Hành trình xuyên không

Chương 26



Phần 26

Tịnh Kỳ kéo Đức về phòng của mình, cả đoạn đường nàng không hề nói với Đức một câu khiến hắn có phần lo lắng tột độ. Đức giờ cái mông khốn khổ của hắn đang tê dại vì Bách Điền ném xuống nhưng không dám hé lời, Tịnh Kỳ cầm cổ hắn lôi đi mà không thèm nhìn hắn một cái, không khí có phần đáng sợ.

Tới cửa phòng, nàng phẩy tay mở cửa rồi ném Đức qua một bên, trực tiếp chống tay vào ngực ho khan.

“Hực Hực… phụt…”

Nàng phun ra một ngụm máu tươi, mặt nàng biến sắc trắng bệch, bước chân loạng choạng tiến tới bàn ngồi.

“Lão nương, người không sao chứ?” Đức thấy cảnh này không khỏi hoảng hồn, hắn vội vã đứng dậy hỏi thăm nàng.

“Hừ, ngươi đi ra, ta không cần ngươi quan tâm” Tịnh Kỳ bực giọng đẩy tay tên này ra, nàng dường như đang có ý trách móc hắn điều gì.

Đức bị nàng đẩy ra loạng choạng vài bước, hắn dơ tay lên nhìn thì thấy máu của nàng dính đầy tay hắn, hắn càng thêm phần sợ hãi, hắn không phải là đang lo sợ vết máu của nàng làm bẩn, mà hắn lo sợ tồn tại nào lại có thể đả thương nàng đến mức này?

“Tịnh Kỳ lão nương, thực sự ngài đã bị làm sao, sao lại bị thổ huyết thương thế tới mức này?” Đức hoảng hốt mặc kệ nàng có ngăn cản hắn tiến tới dìu nàng.

“Ta đã nói với ngươi thế nào, nếu như trong ngày hôm nay ngươi không đến thì không cần phải đến nữa.” Nàng giọng run run nói ra, khóe mắt nàng đỏ hoe như sắp khóc. Mặc dù chính nàng tới lôi hắn về đây nhưng Đức bây giờ đâu còn tâm trí đôi co với nàng.

“Là lỗi của ta, là ta đã tới muộn khiến người phải ra nông nỗi này, lão nương mau nói cho ta là ai đã làm?” Đức bây giờ tay chân hắn lóng ngóng muôn phần, hắn vội vã dùng tay áo lau vết máu kéo dài từ miệng Tịnh Kỳ chảy tới cặp ngực to tròn của nàng.

“Ta không trách ngươi, ngươi mau đi đi.” Tịnh Kỳ lại càng ngang bướng, nàng đang là cố tỏ ra mình ổn nhưng sâu bên trong là nội thương?

“Ta không đi, dù người có mắng, có đánh ta cũng không đi” Đức cứng rắn nói lại, chẳng có nam nhân nào lại bỏ đi vào tình cảnh này cả a.

Tịnh Kỳ lúc này nàng đã rơi nước mắt, nàng đang cảm nhận được sự quan tâm thực sự từ Đức, đã từ rất lâu, có thể nói trong vài trăm năm qua chưa có ai quan tâm nàng như vậy vì vị trị quyền lực của nàng là chỗ nào, là một bậc tối cao trong Quốc Tử Giám, phó hiệu trưởng của ngôi trường duy nhất trên Việt Tinh cầu này, nào có ai có cơ may chạm tới người nàng chứ. Nhưng giờ đây nàng đang được quan tâm bởi một nam nhân, lại chính là học trò cưng của nàng nên cảm xúc có phần khó tả.

Đức thì lại khác, hắn chỉ theo bản năng mà không để ý tới cảm xúc của Tịnh Kỳ lúc này, hắn một tay lau vết máu chảy, một tay cầm một lọ thuốc gì đó, hắn đổ ra tay hai viên thuốc hình tròn màu nâu, Đức vận sức dùng sức nóng của dị Hoả nung nóng chúng lên rồi đưa cho Tịnh Kỳ.

