Hoa xương rồng

Chương 35



Phần 35

Cửa đóng, nhưng những tiếng động bên trong vọng ra không hề nhỏ, tiếng rên xiết đòi làm tình của mẹ, tiếng xô đẩy, tiếng quần áo bị xé toàng toạc ở bên trong vọng ra báo hiệu cho Mạnh biết ở trong căn phòng kia diễn biến vô cùng bất thường mà có khi Thục Trinh sẽ không thể kiểm soát nổi được nữa.

Phải đến mười phút sau, lúc Mạnh không thể chịu đựng được nữa vì những tiếng động ở bên trong phát ra ngày một lớn, thậm chí có cả tiếng đồ đạc bị vỡ, định cứ thế mở cửa bước vào thì Thục Trinh ở bên trong gọi thật to ra ngoài:

– Anh Mạnh, anh vào đây đi. Vào nhanh lên.

Mạnh mở cửa bước vào, cậu toát hết cả mồ hôi đít vì cảnh tượng mình được chứng kiến. Trên chiếc giường, Thục Trinh khốn khổ giữ lấy hai bả vai trần của mẹ. Cả hai đang cùng ngồi phệt trên giường, Thục Trinh ở đằng sau luồn hai tay vào nách lên phía trước bám vào hai vai mẹ. Ở trong lòng của Thục Trinh, mẹ Tố Quyên trần truồng không một mảnh vải, hai chân mẹ banh ra hai bên, cả thân người uốn éo như một con sâu đo, tóc tai bù xù che đi nửa khuôn mặt. Một tay mẹ ốp vào háng rồi miết lên miết xuống như điên dại vào lồn, một tay mẹ vò hết vú bên này đến vú bên kia như muốn hái hẳn bầu vú rời khỏi ngực. Miệng liên tục thốt ra những lời tục tĩu đến gai cả buồi:

– Làm ơn đi, làm ơn địt tôi đi. Tôi thèm địt, tôi thèm địt. Ư ư ư ư…

Thực sự mà nói, nhìn cảnh tượng này, Mạnh không thể thoát khỏi ý nghĩ muốn làm tình với mẹ, bởi mẹ quá sexy nhưng cũng rất đáng thương:

– “Giờ phải làm sao đây Thục Trinh?”, Mạnh giả vờ không nhìn mẹ mà nhìn vào Thục Trinh hỏi. Vì Thục Trinh đang ở phía sau lưng của mẹ nên Mạnh không biết được tình trạng của Thục Trinh lúc này.

Thục Trinh vẫn dùng lực mình ôm lấy bả vai của Tố Quyên, sức cô có nên cũng không khó khăn lắm để giữ cho Tố Quyên không chạy đi lung tung, cô biết cô Tố Quyên đang làm gì nhưng không thể có đủ 6 cái tay để giữ cho cô không thủ dâm. Mặc kệ Mạnh đang nhìn vì cũng không còn cách nào khác:

– Cô bị ngấm thuốc nặng quá, em sợ kéo dài tình trạng này sẽ nguy hiểm tới tính mạng, trạng thái kích động này rất dễ bị nhồi máu cơ tim.

Mạnh ngồi xuống cạnh giường, một tay chạm vào cái chân co duỗi liên tục của mẹ rồi lo lắng hỏi:

– Giờ phải sao đây?

– Chỉ có hai cách thôi. Một là phải đưa cô đi bệnh viện ngay…

Thục Trinh nói đến đấy thì Mạnh ngắt ngang:

– Không được. Giờ mà đưa mẹ đi viện trong tình trạng này thì không được. Mọi chuyện đồn ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn tới uy tín của mẹ. Mẹ sẽ không đồng ý phương án này đâu. Cách thứ 2 là gì?

Nghe anh Mạnh nói lý do loại trừ phương án đầu, Thục Trinh cũng gật đầu cho là hợp lý. Đi viện, chốn đông người mà cô Tố Quyên trong tình trạng thèm khát tình dục như thế này, rồi còn trần truồng quả là không ổn:

– Nếu đi viện không được thì chỉ còn lại một cách. Đó là… làm cho… cô thỏa mãn. Em tin chắc là nếu cô được thỏa mãn thì thuốc sẽ dần dần mất tác dụng. Đó là nguyên lý của các loại thuốc kích dục.

