Hoán mệnh
Chương 46
Trong căn nhà nhỏ…
Nhìn Ngọc Nga nằm thiêm thiếp trên giường, tấm chăn mỏng đắp đến nửa lưng lộ ra hai bờ vai băng bó vải trắng còn thấm đỏ máu lòng Minh như thắt lại đau đớn. Suốt đoạn đường nàng ôm cứng nó, dù bị chém trúng ba nhát dao nàng vẫn không kêu không la một tiếng. Đến lúc về đến đây, khi Ngọc Nga bước xuống xe cả người lảo đảo vì mất máu Minh mới hay biết.
Trong tim nó giờ đây tràn ngập hình bóng hai người con gái không bao giờ phai nhạt. Một bóng hình yểu điệu yếu ớt đứng ra giữa đầu xe không ngại nguy hiểm để gạt bỏ mối đe dọa uy hiếp tính mạng nó. Bóng hình còn lại ôm chặt sau lưng nó, phó thác sinh mạng cho nó, không chút hối hận đồng sinh đồng tử. Minh thấy trái tim mình run rẩy vừa ấm áp vừa xen lẫn chua xót. Chưa khi nào nó cảm thấy mình yếu ớt nhỏ bé như vậy. Nó phải làm gì đây để mình mạnh mẽ hơn, đủ khả năng bảo vệ những người phụ nữ yêu thương nó.
Không những thế, nó còn muốn giết kẻ ăn cháo đá bát đã bao nhiêu lần rắp tâm hãm hại nó. Minh siết chặt hai nắm tay đến móng đâm vào da thịt đến rướm máu.
– Có biết đó là đám nào không? Mẹ nó chứ… để tao dẫn anh em đi diệt cả ổ tụi nó… – Đằng chột hậm hực nói.
– Thôi bỏ đi… Người ta cũng là nhận tiền làm việc thôi…
Minh xua tay nói. Nhưng ánh mắt nó vẫn rực lửa căm hận… Một ngày nào đó nó sẽ tính cả vốn lẫn lãi lên đầu Hoàng Minh.
– Được rồi… Ngọc Nga sẽ không sao đâu? Vài hôm là khỏe thôi. – Thanh vỗ lên vai Minh an ủi.
– Bây giờ, trong thời gian chờ Ngọc Nga khỏe lại… Chúng ta tính chuyện của mày… – Đằng chột giọng nghiêm túc nói.
– Chuyện gì? – Minh hỏi.
– Tạo cho mày một thân phận mới… Mày không phải muốn trốn chui trốn nhủi trong nhà suốt chứ?
– Vậy… còn mày thì sao? – Minh nhìn Đằng chột hỏi.
– Tao khác mày. Tao không bắn cảnh sát, không có lệnh truy nã. Vả lại tao vốn là người trong giang hồ… giữa hắc bạch hai giới đều có quy tắc riêng. Miễn tao không tiếp tục phạm tội, họ sẽ không nhằm vào tao mà truy bắt bằng được. – Đằng chột giải thích.
– Còn mày… – Thanh nói. – Đối với một thằng bắn cảnh sát, chỉ cần thấy mày trườn mặt ra đường bất cứ cảnh sát nào cũng có quyền nổ súng. Thậm chí họ sẽ bắn mày chứ không có ý định bắt về… Vô cùng nguy hiểm…
– Cũng may là thằng nhóc kia trả thù mày chỉ thuê giang hồ, nếu nó gọi cảnh sát có khi mày lúc này… đã nằm trong nhà xác. – Đằng chột gật gù nói thêm vào.
Minh im lặng gật đầu. Dĩ nhiên nó sẽ không nói với Đằng chột và Thanh, nó thà rằng gặp cảnh sát hơn là đám giang hồ kia. Nếu vậy ít ra nó có thể đảm bảo an toàn cho Ngọc Nga.
– Vậy bây giờ mình bắt đầu từ đâu?
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Sáng hôm sau, Ngọc Nga đã có thể ngồi dậy. Nàng dựa lưng vào tường, chiếc áo khoác hờ lên vai che đi vết thương còn băng bó sau lưng. Minh thổi thìa cháo đút cho nàng ăn từng thìa từng thìa một.
– Em no rồi… Anh ăn đi… – Ngọc Nga mỉm cười sắc mặt còn tái nhợt, yếu ớt nói.
– Không được… Cháo đậu xanh tổ yến bồi bổ máu huyết là dành cho em. Anh ăn vào lỡ sung quá thì biết đi đâu giải tỏa ha… – Minh cười đùa, vẫn thổi thìa cháo đút nàng ăn.
– Hi hi… – Ngọc Nga cười.
