Hoa xương rồng
Chương 21
Căn phòng ngủ của vợ chồng ông bà Tố Quyên – Quốc Đạt sang trọng không kém phòng ngủ của bậc vua chúa thời phong kiến. Kiến trúc hài hòa tổng thể với vẻ sang trọng của ngôi biệt thự, các đồ dùng từ giường ngủ, bàn phấn, bàn trà, tủ quần áo đều nhập khẩu từ Italia, mô phỏng theo phong cách cổ điển Gothic, giả dáng tầng lớp phong kiến châu Âu.
Lên đến phòng, bà Tố Quyên vào trước, vén cái váy lên cao một chút rồi đặt mông xuống nệm êm ái rồi nhìn chồng vào theo sau. Hôm nay là ngày nghỉ, bà ăn mặc đơn giản chỉ là một chiếc váy suông từ trên xuống dưới ôm lấy dáng người. Như đã nói ở trên, bà Tố Quyên vẫn còn rất đẹp, thực sự đẹp chứ không phải chỉ qua con mắt biết nịnh vợ của chồng. Ngực vẫn căng và vểnh, eo vẫn nhỏ gọn như hồi thiếu nữ, bờ mông đầy đặn chĩa ra đằng sau trông bắt mắt vô cùng. Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ như thêm phần trẻ trung bởi mái tóc được duỗi thẳng tắp ôm sát vào hai bên mang tai.
Mặc dù trong công việc, ông Quốc Đạt tiếp xúc không phải là ít gái trẻ đẹp, nói đâu xa, cô thư ký riêng của ông trên công ty tên Kim Anh nếu đi thi không đỗ hoa hậu thì cũng phải á hậu. Ấy thế nhưng, trong mắt ông, người vợ môi ấp má kề vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất, bà Tố Quyên có cách hấp dẫn đàn ông rất riêng, không chỉ là dáng người, là nước da, là bầu vú bờ mông, là mu bướm, là cái cổ cao trắng ngần, ở bà còn toát ra vẻ cao sang quyền quý, dẫn dụ mê hoặc lòng người ở dáng đi, ở giọng nói, ở hơi thở, ở tính cách yêu chồng thương con nhưng đầy uy lực.
– “Anh kể cho em nghe xem chuyện 3 phút của thằng Mạnh là thế nào?”, Thực ra bà Tố Quyên đã bán tín bán nghi về từ “3 phút” mà ông Đạt vừa nói ra về con trai, nhưng bà muốn nghe từ chính miệng ông để xác nhận.
Ông Đạt biết tính vợ, đã hỏi là sẽ hỏi cho ra ngọn ra nguồn, không trả lời không được. Nhưng ông cũng chả ngu ngốc gì mà kể suông cho vợ nghe, để câu chuyện thêm phần thú vị, ông chưa nói gì mà trèo lên giường, nằm xuống rồi vươn tay mình ra chạm vào vai vợ rồi kéo xuống nằm song song với mình. Vừa ôm vợ trong tay, vừa chạm một số thứ vào nhau, vừa kể chuyện có phải là thú vị hơn không nào.
Bị chồng ôm dịt vào lòng, Tố Quyên cũng không giãy đạp gì mà ngoan ngoãn ôm lại chồng, chân gác sang ngang háng chồng để đùi non khẽ chạm vào dương vật ở bên trong, chiếc váy bị xô ngược lên cao lộ ra chiếc quần lót hàng hiệu bé xíu màu trắng. Ở bên trên, vú Tố Quyên khẽ chạm vào mạng sườn Quốc Đạt. Đây là tư thế mà hai vợ chồng thích nhất, rất tình tứ, chẳng thế mà họ thường ôm nhau ngủ tới sáng trong tư thế này mỗi lần làm tình xong:
– Được chưa? Giờ nói cho em biết đi. Có phải thằng Mạnh nhà mình gặp phải chuyện gì không?
