Hoán mệnh

Chương 89



Phần 89

15h30 cùng ngày…

Chiếc ô tô dừng lại trước một quán cafe nhỏ. Cửa sau mở ra, Khánh Phương trong bộ váy dài sang trọng bước xuống. Cô đưa tay chỉnh lại gọng kính đen, thoáng nhìn lên bảng hiệu của quán cafe. Hằng Kiểm bước lại, cô nhẹ nhàng choàng vào cánh tay anh ta, cùng bước vào.

Bên trong quán cafe vắng vẻ, chỉ có đúng một bàn khách ngồi ở vị trí trong cùng. Khánh Phương thoáng nhíu mày nhìn cô gái vừa đứng lên đón mình.

– Bà rất đúng giờ, xin mời ngồi…

Cô gái kia thấy Hằng Kiểm đi chung với Khánh Phương, hơi cau mày khó chịu. Khánh Phương rất giỏi việc quan sát nét mặt người khác, cô liền ra hiệu cho Hằng Kiểm. Anh ta thản nhiên quay người đi, chọn bàn khác cách xa hai người, ngồi xuống.

– Chúng ta có quen biết nhau sao?

Khánh Phương ngồi xuống, cởi bỏ mắt kính đặt xuống bàn. Ánh mắt cô quan sát cô gái đối diện. Một gương mặt vô cùng xinh đẹp, nét đẹp đó lại có gì đó hơi quen thuộc nhưng rõ ràng Khánh Phương chưa gặp gỡ bao giờ.

– Bà chưa gặp tôi, nhưng ngược lại tôi đã biết bà từ rất lâu…

Cô gái nói một chất giọng Bắc nhẹ nhàng lại làm Khánh Phương rất ấn tượng.

– Tôi tên là Anh Thư… – Cô gái mỉm cười nói. – Trên giấy tờ tôi họ Đỗ… còn họ thật của tôi là Huỳnh.

Khánh Phương nhíu mày miệng lẩm bẩm như nhớ lại, chợt hai mắt cô mở lớn thảng thốt:

– Huỳnh Ngọc Anh Thư… Cô… cô là…

– Vâng, tôi là con gái của ông Huỳnh Quốc Định. – Anh Thư cười nhạt nói.

Khánh Phương cả người thoáng sững sờ. Đây đúng là đứa con gái út của ông Định, cũng là vì sao cô lại thấy đôi môi mỏng xinh xắn kia có nét quen thuộc như vậy. Là người đàn bà bên ngoài của ông ta nhiều năm, Khánh Phương biết không ít chuyện về gia đình ông. Vợ ông họ Đỗ, Đỗ thị Thanh Huyền, lớn hơn Khánh Phương ba tuổi. Hai đứa con gái của ông, đứa lớn tên là Đỗ Ngọc Anh Thy, đứa út là Anh Thư, chênh nhau 2 tuổi. Năm ông rước Khánh Phương về, mang theo không ít lời ra tiếng vào. Vợ ông bà Huyền đã giận dữ để lại lá đơn ly dị rồi đem hai con bay sang Mỹ định cư. Ông Định vì cơ đồ chính trị, đã không nộp lá đơn ly dị kia mà xem như vẫn có vợ. Từ đó ông ở Sài Gòn nhiều hơn với Khánh Phương và sinh ra Hoành Sơn.

Anh Thư vẻ mặt vẫn mỉm cười thản nhiên, nhưng trong lòng nàng cũng cồn cào dậy sóng. Nàng đang đối mặt với người phụ nữ đã cướp đi hạnh phúc gia đình của mẹ, cũng là của hai chị em nàng. Mẹ Anh Thư đã qua đời bên Mỹ vì ung thư. Năm mười sáu tuổi hai chị em nàng phải nương tựa nhau mà sống. Dù cha cô đã không ít lần liên hệ muốn hai chị em về, cũng không ít lần muốn gửi tiền chu cấp nhưng hai chị em đều từ chối. Và hơn một năm trước chị Thy lập gia đình. Anh Thư vừa tốt nghiệp đại học muốn thư giãn trí óc, nàng quyết định về nước. Không hiểu cha nàng tài ba thông thần thế nào mà chỉ một ngày đặt chân ở đất Sài Gòn, ông đã tìm đến tận khách sạn. Hai cha con gặp nhau vừa lạ lẫm vừa bồi hồi…