Ngọc Nga chợt hơi ngừng lại, nàng nghe được âm thanh rầm rì như có nhiều người nói chuyện dưới lầu. Nàng nhìn Minh tròn mắt, vừa định hỏi thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa và giọng nói của Đằng chột nói vọng vào:
– Vào được chưa?
– Ờ… vào đi… – Minh khoác lớp chăn mỏng che lên trước ngực Ngọc Nga, nói.
– Khà khà… anh lên đây để hỏi ý kiến đệ muội nha. – Đằng chột ngồi xuống mép giường cười toe toét nói.
– Sao ạ? – Ngọc Nga tròn mắt hỏi.
– Đây đây… em xem qua… muốn chồng tương lai như thế nào thì chọn đi… mắc công ra thành phẩm rồi lại không yêu nổi thì chết.
Minh che mặt cười nhăn nhó như sắp khóc. Còn Ngọc Nga thì ngơ ngác cầm lấy bốn tấm hình chân dung của bốn người thanh niên cực kỳ đẹp trai do Đằng chột đưa. Nàng nhận ra dường như bốn người này đều là nam thần của điện ảnh Hàn Quốc ah.
Nhìn Ngọc Nga bối rối không hiểu. Minh đành phải giải thích cho nàng về kế hoạch tạo ra thân phận mới cho mình. Một phòng giải phẫu thẩm mỹ tiền chế đang được setup ngay bên dưới tầng lầu này. Một loạt các bước cần tiến hành như: Tái tạo vân tay bằng cấy ghép da lòng bàn chân, sửa cánh mũi, cắt mí, bơm botox vào cằm, tẩy trắng da… Nói chung là trong bốn tuần sắp tới Minh sẽ sống trong địa ngục với tầng tầng băng vải quấn kín đầu và hai bàn tay.
– Không… – Ngọc Nga ném trả bốn tấm ảnh cho Đằng chột, nắm chặt tay Minh. – Em chỉ muốn anh ấy như bây giờ thôi.
– Haizz… anh thề với em… đám cảnh sát cũng thích nó nhìn như bây giờ ah. – Đằng chột thở dài ảo não.
– Vậy… vậy… có thể nào đừng đổi khác quá nhiều không?
Ngọc Nga lo lắng bàn tay vuốt ve gương mặt Minh như sợ không được nhìn thấy nó nữa. Nàng yêu anh, chỉ đúng anh như vậy. Hình ảnh anh in đậm trong tim nàng, không thể đánh đổi với bất kỳ khuôn mặt nào khác dù có đẹp như nam thần thì đã sao?!
– Được… cái đó càng dễ hơn.
Từ ngoài cửa phòng một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước vào. Ông ta chỉnh gọng kính mạ vàng trên sống mũi, nhìn xuống Minh, gật gật đầu nói.
– Giải phẫu thay đổi diện mạo cũng không phải cái gì cũng làm được. Bốn tấm hình đó là tôi đã cố tình chọn theo mẫu khuôn mặt cậu. Dĩ nhiên hình cũng chỉ là mô phỏng để cậu có cơ sở tưởng tượng ra khuôn mặt mình sẽ biến đổi thế nào mà thôi… Tôi không phải thần tiên có thể hô biến cậu thành một nam thần Hàn Quốc được.
– Bây giờ nghe ý kiến cô ấy, tôi lại nghĩ khác… Tôi sẽ không biến đổi cậu quá nhiều. Vừa đủ để qua mặt cảnh sát, cũng đủ để người quen thân nhận biết ra cậu… Vậy có được không?
Minh nhìn Ngọc Nga, hai đứa cùng gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Một tiếng đồng hồ sau, Minh siết chặt tay Ngọc Nga rồi vén màn bước vào buồng giải phẫu. Buồng giải phẫu tiền chế được dựng lên giữa gian phòng khách với sáu phía bốn bên, trên dưới bao kín bằng màn nylon được seal kín mít chỉ chừa một lối ra vào giữa hai tấm màn nylon khép lại, tạo ra một môi trường vô trùng tốt nhất có thể trong điều kiện hiện nay.
Ngọc Nga không yên tâm ngồi trên phòng, nàng dứt khoát bắt Minh phải dìu nàng xuống. Nàng không thể vào bên trong, chỉ có thể ngồi co ro một góc sofa nhìn qua lớp màn nylon bóng đèn vàng óng thấy bóng Minh mờ mờ nằm trên giường giải phẫu và những bóng người đi qua đi lại tất bật.