Ông Đạt gồng tay để ngực vợ sát vào mình hơn một chút, không chủ định làm tình nên quần áo của hai vợ chồng vẫn còn nguyên trên người, nhưng nếu tinh tế và để ý một chút vẫn có thể cảm nhận được độ êm và mềm của bầu vú, đặc biệt là xương mu bướm của vợ hơi tì nhẹ vào một bên hông, chỉ cần lắc lắc cái mông một chút là có cảm giác bướm vợ trượt lên trượt xuống:
– Chuyện đàn ông của nó ấy mà, em có dám nghe không?
Cấu nhẹ vào đầu ti chồng một cái qua cái áo phông Lacoste thể hiện sự giận dữ:
– Vớ vẩn, đàn ông đàn ang gì nó cũng là con em. Chuyện của nó sao em không được biết. Anh có nói không thì bảo.
Ông Đạt giãy nảy nên một cái vì bị nhéo, cả người cựa cọ làm dương vật ma sát mạnh vào đùi non của vợ, cảm giác nhục dục cứ dần dần tăng cao, đàn ông mà, một người vợ đẹp ở bên cạnh, mọi bộ phận nhạy cảm đang cọ quẹt vào người bảo sao không hứng cho được. Bình thường, chỉ cần nhìn thấy một bộ phận nhạy cảm của vợ thôi là ông cũng nổi hứng lên được, giờ lại còn tổng động viên thế này, chẳng trách ông được. Ông Đạt kiềm chế cơn nứng buồi mà tập trung vào suy nghĩ để tìm cách bắt đầu cho một chuyện khá là nhạy cảm:
– “Ờ thì… nói. Nhưng biết… nói từ đâu nhỉ?”, Rồi ông cũng tìm ra cách bắt đầu bằng một việc nói dối, “Vài lần anh nghe thằng Mạnh kể… mỗi lần nó… làm chuyện ấy… thì… được có 3 phút là… xong”.
Bởi thực ra, chuyện này chính tai ông nghe mấy cô gái gọi cao cấp nói lại sau mỗi lần ông tự mình bố trí cho con trai những shot tình dục. Mà chuyện 3 phút không phải ông nghe thấy 1 lần mà là rất nhiều lần. Mặc dù nghe kể lại, lần nào cũng thế, Mạnh đều làm 3 – 4 nháy, chứng tỏ nó có nhu cầu tình dục rất cao, nhưng nháy nào cũng như nháy nào chỉ 3 phút là out rồi. Chứng tỏ là thằng con giai ông có tật xuất tinh sớm.
Tố Quyên chăm chú lắng nghe chồng nói, nếu như lúc này mới nghe thấy chuyện này thì có lẽ Tố Quyên đã rất sốc rồi, bởi trong đầu Tố Quyên từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ rằng “con nhà tông không giống lông thì giống cánh”, chồng bà, ông Quốc Đạt nói về khoản ấy không phải hạng siêu sao giống như trên phim trên ảnh nhưng cũng thuộc tuýp “biết làm đàn bà khổ”, chẳng thế mà hơn hai chục năm nay, Tố Quyên luôn thỏa mãn và thỏa thuê trong đời sống tình dục, có rất ít lần mà hai vợ chồng làm tình mà Tố Quyên không cực khoái.
Hơn nữa, nói về dương vật, con giai chắc ít nhiều cũng phải thừa hưởng của bố gì đó chứ, buồi chồng Tố Quyên không phải hạng nặng giống trai Tây nhưng nếu so với người Việt cũng thuộc loại khủng bố, dài 17 cm, to như cổ tay. Với lại cũng lâu rồi bà chưa nhìn thấy dương vật thằng Mạnh, nhưng cái hồi nó học hết lớp 5, chuẩn bị bước vào giai đoạn dậy thì bà vẫn tự mình tắm cho nó, hồi ấy chim nó chưa mở mắt, chưa biết cửng nhưng cũng đẫy đẫy chứ có nhỏ nhắn gì cho cam đâu. Vậy lý do gì mà lại có cái bệnh xuất tinh sớm nhỉ, cái bệnh kị nhất của đàn bà con gái.
Nghe chồng nói vậy, Tố Quyên như xác nhận những gì mình nghĩ từ nãy đến giờ là đúng, buông tiếng thở dài, bà nói:
– Thảo nào, từ lúc nó học lớp 10 đến giờ đã yêu đương hết con này con nọ nhưng không đứa nào kéo dài nổi 3 tháng.