Ông Định cứ cách một hai ngày lại đến chở Anh Thư đi ăn, mua sắm rất vui vẻ… Và đến một ngày hơn sáu tháng trước, ông nói ra một kế hoạch muốn nàng tham gia vào. Đó là đầu nhập Tập đoàn Hoàng Minh với vai trò thư ký riêng cho vị Chủ tịch dự bị kia, sau đó nàng phải dùng nhan sắc quyến rũ hắn, trói chân hắn… Thời điểm đó, Anh Thư chợt hiểu ra, cha nàng cũng không hoàn toàn vì kết nối tình thân mà thường xuyên lui tới chăm sóc mình. Nàng cảm thấy buồn và vô cùng hụt hẫng… Huống chi một người lớn lên ở phương Tây như Anh Thư vô cùng phản cảm với những chiêu trò bẩn thỉu như vậy. Nhưng ông Định cứ mãi thuyết phục, còn đưa cả hình của Hoàng Minh ra cho nàng xem… Cuối cùng Anh Thư đồng ý, nhưng với một điều kiện… Nếu Anh Thư thấy thích anh ta, nàng sẽ chủ động, ngược lại thì không cần bàn…

Và kết quả dĩ nhiên là không như ý nguyện của ông Định. Anh Thư lại thích một người đàn ông khác… Đối với nàng, Hoàng Minh ngoài cái vỏ bọc tiền tài, không còn gì có thể so sánh được với anh ấy. Ông Định rất bất mãn, nhiều lần muốn điều tra xem kẻ mới xuất hiện trong lòng con gái ông là ai… Nhưng Anh Thư giấu diếm rất kỹ, hai người chỉ âm thầm gặp gỡ nhau không ai biết.

Anh Thư cũng không biết ngoài bản thân nàng còn một nạn nhân khác hiện giờ đang ngồi trước mặt. Khánh Phương là người từng đi theo mưu ma chước quỷ của ông Định, dùng nhan sắc quyến rũ ông Khánh. Ông ta vì đạt mục đích sẵn sàng hy sinh người phụ nữ của mình, ngay cả con gái ruột cũng không tha.

– Cháu… Mẹ cháu khỏe không? – Khánh Phương có chút lúng túng hỏi.

– Mẹ tôi đã qua đời bên Mỹ hơn bốn năm trước… Cảm ơn bà đã hỏi thăm.

Anh Thư cũng không muốn dùng lời lẽ lạnh lùng như vậy. Nàng biết Khánh Phương cũng là một nạn nhân của cha nàng. Nhưng cứ nghĩ đến những ngày tháng buồn bã khổ sở của mẹ, những ngày ngắc ngoải đau đớn trên giường bệnh không có chồng bên cạnh, Anh Thư không thể kìm được lòng mình.

Thấy vẻ mặt khổ sở khó xử của Khánh Phương, Anh Thư thoáng dịu lòng một chút. Nàng phải thừa nhận Khánh Phương rất đẹp… Đối diện với Khánh Phương lúc này, Anh Thư khó có thể tưởng tượng hai mươi năm về trước bà đẹp đến thế nào.

– Cha của cháu…

– Cháu đã viếng mộ ông… – Xưng hô của Anh Thư nhẹ nhàng hơn.

