Hoán mệnh
Chương 9
Tối hôm đó tại dinh thự của ông Khánh…
Trong gian phòng ngủ xa hoa sang trọng, một giọng phụ nữ êm ái lại không kém phần uy nghiêm vang lên.
– Lời con nói không có gì sai sót chứ?
Hoành Sơn ngồi sau lưng mẹ, nhìn bà qua tấm gương bàn trang điểm, nói:
– Là thật… Nó đã không còn là bóng lại cái nữa… Thậm chí trước đây nó thấy con là né né tránh tránh. Còn bây giờ…
Khánh Phương điềm nhiên tháo đôi hoa tai kim cương đặt xuống bàn, nhìn lại con trai mình nói:
– Mẹ biết rồi… con đừng chọc vào nó nữa. Không lại dẫn lão kia ra mặt.
– Vâng. Con biết rồi. – Sơn có chút tiu nghỉu đứng dậy.
– Chuyện con và Hạ Vi sao rồi? – Bà Phương chợt hỏi.
– Dạ, bình thường thôi. – Sơn hơi quay mặt đi nói dối.
Hoành Sơn theo đuổi Hạ Vi không chỉ vì yêu thích của nó, còn vì lệnh của mẹ. Khánh Phương cần hậu thuẫn của gia đình Hạ Vi. Sơn đôi lúc không hiểu lắm chuyện người lớn. Gia thế quyền lực nhà Hạ Vi có thế nào cũng không thể so sánh với người Ba dượng hiện tại của nó, ông Khánh. Vậy thì mẹ nó cần gì cầu cạnh đâu xa nữa?!
– Ừ, nghe lời mẹ dặn. Con muốn ngủ với đứa con gái nào mẹ không quan tâm. Nhưng tuyệt đối không được cưỡng ép hay xúc phạm Hạ Vi… phải để con bé tự nguyện trong tất cả mọi thứ. Đi ngủ đi.
– Dạ con biết rồi. Mẹ ngủ ngon.
Đợi cánh cửa phòng đóng lại, Khánh Phương chợt thở dài. Hoành Sơn được thừa hưởng vóc dáng, diện mạo của cô, chỉ tiếc là đầu óc nó lại không kế thừa được sự sắc bén âm hiểm của cha nó. Rất nhiều chuyện cô làm đều cho tương lai hai mẹ con, nhưng lại không thể chia sẻ với con trai. Nghĩ đến một gương mặt thanh niên điển trai khác, không giống vẻ mạnh mẽ nam tính của Hoành Sơn, gương mặt kia lại mang vẻ thư sinh yếu đuối nhưng trong ánh mắt lại có gì đó rất kiên cường, mạnh mẽ. Sự thay đổi của Hoàng Minh là một sự đe dọa trực tiếp đối với kế hoạch của cô. Khánh Phương nhíu mày, bấm số điện thoại.
“Năm phút nữa đưa xe ra garage cho tôi… Không, cậu ngủ đi. Tôi sẽ tự lái.”
Năm phút sau, cánh cổng lớn của villa bật mở. Ánh đèn sáng lên, chói lòa. Một chiếc Land Rover trắng ngọc lao vút ra ngoài.
Dưới ánh đèn đường vàng vàng, cả con đường thênh thang vắng tanh chỉ có một chiếc xe ô tô trắng lao đi như tên bắn. Sau tay lái là Khánh Phương. Gương mặt cô lúc này không trang điểm, không trang sức, nhưng lại rõ ràng hơn sự trẻ trung hương sắc đậm đà.
Dù mang danh xưng hào nhoáng là vợ của một trong vài người giàu nhất đất nước này, nhưng thực tế rất ít người biết Khánh Phương và ông Khánh sống hầu như không có tình cảm. Ông Khánh rất bận rộn, hầu như không ở nhà. Nếu về nhà, hai người lại ngủ hai phòng khác nhau. Mấy năm nay chỉ vài lần ông Khánh say rượu mới ngủ lại với cô.
Dù chồng có lạnh nhạt hơn nữa, bản thân Khánh Phương cũng không quan tâm. Cô đến căn nhà này mang danh phận vợ sau của ông ta với một nhiệm vụ được giao phó.
Từ ngày bước chân vào căn nhà to lớn đó, Khánh Phương đã bắt đầu lên kế hoạch. Loại bỏ Hoàng Minh chỉ là một bước đầu tiên. Đương nhiên loại bỏ không có nghĩa là trực tiếp giết hắn. Cái chết của Hoàng Minh phải được sắp xếp như một tai nạn hoặc tình huống đặc biệt nào đó hoàn toàn không liên quan đến Khánh Phương. Để thực hiện kế hoạch này lại tiêu tốn của cô mấy năm trời đến nay vẫn chưa thành công.
