Hồi ký mưa
Chương 100
Chiều hôm ấy nắng vàng xuyên qua các kẽ lá chiếu vào trong phòng… Em thì ngủ thiếp đi bởi tác dụng của thuốc, còn nó thì ngồi ngẩn ngơ… Lúc sáng anh Cường muốn gặp nó nhưng sau đó lại bận việc nên nó cứ ở với em cả sáng giờ…
Tiếng ồn ã từng bước chân của người bệnh, tiếng kéo xe tiêm lạch cạch ngoài hành lang cùng tiếng còi hú cấp cứu đến não lòng như tạo ra một bản âm thanh hỗn độn… Nó ngồi đó hướng ánh mắt nhìn qua khe cửa, lâu rồi nó không còn tự ngồi 1 mình để ngắm thời tiết, ngắm cảnh và ngẩn ngơ nghĩ ngợi về những chuyện đã và đang xảy ra nữa…
Mùa hạ năm nay vẫn thơm mùi nắng cũ, bông hoa hướng dương đại diện cho sự tỏa sáng và gắn liền với mối tình đầy bi ai của nó… Người ta nói cái gì càng đau thì càng nhớ lâu, mà tình đầu mà đau thì nhớ cả một đời…
Ngồi thơ thẩn 1 lúc thì cũng phải lay em dậy để uống thuốc đúng giờ… Ngày xưa suốt ngày đi viện được chăm, giờ quay ra chăm người bệnh mới thấy sự vất vả… ấy vậy mà Mai Anh ngày đó 2 tháng liền không rời nó nửa bước, chăm cho nó từ từng thìa cháo cho đến việc vệ sinh cá nhân, uống thuốc và điều trị… Bước qua 24 năm cuộc đời, nhìn lại 6 năm sóng gió, nó lại thấy trân trọng từng giây phút trong cuộc sống này và người con gái đang ở cạnh nó lúc này.
– Em… em… dậy uống thuốc…
– Ơ hơ – Em từ từ mở mắt, vẫn đang định hình mọi thứ xung quanh, có vẻ như thuốc làm em khá mệt…
– Em dậy uống thuốc cho đúng liều… Tối em muốn ăn gì để anh mua, ăn cháo mãi cũng ngán rồi…
– Em xin cốc nước…
Nó gật đầu, đứng dậy lấy cốc nước cùng mấy viên thuốc nãy y tá vừa phát đưa cho em… Tuy là gãy cổ kín nhưng thực sự khó khăn trong ăn uống, nó hay sợ nếu quá tay khiến em bị sặc… Ngay lúc này, em trở nên mềm yếu hơn, cũng là lỗi của nó…
Uống thuốc xong xuôi, nó nhìn đồng hồ với gần 5h, mấy ngày nay nó ở đây suốt nên chẳng tắm rửa được gì, định bụng vòng qua nhà tắm rửa rồi đi mua đồ ăn cho em… Còn chuyện của nhỏ Hiền, có lẽ nó sẽ sang gặp nhỏ để rõ ràng mọi chuyện… Nó biết anh Cường cũng không ưa gì nó, nhưng là người có học nên anh cũng tế nhị không tỏ ra bên ngoài… Tốt nhất là nó không nên để người khác hiểu nhầm nữa…
– Nằm đây anh đi mua đồ ăn nhé… Lát anh vào thì anh chuyển cho em sang phòng bên kia ở 1 mình nha…
– Vâng… – Em nhìn nó chớp chớp mắt, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt đầy xước xát…
– Các cô, chú để ý vợ cháu với ạ… Cháu đi rồi về ngay ạ…
Nó quay ra nói với mấy cô chú đến trông bệnh nhân mới vào… Lúc đầu thì em vào đây nằm 1 mình, sau đó thì có thêm vài bệnh nhân nữa… Nó thấy em ở đây cũng bất tiện mà anh Cường cũng nói với bác sĩ là khi em ổn sẽ cho em sang phòng riêng ở… Ở đây đông người, có đêm em ngủ còn hay giật mình tỉnh giấc…
Em níu tay nó lại, liếc nhìn nó yêu thương lắm… Nó cười tươi rồi gật đầu, chào mấy người trong phòng, nó ra ngoài cổng viện bắt taxi về nhà… Trời chớm vào hè, vẫn còn se se lạnh nhưng đã bắt đầu có mưa, hôm nay cơn giông kéo đến bất chợt, vừa về đến sảnh thì đổ mưa, mưa như trút nước, tiếng sấm cũng gừ gừ như đang muốn báo hiệu rằng mùa xuân đã đi qua rồi…
Đi ngang qua phòng bảo vệ, nó thấy ông bảo vệ già đang ngồi gác chân lên xem tivi, chỉ liếc nhìn nó bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi lại qua ra xem tiếp… Nó không để ý cho lắm, vào thang máy để lên nhà…
Nhà nó được dọn dẹp sạch sẽ tươm tất giống y như cô Tấm ở trong quả thị vậy… Chắc nhỏ Hiền làm chứ chẳng ai vào đây nữa… Nó cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vào lấy mấy bộ quần áo rồi đi tắm…
Thả mình vào dòng nước, trời cũng vẫn còn đang se se lạnh… Mà thói quen tắm nước lạnh dạo gần đây nó cũng bỏ rồi, có vẻ như cơ thể của nó cũng yếu đi nhiều… Cũng phải thôi, từ lúc đi làm, nó đâu còn thời gian để đi tập thể thao… Thứ nó thèm khát lúc này âu cũng chỉ là 1 trận bóng đầm đìa mồ hôi… Nhưng ở giữa lòng thủ đô, nó biết đi đá với ai bây giờ???
