Hoán mệnh

Chương 26



Phần 26

15h30 trước cửa biệt thự Hoàng Minh…

Nhìn theo cả đám nhét kín chiếc Taxi 7 chỗ đi xa rồi còn nghe tiếng nhao nhao, Minh có chút chán nản. Nó đã hứa với ông Khánh là tuyệt đối không rời khỏi nhà trong mấy ngày nay. Nhưng không phải vì nó không đi được lại ép bạn bè ở nhà chung với mình được… Chiều hôm nay Chủ Nhật, ba đứa Bội Linh đã hẹn mang theo Hoàng Minh đi shopping. Nhật Vi định ở nhà với Minh, nhưng nó khuyến khích nàng đi chơi cùng bạn bè.

Hoàng Minh rất mê shopping không khác gì đám con gái. Minh ban đầu giả vờ ngăn cấm không cho đi… Đến lúc Hoàng Minh nước mắt rưng rưng sắp khóc thì nó đổi ý, cho phép đi với một điều kiện. Hoàng Minh phải hứa không tiếp tục làm chuyện chiếm dụng cơ thể người khác, cũng không được nói với bất kỳ ai khả năng nó có thể xuất hồn ra khỏi cơ thể. Minh chỉ lo thằng lõi này lúc điên khùng nào đó lại nhập vào người Nhật Vi làm đủ thứ chuyện linh tinh. Giao kèo hoàn thành ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/

20h30 tối cùng ngày…

Minh đứng lên, rút điện thoại tiếp tục gọi cho Nhật Vi. Sau lưng nó là một bàn thức ăn vẫn còn nguyên đã nguội lạnh chờ đợi hơn một tiếng trước. Trước khi mọi người đi đã giao hẹn với nhau Nhật Vi và Hoàng Minh về ăn tối trước 7h00.

Minh gọi cho ba đứa Hoàng My. Cả ba đứa đều về đến nhà từ lâu. Theo Hoàng My kể, sau mua sắm ở trung tâm thương mại, cả đám tụ họp ăn kem, sau đó chia tay. Mỗi đứa đều tự đón taxi về. Hoàng Minh và Nhật Vi ngồi xe chung với nhau.

Minh có linh cảm chuyện này không đơn giản. Ngay thời điểm nhạy cảm này, Nhật Vi lại mất tích… Nó thử tự đặt mình vào vị trí của bà Khánh Phương, nếu bà ta không bắt cóc được mình thì lấy gì để uy hiếp ông Khánh. Bất chợt nó nhớ đến cái tin nhắn kia, liền thấy cả người lạnh lẽo…

“Chú ý những người bên cạnh…” Ra là ý này… Không phải là người bên cạnh sẽ gây hại cho nó, mà là bảo mình nên chú ý bảo vệ vì họ sẽ gặp nguy hiểm. Minh vò vò đầu hận đến phát điên. Nó chỉ muốn tìm thấy kẻ nhắn tin kia. Nếu là con gái sẽ phát mông đến sưng lên, con trai thì bóp cổ cho nó lè lưỡi ra thật dài.

Thật ra lúc này nếu tỉnh táo Minh hoàn toàn có thể liên tưởng hai lần nhắc nhở gần đây với lời cảnh báo trước đây của Hạ Vi. Nhưng lần đầu tiên, vì thông tin không đầy đủ nên Hạ Vi nhắc nhở Minh rất mơ hồ không cụ thể bằng hai lần sau. Thật đáng tiếc cả hai lần tin nhắn Minh đều hiểu sai ý… Lần trước chỉ một chút nữa là chết. Lần này nguy hiểm lại không uy hiếp đến Minh.

Minh bấm số điện thoại ông Khánh, ngón tay cũng run rẩy gấp gáp:

– Ba… con nghĩ Nhật Vi có chuyện rồi.

