Hệ thống tình dục
Chương 42
Trong nháy mắt đó, Mạnh Nhạc Nhạc chợt ngây người, nhìn lại Phương Tu mặc quân trang chỉnh tề ngồi trước bàn, trong đầu lại chợt hiện lên câu nói của anh khi cả 2 ở trong sơn động.
“Anh và Tiêu Diệp, em chọn ai?”
Lời nói ngày đó, chung quy cũng đã trần ai lạc định.
Chỉ vừa lơ đãng một chút, cô đã bị Tiêu Diệp đưa tới trước bàn Phương Tu.
Người chung quanh vừa mới chuẩn bị chào kiểu nhà binh, đã bị anh bảo không cần, mọi người cứ ăn cơm đi, không cần đa lễ.
Để làm tiệc tất niên, nhà ăn cố ý gộp 6 cái bàn lại với nhau, ở trên còn bày một đĩa thủy tinh lớn, chuyển động xoay tròn, cũng có thể đặt đồ ăn nhiều hơn, 16 người ngồi một bàn, cũng rất có cảm giác yến tiệc.
Hai người mới vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Phương Tu dò hỏi:
“Sao cả hai lại đến đây? Không phải nói cần phải gặp người lớn ra mắt sao?”
Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày nhìn về phía Tiêu Diệp, gặp người lớn trong nhà thì cũng xong rồi, nhưng ra mắt lại là cái quỷ gì?
Tiêu Diệp sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng, khẽ nắm tay cô, trả lời.
“Sẽ nhanh thôi.”
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi bật cười, thôi kệ, cứ để anh khoác lác đi.
Đám người lại bắt đầu ồn ào, sôi nổi tỏ vẻ đây là chuyện đại hỉ, cần phải uống thêm mấy bình. Thế là lại nhao nhao xếp hàng lên kính rượu.
Đến phần sau đã biến thành đại hội chúc rượu, mọi người ầm ĩ đủ rồi nhưng cũng rất có chừng mực, trong miệng còn nói muốn chị dâu cũng uống, trên thực tế đều bị Tiêu Diệp cản lại, rượu đều đưa hết cho anh.
Lại nói, thế giới này quả thật rất nhỏ, trong đó có một cậu lính mới, không ngờ còn vừa vặn là đàn em của Mạnh Nhạc Nhạc.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì nhập ngũ, hai người còn hàn huyên nói về chuyện trường học lúc trước, Mạnh Nhạc Nhạc cũng có thời gian rảnh rang, chống tay nhìn lại người đàn ông vẫn đang bị chuốc rượu.
Cho dù tửu lượng của Tiêu Diệp không tồi, nhưng cũng bị uống đến ngà ngà say, thẳng đến khi Phương Tu mở miệng khuyên can, mọi người mới không dồn dập mời nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn lại người đã say gục xuống trên bàn, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, phát hiện ra thân là bạn gái, bạn trai mình đã bị chuốc thành thế này, cũng phải thấy đau lòng chứ?
Khụ, bằng không khẳng định về sau sẽ bị anh tính sổ.
Cô dứt khoát nói mình hơi mệt nên đi về trước, cũng thuận tiện dẫn theo anh chàng đã say khướt này đi.
Chị dâu đã lên tiếng, mọi người cũng không dám cản, chỉ có thể buông tha cho cả hai.
Cũng may Tiêu Diệp tuy rằng không thanh tỉnh, nhưng cũng còn có thể dìu đi.
Hai người đi tới cửa, Mạnh Nhạc Nhạc chợt có cảm giác quay đầu nhìn lại, bỗng thấy trong nhà ăn đang ầm ĩ sôi trào, Phương Tu chỉ ngồi im lặng giữa cả đám binh lính, giữa bầu không khí náo nhiệt ồn ã kia, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, ánh mắt thẳng tắp dõi theo cô.
Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi chợt hẫng, nỗi chột dạ cùng áy náy lặng yên dâng lên, xoay người đỡ Tiêu Diệp rời đi, không khỏi có cảm giác như đang chạy trối chết…
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Nhà ăn cách khu ký túc xá không xa, phòng ở đây đều không cao, Tiêu Diệp ở tầng 3 cũng chính là tầng trên cùng.
Khi đi đến chỗ ngoặt lên tầng 2, Tiêu Diệp vẫn luôn dựa vào trên người cô chợt dùng sức, ghì cô đè lên tường, anh hơi khom người, hơi thở nam tính nhiễm theo hương rượu chợt ập tới.
Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên đối diện với ánh mắt tỉnh táo của người đàn ông, ánh mắt sáng quắc, còn nhiễm lên dục vọng nồng nhiệt.
“Anh không say sao.”
“Không giả vờ một chút thì sao trốn được lũ nhóc đang ghen ghét kia được?” Trong giọng nói của anh còn mang theo vẻ tự đắc, rất giống đồ quỷ ấu trĩ chỉ biết khoe khoang.
Vừa nói, anh vừa nhìn môi cô chăm chú, không đợi cô mở miệng nói lần nữa đã vội hôn lên, này đâu có giống người say, đây tuyệt đối là đã cứng…
Khớp hàm Mạnh Nhạc Nhạc nháy mắt đã bị cạy ra, nụ hôn này hoàn toàn khác biệt với sự yêu thương an ủi trước đó, nó đong đầy tình sắc cuồng nhiệt.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi thô ráp của anh đảo qua răng mình, âm thanh liếm mút vang lên, hương rượu nồng nàn từ đầu lưỡi truyền tới, cảm giác tê dại rần rần lan tỏa khắp toàn thân, cô không nhịn được mà rên lên khe khẽ.
Tiêu Diệp còn không thỏa mãn, bàn tay thô to vuốt ve khắp nơi trên người cô, cuối cùng ngừng lại trên mông, không hề lưu tình xoa nắn nhào nặn như cục bột, tay còn trượt xuống mảnh đất tam giác, ấn lên thật mạnh mấy cái, kích thích làm cô phải kêu to thành tiếng.
