Hoán mệnh
Chương 28
Năm phút sau…
Hoàng Minh và Nhật Vi áo quần mặc lại nghiêm chỉnh, ngồi trên nệm, tựa lưng vào vách tường. Hai đứa bị trùm kín đầu bằng hai bao vải, tay chân đều trói chặt, nhưng tách ra không trói ngược vào nhau như ban đầu.
Trải qua vài phút hoang lạc ngắn ngủi, giờ lại bị trùm kín cả đầu hai đứa đều lo lắng bất an. Hai đứa đều suy đoán xem người ‘khách hàng’ trong lời ba gã kia là ai?
“Ầm” – Âm thanh cửa mở bung ra làm hai đứa giật thót mình. Vài tiếng bước chân nặng nề vang lên, xen kẽ trong đó là tiếng cộp cộp của một đôi giày cao gót.
– Ah… làm gì… – Hoàng Minh bất ngờ bị ai đó túm lấy, nó la hoảng.
– Hoàng Minh… thả nó ra… các người làm gì?! – Nhật Vi hoảng hốt kêu lên.
– Không có việc gì… nó chỉ đi có việc một chút là trở lại thôi… – Giọng nói của gã đàn ông lớn tuổi vang lên.
– Không… không được… – Nhật Vi vùng người muốn đứng lên níu Hoàng Minh lại.
Hoàng Minh giãy người thật mạnh thoát ra, nhoài người về phía Nhật Vi. Chạm đến đầu nàng nói nhỏ:
– Đừng sợ… Anh Minh sắp tới rồi.
Vừa dứt lời, cả người nó bị giở bổng lên. Mang đi ra ngoài.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
10h30 tối cùng ngày…
Trong gian nhà gỗ ọp ẹp, vách tường thắp sáng bằng rất nhiều cây nến lập loè bất định. Kệ gỗ bàn thờ nghi ngút nhang khói như vang ra âm thanh rầm rì như có vô số âm hồn đang tụng niệm… Trên nền đất, Hoàng Minh hai mắt nhắm nghiền nằm yên không chút cử động. Madif cầm trên tay hũ tro bột trắng vừa lầm rầm đọc chú vừa rải bột lên nền đất xung quanh người Hoàng Minh. Bên cạnh đó, Khánh Phương và Hằng Kiểm đứng yên lặng quan sát.
Mục tiêu của lần bắt cóc này dĩ nhiên là Nhật Vi, nhưng bắt được thằng thanh niên tên Hoàng Minh này lại là món quà bất ngờ. Khánh Phương rất không cam tâm vì những kế hoạch đều thất bại… Và đêm nay có lẽ tất cả những câu hỏi bí ẩn đó đều được giải đáp. Câu trả lời đang nằm trong cơ thể tên thanh niên kia.
Madif khoanh chân ngồi xuống, vị trí ngay trên đầu Hoàng Minh. Hai tay bắt đầu bắt quyết, những ngón tay bấm ấn bất ngờ điểm mạnh lên trán Hoàng Minh. Cơ thể Hoàng Minh như có một dòng điện chạy qua, run rẩy kịch liệt.
Hằng Kiểm nhìn cảnh tượng này cũng giật thót cả người. Hắn luôn xem thường những trò mê tín dị đoan. Đối với Hằng Kiểm, những gã thầy bùa này nói cho hoa mỹ là cầu phúc tiêu họa, còn nói cho trắng đen là lừa gạt lòng tin kiếm tiền mà thôi. Hằng Kiểm không lạy trời, không thờ phật. Hắn chỉ tin vào nắm đấm và khẩu súng của mình. Nhưng hôm nay hắn đang chứng kiến một chuyện khó tin đang diễn ra trước mắt. Thậm chí nếu không biết rõ là thằng nhỏ kia là bắt cóc đem tới thì hắn còn nghĩ là nó đang hợp tác với Madif để lừa tiền.
