Hoán mệnh
Chương 74
12h30 cùng ngày…
Minh vừa từ nhà quay lại căn Biệt thự số 8 thì được Hữu báo ông Khánh muốn gặp anh. Minh bỏ lại cái balo khá lớn trong xe, bên trong cốp xe còn bao nhiêu thứ chăn gối, khăn tắm, dầu gội, kem chống nắng… Hạ Vi và Ngọc Nga cứ dồn nhét cho Minh cứ như anh chuẩn bị đi du lịch nghỉ dưỡng. Vì tránh ảnh hưởng đến tung tích của ông Khánh, trong hai tuần tới Minh không thể về nhà nữa. Ngay cả chiếc BMW của Minh từng xuất hiện ở Bảo Lộc giải cứu ông Khánh, lúc này cũng phải nằm yên trong garage không lộ ra ánh mặt trời. Riêng phần thằng Tài, vì nó không phải người Huyết thủ, nên Minh đã cho nó về sau khi dặn dò kỹ về bí mật tin tức.
Đây là một trò chơi trốn tìm. Trước ngày Đại hội cổ đông bất thường diễn ra, bí mật tung tích của ông Khánh càng được giữ kín, thì thiệt hại về tính mạng của anh em Hồng Bang càng nhỏ đi. Minh có linh cảm lần này Hồng Bang vẫn sẽ thiệt hại không nhỏ… Với thế lực trong bóng tối giúp đỡ Hoàng Minh, thì khi tung tích ông Khánh lộ ra sẽ không đơn giản là những trận đấu súng đơn thuần.
“Cộc cộc…” – Hữu gõ cửa phòng.
“Vào đi…”
Hữu mở cửa phòng cho Minh vào. Hắn đứng bên ngoài, không vào mà kép cửa chặt lại.
– Cháu ngồi đi…
Minh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện giường ông Khánh đang ngồi thẳng chân tựa lưng vào đầu giường. Ánh mắt Minh nhìn quanh căn phòng. Nơi này không sang trọng nhưng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi. Đặc biệt những tấm kính cửa sổ đều là loại xuyên sáng một chiều bên ngoài không thể nhìn vào trong. Độ dày kính cường lực hơn 60mm đủ để ngăn đạn súng máy khoảng cách gần. Ngay cả cánh cửa phòng kia trong trường hợp khẩn cấp có thể hạ tấm chắn bằng thép dày 3cm từ trên trần xuống, khóa lại… Trần đúc bê tông dày 40cm, sàn đổ bê tông dày 50cm, vách tường ngoài hai lớp bê tông còn một lớp thép bên trong. Ngoài ra còn hệ thống chống cháy, oxy dự trữ… Căn phòng này có thể xem là một lô cốt bất khả xâm phạm.
Ban đầu Minh còn thấy Hồng Bang như lời lớn trong phi vụ này. Bây giờ nhìn tất cả những thứ này Minh mới hiểu… Cái gì cũng có cái giá của nó. Ông Khánh không phải loại người thích vung tiền qua cửa sổ, ông biết sử dụng triệt để giá trị đồng tiền của mình. Thậm chí Minh nghi ngờ có lẽ ông Khánh còn biết trước Hồng Bang có một nơi như thế này?!
– Chú khỏe chưa ạ? – Minh hỏi thăm.
Ông Khánh cười nhạt, vuốt vuốt cái áo pyjama mới được chuẩn bị riêng cho ông.
– Đỡ nhiều rồi. Nhất là được tắm một cái. Cảm giác cả ngày ngồi trong đống nước tiểu giả ngây giả dại thật khổ… Ha ha…
Minh cũng cười, nhớ đến thời điểm lúc anh mới nhìn thấy ông. Quả thật là một vai diễn xuất sắc. Minh chợt hỏi:
– Chú nghĩ việc này là do Hoàng Minh gây ra? Cháu vẫn có chút khó tin… Không phải là nó bị ông Định uy hiếp gì chứ?
Ông Khánh nhìn Minh, hai mắt lộ ra vẻ khổ sở sâu kín được giấu trong lòng. Ông thở dài nói:
– Cháu không hiểu… Sau lần bị Hoành Sơn bắn tổn thương vào chỗ hiểm, dù Hoàng Minh đã hồi phục hoàn toàn nhưng tính cách nó đã thay đổi… Thay đổi đến mức ta còn không nhận ra nó là con mình sinh ra.
– Viên đạn đó như kích phát một con quái vật tiềm ẩn bên trong nó. Nhất là sau lần đó đi Anh gần một năm trở về… Có lẽ nó bị Nhật Vi từ chối… nó điên cuồng đòi trả thù lên cả gia đình ông bà Vượng.