Mạnh ấp úng, ý Thục Trinh nói Mạnh đã rõ, người làm cho mẹ thỏa mãn ở đây làm gì còn ai khác ngoài mình nữa cơ chứ. Chuyện này Mạnh cũng đã nghĩ đến và tính đến, thậm chí là muốn thế nữa. Nhưng nếu chỉ có mình cậu ở đây thì lại là chuyện khác, còn có Thục Trinh nữa, không lẽ cậu sẽ để Thục Trinh biết là cậu địt mẹ. Mà Thục Trinh là ai chứ?

Nếu như Thục Trinh là một người con gái bình thường thì lại đi một nhẽ, đằng này, cô ấy lại là người mà Mạnh yêu, chỉ còn đợi dịp để tỏ tình nữa mà thôi. Cả tháng trời nay, Mạnh sống cùng với Thục Trinh chung một mái nhà, như một cặp vợ chồng bình thường, chỉ thiếu mỗi một nước là hai người ngủ chung giường nữa là trọn vẹn rồi.

– Nhưng… nhưng… anh… anh… mẹ… Mẹ là…

Thục Trinh biết ý Mạnh còn ngại ngùng chuyện đó, cô cũng nào đâu có muốn chuyện đó xảy ra, chẳng người con gái nào muốn người đàn ông mình yêu làm tình với người con gái khác, kể cả người đó có là ai đi chăng nữa. Cô cũng đau lắm chứ, buồn lắm chứ và khổ lắm chứ, mấy chữ lắm rồi nhỉ, mới có ba thôi, thêm chữ nữa cho thành bốn chữ lắm, đau lắm chứ, buồn lắm chứ, khổ lắm chứ và ngượng lắm chứ khi đề nghị anh Mạnh làm cái chuyện đó. Nhưng cứu người như cứu hỏa, tính mạng con người vẫn là quan trọng nhất. Trong giờ phút gay cấn này, Thục Trinh không còn cách nào khác:

– Anh phải cứu mẹ, không còn cách nào khác đâu. Với lại… cô Quyên thực ra… không phải là mẹ đẻ anh… Nên anh cũng đừng nghĩ nhiều.

Trong tình huống này, cả Thục Trinh và Thục Trinh đều nghĩ, giả dụ Tố Quyên có là mẹ đẻ của Mạnh đi chăng nữa thì địt vẫn cứ phải địt. Địt để cứu người. Chỉ là Thục Trinh cố tình nêu ra cái lý do đó để Mạnh đỡ áy náy mà thôi.

Thêm vài giây nữa Mạnh cân nhắc rồi gật đầu đồng ý với Thục Trinh.

Thấy anh Mạnh gật đầu, Thục Trinh buông tiếng thở dài, ngụ ý là cô Quyên sẽ được cứu theo như phương án mà cô đưa và cũng ngụ luôn ý buồn rầu vì biết anh Mạnh sẽ địt người con gái khác mà không phải là mình.

Từ từ từng chút một, Thục Trinh thả lỏng cánh tay đang ôm vai của cô Quyên ra rồi lê mông dịch sang phía mép giường.

Tố Quyên được tự do thân mình thì quặn quại miết lồn, mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh, có lẽ Tố Quyên đánh hơi được đàn ông đang xuất hiện trong phòng.

Mạnh không nhìn vào mẹ mà nhìn vào Thục Trinh, bởi cậu thực sự như không dám tin vào mắt mình, chiếc váy của Thục Trinh không còn phải là chiếc váy nữa, nó bị xé toạc ra tứ phía từ trên xuống dưới không mảnh nào ra với mảnh nào. Chiếc váy ấy vẫn còn treo được trên người Thục Trinh là nhờ một cái dây vải vắt ở trên vai. Thục Trinh như ở truồng, chiếc áo lót mỏng dính bọc lấy hai bầu vú to bự căng mịn cũng bị xộc xệch làm lộ hẳn ra một bầu vú, cái núm vú hồng nhuận nhỏ tí xíu như một vật trang điểm cho bầu vú, Mạnh cũng nhìn thấy rất rõ.