Tắm xong, vừa lau cái đầu, nó mở laptop lên check mail vài cái… Công việc vẫn vậy, mail bài vở rồi thúc giục từ các ban gửi về liên tục… Nó viết vài cái mail cáo lỗi và hứa sẽ cố gắng sẽ hoàn thành sớm nhất có thể…
Tiếng cạch cửa bên ngoài, nó hơi giật mình chút, ngó qua khe cửa, nó thấy nhỏ Hiền đang cầm cái chổi đi vào, tay kia thì xách thùng nước lau nhà… Chắc nhỏ không biết nó về. Nó cứ im lặng vậy để xem nhỏ làm gì, quan sát một lúc, nó cũng chỉ thấy nhỏ dọn dẹp lau dọn lại phòng khách cho nó… Nhìn cái dáng người mảnh mai trong bộ quần áo ngủ, mái tóc màu hạt dẻ mới nhuộm cột lên thành đuôi ngựa, trên trán lấm tấm mồ hôi mà tự dưng nó thấy có lỗi với nhỏ thật… Nhưng dù sao thì nó vẫn phải nói, mọi chuyện sẽ đi quá xa nếu nó cứ im lặng như vậy…
Toan mở cửa bước ra thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của nhỏ… Nhỏ đặt chiếc chổi xuống, nhìn vào điện thoại 1 lúc lâu mặc cho âm thanh cứ vang vẳng lại ở phòng khách… Thấy vậy, nó cũng không bước ra nữa, đứng lại quan sát…
– Alo…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Em đã trả lại tiền cho anh rồi, em xin lỗi em không làm nữa…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Em không làm được, anh thông cảm tìm người khác giúp em…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Các anh ấy làm gì thì kệ các anh ấy, em lúc đầu cũng chỉ đồng ý giúp anh đến vậy… Em không làm nữa…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Sự việc đó xảy ra ngoài ý muốn, đúng là có lỗi của em nhưng lỗi này cũng nằm trong kế hoạch của em… Em cũng đã trả lại anh toàn bộ số tiền… Anh để cho em được yên được không?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Tùy anh, đừng mang chuyện đó ra dọa em…
Nhỏ tắt máy rồi đứng thẫn thờ 1 lúc… Nó thấy mặt nhỏ nhăn lại như đang toan tính và khó chịu chuyện gì đó… Một lát sau, nhỏ cầm lại cây chổi rồi quét nốt phòng… Sau đó ra ngoài và đóng cửa lại… Nó cũng chẳng để ý gì lắm, nhưng cuộc điện thoại vừa rồi khiến nó cảm thấy là nhỏ đang vướng vào chuyện gì đó… Định ngồi check nốt mail rồi sang nói chuyện với nhỏ thì em gọi… Thôi thì để mai quay về rồi nói, với lấy vài bộ quần áo… Nó khóa cửa đi ra ngoài, không quên cầm theo cả cái laptop…
Ra cửa… Nó thấy lão bảo vệ đang đứng trước cửa phòng nhỏ Hiền… Mặt cứ đăm chiêu nhìn lên cái camera ngoài hành lang… bộ dạng lén lút lắm… Nó cũng đứng lại quan sát, được một lúc thì lão phát hiện ra nó… tiến lại gần…
– Nhìn gì? – Lão gằn giọng…
– Chú ở đây làm gì ạ?
– Camera hỏng, tao sửa, mày nhìn gì?
– Thì cháu nhìn chú làm thôi… – Nó cũng bực với cái thái độ này, chính ra nó cũng chẳng ưa gì lão… Thích thì nó cũng cãi nhau tới cùng đấy, dạo này nó có máu đàn bà mà…
Lão không nói gì chỉ lườm nó bằng ánh mắt sắc lẹm, cái vết sẹo dưới đuôi mắt lão nháy nháy lên giống hệt như mấy lão giang hồ già về vườn… Nghe nói lão trước cũng là giang hồ cộm cán, nhưng thấy bảo sống bẩn tính nên bị anh em chơi xỏ thành ra hết số má… Ra tù thì về đây làm bảo vệ an phận…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Đường phố Hà Nội tan tầm đông nghịt, nhất là đoạn ra ngã tư sở… Chật vật cả gần 2 tiếng mới ra đến nơi… Mua cho em bát phở chín may mà để cặp lồng nên vẫn còn nóng hổi… Vào đến nơi, em nhìn nó mặt nhăn lại như sắp khóc… Nó biết ngay là lại nhõng nhẹo nên dỗ luôn…
– Tắc đường quá, anh phải vận dụng toàn bộ thân pháp để né tránh mới đến đây sớm đó…
– Anh đi cả mấy tiếng, em ở đây 1 mình cứ nhìn trần nhà thôi… Hức…
– Điện thoại đâu sao không nghịch? – Nó tháo cặp lồng, hỏi…
– Anh nhìn đi…
Em quay ra mếu, mắt rưng rưng chực khóc, nó thấy trên trán em đỏ ửng… Chưa kịp hiểu gì thì em đã khóc…
– Huhu, tại anh đấy…
– À há, điện thoại rơi vào mặt à… – Dù xót nhưng nó vẫn không nhịn được cười…
– Anh còn cười được à…
– Haha… Cầm kiểu gì mà lại rơi vào mặt thế? – Nó vẫn cười, vừa cười vừa đổ gia vị vào bát phở…
– Em mỏi tay, xong cái ốp này trơn nên nó rơi vào mặt em… Đau lắm, anh không thương em thì thôi… Lại còn cười… Chó chết…
Em dùng tay quơ mạnh vào người nó khiến tí thì đổ bát phở…
– Ai đau, đổ bát phở là hết cái ăn bây giờ… Anh thương em mà, thôi xin lỗi… mỏi vai lắm không… Anh có mang gối to, để anh đặt ở dưới rồi em tựa lưng vào nhé…
– Vâng, cho em ngồi dậy, em sắp không chịu được nữa rồi…
– Ừ nhưng nhẹ nhàng thôi không là gãy lìa cổ ra đấy…
Nó vẫn nhe nhởn trêu em, em thì cáu lắm nhưng chắc nghe nó nói nên sợ không dám nhúc nhích mạnh nữa… An vị, nó ngồi đút từng thìa phở cho em, em thì ăn ngon lắm, chắc mấy hôm ăn cháo cũng phát ngán rồi…
– Túi xách của em đâu?
