Hoán mệnh

Chương 61



Phần 6

Năm ngày sau…

“Cậu Hai… đi tắm còn ăn sáng đi học nha…”

– Ok dì.

Minh tháo găng tay boxing. Nhận lấy cái khăn của dì Kiều lau qua mồ hôi rồi bước nhanh vào nhà.

Dì Kiều cất cặp găng tay lên kệ, ánh mắt có chút vui vẻ nhìn theo bóng Minh khuất sau khung cửa. Ban đầu mua về mấy dụng cụ tập thể thao này, dì Kiều còn thầm thấy hoang phí… Nhưng Minh thật sự thay đổi, dậy rất sớm vừa bơi lội, vừa tập thể hình còn kết thúc bằng luyện đấm boxing. Tập luyện nhiều, sức ăn của Minh cũng tăng lên hơn gấp ba lần thường ngày. Lại thay đổi khẩu vị ba trăm sáu mươi độ không ăn quá nhiều rau mà thay vào thịt cá rất nhiều. Chỉ qua năm ngày, Minh như lột xác thành người khác. Mặt mũi hồng hào, cơ bắp săn chắc hơn hẳn. Không những thế… Về lối sống càng thay đổi đến chóng mặt. Từ quần áo, trang trí phòng ngủ, tướng đi… thậm chí cách chơi với bạn gái. Trước đây Nhật Vi cũng thường qua đây chơi rồi về không có chuyện gì. Bây giờ mỗi lần Nhật Vi qua chơi vừa về là bà phải thay drap trải giường. Dì Kiều cười tủm tỉm lòng thấy vui vui cho ông chủ. Chỉ tiếc rằng tuần này ông Khánh đi nước ngoài có công việc, nếu không ông đã vui đến mức không khép miệng lại được.

Sau bữa sáng đơn giản lại đầy đủ chất, Minh bước ra ngoài gọn gàng trong bộ đồng phục áo sơ mi trắng quần xanh đen của học sinh lớp 12. Bắt đầu thời khóa biểu một ngày đi học theo ký ức của Hoàng Minh. Dù sao bản thân Minh là một kẻ thất học từ năm bảy tuổi… Nó có chút chờ mong xen lẫn hồi hộp đối với trường học.

Trước cửa nhà chiếc Bentley đen bóng đã đậu sẵn chờ đợi.

– Chào buổi sáng cậu Hai… – Anh Dũng tài xế cười toe toét.

– Vâng, chào anh Dũng.

Anh Dũng vui vẻ đóng cửa lại cho Minh, rồi bước vào xe. Phải biết rằng trước đây anh Dũng chỉ làm đúng nhiệm vụ, hầu như không bao giờ cười với Hoàng Minh. Cậu Hai trước đây tuy không khinh thường người làm công nhưng khuôn mặt cứ lạnh tanh vô cảm. Từ ngày cậu Hai bệnh dậy, tính cách lối sống đều thay đổi lớn. Hiền hòa, hoạt bát hơn… Đôi lúc còn tán phét hỏi thăm anh đủ chuyện trên trời dưới đất. Cũng bao nhiêu đồng lương đó nhưng mấy ngày nay anh Dũng lại thấy công việc mình thật nhẹ nhàng thoải mái.

Ngồi chễm chệ trên băng ghế da Italy mềm mại thơm mùi da thuộc, Minh vuốt vuốt phần gỗ nạm gỗ óc chó bóng lộn sang trọng. Dù đã ngồi chiếc xe này vài lần, nhưng Minh vẫn thấy choáng ngợp. Lần đầu tiên đi rước Nhật Vi ở trường, ngồi vào xe nó thậm chí còn không dám bấm bất cứ cái nút nào… Cứ như sợ phá hư người ta bắt đền vậy.

Trong ký ức của Hoàng Minh, hắn rất ghét chiếc xe này. Vừa kiểu cách lại già khú đế không hợp với tuổi hắn. Nhưng ba Hoàng Minh, ông Khánh khi chọn xe lại ưu tiên tối đa tính năng an toàn, sự sang trọng càng không thể thiếu. Như chiếc Rolls – Royce của ông vậy. Cửa xe gì cứ mở ngược ngạo với người ta, thật chán ghét.