Còn ở phía dưới háng, gọi là quần lót là theo đúng từ ngữ chuyên môn thôi chứ nó cũng bé tí xíu, mảnh vải gần cạp quần chỉ che được nửa mu lồn, hẳn là chiếc quần lót lọt khe, loại mà Thục Trinh vẫn thích mặc. Đã có lần, ở bệnh viện, Mạnh được nhìn thấy Thục Trinh trong tình trạng chỉ có quần lót và áo lót rồi, nhưng hôm đó không phải trong hoàn cảnh như hôm nay, lúc đó Thục Trinh bất tỉnh, còn lúc này, Thục Trinh di chuyển thân người, các bộ phận trên người cô rung rinh sống động.

Hơi mập một chút, hơi nhiều thịt một chút nhưng sao Mạnh thấy đẹp quá vậy. Có phải một khi đã yêu thì mọi thứ đều trở nên diệu kỳ và đẹp đẽ không? Có lẽ là đúng, đem so sánh hai thân hình giữa mẹ và Thục Trinh lúc này, thậm chí, Mạnh còn có cảm hứng với Thục Trinh hơn cả mẹ. Mẹ đẹp thì khỏi nói rồi, nhưng Thục Trinh cũng có cái đẹp của cô, không gọn gàng thon thả như mẹ nhưng cũng sexy quyến rũ không khác gì.

Thấy anh Mạnh nhìn mình chằm chằm, Thục Trinh mới sực tỉnh nhìn xuống bản thân mình, cô co rúm người lại kéo một bên áo vú lên để bầu vú, cúi gập người xuống để che phần háng, không ngờ cô Quyên nhỏ nhắn vậy mà khỏe thế, vừa rồi hai cô cháu vật nhau thế nào mà váy trên người Thục Trinh bị cô xé thành ra như thế này:

– “Anh đừng nhìn!”, Thục Trinh ngượng ngùng quát Mạnh.

Mạnh giật bắn mình quay đi chỗ khác, không dám phân bua bởi vì có giải thích cũng không thể, bị bắt quả tang dán mắt vào người Thục Trinh như thế thì còn cãi lại làm sao được. Mạnh chỉ còn biết lén nhìn Thục Trinh lún cún đi nghiêng nghiêng ra phía ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện Hoa xương rồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoa-xuong-rong/

Thục Trinh ra đến ngoài cửa thì đóng cửa lại rồi đứng ở bên ngoài, thở phào một cái rồi nhìn xuống thân hình mình một lần nữa:

– Chết cha, anh Mạnh lại nhìn thấy người mình một lần nữa rồi. Chỉ tại mình thích mặc đồ lót kiểu này. Ngượng chết đi được. Mà hình như vừa rồi còn nhìn thấy cả một bên vú nữa.

Thục Trinh không muốn biết những gì xảy ra bên trong đâu nhưng thực sự không thể kìm hãm được tính tò mò. Cô đứng sát cửa rồi ghé tai vào bên trong để nghe những âm thanh phát ra. Chưa một lần làm tình, nhưng Thục Trinh biết những âm thanh phành phạch, những tiếng rên rỉ như điên dại, những tiếng “òng ọc”, “tồ tồ” đập vào tai cô do đâu mà có. Vậy là anh Mạnh đang địt cô Quyên thật sự.

Những âm thanh ấy ngày càng to, ngày càng mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Có thể thấy hai con người ấy đã thực có một cuộc làm tình điên dại. Chẳng hiểu sao, Thục Trinh thấy mình nứng lồn mới lạ chứ. Cảm giác nhen nhóm từ dưới lồn phát ra, cộng với cảm giác ghen tuông khi người đàn ông của mình địt một người đàn bà khác làm cho Thục Trinh có cảm giác kỳ lạ trong cơ thể.