– Ta đã la mắng nó, thậm chí trong lúc nóng giận đã tát vào mặt nó.
Minh nghĩ đến Nhật Vi lòng thoáng ấm áp. Nàng học hành thế nào rồi? Có còn nhớ đến mình không? Không ít lần Minh muốn hỏi ba đứa Hoàng My địa chỉ email của Nhật Vi để liên lạc với nàng. Nhưng lý trí lại ngăn cản anh làm như vậy. Cả Minh và Nhật Vi đều nhận biết tương lai hai đứa là hai đường thẳng song song rất khó gặp được nhau. Không nói thân phận hai người không phù hợp… Riêng chuyện Minh hiện có những hai người vợ, một đứa con sắp chào đời. Đã là một cản trở khó có thể vượt qua với ba mẹ Nhật Vi và cả bản thân nàng. Đã vậy thì cứ để thời gian và khoảng cách trở thành liều thuốc an thần giúp lãng quên…
– Ý chú là Hoàng Minh thật sự dám đặt thuốc nổ ám toán cả ông Định và chú sao? – Minh vẫn còn khó tiếp nhận sự thật này.
Ông Khánh không trả lời, nhưng ánh mắt đau đớn đó đã trả lời thay ông.
– Thật khó tin được… Khi cháu phát hiện ra người ông Định ở quanh căn nhà, cháu còn nghĩ có lẽ Hoàng Minh và chú bị uy hiếp. Vì hợp tác với ông Định thì chẳng khác nào chơi với sói? – Minh than thở.
– Còn chưa biết ai đang chơi với sói đâu… ha ha… – Ông Khánh cười nhạt.
– Ban đầu mọi việc là chính lão Định… Lão ta vẫn ngấp nghé không quên khối tài sản của ta. Có lẽ lão có thông tin Hoàng Minh đang bất mãn với ta. Thế là lão âm thầm tiếp xúc với Hoàng Minh, dụ dỗ thuyết phục nó ra tay với ta để giành lấy cái ghế Chủ tịch.
– Lão cũng không ngờ, cuộc nói chuyện đó ta đã nghe lén được… Ta cũng không nói ra, muốn thử xem thái độ của Hoàng Minh thế nào…
– Đúng như ta nghĩ. Hoàng Minh về nhà liền kể hết mọi chuyện cho ta nghe, còn đưa ra một kế hoạch tương kế tựu kế giăng bẫy cho lão Định. Trong kế hoạch đó, ta sẽ đóng một vai khổ nhục kế… bị đột quỵ và đưa vào viện dưỡng lão…
– Ta dĩ nhiên là tin Hoàng Minh, vì nó là con ta sinh ra. Và thêm một lý do khác, nó vốn không biết ta đã nghe lén được cuộc nói chuyện đó, mà vẫn về khai rõ mọi chuyện.
– Nhưng đến lúc ta vào đến viện dưỡng lão, ta biết mình đã bị lừa. Bị chính con trai mình lừa… Ha ha…
– Bọn chúng cưỡng ép ta uống một loại thuốc an thần làm đầu óc ta hỗn loạn mất kiểm soát… để khi luật sư và bác sĩ Thành đến thăm, cả hai đều xác nhận ta đã loạn trí.
– Từ đó Hoàng Minh được Hội đồng quản trị thông qua tạm thời nắm giữ vị trí chủ tịch… Dĩ nhiên đó chỉ là tạm thời… đến 27/7 thông qua Đại hội cổ đông mới là chính thức.
– Nếu không có Hữu, nó nghi ngờ trạng thái của ta là do tác dụng của thuốc nên đã lén bỏ đi vài liều… Đầu óc ta mới dần hồi phục hơn một tuần nay. Nhưng Hoàng Minh cũng nghi ngờ, vì thế nó sai người trói Hữu lại để chết chung với ta. Trên đời này sẽ không còn ai nói ra sự tàn nhẫn vô nhân đạo nó đã làm với cha nó…
Minh thấy cả sống lưng mình lạnh toát rịn ướt mồ hôi. Không ngờ kẻ đối đầu với mình đã trở nên tàn độc kinh khủng như vậy.
– Không ngờ hai thằng già đầu đánh qua đánh lại cuối cùng lại bị một đứa con nít dắt mũi… Con của ta thật giỏi… ha ha… giỏi lắm… – Ông Khánh cười rồi ho sặc sụa, khóe nước mắt đỏ hoe ươn ướt.