“A… Đừng ấn…”
Người đàn ông vẫn không dừng lại, còn ghét bỏ chiếc quần làm vướng víu, dứt khoát tháo thắt lưng, kéo khóa quần jeans của cô ra, bàn tay to liền lập tức đi vào dọc theo khe hở.
“Đừng… Có người, về phòng trước đã…”
“Không sao, tòa nhà bên này có rất nhiều người đã nghỉ phép, tầng này chỉ có anh và Phương Tu ở, bọn họ đều đã ở nhà ăn rồi, sợ gì chứ… Để anh xoa bé bím một chút, đợi lát nữa anh chim to còn tiện đi vào…”
Còn chưa vào nhà, loại lời nói cùng hành động cợt nhả này, nếu là bình thường chắc chắn anh còn lâu mới làm được. Mạnh Nhạc Nhạc hiện tại chỉ muốn thu hồi lại lời mình vừa nói, đây cũng không phải anh không say, mà đây là đã say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo.
Tầng vải dệt hơi mỏng giữa hai chân kia sao có thể bảo vệ được cô khỏi anh. Mới rờ rẫm vài 3 cái đã bị sờ đến viền hoa non mềm, ngón tay lạnh lẽo bắt đầu thọc vào cắm rút, mỗi khi rút ra lại sẽ bị thịt hoa mấp máy như muốn hút vào, mật dịch cũng bị móc ra, chảy dọc theo lòng bàn tay xuống dưới, chỉ mới chốc lát đã chảy ướt đẫm đầy tay anh.
Tiêu Diệp một mặt nhấm nháp cái miệng bên trên, một bên chơi cái miệng phía dưới.
Anh lại nhét thêm một ngón tay, hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra cánh hoa thịt non, xâm nhập vào đường đi, lỗ nhỏ mẫn cảm bị người xâm phạm đâm thọc, đột nhiên không biết đã moi tới chỗ nào trong vách thịt trơn mềm, làm Nhạc Nhạc chợt kêu to lên:
“Ưm… A… Đừng… Nơi đó…”
Thân thể Mạnh Nhạc Nhạc kịch liệt run rẩy một cái, nước dâm xối ra ào ào, hai chân đã mất sức mềm nhũn, hoàn toàn phải dựa vào thân thể cùng ngón tay anh chống đỡ.
“Nơi này à?”
Giọng nói đã hơi khàn lại của anh mang theo ý cười, ngón tay thon dài bỗng đổi hướng, không lưu tình chút nào hướng tới chỗ đó mà day ấn.
Trong nháy mắt kia chợt như bị điện giật, cả người cô tê dại, đến nói cũng không nên lời, không nhịn được muốn cuộn cả người lại. Khoái cảm kịch liệt ào ạt xông ra theo dòng nước lũ, thân thể cô bỗng mềm oặt, chỉ còn eo mông vẫn đang theo phản xạ liên tục run rẩy.
Trong hành lang yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc thô nặng của đôi nam nữ, trong mắt Tiêu Diệp chợt lóe lên ánh sáng như con sói đói, bàn tay đặt ở cửa mình cô vẫn bất động, một tay khác mò xuống dưới háng mình, chậm rãi kéo ra khóa kéo.
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi nuốt nuốt nước miếng, khắp đầu đều làm hình ảnh cây hàng to tướng cứng rắn của anh, lỗ dâm vừa mới cao trào đã lại điên cuồng mấp máy, như gấp không chờ nổi muốn bị chim to điên cuồng giã vào.
Đúng vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, dưới tầng chợt truyền đến tiếng gọi:
“Trung tá Tiêu, phòng thường trực có điện thoại chúc mừng từ Tổng bộ, cần ngài đến nghe điện.”
Giọng nói này cũng rất quen tai, hẳn là chàng binh nhì lần trước từng đến đỉnh núi đưa rượu cho họ, mọi người đều gọi cậu ta là Tiểu Vu.
Khóa kéo của Tiêu Diệp đã kéo được một nửa, giờ lại cứ thế phải dừng lại, Mạnh Nhạc Nhạc thề, cô nghe được từ trong miệng anh toát ra câu chửi tục kinh điển.
Dáng vẻ vã mà không được ăn này của anh bỗng làm cô thấy buồn cười, bèn nhịn xuống cơn ngứa ngáy trống trải, cười vui sướng khi người gặp họa, thúc giục anh mau đi nhận điện thoại.
Người đàn ông lạnh mặt kéo khóa lại, nhưng vẫn có chút không cam lòng, thân hình anh chợt ngồi xổm xuống, bỏ ngón tay ra khỏi cửa động, áp miệng lên ừng ực hút mấy cái, làm dâm dịch vừa mới phun ra chảy thẳng vào trong miệng anh, hàm răng còn cố ý khẽ cắn lên môi thịt non, làm cô theo phản xạ muốn kẹp chặt đầu anh lại, run rẩy bần bật.
Mạnh Nhạc Nhạc co quắp tự che miệng mình, chỉ sợ sẽ phát ra âm thanh gì mất, cô vội đẩy đầu anh ra, dưới lầu vẫn còn có Tiểu Vu, cả điện thoại của thủ trưởng đang chờ anh đấy.
Tiêu Diệp không khỏi thấy buồn bực, mở miệng bao lấy đóa hoa, mạnh mẽ hút xuống mấy miếng, coi như để đỡ “khát” trong lúc nhận điện thoại, hút xong mới vén lại quần lót đã ướt sũng của cô, kéo lại quần cho Mạnh Nhạc Nhạc, sửa sang lại quần áo bản thân rồi mới xoay người xuống tầng.
Đi xuống dưới, quả nhiên cũng trông thấy Tiểu Vu, Tiêu Diệp bèn đưa chìa khóa cho cậu ta phân phó.