Madif rút tay về, cơ thể Hoàng Minh liền lặng yên trở lại. Ông ta lau mồ hôi trán, nhìn Khánh Phương, nói:
– Linh hồn bên trong cơ thể này đã bị tôi phong ấn, trong tình trạng vô ý thức. Tôi có thể nhận ra linh hồn này và cơ thể này vốn không sinh ra cùng nhau.
Khánh Phương nhìn qua Hằng Kiểm, có chút nôn nóng chờ Madif nói tiếp.
– Vì linh hồn này đã bị một lần tách đi phần ký ức nên tôi không thể khẳng định đây trăm phần trăm là linh hồn của Hoàng Minh.
– Tách ký ức… không phải trước đây chúng ta đã làm vậy với Hoàng Minh sao? – Khánh Phương nói nhanh, lòng hồi hộp.
Những lá bùa trong bộ drap của Hoàng Minh vốn dùng để bóc tách ký ức khỏi linh hồn của hắn. Khi một người trong giấc ngủ sâu là thời điểm ký ức hỗn loạn thiếu kiểm soát nhất. Cũng phải mất vài tháng thời gian Madif mới chờ được sự liên kết giữa ký ức và linh hồn Hoàng Minh yếu ớt nhất mà ra tay. Trước đây, Khánh Phương không muốn sau khi hại chết Hoàng Minh, lại bị ông Khánh tìm ra đầu mối và trả thù. Dù sao trên đời này không chỉ Madif mới có khả năng tiếp xúc triệu hồi linh hồn người chết.
– Đúng. Vì thế tôi mới nói khả năng này rất cao. Nhưng vì một điều tôi vẫn không thể xác định hoàn toàn… – Madif hơi nhíu mày.
– Là điều gì?
– Linh hồn nó có chút thay đổi… Cung con cái của nó trước đây rất mờ nhạt… giờ lại sáng lên rồi. Thật khó hiểu.
Không để Khánh Phương tiếp tục nghiền ngẫm, Madif nói tiếp:
– Cơ thể của thằng nhỏ này lại càng kỳ lạ… Tôi nói theo đạo giáo cho cô dễ hiểu… người ta nói con người có tam hồn, thất phách… Thất phách có thể hiểu đơn giản bảy vị trí của lỗ sinh khí trụ, trấn giữ hồn người là bảy lỗ trên mặt: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng. Nhưng cơ thể này lại có thêm một khiếu trên đỉnh đầu, có thể do chịu ngoại lực thiên nhiên lại không chết, như mưa đá rơi trúng, sét đánh trúng… Nói cách khác, linh hồn của kẻ này có thể tự thoát ra ngoài… Dĩ nhiên với điều kiện nó biết cách làm điều đó.
Ra là vậy… Khánh Phương bắt đầu kết nối những sự kiện. Linh hồn chính gốc của cơ thể này đã xuất khiếu trong lần tai nạn ô tô. Vô tình nhập vào cơ thể Hoàng Minh khi đó được Madif thi phép đang trong tình trạng mở khiếu toàn thân. Sau đó có lẽ nó không tự thoát ra được nữa… còn linh hồn của Hoàng Minh không có ký ức mơ mơ hồ hồ không nơi nương tựa bay ngang một cơ thể vô hồn liền ở lại.
Như hiểu được Khánh Phương đang nghĩ gì, Madif giải thích tiếp:
– Linh hồn một người bình thường rất khó tồn tại lâu dài trong cơ thể một người khác… Nếu gặp người vía nhẹ hơn mình thì có thể nhập vào, thậm chí chi phối hành động của người đó. Nhưng không quá lâu liền bị thất khiếu cơ thể người đó đẩy ngược ra ngoài. Muốn ở lâu dài trong cơ thể người khác thì hai cơ thể này phải…
Madif nói huyên thuyên làm đầu óc của Khánh Phương, Hằng Kiểm đều lùng bùng không hiểu nổi.
