Hoán mệnh
Chương 11
Từ ngày bắt đầu nhận thức với thế giới này, nó liên tục đón nhận những bất hạnh xui xẻo liên miên bất tận. Ba tuổi nó bị sốt rét suýt chết. Mẹ nó ôm hết tiền trong nhà đi theo tình cũ. Ông bà nội giận dữ lần lượt qua đời cách nhau 3 tháng. Kinh tế gia đình xuống dốc không phanh. Cha nó vì nuôi con phải bươn chải làm đủ nghề từ khuân vác đến xích lô. Đồ đạc trong gia đình lần lượt ra đi. Nó còn quá nhỏ để lo lắng gì, chỉ thích thú chơi đùa trong căn nhà ngày càng trống trải.
Rồi một ngày, khi cha nó mang nó đến một căn nhà cũ kỹ, nó bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi lớn lao trong cuộc sống mình. Nó thấy được lưng cha cong hơn, khóe mắt thâm quầng nhăn nhúm. Sáu tuổi nó bắt đầu đi bán vé số sau giờ đi học. Hai cha con sống lay lắt qua ngày chắt chiu từng đồng lẻ kiếm được. Khi nó hơn bảy tuổi, cha bị giàn giáo công trình đổ lên người, không qua khỏi. Thế là còn mỗi nó bơ vơ trong một căn nhà cũ nát với số tiền đền bù nhỏ nhoi còn lại sau chôn cất cho cha.
Không còn cha làm chỗ dựa, nó phải nghỉ học để làm việc kiếm ăn. Mỗi ngày dành một buổi bán vé số, thời gian còn lại có thể làm việc vặt vãnh xung quanh xóm để kiếm ăn qua ngày. Nhưng không được nửa năm sau, căn nhà ọp ẹp của nó cũng bị cưỡng chế vì thuộc diện lấn chiếm bất hợp pháp. Không có nơi ở cố định người ta cũng không tin tưởng giao vé số cho nó đi bán… Thế là nó chỉ còn một bọc quần áo cũ nát treo trên lưng đi lang thang khắp nơi. Cho đến một ngày, đói đến mờ cả mắt, nó ngã quỵ bên lề đường trước một quán ăn khá lớn. Người ta mang nó vào cho ăn, cho tắm và nhận nó làm việc ăn ở tại đó. Với tuổi nó, Minh rất biết ơn gia đình chủ nhà đã cưu mang nó. Nhưng sau 5 năm, lớn lên dần, đầu óc cũng sáng suốt hơn, nó biết mình bị lợi dụng. Ăn ngủ không tốn tiền, nhưng nó phải làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối khuya, quanh năm suốt tháng không một ngày nghỉ. Mỗi tháng chỉ được bà chủ cho 500 ngàn với lời răn dạy “con nít xài nhiều tiền hư người”.
– Minh… Mày làm cái gì đứng thừ ra đó? Điếc hay sao không nghe khách kêu hả?
Tiếng hét the thé của bà chủ làm Minh giật bắn người sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man về số phận của mình. Nó vắt cái khăn lau bàn lên vai, vội vã bước tới bàn khách đang la hét í ới trước mặt.
– Cho hỏi anh chị cần gì?
– Mẹ… Kêu réo nãy giờ… Điếc hả mày?
Một gã con trai xưng xỉa, mắt long lên sòng sọc thị uy với Minh.
– Dạ, em xin lỗi. Anh gọi đồ ăn đi ạ?
Cuộc sống cùng khổ nó đã quen nhún nhường trước thái độ hách dịch của người khác đối với mình. Hầu như ai cũng có quyền la hét, chửi mắng nó.
– Tao…
– Thôi… Được rồi. Gọi đồ ăn đi anh. Em đói rồi…
Cô gái khá xinh xắn bên cạnh gã thanh niên vùng vằng õng ẹo. Gã thanh niên quay sang nhếch mép cười, tay ghì chặt vòng eo thon nhỏ của cô gái. Sự thân mật rất đỗi bình thường của đôi nam nữ này lại làm khóe mắt Minh lén lút nhảy lên một cái… Bạn khác giới đối với một thằng Minh mười bảy tuổi cứ như một giấc mộng xa vời. Chỉ có thể nhìn từ xa mà tưởng tượng đủ thứ.