“Dẫn chị dâu các cậu lên tầng.”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Mạnh Nhạc Nhạc đi theo Tiểu Vu lên tầng 3, đi tới góc trong cùng có một căn phòng, cửa phòng bên trái có viết tên Tiêu Diệp, bên phải viết Phương Tu.
Vào phòng rồi, cô mới âm thầm đánh giá.
Tuy nói là ký túc xá cá nhân, nhưng kỳ thật nơi ở của bộ đội từ trước đến nay đều luôn giảm bớt các đặc điểm cá nhân nên cách thiết kế cũng thống nhất.
Tiêu Diệp cũng không phải người thích bày biện, bởi vậy trong phòng cũng cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một bàn, một tủ quần áo, một giá sách.
Không có nơi nào để ngồi, cô chỉ có thể ngồi xuống trên giường, giường còn là tấm ván cứng, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt vang lên.
Lúc này Tiểu Vu đã rời đi, trước khi đi còn lấy cho cô ly nước ấm, Mạnh Nhạc Nhạc hắng giọng, phát hiện quả nhiên mình đã rất khát.
Hừ, đàn ông, đặc biệt là đàn ông uống say rồi, đúng là đều không biết ngượng nữa.
Cô vừa uống nước vừa chơi di động, chỉ chốc lát sau đã thấy mệt mỏi buồn ngủ, ngẫm lại cũng khó trách, đêm qua bận rộn với nhiệm vụ Học thức cô đã không ngủ được, giờ cũng không biết khi nào anh mới trở về, bèn dứt khoát nằm xuống nghỉ một lát.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Nửa giờ qua đi, Tiêu Diệp nhận hết cuộc điện thoại mừng này đến cuộc điện thoại khác, đầu óc vốn bị rượu làm chuếnh choáng cũng đã tỉnh táo lại đôi chút, trong lòng không khỏi thấy nghi hoặc.
Sao hôm nay lại có nhiều điện thoại vậy?
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Mạnh Nhạc Nhạc đang ngủ, lại cảm giác có người vuốt ve mình, ngón tay từ trên môi trượt xuống, mở quần áo của cô ra từng chút một, kéo thắt lưng, lại cởi quần cô xuống.
Bàn tay thô ráp sờ lên da thịt non mịn, bề mặt mang theo vết chai lâu năm, có hơi ran rát, chắc là Tiêu Diệp rồi.
Nhưng cô thật sự quá mệt nên vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể để người nọ lột sạch không còn chút gì.
Dường như người đàn ông cứ thế nhìn chằm chằm cô rất lâu, từ trên xuống dưới, cuối cùng ngừng lại trên đóa hoa ướt át mới vừa bị người chơi đùa đến phun ra, mặt trên vẫn còn dính chất lỏng lấp lánh.
Trong lúc mơ mơ màng màng mà Nhạc Nhạc vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh. Chỉ một lát sau, vật thể lạ chợt dán lên cửa mình, bắt đầu liếm láp, mỗi lần đều đi từ hột le nho nhỏ đến tận lỗ hậu, đầu lưỡi linh hoạt quấy loạn phát ra tiếng nước róc rách, lớp râu thô cứng chọc vào lớp thịt mềm làm cô vừa ngứa vừa đau.
Lớp râu thô cứng?
Như sấm sét đánh bên tai, cô bất chợt nhớ rất rõ ràng, Tiêu Diệp vừa mới cạo râu cơ mà? Hơn nữa mới hơn 10 phút trước, anh còn ăn cô ngay trên hành lang, có cảm giác gì là bị đâm ngứa đâu?
Đây không phải Tiêu Diệp!
Người đã cởi sạch quần áo cô, vừa sờ soạng vừa dùng đầu lưỡi liếm cắm trên thân cô lúc này, không phải Tiêu Diệp!
Một khi đã phát hiện vấn đề, Mạnh Nhạc Nhạc bỗng ý thức được trạng thái của bản thân quá kỳ lạ, đã bị người ta chơi đùa đến vậy mà sao có thể chưa tỉnh được?
Cô nhớ ra cốc nước mình uống lúc nãy, đúng là từ sau khi uống xong thì rất buồn ngủ, quả thực có vấn đề.
Nhưng là ai làm chứ? Chẳng lẽ mấy kẻ thù của cô còn có thể vươn bàn tay đến tận Doanh trại quân đội?
Thân thể vẫn còn bị người xa lạ đùa bỡn, cô không kịp tự hỏi quá nhiều, chỉ có thể tập trung ý thức, một lần lại một lần đánh sâu vào lớp màng ngăn cản ý thức với đại não.
Ngay lúc này, người đàn ông chơi đùa cô đã không chỉ thỏa mãn với mỗi việc ăn bằng miệng, ngón tay hắn bắt đầu moi móc, cửa mình non nớt cứ như vậy bị người xa lạ xâm nhập, cho dù không nhìn thấy, Mạnh Nhạc Nhạc cũng biết dưới thân chỉ sợ đã ướt đẫm.
Đột nhiên, đầu lưỡi cùng ngón tay đều rút khỏi, một thứ cứng rắn nóng hổi chợt dí lên, phần đầu thô to cọ xát ngoài âm hộ đã giàn giụa nhiễu nước, làm cửa động không khỏi hấp háy lúc đóng lúc mở, tựa như cái miệng nhỏ đang cố mút vào dịch thể nhớp nháp do đầu nấm tiết ra.
Cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cắm làm ý thức Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh táo hẳn lên, cô không thể bị kẻ khác tùy ý xâm phạm!
Mang ý chí như thế, ý thức cô tụ thành một đường như một thanh đao, cuối cùng cũng phá vỡ màng chắn, hoàn toàn tỉnh lại.
Mở to mắt nhìn, vừa định đẩy người đàn ông đè trên thân ra, Mạnh Nhạc Nhạc chợt ngây ngẩn, kẻ đã chơi đùa mọi chỗ trên thân thể cô mặc quân phục, đầu đinh, mang gương mặt cô vô cùng quen thuộc.