Sau khi Hoàng Minh chuyển ra sống riêng với sự chăm sóc của dì Kiều. Người phụ nữ không chồng không con này đã theo mẹ Hoàng Minh vài chục năm và xem Minh như con ruột. Khánh Phương không thể mua chuộc một người như thế. Vì vậy kế hoạch có một đoạn thời gian gián đoạn bế tắc… Cho đến khi Khánh Phương gặp được một người đàn ông. Kế hoạch được tiếp tục thực hiện với một cách tiếp cận khác. Càng khó truy vết hơn nghìn lần.
Hơn một tuần trước là thời điểm quyết định. Nếu kế hoạch diễn ra trơn tru thì Hoàng Minh nay đã xuống mồ một cách êm ấm. Nhưng có gì bất thường đã xảy ra…
Chiếc Land Rover giảm tốc độ rồi chậm chậm rẽ vào một đường hẻm nhỏ. Đèn xe tắt. Khánh Phương mở cửa bước xuống, không quên quay lại nhìn nhìn phía sau. Đi sâu vào trong con hẻm khá tối với ánh đèn yếu ớt, Khánh Phương dừng bước trước một căn nhà gỗ nhỏ. Đưa tay gõ nhẹ.
“Ai đó?!” – Bên trong nhà vang lên giọng nói khàn khàn cứng cứng kỳ lạ.
“Là tôi, Khánh Phương.”
Vài giây sau cánh cửa gỗ xộc xệch run lên, rồi hé mở. Khánh Phương hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài, rồi lách người vào. Hành động của cô cứ như một người lấy hơi trước khi lặn sâu xuống nước vậy. Khánh Phương làm như vậy vì cô rất khó chịu với mùi không khí bên trong căn nhà này.
Bên trong nhà dưới ánh đèn leo lét âm u… không khí tràn ngập một mùi khó ngửi, pha tạp giữa hương nhang khói, ẩm mốc và gì đó như vài con chuột chết khô… Trên tấm vách gỗ là một khung dàn thờ cúng dày đặc những tấm bùa vàng ố bạc màu. Giữa bàn thờ là một tượng thần với màu da xanh dương, đuôi rắn, nhiều tay… khá kỳ lạ không mấy người biết. Bên dưới tượng thần là một cái hũ tro cốt cũng dán bùa trên nắp. Ngay dưới bàn thờ đặt một tấm ván gỗ đen nhẻm. Một người đàn ông tóc lưa thưa lại xoăn tít, mũi cao, da sậm màu bánh mật, nửa ngồi nửa nằm đang dùng hai con mắt nâu nâu kỳ lạ nhìn quét trên người Khánh Phương.
– Chuyện sao rồi?!
Giọng nói khô cứng của người đàn ông gốc Ấn độ trước mặt làm Khánh Phương bừng tỉnh. Khánh Phương ngồi xuống tấm đệm bên cạnh, mặc kệ nó cũng đen nhẻm như lâu ngày không được giặt.
– Dạ, thưa thầy Madif… không thành công.
– Sao?! Sao như vậy được?
Người đàn ông tên Mandif ngồi nhỏm dậy. Cử động hơi nhanh của ông ta làm mùi mồ hôi cơ thể xông vào mũi Khánh Phương. Cô hơi quay đi, mím môi khó chịu. Ông ta kéo mở hộc tủ ngay kế bên, tìm ra một cuốn sổ bìa da sần sùi cũ kỹ. Lật lật những trang giấy ố vàng dầy kín những loại chữ ngoằn ngoèo màu đỏ. Đến một trang gần cuối. Ông ta ngồi xếp bằng mở rộng bìa cuốn sổ ra đặt ngay ngắn giữa hai ống chân gầy guộc đen nhẻm của mình. Miệng ông ta bắt đầu lẩm nhẩm một loại ngôn ngữ kỳ lạ, ánh mắt nhìn xuống hai mặt giấy mở rộng trước mặt. Trên mặt giấy ố vàng đầy ký tự đỏ ngoằn ngoèo còn có một nhúm tóc nhỏ đen bóng được dán cố định, vài con số 21. 07.2002 như ngày tháng năm sinh và dòng chữ tiếng Việt có thể đọc được “Lê Hoàng Minh”.
