Hoán mệnh
Chương 16
Một lúc sau, khi hơi thở thơm ngát của bốn đứa Nhật Vi đã đều đều êm dịu, Minh đang mơ màng thì nghe được một âm thanh thật khẽ. Đó là âm thanh mở cửa phòng, nhưng lại như từ cuối hành lang của tầng một. Minh thoáng nhớ lại, dường như đó là phòng ngủ của Hạ Vi. Cô bé đó dứt khoát ngủ riêng một phòng… Nhưng không phải là Hạ Vi đã đi ăn cùng đám thằng Sơn sao? Không phải là đám thằng Sơn vẫn chưa về sao?
Minh nhắm chặt hai mắt, muốn quay lại giấc ngủ, dứt khoát quên chuyện không liên quan đến mình. Nhưng mấy phút sau nó vẫn cứ tỉnh như sáo, mất hẳn cảm giác buồn ngủ khi nãy. Thật là bực mình ah.
– Ư…
Minh nhẹ nhàng đặt cánh tay Nhật Vi sang bên cạnh, nàng ư một tiếng rồi trở người ôm sang Na Na. Nó chậm rãi ngồi dậy, đắp kín chăn như che đi kho báu của riêng mình. Rón rén bước ra cửa, à không được, nó quay vào mặc lên một cái quần short, rồi tiếp tục hành trình bắt trộm đêm của mình.
Xuống đến tầng Trệt, Minh thấy đồng hồ đã điểm 11h00 đêm. Gian phòng bếp vắng tanh, nguội lạnh. Nhưng bên ngoài lối ra hồ bơi lại có tiếng lá khô xào xạc như có người dẫm lên. Minh đi theo hướng đó…
Trời đêm thật tối, ánh sáng duy nhất từ dưới hồ bơi hắt lên vách đá tạo thành những hoa vân xanh xanh gợn sóng. Minh thấy một bóng dáng thanh mảnh lẻ loi khoác trên người bộ áo choàng tắm, ngồi trên chiếc ghế thư giãn… Đó không ngờ là Hạ Vi. Nàng không thấy Minh đi ra, ánh mắt có chút lạc lõng nhìn mặt nước hồ bơi lăng tăng gợn sóng.
– Em sao lại ở đây?!
Nghe tiếng Minh, Hạ Vi giật mình quay sang, lại quay nhìn hướng cũ, không nói gì.
– Em không về chung với thằng Sơn à?
Minh cũng thấy ấm ức vì kiểu lạnh nhạt của Hạ Vi, định bụng hỏi thêm một câu chữa thẹn rồi quay về phòng ngủ. Ông đây còn bốn cô gái chờ ôm ấp, không rảnh rỗi làm chuyện tẻ nhạt này.
– Em không có đi với Sơn. – Hạ Vi nói, giọng đều đều như lười nói chuyện.
– Ờ…
Minh gật gật đầu, định quay đi, chợt dừng phắt lại.
– Em… em không đi với Sơn. Vậy… vậy… từ chiều giờ em ở trên phòng?!
Hạ Vi gật đầu, cũng không nói thêm gì.
– Em cũng không ăn gì từ chiều đến giờ?! – Minh hỏi tiếp.
– Em không đói… không sao hết. – Hạ Vi tiếp tục trả lời bằng cái giọng không quan tâm.
Minh nhíu mày, không hiểu sao nó có cảm giác áy náy. Tại sao nó phải áy náy với cô gái này nhỉ? Hạ Vi là bạn gái Sơn, nó phải quan tâm chứ không phải mình. Chợt nhớ đến lời nhắn mời Hạ Vi ban chiều của mình. Có khi nào, Sơn nghĩ rằng Hạ Vi sẽ tham gia bữa tiệc nên chẳng quan tâm lại đi chơi mãi không về?! Minh chợt thấy mình phải làm gì đó.
– Không được… em không thể nhịn như vậy…
Nó xăm xăm bước đến lò than, mừng rỡ nhận ra vẫn còn một nhúm thang hồng hồng cháy dở. Nó gom than còn cháy lại, lấy thêm vài nắm than vụn phủ lên trên, rồi dùng miệng thổi…
– Anh không cần làm gì đâu. Em nói thật đấy. Em không đói. – Hạ Vi cũng nhìn theo Minh, nói.
– Không được ý kiến. Anh là chủ nhà đấy. Chủ nhà nào để khách ôm bụng đói đi ngủ chứ?!
– Em nói thật đó… khuya rồi. Em không ăn đâu…
Mặc kệ Hạ Vi nói, Minh quay người chạy vào nhà bếp. Mở tủ lạnh ra, nó mừng rỡ nhận ra còn khá nhiều thức ăn đã sơ chế tẩm ướp qua. Hai phút sau, Minh quay lại với một khay hải sản, thịt đủ loại. Than đã nóng đỏ. Minh bắt đầu nướng.