– Hai phần Bò Beefsteak Ốp la… Hai lon Pepsi… nhanh lên đó mày… Đụ mẹ… Mày mà chậm…
Minh quay người đi vào bếp, bỏ lại tiếng chửi mắng đe dọa của gã thanh niên kia. Nó đã quen bỏ ngoài tai những sự khinh thường của người khác. Nó hiểu nếu không thích nghi với thân phận thấp hèn, nó không thể tồn tại trong xã hội này. Kẻ giàu có mặc nhiên có quyền chà đạp người khốn khó.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
– Eh… vô ăn ăn đại rồi dọn dẹp đi nè…
Đang quét sân chợt nghe tiếng bà chủ sang sảng gọi, Minh gác cây chổi vào góc sân. Nó rửa tay rửa mặt vui vẻ bước vào nhà. Mâm cơm tứ tung đũa chén, vung vãi thức ăn khắp cả bàn. Minh lấy chén xới cho mình một bát cơm thật to rồi ngồi xuống ăn. Thân là người chạy bàn quán ăn kiêm cả giúp việc tại gia, nó luôn phải ăn sau. Nó đã quen với việc ăn đồ thừa của gia đình chủ bỏ lại. ‘Đôi khi cũng tốt’ – Minh tự an ủi mình. Không ăn chung thì không phải rụt rè e ngại gì. Nó chắp chắp môi, tay cầm cái xương cá còn dính ít thịt đưa lên miệng gặm ngon lành. Bỏ cái xương trắng gặm sạch sẽ xuống mâm, vừa và cơm vào miệng, chợt ánh mắt Minh dừng lại trên cái ly thuỷ tinh nước uống dở bên cạnh. Trên mép ly có một vết son môi đo đỏ in rõ cả từng đường vân. Miệng đầy cơm đang nhai nhồm nhoàm cũng sững lại, mắt nó liếc láo liên.
Xác định rõ mọi người trong nhà đã về phòng riêng, Minh vội chộp lấy cái ly thoáng chần chừ rồi đưa lên mũi… Một mùi thơm của son môi thoang thoảng. Như ăn vụng sợ hãi, Minh vội đặt cái ly xuống, nhìn ngoái ra sau lưng. Thấy không có ai, nó thoáng yên tâm. Lại cầm lấy cái ly rung rung đưa miệng… Nó để môi mình chạm vào đúng vị trí đó, lưỡi nó đưa ra như nếm thử mùi hương còn lưu lại trên đó. Trong đầu Minh một thân hình thanh mảnh từ từ hiện ra rõ nét… Chị Ngọc Nga, con gái một của bà chủ. Năm nay chị 18 tuổi, vừa thi đậu Đại học. Chị Ngọc Nga có gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn điển hình của con gái miền Tây. Dáng người chị lại tuyệt đẹp, ngực căng, mông nở… Đối với Minh, một kẻ hầu như không có cơ hội tiếp xúc với phái nữ thì chị Nga đã vô thức trở thành tiêu chuẩn của cái đẹp. Nói vậy cũng không quá đáng. Bao nhiêu năm chạy bàn cho quán, Minh hầu như rất ít lần gặp được đứa con gái nào có thể so sánh với chị.
– Nè… Minh.
Bất chợt giọng nói của Ngọc Nga vang lên ngay sau lưng làm Minh giật bắn cả mình. Ly nước tuột tay đổ ra đầy bàn. Nó hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên, túm lấy cái giẻ lau lau thật nhanh. Vừa quay lại, Minh đã thấy chị Nga đặt xuống bàn một cái đĩa, bên trong là một khúc cá chiên nguyên vẹn chưa ai động vào.
– Còn bao nhiêu thôi. Ăn tạm đi.
– Dạ. Cảm ơn chị…
Chị Nga dường như đang có tâm sự vui, không để ý đến sự bất thường của Minh chỉ đi lướt qua nó về phía buồng tắm. Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại… Minh háo hức trở lại với bữa ăn dở của mình. Bất chợt tiếng nước xả rào rào từ trong phòng tắm vọng ra, Minh ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía đó.