– Ở trong xe, mà xe của em ông Cường mang đi sửa rồi… Hỏng hết đầu…
– Kệ ông ý đi, thích làm gì thì làm, em sắp đổi xe rồi…
– Wow, đại gia…
– Giờ anh mới biết à?
– Mà em cũng giỏi mà, em mua xe gì?
– Vinfast, thấy bảo tháng 7 này sẽ ra mắt…
– Thế hả, anh chưa xem bao giờ…
– Ui đẹp lắm, em xem cái ưng ngay, chỉ đợi ngày ra mắt thôi…
– Mà đã biết thông số thế nào đâu mà mua…
– Em xem rồi, hợp với nữ, dòng Sedan…
– Ừ em thích là được… Mà giá bao nhiêu?
– Chắc là khoảng 1 tỷ…
– Ừ thôi ăn nốt đi nào…
– Sao anh không ngạc nhiên hay gì?
– Ngạc nhiên gì chứ… Em giỏi mà…
– Hừ, nói móc là hay… Em có mấy trăm thôi, vài năm đi làm cũng mở nhiều mà bán chả được bao nhiêu, may mà mấy cửa hàng trong kia nó bù lỗ cho mấy cửa hàng ngoài này… Thành ra 3 4 năm qua em tiết kiệm được có ngần ý…
– Còn lại xin bố mẹ là được mà…
– Híc… Em xin bố cho em luôn mà không hỏi gì thêm… Còn mẹ thì biết xong cứ mắng rồi bắt em…
– Bắt em làm sao?
– À không có gì?
– Nốt miếng là hết rồi… Bắt em bỏ anh vào trong đó chứ gì…
– Đúng 1 nửa…
– Là sao? – Nó dừng lại, hơi bất ngờ một chút…
– Bố mẹ muốn em đi học, đi du học…
– Hâm à, 23, 24 tuổi rồi còn đi học, sao không đi từ năm 18…
– Anh về mà hỏi bố mẹ em…
Nó không nói gì nữa, sao từ đi du học, đi nước ngoài cứ mãi ám vào nó vậy… Nó nghe mấy từ này mà lòng bỗng gợn lên một nỗi buồn khó tả… Nó đỡ em dậy, đặt thêm cái gối nữa vào cho chắc rồi để em nghịch điện thoại… Nó đi rửa cặp lồng, tranh thủ lấy ít nước vào để thay quần áo cho em…
Đứng ngoài hành lang, nó châm điếu thuốc… Hàng vạn câu hỏi hiện ra trong đầu nó… Sao số kiếp nó cứ lận đận kiểu gì vậy, nhất là trong tình yêu… Rít một hơi thuốc thật dài, nó phả ra ngoài màn đêm ấy… Phải chăng kiếp trước nó là một thằng sở khanh, nên kiếp này phải trả nợ tình…
Bước gần vào cửa, nó thấy anh Cường đang ngồi nói chuyện với em… Em thì vẫn cứ dán mắt vào điện thoại hình như chẳng để tâm lắm… Nó chào anh Cường rồi dọn dẹp lại một số thứ… Anh Cường cũng quay qua nhìn nó…
– Nam ra ngoài cổng với anh tí không? – Anh Cường lên tiếng…
– Không đi đâu cả – Tiếng em gắt gỏng…
– Chưa đến lượt mày lên tiếng…
– Em nói không đi đâu cả… Nam còn thay đồ cho em…
– À mày giỏi, mày là gái chưa chồng đấy?
– Anh ấy là chồng em…
– Mày đừng có vớ vẩn, liên thiên, ngã ngu cả người rồi à?
– Nói chung là không đi đâu cả… Anh đi về đi…
Em gắt lên, nhưng tiếng gắt gỏng ấy lại có vẻ như là bất lực, như đang muốn níu kéo một điều gì đó… Nghe não lòng lắm…
– Vâng, anh ra trước đi, em thay quần áo cho Linh xong em ra sau…
– Anh… – Em quay sang nhìn nó, ánh mắt như đang cầu xin…
– Không sao đâu… Ngồi đấy anh pha nước ấm rồi anh lau người cho…
Có vẻ cuộc đời và mối tình với Mai Anh đã khiến nó chai sạn như bây giờ… Nó không biểu lộ ra ngoài một chút cảm xúc sợ sệt hay lo lắng nào… Ngược lại, nó lại tỏ thái độ ân cần và lo lắng cho sức khỏe của em nhiều hơn… Anh Cường nhìn nó rồi lại nhìn em… Gật đầu rồi bước ra ngoài… Nó đóng cửa lại, bê chậu nước ấm lên cạnh giường…
– Anh ơi, anh đừng đi, ông ấy sẽ nói những điều khiến anh khó chịu đấy…
– Anh biết…
– Anh biết sao anh vẫn đi?