“Đây là thứ gì? Ngươi không phải đang muốn sát hại ta chứ?” Nàng cố giấu cảm xúc vừa rồi hỏi Đức như chưa có gì xảy ra.

“Đây là hai viên Tâm Sinh Linh Đan mà ta được cho từ sư phụ ngày trước, chúng có công dụng cầm máu và hồi phục, người mau uống.” Đức giải thích cho nàng, hắn vẫn đang giấu hai viên thuốc này là vật bảo mệnh của Yến Nhi một tay luyện thành đưa cho hắn dùng, phòng khi gặp chuyện bất chắc ảnh hưởng tính mạng thì mang ra dùng, nếu Yến Nhi biết tên dại gái này cho Tịnh Kỳ hai viên đan dược này chắc nàng giết hắn làm canh ăn.

Tịnh Kỳ nghe vậy cũng không nói gì, nàng xoè bàn tay nhỏ nhắn nhuộm đầy máu tươi nhận lấy hai viên đạn thì Đức cản lại.

“Không được, tay người đang dính máu, nếu như cứ dùng như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới công dụng, để ta giúp người.” Đức không để nàng trả lời, hắn lập tức thay nàng cho hai viên đan dược này vào miệng, Tịnh Kỳ ngơ ngác nhưng cũng không phản kháng, nàng khẽ mở miệng ra để Đức bỏ đan dược vào miệng.

Hai viên đan dược cứ như vậy mà được nàng nuốt trọn, Đức xong xuôi thì nhiếc miệng cười tà, hắn bụm miệng cố gắng không phát ra thành tiếng.

“Ngươi… ngươi lừa ta.” Tịnh Kỳ biết mình bị tên dâm đồ này lừa, nàng bực tức cho hắn một cái tát, Đức đã liệu trước điều này nên hắn dùng tay đỡ lại, hai người bỗng chốc mặt đối mặt có phần ngại ngùng. Tịnh Kỳ thấy không ổn đẩy tên này ra, thẹn thùng quay mặt đi chỗ khác.

“Ngươi mau giúp ta lau sạch vết máu và thay y phục.” Nàng lí nhí nói ra, không ngờ một vị tiền bối tối cao lại có lúc đáng yêu như vậy, Đức nghe thế như vớ được vàng, vội vàng dìu nàng vào trong rồi tưởng tượng ra đủ thứ dâm đãng trong đầu.

Đức khẽ để nàng ngồi xuống cạnh giường, hắn lấy từ trong nhẫn ra một mảnh vải lau cho nàng vết máu dính đây khắp áo.

“Lão nương, ta thấy có chỗ máu của người đã khô, lau không thể hết, e rằng người phải đi tắm rồi a.” Đức nói ra giữ giọng cố gắng bình thường nhất có thể, hắn không muốn nàng lại cho hắn một cái tát nữa đâu.

“Hừ, được rồi, người vào trong kia chuẩn bị nước cho ta rồi giúp ta tắm.” Tịnh Kỳ vẫn ngồi đó không nhìn hắn một lần, nàng chỉ tay tới sau tấm rèm, nơi mà lần đâu Đức tới hắn đã thấy nàng ở trong đó.

Đức đi theo hướng nàng nói, hắn vén tấm rèm ra, trước mặt hắn là một bồn nước đã được chuẩn bị sẵn, trên đó đầy những cánh hoa đủ màu sắc được cho vào, hắn dùng Linh Lực hâm nóng nước cho Tịnh Kỳ. Một hồi sử dụng Linh Lực hắn đã dần kiệt sức, lần trước hắn đã sử dụng quá nhiều, Thôn Thiên Thần Địa không thể theo kịp với tốc độ sử dụng của hắn a.

“Tịnh Kỳ lão nương, nước đã chuẩn bị xong, mời người vào trong.” Đức đi ra với khuôn mặt mệt mỏi của một thằng nghiện, hắn tiến tới giúp nàng vào trong.

