Hồi ký - Cuộc sống trong tù
Chương 6
Tôi đờ đẫn hút hết điếu thuốc này rồi lại đến điếu thuốc khác, thời gian sao mà nặng nề và chậm chạp, chiếc kim đồng hồ cứ nhảy từng nấc một như trêu tức, tôi vô thức nhìn theo và đếm, mãi lâu rồi mà mới có 2 giờ sáng, chân tay tôi tê cứng và mỏi nhừ, hai miếng vải ở đầu gối rách toang, hậu quả của cú ngã lúc ẩu đả hồi chiều, tôi kéo hai ống quần lên, bây giờ tôi mới thấy đau, hai mảng da lớn tróc ra tím tái, tôi hít hà thổi nhẹ vào đó… rát quá, cả buổi chiều tôi không để ý tới nó… mà cũng chẳng có thời gian mà để ý đến cái nỗi đau về thể xác ấy… Tinh thần tôi còn đau gấp bội…
Tôi cứ đau đáu đôi mắt, chẳng thể nào chợp mắt được dù chỉ là một phút, ngoài kia chỉ cách một bức tường thôi vẫn thi thoảng những tiếng xe chạy, có một thế giới tự do đẹp đẽ, yên bình… Tôi muốn giật tung cánh cửa, muốn lao ra ngoài, muốn chạy về ôm lấy những người thân yêu nhất của mình… tôi muốn nói từ sâu thẳm trái tim, từ đáy lòng tôi: Tôi xin lỗi.
Tối hôm qua, mấy tay công an phường động viên tôi cứ lên quận, rồi chờ mọi việc êm sẽ tính tiếp, và tôi đã tin chúng nó, chẳng biết phải nói thế nào nữa, nhưng rõ ràng ở những chỗ “có công an” mà tôi đã từng đi qua, đâu đâu cũng có thằng đểu cả, chúng chỉ tử tế khi có tiền mà thôi.
21h tôi được đưa tới quận, cùng lúc ấy ở phường khác cũng đưa lên một thằng phạm tội mua bán ma tuý gì đó. Vừa bước qua cái cổng sắt cao ngật ngưỡng, những cái đầu đủ mọi hình thù vằn vện, nhất là mấy thằng ở buồng ngoài cùng chỗ trực ban, người xăm xanh lét, chúng nhao nhao lên như những con hổ đói: Có bật lửa không? – Có thuốc không? – Tội gì, tội gì???… Tôi chẳng nói, cũng chẳng trả lời, đang chán đây, các dây thần kinh căng lên như dây đàn – hỏi hỏi cái gì cơ chứ…
Thằng “ma tuý” đã làm xong thủ tục “nhập kho” và được đưa vào buồng số 5, tôi ngao ngán nhìn theo, sắp đến lượt mình rồi đây… Bỗng từ buồng số 5 – Rầm, rầm… uỵch uỵch… hự… – Báo cáo cán bộ.ộ..ộ… – Thôi xong rồi, thằng lính mới bị đánh – Những tiếng “uỵch, hự” tiếp tục vang lên, tay cán bộ trực ban lúc ấy đứng dậy, dửng dưng như không bước vào:
– Thôi
– Thưa thầy thằng này nó “bật”, người bẩn bảo nó tắm nó không tắm
– Thôi không đánh nó nữa, thằng kia tắm đi, kêu ít thôi – Nói rồi tay cán bộ lại dửng dưng đi ra
Ở bên ngoài tôi bắt đầu cảm thấy ghê ghê khi chứng kiến sự việc, xong rồi, cái thân xác còm cõi của mình nó mà đá cho ba cái thì gãy hết cả xương…
– Thằng này chưa nhận được, chưa có lệnh tạm giữ, cứ đưa về phường đã.
Thế là tôi lại được đưa lên xe về phường, mặt tôi giãn ra, chưa phải vào mấy cái buồng kia là may rồi, thoát được lúc nào hẵng cứ biết lúc ấy đã.
Về phường, gia đình tôi đã đến, tôi có phần yên tâm đôi chút, mọi người mua cho tôi phở, bánh… nhưng tôi không ăn, nói đúng hơn là tôi nuốt không nổi, cổ họng thì khô rát và đắng, tôi lập bập với bao thuốc, rút một điếu và châm lửa… tôi thậm chí không nhìn thẳng vào đôi mắt của bố tôi nữa…
Tôi gật đầu khi nhận được những lời động viên, rằng sẽ không có vấn đề gì…
Trời đã sáng hẳn, mới một đêm không ngủ, người tôi dộc đi, râu ria lởm chởm, đi vệ sinh nhìn vào gương tôi không tin cái gương mặt tệ hại kia lại là của tôi nữa.