Thấy vợ có thái độ cảm thông, lại không nghi ngờ gì chuyện ông vừa nói dối, ông Đạt thở mạnh một cái như trút gánh nặng ngàn cân. Ông biết bệnh của con, nhưng thực sự ông không thể nào mà tìm ra cách gì giúp con được. Bố và con trai mặc dù là chung giới tính nhưng trong chuyện tế nhị này không biết nói với nó thế nào nữa. Thôi đành đẩy quả bóng này sang cho vợ vậy. Biết đâu với hiểu biết của Tố Quyên, có thể giúp gì được thì sao. Mẹ và con trai nói gì thì nói vẫn gần gũi với nhau hơn.
– Giờ phải làm sao đây em? Thằng Mạnh là con trai duy nhất của vợ chồng mình, lại là cháu đích tôn dòng họ Trần. Nó mà không có vợ, không có con thì mặt mũi vợ chồng mình để ở đâu?
Tố Quyên bặm môi suy nghĩ từ nãy đến giờ, với tình cảm của một người mẹ dành cho con, đương nhiên Tố Quyên không thể coi như chuyện này không liên quan đến mình rồi. Chưa kể vấn đề dòng dõi nòi giống như chồng vừa nói. Chỉ đơn thuần nghĩ đến cảnh con bị người ta coi thường thôi là bà đã không chịu được rồi. Con trai bà không phải thần thánh gì, thậm chí nó có phần dốt nữa, nhưng trong mắt bà, nó vẫn là cục vàng, cục bạc mà bà cưng chiều từ khi nó còn đỏ hỏn đến bây giờ.
Hầu như chưa có đòi hỏi gì của con mà bà không đáp ứng được. Mặc dù tính đến nay, 25 năm cuộc đời nó chưa làm nên trò trống gì để bố mẹ nở mày nở mặt, nhưng cũng không đến nỗi là kẻ phá gia chi tử, chơi bời quậy phá lớn gì, chỉ có mỗi tội là tiêu tiền hơi nhiều thôi, mà tiền là thứ duy nhất trong cuộc đời bà là không phải nghĩ tới.
Thôi bấu tay lên ngực chồng, cũng chẳng gác chân lên háng chồng nữa, Tố Quyên nằm ngửa hẳn ra, chiếc váy vẫn không trở lại vị trí cũ mà bị dồn lên phía eo, để lộ cái mu bướm trong chiếc quần lót vồng lên nổi bật. Tay Tố Quyên đặt lên trán tỏ vẻ suy nghĩ, bột miệng Tố Quyên nói ra suy nghĩ của mình:
– Thì phải chữa trị thôi chứ biết làm thế nào?
Ông Đạt không còn ôm vợ nữa, việc quan trọng đang phải suy nghĩ nên ông tự kiềm chế lòng mình, mặc dù không đành tâm lắm, ông chống một tay lên đầu mình rồi nhìn xuôi xuống bướm vợ, miệng tóp tép:
– Thì biết là thế, nhưng biết chữa bằng cách nào. Cái này không phải bệnh viện người ta chữa được đâu.
Trong đầu Tố Quyên lúc này cứ lởn vởn hình ảnh con chim của Mạnh ở cái hồi xưa ấy, cái hồi mà Mạnh vẫn còn bé, thường bắt mẹ tắm cho mình, bất giác một câu hỏi lớn trong đầu Tố Quyên hiện ra, tất nhiên bà chẳng dám nói ra cho chồng biết: “Không biết giờ”nó”thế nào nhỉ?”
– Em có đọc một tài liệu của nước ngoài, có một phương pháp để khắc phục tình trạng này, đó chính là… luyện tập.
Ông Đạt ngồi bật dậy vì phương pháp mà vợ vừa mới nói. Đúng là ông đã từng nghĩ tới phương pháp này và đã cho thằng Mạnh luyện tập bằng cách chọn những cô gái đẹp nhất trong đường dây gái gọi cao cấp mà những đại đại đại gia như ông mới có thông tin. Ấy thế nhưng bao nhiêu năm nay, ông cho nó “luyện tập” với gần trăm đứa rồi mà có tiến triển gì đâu cơ chứ. Ông nghi ngờ vợ bằng cách tiết lộ thêm một phần bí mật:
– Anh nghe thằng Mạnh nói… nó cũng đi… đi… chơi… gái… nhiều lần lắm rồi. Nhưng… vẫn… thế.