“Ngươi nhắm mắt lại.” Tịnh Kỳ khẽ nói lên, nàng hẳn đã rõ trong đầu tên này đang nghĩ gì rồi.

Đức nghe theo lệnh của nàng, hắn một bên con mắt nhắm lại, nhưng bản chất của hắn đâu cho phép hắn nhắm mắt vào giờ phút này, hắn vẫn hé một bên con mắt của mình nhưng…

Vù…

Một tấm vải bay thẳng vào mặt hắn cản trở tầm nhìn, Tịnh Kỳ nhanh chóng nhảy vào trong bồn tắm từ lúc nào, Đức vội vàng gỡ y phục của nàng khỏi mặt mở mắt ra thì trước mắt hắn chỉ là tấm lưng trắng nõn của Tịnh Kỳ đang đập thẳng vào mặt hắn.

“Chậc…” Hắn chép miệng tiếc nuối, vậy mà hắn lại bị che mắt vào cái lúc quan trọng như vậy.

“Ngươi còn nhìn cái gì, không mau giúp ta rửa sạch vết máu?” Tịnh Kỳ thấy tên này vẫn ngây người đứng nhìn thì khẽ quát gọi hắn tới.

Đức thất thần tiến lại, hắn nào dám hé miệng câu nào, vì hắn biết nếu nói vào lúc này thì chỉ toàn là dăm ba lời dâm dục mà thôi. Hai tay hắn từ sau vén mái tóc dài óng mượt của nàng lên để kỳ cọ, trong đâu hắn thầm nghĩ “Tâm phải tĩnh, bu*i không được cửng, amen” rồi cứ vậy mà làm.

Một hồi lâu hai người không nói thêm lời nào, Đức thấy tình cảnh này không ổn cho lắm hắn chủ động mở lời: “Lão nương, là ai làm người bị thương như vậy?”

“Ta cũng không biết, nhưng lúc người này tấn công ta chỉ thấy hắn khoác một bộ y phục màu đen tuyền, mặt bịt kín khăn, trong đêm tối ta không thể phát hiện là ai. Trong lúc giao chiến hắn có thêm thủ hạ ẩn nấp trong không gian dùng ám khí, do ta chủ quan né tránh ám khí đó nên đã trúng một chưởng của hắn khiến trọng thương.” Tịnh Kỳ nhớ lại nói với Đức, nàng lúc đó lấy một địch hai, hơn nữa tên còn lại ẩn nấp trong không gian, do lúc đó nàng chủ quan nên không hề cảm thấy khí tức của tên còn lại.

“Người đả thương được người là ai, hắn ắt hẳn có tu vi không hề thấp.” Đức khó hiểu nói ra, Tịnh Kỳ hiện tại tu vi đã đạt tới Hợp Thể viên mãn, do nàng phải ở trường giám sát nơi này nên không có nhiều cơ hội đi lịch luyện tăng tiến tu vi, đột phá Độ Kiếp.

“Ta cũng nghĩ vậy, hai tên bọn hắn chắc hẳn tu vi Hợp Thể hậu kỳ liên thủ lại, nếu không ta sẽ cho bọn chúng chết không toàn thây.” Tịnh Kỳ vừa nói vừa bùng phát sát khí, nàng không phục, nếu như trực diện chiến đấu nàng đã một tay tiễn hai tên đó về chầu trời.

“Ực… nhưng người có biết lý do vì sao bọn chúng tới đây ám sát người hay không?” Đức nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi, hắn vừa rồi cũng có thể cảm nhận sự chết chóc tới từ người nàng.

Tịnh Kỳ đăm chiêu suy nghĩ một hồi nói: “Ta thật sự không biết bọn chúng là ai, hơn nữa trong vòng trăm năm qua ta chưa hề ra ngoài đắc tội với thế lực nào, nếu thật sự có thì cũng chỉ có sát phạt với một số môn sinh, nhưng cũng không thể có cách người nhà tới báo thù, sự việc ta làm không hề quá đáng.” Nàng trong vòng một trăm năm nay chưa hề đắc tội với ai trên tinh cầu này, tại sao lại có hai tên Hợp Thể tu vi với chém giết nàng chứ.