Tôi khắc khoải chờ cả một buổi sáng, hy vọng một phép màu nhiệm nào đấy, gia đình tôi sẽ giải quyết ổn thoả mọi việc và tôi sẽ được về…
Không, chẳng có phép màu nhiệm nào cả, gần 15 giờ… theo luật, lũ người kia không được phép giữ tôi quá 24 tiếng, thế là chúng lại đưa tôi tới quận và lần này tôi tới quận thật, nghĩ đến chuyện tối qua, tôi rùng mình…
Sau khi làm thủ tục, tôi ký vào lệnh tạm giữ 3 ngày, nhìn tờ lệnh mắt tôi hoa lên, tôi lẩm bẩm trong đầu, trời ơi, bao giờ mới hết 3 ngày đây? Cái gì đang chờ tôi thế này?…
Tôi được phân vào buồng 5, đúng cái buồng tối qua, tôi sợ nhưng cố lấy vẻ bình tĩnh vốn có…
– Anh, sao lại vào đây?
Tôi giật mình vì tiếng gọi, tôi nhận ra ở buồng bên cạnh người gọi tôi là thằng Hùng (trước học khoa nhạc ở trường Nhạc Hoạ TW nhưng bỏ dở), tôi không chơi với Hùng, nhưng tôi và Hùng có sự quan hệ xã giao. Tôi nén tiếng thở dài…
– Anh đánh nhau Hùng ạ, buồn quá…
– Em thì bị bắt vì sử dụng ma tuý. Nhưng thôi, đừng kêu làm gì, đã vào đây rồi thì chấp nhận thôi, anh cứ yên tâm không phải sợ gì hết…
Nói rồi thằng Hùng gọi với sang buồng 5
– Này mấy thằng buồng 5 ơi, ông anh tao vào nhớ giúp đỡ đấy nhé
– Được rồi, cứ yên tâm – từ buồng 5 có tiếng vọng sang
Thật là may, tôi cảm thấy yên tâm hơn khi có thằng Hùng.
Tôi bước chân vào một căn phòng rộng chừng mười mấy mét vuông, có tất cả 8 thằng đứng ngồi lố nhố, thằng nào yếu bóng vía lần đầu gặp chúng chắc sẽ… xỉu luôn, toàn là dân trộm cướp, nghiện ngập cả… thằng nào mặt cũng đằng đằng sát khí…
Sau khi chào hỏi xong xuôi, một thằng cao to nói với tôi:
– Mày đi tắm đi, sắp đến giờ cơm rồi đấy
– Vâng
Tôi cởi quần áo, cuối buồng là một cái bể nước nho nhỏ, đối diện là cái bệ xí, cả hai được ngăn với phần còn lại của buồng bằng một bức tường cao chừng 70cm. Tôi múc nước dội lên người, những gáo nước lạnh làm tôi tỉnh ra đôi chút.
Tắm xong thì cũng đến giờ xếp hàng ra sân ăn cơm, tôi dửng dưng bước ra, ngồi xuống lấy lệ, cơm được chia mỗi thằng một bát to như cái bát múc canh (sau này tôi biết lũ tù gọi cái bát đó là “bo”), ăn với rau muống nấu và vài miếng dừa kho…
Thấy tôi hờ hững, một thằng bảo tôi: Ăn đi ông, thế này là thiên đường rồi đấy, lên Hoả Lò ấy à, gia vị cũng không có mà ăn đâu… Bao giờ ông ăn bột canh mà cảm nhận ngon như ăn… thịt bò thì ông mới “thấu” được thế nào là tù…
Tôi thở dài, lắc đầu, giờ này có sơn hào hải vị tôi cũng không nuốt nổi
– Em không đói
– Không đói cũng cố mà ăn đi, đêm “xoáy” lắm (đói cồn cào), không chịu được đâu
Tôi lắc đầu, từ hôm qua tới giờ hầu như tôi chẳng ăn gì, tôi cũng chẳng thấy đói, chỉ thấy mệt và chán. Tôi lặng lẽ đứng dậy đi vào trong buồng, mặc cho các cặp mắt nhìn theo…
Thằng Hùng từ buồng 4 đưa sang cho tôi một bộ quần áo gió
– Cầm lấy đêm mặc kẻo muỗi và lạnh anh ạ
– Ừ, anh cảm ơn.
