Hành Tiêu Tỏi Ớt

Chương 26



Phần 26: Được Cái Nọ Mất Cái Kia

Con Ớt đúng là một đứa trẻ con ăn chưa no lo chưa tới, tối hôm qua mẹ nó với thằng Tỏi chịch ầm ầm muốn sập giường luôn vậy mà nó vẫn ngủ say như chết không hay biết trời trăng mây nước gì cả!

Mãi đến sáng hôm sau, lúc thức dậy và xuống bếp rửa mặt súc miệng nó mới thấy thằng Tỏi lót tót từ trong phòng ngủ của mẹ đi ra với bộ mặt ngáy ngủ nhưng miệng mồm thì lại tươi cười toe toét đến tận mang tai.

Nhìn bộ dạng hí hửng của thằng anh, con Ớt biết ngay đêm qua anh nó với mẹ đã làm những gì với nhau rồi. Lúc đầu thì thằng Tỏi còn nhờ nó làm gián điệp để tìm cơ hội hiếp dâm mẹ, tới chừng anh nó “quất” được mẹ rồi thì chẳng ngó ngàng gì đến nó nữa. Ghét thiệt chứ!

Hai anh em thằng Tỏi, con Ớt đi học cả buổi rồi mà Diễm Hành vẫn chưa thức dậy. À không, nàng đã thức dậy cả tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn nằm lì trên giường chưa chịu bước xuống dưới đất nữa, phần vì mệt, phần vì chán nản. Tất cả những gì diễn ra tối hôm qua giống như một cuốn phim được bộ não của nàng quay ngược lại để chiếu thêm một lần nữa trong tâm trí với đủ mọi sắc thái hỉ nộ ái ố ở trên đời. Cũng may nàng với nhỏ Trâm, chị Hoa được giải cứu kịp thời chứ nếu không thì không biết số phận của nàng với họ sẽ đi về đâu nữa.

Diễm Hành rùng mình khi nhớ lại những gì diễn ra ở nhà hàng gã năm Nghĩa, nó như cơn ác mộng hãi hùng mà suốt đời này chắc không bao giờ nàng có thể quên được những ký ức của một đêm đen tối, đen tối như lòng dạ của những kẻ chuyên đi dụ dỗ, lừa gạt những người nhẹ dạ cả tin như nàng.

Rồi nàng lại nhớ đến những màn cụp lạc đầy khoái cảm với “ông chồng nhỏ” mà miệng không ngớt tủm tỉm cười khúc khích. Cái thằng, mới bây lớn mà coi bộ cũng được việc quá đi chứ… chỉ một buổi tối mà nó làm cho nàng chết ngất đến mấy lần vì cảm giác sung sướng lên đến cực điểm. Báu vật nằm tại nhà mà bấy lâu nay nàng không phát hiện ra để rồi cứ phải lọ mọ đi tìm ở đâu đó bên ngoài xã hội. Nhưng ở ngoài xã hội thì toàn là bão tố phong ba chỉ chực chờ đổ ập xuống người nàng và gieo bao cay đắng bẽ bàng. Chỉ có ở trong ngôi nhà thân yêu, bên cạnh những đứa con và ông chồng nhỏ nàng mới thấy cuộc đời này thật sự bình yên và đáng sống.

Sau vài động tác nằm vặn vẹo trên giường cho giãn gân giãn cốt, Diễm Hành lừ đừ ngồi dậy và lọ mọ đi xuống nhà dưới để làm vệ sinh cá nhân rồi tìm cái gì đó để lót dạ. Cả đêm hôm qua tới giờ nàng đã có ăn chút gì đâu ngoài uống mấy ly bia lúc dự sinh nhật.

Tối hôm qua lúc sắp chìm vào giấc ngủ, Diễm Hành đã dự tính sẵn là sáng ngày mai sẽ đóng cửa tiệm nghỉ ngơi một bữa cho khỏe. Bởi vậy sáng nay nàng mới nằm nướng đến gần 10h00 mới chui ra khỏi phòng chứ bình thường chưa đến 8h00 thì nàng đã mở tiệm đón khách rồi.