– Không đi chỉ làm mọi chuyện rối hơn thôi… Biết đâu đi lại giải quyết được mọi chuyện…
– Em sợ lắm… Hức…
– Những chuyện này, anh từng đối mặt rồi… Năm ấy đối mặt với bố mẹ của Mai Anh, anh còn không sợ, chút chuyện này đã là gì…
– Em khác nó… – Em khóc rưng rức, nhưng vẫn gắt lên…
– Vì em khác nên anh phải đi với anh Cường…
– Không được buông em ra đâu nhé… Khó khăn lắm, chúng ta mới được ở bên nhau… huhu…
– Nhất định rồi… Anh chưa từng buông bỏ tình yêu của mình mà…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Đã gần 10 giờ tối, bệnh viện vắng người, lác đác một vài người ngồi ghế đá nói chuyện, tiếng còi hú văng vẳng từ sảnh cấp cứu cùng với tiếng khóc não nề văng vẳng đâu đây nghe lạnh gáy… Nó ra trước cổng, anh Cường đã đợi nó trên chiếc Santafe màu đen, mở của xe, nó leo lên… Anh Cường đánh lái, không quên nhả cho nó 1 câu…
– Uống rượu nhé, cho dễ nói chuyện, hôm nay tao có nhiều chuyện muốn nói với mày…
Thái độ khác hẳn cũng là điều mà nó đã lường trước… Nó chỉ mỉm cười rồi trả lời…
– Anh muốn sao cũng được, em dễ dãi nhưng không dễ tính…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Nó không nhớ rằng nó và anh Cường đã đi bao lâu, cơ bản là đường tắc khá là lâu nên xe không nhích nổi… Bên trong xe, không khí trở nên ngột ngạt, có khi chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng khiến mọi chuyện vỡ tung ra hết… Nó chỉ ngắm ra đường, nhìn từng dòng người chen chúc nhau, suy nghĩ miên man về những gì sắp xảy ra…
Anh Cường đỗ xe, nó hơi ngạc nhiên vì nghe nói anh Cường ở nước ngoài đã lâu lắm rồi nhưng lại tìm được đường vào trong hồ Văn Quán… Thời tiết cũng đã ấm lên nhiều chứ không muốn nói là mùa hè đang trở lại… Chọn một quán bia ở gần khu công viên, anh Cường đi trước, nó đi sau, tuyệt nhiên không ai nói với ai bất cứ câu gì…
Anh Cường đẩy menu cho nó, mắt vẫn dán vào cái điện thoại… Nó hơi bực vì cái thái độ này, nhưng rồi cũng vẫy tay kêu nhân viên…
– Cho anh món này, món này, món này… Với mình có bia keeng không?
– Dạ có, anh đợi em một chút nhé…
Nhỏ nhân viên cười tươi với nó, nó cũng đáp lại bằng 1 nụ cười xã giao, con nhỏ cũng đẹp, mà nhìn chắc chỉ 18, 19 tuổi, mặt non choẹt…
– E hèm… – Anh Cường ho lên một tiếng, nụ cười của nó bỗng như bị dập tắt ngay lập tức…
Nó vẫn chưa biết mở lời thế nào, chỉ ngồi nhìn xung quanh, trời đã gần tối hẳn… Người người vẫn đi bộ, hát hò, nhảy aerobic… Bên cạnh thì tiếng hò reo vui vẻ, tiếng cụng bia, tiếng chửi thề… Nhưng không khí cứ thế trở nên ngột ngạt… Rồi nó cũng chịu thua, nó đành mở lời trước…
– Anh gọi em ra đây có chuyện gì ạ?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Anh Cường không trả lời nó, vẫn đang nheo mắt nhìn vào điện thoại… Nó thấy vậy thì im một lúc, nhưng cứ như này thì thành người tự kỷ mất… Nó lại hỏi lại…
– Anh có gì muốn nói với em không? Không thì em về không Linh đợi, một mình cô ấy ở trong đó em không yên tâm…
– Về đi – Anh Cường đáp lại, mặt không biến sắc…
– Anh trêu em à? – Nó bắt đầu bực tức, có lẽ những dồn nén của nó cũng đang dần bung ra…
– Tao tưởng mày bản lĩnh lắm, một chút kiên nhẫn, một chút áp lực nhỏ nhoi cũng không vượt qua được à? – Anh Cường bấm tắt điện thoại, ngẩng lên nhìn nó…
– Em không có đủ kiên nhẫn bởi vì Linh đang kiên nhẫn đợi em… Vậy thôi… Nếu anh không có gì muốn nói thì em xin phép…
Nó hậm hực kê cái ghế ra bước ra ngoài…
– Ngồi đi, nay thử tí bia đầu mùa… Không phải về sớm vậy… Về sớm cũng không gặp được nó đâu?
– Nghĩa là sao?
– Ông bà già ra rồi… Đang ở viện rồi…
– Hả – Nó ngạc nhiên?
– Sao?
– Sao anh hứa với Linh rằng sẽ không nói cho 2 bác biết chuyện… – Nó to tiếng?
– Mày nghĩ tao đủ tuổi để giấu trước mắt ông già tao à? Tao rủ mày ra đây, đã là tránh cho mày một cuộc gặp không đâu vào đâu cả… Ngồi xuống đây đi…
Anh Cường ngẩng lên hất hàm cho nó ngồi xuống… Nó hơi lưỡng lự rồi cũng ngồi lại vị trí… Đồ đã được mang ra hết, ông Cường đang nhai ít lạc, vẫn hất hàm ra hiệu cho nó…
– Mày là người yêu em gái tao, giờ tao ngồi đây mày cũng không biết đường rót bia ra à?
– À vâng đây đây…
Nó khui keeng bia rồi đổ ra 2 cốc mời anh Cường… Anh Cường ngồi vắt chân lên, tay dựa vào thành ghế, nhìn lên trời rồi cạch cốc với nó, uống 1 lèo hết cốc bia, khuôn mặt nhăn lại vì có vẻ lạnh nhưng khoái trá lắm…
– Ngon… Bia Hà Nội vẫn ngon… Khà… Uống đi, nhìn con mẹ gì?
Nó cũng uống 1 hơi hết cốc, anh Cường đưa tay với lấy keeng bia, rót tiếp ra rồi lại ngồi nhìn trời…
– Đừng lấy làm lạ, cứ thoải mái đi, tính mày chắc giống tính tao cả thôi… Đều bỗ bã cả… Tao cũng biết mày nghĩ gì khi tao đổi xưng hô… Nhưng cứ uống hết keeng này đi rồi tao nói cho mà biết… Ngu lắm…
Đồ ăn được mang ra hết, nó cũng đang đói nên kệ mẹ ông ý luôn… Nó với anh Cường từ đó cũng chả nói câu nào, cứ ăn lại uống, ăn lại uống… Anh Cường cứ uống rồi lại nhìn trời, nhìn sao… Nó thấy thế cũng nhìn… Cảm giác giống như là 2 thằng điên cuồng phim Hàn Quốc vậy… Người nào nhìn vào hoặc ngồi kế bên nghĩ vậy đúng luôn… Hết keeng bia, nó nhìn anh Cường kiểu dò ý…
– Hết thì gọi tiếp, nhìn tao làm gì? Tao nhè ra bia cho mày uống à?