Trước đây, cô đã có vài lần tự mình thủ dâm. Nhưng người khác thủ dâm thì móc hẳn vào bím, còn Thục Trinh mới chỉ thủ dâm bằng cách xoa xoa bên ngoài cửa lồn, cô vẫn còn trinh và không muốn chỉ vì ham muốn nhất thời của cá nhân mà làm mất đi cái ngàn vàng của mình. Cô sẽ giữ gìn để dâng hiến cho người cô yêu vào đêm tân hôn. Người đó, giờ đang ở đây, cách cô không xa nhưng lại đang làm tình với một người đàn bà khác.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, âm thanh liên tục phát ra bên trong không ngừng nghỉ, có đôi lần cô nghe thấy cả tiếng hét thất thanh của cô Tố Quyên, có lẽ những lần hét to ấy là lúc cô Tố Quyên đã đạt cực khoái, hy vọng vài lần như vậy, khi dâm thủy trong người cô Tố Quyên bị giải phóng ra ngoài thì tác dụng của thuốc sẽ dần mất đi. Hy vọng là vậy nhưng có vẻ như mong muốn đó của Thục Trinh không thành sự thật, bởi âm thanh địt nhau vẫn liên tục phát ra, ngày càng mạnh hơn.

Thục Trinh đang nghĩ đến việc anh Mạnh địt mẹ lâu như vậy, lại làm cho mẹ cực khoái được mấy lần, cô mạnh dạn ước mơ người bị uống thuốc không phải là cô Tố Quyên mà là mình thì sao nhỉ? Thì người ở trong phòng kia là mình, mình sẽ được anh Mạnh địt, lúc đó sướng biết bao.

Đang sướng với những suy nghĩ bậy bạ như vậy thì ở bên trong vọng ra tiếng kêu như cầu cứu của Mạnh:

– Trinh ơi! Em còn ở ngoài đấy không?

Thục Trinh ghé mồm mình vào cánh cửa, cô không dám mở ra:

– Em ở đây. Có chuyện gì thế anh?

– Em vào đây đi.

Thục Trinh rón rén mở cánh cửa ra. Cô nhìn một phát vào chiếc giường rồi nhắm mắt lại luôn. Mặc dù cảnh tượng làm tình nào Thục Trinh cũng đã tưởng tượng trong đầu lúc nghe lén rồi, nhưng nhìn trực tiếp cũng không khỏi bàng hoàng. Anh Mạnh trần truồng nằm ở duỗi chân ở phía dưới. Ở phía trên, cô Tố Quyên trần truồng ngồi xuống đúng háng anh Mạnh, cô cong mông dập lên dập xuống như điên dại và không thể kiểm soát. Cô vừa địt buồi anh Mạnh, vừa tự mình bóp vú.

Xen lẫn những âm thanh òm ọp phát ra từ hai bộ phận sinh dục là những tiếng rên xiết dâm dục phát ra từ miệng cô Tố Quyên. Còn khuôn mặt anh Mạnh thì nhăn nhó như con chó sắp bị cắt tiết. Mỗi lần cô Tố Quyên nâng mông lên, là lại hiện ra cái dương vật của anh Mạnh. Lần đầu tiên Thục Trinh nhìn thấy một cái dương vật đàn ông thực sự ngoài đời. Xem tranh ảnh, xem trên phim thì thấy nhiều rồi, nhưng nhìn thấy trực tiếp thế này thì là lần đầu tiên. Chính vì vậy Thục Trinh không ngượng mới là lạ. Cô hé mắt, rồi lại nhắm lại, rồi lại mở ra đi từ từ đi vào bên trong. Cô Tố Quyên chẳng quan tâm tới có người vào, chỉ có địt và địt.

– Có chuyện gì vậy anh?

Mạnh thở hổn hển, như sắp chết đến nơi:

– Trinh ơi, anh sắp không chịu được nữa rồi. Mẹ khỏe quá, mẹ cực khoái 2 lần rồi mà không đỡ chút nào, ngày càng bạo lực hơn.

Đến phút này và tình huống này thì Thục Trinh cũng đành chịu chẳng biết làm thế nào:

– Thế giờ phải làm sao?

Vừa nãy, Mạnh vừa nằm vừa nhìn mẹ địt mình vừa nghĩ ngợi, quả thực cậu đã xuất tinh 2 lần rồi, mẹ thấy Mạnh xuất tinh, buồi xìu đi là vục mặt xuống bú cho cửng lên rồi lại bắt địt tiếp. Nếu tiếp tục như vậy thì Mạnh chỉ còn nước chết trên chiếc giường này mà thôi. Cậu bắt đầu nghĩ đến phương án làm sao để tăng cường sinh lực nhằm đáp ứng được nhu cầu của mẹ.

