Hành Tiêu Tỏi Ớt

Chương 22



Phần 22: Diễm Hành Là Bị Ăn Hành Nghe Diễm!

Chẳng mấy chốc cả căn phòng bỗng trở nên hỗn loạn và ồn ào bởi những âm thanh mà người ta thường chỉ có thể nghe thấy trong các bộ phim con heo của người lớn chứ ít khi nghe thấy ngoài đời, nhất là ở tại những nơi công cộng như thế này.

Đèn vừa tắt, bóng đen vừa bao phủ căn phòng là những bàn tay háo sắc lập tức đưa lên để khám phá ba vùng đất mới vô cùng phì nhiêu và màu mỡ.

Diễm Hành còn đang ngồi trên ghế chưa kịp đứng lên thì đã bị một kẻ nào đưa bàn tay chộp ngay vào bầu vú tròn căng của nàng mà xoa nắn, nhồi bóp một cách thô bỉ khiến nàng hoảng hốt la lên thật lớn:

– Á… á…

Ở gần bên tiếng nhỏ Quỳnh Trâm cũng đầy hoang mang:

– Trời ơi… ai vậy??

Chắc con nhỏ cũng vừa mới bị ai đó khám phá đôi gò bồng đảo nên con nhỏ mới giật mình như vậy.

Ngay sau đó bên tai Diễm Hành lại nghe tiếng kêu nho nhỏ đầy khoái cảm:

– Á… ưmmmmm…

Nghe như tiếng rên rỉ mà nàng cứ lơ tơ mơ chẳng biết đó là tiếng nhỏ Trâm hay của bà chị Hồng Hoa vì lúc nói chuyện thì mỗi người một chất giọng riêng còn dễ phân biệt chứ lúc sướng miệng rên rỉ thì má nào cũng giống má đó thôi chứ có khác gì đâu!

Trong bóng tối âm u chẳng nhìn thấy gì nên Diễm Hành không thể nhìn thấy cảnh bà Hồng Hoa vừa đứng lên chưa kịp trụ chân cho vững thì đã bị một gã đàn ông vừa cụng ly côm cốp với họ lúc nãy đưa tay chộp thẳng vào giữa háng bà ta mà nựng nịu cái gò mu căng tròn và mềm mại. Bàn tay hắn lòn vào trong váy bà Hoa rồi kéo ngược lên ngã ba để khều móc cái khe suối đang ri rỉ nước nhờn làm bà không kịp bịt miệng ngăn tiếng rên rỉ thoát ra từ cửa miệng:

– Á… ưmmmmm…

Diễm Hành thấy tình hình có vẻ không ổn và hoàn toàn bất lợi cho cánh phụ nữ nên nàng vội hét lên thật to:

– Trời ơi tối quá… làm ơn mở đèn lên dùm đi… không nhìn thấy đường thấy xá gì hết nè… chị Liễu ơi… chị Liễu…

Dù cho Diễm Hành có la hét kêu gào đến khản cổ thì cũng chẳng một ai dám cả gan mở đèn lên khi chưa có lệnh của ông năm Nghĩa, chủ nhà hàng này. Còn bà Thúy Liễu, cho dù nàng có gọi tên bà ta thêm một nghìn lần nữa thì cũng chẳng bao giờ nghe thấy được tiếng bà ta trả lời. Đơn giản là vì hiện tại ở bên căn phòng nằm sát vách đây thôi, cái miệng bà Liễu đang bị khúc cặc to như cái chày vồ của anh nhân viên tọng chật cứng vào làm nghẹn ứ thì còn lên tiếng làm sao được.

Bởi vậy Diễm Hành vừa la lên thì nàng bỗng giật mình khi có một gã đàn ông bất ngờ nhảy xổ tới ôm nàng chật cứng rồi áp môi gã vào môi nàng để hôn ngấu nghiến. Diễm Hành cảm thấy muốn lợm giọng khi nghe cái mùi thuốc lá hôi hám bốc ra từ cái miệng của gã biến thái nọ.