Anh Thư cũng không nói rõ ràng mọi chuyện. Từ ngày bị bãi nhiệm, cha nàng đã có cảm giác tính mạng mình sẽ bị uy hiếp, dù sao ông có không ít kẻ thù. Ông không đến gặp mặt Anh Thư nhưng gửi cho nàng một lá thư… Ngoài nội dung nhắn nhủ cho hai chị em nàng. Ông còn để lại một dãy số dài, dường như là kinh độ vĩ độ của một vị trí nào đó… Kèm theo lời dặn dò “Con ghi nhớ, nhưng đừng thử tìm nó. Những con số này không được nói cho bất cứ ai nghe. Ngay cả với bản thân ta…” Lời nhắn nhủ trong thư làm Anh Thư suy nghĩ rất nhiều vẫn không hiểu được. Ba nàng lại nhờ nàng cất giấu một bí mật khỏi bản thân ông. Điều này không thể lý giải nổi. Ông còn để lại số điện thoại của Khánh Phương. Anh Thư ghi nhớ dãy số vào đầu rồi đốt đi lá thư…

– Vậy cháu có ý định gì?

Khánh Phương thoáng chần chờ rồi hỏi. Anh Thư bất ngờ gọi điện hẹn cô ra với lý do rất gây tò mò, lại không rõ ràng.

– Cháu muốn trả thù cho cha…

Anh Thư nói, giọng có chút kìm nén run run. Nàng rất hối hận vì lần trước khi ông Định bị tập kích bằng thuốc nổ… Dù nghi ngờ Hoàng Minh, nhưng cha vẫn còn sống, nàng không đủ động lực ra tay giết anh ta. Nếu lúc đó Anh Thư kiên quyết, có thể nàng không thoát được tù tội, nhưng ít ra cha đã không bị hại chết.

Khánh Phương hơi ngạc nhiên nhìn Anh Thư… Ra đây là người mà ông Định nói tới, sẽ trả thù cho ông. Khánh Phương quả thật không biết ông ta lấy sự tự tin đó từ đâu, nhưng cô cảm nhận Anh Thư là cô gái rất thông minh.

– Cô cũng muốn giết hắn… Nhưng… Hoàng Minh hiện giờ ở đâu không ai biết! – Khánh Phương thoáng nhíu mày nói. – Cho dù biết… xung quanh hắn còn rất nhiều người bảo vệ…

– Hoàng Minh đã được Hải Đường bang cứu đi… Cảnh sát cũng không tìm ra tung tích của hắn…

Anh Thư nắm thông tin này là từ người bạn trai của nàng, hiện đang ở bên cạnh ông Lê Hồng Khánh.

– Vậy phải làm sao?

– Nhưng cháu biết Hoàng Minh đang ở đâu! Không, nói chính xác là sáng mai 9h00 sẽ có người đưa cháu đi gặp hắn.

Anh Thư nói không sai. Sáu tháng tiếp xúc nàng hiểu Hoàng Minh không ít. Anh Thư biết hắn giấu diếm rất nhiều chuyện sau lưng mình, ngay cả ánh mắt hau háu thèm thuồng của hắn khi nhìn nàng cũng thế. Sáng nay, từ cuộc phỏng vấn trực tuyến đến cách trả lời lấp lửng cũng đều là kế hoạch của Anh Thư tìm cách lôi Hoàng Minh ra khỏi hang. Nàng lại không ngờ hắn dính câu nhanh như vậy… Trưa nay Anh Thư nhận được một cú điện thoại lạ… Hoàng Minh đã gọi và mời nàng đến một nơi gặp gỡ.

– Cháu có muốn… – Khánh Phương lời vừa ra đến miệng liền ngừng lại.

Anh Thư như đọc được suy nghĩ của cô, lắc đầu nói:

– Không… cháu sẽ không nhờ can thiệp của cảnh sát. Họ sẽ không làm gì Hoàng Minh mà chỉ đưa hắn về cho ông Khánh.