Mà cũng lạ, hôm nay Diễm Hành cảm thấy hơi bất ngờ vì không thấy nhỏ Trâm tới làm như mọi ngày. Những lần trước có khi nàng dậy trễ do mệt mỏi… nhỏ Trâm đều tới nhà rồi gõ cửa, gọi điện kêu nàng dậy mở cửa để làm, thế mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Diễm Hành nghĩ bụng: “Chắc nó cũng giống như mình… hôm qua bị mấy thằng mất dạy móc moi chỗ kín đến nỗi sáng nay không thể đi vệ sinh được vì còn thốn”.

Tạm gác lại những suy nghĩ vu vơ kiểu ba linh tinh trong đầu, Diễm Hành mở cửa rồi đẩy xe ra chuẩn bị đi chợ. Dù hôm nay không làm việc nhưng không thể không ăn uống gì. Vả lại tối hôm qua nàng với thằng Tỏi đã mất sức quá rồi, đặc biệt là nó. Vì vậy sáng nay nàng dự định sẽ đi chợ mua những món ăn tươi ngon để về nấu nướng bồi dưỡng cho thằng nhỏ, mà nếu ngoài chợ người ta có bán hàu sống nữa thì càng hay. Có điều nàng đi chợ trưa quá chắc cũng khó lựa chọn được những món mình thích.

Dừng chân bên hàng tôm hàng cá, Diễm Hành ngồi xuống dự định lựa chọn mấy con diêu hồng ngon ngon một chút, phần nấu canh chua, phần chiên giòn ăn với nước mắm chua ngọt vì hai anh em thằng Tỏi đứa nào cũng thích ăn cá. Còn thịt bò thì lát nữa qua bên kia mua về để dành sẵn trong tủ lạnh để thằng Tỏi tẩm bổ mỗi khi chinh chiến. Nói gì nói chứ làm xong một hiệp mà có tô mì thịt bò tái với quả trứng gà nữa để bồi bổ thì biết chừng nào mới đuối sức.

Đang ngồi lựa cá, Diễm Hành chợt nghe chị bán hàng nói chuyện với dì bán rau kế bên, giọng rổn rảng đúng kiểu dân buôn bán cá tôm:

– Dì bảy nè… dì có nghe tin gì chưa?

Dì bảy vừa cân mấy quả cà cho khách vừa lắc đầu lia lịa:

– Tin gì là tin gì hả Thảo? Dì sáng giờ lo buôn bán có hay biết gì đâu nè!

Chị bán cá, tức chị Thảo, nghe dì bảy nói xong liền tuôn một tràng dài:

– Chuyện này rần rần mấy bữa nay rồi chứ không phải mới đây… dì có biết cái tịnh thất Bông Lài ở bên Long An không?

Dì bảy gật đầu:

– Ừ biết… cái tịnh thất nuôi mấy chú tiểu mồ côi đó hả? Mà có chuyện gì vậy Thảo?

Chị Thảo trề môi dài cả thước rồi nói tiếp:

– Không dám mồ côi đâu dì. Mấy đứa nhỏ đó có cha có mẹ đàng hoàng nghe dì…

Dì bảy trố mắt nhìn chị Thảo vẻ ngạc nhiên:

– Ủa vậy hả? Mà sao có cha có mẹ mà người ta lại nói tụi nó là trẻ mồ côi? Mà cha mẹ tụi nó là ai vậy Thảo?

Chị Thảo vừa cân mấy con cá rô phi cho khách vừa gật gù ra vẻ hiểu biết:

– Còn ai vô đây nữa dì… cha mẹ tụi nó chính là những người sinh sống ở trong tịnh thất đó đó… tụi nó sản phẩm của trò loạn luân đồi bại đó dì!

Vừa nghe chị Thảo nói xong thì cô bán đậu hũ gần đó cũng chen vào góp lời:

– Ý mèn ơi… thiệt vậy hả Thảo?

