Hoán mệnh
Chương 52
Lúc này, tại căn Villa Hoa Hồng, Khu dân cư Bình hòa.
Nơi này quanh năm đóng cửa chỉ có một bà quản gia ra vào quét dọn. Hàng xóm lâu ngày cũng quen, không buồn chú ý. Vì không ai biết được nơi đây là một trong số nhiều cơ ngơi của ông Huỳnh Quốc Định… Ông nhà có rất nhiều dinh thự, bất động sản giá trị, nhưng không ai biết, vì chúng được đứng tên bởi những cái tên khác nhau. Những cái tên đó cũng không phải họ hàng, hay gia đình ông ta, mà là những thân phận thật sự của đã từng thuộc về một con người bằng xương bằng thịt trước khi biến mất khỏi thế gian này không còn để lại chút dấu vết.
Căn biệt thự to lớn vắng bóng người đó hôm nay lại tấp nập người ra vào. Hơn hai mươi người đàn ông cao lớn, áo khoác đen che đi những khẩu súng treo dưới cánh tay. Trong sân nhà đậu một chiếc xe van sơn đen lầm lì.
“Hắc hắc… Ra là em lại đẹp như vậy…”
Trong gian phòng ngủ xa hoa sang trọng, một giọng cười thích thú vang lên. Hoành Sơn toàn thân trần trụi chỉ mặc một cái quần lót đã nổi cộm khối u to lớn. Hắn ngồi bên cạnh giường xuýt xoa nhìn ngắm một tác phẩm tuyệt đẹp của tạo hóa.
Trên giường, Hạ Vi như một nàng công chúa chìm trong giấc ngủ sâu, hai tay hai chân bị trói ra bốn góc giường. Toàn thân nàng lõa lồ không một mảnh vải phơi bày trọn vẹn trước ánh mắt thèm thuồng của Hoành Sơn. Hai bầu vú căng tròn của nàng to lớn hơn hắn từng nghĩ rất nhiều. Làn da trắng như sữa non, mịn màng không thể tả… Bờ mu nhỏ lại hồng hào lông tơ phơn phớt tuyệt đẹp… Hoành Sơn cúi xuống, đưa mũi mình sát vào hai đầu nhũ hoa xinh xắn của Hạ Vi, hít hà hương thơm thiếu nữ trên cơ thể nàng. Hắn lại áp mặt lên đùi nàng, ánh mắt say mê nhìn ngắm khe âm hộ đỏ hồng khít khao của nàng. Quá đã rồi ah… Hoành Sơn tự động so sánh hai chị em sinh đôi mỗi đêm phục vụ hắn với Hạ Vi, quả thật xa xa không cùng một đẳng cấp ah… Hoành Sơn nuốt nước miếng, cố dằn sự khao khát điên cuồng của mình. Hắn muốn chờ, chờ Hạ Vi tỉnh lại và từ từ tận hưởng những khoái cảm hắn mang lại cho nàng.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Mười ba phút sau…
Minh đi cùng Thanh và Đằng chột, dẫn theo ba mươi người Hồng Bang từ trước cổng Khu Dân cư Bình hòa đi vào. Bảo vệ thấy vẻ hùng hổ của đám người này liền sợ hãi tránh đi.
Minh vừa đi vừa nhìn vào điện thoại như dò vị trí. Thật ra nó đã biết rõ mục tiêu là căn Villa số 7 phía trước mặt. Nhưng Minh đã nói với Thanh Đằng hai người, Hạ Vi chia sẻ địa điểm điện thoại của nàng với nó. Hai người cũng cho rằng nam nữ yêu nhau thời buổi này chia sẻ thông tin cá nhân để tạo sự tin tưởng cũng là rất bình thường. Vì thế dù rất nôn nóng, Minh vẫn phải làm ra vẻ tìm kiếm vị trí căn nhà chính xác trên bản đồ.
– Là căn nhà này…
Minh đứng lại trước căn Villa sơn trắng có tên gọi Villa Hoa Hồng, quay sang nói với Thanh và Đằng chột. Thanh vừa định bước tới nhìn vào khe cổng, thì cổng đã bật mở.
– Các người tìm ai? – Một phụ nữ trung niên hé cửa nhìn đám người hầm hổ với ánh mắt lạnh lùng.