“Tất cả cũng tại ta, nếu như là ta tới sớm thì có thể giúp người một tay, người có lẽ cũng không trọng thương tới như vậy.” Đức nghe nàng nói mà trách móc bản thân, hắn hận không thể tới sớm mà giúp nàng.

“Phì… ha ha, ngươi tới giúp ta với thực lực Nguyên Anh sơ kỳ? Ngươi còn không chịu nổi một bãi nước bọt của bọn hắn thì giúp ta bằng cách nào đây?” Nàng nghe hắn nói mà bịt miệng phì cười, lấy Nguyên Anh đánh với Hợp Thể thì chi bằng ngươi đi tự sát còn dễ hơn.

“Đâu phải là không được, nếu như bọn chúng còn quay lại ta nhất định sẽ cho hai tên đó biết thế nào là lễ hội, quả chuối không chừa một ai đâu.” Đức con mắt hắn rực sáng, hắn tỏ ra quyết tâm sẽ đánh bại hai tên Hợp Thể đã làm hại Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ nghe vậy càng làm thêm tự hào, ấm lòng là phần hơn, nàng lúc này chỉ muốn ôm lấy hắn cảm động mà khóc nức nở, nhưng do hiện tại sự cách biệt vai vế giữa hai người là quá lớn, nếu như nàng làm vậy thì đâu còn sự tôn nghiêm của một vị phó hiệu trưởng nữa. Nàng chỉ biết thầm vui mừng trong lòng, khuôn mặt nàng thoáng có nét ửng hồng, nàng đang hạnh phúc.

Đức vẫn đang miệt mài kỳ cọ tấm thân vàng ngọc của nàng, bàn tay hắn lúc này đang di chuyển khắp lưng để rửa sạch từng vết máu, hắn mạnh dạn di chuyển ra trước, tiến tới bờ vai, rồi dần tới cái cổ của nàng. Tịnh Ký cảm giác có chút kỳ lạ nhưng nàng vẫn lặng im, để mặc tên này muốn làm gì thì làm.

Đức thấy nàng không có phản ứng thì càng được đà, tay hắn mạnh dạn di chuyển dần tới cặp bưởi to tròn của nàng, lúc đầu hắn chỉ dám xoa nhẹ ở trên mà thôi, Tịnh Kỳ thở dốc liên hồi, nàng vẫn là lựa chọn im lặng. Đức như được mở cửa, hắn tiến xuống sâu hơn, tiếp cận hai hạt lạc nhỏ nhỏ xinh xinh của nàng, hắn khẽ mân mê một cách thật cẩn trọng.

“Ư… ngươi… ngươi làm cái gì đấy?” Tịnh Kỳ lúc này cuối cùng đã lên tiếng, nàng khẽ rên lên một câu, miệng lắp bắp nói ra.

“Lão nương, phần dưới này ta thấy cũng dính máu, để ta làm sạch nó cho người.” Lúc này trong đầu Đức dâm dục đã xâm chiếm thành công, hắn nói ra với giọng tà đạo vô cùng, tay hắn vẫn làm việc rất năng xuất.

Hai tai hay bên vẫn xoa đều đầu vú của Tịnh Kỳ, hắn mân mê chán thì lại luồn xuống dưới cặp vú khẽ nâng nâng vài cái nẩy lên hẳn mặt nước.

“Lão nương người nhìn xem, chúng nó nghịch thế này cơ mà.” Đức vừa nói vừa hất mạnh hơn, hắn nhìn muốn lòi con mắt bên trái ra ngoài rồi.

Tịnh Kỳ lúc này như dần bị Đức chiếm toàn quyền kiểm soát cơ thể, nàng nhắm tịt mắt, miệng nàng cắn chặt vào môi cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng dâm dục nào nữa, nhưng cuộc sống đâu giống cuộc tình…

“Ư… ưm… ưm ưm.” Nàng khẽ bật lên tiếng rên thống khoái, Đức hắn có điếc cũng nghe thấy hơi hơi, nàng rên như vậy Đức lại cảm thấy mình đang làm rất đúng, hắn càng thêm mạnh bạo hơn nữa.