Ngọc Nga sờ nhẹ lên vết thương băng bó trên vai, khóe môi chợt mỉm cười một mình. Không hiểu sao nàng rất thích cuộc sống của mình trong ba ngày vừa qua. Bên cạnh Minh, nàng trải qua rất nhiều chuyện trước đây nàng không bao giờ tưởng tượng đến. Những cuộc ái ân nóng bỏng, cuộc truy đuổi sống chết, những vết chém trên da thịt và bây giờ lại tận mắt chứng kiến một lột xác ngoạn mục… Ngọc Nga cũng không ngờ trong dòng máu mình tiềm ẩn một chút hoang dại phiêu lưu giờ mới có cơ hội xuất hiện. Chỉ ba ngày ngắn ngủi, Ngọc Nga lại thấy cuộc sống mình phong phú hơn bao nhiêu lần so với mười tám năm được sống trước đây. Nàng chưa bao giờ hối hận và sẽ không bao giờ hối hận đi theo anh.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Ba tuần sau…
17h45, tại một trung tâm thương mại rộng lớn quận Tân Phú. Trong dòng người đông đúc ngược xuôi không ít ánh mắt quay lại dõi theo một cặp nam nữ nắm tay nhau cười nói vui vẻ. Đặc biệt là các cô gái tuổi trên dưới hai mươi, ánh mắt như thiêu như đốt không muốn rời khỏi người nam thanh niên kia. Anh ta thật cao lớn rắn chắc, mái tóc húi cua thật cao mặt trên gợn sóng sành điệu, phô bày một vầng trán cao ngất và một đôi lông mày rậm hơi xếch toát lên vẻ kiêu ngạo bất phục, xuống chút là cặp mắt to uy nghiêm sắc lạnh, thêm vào một chiếc mũi thẳng nam tính và hai bờ môi lúc nào cũng nhếch khẽ mỉm cười…
– Anh có biết là nhiều phụ nữ đang nhìn anh lắm không? – Ngọc Nga kéo vai xuống Minh, mỉm cười nói nhỏ vào tai anh.
– Anh cũng phát hiện nhiều đàn ông đang nhìn em đó… – Minh cười tủm tỉm nói.
– Hi hi… anh nói xạo… không được… bây giờ em phải bám chặt anh. – Ngọc Nga cười, hai tay choàng cứng cánh tay Minh. – Không thể buông lỏng được… em có chút hối hận để anh làm chuyện đó rồi.
Hai người bước xuống thang cuốn, Minh đứng bật thấp nhìn lại Ngọc Nga. Hai gương mặt lại ngang nhau, môi kề môi, gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nga ửng đỏ nhưng không tránh đi.
– Em cũng nói anh không khác quá nhiều mà… có phải không? – Minh hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng.
– Ừm… đúng. Nụ hôn của anh vẫn vậy. Em rất thích.
Ngọc Nga choàng tay qua cổ anh, hôn rít lấy đôi môi mạnh mẽ nam tính của anh. Trái tim nàng như tan chảy, hạnh phúc dâng lên tràn ngập, trái tim như được ngâm trong nước ấm.
Hai người cũng không biết cảnh họ hôn nhau có bao nhiêu người ở khu vực trung tâm nơi này là có đủ bấy nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm. Nếu mỗi cảm xúc từ mỗi người chứng kiến tượng trưng cho một màu thì dưới mái vòm nơi này sẽ phủ kín bằng ngàn vạn tia pháo hoa rực rỡ muôn màu.
Chân Minh bất ngờ chạm bậc thang cuối, nó hơi ngả người ra sau, tức thì choàng qua eo Ngọc Nga nhấc bổng cả người nàng lên, môi vẫn dán chặt vào môi, bước ra khỏi thang cuốn. Ngọc Nga vừa được Minh đặt xuống, hai gò má nàng liền nóng ran đỏ ửng lên, nàng nhận ra cả rừng ánh mắt đang nhìn hai người. Nàng vội nắm chặt tay Minh, kéo anh chạy thật nhanh rời khỏi nơi này.
“Wah… lãng mạn quá…”
Từ trên hành lang lầu một, Na Na chống chằm nhìn xuống, chép chép miệng như mình vừa được người thanh niên đẹp như nam thần kia hôn.
– Người đâu mà đẹp trai như vậy ah… – Hoàng My cũng xoa xoa hai gò má nóng ran, hai chân cứ khép chặt lại không rõ lý do.
– Hai đứa mê trai này… không nhận ra cô gái kia à? – Bội Linh nghiến răng phát lên mông hai đứa bạn một cái đau điếng.
– Ây da… là ai thì quan trọng gì chứ? Dù sao cô ấy cũng không phải là mình… – Na Na xoa xoa mông tiu nghỉu nói.
– Là ai? – Hoàng My nhăn nhó hỏi lại.
– Là chị Ngọc Nga đó…
Bội Linh thở dài thườn thượt bó tay với hai đứa bạn mình rồi. Nhìn xa như vậy mà ánh mắt vẫn có thể tách bạch chỉ nhìn nam, không liếc qua nữ dù hai người đó dính chặt vào nhau.