– Ụaaaa… ọeeeee…

Từ trước tới giờ Diễm Hành vốn có tiếng là kỹ tính và sạch sẽ, mỗi khi chồng nàng muốn hôn môi thì cũng phải vệ sinh răng miệng sạch sẽ thơm tho mới được nàng cho phép “nấu cháo lưỡi” chứ miệng mồm hôi hám thì đừng có mơ. Vậy mà giờ đây có một gã đàn ông xa lạ cứ ấn ấn cái miệng hôi rình mùi thuốc lá pha lẫn mùi rượu bia tạo thành cái mùi vị vô cùng khó ngửi. Diễm Hành vừa mới nghe thoáng qua thôi đã muốn nôn mửa rồi.

Nhưng khốn nỗi Diễm Hành càng tỏ thái độ bất hợp tác thì gã kia lại càng cố gắng cưỡng hôn nàng bằng mọi giá. Gã kéo nàng đứng lên rồi xoay người để nàng đứng đối diện với gã như một cặp tình nhân đang nhìn nhau say đắm. Tay gã vòng qua cổ Diễm Hành rồi khóa chặt để nàng không còn né đi đâu được nữa. Đoạn, gã vừa giữ cái đầu Diễm Hành trong vòng tay cứng như thép của mình vừa kề miệng gã vào miệng nàng mà hôn hít, liếm láp. Cặp môi dày cộm với những sợi ria mép cứng như sợi cước cọ vào da thịt mềm mại và mịn màng của Diễm Hành khiến nàng vừa nhột nhạt vừa bực bội nhưng không có cách nào đẩy gã ra khỏi người nàng.

Như chợt nhớ ra một điều gì đó, Diễm Hành buột miệng kêu lên khe khẽ:

– Anh năm… có phải là anh năm không? Buông em ra… buông raaaaa…

Sở dĩ Diễm Hành buột miệng hỏi như vậy vì nàng vừa nhớ ra một chi tiết quan trọng: Cả bàn tiệc có 4 người đàn ông nhưng ba anh kia chẳng ai để ria mép ngoại trừ ông năm Nghĩa có để bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng như mấy tài tử xine.

Hơi bất ngờ vì bị Diễm Hành bắt bài dù là trong bóng đêm nhưng không hiểu sao nàng vẫn nhận ra mình, ông năm Nghĩa bỗng khựng lại một chút như để tìm hiểu lý do vì sao nàng biết là ông nhanh đến vậy. Nhưng chỉ vài giây ông lại cúi xuống ghì môi nàng thật chặt để hôn một cách cuồng loạn như thể hôm nay không hôn thì ngày mai sẽ không còn cơ hội nữa vậy.

Diễm Hành ú ớ la lên:

– Anh năm… anh làm gì vậy… buông tôi ra… đồ khốn!

Sau khi đã xác định chính xác tên gã biến thái đang ôm mình cứng ngắc, Diễm Hành không ngần ngại gọi thẳng tên gã ra mà kêu gào, chửi rủa.

Bị quê độ, gã chủ nhà hàng lập tức buông tay ra không giữ cái đầu nàng trong vòng tay mình nữa.

Thế nhưng không khi nào vì chuyện bị Diễm Hành phát hiện tung tích mà gã buông tha cho nàng. Bởi vì phải tốn biết bao thời gian và công sức thì gã mới có thể tận hưởng kết quả sau khi đã dùng bà Thúy Liễu như một con bài chiến lược để chiếm lấy cảm tình của bà chủ tiệm nail mà vời gót ngọc của nàng đến đây để dự một cái tiệc sinh nhật không hề có thật này. Tất cả chỉ là âm mưu và kế hoạch đen tối của gã đàn ông thừa tiền nhưng háo sắc và đa dâm mà nàng và Bà Hồng Hoa đều là nạn nhân bị lựa chọn từ trước, chỉ có nhỏ Quỳnh Trâm là nạn nhân bất đắc dĩ thôi vì ngay từ đầu gã không có ý chọn cô. Nhưng sau khi nghe bà Thúy Liễu thuyết phục thì gã mới đồng ý đưa cô vào thực đơn cho bữa tối nay. Đơn giản gu của gã là phụ đơn thân hoặc ở góa chứ không phải phụ nữ đang có chồng như Quỳnh Trâm. Theo lời gã thì những phụ nữ đơn thân hay chết chồng thì thường đã lâu không quan hệ tình dục nên cảm giác thèm muốn rất cao, đặc biệt cái lỗ lồn lâu ngày không ai chịch nên rất khít khao, hơn cả con gái mới lớn nứt mắt nhưng ngày nào cũng nắc ầm ầm.

