Hành trình tuổi thơ

Chương 152



Phần 152

Nhờ bọn thằng Thông mà cái vụ rắc rối của tôi ở trường nói chung là đã được giải quyết. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi chở nhỏ My về trước để lại nhỏ P đang xị mặt leo lên xe thằng Thuấn vì xe của tôi không chở được 3 người. Còn mặt thằng Thuấn thì cứ phơn phởn như kiểu trúng số độc đắc ấy.

Chở nhỏ My về xong tôi lượn luôn ra quán nét ngồi chơi với anh em thằng Thông như đã hẹn. Ra đến quán, tôi dựng xe vào đảo quanh một vòng xem anh em thằng Thông ngồi ở đâu. Dùng thiên lý nhãn mất 3s thì tôi đã xác định được vị trí của bọn nó.

– Tôi: Đang đợi tao hả? – Thấy mấy thằng nó ngồi chơi Rockman với đấu trường thú mà không vào cf nên tôi thấy hơi lạ.

– Thông: Mấy thằng nhỏ đó hủy kèo rồi. Xui thật. – Nó quay qua mặt thểu não thở dài.

– Tôi: Hủy kèo á, làm tạo đang có hứng chơi. Vậy thôi về chứ ở đây làm gì nữa.

– Thọ: Ừ thì bọn tao ngồi chơi lặt vặt đợi mày đến rồi tính nè. Chứ không bọn tao vô bắn lâu rồi.

Thế là bọn tôi ra tính tiền xong kéo nhau về trong ánh mắt vui mừng khôn xiết của mấy thằng nhóc đang đứng đợi máy.

– Đại Cồ: Không lẽ giờ về hả mày?

– Tôi: Chắc vậy thôi. Chứ biết đi đâu nữa giờ.

– Thông: Nắng nóng như vầy thì chỉ có đi bơi là sướng nhất. – Sau câu nói ấy từ thằng Thông thì ngay lập tức không hẹn mà cả 4 đứa cùng quay sang nhìn thằng Thông.

– Yeahh, ý kiến này được đó.

– Thôi đi bơi tao không đi đâu. Chúng mày biết tao không biết bơi rồi cơ mà. – Tôi xua tay phủ quyết.

Sau một hồi lâu tranh luận thì bọn tôi quyết định về nhà ngủ cho khỏe.

Ngày hôm sau, tôi dậy từ rõ sớm chuẩn bị tươm tất để đến trường trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người trong nhà. Đây đâu phải là lần đầu tôi dậy sớm đâu, cần gì phải ngạc nhiên thế nhỉ.

– Nay mày uống lộn thuốc hay là bị ốm nên mất ngủ vậy Đức? – A. Cu dụi mắt nhìn tôi. Nhìn cái mặt ổng ngái ngủ buồn cười đến tội.

– Tôi: Có đâu, tại cả tuần nay được nghỉ chán rồi nên bị cái cảm giác háo hức đến trường thôi. Hahaha. – Tôi cười xòa. – À mà tí a chở bnhi đi học giùm e cái nha.

– Ừ. Để xíu a chở nó đi học cho. – Ổng gật gù rồi lại ngáp lên ngáp xuống.

Xong tôi ngồi ghế xem tivi đợi nhỏ My mất tầm 15p thì nhỏ bước xuống với tà áo dài trắng thướt tha ôm sát tôn lên vẻ đẹp đúng chất người phụ nữ Việt Nam.

Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn nhỏ thì nhỏ tưng hửng:

– Nhìn gì vậy ông tướng bộ mặt tôi dính lọ ak có định đi học không muộn rồi đấy. – Nhỏ nói rồi làm mặt nghiêm lại. Lúc ấy nhỏ xinh phải biết. Cũng may là tôi tự luyện tốt nên chỉ nhất thời động lòng chút xíu.

Lúc đó tôi mới giật mình lại, xốc cái cặp lên vai rồi ra lấy xe còn nó chạy ra cổng đợi tôi.