– Gọi thì em gọi rồi, nhưng hết keeng rồi??
– Thì sao? Tao uống 10 keeng chả say bao giờ…
– Nhưng hết keeng rồi, anh bảo hết keeng anh nói chuyện với em mà…
– Nhưng giờ tao chưa thích, hết keeng nữa…
Rồi 1 keeng lại ra đi trong cái không khí ngột ngạt này… Nó uống được nhưng mà uống keeng lạnh giữa thời tiết này thì nó say thật… Đổ nốt ít bia còn lại, nó cạnh rồi uống cạn…
– Hết keeng rồi and…
– Keeng nữa…
– Thôi – Nó bực tức…
– Em gái… Cho anh keeng bia nữa… – Anh Cường bỏ qua thái độ của nó, gọi với vào trong… Nó thì bực lắm, không hiểu ông ý muốn làm gì nữa…
– Em thấy như anh đang trêu đùa em vậy… Nếu như anh không muốn nói chuyện thì để em về… Cứ như thế này khác gì 2 thằng tự kỷ đâu anh…
– Một chút kiên nhẫn vậy mà mày không chịu được… Thì phải rèn thêm…
– Rèn thêm là sao… Xin lỗi nhưng em không muốn ai rèn em hết, em như nào thì vẫn là như vậy…
– Mày ngu lắm, mà thôi… Nói với mày bằng không… Em tao nó ngu thì phải chịu… Uống đi…
Keeng bia vẫn rót liên tiếp, không khí dần trở nên yên tĩnh hơn khi các bàn khác đã lác đác về hết…
– Năm con Linh nó vào lớp 11, ông bà già định cho nó vào Sài Gòn học, sau đó là cho nó sang với tao… Nhưng nó lại không chịu đi, chỉ thích học ở cái xó xỉnh đấy…
Anh Cường xoay người lại, ngoài người lên vừa nói vừa chộp lấy bao thuốc của nó… Anh Cường hút thuốc làm nó hơi ngạc nhiên vì trước đó nó chưa từng thấy bao giờ cả…
– Hóa ra là nguyên nhân là đây… Lúc đó tao tưởng là học xong là thôi nên cũng ậm ừ vậy nói đỡ cho nó với ông già… Ai ngờ làm thủ tục cho nó đi du học xong, nó về cãi cha, cãi mẹ, cãi cả 2 người anh nó để ở lại đây, xong đốt 1 đống tiền vào mấy cái cửa hàng thời trang vớ vẩn…
– Chuyện đó thì em có biết – Nó đáp…
– Mày biết mà mày vẫn ngu cùng nó à… À mà tao quên 2 đứa mày bằng tuổi nhau… Nói cũng bằng thừa…
– Anh Cường, em nghĩ là anh hơi quá rồi đấy…
– Mày bảo mày yêu nó, vậy tao hỏi mày… Mày biết 1 con nhóc vắt mũi chưa sạch 1 bước lên làm bà chủ của 7 8 cửa hàng thời trang… Nó như thế nào không?
– Em biết Linh cũng rất vất vả, và chuyện đó cũng là quyết định của Linh… Em nghĩ thời thế bây giờ, kinh tế mở cửa nên…
– Câm mẹ mồm lại, phạt 1 cốc… Uống hết đi rồi tao nói cho thông cái não ra…
Anh Cường to tiếng nhưng dường như trong lời nói chẳng còn nặng nề nữa… Nó thấy vậy cũng nốc hết, đầu óc nó bắt đầu quay quay, người nó nóng dần lên…
– Nó kinh doanh 5 năm, năm thì lỗ 1, 2 tỷ, năm thì lỗ vài trăm… Mà nó cứ mở liên tiếp… cửa hàng này chưa xong thì cửa hàng khác lại lỗ… Kinh doanh nó không bằng tình cảm, bằng tình yêu mà phải có kiến thức, có kinh nghiệm mới làm được… Nó ỷ nó là cháu gái duy nhất của họ, ông bà già tao cưng nó nên nó làm càn, tao chẳng hiểu nó cứ về nhà xin tiền là ông già đổ 1 đống ra cho nó… Trong khi tao gàn mãi thì chẳng được…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Bởi vì nó yêu mày, suốt ngần ấy năm nó cứ thế chạy theo mày… Mày lên Thái Nguyên học, nó lên đó mở cửa hàng chỉ để ở gần mày… Mày xua đuổi nó, nó chạy về Đà Nẵng mở cửa hàng để trốn tránh mày… Nhưng nó lại đéo quên được mày, nó lại chạy ra Hà Nội… Mà mỗi lần nó đi, ông bà già sẽ không cho đi, và nó lại bày ra cái lý do rất đơn giản, là nó muốn kinh doanh nên ra mở thêm cửa hàng…
Anh Cường nói nhiều, uống cũng nhiều… Còn nó thì im lặng và ngẫm lại những gì mà anh Cường nói… Có vẻ như mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn rất nhiều so với nó nghĩ… Nó cũng không nghĩ rằng em vì nó mà lại như vậy… Người ngoài nhìn vào khi biết sẽ nói em dại trai, em mù quáng… Càng nghĩ, nó lại càng thấy con người nó quá ích kỷ và ngu dốt… Thậm chí là tồi tệ…
– Mày đang nghĩ mày tồi quá đúng không Nam?