Càng tiếp xúc với cuộc sống của Hoàng Minh, Minh càng thấy mình còn phải cố gắng nhiều. Nó đã có một quyết định quan trọng. Nếu ông trời đã cho mình sống một cuộc đời khác thì mình sẽ tận dụng tối đa cơ hội này. Và Minh không muốn mình hòa nhập vào một ký ức không thuộc về mình. Như vậy nó sẽ trở thành một Hoàng Minh khác… sống tách biệt, lập dị, bất mãn…

Dù trong giấc mơ kia, nó nhớ được tên họ của mình cũng là Lê Hoàng Minh, nhưng nghĩ lại nó chỉ xem đây là một sự trùng hợp. Ở xã hội này cái tên như vậy đếm không hết người ah. Nó chỉ muốn người ta gọi mình bằng một cái tên Minh ngắn gọn đơn giản như trước đây.

Minh sẽ tận dụng kiến thức nền tảng của Hoàng Minh để từng bước rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa hai bên. Bằng cách này, một ngày nào đó khi hai bên cân bằng, Minh hoàn toàn có thể sống như chính mình không còn phụ thuộc…

Nếu ở những nơi khác thì cảnh một chiếc xe hơi sang trọng đỗ lại trước cổng trường trung học có lẽ sẽ làm nhiều người xôn xao bàn tán, nhưng đối với đám học sinh trường Văn Hiến đã không còn gì mới lạ.

Cửa xe bật mở. Minh bước xuống xe mà lòng có chút thấp thỏm lo lắng. Bàn tay ôm cặp sách đã có chút ẩm ướt mồ hôi. Chưa bao giờ nó phải đối diện với nhiều ánh mắt quan sát mình như vậy. Trước đây với thân phận thấp kém người ta thậm chí không đủ kiên nhẫn để nhìn Minh dù chỉ vài giây. Còn bây giờ đi tới đâu cũng cảm thấy như có nhiều ánh mắt dõi theo.

Dù tim đập rất nhanh, nhưng Minh vẫn để chính bản thân mình chịu đựng áp lực của hoàn cảnh mới. Nó ưỡn ngực sải bước đi dọc hành lang hướng về lớp 12A7. Chưa đến giờ vào lớp vô số học sinh nam nữ tụ tập dọc hai bên lối đi. Tiếng nói cười rôm rả và những tà áo trắng tung bay lộ ra những đường cong hút hồn. Minh dường như tìm ra thêm một lý do đi học hàng ngày, bất giác nụ cười có chút gian tà hé nở trên môi.

“Chát…”

Âm thanh của một cái tát và sau mông tê rần làm Minh sực tỉnh dừng phắt lại.

“Ha ha…”

“Mày thật là… thô bạo với em nó thế…”

“Mà mông em nó êm tay lắm bây ơi…”

Trước mặt Minh bốn đứa con trai cười hô hố khoái trá. Nó nhìn rõ từng gương mặt, ánh mắt chợt khép lại ánh lên tia lạnh lẽo. Thằng Tuấn lẹo, Hoàng lụi, Định xệ và Được… Bộ bốn thằng học sinh cá biệt chuyên quậy phá đánh nhau. Không ít lần Hoàng Minh bị đám tụi nó chọc phá chỉ có thể mắt đỏ hoe nuốt cơn giận xuống. Thật ra những kẻ ngứa mắt với gia thế giàu có của Hoàng Minh hoặc chán ghét tính cách ẻo lả của nó mà trêu chọc kỳ thị đâu chỉ riêng bốn kẻ này. Chính Hoàng Minh còn không nhớ hết… Đã vậy, chỉ có thể mượn bốn tên đui mù này để lập uy thôi.

– Sao cưng?! Phê quá phải không? Cho anh vỗ thêm cái nữa nha… – Thằng Định xệ xoa xoa tay cười toe toét.

– Phê đến ướt cả quần ah… – Hoàng lụi khoác vai Định bước đến trước Minh.

– Hay tụi mình cởi quần nó ra xem kê kê nó còn không ah…

– Ha ha…

Tiếng cười đùa hô hố và lời thô tục của bốn thằng con trai làm cả hành lang đầy học sinh chú ý. Đám đông bắt đầu dồn về phía này đợi xem chuyện hay sắp xảy ra. Tiếng xì xào bàn tán mỗi lúc một lớn… Vậy mà hầu như không một ai bênh vực người đang bị ức hiếp như Minh. Có vẻ như một thằng nhà giàu lại bị “bóng” là đối tượng trêu chọc lý tưởng của tất cả mọi người. Minh thầm thở dài, nó phần nào hiểu lối sống tách biệt, bất mãn của Hoàng Minh là từ đâu tới.