Mà một tuần k chở con nhỏ My đi học nó tăng cân nào hay k mà sao nó nặng thế không biết. Gò lưng mãi mới chở nó đi đến được trường, tôi thì mệt bở hơi tai nhưng được cái chở gái xinh trên xe nên có dịp vênh mặt đón ánh mắt hình viên đạn của mấy đứa con trai khác hehe.

– Xuống đi cô nương – Vừa nói xong nhỏ My lườm tôi cái sắc lẹm rồi nguẩy đít đi vô chả thèm chào tôi luôn.

Tôi thì lếch thếch dắt cái xe vô trường (cái quy định xuống xe giắc từ cổng trường vào nhà xe làm tôi phát ngán đã thế bọn sao trực trường nó cứ soi soi nhìn như kiểu đang nhìn thấy sinh vật lạ vậy)

Lên đến lớp tôi để cái cặp lên bàn. Nhỏ Mai nó thấy tôi lấn sấn lại hỏi:

– Thế nào rồi ông tướng nghỉ học đã đời chưa? – Nhỏ cười nhẹ mà xinh đáo để.

Trong lúc đó tôi nhận được ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống của thằng Nam khi thấy Mai vừa cười vừa nói chuyện với tôi.

Vào giờ học Mai về chỗ còn thằng Nam vẫn nhìn tôi bằng con mắt sắc lẹm tôi chẳng thèm quan tâm lôi sách vở ra giả vờ ngồi học bài(nói vậy chứ nghỉ một tuần tôi vẫn nhớ sách vở hehe oai quá)

Dành cả tiết văn để vẽ vời vào sách giáo khoa chứ tôi không thể nào tập trung học nổi môn này. Đang ngáp ngủ bỗng tôi thấy có mùi ám khí bay xẹt ngang tai rơi ngay trên bàn.

– Tôi mở ra thấy độc một dòng chữ sặc mùi hăm dọa: Tránh xa Mai ra k thì mày coi chừng.

Tôi chẳng mấy để ý vì biết ngay đó là thằng Nam. Nó đô hơn tôi nên chắc nó nghĩ dọa được tôi đây mà, vả lại nó đang quen nhỏ Vy phó bí thư của tôi rồi mà ta. Thằng này tính bắt cá hai tay à, đã thế ông cho mày tức hộc máu cái tội hăm dọa ông.

Chỉ đợi có hết tiết nghe trống trường cái tôi phót ngay đến bàn Mai:

– Này Mai cho Đức mượn mấy cuốn tập để chép bài mấy hôm Đức nghỉ được k.

Mặc dù tôi đã được nhỏ Phụng cho mượn vở.

Mai quay sang tươi cười:

– Uk lát cuối buổi Đức lấy nha còn môn nào thì sáng hôm sau Mai mang cho.

Ngay tức thì tôi nhận ngay cái ánh mắt sắc lẹm thấu tim gan từ thằng Nam và một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mang hình viên đạn của nhỏ phụng vì rõ ràng nó đã cho tôi mượn vở rồi.

Liếc thấy ánh mắt nhỏ phụng tôi cười cảm ơn Mai rồi tìm đường thoái lui ngay không thì tôi k chết vì thằng Nam mà chết vì nhỏ Phụng mất.

Mấy tiết học sau trôi qua một cách nhẹ nhàng êm đềm và tôi thấy đắc ý khi đã cho Nam một cục tức nuốt k trôi.

Trống vừa hết tiết cuối tôi ra đến cửa lớp thì cảm thấy nhói đau ở bên hông não tôi lúc ấy load ngay là bị trúng VÉO THẦN CHƯỞNG và thủ phạm k ai khác ngoài nhỏ Phụng.

– Ai da đau quá! – Tay tôi ôm lấy hông la oai oái. Nhỏ Phụng thì hích mũi.

– Cho chừa cái tội…

– Tội gì – tôi hỏi vặn nhỏ.

– Tội gì tự biết lấy.

Nói xong nhỏ chạy lên trước tôi thì thừa biết nhỏ ghen hhihi.