“Chị Ngọc Nga tắm ở đây sao?” – Nó lẩm bẩm – “Chị Nga có phòng tắm riêng trong phòng, tại sao lại tắm dưới đây”.
Minh bừng tỉnh. Nó nhớ rằng buổi trưa chị Nga có cằn nhằn với bà chủ rằng thợ sửa nước hẹn ngày mai mới đến. Minh chợt nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đóng kín, hai mắt nó tỏa sáng như có thể nhìn xuyên thấu thấy được thân thể trần truồng tuyệt đẹp của chị Ngọc Nga. Minh chưa bao giờ thấy phụ nữ khỏa thân… Nói đúng ra nó từng được nhìn mấy đứa Tây tóc vàng hoe cởi truồng trong bộ bài Tây của ông chủ. Và chỉ đến đó mà thôi… Chị Ngọc Nga không cao to ngồn ngộn như những con đó, nhưng Minh tin chắc thân hình chị phải đẹp hơn.
Ánh mắt nó chợt hướng về cầu thang gỗ sau dàn bếp. Trên đó là phòng cậu Bảy, bà con xa của ông bà chủ. Nó nhớ giữa cầu thang có một cái cửa sổ nhỏ vừa đủ lách người ra mái tôn garage hông nhà. Cánh cửa sổ thông gió phòng tắm lại nằm trên mái tôn. Ngày thường chỉ cần có người bước khẽ lên cây cầu thang gỗ là cậu Bảy nghe liền, nhưng hôm nay không phải ngày thường. Cậu Bảy về quê đến cuối tuần.
Nó lại nhìn khúc cá chiên vừa ăn một nửa trước mặt. Cảm thấy mình thật tệ hại. Chị Nga là người duy nhất ở cái nhà này tốt với nó. Vậy mà… Minh cúi đầu tiếp tục ăn… Nhưng cơm lúc này vào miệng nó lại nhạt nhẽo một cách kỳ lạ…
“Nhìn chút thôi nha… cũng đâu phải làm chị Nga tổn thương gì…”
“Không được… Mày thật hư đốn…”
“Chỉ một lần này thôi… Chị Nga cũng không biết mà…”
Trong đầu Minh như có hai luồng suy nghĩ, thánh thiện và tà ác cứ giằng co tranh đấu. Nhưng rõ ràng trong trường hợp này, trong cơ thể một thằng con trai mới lớn, sự thánh thiện thật yếu ớt mau chóng bị tà ác gạt bỏ.
Minh mím môi, tay rung rung đặt chồng chén xuống sàn nước. Nó lau hai bàn tay ươn ướt vào vạt áo nhăn nheo vàng ố… Từng bước về phía cầu thang, tim nó như nhảy ra khỏi lồng ngực. Minh lồm cồm bò lên cầu thang. Tiếng kẽo cọt vang lên cũng làm nó muốn ngạt thở vì hồi hộp. Bình thường cây cầu thang gỗ này Minh chỉ nhúng ba bậc đã lên tới trên, thế mà hôm nay chân nó cứ quíu lại vụng về đến lạ. Tay nó chậm chậm đẩy cánh cửa sổ ngay giữa bậc cầu thang, khẽ lách người chui ra ngoài. Chân nó rung rung đạp lên mái tôn, mắt nhìn về phía ô cửa sổ hắt ánh đèn vàng ngay trước mặt.
Từ vị trí này, nó chỉ cần nhón chân là thấy được mái tóc đen óng ả ướt đẫm nước của Ngọc Nga bên trong. Nó nín thở rón rén bò đến, tim đập nhanh như muốn phá tan lồng ngực nhảy ra ngoài. Chị Ngọc Nga đang xoay lưng về phía nó. Mái tóc vắt ngang qua vai. Bờ vai trần trụi bóng loáng dưới ánh đèn làm cả người nó run rẩy. Nó cố bò đến thật khẽ, mái tôn cũ oằn xuống rung lên dưới trọng lượng cơ thể nó. Ánh mắt Minh xuyên qua ô cửa sổ lướt trên làn da con gái mịn màng tuyệt đẹp mà đầu tiên trong đời nó nhìn thấy. Cái cổ thon dài, hai bờ vai thanh mảnh, tấm lưng cong ỏng lên… và… đoạn cuối xương sống là hai vùng trũng trước khi phô bày ra cặp mông căng mọng vểnh lên kiêu ngạo. Minh thấy mặt mình nóng lên. Giữa hai chân nó như có thứ gì đó thức tỉnh vùng lên căng cứng cả đũng quần.