Minh bước lại cạnh giường vỗ vỗ lưng cho ông Khánh. Để ông bớt bi thương, Minh tìm chuyện để nói:
– Nếu vụ nổ đó là của Hoàng Minh gây nên… Cháu cũng không biết nguồn lực hỗ trợ của Hoàng Minh là đến từ đâu… cung cấp cho nó cả thuốc nổ kinh khủng như vậy… Đó không thể là một thế lực nhỏ được…
– Ta nghĩ đó là Hải Đường Bang. Ta đã nhận ra một trong hai gã đi theo Hoàng Minh tối hôm qua. – Ông Khánh trầm ngâm nói. – Tên đó và vài người khác từng đến văn phòng của ta nhận thù lao sau trận Quyết đấu ở Nhà giam lớn. Có lẽ hắn nghĩ ta không nhận ra hắn vì chưa từng gặp mặt… vì lần đó ta chỉ xem qua video giám sát.
– Hải Đường Bang sao? – Minh có chút sững sờ.
Trong đầu Minh chợt hiện lên hình ảnh một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn vô cùng cá tính. Không lẽ nước Anh lại nhỏ như vậy?
Thật ra Minh cũng không biết. Nước Anh từ dân số đến diện tích đều nhỏ hơn đất nước này. Nhưng không phải vì vậy mà hai người không quen biết có thể tình cờ gặp nhau dễ dàng như vậy. Có thể nói người tạo ra cơ hội gặp mặt quen biết giữa Hoàng Minh và Hải Đường lại chính là Nhật Vi. Cả hai kẻ một nam một nữ cứ lẽo đẽo đi theo nàng, rồi như cảm thông của kẻ đồng cảnh ngộ Hoàng Minh và Hải Đường kết giao hợp tác.
– Nhưng vì sao Hoàng Minh có thể chắc lão Định sẽ đến đêm hôm qua?
– Cái này ta cũng không rõ… Nhưng lão già kia đã sai người tìm cách tra hỏi ta nhiều ngày trước… về khoản tiền 150 triệu đô la trong Ngân hàng Thuỵ sĩ… Tài sản của ta ở trong nước lão không dễ động tới, nhưng khoản tiền kia thì khác… Ta chỉ cần cung cấp một mật mã, gần như ngay lập tức số tiền đó sẽ được chuyển sang tên lão…
Lão Định kia thật đáng kiếp số… Nếu lão thật sự vì chuyện này mà mất mạng, lão sẽ mãi là một con ma hồ đồ ngớ ngẩn. Vì lão không hề biết… số tiền đó ông Khánh đã sớm chuyển sang tên người khác. Ông lúc này lại nhìn Minh ánh mắt có chút mâu thuẫn. Hành động của Hoàng Minh đã làm ông quá thất vọng… Sự tin tưởng vào tình thân huyết thống của ông cũng bị đả kích nặng nề. Ông cảm thấy có nhiều chuyện vẫn cần thêm thời gian để nhìn nhận rõ ràng hơn.
“Cộc… cộc…” – Tiếng gõ cửa vang lên.
Minh bước ra mở cửa thì thấy Hữu, anh ta nói gấp:
– Mở Tivi… đang có truyền hình trực tiếp buổi họp báo tại Phòng cảnh sát… liên quan đến vụ nổ hôm qua.
Minh lập tức đóng cửa phòng lại. Bước đến bàn tìm remote TV, mở màn hình lên.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Lúc này, tại Phòng họp của Phòng Cảnh sát Thành phố…
Căn phòng chật kín phóng viên, máy ảnh chớp lóe liên tục… Hơn năm mươi người đang đứng ngồi vây quanh một chiếc bàn dài phủ vải trắng. Trên bàn có ba người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát. Trong đó người đàn ông trung niên ngồi bên phải là người quen thuộc với ông Khánh và cả Minh, Đại tá Bùi Minh Hiển – Trưởng đội đặc nhiệm thuộc Phòng cảnh sát Thành phố. Sắc mặt ông âm trầm, hốc mắt thâm quầng vì mất ngủ…
– Theo chỉ đạo của cấp trên, vì tính chất nghiêm trọng của vụ việc nên Phòng Cảnh sát Thành phố sẽ thay thế cảnh sát địa phương, trực tiếp chịu trách nhiệm điều tra vụ nổ đêm qua ngày 14/7 tại Khu dưỡng lão Lộc Sơn, tỉnh Lâm đồng.
Người cảnh sát trạc ngoài bốn mươi ngồi vị trí giữa bàn dõng dạc nói. Anh ta tên Phương, là phát ngôn viên của Phòng cảnh sát.
