Hoán mệnh
Chương 59
Ba ngày sau…
Minh cũng không biết vì một âm mưu nho nhỏ của mình lại vô tình gây ra một trận chiến giữa quyền lực và tài lực.
Ba ngày nay, một trận sóng ngầm làm cả nền kinh tế lao đao. Gần mười Tổng công ty vốn điều lệ trên ngàn tỷ bị thanh tra, tạm ngừng hoạt động. Hai ngân hàng bị loại khỏi hệ thống liên ngân hàng, đồng loạt thoái vốn, cheo leo trên bờ sụp đổ. Hàng chục trung tâm thương mại nghi ngờ bán hàng trốn thuế bị đóng cửa điều tra… Rất nhiều, còn rất nhiều. Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều có một hoạt động kinh doanh bị đình trệ hoặc ép buộc ngừng hoạt động. Và tất cả những công ty, tổ chức hay cơ sở này đều là sở hữu hoặc có góp vốn của Tập đoàn Hoàng Minh.
Nếu tình hình này vẫn tiếp tục, không đến một tuần, đế chế kinh tế giàu có bậc nhất cả nước sẽ như bọt nước vỡ tan biến mất.
Dù là vậy, báo chí cả nước như nhận bị một sự kiềm chế nào đó, không một tin tức được đưa lên mặt báo. Ngay cả vụ nổ súng bắn nhau ngoài sân bay cũng không xuất hiện trên báo chí, chỉ tồn tại những lời đồn đại từ những người chứng kiến. Dân chúng không hiểu chuyện gì thì hoang mang lo lắng, còn người hữu tâm lưu ý thì mỗi người một nhìn nhận khác nhau.
Tình hình bên ngoài có vẻ như phía ông Lê Hồng Khánh hoàn toàn thất thế. Nhưng chỉ những người bên trong mới hiểu được ông phản đòn sắc bén đến cỡ nào.
Từ 12h00 đêm ngày thứ nhất trôi qua, căn biệt thự của ông Định liên tục bị tấn công bằng súng ngắm từ xa… Phù điêu trên vách tường, khung cửa sổ, từng chiếc bóng đèn trên tường, những chiếc xe đậu trong sân đều bị bắn nổ bánh, ngay đến cây cảnh trong vườn đều bị những phát bắn từ khoảng cách cực xa trên 1km huỷ hoại. Dường như những gã sát thủ sniper đó không cố tình giết người, chỉ huỷ hoại đồ vật tạo sức ép uy hiếp. Nhưng chỉ nghĩ đến những viên đạn từ bốn phương tám hướng có thể lao đến bất cứ lúc nào, không người nào trong nhà mà không căng thẳng. Hoành Sơn gần như núp dưới gầm giường cả ngày lẫn đêm, nét mặt đã hốc hác suy nhược đến cực điểm.
Đội an ninh của ông Định đã thử truy tung đám sát thủ, nhưng khoảng cách quá xa, vừa tìm đến đã mất tung tích. Họ buộc phải huy động thêm quân đội, bố trí kiểm soát tại các cao ốc, nhà cao tầng xung quanh khu vực.
Ngày thứ ba, dường như ông Định bị áp lực từ phía trên, buộc ông phải di dời Hoành Sơn đi nơi khác. Đúng như dự báo của vị Đại tá quân đội kia, những gia đình cán bộ xung quanh thật không chịu nổi áp lực sống bên cạnh một hào chiến tuyến…
Ngay từ 3h45 sáng, một chiếc xe bọc thép hạng nặng chuyên dụng của quân đội được điều tới. Hoành Sơn mặc kín áo giáp chống đạn từ đầu đến chân, bao quanh là hai mươi người đàn giơ cao khiêng thép như một lô cốt di động từ cửa nhà lỗ chỗ vết đạn bắn di chuyển đến chiếc xe trong sân vườn. Đoạn đường chỉ hơn hai mươi mét lại vô cùng hung hiểm.