Minh cao hơn khá nhiều so với bốn thằng con trai trước mặt, nhưng dáng người bên ngoài lại có vẻ khá gầy gò yếu ớt. Dù sao chỉ năm ngày tập luyện tẩm bổ, cơ thể này cũng không thay đổi nhanh được. Bốn thằng con trai từng bước ép tới không nhanh không chậm như muốn xem Minh bật khóc bỏ chạy như mọi khi… Nhưng hôm nay mọi việc lại không diễn ra như ý muốn chúng. Minh vẫn ngẩng cao đầu, hai mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm không chút lùi bước.

– Muốn anh bóp vú một cái đúng hông?

Thằng Tuấn lẹo nhếch mép cười, giơ tay chộp thẳng tới. Nhưng khi ngón tay nó sắp chạm vào ngực Minh, một bàn tay của Minh nhanh như cắt tóm lấy. Bẻ quặp…

– Aaaa… mẹ nó… ngón tay tao… buông tay… ahhhh…

Tiếng hét đau đớn của Tuấn lẹo làm ba đứa kia hoảng hốt nhào tới. Minh vẫn nắm chặt ngón tay của Tuấn lẹo trong tay, bên kia buông rơi cặp sách… Cánh tay còn lại liền quất ngang vào mặt thằng Được đang nhào tới. Một cái mũi bẹp xuống dưới cú đánh trời giáng… Thằng Được hai mắt tối sầm, ôm cái mũi đầy máu đau đớn, loạng choạng ngã ra sau. Thằng Định xệ vừa lao đến muốn túm lấy cổ áo Minh, thì giữa háng đã trúng một đòn nặng… ôm hạ bộ quỵ xuống.

– Ahhh…

Chân trái Minh đứng trụ, chân phải vừa đá ra đã rút về tạt ngang sang phải trúng vào giữa bụng Hoàng lụi đang vung nắm đấm… Hoàng lụi hự một tiếng, ngã lăn quay. Nhưng mặt Minh cũng hứng trọn một cú đấm của nó… đau đến hoa cả mắt…

“A… đụ mẹ mày… thằng lờ… chết tao rồi…”

Định xệ, sau lần này thực sự là ‘xệ’, ôm hạ bộ lăn lộn dưới sàn nhà đau đớn vừa chửi um lên. Nhưng âm thanh của nó chưa kịp vang xa thì một cú đá bồi của Minh lại tới. Cả cái đầu nó bị Minh đá hất ngược lên trời… ngã bật ngửa sõng soài tay chân cứng đơ máu mũi chảy tràn cả mặt.

Tuấn lẹo dùng tay còn lại muốn bóp cổ Minh, thì nó bị chính cánh tay đang bị kềm giữ nó cản lại. Ngón tay trật khớp của nó đang bị Minh kềm giữ truyền đến cơn đau đến không muốn sống nữa. Minh nghiến răng siết chặt nắm tay, Tuấn lẹo mặt méo mó đau đớn quỳ xuống đất. Nó chưa kịp mở miệng chửi bới thì một cái đầu gối giật thẳng tới.

“Phụt…” – Cả đầu Tuấn lẹo bật ngửa ra sau, ngã sõng soài ra đất.

Thằng Được lau hai bàn tay đầy máu vào áo, mặc kệ cái mũi máu còn chảy lòng thòng, nghiến răng lao tới Minh như một con trâu điên. Minh bước ngang qua tránh thế đánh thẳng của nó. Nhún người nhảy lên bàn chân đạp mạnh vào mình con trâu điên vừa vụt qua bên cạnh. Đang lao nhanh tới, thằng Được mất thăng bằng đâm đầu lao thẳng vào cánh cửa gỗ.

“Rầm…” – Cánh cửa lớp học đã cũ bật tung bản lề đổ sập lên người nó.

– Mẹ mày… thằng bóng lại cái…

Nghe tiếng hét tới gần của Hoàng lụi, Minh cúi người tay tóm chặt cánh cửa lớp vừa đổ sập trên người Được. Nâng cánh cửa lên, Minh nghiến răng vụt mạnh ra sau.