Trái với suy nghĩ của Minh, ông Khánh không hấp tấp, chỉ trầm ngâm một chút rồi nói:

– Nửa tiếng trước ba đã nhận được một tin nhắn nặc danh. Có hình ảnh Nhật Vi và thằng Minh bạn con bị bắt… Sau đó là tin nhắn yêu cầu của Khánh Phương…

– Bà ta yêu cầu giao ra đoạn phim bằng chứng sao? – Minh hỏi gấp.

– Không… Khánh Phương yêu cầu Ba ký bổ sung một điều khoản của Hợp đồng hôn nhân trước đây. – Giọng ông âm trầm. – Chi tiết thì do Luật sư hai bên trao đổi… đơn giản là cởi bỏ ràng buộc đời sống riêng tư giữa cả ba và cô ta… Ba không thể can thiệp vào chuyện cô ta ngủ với ai… ngược lại cô ta cũng không có ý kiến. Điều khoản này sẽ áp dụng lùi ngày từ đầu tháng… tức là đoạn video trong tay ba cũng trở thành vô giá trị. Thậm chí nếu tiếp tục đem nó ra, Khánh Phương còn có thể kiện ba xâm phạm chuyện riêng tư của cô ta.

– Chuyện này… chuyện này hợp pháp sao? – Hoàng Minh lắp bắp.

– Nếu xét về Luật Hôn nhân Gia đình thì không đúng, cũng không hoàn toàn sai… Vì ngoại tình có thể là lý do để đơn phương yêu cầu ly hôn, nhưng không phải là yếu tố quyết định quan hệ hôn nhân vô hiệu.

– Nhưng xét theo Luật Dân sự thì hoàn toàn bình thường… Đã là thỏa thuận giữa hai bên, miễn không bên nào kiện cáo thì pháp luật không thể can thiệp.

Minh yên lặng nghiền ngẫm những lời ông Khánh vừa nói.

– Sau khi ký điều khoản này… Khánh Phương sẽ không còn sơ hở. Ngoại trừ bước cuối cùng… – Giọng ông Khánh trầm trọng chán nản.

Điện thoại đã tắt, Minh vẫn bần thần, miệng lưỡi khô khốc thì thào nói:

“Phải hy sinh nửa gia sản sao?!”

Theo hợp đồng hôn nhân của ông Khánh và Khánh Phương, nếu ông Khánh đơn thân yêu cầu ly dị thì phải dùng một nửa gia sản của ông để đền bù danh dự cho bà ta. Minh không biết một nửa gia sản của ba Hoàng Minh là bao nhiêu?! Với nó cứ gì mà bị lấy một nửa đã là rất nhiều. Lần đó khi còn lang thang ngoài đường, nó được một người đàn ông tốt bụng cho một gói xôi. Chưa kịp ăn thì nó bị ba thằng con trai cao lớn hơn mình… ép đòi nó chia một nửa gói xôi. Minh không đồng ý. Thế là lao vào đánh nhau đến chảy cả máu mũi… Minh nhỏ con hơn nhưng liều mạng làm ba đứa kia ngán đòn bỏ đi. Hôm đó nó được ăn một món xôi pha lẫn máu… lại rất ngon.

Minh siết chặt tay kêu răng rắc.

“Dám động đến Nhật Vi… đừng nói nửa gia sản này, mà nửa gói xôi thằng này cũng không cho…”

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/

Trong một căn phòng tồi tàn toàn mùi ẩm mốc. Trên tấm nệm đầy bụi bặm, một nam một nữ bị trói cứng hai tay ngược vào nhau.

Nhật Vi hơi nhíu mày, hít sâu một hơi liền ho sặc sụa, tỉnh lại. Nàng nhận ra mình ở một nơi lạ lẫm, miệng chằng cứng bởi dây vải không thể kêu la. Nhật Vi cố ngoái lại sau lưng nhận ra mái tóc dài của Hoàng Minh đang rũ xuống che khuất khuôn mặt.

“Ưm… ưm…”

Nhật Vi cố lắc lắc hai cánh tay mình, để Hoàng Minh tỉnh lại, nhưng hắn cứng đờ không có phản ứng. Nàng muốn ngồi dậy, nhưng Hoàng Minh quá nặng, hai cánh tay lại không sử dụng được, đành chịu nằm nghiêng như vậy.