– Tìm người… Mở cửa ra…
Thanh hùng hổ đẩy người bà ta ra chen người bước vào. Hắn là Đại ca Nội đường Hồng Bang chẳng việc gì phải tỏ ra lịch sự khép nép với ai cả. Nhưng hắn vừa bước tới liền lùi lại, vẻ mặt âm trầm nhìn một họng súng đen ngòm dí sát vào trán mình.
– Đây là nhà của lãnh đạo cấp cao… Không phận sự xông vào, chúng tôi sẽ nổ súng.
Cánh cửa mở rộng ra, cả đám người Hồng Bang vẻ mặt đều khó coi. Trước mặt họ tám người đàn ông cao lớn, người cầm súng K59, người treo dưới cánh tay tiểu liên MP7… Thế này còn xông vào chỉ có thành tổ ong.
“Cứ tạo áp lực trước cổng để chúng dồn ra đây, mà đừng làm quá nguy hiểm cho anh em… Tao đi đường vòng vào nhà…”
Minh nói nhỏ vào tai Đằng chột, tay luồn vào sau lưng hắn, rút lấy khẩu K59. Nó lùi người lại, lẩn ra sau đám đông, nép vào sát hàng rào của nhà kế bên mà đi… Phía sau vang lên tiếng Đằng chột la hét:
“Mày lấy điện thoại ra quay cho tao… Tao không tin đám người này dám bắn người…”
“Đứng lại…”
“Lên hết đi anh em… giơ tay lên đầu… bọn tao không có vũ khí… đứa nào bắn thử cho tao xem…”
“Đụ mẹ nó… đừng thách tao…”
“Tao thách mày đấy… Bắn đi…”
“Đoàng…” – Tiếng súng vang lên làm Minh đang chạy xa xa giật bắn cả người, dừng phắt lại.
“Ha ha… mày không biết bắn súng à? Cái đầu tao to hơn cả đầu ông nội mày… mày bắn cái đéo gì thế?!”
Nghe tiếng văng tục của Đằng chột xa xa, Minh thả lỏng người tiếp tục chạy vòng ra phía sau khu nhà.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Trên gian phòng ngủ…
– Khốn nạn… tôi đã nhìn nhầm anh… khốn nạn… – Hạ Vi hai mắt đỏ hoe uất nghẹn vừa chửi mắng vừa cố vùng tay khỏi dây trói.
Nàng vừa tỉnh lại liền phát hiện ra cơ thể mình hoàn toàn trần truồng nằm trên giường bị trói hai tay hai chân. Điều này không thể tin nổi kẻ làm chuyện kinh tởm này với nàng lại là người nàng xem là bạn, từng có lúc còn hơn cả bạn.
– La hét nữa đi… căn phòng này rất kín, không có âm thanh nào phát ra ngoài được đâu… hắc hắc…
Hoành Sơn cởi quần lót, để lộ ra cái dương vật to lớn đã dựng đứng, nhìn Hạ Vi nhe răng cười.
– Bây giờ để anh làm cho em sung sướng nha… Anh đã chờ chuyện này lâu như vậy ah…
– Anh mà chạm vào tôi… Ba tôi sẽ giết anh. – Hạ Vi rít lên giận dữ.
– Hừ… Ông ta làm được chuyện đó sao?
– Khốn nạn… đừng… đừng chạm vào người tôi… cứu tôi với…
Hạ Vi uất nghẹn kêu khóc nhưng không ngăn được Hoành Sơn nằm lên người nàng, chồm lên hôn khắp gương mặt xinh đẹp của nàng. Hắn dùng đầu lưỡi mình liếm liếm quanh vành tai nhỏ nhắn của nàng. Rồi hôn xuống cổ, ngực, rồi vùi mặt vào hai bầu vú mềm mại của Hạ Vi.
– Đừng mà… đừng…
Hai tay Hoành Sơn tham lam vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Miệng hắn há rộng để đầu lưỡi mình liếm quanh quanh hai đầu nhũ hoa xinh xắn của nàng, rồi ngậm lấy mà mút mút.