“Rầm”…

Cánh cửa đập thẳng vào mặt Hoàng lụi, vỡ ra mấy mảnh văng tứ tung. Người thằng Hoàng ngã bật ngửa ra sau, cả mặt bê bết máu, hai mắt nhắm chặt.

Cả sân trường như vắng lặng. Nghe được cả âm thanh những chiếc lá khô rơi xuống mặt sân. Đám học sinh nam nữ đông đúc lại đều lạnh ngắt im lặng. Bao nhiêu ánh mắt đều dồn vào Minh. Có ngạc nhiên có sợ hãi…

“Là Hoàng Minh thật sao…”

Giọng nói quen thuộc của Na Na vang lên sau lưng, Minh quay lại mỉm cười. Phía bên này có bốn cô gái xinh đẹp đang há hốc nhìn Minh. Hai tay mỗi người còn lăm lăm nắm chặt chổi quét nhà, còn có cả đồ hốt rác… Nhật Vi, Hoàng My, Bội Linh và Na Na nghe báo tin Minh bị nhóm Tuấn lẹo đánh hội đồng thì lao ra giải cứu… Nhưng đến nơi lại chứng kiến cảnh tượng khó quên này.

Đứng giữa bốn thằng con trai sõng soài tan nát, bên cạnh còn vụn gỗ và cánh cửa lớp bể làm hai… dáng người Hoàng Minh lại trở nên cao ngất một cách khác thường. Minh cúi xuống nhặt cặp sách của mình lên, phủi phủi bụi. Không nhìn đám Tuấn lẹo thêm lần nào, bước về phía nhóm bạn. Bốn cô gái, bốn đôi mắt to tròn đều lấp lánh như ánh sao. Vũ khí trong tay vô thức rơi lộp bộp xuống sàn nhà, bốn đứa con gái gần như cùng lúc nhào tới tranh nhau khoác chặt lấy hai cánh tay Minh.

– Minh phải đi lên phòng Giám thị khai báo đó…

– Ừm… chúng ta cùng đi.

– Có khi còn phải viết kiểm điểm…

– Ừm… chúng ta cùng viết.

Đến khi bóng dáng Hoàng Minh và bốn cô bạn đi hết hành lang đã khuất bóng, đám đông bên này vẫn chết lặng nhìn theo.

“Thật soái ah…”

“Mình phát hiện Hoàng Minh hôm nay thật đẹp trai nha…”

“Minh lúc nào chả đẹp trai, chỉ có điều… không thích con gái…”

“Không phải đâu… lời đồn đó bậy bạ rồi… người như vậy mà là pê đê thì đám con trai trường mình không phải là thái giám hết ah…”

“Eh… bà nói gì đó…”

“Tui nói sai sao?!”

Vì chuyện đánh nhau, Minh không được vào lớp. Bốn đứa con gái đã sớm bị thầy Giám thị đuổi về lớp. Hai tiếng đồng hồ sau, Minh vẫn ngồi đó một mình trong Phòng Giám thị chờ đợi. Nó hơi ngâm ngẩm nhìn Tờ giấy trình báo hai mặt đầy chữ của mình. Sự việc cũng không đơn giản như Minh nghĩ. Quen kiểu đánh nhau đường phố, nó ra tay có chút quá đáng rồi.

Bốn thằng Tuấn lẹo được đưa thẳng vào Trạm Y tế gần trường. Băng bó, kiểm tra xong người ta còn tưởng tụi nó bị cả nhóm giang hồ đánh. Một tiếng sau gia đình của bốn thằng đã đến trường. Nhà trường mời vào phòng họp cách nơi này mấy chục mét mà Minh vẫn nghe được tiếng tru tréo cay nghiệt vang đến đây.

“Con tôi nó ngoan như vậy… ở nhà thì thương em, đến trường thì quý bạn… vậy mà thằng con hoang nào nỡ đánh nó không ra hình người nữa… Ông trời ơi…”

“Tôi nghi ngờ nó còn bao che đồng bọn… không có lý gì một thằng đánh bốn còn ra kết quả như vậy…”

“Tưởng nhà giàu làm gì cũng được sao? Xã hội này có pháp luật, có công lý đó… nói ba mẹ nó tự xây một cái trường cho nó học một mình…”

“Tôi không biết các ông làm sao… tôi chỉ biết phải đuổi việc thằng nhóc mấy dạy đó… trường học không phải là nơi dành cho những đứa không có cha mẹ dạy…”

Minh ngồi một mình không có gì làm cũng lắng nghe mấy người kia oan oan inh ỏi. Ban đầu nó còn cười, sau nét mặt càng lúc càng khó coi, ánh mắt lạnh lùng. Nó mím môi, đứng lên. Mở cửa bước ra khỏi phòng Giám thị. Minh sải bước về phía phòng họp của Ban Giám hiệu.