“Keng… Keng… keng…”
Ban đầu chỉ là vài viên đạn bắn vào những chiếc khiêng tóe lửa. Sau đó là từ tám hướng lao đến liên tục như mưa rào… Di chuyển cho tầng tầng bảo vệ, Hoành Sơn vẫn hoảng sợ co rúm cả người, nhưng sau đó thấy không hề hấn gì ngoài những tiếng leng keng nó yên tâm hơn hẳn. Nhưng rồi từ xa vang lên một tiếng nổ uy lực…
“Oành”
– Ah… Mẹ kiếp…
Một người đàn ông la hét thảm thiết, tấm khiêng thép dày bị rách toạc ra một đường. Anh ta ngã xuống, áo giáp trước ngực khét đen một mảng, miệng trào máu hét lớn:
– Là súng phá giáp đó… chạy nhanh…
Ngay lập tức cái lô cốt người gần như rối loạn. Những người đàn ông giơ cao khiêng về hướng vừa nổ súng, hai người khác vừa che chắn vừa xách ngang người Hoành Sơn chạy thật nhanh ra chiếc xe…
“Oành… oành…”
Hai phát nổ liên tục nối tiếp… Âm thanh đầu đạn 12,7mm phá giáp từ khoảng cách gần 1km lao đến rít lên như lưỡi hái tử thần chém xuyên qua không khí. Phát đầu tiên xuyên qua hai tấm khiêng, tạo thành một lỗ thủng cực lớn… hất tung cơ thể hai người đàn ông bay ngược ra sau… Phát thứ hai lướt qua mũ giáp trùm đầu của Hoành Sơn va vào cửa xe bọc thép tóe lửa để lại một vết trũng sâu hoắm.
Hoành Sơn bị ném vào thùng xe như một cái bao gạo, rơi phịch lăn tròn vào trong góc. Mười người khác ùn ùn nhảy lên xe, đóng kín cửa lại. Cả đám đàn ông lo lắng nhìn ra ngoài xe, thấy những đồng bạn bị thương ngắc ngoải bên ngoài không bị tiếp tục tấn công, liền thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh ra khỏi cổng khu biệt thự. Bên ngoài đã chờ sẵn hai chiếc xe quân sự, một dẫn đầu, một bọc hậu. Giây phút này đám sniper như thống nhất đồng loạt ngừng tay. Chiếc xe bọc thép này chỉ có thể dùng súng chống tăng khoảng cách gần hoặc đặt bom trên đường mới phá huỷ được. Trong trường hợp dùng súng chống tăng, hai chiếc xe đi cùng sẽ dùng thân xe ngăn trở. Còn bom điều khiển từ xa thì vô dụng, vì chiếc xe bọc thép có lắp đặt thiết bị phá sóng vô tuyến… Dù chiếc xe có đi qua mười trái bom vẫn không cái nào có thể phát nổ theo điều khiển. Ngoại trừ loại bom hẹn giờ cổ điển, nhưng hẹn giờ thì làm sao xác định được thời điểm chính xác đây? Phải nói rằng. Hoành Sơn lúc này được bảo vệ nghiêm mật không một kẽ hở, tương đương với quy trình bảo vệ một nguyên thủ quốc gia trong trường hợp khẩn cấp.
Đám sát thủ như tuân thủ một hiệp nghị rõ ràng, suốt dọc đường chiếc xe di chuyển không bị tấn công lần nào. Vô số họng súng như ánh mắt xanh xanh lạnh lẽo của đàn sói trong bóng đêm rình mò dõi theo con mồi chờ cơ hội lao ra xâu xé.
Ngay lúc này, một cuộc gọi mật đàm giữa đêm giữa ba bên được kết nối. Đầu dây một là ông Lê Hồng Khánh, đầu dây hai là ông Huỳnh Quốc Định, còn đầu dây ba là một ông lão mái tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt sáng ngời uy nghiêm.
– Tôi chỉ nói ngắn gọn thế này… – Ông lão nói giọng khàn đục, lại làm hai người bên kia im phăng phắc. – Chuyện này phải dừng lại… Ba ngày nay đã quá đủ rồi…
– Vâng. – Ông Định thoải mái gật đầu.
Ông Khánh lại không cam tâm, môi mím chặt, ánh mắt lập lòe bất định.