Tôi vừa ôm hông vừa chạy. Nhỏ đứng giậm chân huỳnh huỵch rồi đuổi theo ra đến cổng.

Vừa về đến nhà, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì a. Cu gọi tôi lại nói chuyện.

– Tôi: Có chuyện gì hả a? – Thấy mặt ổng có vẻ hình sự nên tôi bất giác cảm thấy lo lo.

– A. Cu: Ừ, bữa nay a lại thấy b. Nhi nó buồn buồn thế nào ấy. Lúc nãy đón học nó cứ đứng nhìn chằm chằm vào một bà cô nào đang đón con. A gọi mãi con bé mới nghe luôn. Chú xem nó thế nào đi nha. Chứ a thấy tình hình này không ổn đâu.

– Vậy hả a, chắc con bé lại nhớ mẹ. Để e tìm cách an ủi nó. – Nói xong tôi ôm cặp lên phòng.

Vật vờ nguyên buổi chiều nghĩ cách giúp b. Nhi bớt buồn vì tôi đã hứa với nhỏ là sẽ chăm sóc tốt cho b. Nhi rồi. Mà nếu không hứa với nhỏ thì tôi cũng sẽ vẫn chăm sóc tốt cho b. Nhi vì tôi đã thật sự coi nó như là e ruột của mình rồi.

Vò đầu bứt tai cả buổi mà vẫn chưa nghĩ ra được cách, vừa bước ra khỏi phòng thì lại thấy con bé đang ngồi thẫn thờ vẽ vời cái gì đó lên cuốn tập. Thấy tôi nhìn, con bé gấp vội cuốn sổ rồi cười gượng nhìn tôi. Từ trong sâu thẳm cái nhìn ấy tôi cảm nhận và hiểu được nỗi buồn của con bé hơn ai hết.

Sáng hôm sau tôi dậy từ rõ sớm nhưng vẫn đến trường muộn như mọi khi chỉ tại dính nhỏ My rắc rối này. Hôm nào cũng lề mề, đúng là con gái mà.

– Xuống xe được chưa cô nương! – Tôi uể oải vừa nói vừa ngáp.

– My: Xùy, xuống thì xuống. Ủa mà… – Tự dưng nhỏ nhìn tôi rồi bụm miệng cười. – Bộ đêm qua nhớ ai không ngủ được hay sao mà hôm nay nhìn a như con gấu trúc vậy?

Tối qua tôi nằm trằn trọc cả đêm nghĩ cách giúp b. Nhi đến mãi gần sáng mới ngủ.

– Ờh thì… xùy xùy vào lớp đi kìa. Muộn rồi đấy. – Tôi xua tay cho qua chuyện.

Lết cái xác lên đến được cửa lớp bỗng có người vỗ vai tôi.

– Nè, có chuyện gì mà như người mất hôn vậy nè? – Nhỏ Mai ôm cuốn sách bước lên trước mặt tròn mắt nhìn tôi.

– À đâu… đâu có gì đâu. – Khuôn mặt ấy bất giác làm tôi lúng túng.

– Không có gì mà Mai gọi mãi Đức cũng không nghe luôn. Hay là giận Mai hả?

– À không, Mai có làm gì đâu mà Đức giận. Mà Mai chạy theo Đức nãy giờ hả?

– Nãy Mai với Nam thấy Đức đang lên cầu thang nên gọi định đi chung. Ai dè bị người ta cho ăn bơ. – Nhỏ xụ mặt.

Giờ tôi mới để ý thấy thằng Nam đang đứng bên cạnh nhỏ Mai mặt hằm hằm nhìn tôi. Tự dưng thấy mặt nó vậy tôi lại cảm thấy khoái chí.

– Tôi: Xin lôi Mai nha, tại Đức đang mải suy nghĩ chút chuyện ấy mà.

– Chuyện gì vậy? Có cần Mai giúp gì không?

– Thôi khô… – Đang định từ chối thì bỗng trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng tuyệt vời. – À, thật ra thì cũng có chuyện này muốn nhờ Mai giúp.