– Cháu muốn tự tay giết hắn…

Anh Thư ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói. Nàng chợt thở dài, nhìn qua Khánh Phương cười khổ:

– Nhưng diễn biến có chút nhanh ngoài dự kiến… Cháu không kịp chuẩn bị… Cháu không có vũ khí… vả lại dù có vũ khí cũng không thoát được kiểm soát… Cháu đang bế tắc…

Lời của Anh Thư nói làm Khánh Phương nhận ra sự quyết tâm của nàng đến mức nào. Cô thở dài chợt nói:

– Vẫn còn một biện pháp khác không cần vũ khí… Nhưng cách này…

Anh Thư hai mắt rực sáng, vội nắm tay Khánh Phương hỏi gấp:

– Cách gì cô nói đi… Phải trả giá thế nào cháu cũng chịu…

Khánh Phương mím môi nhìn Anh Thư thật sâu. Giết Hoàng Minh là chuyện cô đã suy nghĩ mấy tháng nay… Và biện pháp mà Khánh Phương vừa nói cũng là cách duy nhất đoạt mạng hắn trong tầng tầng kiểm soát… Nhưng có hai lý do mà Khánh Phương chưa thực hiện. Một là cô không có cách nào tìm ra tung tích Hoàng Minh… Và hai là… biện pháp này đòi hỏi nam nữ phải giao hợp, nhưng đối với một kẻ ẻo lả tính tình biến thái như vậy, Khánh Phương không chút tự tin quyến rũ được hắn.

23h45 cùng ngày…

Trong căn nhà gỗ ọp ẹp đầy mùi ẩm mốc quen thuộc. Trên vách gỗ vẫn là cái bàn thờ xiêu vẹo đầy bụi nhang khói và vết sáp nến chảy loang lổ. Những cây nhang cháy dở nghi ngút khói lan tỏa ra cả phòng, nhưng cây nến trắng cháy bập bùng…

Madif ngồi xếp bằng ngay dưới bàn thờ, hai mắt khép hờ… Trước mặt ông là một chiếc chiếu cũ bạc màu, đang nằm một cơ thể phụ nữ hoàn toàn lõa lồ tuyệt đẹp nằm im lặng thiêm thiếp. Người phụ nữ đó chính là Anh Thư. Bên cạnh chiếc chiếu, Khánh Phương ngồi, tinh thần có chút hồi hộp không yên.

Anh Thư hai gò má đỏ ửng nóng rang. Không ngờ chuyện bùa ngải này lại ép nàng vào tình huống xấu hổ như vậy. Anh Thư cho đến nay ngoài người yêu, nàng chưa bao giờ khoả thân trước một người đàn ông lạ. Với tư thế nằm chữ Nhân… Hai cánh tay Anh Thư dang rộng hai bên để trống hoàn toàn hai bầu vú căng tròn và hai đầu nhũ hoa đỏ hồng tuyệt đẹp. Cặp đùi thon dài trắng nõn của Anh Thư cũng phải mở rộng, ngay cả phần âm hộ thầm kín cũng phơi bày trọn vẹn trước mắt người đàn ông kia. Dù ông ta có vẻ cũng chẳng quan tâm nhìn ngắm, nhưng cả người Anh Thư vẫn cứ nhộn nhạo khó chịu.

Madif chợt nhìn lên Anh Thư, hai mắt ông mờ đục, giọng nói khào khào mệt mỏi:

– Cô suy nghĩ kỹ chưa? Gieo cổ vào người rất có hại cho cơ thể…

– Trước khi cô truyền qua vật chủ khác… những ngày nó còn tồn tại trong người cô… nó sẽ không ngừng cắn nuốt máu huyết sinh mạng của cô. Một ngày tương đương với một năm tuổi thọ… Một tuần trôi qua cô xem như già đi mười tuổi… Sự già nua này không có khả năng hồi phục.

– Tiến hành đi… – Anh Thư hít sâu một hơi, cũng không mở mắt, gật đầu nói.