Thằng Minh bình thường rất hiền hòa, lễ phép nhưng nó có nghịch lân của mình. Nó căm ghét người ta nói động chạm đến cha nó, người cha đã mất vì bươn chải nuôi nó. Hoàng Minh lại rất giỏi lý luận, nhưng cá tính mềm yếu nhu nhược. Sự kết hợp giữa hai đứa, lấy Minh làm chủ đạo, sẽ bù đắp khiếm khuyết cho nhau. Để nó co đầu rụt cổ tránh sau lưng thầy cô để mặc đám người kia chì chiết… nó không làm được.

Thầy Tuấn Giám thị đang hút thuốc trước cửa phòng họp, tay còn đang run run ức chế, chợt thấy người tới. Vừa nhìn lại, ông hết cả hồn, ném vội điếu thuốc lao nhanh tới cản đường Minh.

– Thằng này… mày muốn làm gì? Mày vào đó cho người ta đánh chết ah. Về phòng ngay…

– Con không sao đâu… Thầy yên tâm đi… – Minh lách người tránh qua ông.

– Không được… Minh…

Tiếng kêu của thầy Tuấn có hơi lớn, bên trong phòng họp mọi người cũng nghe được. Khi Minh mở cửa bước vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía nó. Thầy Hùng Hiệu phó đang ngồi trên bàn hình hột xoài đối diện với đám phụ huynh thấy Minh liền đứng phắt dậy, mặt hầm hầm giận dữ.

– Sao anh cho nó vào đây…

– Em không có… – Thầy Tuấn oan ức muốn khóc.

Minh nhìn thầy Hùng, lại nhìn qua thầy Tuấn, nó chợt cúi đầu thật thấp, giọng nói lại mạnh mẽ kiên quyết.

– Em xin lỗi thầy. Vì em mà thầy và nhà trường gặp rắc rối.

Thầy Tuấn và thầy Hùng Hiệu phó đều ngạc nhiên tròn cả mắt ú ớ chưa nói được lời nào thì Minh đã bước đến trước bàn họp đối diện với bảy tám người đàn ông phụ nữ mặt hầm hầm. Thầy Tuấn và thầy Hùng cũng thấy căng thẳng bước nhanh đến đứng bên cạnh Minh. Nhìn qua những gương mặt giận dữ trước mặt, Minh hơi cúi người, nói giọng đều đều điềm đạm:

– Cháu là Minh. Trước hết cháu xin lỗi cô chú vì đã đánh các bạn. Viện phí của các bạn con sẽ chịu trách nhiệm.

– Hừ… xin lỗi cái đéo… Mày nghĩ mày nhà mày có tiền là muốn đánh ai thì đánh sao? Đánh xong trả viện phí là được hả? – Một người đàn ông trung niên nét mặt hao hao với Tuấn lẹo nói.

– Đúng đó… Nó còn đá vào háng thằng Định… bây giờ còn đái rắt ra máu… Nhà này có mỗi thằng con trai làm giống. Nó mà không sinh được con thì tiền nào nhà mày đền cho hết hả?!

– Xem mặt nó kìa… đẹp trai mà lạnh như tiền ah. Hàng ngày không hiểu cha mẹ nó dạy dỗ thế nào để ra một thằng không có tính người như vậy…

Minh im lặng lắng nghe hết. Đến lúc tiếng ồn ào lắng xuống, nó lên tiếng:

– Các cô chú nói xong chưa ạ? – Cả đám đàn ông phụ nữ kia có chút ngạc nhiên nheo mắt nhìn nó.

– Nếu cô chú nói xong thì cháu xin phép được nói.

