Hoán mệnh
Chương 33
Trưa hôm sau…
Minh tan học vừa ra khỏi trường, một chiếc Rolls – Royce đã chờ sẵn. Minh để Hoạt Hữu ngồi xe của anh Dũng đi theo sau, còn mình thì bước lên xe ông Khánh.
Vừa bước lên xe, Minh hơi bất ngờ nhận ra bên trong còn một người nữa. Đó là người đàn ông mang quân hàm Trung tá tại trụ sở cảnh sát, nhưng ông ta hôm nay ăn mặc thường phục đơn giản. Ngồi ở băng ghế đối diện với ông Khánh, thấy Minh vào xe, ông mỉm cười.
– Cháu chào chú ạ. – Minh lễ phép chào.
– Chào cháu. Hôm nay chú có một số thông tin đang cần ý kiến của cháu đây… – Ông ta nửa đùa nửa thật nói.
– Hi hi… chú làm cháu xấu hổ đấy. – Minh gãi đầu cười xòa.
– Ha ha… chú nói thật đấy. Cháu đã nhiều lần đều đưa ra góc nhìn rất mới lạ…
– Dạ, chắc do cháu may mắn thôi…
Ông Khánh nhìn con trai đối đáp dõng dạc tự nhiên lại lễ phép với người lớn, ông rất hài lòng. Chả bù với lúc trước, ai hỏi cái gì nó cũng lí nhí trả lời, ỏn ẻn như con gái làm ông tức điên cả người. Như người ta nếu có mỗi một thằng con thừa kế là phải thường xuyên mang nó đi theo mình. Tạo cơ hội cho nó tiếp xúc với mọi mặt xã hội, tự tin trước mọi người. Nhưng trước đây, chẳng bao giờ ông đủ tự tin mang Hoàng Minh đi nơi này nơi nọ. Đi với nó, ông cảm thấy ai cũng nhìn mình với ánh mắt thương hại làm ông phát điên.
Hai chiếc xe bắt đầu nối đuôi nhau lăn bánh. Minh nhận ra tài xế đang lái lòng vòng mà không đi theo hướng cố định.
Người cảnh sát mang hàm Trung tá tên Hiển, ông bắt đầu mở laptop đưa ra trước mặt ông Khánh và Minh.
– Đoạn video của bà Khánh Phương được gửi theo dạng tin nhắn Facebook lúc 23h34 ngày 26/10 từ một thanh niên mười bảy tuổi… tên Nguyễn Thanh Lộc, công nhân nhà máy may mặc Đại Đông.
Màn hình hiện lên một gương mặt thằng con trai hốc hác, hai mắt híp lại thành một đường thẳng. Nếu Khánh Phương ở đây, cô sẽ hận tên nhỏ mọn này đến thấu xương. Nó cũng chính là tên té ra trước đầu xe ô tô của cô…
– Tin nhắn được gửi cho người bạn của Lộc tên Nguyễn Đình Toại, 21 tuổi, là anh bà con với Lộc, hắn cũng là dân ngoại tỉnh, đang ở trọ ở Gò Vấp, không có nghề nghiệp rõ ràng. Chúng tôi đã triệu tập tạm giam Toại… hắn trước mắt sẽ đối mặt với tội danh truyền bá phát tán hình ảnh gây xúc phạm tổn hại danh dự người khác.
– Sau khi tin nhắn gửi đi khoảng mười phút thì có người ghi nhận đám cháy phát ra từ bên trong phòng trọ của Lộc. Phòng trọ của Lộc có năm người, thêm tám người khác từ phòng trọ cùng dãy, tổng cộng là mười ba người chết. Nguyên nhân tử vong của mười ba nạn nhân đều như nhau… Chết do hít lượng lớn khí CO vào phổi gây cạn dưỡng khí hôn mê sâu… Sau đó mới bị thiêu cháy.
Màn hình hiện lên hình ảnh của một tử thi đen thui co quắp… Ông Khánh nhíu mày nhìn tránh đi nơi khác, lại phát hiện Hoàng Minh lại cứ chăm chú nhìn, còn cúi đầu tới nhìn cho kỹ. Ông tự nhủ không hiểu con mình từ lúc nào lại gan dạ đến như vậy ah.
– Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy một số người bị nứt xương, trật khớp, đặc biệt có người còn bị đánh gãy hai xương lồng ngực… So sánh với đoạn video bị phát tán trên mạng, lại đúng là người thanh niên đang thực hiện giao hợp với bà Phương. Còn những người khác ở chung phòng trọ bên kia có lứa tuổi cao hơn phòng của Lộc đều ít nhiều bị chấn thương khá nặng.
– Điều này hoàn toàn khớp với lời khai của bà Khánh Phương… Năm tên trẻ hoàn thành hành vi giao cấu với bà xong mới đến tám tên kia phát hiện lao vào. Khi tên đầu tiên đang thực hiện, thì người tài xế của bà là Đỗ Minh Hằng, ba mươi sáu tuổi lao vào cứu.
– Theo lời khai của Hằng, hắn nhận có đánh một số thanh niên, nhưng tất cả đều còn sống tỉnh táo khi hắn rời đi… càng không nhận mình phóng hỏa… Cứu được bà Khánh Phương xong liền lái xe đưa về… về đến nhà khoảng 00h55 phút sáng, tự mở cửa vào không có người chứng kiến.
– Theo kết quả điều tra Đỗ Minh Hằng, biệt danh Hằng Kiểm trước đây từ năm 1998 đến 2008 làm Kiểm Lâm rừng quốc gia Tây Ninh. Khu vực thường xuyên đụng độ với tội phạm nên hắn rất giỏi võ, lại là một tay súng thiện xạ. Đầu năm 2009, đơn vị nhận được đơn xin xuất ngũ của hắn… được biết hắn đi theo bảo vệ cho một vị lãnh đạo cấp cao, nhưng không có thông tin cụ thể…
– Đó là ông Định, Huỳnh Quốc Định…
Ngay lúc này, ông Khánh lên tiếng. Cái tên kia vừa nói ra, ông Hiển liền im lặng một lúc không nói được lời nào. Minh ngồi bên cạnh hơi nhíu mày cố nhớ lại từ trong ký ức của Hoàng Minh. Nếu hỏi về nam ca sĩ Kpop Hoàng Minh sẽ kể vanh vách vô số cái tên, thậm chí cả năm sinh. Nhưng nó lại không quan tâm đến chính trị, dù vậy cũng loáng thoáng có nhớ đến cái tên này… dường như là một quan chức rất cao, thường xuyên phát biểu, được phỏng vấn trên truyền hình.
– Vâng, cảm ơn thông tin của ông… – Giọng ông Hiển có chút khàn đặc nói.
Ông Hiển cởi nút áo cổ cho thoải mái, đằng hắng một tiếng, nói tiếp:
– Sau đó không rõ lý do từ hai tháng trước Hằng Kiểm lại trở thành lái xe của bà Khánh Phương. Đối tượng trực tiếp chúng tôi nghi ngờ là Hằng Kiểm, cậu ta hoàn toàn đủ khả năng ra tay đánh gục cả đám thanh niên, sau đó dùng xăng và vật liệu gây khói độc đốt lên để làm nạn chân chết ngạt.
– Khả năng rất cao là bà Khánh Phương vì trả thù bị làm nhục đã ra lệnh cho Hằng Kiểm thực hiện.
– Chúng tôi có lệnh tạm giữ người phục vụ công tác điều tra. Cả tổ chuyên án chúng tôi từ chiều tối hôm qua sáng hôm nay liên tục áp dụng đủ loại kỹ thuật chi phối tâm lý khai thác lời khai, nhưng hai người này tâm lý đều rất vững vàng. Chúng tôi gần như bế tắc không tiến thêm được bước nào.
Minh ấp úng mấy lần, quyết định hỏi:
– Cháu xin phép hỏi… Tại hiện trường vụ cháy có tìm được cái điện thoại nào không?
– Toàn bộ bị nấu chảy trong lửa… như là thủ phạm cố tình châm xăng vào đó mà đốt. – Ông Hiển lắc đầu, nói.
– Vậy điện thoại của tên Toại… – Minh hỏi tiếp.
– Có tìm thấy. Đúng là đoạn được phát tán lên mạng. – Ông Hiển gật đầu.