Giây phút này thật thần kỳ… Hai mắt Minh mở to dán chặt vào những đường cong óng ả mờ ảo bên trong ô cửa. Nó không để ý đến điều gì hết… Ngay cả những giọt nước mưa nặng trĩu bắt đầu rơi gõ lên mái tôn long tong mỗi lúc một gấp gáp.
– Ào…
Cơn mưa đổ xuống thật lớn như trút nước. Minh chỉ nghiến răng thầm mong chị Ngọc Nga quay người lại… Nó muốn được nhìn thấy hai bầu vú no tròn tuyệt vời của chị. Như đáp trả mong ước của Minh, chị Ngọc Nga bất chợt xoay người.
“Ầm…”
Đầu óc Minh như có một tiếng sấm oanh động làm hai lỗ tai nó lùng bùng. Hai mắt nó như rách toạc mở lớn… Sống mũi ê ê rồi nóng lên như xuất huyết. Trước mắt nó là một tác phẩm của nghệ thuật. Hai bầu vú chị Ngọc Nga căng tròn mơn mởn tuyệt đẹp với hai nhuỵ hoa đỏ hồng còn đọng những giọt nước rung rinh… Giữa hai chân Minh như có vật gì gầm lên giận dữ muốn đâm toạc cả đũng quần. Minh hơi nhướng người lên trước để ánh mắt rời khỏi hai bầu vú mộng mơ kia đi xuống sâu hơn… Một cái bụng phẳng lì… cái rốn nhỏ xinh đẹp… trắng quá… trắng đến lóa cả mắt. Hơi thở Minh càng gấp gáp phát ra âm thanh ồ ồ nặng nề như muốn át cả tiếng mưa rơi.
Chị Ngọc Nga đang dùng sữa tắm xoa xoa đều hai bầu vú chợt như nghe thấy gì, ngẩng đầu lên. Ngoài cửa sổ kính một bóng người lù lù bất động, hai mắt trợn trắng nhìn chằm chằm vào trong.
– Ahhh… Roẹt…
Tiếng thét hãi hùng của Ngọc Nga vang lên cùng lúc với một ánh chớp chói lòa lao xuống từ bầu trời. Cơ thể Minh cứng đờ, một luồng điện cực mạnh chạy qua cơ thể nó. Đau đớn sao?! Không hề, không hề có một cơn đau nào. Minh chỉ thấy cả người cứng đờ và trời đất tối sầm không chút ánh sáng. Cơ thể Minh từ từ nghiêng đi, ngã ngửa ra phía sau như một bức tượng đá.
– Đùng…
Minh nằm sõng soài trên mái tôn, tóc tai dựng đứng lên bốc khói. Hai mắt nó vẫn mở to như còn lưu lại hình ảnh hai bầu ngực căng tròn, hai cái núm vú mũm mĩm đỏ hồng đó.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
– Nó tỉnh rồi. Nó tỉnh rồi… lạy trời lạy phật…
– Cái thằng khùng… Mẹ nó… Mưa gió sấm chớp tự nhiên leo lên mái tôn đứng… Sét đánh mà không chết… Mạng mày cũng lớn nhe con…
– Đúng rồi… Ngu hết biết… muốn chết đâu chết phứt cho rồi… Tự nhiên mang họa vô nhà người ta…
Minh chớp chớp mắt nghe hết những lời sỉ vả xung quanh mình. Nó thấy mình đang nằm trong một căn phòng bệnh viện. Bao quanh là bà chủ, ông chủ, hai cặp mắt nhìn nó như nguyền rủa hơn là thương cảm. Mình bị sét đánh sao? Không phải chỉ có những kẻ xấu mới bị trời đánh sao? Mình đã…
– Ah…
Minh chợt nhớ đến chuyện mình làm, nó giật bắn người bật dậy. Tức thì cảm giác đau đớn trong đầu làm nó la lên, mặt mũi tối sầm.
