Hoán mệnh

Chương 100



Phần 100

Một phút trước, tại tầng hầm Khách sạn Grand Palace…

Nghe tiếng bước chân phía sau, Lê Đức vùng người đứng lên nhưng đã muộn…

“Đoàng…” – Một tiếng súng vang vọng ong ong cả không gian tầng hầm.

Minh được buông lỏng, mặt nện mạnh trên sàn nhà, thở dốc hổn hển. Lê Đức ngã oạch xuống sàn nhà, nửa ngực áo máu thấm ướt loang lỗ. Hắn nghiến răng cố đứng lên nhưng đã bị một bàn chân dẫm lên ngực…

– Đừng bắn hắn… Tôi cần biết kế hoạch của ông Định. – Minh thì thào mệt nhọc nói.

Huyết Phục Đao gật đầu, cúi xuống tóm lấy cổ áo Lê Đức.

– CẨN THẬN…

Minh chỉ kịp hô lớn một tiếng. Lê Đức đã bật người lên, chân từ dưới đá mạnh vào cổ Huyết Phục Đao. Cả người Huyết Phục Đao té nhào sang một bên, khẩu súng trên tay bắn ra quay tròn trên sàn nhà. Minh dùng hết sức lực nhào đến, chộp lấy khẩu súng, anh liền bị cả cơ thể Lê Đức trùm lên đè cứng. Cánh tay Minh nhanh như chớp thu về bên hông, họng súng chĩa lên…

“Đoàng…”

Lê Đức ọc ra một ngụm máu trên vai Minh. Mùi máu tanh tưởi nóng rang kinh tởm. Người hắn rũ xuống ngã lăn sang bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền. Minh nằm sấp trên sàn nhà, ồ ồ thở dốc.

– Thật xin lỗi… Tôi không ngờ hắn còn sức phản kháng… Tên này thật không đơn giản.

Huyết Phục Đao bóp bóp cái cổ đau đớn bước lại, kéo Minh ngồi dậy. Minh thở dốc từng hơi thật sâu, anh cúi xuống thi thể Lê Đức lục lọi trong quần áo hắn, lấy ra một cái chìa khóa, bước về phía chiếc xe.

– Tìm giúp tôi mấy bộ quần áo… Không có thì lấy mấy cái khăn tắm khách sạn cũng được…

Huyết Phục Đao gật đầu, quay người đi.

Hai chân Minh xiêu xiêu lảo đảo, thân thể rệu rã đau đớn, hơi thở dồn dập từng bước đi đến trước thùng xe. Đầu óc chưa tỉnh táo nhưng Minh hiểu ra được lời ông Định nói trước khi anh rời đi… Không có một kẻ nào chạm vào người ba người phụ nữ này, vì đơn giản là họ và cả ông Long sẽ chết chung trong thùng xe khi trái bom phát nổ. Giờ phút này Minh cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao Khánh Phương, Hằng Kiểm, Anh Thư và cả Hoành Sơn đều có mặt ở đây, lại cùng cảnh ngộ bị trói như người Hồng Bang.

– Anh… Anh không sao chứ?!

– Minh…

Minh vừa leo lên thùng xe thì Ngọc Nga, Hạ Vi liền lo lắng lên tiếng. Trong mắt hai nàng nhìn Minh tràn ngập yêu thương lo lắng.

– Anh không sao…

Minh lắc đầu, cố mỉm cười. Anh bước lại vòng tay ôm Hạ Vi và Ngọc Nga vào lòng. Anh hôn lên trán Ngọc Nga, lại quay sang hôn lên môi Hạ Vi, thì thầm:

– Anh xin lỗi…

– Không phải lỗi anh… Em cũng không muốn anh mềm yếu vì em… – Hạ Vi mắt đỏ hoe, lắc đầu.

Minh thở dài lòng thoáng nhẹ nhõm. Anh vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt gian tà của Hoành Sơn đang nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của Hạ Vi. Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Minh, hắn đỏ mặt quay đi nơi khác. Minh cũng không có cách nào khác… Hạ Vi lúc này toàn thân lõa lồ lại bị còng tay cả hai tay chung với Ngọc Nga và Anh Thư hai bên, hoàn toàn không thể che đậy gì được… Kể ra cũng không phải mình nàng như vậy. Ánh mắt Minh đảo quanh từ cơ của Khánh Phương… Sau ba năm cơ thể cô ta vẫn tuyệt đẹp hoàn mỹ như trong ký ức của anh. Còn Anh Thư… Tim Minh bất giác đập nhanh. Cơ thể mệt mỏi rã rời như có thêm một luồng sinh khí mới. Nghe tiếng hừ lạnh của Hạ Vi bên tai, Minh liền chuyển ánh mắt sang bên trái, không ngờ là phía bà Ý Lan…

– Hừ…

Lại nghe tiếng hừ lạnh của chú Long, gai óc toàn thân Minh dựng đứng. Nhanh như chớp quay đầu sang mở khóa còng tay cho Hạ Vi và Ngọc Nga, như chưa hề thấy gì. Hạ Vi lại quay sang mở khóa giữa nàng và Anh Thư… Cứ thế những cái còng tay liên tiếp được tháo bỏ ném xuống sàn xe.

Lúc này lấy lại bình tĩnh Minh mới nhận ra ngoài những cái còng tay khóa vào nhau thành một vòng tròn vây quanh khối thuốc nổ cực lớn, tám người họ còn bị quấn quanh cơ thể bằng những sợi dây điện nhỏ thít chặt vào da thịt… Việc này không khác nhiều so với trái bom lần đó trên người Na Na. Cùng một phương pháp, để những nạn nhân không dễ dàng rời khỏi cái chết được báo trước này. Mọi người dù thoải mái hơn một chút, ít ra có hai tay để che đậy cơ thể nhưng vẫn không thể di chuyển rời khỏi vòng tròn này.