– Ý cháu là đoạn video gốc kia… vì đoạn video trên mạng đã bị chỉnh sửa… Cháu chưa xem kỹ, nhưng phát hiện ít ra có 2 đoạn cắt nối. – Minh nói.
– Haizz… Tài khoản Facebook của hắn đã xóa toàn bộ nội dung tin nhắn. Muốn tìm được nội dung phải có yêu cầu của toà án gửi cho văn phòng đại diện Facebook tại Singapore. Chuyện này rất mất thời gian đấy. – Ông Hiển gật đầu, thở dài nói.
– Cháu nghĩ không cần liên hệ Facebook đâu… Cháu xin phép suy đoán chủ quan một chút, chú xác nhận giúp cháu. Nếu Toại là kẻ không có việc làm cố định, đang ở trọ, chắc điện thoại mà hắn đang dùng cũng là loại rẻ tiền, dưới trung cấp.
Minh ngừng lại nhìn ông Hiển, ông nhìn lại màn hình máy tính, gật đầu xác nhận:
– Đúng, loại hắn dùng khá phổ biến, giá rẻ, có thể lướt mạng tạm ổn.
– Một chiếc điện thoại như vậy theo cháu nghĩ hẳn không đủ khả năng cắt ghép video… – Minh nói tiếp.
– Ý cháu là… Toại còn một cái máy tính. – Ông Hiển nói.
– Chưa chắc là máy của hắn, có thể là mượn dùng trong khu nhà trọ, hoặc có thể ra thuê phòng máy… khả năng sau ít hơn, vì phòng máy thường khá đông người.
– Nhưng… dù tìm được đoạn video gốc thì vẫn không chứng minh được kẻ giết người.
Minh trầm ngâm một chút, rồi xoay laptop của ông Hiển lại cho ba người đều thấy. Nó chọn file video mà ông Hiển mở sẵn…
“Ưm… ôi…”
Âm thanh rên rỉ của Khánh Phương liền vang vọng trong xe. Ông Khánh và ông Hiển vẻ mặt đều mất tự nhiên, nhìn màn hình một lúc, nhìn qua Minh thì thấy nó chống cằm xem say sưa… Chậc chậc, thật là mê người ah.
“Ôi… ưm…”
Đến lúc hai ông già đã nhịn không nổi nữa, vừa muốn phát tác thì Minh bấm pause dừng video lại.
– Lập luận của cháu dựa trên cái này.
Ngón tay Minh chỉ vào góc màn hình, nơi đó có hai hình chữ nhật nhạt nhạt, nếu không chú ý sẽ không thấy.
– Đây là hiện tượng giật video khi chất lượng đường truyền kém… Ý cháu muốn nói là đoạn video này không phải quay vào điện thoại rồi mới gửi đi, mà nó vốn là video chat thoại được thao tác lưu lại…
– Dựa trên lời khai của bà Khánh Phương, khi đó năm đứa trẻ tuổi nhóm Lộc đã làm xong chuyện… thì nhóm tám đứa lớn xông vào phòng… tức là nhóm Lộc vừa ngồi xem vừa show video cho bạn cùng xem.
– Sau đó theo lời khai là khi tên đầu tiên đang cưỡng bức bà Phương, Hằng Kiểm xông vào… Từ vị trí góc quay của video cho thấy, Lộc ngồi gần sát cửa… nếu Hằng Kiểm vào với kinh nghiệm quan sát của hắn khó có thể bỏ qua chi tiết có kẻ đang dùng điện thoại ghi hình… Nếu gã đã không thấy, tức là Lộc rất có thể ngồi cùng phía với bản lề của cánh cửa… Nếu trong cơn tức giận, sức lực như Hằng Kiểm đạp mạnh cửa xông vào…
– Ý cháu là… Video chat có lẽ không bị tắt đi, mà điện thoại bị rơi khỏi tay Lộc? Toại phía bên kia đang xem thì lại không biết chuyện gì xảy ra, chỉ tiếp tục chờ đợi… Sau khi điện thoại mất tín hiệu vì bị đốt cháy, video chat gián đoạn, hắn mới tìm cách lưu lại… À không, có lẽ hắn đã thao tác lưu màn hình từ ban đầu, lúc này mới ngừng lại, sau đó dùng máy tính cắt những thứ dư thừa bỏ đi… – Ông Hiển nói tiếp lời Minh.