– Anh ơi… cứu em… Hu hu…
Nghe Hạ Vi kêu khóc mà Hoành Sơn sung sướng không thể tả. Hắn càng say mê nhấm nháp hai bầu đẹp nhất mà hắn từng biết. Dương vật hắn đã cứng đến mức muốn nổ tung, không ngừng cọ quẹt vào giữa hai chân mở rộng của Hạ Vi.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Ngay lúc này từ ngoài cổng khu dân cư Bình hòa một hàng xe ô tô hơn hai mươi chiếc nối đuôi nhau lao vào. Đám Đằng chột dằn co thật lâu vẫn không có kết quả. Hắn cũng không dám thúc ép đám người trong nhà quá đáng, anh em chỉ có mấy cây mã tấu, không đủ cho người ta nhìn. Thanh và Đằng chột vừa thấy những chiếc xe kia liền mừng rỡ.
– Chú Long tới rồi…
Lúc này một số ánh mắt tò mò từ cửa sổ mấy căn biệt thự xung quanh nhìn ra. Khi nãy tiếng súng thật lớn đã đủ làm những người hàng xóm này hãi hùng khiếp vía. Không ít người gọi cho cảnh sát, nhưng được báo rằng cảnh sát sẽ tới, trong thời gian chờ đợi, tránh xa các ô cửa sổ.
Chiếc Mercedes S600 đi đầu, dừng lại ngay trước căn biệt thự. Hàng xe phía sau đều nối đuôi đỗ lại phía sau. Cửa xe mở ra hơn trăm người đàn ông bước xuống. Những khẩu súng ngắn được rút ra lên đạn, mở khóa an toàn đồng loạt răm rắp. Trên vai mỗi người còn đeo một cây đao vỏ bọc da lạnh lẽo, cán đao bọc vải màu nâu sẫm như những vết máu khô lâu ngày. Ông Long nét mặt âm trầm đầy sát ý dẫn đầu đoàn người bước đến trước cổng căn biệt thự. Nhóm Đằng chột đã lùi lại, tránh ra hai bên.
Ánh mắt nhóm người Đằng chột, Thanh sùi đều nhìn vào hơn trăm người đàn ông mặt lạnh như băng trước mặt. Họ là Huyết Thủ, lực lượng nòng cốt bảo vệ quyền lực của Bang chủ, chỉ nghe theo lệnh Bang Chủ. Hơn trăm người này cũng là gần nửa lực lượng hiện có của Huyết Thủ. Đừng thấy số lượng hơn hai trăm người là ít. Hai trăm người này đều là thiện xạ bắn súng, thêm mười năm luyện đao. Súng có thể bắn xa trăm mét trúng đích, đao có thể một chém rơi đầu bò. Đây cũng là lực lượng tối đa quốc gia có thể ngầm cho phép một tổ chức nắm trong tay. Từng có những Bang hội tham vọng âm thầm tăng lên lực lượng vũ trang đều bị huỷ diệt. Dù sao bang hội vẫn chỉ là bang hội, so sánh với sức mạnh quân đội thật như trứng chọi đá.
– Tránh đường… – Ông Long gằn giọng nói.
Gã đàn ông hùng hổ khi nãy giờ đều e ngại trước khí thế bức người của người đàn ông trước mặt, vô thức lùi lại. Ông Long bước qua vạch cổng, cứ thế sải bước vào. Phía sau ông đám người Huyết thủ tản ra dàn trận hình khít khao phủ kín mặt sân, hàng trăm họng súng lăm lăm chĩa thẳng vào tám gã đàn ông trước mặt.
– Lùi lại… nếu không…
Một gã nghiến răng giơ súng lên đe dọa, nhưng gã chưa kịp nói dứt câu thì trước mặt có ánh sáng lóe lên… “Keng” một tiếng nhỏ, khẩu súng trong tay gã nhẹ bẫng… Gã run rẩy, miệng há hốc nhìn khẩu K59 trong tay mình bị tiện đứt ngang chỉ còn một nửa lộ ra mặt kim loại sáng bóng và linh kiện bên trong. Ánh mắt của tám người đàn ông đều co rút lại nhìn chằm chằm một lão già tóc râu đều bạc trắng đứng bên cạnh ông Long. Bàn tay gầy gò của lão già đang hời hợt hươ hươ một con dao phay loại thường dùng chặt heo vịt quay. Chính lưỡi dao sáng quắc đó đã tiện một đường cắt đôi khẩu K59 đơn giản như chém ngang trái chuối. Nhưng điều làm họ sợ hãi là không ai trong tám người thấy lão già tóc râu bạc trắng này xuất hiện như thế nào, xuất thủ như thế nào. Chỉ lóe lên là xong… nếu lưỡi dao đó nhắm vào tám cái cổ của họ, vậy thì…
– Lùi lại… lùi lại…
Lần này tám gã đàn ông hô hoán lại dành cho chính mình. Cả đám người lùi lại nhường đường cho nhóm người ông Long đi xăm xăm vào đến phòng khách…
– Lục soát… tìm cô chủ nhanh…
Một tiếng hô lớn, nhóm người liền tản ra tìm kiếm khắp khu vực tầng trệt. Chỉ vài giây, nhóm người trở lại, lắc đầu thất vọng.