– Thuận Minh…

Nghe tiếng hô của Huyết Phục Đao bên ngoài, Minh quay lại thì thấy hắn ném vào một xấp khăn tắm, rồi lặng lẽ tránh mặt đi. Minh cầm lớp xấp khăn lên… Anh bước lại, ánh mắt nhìn lên trần, đưa khăn tắm cho ông Long để ông tự che lên cho bà Ý Lan. Minh phủ khăn lên cho Hạ Vi, lại ném những cái còn lại sang phía đối diện cho Khánh Phương, Hằng Kiểm, Anh Thư che đậy lên người…

– Này… Thuận Minh… còn của tôi đâu?! – Hoành Sơn mặt nhăn nhó hỏi.

– Xin lỗi… đã hết.

– Đệch… Có phải không vậy?! – Hoành Sơn nhăn nhó, hai tay ôm hạ bộ.

– Cảm ơn anh… – Anh Thư gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, lí nhí nói.

– Cảm ơn em trai… – Khánh Phương ôm tấm khăn trước ngực, cười tủm tỉm nhìn Minh.

– Có vẻ như cô Phương rất thân quen với anh Minh?! – Hạ Vi đối diện nhíu mày hỏi.

Nghe câu hỏi của Hạ Vi, Khánh Phương có chút lúng túng. Khi chiếc xe tải đậu trong nhà kho, cô đã nghe được hết những lời ông Định nói.

– Được rồi… Không phải lúc nói chuyện nhảm… – Ông Long toàn thân chính nghĩa cắt ngang.

– Nhưng tôi vẫn muốn biết câu chuyện truyền kỳ về sự hợp tác giữa cha vợ và con rể đấy… – Bà Ý Lan nói giọng mỉa mai.

Ông Long mặt ửng đỏ hậm hực nín lặng. Minh cũng khổ sở nhăn nhó không biết giải thích thế nào.

– Xin lỗi tôi nghĩ bây giờ không phải là lúc kể chuyện. – Khánh Phương nhìn hai người áy náy nói. – Nhưng tôi phải đính chính… lần đó… hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi đã bỏ thuốc hai người họ… Tôi xin lỗi.

– Nghe rõ chưa?! Bây giờ là lúc nào còn tính toán những chuyện đâu đâu chứ?! – Ông Long gằn giọng nói.

Cũng không để Hạ Vi và bà Ý Lan phản bác, ông quay sang Minh ra lệnh:

– Thuận Minh… Khẩn cấp sơ tán yếu nhân…

– Nghe rõ…

Minh thầm thở ra nhẹ nhõm, cũng hiểu chuyện trước mắt quan trọng hơn nhiều.

– Lập tức bấm chuông báo cháy… Mọi người tập trung ra phía trước khách sạn bảo vệ yếu nhân… – Minh quay lại hô lớn.

– Ok Đại ca… – Giọng nói của Tài vang lên bên ngoài chiếc xe.

Tài nhanh chân chạy đi. Nhưng chỉ vài giây sau nó quay lại, mặt nhăn nhó nói:

– Hệ thống chuông báo cháy đã bị cắt…

Minh nhíu mày suy nghĩ, chợt hiểu ra. Ông Định đã đi đến bước này không có lý do gì dễ dàng để mình mang những mục tiêu kia rời đi… Anh bước ra khỏi thùng xe nhìn Huyết Phục Đao nói gấp:

– Lập tức mang người mạnh mẽ xông lên 4 tầng có yếu nhân sơ tán họ ra khỏi khách sạn. Tập trung 200 người bảo vệ họ bên ngoài… Cẩn thận các lối thoát hiểm có thể cài bom…

– Nghe rõ…

Khách sạn Grand Palace vì sự kiện này bốn ngày nay không đón tiếp khách ngoài, vì thế Minh chỉ cần tập trung lo cho đám doanh nhân trên bốn tầng cao nhất. Nhìn Huyết Phục Đao chạy gấp ra khỏi tầng hầm, Minh và Tài trở lại bên chiếc xe.

Trước ánh mắt hồi hộp sợ hãi của mọi người, Minh và Tài nhẹ nhàng bước qua những sợi dây điện ràng quanh cơ thể tám người vào trong vòng tròn.

Trước mặt hai người là những khối thuốc nổ TNT bọc giấy dầu vuông vức xếp chồng lên nhau thành một khối rubik vuông vức. Bao phủ quanh nó là những lớp dây điện bó chặt vào nhau cùng một màu đỏ…

– Những bó dây này lúc lắp đặt đã được đánh số cẩn thận để tránh nhầm lẫn… – Tài nói nhỏ, bàn tay nó đưa lên những vụn băng keo nhỏ có ghi số trên đó.

– Lắp đến đâu… chúng cắt bỏ những con số đến đó… Và cuối cùng khi hoàn tất không còn một manh mối truy vết… Bây giờ dù chính gã làm ra quả bom này muốn tháo dỡ nó khả năng bị nổ tan xác cũng rất cao…

Lời Tài nói làm đám phụ nữ trên xe im thin thít sợ hãi. Minh âm trầm gật đầu, anh cũng không hy vọng Tài có khả năng tháo dỡ trái bom… Điều đó là không thực tế. Mục đích của Minh là giải cứu mọi người rồi đem chiếc xe này đến một nơi khác an toàn và cho nó tự phát nổ.

– Đây là thiết bị đếm ngược, thời gian trên đồng hồ… còn hơn bốn mươi lăm phút. – Tài chỉ vào một mặt đồng hồ điện tử đang nhảy số.

– Nếu không giải thoát được chúng ta… Cứ lái cái xe này rời khỏi đây trước đã… – Ông Long nói giọng âm trầm. – Khi đó chúng ta sẽ tự cắt dây… sống chết cũng không ảnh hưởng người khác.

Minh thảng thốt nhìn ông Long, hai nắm tay vô thức siết chặt lại. Những người khác đều nao nao lo lắng…

– Không được đâu Bang chủ… – Tài nhăn nhó kêu lên. – Chiếc xe này không thể dịch chuyển được. Mọi người nhìn vào đây đi…

Minh và tám người đều nhìn về phía Tài chỉ tay vào. Đó là một thiết bị rất kỳ lạ… Như một cái bể cá thuỷ tinh tròn, được úp ngược xuống, cố định bằng những sợi dây điện ràng buộc chặt cứng. Qua lớp thuỷ tinh trong suốt Minh có thể nhìn thấy một cái đĩa kim loại hơi trũng ở giữa và một viên bi kim loại nằm trơ trọi ở giữa.