Chị Thảo cười ha hả:

– Chứ còn gì nữa… ở trong đó toàn bọn giả sư giả cô chứ tu hành gì… tu hành gì mà cha đẻ lấy con gái ruột sinh ra một bầy con nít rồi cạo đầu chúng hết để gọi là những chú tiểu mồ côi. Mồ côi gì chứ… tụi nó là con của mấy cha mấy mẹ loạn luân đẻ ra không à…

Dì bảy lắc đầu ngao ngán:

– Thiệt tao hổng hiểu nổi… sao lại có thứ người cùng chung máu mủ ruột rà với nhau mà có thể vô tư ăn nằm với nhau để có bầu rồi đẻ con cho được… thiệt khốn nạn hết sức!

Cô Út bán đậu hũ cũng cật lực lên án:

– Tui là tui ghét nhất cái loại người mà cùng chung dòng máu cũng không tha… bộ hết người để làm chuyện đó hay sao mà lấy người trong gia đình? Rồi mặt mũi nào mà nhìn bà con dòng họ, lối xóm láng giềng nữa hả trời!

Nghe tới đó mặt mày Diễm Hành bất giác đỏ rần lên vì xấu hổ, cũng may nàng đeo khẩu trang kín mít nên không ai nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của nàng. Nói đâu xa, chính nàng cũng đang sa vào vũng bùn tội lỗi của mối quan hệ loạn luân với con trai mình. Mặc dù hôm qua đã tự hứa với lòng là nàng đã sẵn sàng bỏ qua những mặc cảm tội lỗi, bỏ qua những lời đàm tiếu, phỉ báng và dị nghị của mọi người để cho cảm xúc hưng phấn lúc làm tình được trọn vẹn, thế nhưng bây giờ đi chợ và vô tình nghe lỏm được câu chuyện của mấy người này tự nhiên nàng thấy mắc cỡ không biết giấu mặt vào đâu cho hết ngượng. Nếu họ biết nàng cũng là người có mối quan hệ loạn luân thì chắc họ chẳng tiếc lời mà không chửi rủa nàng thậm tệ. Chưa bao giờ Diễm Hành thấy mình nhục nhã như hôm nay, dù là nàng tự nhục nhã với chính mình.

Lấy đại hai con cá rồi hối chị Thảo cân mau mau, Diễm Hành lật đật đứng lên mở ví lấy tiền trả rồi cầm bịch cá vẫn chưa làm thịt đi một nước ra chỗ để xe. Hồi nãy nàng đi qua chỗ bán thịt mua thịt bò nhưng giờ thì bỏ luôn ý định, mà nàng cũng đang có ý định chấm dứt luôn mối quan hệ sai trái với thằng Tỏi… cho nên giờ mua thịt bò về tẩm bổ cho nó làm gì nữa!

Bạn đang đọc truyện Hành Tiêu Tỏi Ớt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hanh-tieu-toi-ot/

Thế nhưng dù cho Diễm Hành đã có ý định chấm dứt mối quan hệ không bình thường với thằng Tỏi nhưng thực tế thì nàng vẫn chưa thể mạnh dạn cắt đứt mối quan hệ đó. Dù trong lòng rất muốn biểu nó thôi không được đụng chạm vô người mình nữa… thế nhưng cứ mỗi khi nó ôm ấp rồi vuốt ve, sờ mó lung tung trên người thì cơ thể nàng lại rạo rực không yên, nhất là khi nó thọc tay vào trong quần lót nàng mà sờ soạng, rờ rẫm thì ôi thôi nước nôi không biết ở đâu cứ trào ra như thác lũ. Mà những lúc như vậy thì nàng lại chỉ muốn ấn đầu nó vào háng mà bắt nó phải tận tình phục vụ cho cái lỗ động đang căng tức lên vì nứng lồn. Bởi vậy nên nàng muốn chấm dứt mà có chấm dứt được đâu, hễ nàng vừa ” chấm ” thì nó lại đè nàng ra ” dứt ” chứ có chịu tha cho nàng được yên ổn chút nào đâu. Thiệt tình nàng cũng khổ lắm, ở cái tuổi đang hồi xuân phơi phới lúc nào cũng chờn chợn cảm giác thèm khát dục tình mà cứ bị nó cầm cặc rà vô mu lồn miết thì ai mà chịu nổi!