Khánh Phương lúc này rất hồi hộp, hai bàn tay nắm chặt đã ướt đẫm mồ hôi. Ngay cả bầu không khí ngột ngạt và mùi cơ thể khó ngửi của người đàn ông trước mặt cũng không làm cô chú ý nữa. Khánh Phương thấy nét mặt thầy Madif mỗi lúc một nghiêm trọng, hai mắt nhắm nghiền chớp động mấy lần, mồ hôi trán cũng túa ra trên cái trán bóng lưỡng lưa thưa tóc. Dù không hiểu ông ta lẩm nhẩm cái gì nhưng qua âm điệu và ngắt quãng, Khánh Phương có thể biết được ông ta đã đọc đi đọc lại vài lần một đoạn chú ngữ. Điều này có nghĩa là…
– Tôi thật không hiểu nổi… – Ông Madif mở mắt ra, lau mồ hôi trán, nói. – Ngày hôm đó chính tôi làm phép… thằng nhóc đó đang ngủ trên giường thì hồn ly thể… chuyện này tôi chắc chắn.
Khánh Phương nhíu mày, chợt nhớ đến chuyện gì, nói nhanh:
– Hôm đó thật ra có một chuyện tình cờ… Trưa hôm đó, Ba nó và một đứa bạn đến nhà. Phát hiện ra tình trạng của nó liền gọi cấp cứu… à, nghe nói trên đường cấp cứu thì có xảy ra tai nạn… Xe cấp cứu bị kẹt giữa dòng xe được vài phút thì tim nó ngừng đập.
Ông Madif gật đầu, nói:
– Hồn lìa khỏi xác hơn ba mươi phút thì các cơ năng của cơ thể mới dừng hoạt động.
– Nhưng không hiểu bằng cách nào sau đó lại có mạch trở lại… Ngủ hai ngày liền tỉnh lại. – Khánh Phương nói tiếp.
– Có phải nó tỉnh lại đã đổi tính?! – Ông Madif vẻ mặt âm trầm hỏi.
– Phải. Sao thầy biết?? – Khánh Phương lóe lên hy vọng, hơi nhỏm dậy nói gấp.
– Vì số mệnh nó đã thay đổi… Cung con cái… trước đây nó không có… bây giờ lại hiện lên rồi. Lại rất thịnh… thằng này rất lăng nhăng, nhiều vợ, nhiều con.
Khánh Phương ngồi phịch xuống, hai nắm tay siết chặt, thật chặt. Cô chợt quay sang hỏi:
– Vậy có khi nào là… là hồn khác nhập vào nó không?
Ông Madif gật gật đầu, vẻ mặt có chút khó xử nói:
– Ban đầu, khi thấy số mệnh nó thay đổi. Tôi cũng nghi ngờ cơ thể nó bị hồn nhập. Nhưng xem đi xem lại tôi vẫn thấy đúng linh hồn nó trước đây… đúng tên Lê Hoàng Minh. Thật khó hiểu…
Không để Khánh Phương kịp hoàn hồn, ông Madif nói tiếp:
– Còn có một điều… Tôi không cảm nhận được những lá bùa của tôi ở xung quanh nó… Có thể là nó đổi phòng ngủ hoặc nó phát hiện ném đi rồi.
– Không, không thể nào?!
Nghĩ đến những lá bùa đó, Khánh Phương nghiến răng giận dữ. Để bố trí những thứ đó lọt vào phòng ngủ của Hoàng Minh, cô đã tốn bao công sức. Trước hết chọn ra vô số mẫu giấy dán tường và drap trải giường đồng bộ. Sau đó thông qua một công ty giấy dán tường như vô tình tiếp cận giới thiệu để Hoàng Minh yêu thích một trong những mẫu chỉ định. Sau đó, thông qua dì Kiều cô gửi tặng những bộ drap đã gia công bùa ngải bên trong.
– Phải rồi… – Khánh Phương vỗ vỗ trán mình. – Có lẽ nó không phát hiện ra điều bất thường bên trong những bộ drap kia. Đơn giản vì nó đã đổi tính nết, sẽ không muốn tiếp tục sử dụng những màu sắc nữ tính như vậy.
Khánh Phương quay qua nhìn ông Madif, nói:
– Thầy cho tôi thêm ít lá bùa… Tôi sẽ tìm cách bố trí lại.
– Không cần. Cách này sẽ không hiệu quả nữa. – Ông Madif xua tay.
– Tại sao?