– Anh cố mà ăn không thì không chịu được đâu, phải như em đây này, bữa nào cũng “làm bo rưỡi, hai bo” đấy.
– Ừ.
– Anh ơi, nếu cần gì cứ gọi em nhé. Tối thằng nào mà làm gì anh cứ gọi em.
– Ừ – Tôi trả lời Hùng mà đầu óc cứ nghĩ đi đâu… Sao tôi lại khổ thế này cơ chứ???…
Buổi tối, 18h
Chăn chiên được trải xuống làm chỗ nằm, tất cả ngồi lại, tôi được xếp ở vị trí cuối cùng, theo thứ tự vào trước – vào sau. Một thằng già nhất bọn gọi tôi lên hỏi tên, tuổi, địa chỉ, tội… Xong nó nói:
– Mày là anh thằng Hùng nên bọn tao miễn làm luật, từ trước đến giờ chưa có thằng nào vào đây mà thoát đâu, kể cả tao đây này, vì thế phải chấp hành nghe chưa, nhìn anh em mà sống.
– Vâng
– Thế thôi, có gì không biết thì hỏi. Mà mày có biết hát không?
– Dạ có
– Vậy hát đi, hát cho đỡ buồn…
Tôi lặng lẽ cất tiếng hát…
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào, tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào, lời ru êm ái như đồng lúa chiều rì rào…”
Giọng tôi nghẹn lại, suýt bật khóc, tôi nuốt từng câu, từng chữ, hình bóng mẹ như hoà vào trong từng câu hát… Tôi nhớ mẹ đến da diết, cồn cào…
Bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu muộn phiền nhung nhớ, bao nhiêu khắc khoải, đau buồn… tôi đem hết vào lời ca tiếng hát, tiếng hát như có cánh, vang vọng, truyền cảm… Xung quanh là những khuôn mặt đờ đẫn, tê tái… tiếng hát như ngấm vào da vào thịt…
Màn đêm như cái miệng khổng lồ đớp gọn chúng tôi vào bụng, tất cả đều đã ngủ say sau khi được thưởng thức một món ăn tinh thần vô giá (ít nhất với tù là như vậy).
Tôi dựa lưng vào tường, không gian âm u, thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ chui vào buồng giam rồi lại thảng thốt bay ra, có lẽ chúng cũng không ưa gì cái chốn ẩm thấp, lạnh lẽo và đầy u uất này. Tôi khóc, như chưa từng được khóc, vai tôi rung lên, tôi lấy áo bịt lên mặt, từng tiếng nấc nghẹn lại rồi bung ra… Tại sao số phận lại nghiệt ngã với tôi như thế này?…
Nước mắt tôi ướt đẫm chiếc áo, ôi nước mắt của đàn ông, nó như ngàn vạn mũi dao bầm dập lên thân xác, tủi hổ và uất hận…
Tôi lả đi, chìm vào một giấc ngủ mệt mỏi, trong giấc mơ tôi thấy mình được trở về thời thơ bé, tôi cất tiếng gọi mẹ và thấy mẹ mỉm cười…
Tôi giật mình tỉnh dậy khi thấy ai đó đạp vào người, thì ra là cái thằng “ma tuý” vào trước tôi một hôm, nó đang lên cơn “vật”, chân tay nó cào cấu, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó muốn nói gì đó mà không ra hơi…
Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy người lên cơn vật vã vì thèm thuốc, trông nó chẳng khác nào một con mèo sắp chết, một cảm giác lạnh chạy dọc khắp sống lưng tôi, lũ người trong buồng tạm giam cũng bị đánh thức dậy vì nó…
– Nó còn phải vật vã như thế này khoảng 10 hôm, sau đó đến giai đoạn ỉa chảy kéo dài… – một thằng quay sang bảo với tôi như vậy, sau đó vỗ vào người thằng tên Dũng kia – Này Dũng, mày xuống bể dội vài gáo nước cho đỡ vật đi
Thằng nghiện tên Dũng ấy lập cập bò xuống bể, nó dội ào ào mấy gáo rồi lại đi lên… ngồi thu lu, co quắp… Tôi cảm thấy ái ngại, thằng kia nói:
– Kệ nó, nước lạnh sẽ làm nó tỉnh táo hơn, ở đây “chữa vật” chỉ có nước lạnh thôi…
Mọi người quay ra ngủ tiếp, còn tôi không tài nào chợp mắt được, tôi cũng muốn lấy giấc ngủ để quên đi tất cả, nhưng càng muốn ngủ, đôi mắt tôi càng mở to thao láo…
Trời sáng, lúc mọi người tỉnh dậy là lúc thằng Dũng kia ngủ được. Tôi bải hoải, thiếu sinh khí, mắt liếc ra ngoài, lũ người trong buồng tạm giam đang làm một cái gì đó bí mật, chúng cắt cử một thằng ra canh cửa rồi cầm một cái ống bằng giấy báo, chúng châm lửa rồi truyền cho nhau hút, hút xong thằng nào thằng đấy mắt mũi lim dim… Đến thằng cuối cùng hút, xong nó đưa cho tôi: Hút không? – Tôi lắc đầu, cảm thấy ghê tởm.