– Vâng đúng vậy ạ…
– Ừ vậy tự uống 1 cốc nữa đi…
– Anh uống cùng em…
Anh Cường hơi lạ khi thấy nó vậy, rồi cũng nâng cốc lên cạnh với nó, chỉ khác là nó thấy anh Cường cười mỉm, khuôn mặt đã giãn dần ra…
– Em nghĩ rằng anh nói cũng có 1 phần đúng và 1 phần sai… Em có nghe nói chuyện làm ăn thua lỗ của Linh, nhưng em cũng biết hơn 1 năm trở lại đây thì mọi chuyện cũng đã khá ổn, chứ không muốn nói là đã bù lỗ xong…
– Đúng, nhưng về lâu về dài mày nghĩ 7 8 cái cửa hàng đó sẽ không lỗ nữa?
– Em nghĩ là không, Linh là 1 người rất thông minh, anh nói đúng, kinh doanh không bằng tình yêu mà phải bằng kinh nghiệm, kiến thức… Em nghĩ 5 năm qua là quá đủ để biến Linh trở thành 1 người già dặn rồi…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Hơn nữa, với chuyện chỉ hơn 1 năm mà đã bù lỗ xong… Em nghĩ anh cũng đã có cái nhìn khác về Linh, chuyện đó không phải ai cũng làm được… Linh đã cố gắng rất nhiều anh ạ…
– Thôi tầm này say rồi, tao mở bát luôn nhé cho đỡ dài dòng… – Anh Cường xua tay…
– Em không đồng ý đâu… Em biết anh định nói gì, nhưng chúng em khó khăn lắm mới tìm thấy nhau… Nên em… – Giọng nó nghẹn lại…
– Mày biết tao nói gì mà lại không đồng ý?
– Em biết em chẳng có gì cả, nhưng chúng em lớn rồi… thế kỷ 21 trôi qua cũng được gần 20 năm rồi, chẳng có chuyện gia đình ngăn cấm dẫn đến đổ vỡ tình yêu nữa đâu anh… Mà anh là anh trai của Linh, Linh mạnh mẽ thế nào chắc anh hiểu… Vậy nên điểm tháo là ở em, em không đồng ý thì mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu cả.
Anh Cường thoáng ngạc nhiên với những lời lẽ của nó… Còn nó thì nhìn thẳng vào mắt anh để nói, nó nói từng từ chậm rãi nhưng đanh thép, 1 phần do bia rượu, còn 1 phần là những lời nói từ trong thâm tâm nó, những lời nói hình thành từ vết sẹo của 1 lần đổ vỡ… Vết xe đổ ấy, nó sẽ chẳng muốn lặp lại 1 lần nào nữa… Keeng bia thứ 4 đã hết từ bao giờ, nó bon mồm nên cũng chả ngại mặc dù người nó đang nóng bừng… Với tay gọi thêm keeng nữa, anh Cường không nói gì, chắc cũng đồng ý với nó thôi, mặt ông ấy cũng đang đỏ bừng chả kém gì nó…
– Chắc anh cũng đã tìm hiểu và biết hết về em rồi… Công việc, cuộc sống, gia đình em vậy… Và cả quá khứ của em nữa… Em cũng chẳng có gì giấu anh cả… Em đã từng đánh mất đi 1 tình yêu mà em tôn thờ suốt ngần ấy năm tháng vì sự hèn nhát của mình… Còn bây giờ, xin lỗi chứ dù trời có sập xuống thì em cũng chẳng buông tay Linh đâu…
– Ừ tao biết, tao có hỏi qua chỗ con Thu…
– Thu nào anh? – Nó hơi sững sờ…
– Thu người yêu cũ của mày… Quê Quảng Ninh ấy…
– Sao anh biết chị ấy?
– Mày say à? Nhà tao chơi với nhà nó, nó đồng lứa với tao nữa… Hồi bé tao còn tắm chung với nó nữa… – Anh Cường gắt gỏng lên với nó…
– À à, vâng, chị ấy là người yêu cũ của em…
– Còn phù thủy ấy mày cũng yêu được, chứng tỏ mày cũng không bình thường… Thôi giờ nghe tao nói đây…
– Anh cứ uống hết đi rồi nói… – Nó chỉ vào cốc bia uống chưa hết của anh Cường, mặt nhăn lại… Đúng là rượu bia vào rồi thì bắt lỗi nhau từng tí một… Tầm này nó say, nó cũng chẳng nể nang gì nữa…
Anh Cường ngửa cổ nốc cạn nốt chỗ bia còn lại, khà lên 1 tiếng khoái trá… Rồi với lấy keeng bia rót vào tiếp…
– Mày sẽ phải gặp ông già anh… Sắp đấy…
Anh Cường đổi cách xưng hô, giọng nói trầm đi hẳn, nó lại càng khó hiểu vì cái thái độ này…
– Đừng nghe con Linh nó kể mà nghĩ anh thế này thế kia… Anh hằn học với nó suốt nhưng nó cũng là đứa em mà anh thương nhất… Nói đi, mày bây giờ có xác định với nó không?
– Xác định là cưới ạ?
– Ừ chứ còn cái mẹ gì nữa để mà xác định…
– Em có…
– Vậy thì mày phải đợi nó… Nó phải đi du học 1 thời gian…
– Linh năm nay đã 24 rồi, sao lại đi nửa chừng vậy anh?
– Im để anh nói, nó đi 2 năm thôi, anh lo cho nó xong rồi… Ông già anh thì không vấn đề gì, nhưng bà già anh, không chấp nhận đâu… Mày biết thằng Khánh chứ?
– Vâng em biết, em đã từng gặp trong Đà Nẵng rồi…
– Là mối bà già anh lo cho nó… Thằng bé không phải tầm thường đâu, nhà nó cũng ghê gớm nhưng nó lại không phải là dạng công tử… Học cực đỉnh… Nói chung là nó mét 8 thì mày còn chưa nổi 1 mét… Hiểu không… Nhưng cái nó không có là trái tim của con Linh…
– Vâng em hiểu…
– Anh không cần mày phải nhiều tiền, tài giỏi… Nhưng ít nhất mày phải lo được cho em gái anh… Quan trọng nhất là không để nó khổ theo mày… Còn như đợt trước, tao chỉ muốn vã cái keeng bia này vào đầu mày thôi…
– Vâng em hiểu…
– Vâng hiểu thì làm đi… Thôi uống đi… Mà chuyện anh gặp mày, nói những gì thì không để cho con Linh biết nhé…
– Tại sao ạ?