– Số mệnh nó đã đổi khác… cung sinh mạng nó mạnh mẽ đến mức tôi phải ngạc nhiên. Thường chuyện này chỉ xảy ra trên một linh hồn kiên cường vượt qua vất vả, vượt qua gian nan để sinh tồn. Dù điều này không phù hợp với gia thế vốn có của Hoàng Minh, nhưng tôi vẫn không giải thích được.
Khánh Phương ngồi thừ tại chỗ, hai tay cô ôm đầu có chút bất lực. Ông Madif nói cô đều tin. Vì chính cô đã nhìn thấy sự kiên cường không khuất phục đó trong mắt Hoàng Minh. Khánh Phương như mất đi nửa sinh mạng, chán nản, mở ví tay, rút ra một xấp đô la thật dầy, cũng không nhìn đặt xuống tấm ván gỗ.
– Vậy, tôi cảm ơn thầy… Tôi về…
– Thật ra… cũng còn một cách… nhưng…
Khánh Phương vừa đứng dậy quay đi nghe lời ông Madif liền quay phắt lại. Cô cũng không vội ngồi xuống mà chờ đợi ông nói tiếp.
– Tôi có thể làm phép trực tiếp bắt hồn cậu ta đi… nhưng cách này sẽ không giấu giếm được thiên nhãn… Tôi sẽ bị trời phạt… tổn hao thọ nguyên. Nếu tôi còn trẻ cũng không sợ, nhưng bây giờ… sẽ mạo hiểm lớn.
Khánh Phương mừng rỡ, nước mắt cũng muốn ứa ra. Cô ngồi bệt xuống, tay run run đặt lên bàn tay khô quắt xương xẩu của ông Madif.
– Thầy muốn thứ gì?! Tôi sẽ đền đáp thầy. Tiền càng không thành vấn đề.
– Tiền sao? – Ông Madif chợt cười, lắc lắc đầu. – Tôi không thiếu tiền… Vả lại tôi sống như thế này… tiền nhiều hơn nữa cũng không để làm gì.
– Vậy…
Khánh Phương vừa ấp úng liền thấy bàn tay còn lại đen nhẻm của ông Madif đặt lên tay mình. Cô kinh tởm phải kìm nén để không rút tay lại ngay lập tức.
– Tôi chỉ muốn… đêm nay cô ở lại đây. Chỉ một đêm.
Lời nói của ông Madif vừa rơi vào tai, Khánh Phương liền đứng phắt dậy, bước nhanh ra cửa… Chỉ bị bàn tay gầy guộc đen nhẻm kia chạm vào cô đã thấy bụng cồn cào muốn nôn mửa. Làm sao có thể chấp nhận làm việc kia với ông ta?! Trên đường đời, dù trước khi sinh thằng Sơn hay sau đó, cũng không ít lần Khánh Phương dùng đến lợi thế nhan sắc của mình. Ngay cả để trở thành vợ sau của ông Khánh, cô cũng sử dụng tối đa nhan sắc mình để câu dẫn dụ dỗ. Tuy nói đàn ông nào cũng là đàn ông… Nhưng người trước mặt lại làm cô kinh tởm không thể chịu đựng nổi. Nhưng ngoài khả năng này… nhớ lại ánh mắt lạnh lùng sắc lạnh của Hoàng Minh, Khánh Phương có chút chần chừ… Sau bao nhiêu cố gắng lại nhận được kết quả này. Cô thật không cam tâm.
Madif vẫn ngồi nguyên vị trí không hối thúc, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn Khánh Phương. Hắn là người gốc Ấn Độ, là trẻ mồ côi được nhận nuôi. Năm hắn mười tuổi cha nuôi mang hắn rời Ấn độ rong ruổi đi khắp bao nhiêu quốc gia rồi định cư ở đây. Madif được truyền thừa nghiệp bùa chú của cha nuôi, tôn thờ thần rắn Naga, khắc mệnh phụ nữ. Phụ nữ sống chung nhà không quá lâu sẽ bạc mệnh mà chết. Vì thế hắn không lập gia đình, cũng không có con. Trước đây khi nhu cầu đàn ông cấp thiết, hắn ra ngoài tìm phụ nữ giải tỏa. Nhưng từ ngày nổi danh nghề thầy bùa, Madif hầu như không cần ra ngoài nữa. Bằng cách này hay cách khác, hắn thành công ép buộc rất nhiều phụ nữ trở thành đồ chơi của mình. Thậm chí, sau khi hoàn thành trao đổi, họ vẫn quay lại tìm hắn. Nhìn những người phụ nữ có chồng rên rỉ ỉ ôi dưới cơ thể mình Madif càng thấy hứng thú với nghề nghiệp của mình hơn.