– Vâng, cháu biết suy luận của mình còn nhiều điểm chủ quan, không chắc chắn… Nhưng biết đâu… trong thứ bỏ đi của Toại chúng ta lại có một đầu mối khác.
– , Khá lắm. Dù chưa chắc cháu suy diễn đúng, nhưng trong đó vẫn phát triển ra nhiều cơ sở có giá trị… Chú sẽ cho người thử điều tra theo hướng đó.
Chiếc Rolls – Royce dừng lại trước trụ sở cảnh sát, ông Hiển bắt tay ông Khánh và Minh. Trước khi bước xuống, ông còn nói nửa đùa nửa thật:
– Cháu thừa hưởng gia tài của ba cháu, có lẽ lương cảnh sát cháu sẽ không để mắt đến rồi. Nhưng nếu cháu nghĩ đến chuyện đóng góp cho đất nước… Chú sẽ rất vui đón nhận đó.
– Ha ha… Tôi nói ông quên chuyện đó đi mà. – Ông Khánh cười vang xoa xoa đầu Minh, vẻ mặt không giấu được vẻ đắc ý.
– Ha ha… Tôi đi đây. Có tin tức gì tôi sẽ báo.
– Vâng, cháu chào chú ạ.
Cửa xe đóng lại. Ông Khánh cười cười nhìn Minh.
– Khá lắm… Con học mấy thứ này ở đâu hả?
– Dạ, truyện Sherlock Holmes, Conan đó ba…
– Ha ha…
Minh gãi đầu cười. Thật ra sở thích của Hoàng Minh và nó cũng không hoàn toàn trái ngược. Hoàng Minh mê truyện trinh thám đọc rất nhiều bộ truyện hay và bây giờ nó lại trở thành kiến thức của Minh.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
12h45 cùng ngày…
Vừa về đến nhà, Minh bước xuống xe liền thấy chiếc xe máy tay ga màu đỏ quen thuộc của Nhật Vi. Nó hơi thoáng ngạc nhiên vì nàng không nói mình sẽ đến hôm nay. Dì Kiều đã dọn cơm chờ sẵn, Minh ra hiệu cho dì giữ im lặng, rồi rón rén đi lên lầu. Vừa bước hết bậc cầu thang, một âm thanh gì đó vang lên làm Minh chú ý…
“Ưm… ôi…”
Minh hơi nhíu mày, nhìn sang cánh cửa phòng hé mở của Hoàng Minh. Nó bước đến, đẩy cửa hé mở ra. Chiếc giường trống không, còn vương vãi mấy mảnh đồ lót nữ…
“Ưm…”
“Oh… sướng quá chị ơi…”
Âm thanh rên rỉ sung sướng vang ra từ cửa phòng tắm đang hé mở. Minh thấy lòng mình trầm xuống như có một tảng băng đè nặng lên làm trái tim lạnh buốt. Nhật Vi đang làm tình với Hoàng Minh sao? Lần trước tuy Minh nói với nàng, nó không ghen với Hoàng Minh. Nhưng đó là trường hợp đặc biệt, không phải như hôm nay… Minh thấy trái tim mình đau xót như bị ngâm trong axit. Nó không muốn nhìn nữa càng không muốn nghe thêm bất cứ âm thanh khoái lạc nào. Mỗi tiếng rên rỉ của Nhật Vi như một mũi dao đâm sâu vào tim nó. Bước về phòng, hai chân nó như bước vào khoảng không hụt hẫng, cả người lảo đảo xiêu vẹo. Ngay cả cánh cửa phòng cũng nặng nề như vậy…
– Anh về rồi sao? Em chờ đói đến mờ mắt rồi ah…
Nghe giọng nói oán trách hờn dỗi quen thuộc kia, Minh chợt bừng tỉnh, miệng cũng há hốc không khép lại được. Trước mắt nó, Nhật Vi mặc trên người một bộ đồ thun ở nhà đang thoải mái nằm sấp trên giường xem tạp chí. Nàng thấy vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng của Minh, liền khó hiểu hỏi lại:
– Anh bị sao vậy?