– Mai: Chuyện gì nè. Đức nói đi, giúp được Mai sẽ giúp.

– À, ở đây nói chuyện không tiện. Lát ra chơi mình xuống căn tin trường rồi nói nha. – Vừa nói tôi vừa quay sang liếc đểu cho thằng Nam tức chơi.

– Nói chuyện gì thì vào lớp rồi tính. Đứng chắn đường vậy tính không cho ai vào lớp luôn hả? – Thằng Nam bị xem là người vô hình nãy giờ giờ mới lên tiếng. Có vẻ cậu ta nóng lắm rồi.

– Mai: Ừm nè. Vậy cũng được. Nhưng Đức phải mời đó nha. – Nhỏ Mai cười tinh nghịch.

– Tưởng gì chứ, cái này là chuyện nhỏ.

Thằng Nam tiếp tục bị cho ăn bơ quê quá nên lủi thủi ôm cục tức đi vào lớp trước.

Xong tôi với Mai cũng vào lớp ngồi luôn. Vừa đặt mông xuống còn chưa kịp nóng ghế thì tiếng trống tùng tùng báo vào lớp. Ngồi chống cằm vật vờ đếm từng giây chờ mong tiết anh với tiết hóa mau chóng đi qua để giải thoát cho tôi khỏi cái cảnh như là cực hình này. Nhất là món anh, tôi ghét cay ghét đắng.

Trời không phụ lòng người, cái gì càng mong thì nó lại càng không đến. Tôi ngồi chán thộn mặt luôn rồi mà mới trôi qua được tiết hoá. Đến tiết anh, tôi gắng gượng lắm mới mở mắt trụ nổi 5p đầu, còn sau đó thì xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết luôn. Mãi cho đến khi có người gọi tôi:

– Nè Đức, dậy đi. Dậy đi. – Mai lay người tôi.

Tôi ngóc đầu dậy, mặt thì còn ngái ngủ.

– Ủa gì á?

– Mai: Ngủ có ngon không?

– Tôi: Cũng ngon, ủa mà cô dạy anh đâu rồi? – Tôi ngó nghiêng xung quanh.

– Sướng nhờ, ngủ nguyên một tiết, đến cô ra ngoài rồi cũng không biết luôn.

Mai bụm miệng cười mặc cho tôi đang ngượng chín mặt chỉ biết gãi đầu chữa thẹn. Rồi nhỏ Mai lại nói tiếp.

– Vậy rồi vụ mời Mai uống nước thì sao đây? Có đi hông hay là ngủ tiếp?

– Có chứ, đi thôi. Hề hề. – Tôi cười xòa.

Thế là tôi với nhỏ Mai cùng xuống căn tin. Nhưng vừa ra đến cửa lại bị nhỏ P gọi lại.

– Ủa anh hai đi xuống căn tin hả? Cho e đi với.

– Ừk đi nhưng a không cho e ngồi chung đâu. A có việc quan trọng cần bàn với Mai.

Nhỏ P quay qua nhìn nhỏ Mai rồi bỗng có chút nét buồn hiện lên khuôn mặt.

– Vậy thôi a đi đi. E không làm phiền. – Rồi nhỏ P quay đi. – Nhỏ vẫn nở nụ cười nhưng vẫn không thể giấu được nỗi buồn trong ánh mắt.

– Tôi: Nè giận a rồi hả?

– P: Giận gì chứ? E có giận gì đâu. – Nhỏ chối.

– Không giận mà sao nhìn mặt ỉu xìu thế kia.

– P: Hứ, xìu hồi nào chớ. – Nhỏ chống nạnh phùng má.

– Tôi: À vậy thì tốt. Vậy anh đi na. Xíu a mua sữa lên cho nha.

Chỉ chờ có vậy, mặt nhỏ rạng lên hẳn.

– P: Nhớ đó nha. Sữa dâu nha. Hihi.

– Rồi rồi. Pp.