– Thưa, tổng cộng có bao nhiêu người thiệt mạng? Con số thương vong thế nào? – Một phóng viên nữ giơ tay đặt câu hỏi đầu tiên.
Người cảnh sát tên Phương hít sâu một hơi, nói:
– Hiện nay, số người chết là 12 người, bị thương mười người, trong đó có hai người bị bỏng nặng toàn thân khó qua khỏi.
Anh ta vừa dứt lời liền có một người khác đặt câu hỏi:
– Thưa… Về thuốc nổ? Có thể truy ra nguồn gốc của thuốc nổ từ đâu không?
– Qua khám nghiệm hiện trường, thuốc nổ được xác định là TNT. Như mọi người đều biết TNT ở nước ta là tuyệt đối cấm tàng trữ, mua bán… Chỉ trong quân đội mới được phép lưu trữ, sử dụng.
Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán. Cảnh sát Phương thấy tình hình không ổn, giơ tay lên nói lớn:
– Xin mọi người giữ bình tĩnh. Điều tôi vừa nói là quy định của chính phủ. Tôi không ám chỉ là số thuốc nổ kia được lấy ra từ quân đội nước ta… Điều này cần thời gian điều tra làm rõ.
Cảnh sát Phương hô đến khàn giọng thì đám phóng viên mới yên ổn trở lại. Lúc này một người khác lại đưa ra câu hỏi:
– Chúng tôi muốn biết tình hình của ông Huỳnh Quốc Định? Có phải là xe riêng của ông xuất hiện tại hiện trường vụ nổ?
Cảnh sát Phương hơi ái ngại trả lời câu hỏi này, vẻ mặt khó xử nhìn qua ông Hiển. Thấy ông thản nhiên gật đầu, anh ta nói:
– Đúng, xe ông Định và cả ông Định đã ở hiện trường vào thời điểm căn nhà phát nổ. Ông Định bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cảnh sát Phương vừa dứt lời, cả phòng xầm xì liên tục. Chợt một người đứng lên nói:
– Thưa, chúng tôi nhận tin. Ngay sáng nay, ông Lê Hoàng Minh – Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Minh vừa đâm đơn tố cáo ông Huỳnh Quốc Định đã bắt cóc giam giữ cha của ông, ông Lê Hồng Khánh nhằm ép buộc ông thực hiện chuyển nhượng cổ phần Tập đoàn với giá rẻ mạt… Vụ tố cáo này có liên quan đến vụ nổ đêm qua không?
Một người phóng viên khác lại đứng lên nói tiếp lời.
– Trong đơn tố cáo còn nói rõ Ông Lê Hồng Khánh bị giam giữ tại một khu dưỡng lão ở Lộc Sơn… Vậy ông Khánh có mặt trong vụ nổ không? Tình trạng của ông hiện nay thế nào?
Cảnh sát Phương rút khăn tay lau mồ hôi trán. Người cảnh sát bên trái mang quân hàm Thiếu tá kéo micro về phía mình trả lời:
– Hiện hai vụ việc này có liên quan với nhau không chúng tôi cần thời gian để kết luận. Đồng thời, chúng tôi cũng đang xin chỉ thị của cấp trên để được tiến hành hỏi cung ông Huỳnh Quốc Định. Hiện giờ rất tiếc không có thông tin gì cụ thể hơn có thể nói.
– Thưa, chúng tôi nhận được tin bên trong căn nhà có tìm được những mảnh thi thể… Liệu đó có phải là thi thể của ông Lê Hồng Khánh không?
– “Đúng vậy… vừa thuốc nổ quản lý của quân đội, vừa là ông ta bị tố cáo… làm sao có thể trùng hợp như vậy được?”
– “Đây chẳng phải là hủy thi diệt tích sao?”
– “Thật quá kinh khủng rồi…”
– Đề nghị các anh chị giữ im lặng. Không bàn tán lung tung… – Cảnh sát Phương nói lớn vào micro.
Lúc này, ông Hiển chợt nhận được điện thoại, ông nhìn dãy số hơi nhíu mày. Ông rời bàn, áp lên tai, vừa che cả tai còn lại để nghe. Cũng không ai để ý, lúc này cơ thể ông Hiển đang run rẩy kìm nén sự kích động trong lòng…
– Đúng vậy. Bên trong căn nhà chúng tôi có tìm thấy vài mảnh thi thể. – Người cảnh sát bên trái nói. – Qua xét nghiệm những mảnh thi thể trong căn phòng đó… chúng tôi có kết luận…
Nhưng anh ta chưa nói xong thì ông Hiển đã trở lại bàn, cản lại. Ông ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, kéo micro sang phía mình. Ông trầm giọng nói:
– Qua xét nghiệm ban đầu, chúng tôi nhận ra những mảnh thi thể đó có thể đến từ hai người…
Các phóng viên đều tập trung vào ông Hiển, máy ảnh chớp lóe liên tục… Không ai thấy nét mặt người cảnh sát khi nãy hơi ngạc nhiên nhìn ông Hiển, rồi mím môi không nói gì.