– Cái đĩa này có 2 tầng, là thiết kế mạch hở… Mặt dưới nối với một cực điện và cái vòng kim loại phía trên cách mặt đĩa 1 centimet cũng nối với kíp nổ. Nếu viên bi kim loại đó rời khỏi chỗ trũng lăn trên mặt đĩa chạm vào bất cứ chỗ nào trên vòng kim loại… trái bom sẽ phát nổ.

Lời Tài nói làm Minh hít một hơi khí lạnh. Điều này anh từng tự hỏi chính mình. Ông Định phái Lê Đức đi theo anh để làm gì?! Họ dùng thứ gì để kích phát trái bom khi tầng hầm được giăng kín thiết bị phá sóng. Bây giờ anh đã có câu trả lời. Lê Đức có nhiệm vụ kích hoạt giờ đếm ngược của trái bom và thiết bị cảm biến chuyển động khi chiếc xe vừa đỗ yên tại chỗ.

“Ầm…” – Đột nhiên một tiếng nổ vang lên từ trên tầng lầu vọng xuống làm mọi người đang đứng quanh khối thuốc nổ giật bắn.

– Huyết Phục Đao đã tấn công… – Minh nhíu mày thì thầm.

– Đại ca… Em phát hiện tám cái vòng này thít lại vừa khít eo bụng của mỗi người. Nhưng nếu bảy người cùng hít thật sâu và giữ bụng hóp vào… Thì phần dây dư có thể chuyển qua một góc để một người thoát ra trước… Sau đó người thứ hai, thứ ba sẽ dễ dàng hơn nhiều… – Tài nói.

– Tốt… – Minh mừng rỡ, vỗ vai hắn.

Tài hưng phấn bắt đầu lần mò theo sợi dây điện từ phía Hoành Sơn. Dù sao Hoành Sơn cả người trần trụi dễ thao tác hơn. Hắn nhăn nhó, một tay che hạ bộ, hít sâu hóp bụng vào. Tài rút phần dây thừa bên Hoành Sơn chuyển sang bên cạnh…

– Xin lỗi… Có thể nào… – Tài đang luồng tay theo sợi dây điện quấn quanh người của Anh Thư, chợt ngượng ngùng lên tiếng.

Anh Thư mặt đỏ ửng, kéo chiếc khăn tắm xuống. Trước mặt Tài là một cơ thể phụ nữ trần truồng đẹp như thần vệ nữ. Sợi dây điện nhỏ mỏng manh thít chặt quanh vòng eo nhỏ của Anh Thư, lại ngay dưới hai bầu vú căng tròn ngạo nghễ. Tài há hốc, mặt đỏ gay lên như say rượu, cổ họng vô thức đánh ực một cái rõ to.

Ánh mắt Minh cũng không thể không lướt qua cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của Anh Thư. Chợt thấy ánh mắt hình viên đạn của Hạ Vi đang nhìn mình chằm chằm, Minh hắng giọng, vỗ đầu thằng Tài một cái, nói:

– Ah hem… Tỉnh táo lại đi…

– Dạ…

Tài mặt đỏ ửng, không dám nhìn lên. Ánh mắt nó đảo xuống dưới không ngờ còn tệ hại hơn. Cái mu thịt hồng hào phơn phớt lông tơ kia làm máu nóng nó trào lên…

“Phụt…” – Tài che mũi, mặt đỏ lựng nhăn nhó quay lại nhìn Minh.

– Đại ca… em… không xong rồi.

– Mẹ… tránh sang một bên. – Minh hậm hực thế chỗ cho Tài.

Hạ Vi hậm hực thầm trách Tài vô dụng, ánh mắt nàng dõi theo từng động tác của Minh. Hạ Vi vốn không nghĩ rằng mình có máu ghen… Cùng lắm là khó chịu một chút khi Minh ở bên cạnh người phụ nữ khác. Nhưng không hiểu sao ánh mắt của cô gái xinh đẹp kia nhìn Minh lại làm nàng cảm thấy sự uy hiếp… Đây là bản năng của phụ nữ khi gặp đối thủ cùng đẳng cấp.

Anh Thư mặt đỏ đến gay gắt, cúi gằm xuống. Khi nãy tám người ở đây thì hết sáu người đều toàn thân trần truồng, nàng cũng không thấy gì. Bây giờ lại có một mình nàng phơi bày cơ thể… Bàn tay của Thuận Minh lại ấm áp chạm vào da thịt làm toàn thân nàng nhộn nhạo day dứt.

Cảm nhận được luồng hơi thở thơm ngát nặng nề của Anh Thư phả xuống mặt mình, Minh cảm thấy cả người căng cứng. Chuyện tháo dỡ bom như đi trên dây treo cao vạn trượng mà lúc này trở nên hương diễm ướt át không tả xiết. Bờ eo này thật nhỏ… Còn có bờ mu mũm mĩm hồng hào phơn phớt lông tơ lộ rõ một khe rãnh kia… Mũi Minh còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng từ da thịt của Anh Thư. Nó như là một loại mùi đặc trưng của nam nữ giao hoang cuồng nhiệt còn sót lại. Da mặt Minh bất giác nóng rang lên, mồ hôi rịn ướt trán. Cuối cùng cũng xong phần của Anh Thư, Minh vừa chuyển người qua Hạ Vi chợt quay lại nhìn Tài nói:

– Mày ra góc kia. Úp mặt vào vách…

– Ặc… Không phải chứ Đại ca… Em quay đi là được mà…

Thấy ánh mắt không thương lượng của Minh, Tài ấm ức bước ra ngoài, úp mặt vào vách.

– Ha ha… Hi hi… – Mọi người cười rộ lên, tinh thần cũng thả lỏng được không ít.