– Lên lầu…
Tiếng hô vừa dứt một loạt tiếng súng lách cách lên đạn. Từ cầu thang một người đàn ông cao lớn dẫn đầu một nhóm mười người khác cầm súng tiểu liên MP7 lăm lăm chĩa thẳng về phía nhóm người ông Long.
– Các người biết đây là nhà của ai không hả? – Người đàn ông có vẻ như đội trưởng nói. – Tự tiện xông vào chúng tôi có quyền bắn bỏ…
– Hừ… Của ai tôi không quan tâm… – Ông Long xăm xăm bước lên trước.
Ngay lập tức những họng súng giơ cao ngắm thẳng vào ông. Bốn năm Huyết thủ cũng lao đến che chắn trước người ông như những tấm khiên thịt sẵn sàng chết vì chủ.
– Dương mắt chó lên mà nhìn xem đây là ai?
Gã đội trưởng đưa cao cái điện thoại, trên màn hình video call xuất hiện một gương mặt đàn ông chạc sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám Hồng Bang như nhìn một bầy kiến hôi nổi loạn.
– “Hắc hắc… ông Long, đã lâu không gặp…” – Tiếng ông ta phát ra từ điện thoại nghe khá rõ ràng.
Ông Long cả người có chút chấn động. Ở đất nước này kẻ làm ông e ngại hầu như không có. Nhưng hầu như không phải là tuyệt đối… Và người đàn ông xuất hiện trong điện thoại kia là một trường hợp ngoại lệ. Ông Long biết khả năng của mình và Hồng Bang, xa xa không đủ để đối phó với người này. Vì Hạ Vi ông có thể hy sinh mạng sống của mình, nhưng không có nghĩa Hồng Bang cũng có thể lấy ra chôn cùng với cha con ông. Ông Long siết chặt hai nắm tay, nét mặt âm trầm, gằn giọng nói:
– Chào ông Định, tôi muốn biết lý do gì ông cho người bắt giữ con gái tôi?
– “Ah… Trước khi trả lời chuyện này… Tôi phải nói rằng tôi rất ngạc nhiên rằng Hồng Bang bắt đầu cũng hợp tác với cảnh sát ah…” – Giọng ông Định cười cợt.
– Ý ông là gì? Tôi không hiểu. – Ông Long nhíu mày hỏi.
– “Hắc hắc… Vậy ông nói cho tôi biết làm sao các người tìm được nơi này với thời gian nhanh như vậy? Còn không phải dùng đặc quyền của cảnh sát để truy ra vị trí số điện thoại con gái ông sao?”
Ông Long nhíu chặt hàng lông mày, ánh mắt đảo qua bên cạnh. Thanh lập tức bước lại, nói nhỏ vào tai ông. Nghe Thanh báo cáo mà vẻ mặt ông càng mâu thuẫn, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh nhìn quanh, hỏi:
– Nó đâu rồi?!
– Nó tìm đường khác để đột nhập… – Thanh nhìn đám người kia, che miệng nói thật khẽ.
– “Hắc hắc… mâu thuẫn nội bộ rồi sao?” – Giọng trào phúng của ông Định lại vang lên.
Ông Long siết chặt hai nắm tay, vẻ mặt trở lại lạnh lùng vô cảm nhìn vào màn hình điện thoại trong tay người đội trưởng kia, hỏi:
– Bây giờ ông muốn thế nào mới thả con gái tôi ra?!