Đó…
Lại là Phương Tu!
Người đang đỡ lấy dương vật di động ngoài âm đạo của cô sắp sửa cắm vào, lại là Phương Tu!!
Chính vào một khắc cô ngẩn ra này, dương vật của người đàn ông bất chợt đút vào, cực sâu.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Mạnh Nhạc Nhạc chưa từng nghĩ đó lại là Phương Tu.
Thứ nhất, cô cảm thấy Phương Tu sẽ không làm ra loại chuyện như cưỡng dâm bạn gái của đồng đội mình.
Thứ hai, từ tận đáy lòng, cô vẫn luôn cảm thấy Phương Tu là một người vô hại, bất kể là lúc trước khi bị bại lộ Hệ thống, ngay cả chuyện làm tình, Phương Tu từ trước đến nay đều thuận theo, chỉ cần cô muốn, anh sẽ làm. Bởi vậy cô chưa từng nghĩ, khi cô đã đưa ra sự lựa chọn rõ ràng, Phương Tu còn sẽ làm ra chuyện thế này.
Đây căn bản không hề giống anh!
Mạnh Nhạc Nhạc gắng không nghĩ lung tung, lại phát hiện lúc này hai mắt anh đã mê mang, cả người đầy mùi rượu. Ngẫm lại thì đêm nay anh thấy ai đến kính rượu cũng đều không cự tuyệt, có lẽ đã uống say rồi?
“Ưm… Dừng lại, Phương Tu… Cho… ra ngoài…”
Mạnh Nhạc Nhạc muốn đẩy anh ra, nhưng dược tính trên người cô vẫn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn, thân thể mềm nhũn không chút sức lực. Huống hồ Phương Tu là bộ đội đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp đã mười mấy năm, cô sao có thể là đối thủ.
Gậy thịt thô to thẳng tiến từng chút một, căng ra mọi nếp gấp bên trong không chừa một khe hở, quy đầu to tướng không hề lưu tình nghiền ép lớp thịt non, kích thích bị nhồi vào quá sâu làm cô không khỏi rùng mình.
Mạnh Nhạc Nhạc cắn răng gắng nhịn xuống khoái cảm, vừa cố xoắn bên trong để kháng cự, lại cố dùng ngôn từ đánh thức người đàn ông.
“Phương Tu, anh nhìn kỹ lại xem, tôi là Mạnh Nhạc Nhạc, ưm… Đừng… Anh không thể… Không thể… Đừng đi vào… Mau rút ra được không…”
Người đàn ông dừng lại, gậy thịt cũng không đẩy mạnh hơn nữa, chỉ ngừng lại trong âm đạo, nhưng gân xanh trên thân gậy vẫn đang nảy lên, hấp dẫn lớp thịt mềm mút mát.
Mạnh Nhạc Nhạc nhẹ nhàng hít sâu, hoàn toàn không dám cử động sợ sẽ lại kích thích đến thứ kia, chỉ có thể khẽ giọng nói:
“Tôi hiện tại đã là bạn gái Tiêu Diệp, chúng ta không thể như vậy… Anh, thanh tỉnh một chút…”
Nhưng lời này vừa nói xong, không khí bỗng như bị đông cứng, ngay cả tiếng hít thở cũng gần như không thể nghe thấy, lỗ dâm đã bị dương vật thọc vào nhưng lại không thấy nhúc nhích cũng sớm sinh ra cơn vã ngứa ngáy. Nó đâu có hiểu chủ nhân mình đang ở dạng hoàn cảnh xấu hổ nào, lúc này nó chỉ biết mình đã rất đói bụng, muốn ngậm lấy, muốn mút lấy, muốn đạt được khoái cảm do cắm rút mang lại, rồi ăn cây gậy này vào sâu hơn nữa nữa.
Thế rồi nó chợt mấp máy, nước dâm bị nhồi chặt phun ra ngoài cửa mình, phát ra tiếng nước nhóp nhép, cũng thành công đánh vỡ sự yên lặng.
Anh dường như đã tỉnh táo trở lại, dương vật to tướng bắt đầu khẽ khàng rút ra, Mạnh Nhạc Nhạc cũng nhẹ nhàng thở ra, may là hiện tại vẫn chưa muộn, Tiêu Diệp còn chưa về, mọi chuyện vẫn có thể che dấu.
Cô cũng cố gắng thả lỏng bản thân cho gậy thịt có thể đi ra dễ dàng.
Nhưng ngay một giây sau, chim lớn rõ ràng đã rút đến cửa động lại chợt phầm phập giã vào cực mạnh, xuyên qua cả cổ tử cung, cắm thẳng đến tận cùng.
“A… Anh… Làm gì vậy… Phương Tu!!” Mạnh Nhạc Nhạc đã thật sự tức giận.
“Không phải em nói thích hưởng thụ tình dục sao? Không phải em đã nói, em không muốn dính líu đến tình cảm sao? Hả?”
Phương Tu vừa nói, vừa cưỡng ép tách hai chân cô ra ghì chặt hai bên, lấy tư thế cực kỳ xấu hổ làm lồn nhỏ bị banh ra cực rộng này, lại nhanh chóng đút dương vật vào dập điên cuồng.
Mạnh Nhạc Nhạc bị dạng chuyển động quá nhanh lại quá mãnh liệt này làm cho hít thở không thông. Cô thích hưởng thụ tình dục, nhưng không có nghĩa là cô muốn bị người khác cưỡng ép làm khi mình chưa cho phép.
Huống hồ cô còn đã cự tuyệt, nếu nghiêm trọng mà nói, anh làm thế này là phạm tội.
Cô còn không kịp tỉnh táo, đã lại nghe thấy người đàn ông như mất lý trí nói.
“Tại sao anh không thể, cậu ta lại có thể? Hả?” Mỗi một lần hỏi, anh lại dồn sức lên hạ thân phang xuống, giống như hành động đồng bộ cường điệu với lời nói.