Từ Hạ Vi đến Ngọc Nga, Minh làm rất nhanh vì sợi dây điện đã lỏng ra nhiều. Đến lượt chú Long chỉ còn một chút nữa là tự ông có thể thoát ra. Nhưng đành để bà Ý Lan thoát ra trước… Sau đó ngược lại theo vòng tròn, từng người thoát ra khỏi sự trói buộc của đám dây điện.

Mọi người rời khỏi chiếc xe Minh và Tài mới bước vào giai đoạn đấu tranh tiếp theo. Không có cách nào đảm bảo yếu nhân được sơ tán kịp thời gian, Minh cần phải tìm cách đưa chiếc xe này ra khỏi tầng hầm càng sớm càng tốt.

Hai người quỳ gối trước cả tấn thuốc nổ, hai mắt nhìn chằm chằm vào quả cầu thuỷ tinh. Viên bi kim loại nằm trên cái đĩa đó không lớn, đường kính khoảng 15mm. Minh thử dùng tay chạm nhẹ vào khối cầu thuỷ tinh, viên bi liền chao đảo qua lại trong cái trũng giữa đĩa. Anh lại thử chạm vào nó với tác động mạnh hơn một chút, nhìn viên bi chao lên đến mép của cái trũng rồi rơi xuống. Nhìn Minh vừa suy nghĩ vừa thí nghiệm mà Tài ngồi bên cạnh cứ thấp thỏm, lau mồ hôi trán liên tục.

– Đại ca… đừng chơi như vậy nữa được không hả?! – Tài không nhịn được nữa nài nỉ.

– Có cách rồi… – Minh chợt reo khẽ mừng rỡ.

– Cách gì?! Tài hỏi.

– Mày biết làm nam châm điện không?! – Minh hỏi.

– Biết… Không phải là… Anh định… – Tài ú ớ nhìn qua viên bi trong trái cầu kia, mồ hôi bất giác túa ra ướt cả mặt.

– Phải… Đi làm ngay đi…

– Nhưng… nó phải có lực hút thế nào mới được?! – Tài ú ớ hỏi.

Minh hơi nhíu mày, nhìn lại trái cầu thuỷ tinh. Vừa rồi khi dùng tay đẩy trái cầu… Anh ước lượng trọng lượng của viên bi sắt khoảng 75g. Vấn đề là phải hút nó lên từ phía trên. Trái cầu có đường kính khoảng 25cm, từ mặt đĩa lên mặt thuỷ tinh không ít hơn 20cm. Minh rất dốt vật lí, để tính toán lực hút bao nhiêu là đủ thì chẳng khác nào đánh đố anh. Nhưng Minh có một trí thông minh bẩm sinh để suy đoán diễn biến của sự vật xảy ra xung quanh mình. Minh hít sâu một hơi nhìn Tài nói:

– Mày dùng dây điện câu vào bình xe, cho xe nổ máy lên… Dùng một khẩu K59 có trọng lượng 750g, thử hút nó từ phía trên với khoảng cách 10 cm. Nếu thành công, chúng ta có thể giải quyết bài toán này.

Tài lập tức đi tìm dụng cụ. Vài phút sau nó trở lại với một bó dây điện lớn, một bó sắt cây thân tròn. Minh đã mở nắp máy xe chờ sẵn… Tài và hai người Hồng Bang nữa hì hục tuốt dây điện, quấn quanh những cây sắt, rồi đấu nối với bình xe. Thử nghiệm bắt đầu…

Năm phút trôi qua nhanh chóng. Đám người ông Long đứng xa xa đã bắt đầu nôn nóng. Đám Huyết thủ tấn công lên bốn tầng khách yếu nhân gặp phải sự chống trả của đám an ninh khách sạn. Bọn chúng đã được ông Định mua chuộc, cắt thang máy, khóa cứng bốn tầng lầu. Dù chúng được trang bị một ít súng và lựu đạn nhưng chỉ gây tổn thương cho hai người Hồng Bang. Hiện giờ chúng co cụm lại, ép đám doanh nhân tập trung lại ở tầng trên cùng… Chúng đem đám doanh nhân các nước ra uy hiếp Hồng Bang, nhưng không thực sự dám ra thay sát hại họ. Vì thế hai bên đang ở thế giằng co.

– Thành công rồi…

Tài mừng rỡ reo lên. Nó cầm một ống sắt đen nhẻm quấn dây hít chặt khẩu K59 giơ lên không.

– Tốt… chuyển đầu nối vào trong thùng xe… – Minh nói.

Minh quay lại yêu cầu đám người ông Long rời khỏi đây trước. Nhưng Hạ Vi và Ngọc Nga kiên quyết ở lại… Hằng Kiểm, Khánh Phương, Anh Thư cũng nghĩa khí muốn ở lại. Dù biết rủi ro của việc này rất lớn, nhưng không ai muốn rời đi…

Dù Minh khá tự tin vào sáng kiến của mình, nhưng đến lúc ngồi kế bên một tấn thuốc nổ cầm trong tay cái nam châm điện tự chế, mồ hôi Minh vẫn túa ra ướt cả áo. Tài không chịu nổi áp lực của việc này, nó đứng bên ngoài thùng xe… Dù biết trái bom phát nổ thì tất cả mọi người ở trong căn tầng hầm này đều phải chết, nhưng nó thà chết một cách hồ đồ còn hơn chứng kiến nó ập tới.

“Uỳnh… uỳnh…” – Một người Hồng Bang liên tục thúc chân ga cho bình nạp vào mức mạnh nhất.

Minh thử lại lực hút vào vách thùng xe. Cái nam châm tự chế gần như tuột khỏi tay anh lao mạnh vào vách, dính chặt. Minh gật đầu hài lòng.

– ĐỦ RỒI…

Anh ngắt dòng điện bằng công tắc nhỏ. Đặt khối nam châm cố định phía trên trái cầu thuỷ tinh. Rồi dùng một lớp băng keo treo nó lên hai thanh gỗ cố định trên khối thuốc nổ. Đây sẽ là một cánh tay cố định giữ khối nam châm không di chuyển.