Bởi vậy gã thích là thích mấy người kiểu như Diễm Hành, kiểu người mọi người hay trêu chọc là “lồn bị đóng mạng nhện” kín mít rồi!

Cho nên mặc dù bị Diễm Hành kêu đích danh ra chửi rủa nhưng gã vẫn không hề tỏ ra tức giận. Cái nguy hiểm nhất của kẻ thủ ác là không hề tỏ ra giận dữ dù bị chọc tức hay thách thức mà gã năm là một trong số đó.

Ngay sau khi Diễm Hành vừa chửi xong, gã chỉ hơi nhếch mép cười ruồi một cách khó hiểu rồi lật nàng xoay ngược lại và ấn đầu xuống bàn. Tay gã vòng qua nách Diễm Hành để nhồi bóp cặp vú núng nính bên trong chiếc đầm xòe như một nàng công nương quý tộc của Diễm Hành. Bàn tay gã lần qua hai lớp vải, thọc cả vào bên trong áo lót mà nhào nặn cặp vú như vò xôi. Mấy ngón tay gã hết khều lại véo cái núm vú Diễm Hành khiến nàng vừa đau vừa nhột lại vừa sướng không thể tả.

– Á… uiiii… uyyyyy…

Diễm Hành buột miệng rên khe khẽ.

Ở cách nàng độ chừng chưa tới một sải tay, nhỏ Quỳnh Trâm với bà chị Hồng Hoa cũng đang miệng mồm ú ớ thở không ra hơi khi bàn tay của những gã đàn ông xa lạ cứ thọc luôn vào bên trong quần lót của hai người mà sục sạo cái lỗ dâm động ướt nhẹp để moi móc và lôi ra cả bụm nước dâm tình. Ngón tay quái ác của những tên dâm tặc cứ liên tục thọc ngoáy như mũi khoan vào lỗ sướng khiến hai người họ không thể nào ngăn cản được sự tuôn trào ào ạt của dịch nhờn âm đạo khi bị kích thích đến cực điểm khoái lạc.

Còn bên này tình trạng của Diễm Hành cũng chẳng tốt đẹp gì so với hai người bạn cùng giới nếu không muốn nói là thê thảm hơn nhiều. Gã năm Nghĩa bị nàng chửi rủa nhưng vẫn ngậm câm như hến không thèm lên tiếng trả lời hay mắng mỏ lại. Gã không nổi điên không có nghĩa là gã không hề tức giận. Bằng chứng là gã không chửi mắng Diễm Hành nhưng lại bắt đầu trút giận vào cơ thể căng tràn nhựa sống của nàng bằng những cách thức vô cùng biến thái và đê tiện.

Vừa ấn đầu Diễm Hành xuống bàn gã vừa xòe bàn tay to lớn như tay hộ pháp ra để vả chan chát vào cặp mông căng tròn của nàng khiến cho nàng đau rát đến chảy cả nước mắt:

– Uiiii daaaa… đau!

Rồi không kiềm chế được sự tức giận, Diễm Hành hét toáng lên đầy phẫn nộ:

– Thả tôi ra… mấy người đang làm cái trò gì vậy hả? Đồ dâm tặc! Đồ biến thái! Đồ…

Diễm Hành trước giờ vốn là người có ăn có học biết suy nghĩ thấu đáo nên lúc nào cũng ăn nói lịch sự dễ nghe chứ không thô tục hỗn hào. Bây giờ cũng vậy, dù đang bực bội nhưng cũng không thốt ra những lời khó nghe kiểu chợ búa. Trong khi nàng chưa kịp nghĩ ra câu gì hay ho để chửi cho hả giận thì gã năm đã giơ tay lên vả thêm vào mông nàng 2 phát vào đúng cái chỗ vừa bị đánh làm cả người giật nẩy lên như bị chích điện:

– Uiii daaa… đau quá! Hu hu hu…

Bên kia Quỳnh Trâm nghe thấy tiếng kêu gào khóc lóc của Diễm Hành nhưng không thể mở miệng hỏi thăm bà chị, bỏi lẽ hiện tại cô cũng giống như bà Thúy Liễu bên kia bức tường đang phải ngậm trong miệng khúc thịt gân guốc mà bú liếm sộp soạp một cách ngon lành.