– Tôi có thể rút hồn phách nó ra ngay bây giờ, rồi phong ấn khiếu thứ tám, không cho hắn trở lại. – Madif nói giọng lạnh nhạt như nói về một con gà cần cắt tiết.
– Không… Sáng mai tôi phải trả nó về nguyên vẹn cùng con bé kia… đã giao hẹn như vậy.
Khánh Phương xua xua tay. Đem thằng nhóc này đến đây cô thật sự chỉ muốn giải đáp những thắc mắc của mình… Cô chưa nghĩ đến khả năng mình có thể làm gì với nó sau đó.
“Reng…” – Điện thoại Khánh Phương chợt reo vang.
Khánh Phương hơi nhíu mày, linh cảm như có chuyện không tốt xảy ra. Cô nhấc điện thoại nghe.
– Sao? Các ngươi… KHỐN KIẾP…
Khánh Phương bất ngờ gầm lên giận dữ, đập mạnh điện thoại xuống đất. Hằng Kiểm và Madif đều nhíu mày nhìn cô. Gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương vặn vẹo kìm nén, nhìn Hằng Kiểm nói:
– Cảnh sát vừa ập vào cứu được con bé kia.
Khánh Phương nhìn về phía Hoàng Minh, hít sâu một hơi, nói tiếp:
– Cũng may chúng ta còn nó. Nhưng giá trị trao đổi lần này đã rất thấp… Tôi đoán lão Khánh không biết trong cơ thể này là linh hồn con trai lão… Thằng Hoàng Minh giả kia chắc chắn sẽ không nói.
– Vậy… chúng ta nói cho lão biết. – Hằng Kiểm nói.
Khánh Phương lắc đầu, nói:
– Không. Ta nói lão sẽ không tin… Chúng ta càng không có cách chứng minh.
– Không sao. – Khánh Phương nói tiếp. – Giá trị thấp không phải là vô giá trị. Ít ra trong mắt thằng Hoàng Minh giả kia, cơ thể và linh hồn này rất quan trọng. Nếu không nó đã không đem tên này về nhà.
Khánh Phương đưa tay ngăn lời Hằng Kiểm, cô quay sang Madif hỏi:
– Tôi muốn biết ông có khả năng… khống chế cơ thể nó không?
Hằng Kiểm có chút không hiểu, nhìn Khánh Phương. Madif lại không tỏ ra ngạc nhiên, ông ta nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:
– Được. Nhưng không quá lâu… Đại khái khoảng 5 phút gì đó thôi.
Ánh mắt Khánh Phương lóe sáng hiện lên sát cơ lành lạnh, nói:
– Vậy là đủ rồi. Khi thời điểm đến, tôi muốn ông khống chế cơ thể nó, ra tay giết Hoàng Minh.
– Được thôi…
Hằng Kiểm nhìn Khánh Phương lại nhìn Madif, hắn cảm thấy như hai người này nên lạc từ hành tinh khác đến đây. Họ đang nói đến một điều mà hắn cho rằng không bao giờ có thể xảy ra. Khống chế một người ra tay giết một người khác sao? Nếu chuyện này thực hiện được thì không phải đám sát thủ đều đến lúc giải nghệ rồi.
Madif nhìn thấy nét ngờ vực trong mắt Hằng Kiểm, ông chỉ nhếch mép cười lộ ra hàm răng đen nhẻm kinh tởm. Ông ta đặt trên ngực Minh một tấm giấy vàng, loại giấy thường dùng để vẽ bùa. Trích lấy máu trên mười đầu ngón tay Hoàng Minh rồi vẽ những chữ ngoằn ngoèo trên tờ giấy. Rồi ngồi xuống tay đặt lên tờ giấy lầm rầm đọc chú ngữ.