– Mày điên à… nằm yên đó cho tao nhờ…
Minh nhắm mắt nhăn nhó. Nhưng thâm tâm nó đang khổ sở suy tính. Chị Ngọc Nga có lẽ chưa nói với ông bà chủ, nếu không có lẽ không cần sét đánh, mình cũng bị họ đánh chết. Vậy chị Ngọc Nga đâu? Minh ôm đầu, co rúm người lại. Cơn đau đớn như xé trong đầu làm nó bỏ qua tất cả mọi thứ. Có gì đó chạy loạn trong đầu nó, va chạm tứ tung như muốn tìm đường ra. Minh lăn lộn trên giường, cơ thể nó run lên bần bật, mồ hôi vã ra như tắm. Nó thà rằng mình bị ông bà chủ đánh chết cũng còn đỡ hơn bị hành hạ kiểu này.
– Ahhh…
Nó hét lên một tiếng, vang ong ong cả căn phòng. Ông bà chủ chết sững người, tất cả mọi người khác trong phòng cũng giật mình dựng lên. Chỉ có Minh là dừng sững, hai mắt trợn trừng, tư thế vẫn giữ nguyên động tác chồm lên một cách kỳ lạ. Cơ thể nó như bị đông cứng trong không gian một cách kỳ lạ, như một đoạn phim bấm ‘pause’ tại chỗ.
“Cái quái gì thế này… mình bị gì thế này… Trời ơi tôi chết rồi sao?” Đó là ý nghĩ của Minh ngay lúc này. Ngay khoảnh khắc nó hét lên, quan cảnh trước mặt tự nhiên nhòe đi. Nó cảm giác cơ thể mình như trượt dài đến phía trước. Bồng bềnh. Nó nhìn xuống thấy hai chân nó hổng lên khỏi mặt đất. Cả người nhẹ bỗng, cơn đau đầu cũng biến mất tăm. Nhưng khi nó quay đầu lại, nó muốn hét lên nhưng miệng lại không phát ra được âm thanh nào. Minh thấy chính nó… Phải, là chính bản thân nó còn đang ngồi dựng trên giường, hai mắt trừng trừng.
“Khôngggg”
Minh hét lên thật lớn, nhưng âm thanh không vang ra khỏi miệng mà chỉ tồn tại trong ý thức của nó. Nó vùng vẫy kịch liệt để về bên cơ thể mình. Tay nó vô ý chộp vào cánh tay của ông chủ, nhưng nó vuột qua như quơ tay vào không khí. Ông Sang đang trợn tròn hai mắt nhìn biểu hiện của thằng Minh, tay ông còn quơ quơ trước hai mắt không chớp của nó. Bất chợt ông rùng mình, cánh tay truyền đến cảm giác lạnh buốt kỳ lạ.
– Ahhh…
Hai vợ chồng ông Sang đang lạ lùng nhìn thằng Minh cứng đờ như tượng. Đột nhiên tiếng hét của nó phát ra xé vỡ cả phòng. Tất cả mọi người giật bắn mình, nhìn lại. Tiếng hét này cứ như tiếp tục lại tiếng hét mới vừa nãy bị cắt ngang…
– Mày điên hả? Mẹ… Mày la nữa người ta đuổi về đó… – Ông Sang cáu kỉnh gắt lên.
Minh mềm nhũn ngã bẹp xuống giường. Cơ thể nó ướt đẫm mồ hôi. Chuyện mới xảy ra chỉ kéo dài vài giây nhưng đối với nó như cả thế kỷ mới trôi qua. Nó không biết mình đã làm thế nào để quay lại. Nó chỉ biết lúc đó trong đầu gào thét kinh người, tự nhiên sức hút kỳ lạ từ trong cơ thể trước mặt hút nó về. Cảm giác kinh sợ này ngàn vạn lần nó không muốn thử nữa.