– Cha mẹ cháu có dạy cháu như thế nào có thể cô chú không biết nhưng cả trường này các thầy cô giáo bạn học đều biết. Mỗi năm cháu đều là học sinh giỏi, chưa bao giờ xếp ngoài thứ năm của lớp. Chưa bao giờ tham gia đánh nhau… Chưa bao giờ viết một bản kiểm điểm cho đến hôm nay là lần đầu tiên. – Giọng nói Minh đều đều, ánh mắt lại sắc bén không lùi bước.

– Cô chú chê trách cha mẹ cháu không biết dạy con… Ngược lại, cô chú có thể tự hỏi mình đã nuôi dạy con mình như thế nào?! Cháu còn nhỏ, cháu không dám đánh giá. Nhưng nếu cháu nhờ thầy Tuấn kiểm tra sẽ không khó. Một năm các bạn Tuấn, Hoàng… tham gia đánh nhau bao nhiêu lần? Viết bao nhiêu tờ kiểm điểm… hàng ngày học hành xếp hạng thứ mấy trong lớp… Cháu còn nghe nói Tuấn và Định còn ở lại năm trước.

Mẹ Định xệ đứng phắt dậy, gắt lên:

– Thôi cậu im đi. Con nhà nghèo nó không đầy đủ thì học hành vậy thôi. Đâu phải ai cũng có điều kiện mua thầy mua điểm như nhà cậu…

“Rầm”

Thầy Hùng vỗ bàn thật mạnh làm cả đám người giật thót mình. Ông giận đến mức râu mép cũng dựng ngược lên run run:

– Cô nói vậy là sao đây?! Tôi cảnh cáo cô một lần. Cô còn buông lời phỉ báng nhà trường, chúng tôi sẽ thưa cô tội vu cáo bôi nhọ trường học.

– Vâng, tôi lỡ lời, tôi xin lỗi thầy. – Mẹ Định xệ bắt đầu sợ hãi ngồi xuống khép nép.

Minh nhìn qua thầy Hùng có chút cảm thán. Trong ký ức của Hoàng Minh, thầy Hùng là người hiền hòa dễ gần nhất trong các thầy cô. Vậy mà chạm phải vẩy ngược, ông cũng uy phong phết.

– Về tiền viện phí… – Minh nói tiếp. – Cháu chỉ muốn thể hiện thiện ý của mình với gia đình các bạn. Không liên quan gì đến hoàn cảnh gia đình cháu. Nhưng các cô chú không nhận, thì thôi vậy.

Ba của Tuấn lẹo ánh mắt nhìn qua người đàn bà bên cạnh có lẽ là mẹ của Hoàng lụi. Mẹ Hoàng lụi là một người đàn bà béo mập đeo vàng đầy tay… Bà ta lên tiếng giọng oang oang vang cả phòng:

– Làm gì có chuyện đơn giản như vậy?! Không những viện phí mà nhà mày còn phải đền tiền tổn hao sức khỏe cho con tao. Nó gãy mấy cái răng… bây giờ trồng một cái cũng mấy chục triệu… dù có răng giả nhưng không thể bằng răng tự nhiên… ăn uống bất tiện, nhai không kỹ lại sinh ra bệnh tiêu hóa, đau dạ dày, rồi ung thư không biết chừng… cuộc đời nó xem như bị huỷ phân nửa trong tay mày.

Thầy Tuấn và thầy Hùng lau mồ hôi trán. Không ngờ chỉ gãy mấy cái răng lại kéo theo một hệ luỵ kinh khủng như vậy. Minh nhếch mép cười, kéo ghế thản nhiên ngồi xuống:

– Cháu nghĩ cô chú có chút hiểu lầm rồi. Cháu xin lỗi vì nghĩ cho cảm giác của cô chú có con bị đánh thôi. Cháu không hề nhận là mình có lỗi trong việc này.

Mấy người kia đứng phắt lên định nói thì Minh đưa tay cắt lời.

– Cũng như tiền viện phí ban đầu là do thiện ý của cháu. Cô chú không nhận thì thôi. Còn đền tiền hao tổn sức khỏe á… ha ha… – Minh đứng dậy bật cười. – Cô chú có thể xem lại video giám sát của trường… là ai gây hấn trước… bên nào là kẻ tấn công bên nào là người tự vệ… không những video mà còn có rất nhiều bạn học chứng kiến… Dĩ nhiên cô chú có thể kiện, nhưng xem ra lý lẽ không nằm bên cô chú rồi.

Đám người mặt hầm hầm giận dữ lại không biết phải tranh cãi thế nào. Minh cúi đầu chào thầy Tuấn và thầy Hùng, quay người đi ra cửa.