Bởi vậy cứ ngày này qua ngày nọ, nàng với nó vẫn cứ lẹo tẹo cùng nhau trong sự hừng hực lửa tình của hai con người trót mang trong mình dòng máu loạn dâm, và chỉ buông nhau ra khi thân xác mệt mỏi rã rời sau những phút giây đắm chìm trong hoan lạc ái ân.

Có một điều mà Diễm Hành cảm thấy hơi lạ, đó là không hiểu sao cả tuần cửa tiệm của nàng khách khứa đi đâu hết cả, nhiều khi mở cửa cả ngày không có một mống. Rồi nhỏ Quỳnh Trâm nữa chứ, từ bữa đi sinh nhật bà Thúy Liễu tới nay đã một tuần trôi qua mà nàng vẫn chưa thấy nó đến làm, nàng gọi điện thoại cũng không liên lạc được vì máy cứ báo bận suốt. Nàng định gọi cho nhỏ Trâm là gọi hỏi thăm tình hình gia đình nó có chuyện gì xảy ra không mà lâu quá không thấy nó tới, chứ công việc ở cửa tiệm dạo này một mình nàng còn ngồi ngáp ruồi thì lấy đâu ra việc cho nó làm. Không biết xui gì mà xui dễ sợ, tiệm quán lúc trước ngày nào cũng tấp nập khách khứa chứ đâu như bây giờ cứ vắng hoe như chùa bà Đanh.

Thời gian cứ thế trôi đi… một tháng, hai tháng, ba tháng rồi sáu tháng trôi qua thật nhanh còn hơn cái chớp mắt…

Công việc kinh doanh của Diễm Hành chẳng những không có tín hiệu khả quan nào mà còn ngày càng đi xuống. Nhỏ Trâm thì cũng vứt áo ra đi không một lời từ biệt dù rằng giữa nàng và nhỏ cũng đâu có điều gì xích mích hay làm mất lòng nhau. Cái chuyện đáng tiếc ở tiệc sinh nhật bà Liễu là điều nằm ngoài ý muốn của cả nàng và nhỏ Trâm thì đâu ai có lỗi trong chuyện này mà đến mức phải không gặp mặt nhau nữa. Xét cho cùng thì nàng với nhỏ đều là nạn nhân, đều cùng là người bị hại giống như nhau mà chẳng hiểu sao nàng có cảm giác nhỏ đang xa lánh mình vậy.

Trong khi công việc làm ăn cứ trì trệ, bấp bênh thì cái chuyện xếp hình với thằng Tỏi lại cứ diễn ra đều đều như cơm bữa, hầu như chẳng có ngày nào mà nó đòi hỏi nàng. Cái thằng đúng là trai tơ mới lớn có khác, ngày nào cũng xịt ngập lồn nàng mà không biết tinh dịch ở đâu ra để hôm sau nó lại đem ra bắt lồn nàng phải nuốt hết mới chịu. Nhiều đêm nằm gác tay lên trán suy nghĩ về những chuyện đã qua tự nhiên Diễm Hành cảm thấy mình càng ngày càng tác tệ và hư đốn, chỉ vì một chút dục vọng thấp hèn của bản thân mà vô tình đánh mất đi rất nhiều thứ khác mà không bao giờ nàng có thể lấy lại được, trong đó có cái “quyền làm mẹ” đối với những đứa con do mình rứt ruột đẻ ra.