– Giờ phút quyết định đã tới…

Minh hít sâu một hơi, bật công tắc. Luồng điện lập tức điên cuồng chạy qua cuộn dây tác động với lõi sắt tạo thành một lực hút mạnh mẽ tỏa xuống dưới.

– Kịch…

Viên bi chớp mắt bị hít ngược lên trên. Nhưng Minh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì…

“Rắc rắc… xoảng…”

Minh cũng không ngờ lực hút mạnh đến mức làm trái cầu thuỷ tinh vỡ vụn. Đầu thiết bị nam châm điện quá nặng kéo theo hai thanh gỗ giở ngược lên, rồi đổ thẳng xuống… Nhìn cả khối nam châm điện to lớn mang theo viên bi nhỏ ùn ùn đổ xuống cái đĩa kim loại bên dưới. Rồi cả cái đĩa kim loại cũng bị lực hút kéo ngược lên, một bên keo dán bong ra lệch hẳn một bên… Diễn giải thì dài, nhưng khoảnh khắc đó chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt. Trái tim Minh như teo tóp lại. Anh chồm đến thật nhanh, một tay đưa ra đỡ lấy… “Roẹt” Lớp keo dán cái đĩa kim loại bung ra hoàn toàn, nó bay lên va mạnh vào mu bàn tay Minh.

“Cách…” – Minh tắt công tắc điện.

Anh nín thở nhìn cái cái đĩa rơi xuống mang theo một mớ hỗn độn dây điện chằng chịt lẫn lộn với những mảnh vỡ thuỷ tinh. Một giây, hai giây, ba giây trôi qua… Cả người Minh cứng đờ không nhúc nhích.

“Phù…”

Sau năm giây trái bom không phát nổ, Minh thở ra chậm rãi, lưng ướt cả mồ hôi. Hai bàn tay khẽ run rẩy cầm chắc khối nam châm điện và cả viên bi sắt trong tay. Trái tim Minh vẫn còn đập loạn điên cuồng. Anh đặt hai thứ đó xuống sàn xe, cẩn thận dùng băng keo dán cố định cái đĩa lại.

Khi Minh đóng thùng xe, bước xuống. Tài còn đang đứng bên ngoài xe, mắt nhắm chặt, còn bịt cả hai tai. Minh phì cười, ném cho nó viên bi.

– Đây là… đây là… – Tài đón lấy viên bi bằng cả hai tay, miệng lắp bắp không nói nên lời.

– Không có thời gian nữa. Mau cho người lái chiếc xe này đi… – Minh nói nhanh. – Thời gian còn 35 phút… Phải đưa nó đi thật xa khu dân cư…

– Ok. Đại ca… – Tài mừng rỡ nói, chợt nó nhớ đến điều gì, rút trong túi quần ra cái điện thoại đưa cho Minh.

– Em thấy anh để quên ở nhà… Có tin nhắn của chú Hiển… – Tài nói nhỏ rồi chạy đi gọi người.

Nhìn chiếc xe tải rời khỏi hầm, Minh hơi nhíu mày suy nghĩ. Chú Hiển nhắn tin sao?! Ông không bao giờ làm như vậy, trừ phi… Minh mở vội điện thoại ra xem. Một cái tin nhắn từ số điện thoại của chú Hiển, cái số đó thường ông chỉ dùng để nháy máy cho anh. Nội dung tin nhắn làm Minh nhíu mày đầu óc lại căng thẳng:

“Tổ điều tra làm phản… Tứ Trụ gặp nguy hiểm…”

Minh siết chặt cái điện thoại trong tay. Tin nhắn này chú Hiển đã gửi đi từ 14h45 chiều nay. Từ thời điểm đó ông và cả Đội đặc nhiệm gặp tập kích của ông Định, ông dù không biết ai chủ mưu, vẫn có đoán đây là một âm mưu rất lớn. Thiếu đi Đội đặc nhiệm có thể nói Tứ trụ thiếu đi một lực lượng nòng cốt hoàn toàn có thể tin tưởng. Ông Định có thể đã dùng những con cờ trong tay mình để nắm quyền chi phối lực lượng an ninh đang trực tiếp bảo vệ khách sạn Galaxy. Mình phải làm gì đây?! Đừng nói đến vũ khí đối đầu với quân đội, ngay cả tư cách bước vào nơi đó lúc này anh cũng không có…

– Á…

– BUÔNG TAY…

Đột nhiên tiếng hét lớn kinh hãi của Hạ Vi làm Minh giật bắn người. Anh vừa nhìn lên liền hoảng hốt sợ hãi… Ngọc Nga đang bị một gã đàn ông khống chế, tay kẹp cứng ngang cổ nàng. Gã đàn ông đó cả người đầy máu, bước chân xiêu vẹo để lại từng vệt máu trên sàn nhà… Đó là Lê Đức, một kẻ vốn dĩ phải chết, không ngờ hắn vẫn sống mà âm thầm chờ cơ hội này. Minh nhíu mày siết chặt hai nắm tay thầm hận bản thân mình. Lẽ ra anh nên bồi thêm một phát súng vào giữa đầu hắn…

– Bỏ con bé đó ra ngay… – Ông Long, Hằng Kiểm đều vây kín hai bên hắn.

– Mày muốn làm gì?! – Minh bước đến trước hắn, nói. – Thả nàng ra… Tao cam đoan mày có thể rời khỏi đây an toàn.

– Ha ha… An toàn… sao?! Tao còn mấy hơi thở chứ?! An toàn để làm gì?! – Lê Đức cười khóe miệng máu ròng ròng chảy xuống, dính cả vào người Ngọc Nga.

– Vậy… mày muốn gì?! – Minh nhìn bước chân xiêu vẹo của hắn, ước tính khoảng cách.

– Đừng thử làm gì… Tao thừa nhận tao đã không còn nhiều sức lực… – Lê Đức thều thào yếu ớt. – Thậm chí tao cũng không còn sức để bẻ gãy cổ người phụ nữ này… Nhưng tao vẫn có thể…

– DỪNG TAY…

Lê Đức làm một động tác vung tay như đánh vào bụng Ngọc Nga làm Minh biến sắc hét lớn.