Cậu nghĩ đến chuyện nhờ Thục Trinh đi mua mấy viên Rocket 1 giờ nhưng lại sợ Thục Trinh không biết cách mua và không biết mua ở đâu. Rồi cậu nghĩ đến chuyện mẹ bị cho uống thuốc kích dục, vậy mẹ uống ở đâu, uống khi nào, có thể nhận định mẹ mới chỉ uống cách đây không lâu, và uống ngay tại nhà. Rồi cậu nhớ lại hình như lúc đi ngang qua phòng khách, thấy có cốc nước cam uống dở đặt trên bàn, có thể chính cốc nước cam ấy có chứa thuốc kích dục.

Muốn chiều được mẹ, cách tốt nhất là giống mẹ. Mạnh ngoảnh mặt ra phía Thục Trinh nói:

– Anh nhớ là hình như lúc lên đây có nhìn thấy ở bàn uống nước dưới phòng khách có một cốc nước cam uống dở. Anh đoán trong cốc nước cam ấy có chứa thuốc kích dục. Em mang lên đây cho anh.

Thục Trinh há hốc mồm:

– “Anh định làm gì?”, Mắt thỉnh thoảng vẫn lén nhìn về phía dương vật anh đang thập thò bên trong âm đạo của cô Tố Quyên.

– Anh sẽ uống thuốc kích dục mà mẹ đã uống, chỉ có như vậy mới đáp ứng được mẹ thôi.

– Nhưng ngộ nhỡ trong cốc nước ấy không có thuốc kích dục thì phải làm như thế nào?

Mạnh bị mẹ kéo tay lên bóp vú, vì vậy cậu vừa phải bóp vú mẹ vừa nói:

– Thì phải nhờ em đi ra ngoài mua thuốc kích dục về cho anh.

Nghe đến chuyện phải đi ra ngoài, Thục Trinh sợ ngay:

– Được, để em xuống lấy.

Một lúc sau, Thục Trinh mang cốc nước cam ấy lên. Trên đường đi, mấy lần cô đưa mũi vào cốc nước cam ấy ngửi, nhưng tuyệt nhiên không thấy có mùi gì khác thường, chỉ thấy mùi cam thôi. Cô cũng định uống luôn cho giống cô Quyên để anh được anh Mạnh địt nhưng thôi ngay vì anh Mạnh đang sống dở chết dở với 1 người, giờ lại thêm người nữa thì chắc năm sau là ngày giỗ đầu của anh mất.

Đưa cốc nước cho Mạnh, Thục Trinh hỏi lại một lần nữa:

– Có được không anh? Ngộ nhỡ…

Mạnh uống một lèo hết cốc nước cam, rồi trả lại cốc:

– Cứu mẹ là quan trọng nhất. Anh không còn cách nào khác.

Thục Trinh thấy anh Mạnh uống hết thì lo lắng không nguôi, nhưng đúng như anh Mạnh nói, cũng chẳng còn cách nào khác. Cô lén nhìn một lần nữa buồi anh rồi nhìn xuống cái ga giường trắng tinh mà giờ đây ướt như vừa bị hất một chậu nước lên rồi đi ra ngoài. Đóng cửa lại nghe ngóng tình hình.

Mười lăm phút sau, hình như gió đã đổi chiều. Lúc trước thì tiếng rên rỉ dâm dục đa phần là của cô Tố Quyên, nhưng giờ thì là của anh Mạnh. Cô Tố Quyên cũng rên to, nhưng người rên to hơn lại là của anh Mạnh. Vậy là trong cốc nước cam quả nhiên có chứa thuốc kích dục. Nếu Thục Trinh đoán không nhầm, thuốc kích dục được pha vào cốc nước cam, rồi cô Quyên mới chỉ uống được một nửa cốc rồi để lại.