Hạ Vi vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ánh mắt cũng không nhìn sang đây lần nào. Nhưng khi mùi tôm hùm nướng bắt đầu lan tỏa ra khắp nơi thì nàng có vẻ mất tự nhiên. Minh chỉ cười cười không nói gì… tiếp tục nướng. Nướng xong một tôm hùm, bóc vỏ, bỏ đầu, xiên hai phần thịt đuôi vào que tre, đặt lên đĩa. Minh bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Vi…
– Ăn không? – Minh đưa một que xiên thịt tôm ra trước mặt Hạ Vi.
– Không… – Hạ Vi quay đi, nói.
– Ờ…
Minh gật gật đầu cũng không nói gì thêm. Thản nhiên đưa que tôm lên, cắn một miếng lớn, nhồm nhoàm ăn. Phải công nhận cái hương vị này thật ngon ah. Mùi tôm hùm nướng rất thơm, thịt tôm lại ngọt mà dai… Mới ngày nào, Minh còn nghe chị Ngọc Nga kể trong bàn ăn với cha mẹ… Chị đi sinh nhật bạn, được đãi món tôm hùm. Khi đó chị cũng được ăn lần đầu… mỗi người chỉ có một miếng nhỏ ăn xong còn thòm thèm. Khi đó Minh vừa quét nhà, vừa lắng nghe mà chỉ thầm nuốt nước miếng.
Minh nuốt xuống một cái, hai mắt cũng ánh lên tia thỏa mãn, tay liền cầm luôn xiên tôm còn lại đưa lên miệng. Nhưng miệng nó há ra chưa kịp ngậm lại thì xiên tôm đã bị rút mất.
– Người đâu mà… – Hạ Vi giật lấy xiên tôm vừa ăn vừa làu bàu. – … em không lấy thì anh thật sự ăn hết ah.
– Ha ha… – Minh phì cười, đứng lên bước về phía bếp. – Được rồi. Cứ từ từ ăn, còn rất nhiều.
Hạ Vi không ăn thì thôi, đã ăn thật không chút khách sáo. Nàng bước lại bếp đứng bên cạnh Minh… vừa nướng xong miếng nào là bỏ ngay vào miệng. Nóng thì thổi phù phù tay quạt quạt miệng, còn dậm dậm chân xuýt xoa. Thật là cô nàng cá tính nha.
Minh cũng ăn thêm một ít… Hai đứa vừa ăn vừa nói rất vui. Chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh nam hai tháng trước, không ai nhắc tới, như chưa từng xảy ra.
Đang nói cười vui vẻ chợt Hạ Vy im lặng như nghĩ đến điều gì. Nhìn Minh, Hạ Vi hỏi:
– Giữa anh và mẹ Sơn, cô Phương, dạo gần đây thế nào?
Minh hơi ngạc nhiên khi Hạ Vi hỏi về vấn đề này. Nó nhún vai, nói:
– Bình thường thôi… bà ta sống cuộc sống của bà ta. Anh không quan tâm.
– Anh không quan tâm nhưng người ta rất quan tâm đến anh nha…
Minh hơi nhíu mày chưa hiểu thì Hạ Vi nói tiếp:
– Em không tiện nói nhiều. Em nghĩ anh cũng biết bà ta không có ý tốt với anh…
Minh gật đầu, chuyện này cũng không lạ. Minh nghĩ có lẽ sau lần Hoàng Minh “đột quỵ một cách bất thường”, ông Khánh cũng nghi ngờ nhưng không tìm được bất cứ bằng chứng gì. Nhưng những vấn đề này làm sao Hạ Vi biết được? Mục đích của nàng là gì?
– Anh nên cẩn thận… không những ngoài đường… mà trong trường cũng có thể gặp nguy hiểm.
Hoàng Minh trợn tròn mắt nhìn Hạ Vi:
– Em nói cứ như là thầy bói vậy… Ha ha…
Minh bật cười thật lớn, nhưng nhìn lại Hạ Vi vẫn điềm nhiên nhìn mình như một thằng ngốc.
– Em không phải thầy bói… nhưng có rất nhiều chuyện em biết mà không thầy bói nào biết… đặc biệt, liên quan đến anh.
Thấy Hoàng Minh cười toe toét, ra vẻ không tin. Hạ Vi chỉ đành thở dài im lặng. Nếu đất nước này là một cái hồ nước nơi hầu hết cá nhỏ tìm thức ăn trên bề mặt, thì chỉ những con cá lớn mới biết được mực nước sâu bao nhiêu… Gia đình Hạ Vi kinh doanh chuỗi khách sạn vốn chỉ là một cỗ máy rửa tiền của gia tộc… nghề nghiệp chính là quản lý một đế chế ngầm không chuyện gì không làm. Hai tháng trước sau chuyện đó xảy ra, Hạ Vi bắt đầu chú ý tìm hiểu những thông tin về Hoàng Minh. Trong một lần bà Phương, mẹ kế của Minh đến nhà vào thẳng văn phòng của cha nói chuyện. Phòng làm việc của cha và phòng ngủ của Hạ Vi chia sẻ chung hệ thống điều hòa âm trần. Dù nàng không nghe rõ được tất cả, nhưng vẫn loáng thoáng một số cái tên và địa điểm liên quan đến Hoàng Minh.