Ngoái đầu nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, Nhật Vi thấy trời đã tối. Vậy là nàng và Hoàng Minh đã bị bắt gần ba tiếng đồng hồ. Hình ảnh cuối cùng của Nhật Vi là trong chiếc taxi xanh. Người tài xế đang lái xe bất ngờ lấy ra một cái mặt nạ phòng độc tự đeo cho mình. Nhật Vi và Hoàng Minh còn ngạc nhiên thì từ trong lỗ gió máy lạnh bắt đầu phun ra hơi khói màu trắng, chớp mắt đã ngập tràn cả xe. Hai mắt Nhật Vi mơ hồ cả người bủn rủn rồi ngã chúi vào Hoàng Minh.

“Biến thái… Biến thái…”

Nhật Vi nghe được ở đâu đó có tiếng phụ nữ kêu ré lên. Rồi có tiếng chạy bộ huỳnh huỵch, la hét khắp nơi…

Nhật Vi lại cố thử lay lay hai cánh tay bị trói chặt, rồi dùng gót chân đá ngược ra sau thật mạnh… Vậy mà tên Hoàng Minh này vẫn cứ trơ trơ… Tại sao hắn có thể ngủ say như vậy nhỉ? Nhật Vi chợt cảm nhận bàn tay của Hoàng Minh… rất lạnh. Tại sao tay hắn lạnh như vậy? Tay đàn ông luôn ấm áp hơn tay phụ nữ, nhưng Nhật Vi cũng chưa gặp người phụ nữ nào có bàn tay lạnh như vậy… À không, lần Minh ngủ gật trong bồn jacuzzi khi đó nàng cũng phát hiện tay anh rất lạnh.

“Hít…”

Bất ngờ lúc này Hoàng Minh cử động, hắn hít sâu một hơi liền ho sặc sụa vì lớp bụi trên nệm chui vào mũi.

“Ưm… ưm…”

Nhật Vi lay lay hai cánh tay mình ra hiệu cho hắn. Hoàng Minh ngoái đầu lại nhìn, miệng cũng bị chằng cứng không nói được gì. Hắn bắt đầu ngồi dậy, kéo theo cả người Nhật Vi. Hai đứa ngồi tựa lưng vào nhau, nhìn hai chân mình bị trói chặt, lại nhìn quanh, rồi yên lặng. Nhật Vi run run bắt đầu thút thít khóc.

Không nói chuyện được, Hoàng Minh cũng không biết phải trấn an Nhật Vi thế nào. Nó thật ra đã tỉnh lại trước cả nàng. Hai chân bị trói, hai tay hai người còn bị trói ngược vào nhau. Giờ phút này nếu là một người khác, có lẽ chỉ có thể ngồi yên đó cầu trời khấn phật… Nhưng Hoàng Minh có một khả năng không ai có thể làm…

Mười phút trước đó…

Hoàng Minh để linh hồn xuất ra ngoài, bồng bềnh trong không khí, bay xuyên qua vách tường, ra ngoài. Bên ngoài có ba người đàn ông trung niên, đang ngồi nhậu. Bọn chúng đang bàn tính gì đó mà cười hô hố ra vẻ rất khoái trá.

Hoàng Minh cũng không để ý nhiều. Nó bay lên cao hơn, xuyên qua mái nhà, nhìn xuống có chút thất thần… Nó không nhận ra nơi này, dày đặc những mái nhà bằng tôn hoen gỉ san sát ọp ẹp… Nó còn nghe được tiếng chửi rủa văng tục, tiếng ca hát, rồi âm thanh bì bõm như có người lội nước…

Hoàng Minh bay theo âm thanh đó. Nó lại xuyên xuống mái tôn ngôi nhà cách đó vài bước chân, vừa nhìn xuống liền muốn quay người bỏ đi. Không ngờ âm thanh bì bõm nó nghe được là một gã đàn ông đang ngồi cầu. Tên đó có vẻ đang rất hưởng thụ, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn cầm điện thoại chơi rắn săn mồi. Hoàng Minh cảm giác rất kinh tởm, nhưng nhìn cái điện thoại trong tay gã đàn ông đó, nó bấm bụng lao xuống.