– Tao không tin mày có thể lấy tiền che mắt thiên hạ… Tao sẽ kiện cả nhà mày… – Mẹ Hoàng lụi cất giọng oan oan chợ búa.

“Ai đòi kiện tôi đấy?! Muốn kiện cũng phải đăng ký xếp hàng nha”.

Minh vừa bước ra đến cửa thì nghe một giọng nói trầm ấm pha chút đùa cợt vọng vào. Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông bệ vệ ăn mặc đơn giản lại sang trọng bước vào. Ông Khánh, ba Hoàng Minh, không đi một mình còn một trợ lý và một luật sư phía sau.

– Ba… sao Ba biết mà đến trường? – Minh ấp úng hỏi.

– Con Vi báo. Ba vừa xuống sân bay liền đến… Nó còn gửi Ba xem video đứa bạn học quay lại…

Ông Khánh cười cười, đặt hai tay lên vai Minh, bóp bóp cơ bắp nó, còn gật gật đầu.

– Con đánh khá lắm. Ba tự hào vì con.

Thầy Hùng và thầy Tuấn vừa bước ra chào, nghe được lời ông liền chút nữa ngã ngửa ra đất.

– Hừ… Con nào cha nấy… đúng là…

Mấy người phụ huynh kia lầm bầm tức giận lại bị uy thế của ông Khánh áp chế không ai dám đứng ra hùng hồn như khi nãy nữa. Ông Khánh quay sang bắt tay với hai thầy, rồi ánh mắt ra hiệu cho cậu luật sư. Người luật sư bước đến bàn, rút túi áo ra những cái namecard đặt lên bàn, nói:

– Đây là danh thiếp của thân chủ tôi. Các vị muốn kiện cáo gì thì có sẵn thông tin trên đó sẽ thuận tiện hơn. Tôi xin phép.

Người luật sư hơi cúi người lịch sự chào rồi quay lại đứng sau lưng ông Khánh như chưa có chuyện gì xảy ra. Minh cũng thừ người, khóe miệng hơi giật giật… Không ngờ phong cách ba Hoàng Minh lại bá đạo như vậy.

Ông Khánh quay sang thầy Hùng Hiệu phó, nói:

– Tôi thấy mấy cái cửa lớp của trường sẵn dịp này thay mới hết đi, tôi sẽ tài trợ cho trường. Các thầy nên lựa loại nào tốt tốt một chút. Cửa lớp gì mà mới đập một cái đã vỡ làm hai… thật là… ha ha…

Thấy nét mặt thầy Hùng có chút khó coi, ông Khánh cười giả lả, rồi tản sang chuyện khác:

– Sẵn tôi cũng xin phép cho cháu nghỉ nốt hôm nay. Cháu nó vì tự vệ mới đánh nhau với bốn đứa bạn học, dù không tổn thương gì nhưng vận động cũng rất mệt ah.

– Vậy thôi, tôi chào hai thầy nhé.

– Vâng, xin chào.

– Con chào thầy. – Minh cúi đầu chào rồi đi theo ông Khánh.

Ông Khánh lững thững khoác vai Minh đi ra khỏi cửa, hai người trợ lý với gương mặt rất “chức nghiệp” đi theo sau.

“Mình đi đâu vậy Ba?”

“Đi ăn mừng… con muốn ăn gì nào?”

“Mà ăn mừng cái gì ạ?”

“Ăn mừng gì sao? Dì Kiều báo Ba nghe hết rồi… hắc hắc…”

Hai cha con Hoàng Minh đi rồi mà tiếng nói cười vẫn cứ văng vẳng lại đây. Thầy Hiệu phó và thầy Giám thị nhìn nhau cười khổ. Con đám phụ huynh mặt đã đen như lọ nồi, lại chỉ biết nghiến răng nghiến lợi. Mỗi người đều cầm một cái danh thiếp màu đen bóng chữ dập nổi mạ vàng sang trọng. Hai hàng chữ in rõ ràng giữa thiệp là ông Lê Hồng Khánh, Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Minh. Đơn giản nhưng người có tên cây có bóng… Chỉ cái tên này cũng đủ để những kẻ đang giận dữ như bị dội lên gáo nước lạnh, ỉu xìu chán nản. Còn kiện cái rắm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...