– Tao vẫn muốn nó nghĩ tao là 1 thằng anh tồi và hay bắt chẹt nó… Nhìn nó ấm ức, tao thấy vui… Ai bảo ông bà già cưng nó hơn cưng tao haha…
Anh Cường cười lớn… Nó cũng cười theo… Có vẻ như đến thời điểm này thì nút thắt trong lòng nó đã được gỡ ra… Nó cũng vui vẻ uống tiếp và trò chuyện cùng anh Cường nhiều hơn… Bữa ấy, hình như là hết 8 keeng thì phải, nó chỉ nhớ đến lúc em gọi nó thôi…
– Anh đây bé ơi…
– Khiếp quá, lại say…
– Không say bé ơi – Nó lè nhè…
– Thôi đi, về đi, uống ít thôi… Anh uống ở đâu đấy…
– Anh đang ngồi cùng…
Anh Cường ra dấu im lặng, nó gật đầu…
– Anh ngồi cùng mấy anh em cơ quan…
– Lão Cường đâu anh?
– Về lâu rồi, đưa anh đi nhưng có việc nên thả anh xuống đường rồi đi mà…
Nó nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ phía em… Sau đó là một câu nói mà không phải nó thì ai nghe cũng phải rời nhậu trở về luôn…
– Nhớ chồng quá, về đi vợ ở trong viện 1 mình sợ lắm…
– Đồng ý, đợi 10 phút có mặt…
– Đi taxi đấy nhé…
Nó cúp máy, anh Cường nhìn nó cười đểu…
– À có chuyện này nữa, nhưng thôi mày tự giải quyết đi…
– Chuyện gì thế anh?
– Anh nghĩ mày giải quyết được, cứ đợi đi…
– Là sao ạ…
– Ừ con bé tóc vàng ấy…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Sau buổi nói chuyện với anh Cường ấy… Nó cũng đã hiểu được ra nhiều điều. Nhất là chuyện tương lai của nó và em… Nhưng hiện tại nó vẫn không thể bộp chộp mà đề cập ngay với em được. Nó hiểu tính em, em một khi đã thích là phải có bằng được và ngược lại… Nên vì thế nó sẽ lựa thời điểm để nói với em chuyện này, bây giờ là để em tĩnh dưỡng cho khỏe lại đã…
Nắng tháng 5 năm ấy trời lạ, thi thoảng vẫn có những cơn gió se lạnh ngay khi nắng vẫn còn… lịch kịch xách đống đồ xuống sân để chất tạm vào cốp xe, nó quay trở lên để đỡ em xuống… Xương cổ em đã lành hẳn sau 1 tháng nằm viện… Máu tụ cũng đã hết, sức khỏe em đã ổn định trở lại… Anh Cường cũng đã chào tạm biệt nó để bay trở lại Mỹ bằng 1 trận bia thừa sống thiếu chết… Nói chung là qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nó tìm được khá nhiều điểm chung với anh Cường, nghe ông tâm sự nhiều chuyện về gia đình… Nó càng thấy thương em nhiều hơn…
– Để anh cầm cho, đi cẩn thận… – Nó chạy lên khi thấy em đang lịch kịch xách đống đồ to đùng…
– Thôi, em khỏe rồi, em cầm được mà…
– Để đó anh cầm cho, em mới khỏe lại… Tốt nhất là vận động nhẹ nhàng thôi, có muốn cái cổ nó nghẻo lại không? – Nó đưa tay lên dọa em…
– Hihi trông chả giống ai… Anh dọa trẻ con đấy à? Sợ thế! – Em bụm miệng cười tươi rói… Ánh nắng ban mai chiếu qua kẽ tóc khiến nó liên tưởng đến 1 cụm từ rất hay: “Nụ cười tỏa nắng”
– Thôi đi đi, để anh cầm…
Em theo nó ra xe, chất lại nốt đồ vào cốp, nó ngồi lên ghế lái, không quên thắt lại dây an toàn cho em… Bác sĩ bảo hôm đó tai nạn may mắn em có thắt dây an toàn nên không nghiêm trọng lắm… Nó biết tính em vụng và chủ quan thì cứ nhắc mãi, may sao hôm đó dù trong lúc nóng giận nhưng em vẫn chủ động được…
Cuộc nói chuyện giữa em và anh Cường ở phòng hôm ấy có lẽ nó sẽ không kể ở trong cuốn hồi ký này… Nhưng đại loại là 2 anh em có thể nói ra hết những nghĩ suy của nhau để giải tỏa bớt đi hiềm khích từ trước đến nay… Anh Cường như vậy nhưng cực kỳ thương em… Chẳng qua là cách thể hiện của ông ấy chưa được khéo léo cho lắm nên là dễ gây mất lòng… Sau 1 tiếng nói chuyện, cãi vã có, chửi mắng có, nịnh nọt có, yêu thương có thì cuối cùng em cũng quyết định để anh Cường trực tiếp quản lý hết chuỗi cửa hàng của em… Anh Cường thì không thể bỏ công việc chính của mình ở bên kia nên đã nhờ 1 người bạn thân là nữ để ý hộ… Và tất nhiên là em vẫn có điều kiện của riêng mình… Đó là vẫn tự mình quản lý 2 shop ở Hà Nội… 1 shop của em và 1 shop của chị Thu đã sang nhượng lại toàn bộ…
– Thích quá, 1 tháng rồi mới được ngắm đường phố… Em sắp trở thành người tối cổ rồi – Em vừa nhìn đường, vừa cười tươi, thi thoảng lại mở cửa kính, nhắm mắt tận hưởng…
– Về nhà Anh nhé?