“Mẹ ơi… thối quá…”

Hoàng Minh rút điếu thuốc cháy dở trên môi ném đi, nó rất ghét mùi thuốc lá. Nhưng mùi thối của nơi này thật làm nó buồn nôn. Nó nín thở. Bấm số điện thoại của Minh, nó áp điện thoại lên tai.

“Alo, ai đó?”

Nghe giọng Minh vang lên bên kia, Hoàng Minh mừng rỡ quên mất mình đang nhập thể một gã đàn ông trung niên.

– Em nè… Anh tới đây cứu em với chị Vi nhanh nhanh đi…

“Em nào? Anh có nhầm số không vậy?” – Minh bên kia đầu dây chắc cũng nhảy dựng lên vì nghe một giọng đàn ông ồm ồm lại cố làm ra vẻ ẻo lả.

– Là em… Hoàng Minh… trời ơi…

“Hoàng Minh. Hoàng Minh thật sao? Mày đang ở đâu? Nhật Vi có sao không?”

– Em… em đang ở trong một cái toilet… toàn mái tôn… thúi lắm… ngoài ra… em cũng không biết mình đang ở đâu nha.

“Ặc… Mở GPS lên thằng ngu…”

– Cái điện thoại này… không có GPS ah. – Hoàng Minh nhìn cái điện thoại cục gạch trong tay nhăn nhó nói.

“Đi ra ngoài… xem địa chỉ… nhanh…”

– Ờ… chờ chút…

Hoàng Minh đứng dậy… cảm giác nhớp nhớp dưới mông đít làm nó kinh tởm không chịu nổi. Nhưng bảo nó tự chùi đít cho lão già này thì nó thà chết cũng không làm. Thế là cái quần short kéo căng giữa hai chân chàng hảng, nó mở cửa đi ra ngoài. Căn nhà ọp ẹp bề bộn đủ thứ đồ lỉnh kỉnh như một bô rác phế thải… cũng không có người nào khác. Hoàng Minh mở cửa nhà trước, bước ra ngoài… kỳ lạ, trước căn nhà này cũng không có địa chỉ.

Hoàng Minh làm sao biết được nó đang ở trong một khu ổ chuột Quận 8. Nhà cửa ở đây toàn bộ là lấn chiếm bờ sông mà dựng lên. Nhà đã không được công nhận pháp lý thì làm sao có địa chỉ?

“Á… Biến thái… Bà con ơi… biến thái…”

Bất ngờ một âm thanh phụ nữ hô hoán làm Hoàng Minh giật bắn cả người. Nó quay lại, bà ta nhìn thứ sù sì đung đưa giữa chân nó, liền kêu hét còn to hơn. Nó bối rối sợ hãi muốn thoát ra khỏi cơ thể này… Nhưng ánh mắt chợt thấy trong tay người phụ nữ đang cầm một cái điện thoại loại tốt hơn thứ của nó. Hoàng Minh liền nhào tới giật lấy… Thường ngày ở nhà sợ nó buồn, Minh đưa cho nó một cái điện thoại để giải khuây, cũng không khác thứ nó đang cầm trong tay là mấy.

– Nó sàm sỡ tui… mẹ nó…

– Biến thái… Đánh bỏ mẹ nó đi…

Hai ba người đàn ông lao đến vây quanh một gã đàn ông quần tụt đến mắt cá chân đang lồm cồm chổng mông lên mà bấm bấm điện thoại… Xong rồi…

– Cái gì vậy… sao đánh tui… đau… á…

Linh hồn Hoàng Minh thoát ra bay đi bỏ lại phía sau vang lên tiếng la hét ai oán thấu tận trời xanh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...