– Em… em… em ở đây sao? Còn còn… – Minh ú ớ chỉ tay qua phòng Hoàng Minh.
– Hoàng My đang ở bên phòng Hoàng Minh đó… – Nhật Vi che tay nói nhỏ. – My đang quyết tâm phục thù Na Na… hi hi.
Minh thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống giường. Thấy biểu hiện bất thường của Minh, Nhật Vi như đoán ra điều gì, nàng cười đến mặt đỏ lên choàng qua cổ anh, nói nhỏ:
– Tưởng em… bên đó ah?!
– Anh… em bên đó thì có sao? – Minh ưỡn ngực ra vẻ.
– Hi hi… còn tin tướng như vậy. Không phải mới ghen đến suýt xỉu ah.
– Anh đâu có ghen… – Minh ngượng đến đỏ mặt, gãi gãi đầu. – Ờ thì cũng có một chút.
– Vậy là rất yêu em đúng không? – Nhật Vi chồm qua vai Minh, ngã đầu gối lên đùi anh.
– Ừ, dĩ nhiên là yêu em nhất rồi… – Minh cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
– Hi hi… Cân nhắc biểu hiện chung tình đáng yêu của anh… hôm nay em thưởng cho anh… được phép… qua kia… chơi chung với hai người họ đó.
– Hả?! – Minh hai mắt sáng lên, nhưng kìm lòng lắc đầu. – Không, không. Anh không cần. Anh ở bên này với em…
– Em… em hôm nay em đang có… – Nhật Vi mặt hơi đỏ, nói nhỏ. – Vậy nên em mới kéo Hoàng My sang đây… chăm sóc anh. Anh không cần thì cứ để Hoàng Minh tiếp My vậy.
– Ặc… thật hả? Sao không nói sớm… Khách đến nhà mà chủ nhà không tiếp đón thì quá thất lễ rồi…
– Hi hi… sáng cả mắt lên rồi kìa. Em ghen đó…
Cửa phòng Hoàng Minh hé mở, hai cái đầu tò mò thò vào. Bốn cặp mắt đều sáng lên thích thú nhìn ngắm hai thân hình trần truồng trên giường ngủ. Hoàng Minh tựa lưng vào vách tường, hai chân buông thõng thoải mái, mắt nhắm lại, miệng chép chép khoan khoái… Hoàng My toàn thân lõa lồ, cơ thể hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ. Nàng đang quỳ hai gối trên nệm, đầu cúi thấp nhấp nhô trên hạ thể Hoàng Minh, bờ mông căng tròn vểnh lên đung đưa, hai mép âm hộ đỏ hồng đã sớm ướt đẫm chờ đợi…
Cửa hé mở thật khẽ, không phát ra một tiếng động. Một thân hình trần trụi cao gầy nhẹ nhàng bước đến sát giường, một gối chống lên nệm nhẹ đến mức hai người trên giường chưa hề hay biết. Minh nín thở áp sát vào cặp mông vểnh cao của Hoàng My, dương vật căng cứng trong tay nhắm vào khe hở hình giọt nước chảy ngược giữa hai mép thịt đỏ hồng mọng nước kia, chèn vào.
– Ư…
Hoàng My giật thót, liền quay lại. Nàng thấy gương mặt đắc ý khoan khoái của Minh, mặt nàng đỏ rang lên… Đôi môi đỏ mọng chu ra u oán, khi cả người nàng bị thúc mạnh lên trước…
– Ưm… ôi… đáng ghét…
– Trời ơi… xấu hổ chết người ta rồi… – Hoàng Minh kêu ré lên, chụp cái gối che mặt.
Minh nhe răng cười, tay đặt trên bờ mông cong vểnh nhô cao của Hoàng My, bắt đầu thúc đẩy dương vật ra vào đều đều.
“Ôi… ưm…”
Hoàng My hai mắt nhắm chặt, gương mặt đỏ gay gắt, cúi xuống vừa ư ử vừa tiếp tục ngậm lấy dương vật Hoàng Minh nuốt sâu vào.