– Được…

Madif chậm rãi quay người lại. Ông quỳ mọp người xuống lạy bàn thờ, rồi thật cẩn thận đưa bàn tay gầy guộc nâng cái hũ đựng tro cốt bên cạnh pho tượng thần Shiva. Hũ tro cốt bằng đất nung, phần nắp dán kín một lá bùa màu vàng đã bạc phết khô cứng. Ông đặt nó xuống trước hai ống chân khẳng khiu của mình. Madif bắt đầu lầm rầm đọc chú ngữ…

Âm thanh phát ra từ miệng ông ta như không thuộc về thế giới này, không nằm trong căn phòng này mà được vọng về từ một cõi u linh huyền bí. Những cây nến bắt đầu chập chờn như bị gió thổi dù căn nhà không có cửa sổ, cửa ra vào cũng đóng kín mít. Nhiệt độ trong phòng chợt nhanh chóng giảm xuống. Những cơn lạnh lẽo cứ như từ xương tuỷ mỗi người phát ra ngoài.

Anh Thư hé mắt nhìn xuống Madif, hai hàm răng nàng nghiến chặt để không lập cập va vào nhau. Nàng thấy mình như đang trần truồng nằm trên một tảng băng, cơn lạnh buốt đi dọc theo sống lưng, lạnh đến không chịu nổi.

Ban đầu chấp nhận biện pháp của Khánh Phương, Anh Thư vẫn có chút nghi ngờ… Một người lớn lên và tiếp thu kiến thức xã hội Phương Tây làm sao Anh Thư có thể tin vào bùa ngải chứ?! Nhưng nàng tin ánh mắt của cha mình và quả thật nàng không còn lựa chọn nào khác. Nếu bỏ qua lần này, Anh Thư không biết mình còn cơ hội khác hay không. Nhưng vượt qua sự chờ mong của Anh Thư… Khoảnh khắc vừa cảm nhận được sự bất thường trong cơ thể mình, nàng vừa sợ hãi vừa dào dạt hy vọng.

Madif chậm chậm nâng tay lên đặt phần nắp của hũ tro cốt chậm rãi tháo bỏ lá bùa trên nắp. Dường như ông ta cũng rất căng thẳng, hai bàn tay run rẩy, trán rịn ướt mồ hôi. Lá bùa kia không biết đã tồn tại bao lâu, khô cứng bốn mép cong vênh, Madif chạm vào liền vỡ nát ra như bột mịn. Khi ông mở cái nắp lên… Đột nhiên bên trong hũ cốt như có một thứ gì đó được giải thoát…

“Phù…” – Hàng nến vụt tắt, cả căn nhà tối tăm mờ ảo bởi một ngọn đèn trái ớt đỏ lè trên bàn thờ.

Cả căn phòng như có một hơi thở tồn tại khắp mọi nơi làm Anh Thư và cả Khánh Phương đều rùng mình sợ hãi.

Giọng đọc chú ngữ của Madif lúc này chợt cao vút ngân nga át tất cả âm thanh vang vọng cả căn phòng. Theo âm thanh của ông ta hương khói nhang trên bàn thờ đang tản mác chợt tụ lại trên không như hình thành một gương mặt mờ ảo… có miệng, có xương gò má, lại không có mắt… Nói đúng hơn là một cái đầu lâu mờ mờ dập dờn lơ lửng trên không.

Anh Thư lúc này như ngừng thở. Hai mắt cô mở lớn không thể tin vào điều mình nhìn thấy ngay trước mặt. Điều này có thể sao? Đây là phép màu của thiên sứ hay là lời nguyền của ác quỷ. Anh Thư sợ hãi đến run rẩy cả người, nhưng nàng không hối hận… Thứ này càng kinh khủng thì càng là đòn trừng phạt xứng đáng cho Hoàng Minh.

Madif cắn đầu ngón tay mình, chồm lên vẽ lên bụng dưới của Anh Thư những hàng chữ ngoằn ngoèo. Ông ta lại đưa tay vào trong hũ, lấy ra một nắm tro trắng vung lên. Hàng chữ bằng máu kia như chạm phải vật phản, liền xèo xèo bốc khói…

– Ahhhhh…

Anh Thư hét lên đau đớn, cả người co rút lại. Trên bụng nàng truyền đến cảm giác bỏng rát như có người tạt nước sôi lên cơ thể mình.

– Cố chịu đựng… – Khánh Phương nắm chặt tay Anh Thư.