– Khốn nạn… Mày muốn cái gì?! Nói ra đi…

– Ha ha… Tao chỉ… muốn bóc trần thân phận nội gián của mày thôi 069.

Lời nói của Lê Đức vang lên làm Minh cả người sửng sốt lạnh lẽo. Ông Long, bà Ý Lan, Hạ Vi và tất mọi người ở đó đều nhìn về phía Minh.

– Khi cài mày vào Hồng Bang lão Hiển đã rút kinh nghiệm từ ba đứa nội gián trước bị tao giết đi… hắc hắc… Không sai, tao cũng là một nội gián… Nhưng nhiệm vụ của tao là giết những đứa như mày… Lão Hiển giữ bí mật rất tốt, nhưng lần hành động cùng với đám cảnh sát tập kích căn cứ của Hải Đường bang, mày đã tự làm lộ thân phận…

Ông Long nhíu mày ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Minh. Ông đang liên tưởng đến vài tháng trước Hải Đường đã nghi ngờ Hồng Bang hợp tác với cảnh sát… Hai bàn tay ông bất giác siết chặt khẽ run rẩy. Vết thương còn rỉ máu trên vai cũng không thấy đau đớn nữa, vì lòng ông đang rạn nứt nhỏ máu.

– Thừa nhận đi 069… Mày hèn nhát ẩn núp trong mai rùa… để mặc người phụ nữ và đứa con chưa sinh ra của mình… gặp nguy hiểm sao?!

– Anh… đừng quan tâm đến em và con… Đừng mắc bẫy hắn… – Ngọc Nga hai tay che bụng, nghẹn ngào nói.

Minh siết chặt hai nắm tay, đầu óc anh lúc này hoàn toàn trống rỗng. Anh bắt gặp ánh mắt lo lắng sợ hãi của Hạ Vi. Trong ánh mắt đó như nhắn nhủ anh… Đừng thừa nhận. Anh không thể thừa nhận… Anh sẽ chết.

– Cô đừng trách tôi… Mà nên hận hắn… – Lê Đức nói vào tai Ngọc Nga. – Một thằng đàn ông… hèn nhát…

– Không… Không phải như vậy…

– DỪNG TAY… TÔI THỪA NHẬN… TÔI LÀ MỘT NỘI GIÁN.

Lời nói oang oang dứt khoát của Minh vang vọng cả căn tầng hầm. Bầu không khí xung quanh như cô đặc lại ngột ngạt không thở nổi…

– Ha ha… Tốt… Ha ha…

Lê Đức buông tay thả Ngọc Nga ra. Hắn cười ha hả, khóe miệng không ngừng trào bọt máu. Lê Đức loạng choạng bước lùi lại mở rộng hai tay đón họng súng của Minh.

– Đến đi… Đưa tao lên đường thôi…

“Đoàng…” – Một phát súng nổ chát chúa, cơ thể Lê Đức đổ gục với một lỗ đạn giữa trán, hai mắt hắn nhắm chặt, khóe miệng vẫn giữ nguyên một nụ cười.

Minh quay lại, đối diện với ánh mắt phẫn nộ giận dữ của ông Long và bà Ý Lan, cơ thể Minh như có một luồng hơi lạnh buốt chạy dọc cơ thể… Hạ Vi mím môi hai mắt đỏ hoe nhìn Minh làm lòng anh đau xót khổ sở. Chỉ có Ngọc Nga ánh mắt nàng vẫn không thay đổi, vẫn bất chấp tất cả những gì trên thế gian chỉ cần được yêu thương anh… Minh hít sâu một hơi bước lại trước ông Long.

“Phịch…”

Hai chân Minh chợt khuỵu xuống, hai tay nâng khẩu súng lên qua đầu… Ánh mắt ông Long mâu thuẫn nhìn xuống Minh, giọng nặng nề kìm nén hỏi:

– Cậu là một người cảnh sát lại có thể quỳ gối trước một kẻ ngoài vòng pháp luật như tôi sao?!

– Không… – Minh lắc đầu, hai mắt đỏ hoe, nói. – Hiện tại tôi không phải là cảnh sát, chỉ là một thành viên nội đường Hồng Bang.

– ĐƯỢC…

Ông Long hô lớn, chộp lấy khẩu súng chĩa thẳng vào giữa trán Minh. Ánh mắt ông toét lửa, sát ý tràn ra làm mọi người xung quanh run sợ…

– Điều thứ bảy Quy định Nội đường Hồng Bang là gì?!

– Phản bội Hồng Bang… xử tử. – Minh nhắm chặt hai mắt, giọng nói rõ ràng rành mạch.

– TỐT LẮM…

Ông Long siết chặt khẩu súng, hai mắt lạnh lẽo nhìn xuống Minh. Giây phút này không ai nhìn thấy khóe mắt ông Long cũng ửng đỏ, bàn tay còn lại đang nắm chặt run rẩy… Hàm răng ông Long nghiến lại nổi gồ lên trên mặt, ngón tay ghì vào cò súng phát ra tiếng lách cách thật nhỏ…

– BAAAA… Đừng mà… – Hạ Vi không nhịn được nữa khóc thét lên, quỳ xuống ôm chân ông Long.

– Chú Long… Xin đừng… – Ngọc Nga khóc nức nở, quỳ xuống bên cạnh Minh. – Chú giết con luôn đi…

– Ngọc Nga, Hạ Vi đứng lên… Không được làm như vậy… – Minh gắt lên, nhưng nước mắt cứ trào ra.

– “BANG CHỦ”…

Lúc này Huyết Phục Đao từ trên tầng đi xuống, cả người còn khét lẹt mùi khói lửa. Hắn mím môi bước tới chợt quỳ xuống, hai gối nện mạnh trên nền đất.

– Cậu làm gì?! Nhiệm vụ thất bại sao? – Ông Long thoáng ngạc nhiên nhìn hắn, họng súng vẫn dí vào giữa trán Thuận Minh.