Đêm khuya yên tĩnh, cô nghe thấy người đàn ông gằn ra từng tiếng trầm thấp, thanh âm như phát ra từ trong cổ họng, mang theo cám dỗ, cũng mang theo cả ám chỉ trần trụi.
“Tiêu Diệp bạn trai em, mỗi ngày đều ngủ trên chính cái giường này, hiện tại em cũng đang ở trên cái giường này, toàn thân trần trụi, còn banh háng cho đồng đội của hắn đút vào. Thế nào? Có sướng không? Có đủ để em thích không?”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Cho dù Mạnh Nhạc Nhạc có kháng cự cũng vẫn không thể khống chế những phản ứng sinh lý.
Mỗi lần người đàn ông nện vào đều sẽ khiến cho vách âm đạo co rút mãnh liệt, mỗi một cú giã đều dùng toàn lực, thậm chí cô còn có ảo giác như mình sắp bị đập vỡ, hoàn toàn không thể nói thành lời, chỉ có thể cắn chặt răng nghe anh tiếp tục chất vấn.
“Còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp em không?”
Lần đầu tiên? Khi dịch chuyển trong phòng?
“Khi đó em còn đang làm tình cùng thằng khác trong tủ quần áo, tên kia hình như là Lục Vị nhỉ? Hai người đúng là quá vã, đến phòng cũng không buồn tìm đã vội thịt nhau ngay trong tủ quần áo nhà họ Vương, cả cái tủ đều rung lên ầm ầm, lúc em từ bên trong đi ra, chân cũng mềm nhũn.”
Khi đó Phương Tu đã ở bên ngoài?
Nhưng hiện tại cô cũng chẳng còn hơi sức đâu ngẫm lại, Mạnh Nhạc Nhạc miễn cưỡng lắm mới nuốt được tiếng rên rỉ trong miệng, cố dùng mọi sức lực có thể để tránh khỏi người đàn ông, nhưng chỉ vừa mới dịch ra được một chút, đã lại bị bàn tay Phương Tu ghì lại, cú thúc lút cán hơn nữa ập tới, đầu nấm phá mở cổ tử cung, thọc thẳng tới tận cùng, mỗi một cú đều như đang trừng phạt, cả cây đâm vào toàn bộ, đến hai túi tinh hoàn to lớn cũng ập tới đánh lên môi âm hộ, phát ra tiếng bạch bạch chấn động.
Chút động tác chống cự của cô căn bản chẳng hề ảnh hưởng, ngoại trừ càng bị anh dập ác liệt hơn nữa. Đến ngữ khí Phương Tu nói cũng như chấn động theo từng cú nện.
“Sau đó em lại bắt đầu dụ dỗ tôi, nửa đêm còn thủ dâm ngay trước mặt tôi, lấy dưa chuột cắm vào cái lồn này làm nước dâm phun cả lên mặt tôi. Về sau rốt cuộc tôi không thể nhịn được mà làm em, quả là em vừa chặt vừa ướt, tựa như hiện tại đang cắn mút dương vật tôi chặt chẽ vậy. Lần đó tôi phang mạnh đến mức làm em sướng đến tiểu cả ra, có nhớ không? Mà trong lúc vừa bị tôi cắm vừa phun nước như thế, cái lồn này vừa nóng vừa mềm mịn, dâm đãng đến cực điểm.”
“À, còn có lần ở rạp chiếu phim, em lên cơn nứng lại dụ dỗ tôi, sau đó bị tôi cắm vào đi lên cầu thang, mỗi lần bước một bậc còn nắc đến hơn 10 cú, trên từng bậc thang đều vãi đầy nước lồn của em đấy. Sau khi em mệt mỏi ngủ rồi, tôi còn đặc biệt xuống tầng rửa sạch dấu vết, thay cây lau nhà đến 3 lần mới có thể lau sạch sẽ.”
“Chúng tôi tổng cộng làm 4 lần, mỗi lần em đều ướt không chịu nổi, kêu khóc cầu tôi địt, em đã quên rồi sao? Đúng rồi, tôi còn biết cả bí mật nho nhỏ của em, tôi còn cho rằng em tin tưởng tôi lắm mà, nhưng hóa ra em coi tôi là cái gì? Bạn tình à? Xoạc xong vứt à?”
“Ngoài tôi và Lục Vị, còn cả Trần Kiến Bạch nữa nhỉ? Hắn ta đã nện em như thế nào, hả?”
Mạnh Nhạc Nhạc mở to hai mắt, thậm chí đã không rảnh bận tâm cửa mình vẫn đang bị đâm thọc điên cuồng, những câu nói tiếp theo của anh đã làm cô không thể tin nổi. Một là không thể tin được Phương Tu sẽ nói ra những lời như vậy, hai là kinh ngạc sao anh có thể biết đến chuyện cô và Trần Kiến Bạch?
“Đang không hiểu sao tôi lại biết phải không?”
Vòng eo thon rắn chắc vẫn chưa từng đình chỉ chuyển động khi anh nói chuyện, ngược lại còn gia tăng biên độ, mỗi một cú thúc đều mạnh đến mức làm cô bủn rủn. Mạnh Nhạc Nhạc không ngừng thở dồn dập, cắn chặt hàm răng, hành động phản kháng duy nhất cô có thể làm là không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ.
“Đêm đó lúc em tới cứu Tiêu Diệp, trên quần áo còn có đốm trắng, quá rõ ràng, đó là thứ bị đàn ông bắn vào. Thế nào? Làm tình cùng giáo viên của mình có sướng không? Bị làm mấy lần? Trần Kiến Bạch nhìn thư sinh yếu ớt như thế, liệu có thể thỏa mãn được em không?”
Phương Tu chợt dừng lại, tựa như đang thật sự tự hỏi, ngay sau đó lại chợt bật ra tiếng cười không thể hiểu nổi.