– Tôi biết làm như vậy là không công bằng đối với cha con ông Khánh… Nhưng chuyện này cũng chưa có ai thiệt mạng, có cần làm lớn như vậy không?
Ngay lúc này, trong căn phòng làm việc của ông Khánh, ông đang ngồi trước màn hình điện thoại chợt đánh mắt qua với Hào – Thư ký riêng của ông. Bàn tay ông trên bàn, khẽ giở lên rồi chém nhẹ xuống. Anh ta hiểu ý, mím môi gật đầu, đi ra ngoài. Mười giây sau anh ta trở lại, gật đầu.
– Tất cả những hành động của ông Định ba ngày nay, phải ngưng lại… hoàn trả lại nguyên trạng cho Tập đoàn Hoàng Minh.
Giọng nói của người đàn ông lớn tuổi vẫn vang lên đều đều trầm tĩnh trong điện thoại.
– Con ông Khánh bị tổn thương như vậy, có thể đi nước ngoài chữa trị… Mọi chi phí do ông Định chi trả…
Ông Khánh lúc này hít sâu một hơi, hơi chồm đến trước nhìn vào góc màn hình nơi có gương mặt của ông Định, nói giọng trầm trầm:
– Xin phép Tứ lão. Chi phí chữa trị cho con tôi, tôi có thể tự chi trả… Tôi chỉ muốn đòi lại công đạo cho Hoàng Minh và tính mạng người cận vệ tên Hoạt của nó…
– Sao? Không phải nói hai người cận vệ đó đã qua nguy hiểm rồi sao? – Ông lão lớn tuổi nhíu mày hỏi.
– Cậu ta mới chết… Tôi vừa nhận được tin báo của bệnh viện. – Ông Khánh lạnh lùng nói.
Lúc này, trong văn phòng làm việc của mình, nét mặt của ông Định cũng nhăn nhó, khó nhìn. Ông cũng không có thời gian suy nghĩ đây là một âm mưu hay không? Nếu lão Khánh đã dám nói như vậy với một trong tứ trụ bô lão thì chắc chắn người cận vệ kia đã chết thật. Bình thường thì mạng của người cận vệ chẳng đáng để ông suy nghĩ… Nhưng thế lực sau lưng ông và lão Khánh đang giằng co gắt gao… chỉ một giọt nước nhỏ sẽ làm cán cân đổ về một phía.
Tứ lão không nói tiếp, mà nhấc điện thoại gọi đi như hỏi ý kiến những người khác. Lúc này ông Định châm điếu cigar, cố tình phun khói vào màn hình điện thoại có gương mặt âm trầm của ông Khánh. Thật ra ông ta đang muốn giấu đi nét mặt căng thẳng và hai ngón tay mình kẹp điếu thuốc run lên khe khẽ.
Sau hai phút, Tứ lão trở lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng nói:
– Tôi đã hội ý. Mọi người thống nhất… Việc này xuất phát do lỗi con của ông Định.
Ông Định thấy cả người lạnh toát. Câu nói ngắn gọn đó của ông ta tức là cán cân hoàn toàn lệch một phía… Ông đã rơi vào thế yếu.
– Ông Định phải tỏ rõ thiện chí giãn hòa bằng cách phục hồi tất cả chức năng hoạt động các cơ sở kinh doanh liên quan đến Tập đoàn Hoàng Minh.
– Về việc Hoành Sơn con ông Định, phải chấp hành phán quyết của tòa án về tội gây thương tích và ngộ sát. Ngay sáng sớm hôm nay sẽ có lệnh tòa án cho ông. Tôi muốn mấy chiếc xe kia đang trên đường, áp giải cậu ta ngay vào nhà giam lớn…
– Nhưng…
– Nhưng thưa Tứ lão…
Ông Định và ông Khánh cùng lên tiếng nhưng ông lão trong điện thoại đã đưa tay lên ngăn lại.
– Tôi biết việc này không dễ chấm dứt như vậy. Tôi không muốn cái đất nước này loạn lên chỉ vì truy sát một thằng nhóc… – Giọng ông ta gay gắt.