Chuyện này thì Tố Quyên không phải là không biết, chỉ là không biết tường tận thôi. Bao nhiêu năm nay ở với con, bà không biết mới là lạ. Mỗi lần nó đi chơi về khuya, hoặc thậm chí đi tới tận sáng ngày hôm sau, mỗi lần về trên người sặc mùi nước hoa, mùi son môi, mùi phấn trang điểm đàn bà, không là đi chơi gái thì đi đâu, không lẽ chỉ cầm tay nhau qua đêm. Ý bà đương nhiên không phải là luyện tập bằng cách cho nó chơi gái nhiều, nếu thế thì chắc chẳng có đàn ông trên đời này mắc bệnh xuất tinh sớm đâu. Bà muốn nói ý khác, nhưng trước mặt chồng cũng ngại giải thích cặn kẽ, mà không giải thích thì chồng không biết mô tê gì:
– Ý em không phải là thế. Luyện tập ở đây… không phải là đi… “ấy”. Mà là… Biết nói thế nào nhỉ. Nôm na là… Phải làm cho “nó”… cứng… thường xuyên… Nhưng không cho… “nó”… xuất. Luyện tập… cách chịu đựng. Đại ý thế.
Nói xong mà Tố Quyên đỏ ửng hai gò má giống như hồi thiếu nữ lần đầu biết yêu, lần đầu cởi truồng trước mặt người khác giới. Có là mẹ con đi chăng nữa, thì Mạnh vẫn là đàn ông, còn Tố Quyên vẫn là đàn bà, vẫn có sự ngượng ngùng nhất định khi nói về vấn đề đấy.
Ông Đạt há hốc mồm như vừa hiểu ra một điều gì đó:
– À… ra thế… cũng có lý. Nhưng bằng cách nào…
Nhắm tịt hai mắt lại, thực ra trong đầu Tố Quyên đã có cách rồi, nhưng bà không dám nói ra, mà cái cách đó cũng không hay và không nên làm, chỉ là thoáng qua trong đầu vừa mới chộp lấy ý nghĩ đó mà thôi:
– Thì anh phải nghĩ chứ. Cứ dồn sang em.
Ông Đạt nhướng mắt suy nghĩ đăm chiêu, miệng lẩm bẩm những suy nghĩ trong đầu mình:
– Muốn làm… nó cương… cứng… thì… phải… có gì… đó… kích thích nó. Kích thích… bằng… đàn bà… Đúng rồi. Chỉ… có dùng đàn bà. Nhưng… nhà này ngoài… hai bà giúp việc già ra thì… làm gì… còn ai… À đúng rồi… còn 1 người, là…
Nói đến đây, ông Đạt giật bắn người nhìn xuống vợ đang nằm ngửa với quần áo nửa kín nửa hở, với bầu ngực đẫy đà nhô lên cao, với cái váy đã vén lên eo để trơ trọi cái quần lót màu trắng nhỏ xinh với cái mu lồn vểnh cao trêu người nhìn. Và cái làm sống lưng ông lạnh thót chính là ánh mắt nhìn của vợ ông, bà Tố Quyên. Bà cũng đang nhìn ông chằm chằm với ánh mắt sửng sốt không tin vào những gì mình vừa nghe thấy:
– “Anh…”, với thái độ đó, bà Tố Quyên thể hiện cho chồng mình biết đó là điều không thể chấp nhận được, nhưng bà giấu không cho chồng biết, rằng điều mà chồng vừa định nói ra, cũng trùng với suy nghĩ thoáng qua lúc vừa nãy của bà.
Trong đầu ông Đạt hiện ra vô số hình ảnh tưởng tượng xoẹt qua như tia chớp, rằng vợ ông lại chính là người kích thích để cho dương vật của con trai ông cương cứng. Ông tin rằng, với thân hình nóng bỏng và khiêu khích của vợ, thì một ông già sắp xuống lỗ cũng có thể cứng lên, một đứa trẻ chưa dậy thì cu cũng có thể mở mắt, thì không có lẽ gì, thằng con trai có nhu cầu tình dục cao như thằng Mạnh lại không cứng được.
