó. Em thức dậy thì bắt nồi cơm lên để trưa hai anh em ăn. Chị chiên cơm cho cả nhà ăn sáng rồi.

Ở nhà coi nhà nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận coi chừng ăn trộm vô lấy đồ đó nghe chưa?

Chủ nhật ở nhà khi nào rảnh thì nhớ lấy sách vở ra chỉ con út học, chiều chị về kiểm tra lại.

Cả em nữa, em cũng cố gắng học hành đó nghe. Sắp thi rồi nghe ông tướng…

Ký tên:

Chị Hai’

Đọc xong nội dung ghi trên tờ giấy thằng Tỏi đưa mắt nhìn con em rồi hỏi trống không:

– Giờ sao mày?

Con Ớt ngạc nhiên hỏi lại:

– Sao là sao anh ba?

Thằng Tỏi liếm môi:

– Thì mày có muốn học bài làm bài không đó, mày đọc tờ giấy này rồi còn gì!

Con Ớt “dạ” một tiếng nhỏ xíu rồi im lặng nhìn thằng anh. Ý của nó là tùy thằng Tỏi quyết định chứ nó là em út không dám có ý kiến gì.

Chờ mãi không nghe con em trả lời nên thằng Tỏi hơi cáu:

– Sao mày im re vậy!? Học hay không học thì nói lẹ đi!

Thấy thằng anh tự nhiên sừng sộ lên nên con Ớt quýnh quáng trả lời ngay không cần suy nghĩ:

– Dạ… dạ học!

Con Ớt tưởng thằng Tỏi la nó vì biết nó không muốn học, trong khi thằng Tỏi mong chờ câu trả lời là “không” từ con em nhưng nó lại nói khác làm thằng Tỏi cụt hứng. Nó nhìn con Ớt rồi nói như ra lệnh:

– Mày vô phòng lấy sách vở để sẵn trên bàn đi, lát nữa tao qua chỉ cho!

Chương trước Chương tiếp
Loading...