– Vào nhà giam lớn, theo luật của nơi đó… Nơi đó sẽ là sàn đấu của hai ông. Tính mạng nó xem như định đoạt như vậy.
– Và tôi nói trước… Quân đội sẽ không tham gia vào chuyện này nữa.
Điện thoại tắt. Hai người đàn ông, hai người cha ở hai nơi khác nhau cùng ngồi bệt xuống ghế. Tâm trạng ông Định vô cùng kém… không có quân đội, ông như một kiếm khách bị tước mất kiếm, còn gì để đấu với ông Khánh.
Nhưng ngược lại, ông Khánh lúc này hai mắt tỏa sáng bừng bừng phấn khích. Ông ngoắc tay gọi Hào đến bên bàn, nói:
– Ngưng hợp đồng uỷ thác 25 triệu đôla.
– Vậy còn hợp đồng 100 triệu thì sao ạ?
– Vẫn giữ đó.
– Vâng, ông chủ.
Hào gật đầu, quay người vừa đi thì ông Khánh gọi giật lại, vẻ mặt hơi buồn bã nói:
– Cậu dùng danh nghĩa Tập đoàn đền bù cho gia đình Hoạt 500 triệu… Sau đó, dùng một danh tính khác, đưa cho họ thêm 5 tỷ.
– Vâng. Tôi hiểu rồi ạ.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
4h30 phút sáng cùng ngày…
Ba chiếc xe quân sự đang đi trên đường chợt chuyển hướng lao nhanh về phía Nhà giam lớn.
Hoành Sơn còn co ro trong bộ giáp liền thân, nóng như lò lửa, không hay biết gì. Trong đầu nó còn bận rộn nghĩ đến chiếc giường rộng êm ái và hai cơ thể song sinh trần truồng thơm ngát.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
5h30 sáng…
Chuyện đời thay đổi thật khó lường. Cùng một thời điểm, số phận hai con đường có thể hoàn toàn đối lập… Bất chấp ai là nạn nhân, ai là kẻ làm ác. Âu cũng là số mệnh cả.
Thời điểm này tại Phòng Y tế – Nhà Giam lớn, Hoành Sơn còn đang ngơ ngác, cả người trần truồng bị khóa cứng hai cổ tay vào cái bàn inox, phía sau nó bà y tá vừa đeo găng tay vừa nhếch mép cười cười.
Thì tại một không gian khác, Minh lại sung sướng thoải mái không thể tả hết.
– Em… đang ngủ mà… ưm… anh… ôi đáng ghét…
Trên chiếc giường nệm nước êm ái, Minh kéo người Hạ Vi lật sang, để cơ thể trần truồng còn ngái ngủ của nàng nằm lên người mình. Mặt nó vùi vào hai bầu vú căng tròn thật lớn của nàng, miệng thèm thuồng hôn hít… Bên dưới, Ngọc Nga say mê dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc thân dương vật cứng như khúc củi của Minh. Bàn tay nhỏ của nàng vuốt vuốt liên tục, rồi đôi môi anh đào hé mở ngậm kín lấy đầu dương vật nuốt vào.
– Ahhhh… Đau chết tôi rồi… bà điên… Cha ơi… hu hu…
Hoành Sơn khóc thét lên, nước mắt chảy dài trên mặt. Phía sau, bà y tá nghiến răng không ngừng chọc mấy ngón tay vào hậu môn nó, còn ngoáy ngoáy. Tên quản giáo đứng bên ngoài mặt nhăn nhó nhìn lảng đi nơi khác.
– Ah… sướng quá…
– Ư…
Minh hít hà sung sướng, miệng mút chùn chụt đầu nhũ hoa thơm ngon của Hạ Vi. Cơ thể nàng trần truồng tuyệt đẹp, ưỡn cong dâng hai bầu vú căng tròn vào miệng Minh. Ngọc Nga thở dốc, gương mặt đỏ ửng, hạ thể nàng ưỡn ẹo lên xuống để dương vật Minh đẩy sâu vào trong âm hộ nàng. Mái tóc nàng đen óng phất phơ phủ qua hai bờ vai không che đậy hai bầu vú căng tròn không ngừng nẩy tưng tưng. Minh sướng đến há hốc cả miệng… Hạ Vi cúi xuống hôn rít lấy môi nó, những ngón tay nàng đan vào mái tóc húi cua xoăn xoăn gợn sóng trên đầu nó.