“Ôi… ưm…”
Hoàng Minh vẫn còn xấu hổ, mặt đỏ như con gái. Thật ra nó xấu hổ chủ yếu vì Minh đang ở đây, lại trần truồng trước mặt nó. Không liên quan đến chuyện nó đang làm với Hoàng My. Đến giờ phút này dù rất ham thích chuyện làm tình, nhưng Hoàng Minh vẫn cảm thấy thân cận với con gái hơn con trai… Như chia cắt thành hai chiến tuyến, bên này Bội Linh, Hoàng My, Na Na, Nhật Vi là phe ta, còn bên kia Minh là phe địch. Chuyện này vẫn cần nhiều thời gian mới thay đổi được. Cơn sướng khoái làm nó dần quên đi sự ngượng ngùng xấu hổ. Hoàng Minh đặt tay lên đầu Hoàng My để cô nuốt dương vật nó sâu vào miệng.
– Oh… đã quá chị ơi…
“Chát…” – Minh hít hà vỗ lên cặp mông tròn trịa của Hoàng My một cái chát.
– Ư… ôi…
Cặp đùi dài Hoàng My thật dài, dù quỳ gối vẫn hoàn hảo đủ độ cao vừa vặn với Minh. Cặp mông nàng không to mọng như Na Na, nhưng vểnh cao để phần âm hộ hoàn toàn nhô ra đón nhận trọn vẹn dương vật Minh thúc sâu hết mức.
– Thật quá đã…
Minh hít hà thúc càng nhanh, càng nhanh. M thanh phành phạch của da thịt còn át cả tiếng Hoàng My hổn hển rên rỉ. Chợt một cánh tay choàng qua cổ Minh, kéo nó quay sang… Nhật Vi gương mặt đỏ ửng áp sát nó. Nàng đã cởi chiếc váy xuống, trên thân chỉ còn một chiếc quần lót không thể động đến. Minh đón lấy bờ môi đỏ hồng mềm mại của Nhật Vi mà hôn… Lưỡi hai đứa cuốn vào nhau, khi hạ thể nó vẫn không ngừng nhồi dập dương vật vào âm hộ Hoàng My.
– Hôn ngực em đi…
Minh cúi đầu xuống, vùi mặt vào giữa hai bầu vú của Nhật Vi. Trong ngày kinh, hai bầu vú nàng căng tròn đến bất thường. Hai núm vú đỏ hồng đã hơi nở ra, đầu ti nhỏ nhắn nhô lên căng cứng. Minh đưa lưỡi liếm quanh hai núm vú nhỏ, rồi há miệng mút lấy nó…
– Ưm… Ôi…
Nhật Vi hai mắt nhắm nghiền, rên rỉ, ôm chặt lấy đầu Minh. Thường kỳ mỗi tháng, hai giai đoạn phụ nữ khao khát được ân ái nhất, giai đoạn rụng trứng và hành kinh. Giai đoạn đầu tiên thì quá hợp lý để làm tình, nhưng cái sau lại liên quan đến vấn đề vệ sinh và an toàn sức khỏe. Nàng biết rõ, nhưng chứng kiến cảnh Hoàng My rên rỉ giữa hai người con trai, nàng có chút không nhịn được. Giây phút này, Nhật Vi chỉ muốn Minh nhai ngấu nghiến hai bầu vú mình. Nàng kéo ghì đầu Minh xuống, ưỡn cong cơ thể dâng trọn hai bầu vú vào miệng anh.
– Ư… ôi…
Nhật Vi rên khẽ, hai mắt mơ màng lại bắt gặp ánh mắt hau háu của Hoàng Minh đang nhìn mình. Thấy cổ họng nó lén nuốt nước bọt làm mặt nàng nóng rang lên.
Hoàng Minh lồm cồm ngồi dậy, cũng quỳ gối trên giường, nâng gương mặt đỏ ửng xinh đẹp của Hoàng My lên, rồi đưa dương vật căng cứng ướt đẫm nước vào miệng nàng. Hai người thanh niên cao ngất, thon gầy, một đen một trắng lần đầu đối diện nhau. Hạ thể cùng thúc đẩy hai hướng đối nghịch…
– Ưm…
Hoàng Minh nhìn Minh như không còn vẻ xấu hổ khi nảy. Tính con nít của nó nổi lên, tay giữ chặt hai bên mặt Hoàng My, bắt đầu thúc dương vật vào miệng nàng thật nhanh. Minh cũng chẳng người lớn được với ai, hai tay nó bóp chặt vòng eo Hoàng My, dập dương vật mình vào âm hộ nàng như vũ bão… Cơ thể Hoàng My như oằn xuống, đón nhận hai cái dương vật cùng lúc, tiếng rên rỉ ngắt quãng không phát được thành lời.