“Chà, sao tôi lại hỏi thế nhỉ? Tất nhiên là không thể rồi, bằng không sao em lại đi lựa chọn Tiêu Diệp chứ? Nhiều người như vậy, Tiêu Diệp vẫn là thằng đụ em sướng nhất phải không?” Anh dường như nhớ đến cái gì, tiếp tục nói.
“Cũng đúng thôi, trước kia khi tắm cùng nhau tôi cũng từng lỡ thấy, hàng họ của Tiêu Diệp quả rất thô to, tất nhiên là chơi em sướng lắm rồi.”
Phương Tu nói xong, tay lại nhấc một chân cô lên gác trên vai mình, hơi nghiêng người rồi dùng sức toàn thân, lấy góc chữ thập đâm thẳng vào cực sâu, quy đầu to tướng mang theo sức mạnh hung bạo nện vào tận tử cung, cứ như muốn xuyên thủng cô vậy.
“A…” Mạnh Nhạc Nhạc không kiềm chế được nữa bật kêu ra tiếng, vách thịt bên trong đã đau buốt nhức mỏi không chịu nổi, cô chưa từng bị người khác làm thô bạo đến thế, thân thể truyền đến đau đớn thậm chí có nháy mắt cô rất muốn xin tha, cầu anh đừng tàn nhẫn như vậy nữa. Nhưng tính cách quật cường lại vẫn chiếm phần hơn, Nhạc Nhạc cố nén đau đớn, dùng hết sức đáp trả.
“Đúng vậy, anh ấy chơi tôi còn sướng hơn, cũng lợi hại hơn anh nhiều.”
Phương Tu nhíu mắt nhìn lại, nhìn dáng vẻ rõ ràng phải gắng gượng lắm mới chống đỡ được của cô, anh cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Nhưng có thật cậu ta làm em thỏa mãn được không? Nếu em có thỏa mãn, vậy sao giờ lại đẫm nước ướt sũng thế này? Còn hút tôi chặt thế này? Hay thật ra em cũng muốn bị tôi đụ?”
“À, Tiêu Diệp còn chưa biết bí mật của em nhỉ, em không tin cậu ta, có phải không? Ha ha, nói như vậy, Tiêu Diệp còn không bằng thằng bạn tình là tôi đâu.”
Phương Tu cúi người, dương vật lớn vẫn bảo trì lực cắm rút điên cuồng như cũ, chưa gì đã làm lỗ dâm của cô bị dập đến sưng đỏ, Mạnh Nhạc Nhạc đã không thể trả lời được điều gì, mọi dây thần kinh như đã bị gậy thịt của người đàn ông đập vỡ, ý thức đã bị xé ra khỏi thân thể, thậm chí đại não cũng trống rỗng, khoái cảm chồng chất làm cô tới cao trào cực hạn.
Khi dương vật đâm xuyên cổ tử cung lần cuối cùng, chất lỏng nóng bỏng trào ra bắn phá, nã thẳng vào tận cùng tử cung đã hoàn toàn tê dại.
Vòng eo Mạnh Nhạc Nhạc vô thức dướn lên, toàn thân run lẩy bẩy, lỗ dâm đã phun nước tứ tung, sũng nước rối tinh rối mù, ngay trong cơn cao trào, lại chợt nghe thấy lời nói cuối cùng của Phương Tu.
“Thứ tình yêu của em, hóa ra cũng chỉ đến thế.”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Bởi vì vẫn luôn cố đè nén tiếng rên rỉ lẫn khoái cảm, lại bị người ta đụ quá tàn nhẫn, lúc này chỉ vừa bùng nổ đã như lũ lụt ập tới, sóng triều quét sạch mọi thần kinh của Nhạc Nhạc. Thậm chí cô còn không nhịn được chảy nước mắt, không biết là do lời anh nói, hay là do sự sung sướng điên cuồng này nữa.
Cố gắng gượng khống chế thân thể đã run rẩy, Mạnh Nhạc Nhạc dùng hết sức lực toàn thân đẩy người đàn ông vẫn đè ở trên ra, dương vật đang bịt trong cửa động bị rút đi, chất lỏng màu trắng phọt tới, thậm chí còn bắn cả lên mặt, lên người Mạnh Nhạc Nhạc.
Nhưng mà cô đã chẳng còn hơi sức đâu để ý, trong nháy mắt đẩy Phương Tu ra…
Cô nhìn thấy người đang đứng ở cửa.
Người đàn ông lạnh lùng đứng đó, gương mặt lạnh lẽo như băng.
Nháy mắt, tựa như giấc mộng đẹp đẽ vỡ tan, phù hoa giả dối bị bóc xuống, để lộ tất cả hủ bại phía dưới.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Toàn thân Tiêu Diệp bốc lên sự lạnh lẽo, dẫm từng bước một đi đến, mỗi một bước đi đều như đạp lên đáy lòng Mạnh Nhạc Nhạc.
Anh cứ thế đứng đó, mà cô, lại trần truồng, dính đầy dịch thể bị người đàn ông khác bắn lên, chật vật dâm loạn, giữa hai người chợt hình thành sự chênh lệch quá lớn.
Ba người đều không ai lên tiếng, không khí trong phòng như bị đóng băng, dường như mới trôi qua một giây, lại cũng như đã trôi qua quá lâu rồi, Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng.
“Tiêu Diệp, em…”
Lời vừa nói ra cô đã thấy hối hận, trong giọng cô vẫn còn mang theo sự nghẹn ngào khi vừa làm tình xong, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, vẻ mặt Tiêu Diệp nháy mắt đã biến sắc, anh bất chợt ra tay, nắm đấm hung hăng ập tới Phương Tu vẫn còn đang nửa nằm trên giường, làm Phương Tu bị đánh bay xuống, nện lên tủ quần áo.
Đồ vật bên cạnh bị đổ ngã, vang lên tiếng loảng xoảng ầm ĩ.