– Đừng mà… hu hu…
Hoành Sơn khóc thút thít nhìn mái tóc đen bóng tự hào của mình từng lớp từng lớp rơi xuống chân. Cái tông đơ máy cũ kỹ trong tay người đàn ông không ngừng làm tóc nó kẹt lại đau nhói.
– Ahhhh… ôi chim em nhỏ quá… sướng chết người ah…
– Ôi… Anh… vô duyên quá… ưm…
Minh quỳ gối trên giường phía sau cặp mông to tròn vểnh cao của Hạ Vi. Nó vừa đẩy dương vật ra vào âm hộ khít khao của nàng vừa hít hà sướng không thể tả. Ngọc Nga vừa thỏa mãn một lượt, nằm bên dưới Hạ Vi miệng ngậm lấy hai núm vú nàng mà mút mút say mê. Hạ Vi mặt đỏ ửng, mái tóc dài phủ kín tấm lưng lắc qua lắc lại rên rỉ, lộ ra tấm lưng trần cong ỏng tuyệt đẹp. Minh bóp chặt bờ eo nhỏ của Hạ Vi, hạ thể dập từng cú mạnh vào âm hộ nàng… Làm Hạ Vi rên siết mãnh liệt…
– Ưm… anh ơi… nhanh lên… ôi… sướng quá…
– Ahhh… cho em đi chàng hảng luôn… ahhh…
Không biết dáng người Hạ Vi mặc áo dài đi chàng hảng sẽ như thế nào?! Nhưng hiện giờ Hoành Sơn mặc trên người cái áo tù, đầu cạo trọc, cầm cái chăn mỏng, hai chân mở rộng lê từng bước theo người quản giáo nhìn qua ai cũng phải than thở thông cảm. Nó được giam ở tầng sáu. Phòng giam số 213 đặc biệt có một mình một phòng. Cửa phòng giam vừa đóng lại, Hoành Sơn nhìn quanh như nhận ra đây không phải là một giấc mơ. Nó quay ngoắt lại, tay với ra song sắt túm lấy áo người quản giáo… chưa kịp mở miệng nói thì một cái dùi cui cao su đã thọc thẳng vào giữa mặt…
“Phụt…”
– Ahhhh… ôi… sướng chết người ah…
Minh hít hà hai mắt lim dim, cầm dương vật mình vỗ vỗ lên mông Hạ Vi. Đầu dương vật nó giật giật rồi phun trào từng dòng từng dòng tinh dịch trắng đục vung vãi khắp bờ mông tròn trịa trắng nõn của nàng.
– Ưm… Người em dơ hết rồi nè… Mới sáng sớm tự nhiên nổi hứng…
– Anh cũng chả biết sao ah… Tự nhiên cứ có cảm giác không làm gì sẽ phụ lòng kẻ nào đó… ha ha…
– Hi hi… Xạo. Em còn đang ngủ ngon ah… Vậy là chị Ngọc Nga khều anh phải không?
– Chị không có… có người cứ lấy cái đó chọc chọc vào mông chị ah.
– Ha ha… Thôi… thôi ngủ đi… nằm xuống…
– Mà người em dơ lắm…
– Kệ nó… ngủ dậy rồi anh tắm cho nha…
– Hứ… toàn nghĩ đến chuyện hư hỏng thôi. Đáng ghét.
Một nửa bên này của bức tranh, Minh nằm trên giường nệm nước ấm áp êm ái choàng hai tay ôm cứng hai cơ thể trần truồng nõn nà, khoan khoái ngủ thiếp đi. Một nửa còn lại, Hoành Sơn co ro trên cái giường xi măng lạnh lẽo, cái chăn che lên cái mũi còn chảy máu, ấm ức khóc thút thít.