Diễm Hành vừa mới thôi không thút thít nữa thì lại bị gã kia dùng tay bịt chặt cả miệng lẫn mũi khiến nàng thiếu điều muốn ngộp thở vì hụt hơi. Nàng giãy đành đạch như con cá bị tóm lên bờ bị thiếu oxy nên không thở nổi.

Mãi đến khi Diễm Hành gần như đã sắp trút hơi thở cuối cùng và gục xuống như một cái xác không hồn thì gã mới buông tay ra để nàng hít lấy hít để luồng không khí mát lạnh vào hai buồng phổi đã cạn kiệt oxy của mình.

Thế nhưng trong khi nàng vẫn còn đang thở hổn hển như bò kéo xe lên dốc thì gã biến thái lại xòe bàn tay to lớn sần sùi ra để bịt miệng bịt mũi nàng chặt cứng lại như trước. Diễm Hành tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng không thể làm gì được gã, đến thở nàng còn không thở nổi thì làm gì được ai bây giờ.

Cũng như lần trước, gã đợi cho Diễm Hành sắp chết đến nơi mới chịu buông tay ra.

Đến lần thứ ba khi gã vừa thả ra cho Diễm Hành đớp không khí để tìm đường sống thì ngay lập tức gã ngồi thụp xuống phía sau lưng nàng và luồn tay vào bên trong chiếc váy nắm chiếc quần lót nhỏ xíu tuột cái rột xuống tận mắt cá chân. Diễm Hành hoảng hốt thét lên:

– Trời ơi… làm gì vậyyyy??

Vừa la nàng vừa cố gắng khép hai đầu gối thật chặt để gã đừng vuốt ngược từ đầu gối lên chỗ ngã ba sung sướng của mình, cái nơi mà tự nãy giờ chính nàng cũng không hiểu lý do tại sao nó cứ rỉ rả tiết ra dịch nhờn chảy tràn xuống đùi vô cùng khó chịu. Tự nãy giờ gã năm Nghĩa khốn kiếp chỉ đem lại cho nàng những bức xúc và bực bội chứ có thấy ham muốn gì đâu mà cái lồn hư hỏng này lại cứ nứng căng cả hai mép thịt trơn tru bóng nhẫy dâm thủy của người phụ nữ vốn cũng rất khát tình.

Thấy Diễm Hành không để cho mình bóp lồn ở đằng trước nên gã chỉ nhếch mép cười khinh khỉnh rồi lấy ngón tay khều nhẹ cái khe háng nhầy nhụa của Diễm Hành từ phía sau mông. Một ngón rồi hai ngón, gã đưa hai ngón tay chĩa thẳng ra như khẩu súng rồi quẹt lên quẹt xuống giữa cái rãnh sâu hoắm mà ướt rượt khiến nàng run rẩy cả người. Hai đầu ngón tay vừa chọc vào cái lỗ lồn trơn nhẫy được năm phân lại rút ra rồi kéo lên ấn nhẹ vào hậu môn nàng một cái. Diễm Hành co rúm người lại vì cảm giác nhột nhạt mà phê pha khó tả.

– Úiiii uiiiii…

Nàng buột miệng rên rỉ khe khẽ khi hai ngón tay sần sùi của gã lại đâm sâu vào trong lồn mình. Lần này gã không nhấp nhứ nữa mà đút hết ngón tay vào trong người Diễm Hành mà xoay chéo ngoáy ngang. Gã co hai ngón đó lại như cái móc câu rồi nhằm cái lỗ sung sướng mà móc tới tấp. Từ bên trong lỗ lồn Diễm Hành nước nhờn như vừa được khai thông mương mán bắt đầu chảy ồ ạt còn hơn mưa lũ phía thượng nguồn chảy dồn về. Diễm Hành sướng hoa cả mắt dù hẳn chỉ mới dùng tay để móc lồn mình. Tuy biết rõ gã đang giở trò đồi bại với mình nhưng không hiểu sao nàng lại thấy thích gã làm như vậy. Cái cảm giác sung sướng này Diễm Hành chỉ muốn nó kéo dài mãi mãi chứ không như lúc nãy nàng bị gã bịt miệng bịt mũi ngộp thở gần chết.