Tiêu Diệp vẫn không dừng tay, còn xông tới đấm thêm một cú từ dưới cằm Phương Tu hướng lên, một đấm rồi lại một đấm, chưa gì khóe miệng Phương Tu đã hộc ra vết máu.
Phương Tu không trốn tránh, cũng không che chắn, thậm chí không mở miệng giải thích bất cứ điều gì, chỉ cứ thế cùi gằm, không nhúc nhích để mặc Tiêu Diệp đánh đấm.
Tiêu Diệp nghiến răng, kéo ngăn tủ quần áo lấy ra cây súng lục, họng súng chĩa thẳng tắp lên huyệt thái dương Phương Tu.
Bàn tay Tiêu Diệp nổi đầy gân xanh dữ tợn, cứ như bất cứ lúc nào cũng có khả năng không kiềm chế được mà bóp cò súng, một phát bắn vỡ đầu Phương Tu.
Mạnh Nhạc Nhạc rốt cuộc đã không thể ngồi yên nhìn được nữa, vừa rồi Tiêu Diệp đánh người đã gây ra động tĩnh rất lớn, có thế nào cũng không thể làm chết người được, đây là súng thật đấy!
Cô cố gằn giọng, mở miệng nói:
“Phương Tu, anh đi ra ngoài.”
Nói đến 3 lần, Phương Tu mới lảo đảo đứng dậy, xoay người từng bước một đi ra, có thể vừa nãy khi bị ngã đã làm chân bị thương, lúc này anh bước đi còn khập khiễng.
Tiêu Diệp không ngăn cản, chỉ dời họng súng sang, từ từ chuyển hướng vào Mạnh Nhạc Nhạc, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cô, mặt mày anh cứng đờ lạnh băng, rất lâu sau mới mở miệng.
“Điều Phương Tu nói, có phải thật hay không?”
Mạnh Nhạc Nhạc không biết phải trả lời vấn đề này thế nào nữa.
Sự trầm mặc của cô như giọt nước cuối cùng làm tràn ly, trong mắt anh đã hoàn toàn giăng kín lạnh lẽo chết chóc, lời nói ra cũng mang theo gai góc tổn thương.
“Ha, tôi đã nói mà, gần đây cảm xúc của Phương Tu cứ luôn có gì đó không đúng, đặc biệt là khi nhắc đến em. Tôi còn tưởng rằng chỉ là cậu ta tương tư đơn phương, tôi còn vì thế mà cảm thấy áy náy, tôi thế mà còn thấy áy náy!!”
“Không thể ngờ, người bạn gái tôi trân trọng hóa ra đã sớm gian díu với người anh em của tôi, hơn nữa, tôi còn phái hắn đi bảo vệ em, vậy có thể coi tôi như ông mai bà mối không?”
Trong câu hỏi của anh không thèm giấu giếm sự mỉa mai, tạm dừng một lát, lại tự hỏi tự trả lời.
“Không, không phải bà mối, em một mặt yên tâm thoải mái làm bạn gái tôi, một mặt lại vẫn gian díu ngủ với cậu ta, phải là…”
Vừa nói còn càng dựa gần hơn, súng đã thẳng tắp chĩa trên trán Mạnh Nhạc Nhạc, giọng nói càng gằn xuống tàn nhẫn.
“Gian phu dâm phụ!”
Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng bỏ qua lời nói của anh, cố đè nén sự tủi thân khó chịu, bình tĩnh mở miệng.
“Anh có thể bình tĩnh một chút hay không?”
“A, muốn tôi bình tĩnh một chút? Tôi thấy em mới làm người cần bình tĩnh một chút đấy, dù sao người vừa bị thằng khác phang đến khóc lóc là em đấy, còn kịch liệt thế cơ mà.” Tiêu Diệp nói rồi như lại nghĩ tới chuyện gì.
“Mà cũng không phải, câu vừa rồi miêu tả cũng vẫn không chính xác, không phải còn có cả Lục Vị cùng Trần Kiến Bạch nữa sao? Ừ, phải là một đống “gian phu” mới đúng.”
“Bảo sao em chết trong Viện nghiên cứu những một tháng cũng không thèm để ý đến tôi, thế mà tôi còn lo lắng em bị làm sao, nguyên lai là đã có thằng khác bầu bạn bên giường.”
Trên tay Tiêu Diệp vẫn còn cầm súng, lúc này đang trượt dần xuống theo thân thể cô, họng súng lạnh băng lướt qua từng vết bầm đỏ bị Phương Tu tạo thành.
Mạnh Nhạc Nhạc cắn môi, cố bỏ qua sự uất ức dưới đáy lòng, gằn từng chữ một giải thích.
“Từ khi chính thức ở bên anh, em không hề làm cùng ai hết.”
“Ồ? Vậy chuyện vừa mới rồi là do tôi bị rối loạn ký ức ảo tưởng ra sao? Người vừa đè em nện điên cuồng trên cái giường này là tôi à? Đống nước dâm này cũng do tôi làm em?”
Anh càng nói lại càng bùng lửa giận, tay cầm súng đã lướt qua bụng dưới, dí thẳng vào giữa hai chân cô, họng súng đen ngòm đã đối diện với cửa mình.
Đây không phải trong thế giới ý thức, thứ này thật sự có thể lấy mạng người, cho dù có thầm nhủ rằng chắc chắn anh sẽ không nổ súng, chốt an toàn cũng còn chưa mở, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc vẫn không khống chế được mà run lên.
Huyệt động vừa bị chà đạp tàn nhẫn đã không thể chịu được sự run rẩy này, chợt ọc ra một đống chất lỏng.
Kia đều là tinh dịch của Phương Tu, chất lỏng trắng đục, tất cả đều bắn lên thân súng của Tiêu Diệp, thậm chí còn hắt lên cả mu bàn tay của anh.
Mạnh Nhạc Nhạc nhắm mắt, trong lòng tự biết… Xong rồi…
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo đã nghe được lời nói lạnh lùng của người đàn ông.