– Đau quá… Mà sao…

Anh Thư trán rịn ướt mồ hôi, miệng lắp bắp nhìn hàng chữ bằng máu trên bụng mình. Nó như có một phép màu tất cả lặng lẽ từ từ biến mất. Cứ như nó đã ngấm vào trong da thịt của nàng, thậm chí một chút tổn hại trên da cũng không để lại. Cứ như cơn đau đớn vừa rồi là ảo giác. Anh Thư có chút thở phào…

Nhưng mọi việc chỉ mới bắt đầu, lúc này cái đầu lâu mờ ảo dập dờn như tìm được vật ký thác. Làn khói tụ lại, càng thu nhỏ càng đậm nét hiện rõ một gương mặt nữ lở loét, hai mắt trống rỗng ghê rợn đến cùng cực… Rồi tất cả thật nhanh như bị hút vào xuống giữa hai chân Anh Thư, chui vào âm hộ nàng.

– Ah…

Anh Thư rùng mình vừa cảm nhận thứ gì đó chui vào trong cơ thể mình. Nàng mở to mắt nhìn xuống bụng mình. Làn da trắng nõn của cô gồ lên một khối nhỏ như có vật gì đó bên dưới… Nó chợt di chuyển.

– Ahhhh… Đây là thứ gì?!

Anh Thư kinh hãi nhìn da thịt mình đang gồ lên một khối bằng đầu ngón tay cái, chạy tới chạy lui giữa bụng mình. Cổ là thứ kinh khủng này sao? Nó không phải là một loại bùa chú chỉ lặng im mà ứng nghiệm như Anh Thư đã nghĩ. Cái vật bên dưới cũng từ từ chậm lại rồi lặng im chìm vào trong cơ thể nàng.

– Cổ có sinh mạng, biết vui buồn, cần ăn uống…

Madif thì thào yếu ớt. Ông ta như quá mỏi mệt, hai mắt nhắm chặt, đầu hơi cúi xuống. Nhưng giọng nói của ông vẫn như xa như gần vang bên tai Anh Thư và Khánh Phương…

– Cổ được luyện từ xương sọ của trinh nữ chết trước mười sáu tuổi…

– Nó dùng cơ thể phụ nữ như một nơi trú ẩn tạm thời… sẽ lập tức chuyển qua người đàn ông đầu tiên xâm nhập cơ thể của cô. Nhớ đấy… cô chỉ có một cơ hội…

– Kẻ bị cổ nhập thể sẽ bị ăn sạch bộ não… Quá trình đó còn đau đớn hơn bị lột da sống toàn cơ thể…

– Đau đớn mới tốt… Hay lắm. – Anh Thư thoáng rùng mình sợ hãi, nhưng miệng vẫn cố nói cứng.

Khánh Phương bước đến choàng lên cơ thể Anh Thư một chiếc áo khoác, dìu nàng đứng lên.

– Anh Hằng… – Khánh Phương gọi ra ngoài.

Cửa bật mở, Hằng Kiểm bước vào. Thấy mọi việc đã xong, hắn bước lại bên Madif định dìu ông ấy đi về. Dù sao mấy năm nay Madif là ở chung nhà với Khánh Phương, hôm nay sở dĩ đến đây chỉ để tiến hành nghi thức gieo cổ.

– Về thôi…

Hằng Kiểm chợt thấy Madif có chút bất thường. Ông ta vẫn ngồi nguyên như vậy, chân xếp bằng đầu cúi thấp. Hằng Kiểm nhíu mày đưa tay chạm vào bờ vai trơ xương đen nhẻm kia, chợt giật mình rụt tay lại. Lạnh như vậy?! Lạnh như một người chết. Hằng Kiểm đưa tay vào sát mũi Madif, không còn chút hơi thở.

– Madif chết rồi.

Anh Thư thảng thốt nín lặng. Khánh Phương che miệng, nhìn cơ thể gầy gò kia, khóe mắt cô chợt nóng rang nặng trĩu.

– Anh thiêu hủy nơi này… Đưa ông ta lên đường thôi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...