– Thưa không… Đám an ninh đã bị chế trụ. Tất cả yếu nhân đã được giải thoát. Không có ai bị thương tổn.

Ông Long chưa kịp thở phào thì lời nói tiếp theo của Huyết Phục Đao làm ông sững sờ, tay cầm súng cũng run rẩy.

– Tôi quỳ vì… Tôi cũng là một nội gián… Nhưng tôi thề mình chưa bao giờ làm việc gì tổn hại đến Hồng Bang. Thuận Minh cũng vậy…

– Huyết Phục Đao… anh… – Minh thảng thốt quay lại nhìn hắn.

– Ngươi… ngươi…

Ông Long há hốc, khẩu súng rời khỏi trán Minh, run rẩy chĩa về phía Huyết Phục Đao. Một cú sốc về Thuận Minh đã quá đủ cho ông. Không ngờ lại thêm một kẻ khác… Kẻ mà ông còn định giao cả Huyết Thủ cho hắn quản lý sau khi Đao Thần rút về nghỉ ngơi.

– BANG CHỦ… – Một giọng nói khác lại vang lên.

Tài bước lại cạnh Huyết Phục Đao, hai chân run rẩy quỳ xuống.

– Tôi cũng là…

– CÂM MIỆNG… Mày không phải gì cả. Cút sang một bên… – Minh quay phắt lại gầm lên.

– Đại ca… Đúng là em chưa phải cảnh sát. Ngay cả chú Hiển em còn chưa gặp mặt… Nhưng em không thể nhìn anh đi chết như vậy… Chú Hiển đã nhắn cho anh… Tứ trụ đang gặp nguy hiểm, cần anh giải cứu… – Giọng Tài run rẩy đến lạc đi, nhưng trong đó có sự kiên định sắt đá.

– Còn có nhiệm vụ sao?! Hồng Bang ta nuôi người cho cảnh sát sao hả?! – Ông Long hơi thở nặng nề, buồn bực không chịu nổi.

– BANG CHỦ… – Thêm một tiếng hô lớn vang vọng cả tầng hầm.

Hết người này đến người khác xuất hiện làm ông Long muốn phát điên, gầm lên:

– CÒN AI MUỐN CHẾT CHUNG VỚI NÓ… RA HẾT MỘT LƯỢT ĐI?!

– Là tôi…

Một giọng nói khàn đục vang lên làm cả người Minh và Huyết Phục Đao cùng chấn động. Đao Thần và Thanh sùi từ con dốc đi xuống tầng hầm. Đao Thần ánh mắt nghiêm nghị đi tới bên cạnh Huyết Phục Đao.

– Cha… – Huyết Phục Đao lo lắng kêu lên.

Đao Thần cũng không nhìn hắn, chợt quỳ xuống. Thanh sùi cũng không nói lời nào quỳ xuống bên cạnh ông.

– Ông cháu hai người làm cái trò gì?! Đứng lên… Bắn chết tôi cũng không tin ông là nội gián đâu… – Ông Long cáu kỉnh gắt lên.

– Tôi dĩ nhiên là không phải… – Đao Thần lắc đầu, thở dài nói. – Nhưng tôi mang tội che giấu thân phận nội gián của đứa con nuôi của mình.

– Tôi cũng không phải… tôi… Tôi có tội vì… đã đem Thuận Minh về Hồng Bang… – Thanh sùi ấp úng, rồi cũng rặn ra được một lý do.

Ông Long bóp trán, gương mặt nhăn nhó khổ sở. Ông chợt quay qua nhìn Ý Lan, bà thấy ánh mắt ông liền quay đi. Nhưng khi ông vừa quay đi thì giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của bà như rót vào tai:

– Hai mươi mấy năm trước ông còn tha cho một phản đồ muốn giết mình…

Ông Long mí mắt giật giật. Ý Lan lúc nào nói chuyện đều như vậy. Chỉ nói một vế, vế còn lại tự người nghe phải suy diễn ra. Hai mươi mấy năm trước ông tha mạng cho Tư phê cũng vì một câu bỏ dở nửa chừng như vậy… “Tôi cũng không có nhiều bạn, chị Hạnh là một trong số đó…” Và bây giờ bà lại nhắc đến chuyện xưa cứ như quyết định lần đó của ông chẳng có chút liên quan gì đến mình. Ông nhìn lại Minh, nét mặt vẫn giận dữ, nhưng ánh mắt sát ý cũng rút đi phần nào.

“Đoàng… đoàng… đoàng…”

Ba phát súng nổ chát chúa làm cả đám phụ nữ trong xe giật bắn cả người hoảng hốt. Minh nhắm chặt hai mắt, cả người lạnh lẽo tê dại. Anh chợt cảm thấy cơ thể mình không có chút đau đớn gì. Minh ngạc nhiên mở choàng hai mắt nhìn xuống… Giữa hai đầu gối Minh trên nền xi măng là một lỗ thủng két lẹt bốc khói.

Lúc này, Huyết Phục Đao cũng lau mồ hôi trán nhìn xuống lỗ đạn trên nền xi măng lọt vào giữa hai chân đang quỳ của mình. Còn Tài cả người run rẩy ngồi phịch xuống đất, nhìn cái lỗ đen vung vãi bụi đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Hạ Vi và Ngọc Nga nhào vào lòng Minh, ôm chặt anh khóc nức nở. Minh nhìn ông Long đang quay lưng lại với mình. Lòng anh ấm áp lại tràn ngập cảm giác áy náy.

– Bang chủ…

– Đừng gọi tôi là Bang chủ… Từ ngày mai trở đi tôi chỉ là… cha vợ của cậu…

Minh vừa lên tiếng liền bị ông Long nạt ngang, mặt anh sượng cứng khổ sở gật đầu. Đây có lẽ đã là kết quả tốt nhất. Trước đây thậm chí Minh cũng không dám mơ tưởng đến kết cục của mình sẽ trọn vẹn như thế này… Nhưng… lời của chú Long nói mang ý nghĩa gì nhỉ?! Từ ngày mai sao? Tức là tối nay mình vẫn là người Hồng Bang. Tinh thần Minh phấn chấn… Đúng. Anh còn rất nhiều việc cần xử lý.