“Mạnh Nhạc Nhạc, cô thật làm tôi ghê tởm.”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/he-thong-tinh-duc/
Trong nháy mắt, Mạnh Nhạc Nhạc có cảm giác như vừa bị người đánh một cú đau nhói.
Cô mở miệng muốn nói lại, nhưng lại không thể tìm được giọng nói của bản thân, thậm chí cô còn nghĩ, anh nghĩ ghê tởm thì là ghê tởm đi, nhưng rồi lại không thể cam lòng, cô thực sự ghét nhất là loại hiểu lầm nhưng lại không thể giải thích được này.
Hít sâu mấy hơi, cô đẩy họng súng đi, giọng nói cũng không còn giữ được bình tĩnh.
“Tiêu Diệp, anh cũng không phải thằng ngu, tình huống hôm nay là thế nào, em không tin anh không nhìn ra được.”
Tiêu Diệp thoáng sững sờ, dứt khoát vứt thẳng khẩu súng đã dính tinh dịch trong tay đi, anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Mạnh Nhạc Nhạc, khuôn mặt lạnh lùng hoàn toàn chẳng có bất cứ biểu cảm nào.
“Được thôi, hôm nay là do cô bị ép buộc, bị cưỡng hiếp đến sung sướng. Vậy trước đó thì sao?” Tiêu Diệp vừa nói đã lại hỏi, hỏi xong lại tự trả lời tiếp.
“Cũng đúng, trước kia cô còn chưa chính thức ở bên tôi, tôi không quản được!”
Ánh mắt người đàn ông càng thêm thẫm lại, như mang theo cả đau đớn giãy giụa.
“Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc à, cô có thật sự từng coi tôi là bạn trai không? Vì sao hết một Phương Tu, lại một Trần Kiến Bạch cũng đều hiểu biết về cô hơn cả tôi? Cô không tin tôi, đúng không?”
Anh vừa nói, vừa đi lấy từ trong ngăn tủ ra một tập giấy, ném cho Nhạc Nhạc.
Đó là một bản báo cáo, cùng một bản giám định.
Trên bản báo cáo viết: 《 Thảm án mất phanh của nhóm đua xe đêm khuya 》
Vừa xem ảnh, Mạnh Nhạc Nhạc đã biết đây là đám người từng bị Vương Duyệt phái tới.
Lần trước ở trong rừng cây, cô đã dán bùa ẩn thân, còn dùng dao phá hoại hệ thống phanh xe của bọn hắn.
Nói thật, kết quả này cô cũng từng nghĩ đến, bởi vì khu vực đó đi tiếp sẽ là một đường xuống núi rất dốc, nếu phanh không ăn, xác suất rất lớn là sẽ bị lao xuống hẻm núi.
Cô miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, lấy ra một bản báo cáo khác, nhưng trong lòng lại càng lạnh toát.
Đây là một bản báo cáo điều tra hiện trường, kiểm tra trong xe phát hiện được vân tay của cô và Trần Kiến Bạch, còn có ống tiêm từng tiêm vào người Trần Kiến Bạch, mặt trên còn lưu lại DNA của anh.
“Cô có cái gì muốn nói không?” Giọng của Tiêu Diệp như đã khàn cả lại.
Mạnh Nhạc Nhạc do dự, có nên nói toàn bộ chuyện về Hệ thống ra không? Hay là nên tìm một lý do?
Chính trong khoảnh khắc cô chần chừ này, trong mắt Tiêu Diệp hiện lên sự thất vọng.
Anh nhếch khóe miệng, nhàn nhạt mở miệng.
“Cô thật sự cho rằng, chỉ bằng Phương Tu đã có thể giúp cô thu dọn mọi chuyện? Hay là cô cho rằng những kẻ kia chết là hết chuyện, là xóa sạch mọi dấu vết? Cô và Trần Kiến Bạch cùng đi vào con ngõ kia, trên xe có dấu vết chứng tỏ hai người bị bắt cóc, nhưng 4 giờ sau, bọn cô lại thương tích khắp người đi ra khỏi con ngõ, dọc theo tuyến đường không có nổi một chiếc camera quay được hình ảnh cả hai. Không – có – cái – nào!!”
“Rốt cuộc bọn cô làm thế nào mà quay lại được sau khi bị bắt cóc? Chẳng lẽ mọc cánh bay về à?”
“Cả chuyện cô cứu tôi lúc trước, tôi vốn tưởng là Phương Tu đã đề đạt lên trên xin cấp được dụng cụ gì, nhưng đều không có, cái gì cũng không có.”
Anh thở ra một hơi thật sâu, tiếp tục nói.
“Còn nữa, Mạnh Nhạc Nhạc cô có biết không? Tôi bị mù mặt, mặt của mọi người trong mắt tôi đều là một đống số liệu, giờ cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã làm thế nào, mà không cần can thiệp phẫu thuật lại có thể thay đổi được mọi chỉ số? Giảm cân sao? Giảm cân mà có thể đạt được kết quả thế sao? Điều này cô chắc tự biết hơn tôi chứ?”
Liên tiếp một chuỗi các vấn đề giờ bị bóc ra làm Mạnh Nhạc Nhạc choáng váng, thân thể cô không nhịn được rùng mình.
Có nháy mắt, cô có cảm giác như đã bị người lột sạch trần trụi, bị công khai tuyên án xử tội, ngay cả từng lời của anh đều như âm thanh từ một thế giới khác truyền đến.
“Tôi đã cho cô cơ hội, tôi hy vọng cô có thể thẳng thắn với tôi, nhưng hiển nhiên, cô còn không tin tôi bằng đám bạn tình của cô. Ha ha ha, hay lắm… hay lắm…”
Người đàn ông nói xong, cũng xoay người đi thẳng ra ngoài.
Đến cửa, anh chợt dừng lại, cuối cùng quay đầu, nói.
“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với những bí mật của cô, cũng sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào. Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”