– Vì sức nóng của vụ nổ, những gì sót lại cũng bị huỷ hoại nghiêm trọng… Muốn kết luận đó có phải là thi thể của ông Lê Hồng Khánh hay không còn phải chờ kết quả xét nghiệm ADN so sánh với người thân, tức là con trai ông ấy.
– Khi có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho các Quý báo đài và người dân được biết. Buổi họp báo hôm nay xin được dừng tại đây. Xin cảm ơn…
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Lúc này trong căn phòng của ông Khánh, Minh cất điện thoại vào túi, có chút chột dạ nhìn quanh căn phòng. Vừa rồi tình huống quá gấp, Minh đã gọi thẳng cho ông Hiển. Dù sao ông Khánh cũng đã biết thân phận thật sự của Minh, anh cũng chẳng ngại. Nhưng chỉ là không biết trong căn phòng này có camera hay thiết bị nghe lén nào không?
– Cháu lo xa rồi… Đây là phòng dành cho yếu nhân. Hồng Bang trừ phi không muốn tiếp tục cung cấp loại dịch vụ bảo vệ này, không thì họ chẳng dại dột lắp thiết bị theo dõi ở đây đâu. – Ông Khánh cười tủm tỉm nói.
– Ha ha… Vâng. – Minh gãi gãi đầu.
– Cháu làm rất đúng. Tình huống này tốt nhất là để Hoàng Minh tin tưởng rằng ta và Hữu đã chết trong căn nhà đó… Sẽ tránh được rất nhiều phiền phức. – Ông Khánh gật gù nói.
Ông Khánh trầm ngâm một chút, mắt lóe lên tia đau buồn nói:
– Ta muốn cháu hứa với ta một chuyện được không? Một lời hứa giữa ta và cá nhân cháu. Không liên quan đến bất cứ thân phận gì của cháu… ở cả hai phía.
– Vâng, chú nói đi ạ. – Minh hơi ngạc nhiên, gật đầu.
– Những điều ta nói với cháu… vì ta cần một người để chia sẻ… Ta không mong cháu nói ra… bao gồm cả âm mưu của Hoàng Minh hay mối quan hệ giữa nó và Hải Đường bang. Dù là với cấp trên của cháu như ông Hiển… cũng không được nói ra. – Ông Khánh nhìn Minh ánh mắt chờ mong chân thành.
Minh hơi ấp úng muốn hỏi tại sao, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt ông Minh liền hiểu. Ông ta không nỡ bỏ đi đứa con này. Anh hít sâu một hơi gật đầu.
– Vâng, cháu hứa với chú.
– Tốt. Cảm ơn cháu… Ha ha… – Ông Khánh thoải mái tựa lưng vào đầu giường.
– À… dạo này vẫn đọc Sherlock Holmes và Conan chứ?
– Dạ, sao ạ?!
Câu hỏi bất ngờ của ông Khánh làm Minh hơi sững người. Anh thấy trong mắt ông có sự ấm áp, lại pha chút trêu đùa. Ông cười xòa, xua xua tay nói:
– Được rồi. Không có gì đâu. Cháu đi lo việc của mình đi.
– Vâng, chú nghỉ ngơi.
Minh đi ra khỏi phòng, liền thấy Hữu. Ánh mắt anh ta đã không còn sự cảnh giác như đêm qua. Minh gật đầu, định đi xuống nhà thì Hữu lên tiếng hỏi:
– Tôi đã nhớ… gặp anh ở tiệc một sinh nhật mấy năm trước… Nhưng anh lại có nét quen thuộc khác… Thật ra anh là ai?
Qua ba năm, sự thay đổi trên gương mặt Minh còn nhiều hơn giai đoạn đầu vừa thực hiện giải phẫu. Nếu một người không thường xuyên gặp anh thật sự rất khó nhận ra. Minh nhìn Hữu mỉm cười, nói:
– Có gì quan trọng sao? Anh xem tôi như một người bạn là được.
Minh đã đi xuống lầu mà Hữu vẫn đứng đó tần ngần. “Một người bạn… Một người bạn sao?” Ánh mắt anh ta nhìn theo nơi Minh vừa đi khuất như vừa nghĩ đến chuyện nào đó.