Mãi sau này tôi mới biết là chúng nó hút… thuốc lào, vậy mà tôi cứ tưởng…
Những ngày tiếp theo đúng là một cực hình đối với tôi, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết vụ việc của tôi rồi sẽ đến đâu, không biết nhà tôi sẽ xử lý thế nào khi mà gia đình nhà kia tiếp tục lu loa kiện cáo và cố tình “chơi” tôi… Trong khi bọn điều tra thì liên tục gặp “khủng bố” tôi bằng những cái giá, toàn là mấy nghìn, mấy nghìn USD cả…
Tôi đã tìm cách viết rất nhiều thư về nhà cho gia đình, tôi mong có một hướng giải quyết tốt nhất, tôi hy vọng tất cả những lá thư ấy sẽ đến được tay gia đình tôi (mỗi lá thư ngắn ngủi viết vào tờ giấy gói lương khô như thế gửi ra ngoài có giá trung bình 500 nghìn)… tuy nhiên việc đưa ra ngoài cũng hết sức khó khăn, việc có được một cái ruột bút bi cũng là một điều quá xa xỉ rồi…
Thời gian cứ gặm nhấm và vắt kiệt sức lực của tôi, mới có mấy ngày mà tôi gầy đi rất nhiều, tình hình xấu đi khiến cho tôi cảm thấy bất mãn, lo lắng và suy sụp…
Được cái khi đã quen, tôi là người được anh em rất quý trọng, vị trí của tôi khác hoàn toàn so với hôm đầu, tôi trở thành người chỉ đạo và quản lý anh em trong buồng sau khi gia đình tôi đã “bôi trơn” cho tay đội phó điều tra. Những cũng phải nói rằng tiền chưa phải là tất cả, cái chính là tôi được lòng bọn công an ở quận, được anh em tin tưởng dù tôi không phải là người lớn tuổi nhất trong buồng, dù sao tôi cũng là người có học và đàng hoàng nhất trong số chúng nó ở đây… Chính vì thế mà sau này, khi làm bất cứ điều gì chúng cũng hỏi tôi, chúng phục vụ tôi chu đáo, từ ăn uống, gặt giũ quần áo… Có lính mới, chúng đánh xong rồi bắt bò lên quý trước mặt tôi xin tha… Tôi không muốn thế, cùng là con người với nhau cả, hành hạ nhau làm gì… Tôi đã yêu cầu chúng miễn tất cả các loại luật, trừ khi có sự chống đối.
Chúng quan tâm đến tôi càng nhiều tôi càng cảm thấy buồn, tôi chưa bao giờ là một thằng “đầu gấu” cả, tôi chỉ có tiếng nói, có cách cư xử đúng mực mà thôi, mọi người có sự tôn trong tôi, tôi ghi nhận, tôi chỉ muốn làm người tốt, một người tốt thật sự, chứ không phải là một thằng tù như thế này.
Tôi luôn sống trong tình trạng thấp thỏm, hàng tuần có những chuyến xe chuyển can phạm đi Hoả Lò làm tôi lo lắng. Tôi đã được nghe kể rất nhiều về cái chốn “địa ngục trần gian” ấy, anh em thì ra sức động viên tôi. Nhất là cái thằng Dũng nghiện, nó đã cầm chắc cái án 10 năm tù trong tay, nhưng lúc nào cũng tỏ ra lạc quan vui vẻ. Nó luôn gần gũi nói chuyện để tôi vơi bớt đi nỗi buồn, nó kể với tôi rằng cái hôm nó vào trước tôi 1 hôm ấy nó bị đánh rất đau, mà không chỉ đánh một lần, đêm ấy nó còn bị đánh hội đồng tới 3 lần, đến mức mà nó “bệt” luôn không dậy được. Nó khuyên tôi phải lạc quan lên, chứ không nếu phải lên Hỏa Lò cứ như thế thì “bóp dái” lắm, thấy tôi không hiểu nó giải thích: tức là suốt ngày chỉ ngồi và… “bóp dái” mà nghĩ thôi, ý nó là thời gian sẽ trôi rất chậm.