– “Haizz… vốn định cho chuyện tốt xong xuôi. Gạo nấu thành cơm… thì tôi cũng không ngại rước con bé về cho nó chút danh phận… Bây giờ ông lại náo lớn như vậy thật khó bàn chuyện xui gia rồi…”
– “Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn… Một là lui ra ngoài, để con bé đó cho con trai tôi giải trí thỏa mãn sẽ cho nó về…”
Ông Long và anh em Hồng Bang siết chặt nắm tay… Những khẩu súng kêu lên răng rắc giận dữ.
– “Hai là ông có thể đạp lên thân xác thuộc hạ mình để cứu người, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu… Nhưng tôi phải nhắc nhở ông, Hoành Sơn con trai tôi có mệnh hệ nào, cả Hồng Bang của ông sẽ chôn cùng…”
– Được…
Ông Long hai mắt ửng đỏ nổi gân máu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại kia, gằn từng chữ:
– Nếu đây là cách ông muốn… Ông chờ xem… Là ông hối hận hay Hồng Bang hối hận…
Ông Long quay lại nhìn hơn trăm gương mặt đỏ bừng vì giận dữ, nói lớn:
– Đây là giờ khắc vinh nhục của Hồng Bang… Huyết Thủ nghe lệnh…
– CHẾT KHÔNG LÙI… CHẾT KHÔNG LÙI…
– Hôm nay chỉ cần một người trong chúng ta trúng đạn… Ta thề huyết tẩy cả căn nhà này… Không chừa một ai… tử chiến đến người cuối cùng.
– NGHE RÕ…
Nếu muốn biết hơn trăm cái miệng hô vang lời tuyên thệ nguyện chết khí thế khiếp người đến cỡ nào thì phải hỏi mười tám người đàn ông đang trấn thủ cầu thang lúc này. Trán họ đều rịn ướt mồ hôi, khẩu súng trong tay từng giây trôi qua liền nặng hơn một chút.
Ngay cả ông Huỳnh Quốc Định lúc này từ bên kia đầu dây cũng bắt đầu nao ruột hối hận. Ông có chút xem thường đám kiến hôi này rồi. Ông là người đã đi qua cửa Diêm Vương không biết bao nhiêu lần, bản thân ông không sợ những kẻ liều mạng. Nhưng lần này là Hoành Sơn nằm trong vòng nguy hiểm… đứa con trai độc nhất của ông đang bị uy hiếp. Ông siết chặt hai nắm tay phát ra tiếng răng rắc giận dữ đến tột độ. Nói Hồng Bang là đám kiến hôi là đúng, cũng không đúng… Trong khả năng của ông có thể điều động quân đội chỉ trong một đêm quét ngang cả đám bọn chúng. Nhưng đó là khi ông liều mạng, đánh đổi cả cái ghế mình đang ngồi. Một Bang hội lớn như vậy, không phải nói dẹp là dẹp… Mà còn phải có lý do chính đáng để các bô lão thông qua, đại loại như ảnh hưởng đến an ninh quốc gia. Ông Định thầm ghi hận, nói vào điện thoại:
– Bằng mọi giá, giữ chân chúng lại… Ưu tiên tối đa an toàn của Hoành Sơn…
– Nghe rõ…
Người đội trưởng tắt điện thoại, tay siết chặt khẩu súng, hét lớn:
– DỪNG LẠI… ĐÂY LÀ CẢNH CÁO CUỐI CÙNG…
Mười tám người đàn ông đều giơ họng súng lăm lăm về phía ông Long đang được bao bọc trong những tấm khiên thịt người. Ông Long nét mặt tràn ngập sát khí, bước lên từng bước. Phía sau, hai bên và trước người ông đều là những họng súng đen ngòm sẵn sàng chĩa về phía cầu thang. Tình hình như chỉ mành treo chuông… Chỉ cần một tiếng súng nổ là hơn một trăm họng súng K59 và hơn mười khẩu tiểu liên MP7 cùng khạc lửa vào nhau. Cảnh tượng máu bắn như mưa, thịt nát rơi vung vãi… gần như sắp diễn ra ngay trước mặt.
– DỪNG TAY… KHÔNG MUỐN HẮN CHẾT THÌ BỎ SÚNG XUỐNG…
Ngay lúc này một tiếng hô lớn từ trên lầu làm mọi người chú ý.