– Úiiiii ùiiii… sờ… ờ… sướng quá…

Ở cách đó một khoảng không xa, tiếng nhỏ Quỳnh Trâm và bà chị Hồng Hoa cứ liên hồi rên rỉ khi không biết gã nào đang nắc phành phạch vào lồn hai bả nữa. Trong căn phòng vẫn cứ tối đen như mực chẳng ai nhìn thấy mặt ai. Tuy không thấy rõ mọi thứ nhưng nghe những âm thanh đó thì Diễm Hành cũng thừa biết mấy cặp bên kia đã “vào việc” rồi!

“Sao bọn họ dễ dãi thế nhỉ? Chưa gì đã cho người ta đụ rồi!”

Diễm Hành cười thầm trong bụng. Nàng tự nhiên cảm thấy lúc này mình có giá hơn hẳn hai người họ vì dù sao cũng chưa bị gã kia nhét cặc vào lồn.

Trong lúc Diễm Hành còn đang ngất ngây với hai ngón tay thần thánh của mình thì gã năm Nghĩa lại kéo ngón tay ra rồi vuốt ngược từ lỗ lồn sang lỗ nhị. Ngón tay gã ấn nhè nhẹ vào cái lỗ nhăn nheo rúm ró rồi bất ngờ nhét hết ngón tay vào bên trong hậu môn của nàng:

– Úiiiii dzaaaaa…

Diễm Hành hét lên đầy kinh hãi. Cái lỗ hậu môn của nàng như bị xé rách ra bởi ngón tay quái ác khiến chỗ đó trở nên vô cùng đau rát. Nàng quýnh quáng kêu lên:

– Thôi… thôi…

Mặc cho nàng khóc la phản đối, gã năm vẫn cứ đâm phầm phập ngón tay vào trong lỗ hậu của nàng để khám phá cái lỗ lần đầu tiên bị phá trinh. Lúc trước ba thằng Tỏi cũng có ý muốn xài lỗ này nhưng Diễm Hành không đồng ý vì sợ đau. Ai dè nàng không cho anh để rồi bây giờ lại bị một gã đàn ông mà nàng cực ghét tha hồ móc moi đâm thọc. Thật là tức chết mà!

Gã kia có vẻ rất hào hứng với cái lỗ khít khao này của Diễm Hành nên không thèm móc lồn nữa mà cứ nhè lỗ hậu môn rồi chọt lia lịa, đến khi ngón tay khô lại không còn trơn tru nữa thì gã lại quẹt ngón tay đó vào khe lồn Diễm Hành để bôi trơn bằng dịch nhờn của nàng.

Lúc mới bị gã đâm vào hậu môn, Diễm Hành đau muốn khóc luôn nhưng càng về sau nàng cảm thấy cơn đau hình như đã dần dần tan biến và cảm giác sung sướng thì lại bắt đầu bùng lên mạnh mẽ khiến nàng không biết mình nên khóc hay nên cười.

Bên tai Diễm Hành vẫn nghe tiếng phành phạch… phành phạch… vang lên đều đặn cùng tiếng rên xiết đầy khoái lạc của hai cô bạn. Nàng vô cùng thắc mắc không hiểu gã nào mà lại làm tình lâu đến vậy vẫn chưa ra, nãy giờ cũng hơn nửa tiếng rồi còn gì…

Thế nhưng sự thật thì Diễm Hành đâu thể ngờ bên cạnh Quỳnh Trâm và Hồng Hoa nãy giờ không phải chỉ có một thằng đàn ông mà có đến hơn chục thằng. Do trời đất tối đen nên Diễm Hành đâu nhìn thấy cả chục thằng nhân viên của gã năm Nghĩa đã mò vào đây và bu quanh nhỏ Trâm với chị Hoa như ruồi bu cặc ngựa. Nếu như có đủ ánh sáng thì có lẽ Diễm Hành đã nhìn thấy họ làm tình tập thể với biết bao nhiêu là tư thế, và tinh dịch của mấy thằng đó không chỉ xịt vào lồn mà còn xịt cả lên đầu, lên mặt, lên tóc hai người đàn bà tội nghiệp kia. Duy chỉ có nàng là đồ chơi của ông chủ nên không thằng nào dám mon men lại gần khi chưa có lệnh của anh năm dù chúng nãy giờ cũng đang rình mò nàng như chó chực xương.

Chương trước Chương tiếp
Loading...