Kể ra nó cũng tốt, nhưng Dũng ơi tao có cái đầu, tao cũng là con người, làm sao mà không nghĩ được cơ chứ, chúng mày thậm chí chẳng có cái gì để mất cả, còn tao, tao có nhiều cái để mất lắm, chúng mày không biết được đâu…
Tôi âm thầm, đau đớn, chúng đâu có biết ngoài những giấc ngủ ngắn ngủi, cứ thức là tôi nghĩ… Tôi đang đường hoàng là Giám đốc một Công ty, thế mà điều gì đã xảy ra với tôi? Điều gì thế này???…
Có ngồi trong bốn bức tường lạnh lẽo này thì mới hiểu được cái câu: Một ngày tù bằng thiên thu tại ngoại…
Còn nhớ hôm thằng Hùng chuyển đi Hoả Lò, nó nắm chặt tay tôi, đôi mắt to và sáng của nó đượm buồn
– Anh ơi ở lại giữ gìn, cố gắng lên…
– Ừ, em đi mạnh khoẻ và cũng cố gắng lên
Tôi dúi vội cho nó mấy bộ quần áo, nó dặn tôi
– Đừng buồn nữa anh ạ, rồi thời gian cũng qua nhanh thôi mà
Nói rồi thằng Hùng bước nhanh ra xe…
Trời mưa, cơn mưa đầu mùa sầm sập, thối đất thối cát…
Tôi lao ra cửa, bên ngoài gió rít, gió gào, đu giật những cành cây nghiêng ngả, tôi chơi vơi với những nhớ thương, lúc này đây cuộc đời tôi cũng có một khoảng trời mưa gió…
Tôi và người yêu cũng đã từng có những chiều mưa, những chiều mưa lãng mạn, hai đứa ngồi bên nhau trong căn nhà nhỏ ngập tràn tiếng cười… Tôi và cây đàn ghita như một ca sĩ lãng du, còn em như một nàng thi sĩ…
Vậy mà giờ đây, có vẻ như mọi sự đang dần chỉ còn là kỷ niệm…
“Có những khi ngồi nhìn trăng sáng, đời tựa là giấc mơ buồn, có những khi ngoài trời đổ mưa… Tình yêu hai đứa, còn hơn giông tố, hơn bão bùng, hơn gió mưa…”
Tôi hướng đôi mắt buồn trĩu nặng về một vùng trời xa xăm, góc đằng kia có phải là nhà tôi với bố mẹ đang đau đáu buồn và lo lắng? Còn góc đằng kia nữa, có phải nơi ấy em đang khóc – nước mắt tủi hờn?… Những người than yêu nhất của tôi ơi, biết giờ này có ai nhớ tôi không?…
Tôi đấm mạnh tay vào tường, rỉ máu, tôi không đau, đêm nay tôi lại thức một mình, là đêm thứ bao nhiêu tôi cũng không nhớ nữa, cũng như đêm trước, tôi buồn, gục mặt vào cửa… Ông trời cho tôi nhiều thứ, nhưng cũng lại lấy đi của tôi nhiều thứ quá, nghĩ mà cảm thấy chán, tôi khổ đã đành, nhưng còn bao nhiêu người khổ theo ấy chứ…
Nếu tôi không còn tỉnh táo, không còn nghĩ đến gia đình, nghĩ đến bản thân còn trẻ, đời còn dài phía trước… thì tôi đã phi đầu vào tường rồi.
– Anh khó ngủ à?
Tôi quay lại, thằng Minh – tội làm bằng giả ngồi bên cạnh, tôi gật đầu, cố giấu đôi mắt đỏ hoe. Nó quấn điếu thuốc lào, châm lửa đưa cho tôi, tôi cầm điếu thuốc đưa lên mồm, bập một hơi dài… Tôi đổ vật ra sau tường, mắt mũi hoa lên, trời đất quay cuống, chân tay tôi bủn rủn… Tôi phê… Chừng vài phút tôi đưa tay lên quệt trán, mồ hôi đầm đìa. Lần đầu tiên trong tù tôi đã hút thuốc lào như thế, đúng là lúc con người ta chán, người ta rất dễ sa vào tệ nạn, rất may là tôi không nghiện, đấy là cái phúc, bởi sống giữa cuộc đời nhiều cám dỗ thế này, chỉ không tỉnh táo một chút là chết ngay.