“Ngươi… ngươi mau dừng lại, nếu… nếu… nếu không… Ưm ưm…” Nàng cố gắng dọa nạt lại hắn, nhưng cơ thể nàng lại phản ứng hoàn toàn khác.

Đức lúc này chỉ duy nhất con mắt hắn mở to hết cỡ, tai hắn giờ này đã bị chó tha nên không nghe thấy gì. Tay hắn một bên di chuyển sâu hơn ôm trọn lấy phần eo của nàng, hắn đã tiếp cận tới lỗ rốn nhỏ xinh, mặc kệ nàng đang ra sức mở miệng can ngăn tên này.

Tịnh Kỳ hiện tại như một con rắn, nàng nhất cử uốn éo theo từng nhịp tay di chuyển của Đức, hắn giờ này đã chiếm trọn quyền kiểm soát, Tịnh Kỳ vẫn đang cố gắng giữ lại một chút ánh sáng trong đầu, nàng lúc này đã thôi ngăn cản, thay vào đó là những tiếng rên được nàng ra sức kiềm chế, không phát ra thành tiếng to.

“Ưm ưm ư…”

Tịnh Kỳ luôn mồm rên rỉ, nàng đang mất dần lý trí, cơ thể nàng lúc này như muốn nhũn ra vì sung sướng.

“Lão nương, người thật nhạy cảm, ta mới chỉ xoa bóp thôi mà.” Đức tỏ ra bản mặt dâm thần của mình, hắn thầm nghĩ Tịnh Kỳ vậy mà dâm dục hết sức, hắn mới chỉ xoa bóp cặp vú của nàng mà đã sướng tới vậy, nếu như lúc này không phải trong nước thì bên dưới nàng đã ướt hết rồi a.

“Ngươi… là ngươi chứ bộ, ta đâu có muốn như thế này… ưm…” Tịnh Kỳ liên tục rên rỉ, nàng ngoái đầu lại trả lời Đức, miệng nàng lúc này không ngừng thở dốc, chiếc lưỡi của nàng uốn éo liếm lấy khóe môi như muốn tìm kiếm gì đó.

Là một dân trong nghề Đức nhìn phát biết ngay, hắn chủ động cúi xuống hôn lấy nàng, tiếp nhận đôi môi đỏ mọng ngọt ngào này, hắn liên tục dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi nàng, luồn sâu chọc ngoáy từng ngóc ngách trong miệng Tịnh Kỳ, hai người toàn là nhổ nước bọt vào mồm nhau không ngừng.

“Ưm… Thì ra hôn là có vị như vậy” Tịnh Kỳ nhắm mắt cảm nhận, nàng dừng lại một hơi nhìn Đức rồi đánh giá.

“Thì ra? Vậy đây là nụ hôn đầu của người?” Đức một mặt chưa tin, chẳng lẽ hắn lại có cơ duyên đánh cướp lấy nụ hôn đầu tiên của Tịnh Kỳ.

“Hừ, ngươi còn hỏi, làm gì có tên tiểu tử nào liều mạng chạm tới thân thể của ta như ngươi chứ.” Tịnh Kỳ hờn dỗi dí tay vào chán của Đức mà trách móc, tên này có phúc phần thế nào mà được hưởng thế này đây.

Đức nghe vậy thì thầm trong lòng mở hoa, hắn đâu biết vậy mà có cơ duyên lấy nụ hôn đầu của Tịnh Kỳ, nếu là như vậy nàng hẳn vẫn là gái còn trinh a.

“Hề hề, vậy thì người để ta khám phá xem lão nương còn gì nữa nào.” Đức cười tà nói ra, hắn tiếp tục xoa nắn mạnh bạo cặp vú của nàng hơn, miệng hắn tiến tới miệng nàng, một lần nữa hai người lại nhổ nước bọt cho nhau, đoạn này hơi tởm nên tác giả không tả kỹ nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...