Thục Trinh có cảm giác như ở trong phòng, phía sau cánh cửa này không phải là hai người trần mắt thịt đang làm tình, mà lại hai con thú hoang to lớn thời cổ đại đến mùa động dục đang địt nhau. Tiếng la hét, tiếng rên rỉ, tiếng cực khoái không biết là của ai. Rồi cả tiếng rên lên đau đớn của Tố Quyên, hình như cô bị anh Mạnh chơi vào lỗ hậu môn nữa thì phải. Pha lẫn tiếng rên rỉ còn cả tiếng gầm rú của cô Quyên kêu là “Á á á… Đau đít quá… Nhưng sướng… mạnh nữa lên, nhanh nữa lên…”.

Trời ơi! Không biết chuyện gì đang diễn ra, và không biết sẽ chuyện này kéo dài được bao lâu nữa.

Một tiếng đồng hồ nữa trôi qua. Khi Thục Trinh nghe thấy tiếng cô Quyên la hét thất thanh ở bên trong, tiếng nói khá rõ ràng:

– Thôi Mạnh ơi. Mẹ chịu hết nổi rồi. Mẹ xin con. Dừng lại đi, mẹ chết mất. Thôi… AAAAAAA… Chết mẹ rồi…

Tiếng nói ấy báo hiệu hình như cô Tố Quyên đã bắt đầu tỉnh ra, nhưng hình cô ấy đang bị đau thì phải. Không nhịn được nữa, Thục Trinh xô cửa chạy vào.

Trời ơi, anh Mạnh không phải là anh Mạnh nữa rồi. Mắt anh đỏ ngầu, anh đang đứng dưới đất, hai tay ôm chặt lấy hai chân của cô Tố Quyên vào ngực, buồi anh liên tục địt vào trong lỗ lồn cô Tố Quyên. Đầu cô Quyên lắc bên nọ, lắc bên kia, hình như cô cũng sắp đạt cực khoái. Thấy có người mở cửa, cô Quyên vừa rên xiết vì cực khoái vừa cầu cứu:

– A A A A A… Trinh ơi cứu cô… AAAAAA… Sướng… sướng lồn… Cô ra… mẹ ra… aaaaaaaa…

Tố Quyên giật tung háng tưng tưng như bị điện giật. Buồi vì thế mà bị bật tung ra khỏi lồn lủng lẳng trước háng của Mạnh. Cô Quyên trong cơn co giật thì ngất lịm đi bất tỉnh nhân sự. Hai chân vô lực buông thõng xuống đất.

– “Anh Mạnh! Anh Mạnh! Anh tỉnh lại đi”, Thục Trinh bất chấp anh Mạnh đang trần truồng hét thật to.

Nhưng Mạnh hình như không nghe thấy gì cả. Cậu không cần biết mẹ tình trạng ra làm làm. Mạnh kéo mẹ lại lên giường rồi banh hai chân mẹ ra, định nhét buồi vào cái lồn vô thức.

Thục Trinh đã hình dung ra tình cảnh mà anh Mạnh và cô Quyên đang gặp phải. Anh Mạnh uống thuốc kích dục và rơi vào trạng thái đúng như cô Quyên gặp phải. Rồi anh Mạnh địt mẹ như điên làm cô Quyên hồi tỉnh lại và bị ngất đi. Nhưng cô Quyên đã tỉnh rồi mà anh Mạnh thì chưa, thuốc kích dục vẫn còn tác dụng khiến anh như con thú chỉ muốn địt và địt mà thôi.

– Mình phải làm sao bây giờ? Mình phải làm sao bây giờ?

Thục Trinh nghĩ đi đi lại lại cạnh giường nghĩ ngợi lung tung. Trong tình huống cấp bách này, Thục Trinh không thể nghĩ được xa xôi.

Cô từ từ lắc vai để chiếc váy rách rả tơi rơi xuống hai gót chân. Cô thò tay ra phía sau tháo khóa áo lót. Cô nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót lọt khe xuống phía đầu gối rồi lúc lắc hai chân để chiếc quần lót ấy rời hẳn khỏi người.

Trước giờ phút linh thiêng này, Thục Trinh nói to nhưng cô biết chỉ có bản thân mình là nghe thấy, bởi hai người bên cạnh, một người thì đã ngất, người còn lại thì như một tên điên:

– Em sẽ dâng hiến cho anh, nhẹ nhàng với em thôi nhé, vì em vẫn còn trinh.

Nói xong, Thục Trinh từ từ bước lên giường trong ánh mắt thiêu đốt của Mạnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...