Xong tôi với nhỏ Mai lại tiếp tục đi xuống căn tin. Dĩ nhiên là khi một nam một nữ đi với nhau trong trường thì không thể nào tránh được ánh mắt soi mói của mọi người. Và tôi với nhỏ Mai cũng thế, chúng tôi đi đến đâu thì ngay lập tức ở đó có tiếng xì xèo nổi lên nhưng tôi thì không quan tâm lắm vì tôi cũng khá quen với mấy cái cảnh này rồi. Còn về phần nhỏ Mai thì nhỏ có vẻ hơi ái ngại.

Xuống tới căn tin thì ôi thôi rồi, học sinh bu đông như kiến báo hại tôi phải chen chúc mãi mới chui vào được bên trong và mua hai chai nước với một hộp sữa.

– Xin lỗi phải để Mai chờ lâu.

– Hông sao, mình ra kia ngồi hen. – Vừa nói nhỏ vừa chỉ tay về phía cái ghế đá ngoài gốc cây bàng.

– Ùm, được đó.

Cái cảnh một nam một nữ ngồi ghế đá uống nước ngắm sân trường không biết đã có bác nào trải qua chưa chứ riêng tôi thấy nó lãng mạn thôi rồi luôn. Gặp đúng cặp đang yêu thì đúng bài cmnl. Mải ngồi ngắm sân trường mà tôi quên luôn việc rủ nhỏ Mai xuống đây làm gì luôn. Mãi đến khi nhỏ mở lời nhắc tôi mới nhớ.

– Mai: Ủa mà hồi sáng Đức bảo có việc gì muốn nhờ Mai giúp hả? – Nhỏ nghiêng đầu hỏi tôi làm một cơn gió vô tình thổi vờn mấy cọng tóc cột bị rơi xuống của nhỏ làm tim tôi bỗng thoáng chốc ngừng đập.

Nhưng may là tôi kịp lấy lại bình tĩnh chứ không bị nhỏ này nhốt vào trong lồng mắt kia thì bmlr.

– À thì có chút việc muốn nhờ Mai. – Tôi ấp úng.

– Ừ thì nói đi. Giúp được Mai sẽ giúp cho chứ làm gì mà ấp a ấp úng thế.

– Àh… Mai có nhớ lần đầu mình gặp nhau trên xe lửa không?

– Mai: Có chứ. Chuyện hôm đó Mai con chưa tính xong với Đức dậy nhé. – Nhỏ dứ dứ nắm đấm làm mặt xấu.

– Àh thì hôm đó Đức nhận nhầm người. Đức xin lỗi rồi mà.

– Hừmm. Nhưng sao tự dưng Đức nhắc lại chuyện này,?

– Tôi: Tại chuyện Đức nhờ có liên quan đến chuyện đó. Vậy mai có còn nhớ đứa bé đi cùng Đức hôm đó và cứ luôn miệng gọi Mai là chị không?

– À cô bé dễ thương đó ấy hả? Mai nhớ chứ. Có chuyện gì với bé gái đó rồi hả?

– Thật ra thì… bbalabla… – Tôi kể sơ sơ cho nhỏ nghe về bnhi. – Mấy hôm nghỉ học Đức đã về lại LK tìm lại ba mẹ cho nó nhưng không có chút tin tức gì hết. Mà hiện tại thấy con bé buồn bã suốt ngày như vậy Đức cảm thấy xót xa quá.

Nhỏ Mai nhíu mày suy nghĩ một lát rồi hỏi lại tôi.

– Ý Đức bây giờ là muốn Mai giả làm chị gái của bnhi lần nữa hả?

– Ừm, biết là làm vậy hơi khó cho Mai nhưng thật sự Đức hết cách rồi. – Tôi thở dài.

Nhỏ Mai không trả lời mà chỉ ngồi nhìn xa xăm suy nghĩ.

– Tôi: Nếu Mai thấy không tiện thì thôi. Để Đức về nghĩ lại cách khác. – Nói xong tôi đứng lên trước.

Nhưng khi vừa bước được hai bước thì:

– Được, Mai sẽ giúp. – Nhỏ đứng dậy chắp tay ra sau lưng.