– Em chỉ nói vậy thôi… anh tin hay không tùy anh.
Hạ Vi đặt cái đĩa thức ăn xuống, trở lại ghế, tháo dây áo choàng.
– Em nghe ai nói? Thằng Sơn? – Minh bước đến sau lưng nàng, hỏi.
Hạ Vi không quay lại chỉ phì cười:
– Sơn sao… anh ta thì biết gì chứ.
– Vậy tại sao giúp anh… – Minh hỏi tiếp.
Hạ Vi quay lại, ánh mắt nhìn Minh, tay vừa cởi chiếc áo choàng để lộ ra cơ thể hoàn hảo tuyệt đẹp trong bộ bikini đỏ nhỏ bằng lòng bàn tay. Thấy ánh mắt Minh nhìn lướt qua cơ thể mình, Hạ Vy mỉm cười:
– Không vì sao hết… xem như vì bữa ăn khuya hôm nay đi…
Để lại Minh đứng đó nuốt nước miếng, Hạ Vi bước lại sát hồ bơi, nhẹ nhúng bàn chân xuống nước thử độ lạnh. Như cảm nhận cái gì lạ, ánh mắt nàng nhìn chếch về phía ban công lầu một. Nơi đó, có bốn cặp mắt đang lặng lẽ nhìn xuống nơi này… Hạ Vi cười cười, chợt đưa tay ra sau lưng, cởi chiếc áo bơi ra, quay người ném về phía Minh.
Minh đang ngốc trệ nhìn Hạ Vi. Nàng che ngang ngực bằng một cánh tay, hai bầu vú căng tròn lấp ló làm Minh cả người nóng ran lên.
“Nếu anh đủ can đảm thì xuống đây với em…”
Bỏ lại một câu, Hạ Vi nhún người làm một tư thế tuyệt đẹp chúi thẳng vào mặt nước. Dưới làn nước lấp lánh, cơ thể nàng như nàng tiên cá lượn lờ lướt đi thật nhanh. Minh nhìn bóng dáng dưới kia, lại nhìn chiếc áo bơi đỏ nằm dưới chân mình, đũng quần nó chợt nóng lên, dương cao như cột cờ. Hai tay nắm lấy lưng quần, định tuột xuống, chợt Minh dừng phắt lại.
“Nếu anh đủ can đảm…” Tại sao phải đủ can đảm ah?! Mình đâu có ngán thằng Sơn… Vậy tại sao Hạ Vi nói như vậy nha? Minh chợt nghĩ đến điều gì, nó hơi nép người sát vào vách tường bước đến trước vài bước, rồi nhìn lên. Tim gan đều ngay lập tức teo lại… Nó thấy phía trên ban công có bốn cái đầu lấp ló ngó nghiêng tìm kiếm mình.
Minh rón rén quay trở lại, chạy ào lên cầu thang. Ném luôn hình ảnh nàng tiên cá mặc sịp đỏ kia đi… Thật nhẹ nhàng mở cánh cửa, bước vào, đóng cửa lại. Minh leo tót lên giường, đắp chăn, nằm im thin thít như ngủ rồi. Cửa ra ban công còn vang lên tiếng đám con gái nói chuyện hậm hực.
“Bạn có nhìn rõ không?!”
“Sao không rõ, nước trong như thế…”
“Không được… mình phải đi xuống…”
“Mình cũng đi…”
“Không, nên có một người đứng đây canh chứ…”
Cánh cửa bật mở. Tất cả âm thanh đều tắt ngúm ngay lập tức. Tiếng bước chân lại gần. Nệm giường rung động… rồi có bốn cái mũi khịt khịt đảo qua đảo lại hít mùi khắp người Minh. Minh tỉnh lại dụi dụi mắt, ngơ ngác hỏi:
– Ơ… mấy bạn làm gì vậy? Sao không ngủ đi…
– Mới đi đâu về?!
– Có phải xuống dưới bơi không?
Minh thầm nghĩ thì ra từ ban công lầu 1 không thể nhìn thấy chỗ bếp nướng. May là mình không nhảy xuống hồ bơi với Hạ Vi.
– Không. Bơi lội gì giờ này… Mình đi toilet thôi.
– Phì, trong phòng có toilet sao không đi.
Minh gãi gãi đầu ra vẻ xấu hổ, ấp úng nói:
– Do hôm nay ăn đồ bổ quá mà… hơi khó ngửi đó… mình cũng ngại lắm.
– Phì… hi hi…
Bốn đứa Nhật Vi ôm bụng cười vang.
– Ngủ tiếp nha…
Minh nằm xuống, kéo theo trái phải bốn cánh tay ngà ngọc đặt lên bụng… Thật hú hồn.