Ngoài con Ốc Tiêu là còn ngoan ngoãn và biết nghe lời chứ thằng Tỏi, con Ớt bây giờ nàng nói tiếng nào là tụi nó cãi lại tiếng đó chứ đâu phải như lúc trước, nàng chỉ trừng mắt lên là đứa nào đứa nấy sợ xanh mắt mèo. Bây giờ tụi nó xem nàng chẳng ra ký lô gam nào hết, nhiều khi còn xem nàng như cá mè một lứa với chúng nữa chứ. Đặc biệt là thằng Tỏi, từ khi “được” nàng rồi thì nó cứ nàng như một thứ công cụ để nó xả nứng chứ không biết quan tâm gì đến cảm xúc của nàng. Lúc nào nó cần là nó lập tức lôi nàng lên giường chứ không cần biết lúc đó nàng có muốn hay không. Riết rồi nàng không biết mình là vợ hay là mẹ nó nữa. Đã vậy nhiều khi giữa ban ngày ban mặt ở ngoài tiệm mà nó vẫn vô tư vỗ mông, bóp vú nàng như ở chốn không người hay trong phòng riêng làm nàng ngại ngùng với người qua kẻ lại bên đường gần chết.

Có lúc bực bội quá nên nàng gạt tay nó ra rồi trừng mắt hét lớn:

– Con làm gì cái gì vậy hả Tỏi? Giỡn mặt hả?

Dù bị nàng la mắng nhưng nó chẳng những không sợ mà còn nhe răng cười hềnh hệch:

– Làm gì hả? Làm “chồng của cưng” chứ làm gì nữa… he he he!

Vừa nói nó vừa thản nhiên đưa tay bóp mu lồn nàng khiến nàng phải nhảy nhổm ra chỗ khác để tránh nó. Đúng là được đằng chân lân đằng đầu, giờ nàng nói gì nó cũng có chẳng thèm quan tâm và coi lời nói của nàng giống như nước đổ lá khoai vậy.

Có nhiều đêm nàng đang thiu thiu ngủ cũng bị nó mò vào giường rồi leo lên nằm chung rồi vô tư đánh thức nàng bằng những cái vuốt ve, sờ mó vào những nơi hiểm hóc nhất của nàng mà tấn công trước khi lâm trận. Nhiều lần nàng giữ chặt tay nó ở ngay lưng quần không cho thò vào trong háng rồi nhẹ nhàng phân tích cho nó hiểu thiếu điều muốn năn nỉ nó luôn:

– Tỏi à… mình dừng chuyện này lại đi con… hãy dừng lại trước khi quá muộn con à… mẹ cảm thấy tội lỗi lắm con ơi!

Nghe nàng nói xong nó cũng gật gù ra vẻ đồng tình:

– Mẹ muốn dừng lại hả? Vậy cũng được… để con qua bên phòng con Ớt rồi chịch nó cũng được!

Thằng vừa dứt lời thì leo xuống giường quay lưng đi thẳng ra khỏi phòng khiến nàng lập tức ngồi nhổm dậy rồi chạy theo lôi nó trở vô, miệng méo xẹo:

– Thôi Tỏi ơi… con tha cho con Ớt đi rồi muốn làm gì mẹ thì làm… con Ớt nó là em gái của con… sau này nó còn lấy chồng nữa con ơi!!

Nói xong nàng leo lên giường nằm rồi nhắm mắt lại để mặc cho thằng Tỏi muốn giày vò thân xác của nàng tới đâu cũng được, chỉ cần nó không đụng tới con Ớt nữa để con nhỏ sau này lớn lên còn có cơ hội mà lấy chồng sinh con với người ta. Ai chứ thằng Tỏi thì nó xài hàng hao như phá của thử hỏi hàng họ nào mà chịu nổi với nó.

Đến như nàng lúc trước đít mông vú mớm gì cũng căng cứng mà bây giờ bị nó vọc riết làm chảy xệ và nhão nhoẹt hết trơn rồi.

Đúng là cái thằng phá gia chi tử mà, hic!

Chương trước Chương tiếp
Loading...