– Ngọc Nga… Ngọc Nga là chị Hoàng Minh ah? – Hoàng My sửng sốt hỏi.
Bội Linh gật đầu. Dù sao cả ba đứa đều đi Bar Nos có mặt Ngọc Nga vài tháng trước. Nhưng ánh mắt của Bội Linh vẫn dõi theo hướng hai người kia biến mất, có chút suy nghĩ thất thần.
– Kể cũng lạ. Quán thì nghỉ bán. Hoàng Minh lại bị truy nã… Vậy mà chị Ngọc Nga có vẻ rất vui vẻ với bạn trai ah… – Na Na lẩm bẩm một mình.
– Bạn có thấy người thanh niên đó rất quen không?! – Bội Linh không nhìn lại, chỉ hỏi.
– Sao quen? – Hoàng My hỏi.
– Thử nhớ lại anh ta xem… quên đi gương mặt đẹp trai đó… chỉ nghĩ đến dáng người của anh ta… – Bội Linh gợi ý.
– Dáng người anh ta… rất cao ah… đứng dưới một bậc thang cuốn mà đôi môi đó ngay trước mặt… ưm… – Na Na nhắm mặt lại tưởng tượng, đôi môi chu chu.
– Haizz… mình mệt rồi. Đi về thôi…
– Thôi… thôi… nói đi mà… – Na Na, Hoàng My ôm chầm lấy Bội Linh nài nỉ.
– Được rồi… đưa tai sát lại đây… – Bội Linh che hai tay lên miệng nói nhỏ. – Mình đoán đến tám mươi phần trăm… người con trai đó là Hoàng Minh.
– Hả?? Hoàng…
– Suỵt… nói nhỏ thôi. – Bội Linh che miệng Na Na.
– Nhưng… đó… rõ ràng là người khác ah… – Hoàng My lắp bắp nói.
– Ừ, nếu cậu ta không đi bên cạnh chị Ngọc Nga, mình sẽ không nhìn kỹ dáng người rồi đoán ra được đâu… – Bội Linh cảm thán.
– Nhưng… Hoàng Minh yêu chị Ngọc Nga từ khi nào? – Na Na hỏi.
– Sao bạn biết đó là yêu? Có khi cậu ta đã quen chơi với chúng ta như vậy… bây giờ lại thích chơi với chị Ngọc Nga thôi.
– Ừ… ngớ ngớ ngẩn ngẩn nhưng ít ra chị ấy có người chơi…
Cả ba đứa con gái đều nhìn về phía xa nơi Hoàng Minh và Ngọc Nga mất hút. Ánh mắt cả ba người đều từ từ chuyển thành ảm đạm buồn bã. Sau đêm tối định mệnh đó, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Minh không hiểu tại sao vẫn kiên quyết buộc tội Hoàng Minh đã ra tay muốn giết mình. Mối quan hệ của Minh và Nhật Vi sau đó cũng rạn nứt mà ngay cả ba người họ cũng không rõ lý do. Ba tuần trước, đột nhiên ba mẹ Nhật Vi ban bố lệnh cấm túc, nàng không được tự lái xe máy đi học, xe nhà đưa đến trường rước về mỗi ngày, không được đi ra ngoài.
Tuần trước, Na Na, Hoàng My và Bội Linh khi sự buồn chán lên đến đỉnh điểm, rủ nhau đến nhà thăm Minh… Dù trước đó vì không muốn tổn hại mối quan hệ tình cảm giữa Nhật Vi và Minh, nên ba đứa không chủ động đến nhà Minh bao giờ. Mọi chuyện ban đầu khá vui vẻ, đến lúc bốn đứa lên giường làm tình thì diễn biến liền có gì đó bất thường. Ba người bắt đầu lờ mờ hiểu ra lý do Nhật Vi xa lánh Minh. Minh không còn như vài tháng trước… Anh ta đòi hỏi, anh ta mạnh bạo, anh ta ích kỷ. Một thằng con trai làm tình với ba đứa con gái mà chỉ biết nghĩ về bản thân mình thì kết quả không cần nghĩ cũng biết. Ba đứa Bội Linh đều âm thầm thất vọng, bất mãn. Sau lần đó, Na Na cũng gia nhập hội “dưa leo” với Bội Linh. Không khéo vài tuần nữa Hoàng My, Nhật Vi cũng tham gia và thành lập “Hội Dưa leo tứ muội”.
– Cậu ta cũng rất đáng thương nha… – Na Na lẩm bẩm một mình.
– Hừ… đáng thương chỗ nào? Mình thấy ba đứa mình mới đáng thương ah…
– Thôi… đi về…
Ba đứa choàng tay nhau cùng đi, những bịch nilon trắng đục đung đưa hiện ra những trái hình dài dài xanh xanh.