– Tôi: Thật không? Yeahh – Tôi mừng quá hết lớn ôm luôn nhỏ Mai mà không để ý đến xung quanh luôn.

Đến lúc tôi nhận ra rằng hai đứa tôi đang là tâm điểm của sân trường lúc ấy thì khỏi nói mặt hai đứa tôi đỏ đến mức nào. Cũng may vừa lúc ấy tiếng trống vào lớp của bbv vang lên cứu lấy hai đứa tôi. Ơn trời, chưa bao giờ tôi yêu bbv trường tôi đến vậy. Hhh.

Trở về lớp với cái mặt phởn như vừa trúng số độc đắc làm ai cũng nhìn tôi như kiểu thấy sinh vật lạ xuất hiện vậy. Còn nhỏ Mai thì mặt vẫn ngượng đỏ bừng lên từ sau vụ hồi nãy. Mặc kệ mọi ánh nhìn, tôi đi thẳng về chỗ và cũng không quên trao hộp sữa cho nhỏ P.

Ngồi vào chỗ của mình với tâm trạng phơi phới tự dưng tôi có hứng học hẳn luôn. Nhưng mà được 15 phút sau tôi lại trở nên tuyệt vọng mất hứng học luôn bởi vì bọn trên lớp này học như quái vật. Giáo viên thì cho làm toàn mấy bài vật lí thuộc dạng khó làm tôi với thằng Luân ẹo giải muốn nhũn não, ấy thế mà bọn lớp tôi nó làm cứ như là làm toàn lớp 1 vậy. Không biết chúng nó thuộc cái dạng gì đây nữa.

Chật vật đến khi hết giờ tôi với thằng Luân ẹo mới giải được có 5 bài. Trong khi đó bọn kia nó giải được cả 2 đề rồi. Kiểu này về tôi phải đi học thêm lý mất. Chứ để tình trạng học hành kiểu này kéo dài thì còn đâu mặt mũi đấng nam nhi nữa.

Tiếng trống trường một lần nữa vang lên cứu thoát cuộc đời tôi. Uể oải gấp sách vở bỏ vô cặp rồi ra hành lang đứng chờ cho tổ trực nhật quét lớp.

– Anh hai, hôm nay anh làm được bài tập hông? – Nhỏ P vỗ vai hỏi trúng nỗi đau của tôi.

Tôi chỉ đáp lại bằng tiếng thở dài.

– P: Sao vậy? Anh không làm được hả?

– Tôi: Ùm, bài khó quá. Toàn dạng toán anh chưa gặp bao giờ luôn.

– P: Ùm cũng phải, tại mấy hôm anh nghỉ là cô dạy hết mấy dạng bài này. Hôm nay là buổi luyện tập. – Nghe nhỏ nói mà tôi đực mặt ra luôn.

Thất thểu trở về nhà, tôi nằm dài lên giường đánh một giấc đến tối luôn. Lúc mở mắt ra thì 7h tối cmnr. Quên báo tin vui cho bnhi mất tiêu luôn. Vội vàng bật dậy chạy qua phòng bnhi thì thấy con bé ngủ không có trong phòng. Cả nhỏ My cũng không thấy đâu. Ở dưới nhà thì chỉ có acu đang dạy võ.

– Ủa a có thấy bnhi với cái My đâu không? – Tôi hỏi acu.

– Hình như con My dắt bnhi đi uống trà sữa hay ăn kem gì đó ấy mà. – Ổng vừa làm bao cát cho nhỏ Mỹ vừa trả lời tôi.

– Tôi: Òh.

Vậy là không báo tin vui cho bnhi được rồi. Thôi để mai rồi báo vậy. Nghĩ thế tôi xuống nhà lấy xe đạp ra đường dạo vài vòng tiện thể kiếm gì đó ăn luôn. Đang vu vơ lêu nghêu vài câu hát ngắm phố đêm nhâm nhi cốc trà đá trong lúc đợi món hủ tiếu đem ra thì đâu đó phía xa xa có bóng người đi đến.


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...