Công việc này như rất lâu… lâu đến mức Hằng Kiểm mất kiên nhẫn muốn quay sang Khánh Phương mà hỏi. Nhưng vẻ mặt Khánh Phương rất chuyên chú, không hề sao nhãng quan sát.
Madif chấm dứt đọc chú. Ông ta cầm tờ giấy lên. Thật nhẹ nhàng cẩn thận gấp tờ giấy lại hai lần chiều ngang, thêm hai lần chiều dọc thành một hình vuông… bắt đầu dùng tay xé. Bỏ đi phần viền thừa xung quanh, trong tay Madif có một xấp giấy nhỏ hình người chồng lên nhau, có tay có chân, có đầu… Là một xấp chín hình nhân bằng giấy. Madif cắn vỡ đầu ngón tay mình, chấm một giọt máu lên vị trí đầu của xấp giấy hình nhân. Kỳ lạ khi ông mở ra, cả chín hình nhân người giấy đều có một chấm máu nhỏ cùng một vị trí, cùng một kích thước như được cẩn thận dùng cọ nước mà vẽ lên.
Madif vung tay lên, những hình nhân như có từ tính thu hút đều tự rơi xuống đúng vị trí của mình trên cơ thể Hoàng Minh. Bốn con trên hai tay hai chân, một trên trán, một dưới cằm, một trên bụng, hai trên hai vai. Madif bắt đầu đọc chú ngữ…
Lần này Hằng Kiểm và Khánh Phương đều thấy quanh người mình lạnh lẽo, những cây nến trong nhà chập chờn nhấp nháy liên tục. Chợt Khánh Phương mở to mắt, hoảng sợ che kín miệng mình. Hằng Kiểm cả người rung động, tay vô thức xoa xoa hai mắt mình. Hai người đang chứng kiến một điều chỉ có thể hình dung bằng hai từ phép lạ… Chín con hình nhân bằng giấy theo lời đọc lầm rầm của Madif đang rung động, rồi từ từ mờ đi… Không phải màu sắc chúng phai nhạt đi, mà là chín con hình nhân giấy phân bổ khắp người Hoàng Minh đang từ từ trong suốt… rồi biến mất. Như đã ngấm sâu vào trong da thịt Hoàng Minh, không thể nhìn thấy từ bên ngoài.
Madif đứng dậy, người hơi lảo đảo như vô cùng mệt mỏi. Ông ta nói:
– Khi tôi muốn kiểm soát cơ thể nó… khoảng cách càng gần thì sức mạnh của nó càng nhiều. Có thể chọn bất cứ nơi nào ngoài những nơi thờ cúng có thần giữ cửa, kính chiếu ma… và cả căn nhà Hoàng Minh đang ở hiện nay cũng không được…
– Tại sao ở nhà nó không được? – Khánh Phương khó hiểu hỏi.
– Tôi không biết. Nhưng hơn mười ngày nay, căn nhà đó như phủ trong sương mù… có lẽ ông Khánh đã thỉnh về thứ gì đó khá lợi hại.
Khánh Phương nhíu mày thật sâu, rồi gật đầu. Trước khi đi, ánh mắt cô nhìn Madif có chút mâu thuẫn, rồi thở dài quay người đi ra khỏi nhà. Hằng Kiểm cúi xuống, giở bổng cả người Hoàng Minh đặt lên vai. Hắn vừa quay người đi thì Madif bước đến nói vừa đủ hai người nghe:
– Trong vòng một tuần, anh không rời khỏi cô ta… Anh sẽ khó thoát khỏi cái chết.
– Là sao? – Hằng Kiểm hai mắt sắc lạnh nhìn ông ta. – Ông hăm dọa tôi sao?
– Không… Đó là tai kiếp của anh. Không liên quan đến tôi.
Hằng Kiểm mím môi im lặng, không nói gì, đem theo Hoàng Minh đi ra ngoài. Cánh cửa gỗ đóng sập lại vang lên âm thanh khô khốc.