Những suy nghĩ ấy chợt đến như một sự thay đổi lớn trong suy nghĩ của ông Đạt, làm mới đời sống tình dục vốn đã viên mãn của ông, nhưng cái gì dù có tròn trịa đến đâu, nhưng lặp đi lặp lại hết năm này qua tháng khác cũng trở nên nhàm chán và không còn mới mẻ nữa. Ý nghĩ biến thái vừa rồi không hiểu sao lại như một con gió mới, trong lành, mát mẻ nhưng kích thích vô cùng. Dương vật ông bật tung lên như có một sức mạnh siêu nhiên nào đó, dội thẳng lên đội quần đùi thành một túp lều nhỏ trên háng.
Tố Quyên nào có khác chi, Tố Quyên co hai chân lên để giấu chồng một cơ co nhè nhẹ ở sâu thẳm bên trong bướm. Giống như những gì trong đầu ông Đạt tưởng tượng, thì ở trong đầu bà Tố Quyên cũng vậy. Những hình ảnh tưởng tượng biến thái, loạn luân không hiểu sao lại làm cho bà nứng nhanh như điện xẹt vậy, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ làm cho nước ở trong bướm ứa ra, một cơn lên đỉnh nhẹ đến.
Nhưng cả hai đều giấu nhau suy nghĩ của mình, bởi chuyện này không đơn giản chút nào. Đó là loạn luân giữa mẹ và con trai. Cái điều mà dù xã hội có hiện đại đến như thế nào, đó vẫn là điều cấm kị, cả về mặt luân thường đạo lý và pháp luật. Chẳng ai dám thể hiện ý nghĩ loạn luân ra bên ngoài, mặc dù nó luôn tồn tại, ở khắp nơi, trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi người.
– “Không… không… anh chỉ chợt nghĩ vậy thôi. Anh không có ý đó. Mà thôi. Chuyện này để từ từ tính đi em. Không cần vội.”, Ông Đạt chữa cháy.
Tố Quyên cũng không có hơi có sức, mà cũng chẳng muốn làm cho ra nhẽ, bởi thứ nhất chính là việc này quá nhạy cảm và tế nhị. Thứ nữa là chính bà còn đang có ý nghĩ đấy, không thể trách chồng được. Bà êm xuôi không nói được gì.
Thì đúng lúc ấy, dường như không thể chịu đựng được hơn nữa, ông Đạt đã lột phăng bộ quần đùi áo cộc của mình, ông như một con thú, chồm xuống ngồi giữa hai chân vợ, chỉ mất chưa đầy 3 giây, chiếc quần lót bé nhỏ của vợ đã bị ông kéo tuột xuống gót chân, ông không kịp nhìn lồn vợ bởi miệng ông đã úp trọn vào lồn bà, ông húp một hơi thật mạnh vào trong miệng mình, ông cực kỳ bất ngờ, bởi trong miệng ông đầy ứ giống như ông vừa uống một cốc nước, thứ nước ngọt lịm, ngai ngái, nồng nồng chảy từ bên trong âm đạo của vợ. Nuốt ực một hơi vào trong, ông thở hắt ra rồi nói trước khi vục mặt tiếp vào lồn vợ:
– Sao hôm nay em nhiều nước thế?
Còn phải nói nguyên nhân sao, ai cũng hiểu nhưng chẳng ai muốn hiểu, Tố Quyên quặp chặt hai chân lên vai chồng, miệng rên rỉ:
– Mút lồn em đi. Nhanh lên…
Lần làm tình này đã là lần thứ bao nhiêu rồi, chẳng ai trong hai người có thể nhớ được, nhưng lần này khác hẳn với những lần trước, dâm thủy nhiều hơn, dương vật cương cứng hơn. Ông Đạt địt lâu hơn và bà Tố Quyên cũng lên đỉnh nhiều hơn. Bởi, lần đầu tiên, hai người làm tình mà không nghĩ về nhau.