Ông Long ném trả khẩu súng đến trước mặt Minh, cũng không quay lại, giọng âm trầm nói:

– Còn việc gì cần làm thì làm đi… Qua ngày mai cậu sẽ không được điều động Huyết thủ nữa.

– Vâng… Con biết rồi. – Minh gật mạnh đầu, nhận lấy khẩu K59, đứng lên.

Minh quay lại thì Đao Thần, Huyết Phục Đao, Thanh sùi và Tài đã đứng nghiêm chờ đợi. Phía sau họ đã tụ họp hơn trăm Huyết thủ… Ánh mắt mọi người nhìn Minh đều rực sáng, khí thế Hồng Bang hừng hực như một ngọn lửa vô hình bao phủ quanh người họ… Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

– Theo tin tức tôi nhận được… Tứ trụ và hơn một trăm lãnh tụ các nước bạn đang bị uy hiếp. Đây là giây phút nguy nan của đất nước… Nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm. Kẻ đối địch với chúng ta được trang bị hoả lực tương đương với quân đội…

– Tôi sẽ không nói những câu sáo rỗng đại loại như “Nước mất thì nhà tan”. Vì chúng ta vốn là những kẻ vô danh, những bóng ma tồn tại ngoài vòng pháp luật. Đến tư cách được đất nước gọi tên, chúng ta cũng không có… Vì thế, những người nằm xuống đêm nay, sẽ không nhận được một đồng, thậm chí đến một mảnh giấy khen in tên mình cũng không. Vậy tự hỏi… chúng ta đổ máu chiến đấu vì cái gì?!

Hạ Vi và Ngọc Nga nắm chặt tay nhau, hai mắt rưng rưng lo lắng nhìn Minh. Không những hai nàng, tất cả mọi người đều nhìn người thanh niên vóc người cao lớn trước mặt. Từ một góc khuất, đôi mắt đẹp của Anh Thư nhìn Minh thật sâu, hai bàn tay nàng nắm chặt có chút run rẩy như đắn đo suy nghĩ.

Minh đảo mắt nhìn quanh mọi người, anh hít sâu một hơi, nói:

– Chúng ta chiến đấu vì tương lai của Hồng Bang… Vì một ngày Hồng Bang không chỉ là một cái tên, mà phải trở thành một tồn tại được đất nước và xã hội công nhận…

– Tôi nhấn mạnh… Đây không phải là nhiệm vụ bắt buộc của Hồng Bang. Vì ai trong chúng ta cũng có chí hướng và mục tiêu sống của mình. Bất cứ ai cũng có quyền từ chối tham gia nhiệm vụ này. Hồng Bang không ép buộc, càng không khiển trách người đó…

– Tôi cho mọi người một phút suy nghĩ. Người không tham gia bước ra khỏi hàng…

Từng giây trôi qua thật trầm lắng… Thời gian như một cánh cửa của định mệnh đang chậm rãi khép lại trước mắt mọi người. Nhìn qua những ánh mắt rực cháy không chút nao núng kia, Minh siết chặt hai nắm tay… Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, Minh nghiêm trang cúi đầu thật sâu.

– Anh Minh…

– Anh Minh…

Minh ngẩng đầu lên, đảo qua từng gương mặt, khóe mắt anh bất giác nặng trĩu, nóng rang. Những gương mặt này như khắc sâu vào lòng anh để đến bình minh ngày mai không biết ai còn ai mất.

– Xem như đêm nay là lần cuối tôi được chiến đấu bên cạnh mọi người. Hãy cùng nhau thắp sáng ngọn lửa bất diệt của Hồng Bang…

– HỒNG BANG BẤT DIỆT…

Tiếng hét vang dội làm trái tim của những người có mặt đều nức nở dâng trào cảm xúc khó tả. Cái gì là quang vinh? Cái gì là lẽ sống? Tất cả đều hiển hiện trong những ánh mắt rực cháy đó.

Ông Long chưa quay người lại nhìn Minh lần nào, chỉ âm thầm đưa tay quệt đi giọt nước mắt chực chảy xuống. Ông nhìn lên trần nhà, ánh mắt oán trách như xuyên thấu được cả trời xanh. Tại sao ông trời lại để một người kế vị xuất sắc như vậy gặp gỡ ông Hiển trước ông?!

Minh quay lại nắm chặt tay Hạ Vi và Ngọc Nga. Hai người không nói lời nào nhưng hai mắt đỏ hoe bịn rịn nắm chặt lấy tay anh không buông. Minh quay sang nhìn ông Long, lại nhìn bà Ý Lan, cũng không nói lời nào nhưng ánh mắt anh đã nhắn nhủ tất cả.

– Đi đi… Phải còn mạng trở về… – Ông Long vỗ vai Minh nói.

Minh gật đầu với ông Long. Anh vừa quay người lại thì thấy Hằng Kiểm người trần trụi chỉ có cái khăn tắm quấn ngang bụng.

– Tôi có thể giúp cậu… À… với điều kiện cho tôi một bộ quần áo…

– Ha ha… – Minh phì cười, vỗ vai hắn. – Tốt lắm. Cảm ơn.

Anh Thư lúc này bước lại trước người Minh, chiếc khăn tắm ngắn củn không che đậy hết hai bầu vú nõn nà ngạo nghễ. Nàng cười tủm tỉm nói:

– Tôi cũng muốn đổi một bộ quần áo…

– Đổi lấy thứ gì?! – Minh thấy mặt nóng rang, buột miệng hỏi.

Hạ Vi kéo tay Ngọc Nga bước lại đứng sát sau lưng Minh, ánh mắt nhìn chằm chằm yêu tinh trước mặt như đề phòng anh bị ăn mất.

– Đổi lấy… một kho vũ khí… Có được không?!

Chương trước Chương tiếp
Loading...