– Ư… ư…
Nhật Vi ngồi bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng My trước mặt, mặt nàng nóng như thiêu đốt. Cánh tay mạnh khỏe của Hoàng Minh chợt kéo nàng quỳ gối đứng người lên, rồi choàng qua bờ eo nàng ghì chặt… Nhật Vi hơi sững người khi Hoàng Minh cúi xuống, vùi mặt vào ngực nàng. Nàng thấy mặt mình nóng lên, nhìn qua liền bắt gặp ánh mắt Minh đang nhìn mình. Không, nói đúng hơn là anh đang nhìn miệng Hoàng Minh đang ngậm lấy núm vú nàng. Nhật Vi bờ môi hé mở hơi thở gấp gáp nhìn cái miệng tham lam của Hoàng Minh… Cảm giác nhộn nhạo day dứt truyền đến từ hai núm vú làm cả người nàng mềm nhũn. Vòng eo nhỏ trong vòng tay Hoàng My mềm rũ ra sau, hai bầu vú nàng dâng lên cho miệng nó thỏa thích ngấu nghiến.
– Ưm…
Nhật Vi há hốc rên rỉ, nàng vô thức níu lấy tay Hoàng My đưa vào giữa cặp đùi mình, kẹp chặt. Nàng cảm nhận được những ngón tay ấm nóng của nó đang miết miết sâu vào đáy quần lót mềm mại của mình.
– Ưm… ôi…
Nhìn Nhật Vi như thiêu như đốt hừng hực nhấp nhổm kẹp cứng cánh tay Hoàng Minh, Minh thấy một dòng máu nóng chảy khắp toàn thân. Nó nghiến răng dùng hết sức bình sinh thúc dương vật điên cuồng vào âm hộ Hoàng My. Tiếng ư ư của nàng tắc nghẽn, mái tóc dài lắc lư liên tục như rối rít nài nỉ…
– Ahhhh… Ôi…
Hoàng My gục đầu xuống nệm, há hốc rên lớn, hai mắt nhắm nghiền. Minh rút dương vật ra mang theo một dòng nước chảy dài xuống đùi nàng. Cả người Hoàng My đổ xuống, nằm bẹp dí trên giường, đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Minh bước qua, cướp lấy cơ thể mềm oặt của Nhật Vi từ vòng tay Hoàng Minh, bế bổng nàng đi vào toilet.
Hoàng Minh thoáng hụt hẫng nhìn theo, đáy mắt nó lượn lờ một tia bất mãn rồi thật nhanh được giấu đi không còn tung tích. Nó nhìn qua cơ thể trần truồng rũ rượi của Hoàng My. Hoàng Minh vẻ mặt âm trầm chồm lên trên người Hoàng My, hai tay chống lên giường, hạ thể chèn hai chân nàng mở rộng, nghiến răng thúc mạnh.
– Ah… ôi…
Trong toilet, Minh đặt Nhật Vi ngồi lên bàn đá bồn rửa tay. Nàng không nói gì, gương mặt đỏ ửng cúi xuống như cô bé phạm lỗi. Nhưng khi hai tay Minh nắm lấy quần lót nàng kéo xuống, Nhật Vi hoảng hốt ngăn lại:
– Anh làm gì… không được đâu, dơ lắm…
– Không có gì trên người em là dơ hết…
Minh hôn lên môi Nhật Vi, tay nâng nhẹ bờ mông nàng, kéo quần lót nàng bỏ rơi xuống. Tay nó kéo ghì hạ thể nàng sát vào người mình. Dương vật nó tìm được một miệng núi lửa đang hừng hực nóng… từng chút đi vào. Nhật Vi choàng qua cổ Minh, đôi môi thì thào run rẩy:
– Em yêu anh chết mất… ôi…