– Thôi về nhà em đi… À mà sắp tới anh chuyển qua ở với em được không?
– Để anh tính đã… Thực ra thì anh vẫn muốn ở 1 mình hơn… Dù sao thì bây giờ mình vẫn chưa cưới nhau, nên là vẫn nên để 1 khoảng không gian riêng tư cho 2 người…
– Uầy, hihi…
Em bụm miệng nhắm mắt cười, lúc sau lại mở mắt ra nhìn kiểu suy nghĩ rồi lại bụm miệng cười… Nó thấy lạ thì quay ra hỏi:
– Linh hấp, từ sau khi mổ não đến giờ, anh thấy em cứ sao sao ý…
– Anh hấp ý, mà em mổ não lúc nào?
– Thì chọc kim hút máu tụ là mổ não rồi còn gì? Hay là bác sĩ chạm nhầm dây thần kinh dở rồi?
– Hihi em đang nghĩ…
– Nghĩ gì?
– Anh nói là mình chưa cưới nhau… Hihi…
– Ừ thì đúng mà…
– Thế là anh xác định cưới em hả?
– Anh cũng không định tính trước vì tính trước thì bước không qua… Nên anh tính trước…
– Ủa là sao? – Tự dưng em nói giọng Đà Nẵng… Lần này đến lượt nó ngạc nhiên…
– Ơ…
– À em nhầm, buộc miệng… Tại anh đấy?
– Ủa sao lại tại anh?
– Vì anh nên em trốn vào trong ấy… Giờ thành ra nhiễm giọng luôn rồi… – Em phụng phịu…
– À mà giờ mới nhớ, đợt anh trong đó nghe mấy nhỏ nhân viên nói em là Như… sao lại vậy?
– Như là tên ở nhà của em… Kể ra buồn cười lắm… Nói anh không tin chứ mẹ em tên là Linh đó…
Nó lại ngạc nhiên lần 2… Đúng lúc dừng đèn đỏ, nó quay sang nhìn em kiểu như: “Ủa cái lề gì thốn, 2 mẹ con trùng tên hả?”
– Không phải ngạc nhiên, nói ra buồn cười lắm… Đợt đi làm khai sinh cho em… Lúc đó là em đầy tháng ấy… Xong bố có quá chén say khướt rồi mới ra phường để làm… Mà thế nào ra đó, bố nghe nhầm họ hỏi đặt tên là gì thì lại tưởng hỏi tên của mẹ… Nên bố đọc luôn Hoàng Diệu Linh… Mà bà ở đó thấy bố họ Vũ nên ghi luôn là Vũ Diệu Linh… Sau mới tá hỏa ra thì định đi sửa thì mẹ ngăn lại, mẹ nói là sự việc đã vậy rồi thì coi như là cái duyên, nên đặt tên ở nhà của em là Như… Nghĩ cũng buồn cười…
– Haha, thế sau này đến nhà, anh sẽ bảo “Linh, vào rửa bát đi, đàn bà con gái lười chảy thây ra à”… Thì lúc đó là nói em hay nói mẹ em – Nó cười lớn…
– Im mồm… Đây không phải là chuyện để đùa đâu… Về nhà em hay ở đâu giờ anh phải gọi em là Như, cho quen đi… Thật chứ đến lúc kia buộc miệng ra á, khó xử lắm mà cũng đừng trách em ác…
Em hậm hực véo tay nó, nó thì đau nhưng không nhịn nổi cười vì câu chuyện nguồn gốc cái tên Như của em… Oằn người lên để né những cú véo từ em thì đèn đỏ cũng hết… Nó gắt nhẹ em rồi tiếp tục đi… Em cũng chẳng nói gì nữa, chỉ ngồi ấn ấn cái màn hình để chọn nhạc nghe… Mở bài gì tươi vui không mở, lại chọn đúng list bài của Mr Siro mới cay chứ… Vặn nhỏ voilume lại, em quay sang lại bật to lên… Cứ thế trêu nhau như mấy đứa trẻ trâu vậy… Được 1 lát thì em quay ra lấy tay vợt mấy sợi tóc mái đang rủ xuống cho nó, nhẹ nhàng hỏi:
– Sau này có con, anh sẽ đặt tên con mình là gì?
– Anh cũng không biết nữa, anh chưa nghĩ đến chuyện đó…
– Thế giờ anh thích con trai hay con gái?
– Anh thích cả 2, con nào mà chả là con…
– Nói chuyện với anh chán bỏ xừ…
– Nói chung là vẫn thích con gái hơn, vì con gái là người tình kiếp trước của bố mà, hehe…
– Cũng được, không con trai thì nó lại đào hoa lăng nhăng khốn kiếp như cái mặt anh…
– Này, xúc phạm nhân phẩm người khác có thể bị phạt tù từ 3 – 5 năm đó…
– Anh học luật online à?
– Sao biết?
– Thôi tập trung lái xe đi, nói chuyện với anh chán lắm…
– Chán mà vẫn lải nhải nãy giờ…
Em không nói gì với nó nữa, có vẻ lại dỗi nó rồi… Đi 1 đoạn ngắn thì cũng tới nhà em, nó dọn đồ lên cho em… Anh Cường cũng thường xuyên thuê giúp việc theo giờ nên là căn hộ của em lúc nào cũng sạch sẽ… Đây cũng là lần thứ 2 nó đến đây, lần trước cũng cách đây cả 4 năm rồi, lần mà nó chứng kiến chị và em đóng kịch trước mặt nó… Sau 4 năm, nội thất có vẻ cũ đi nhiều nhưng căn hộ lại được trưng diện hơn bởi vô số bức tranh sơn dầu mà em treo đầy phòng khách. Phòng ngủ của em thì treo thêm ảnh của em, điều đặc biệt hơn khiến nó ngạc nhiên và thích thú… Ở trên bức tường trên đầu giường em là 1 bức ảnh khá lớn, phải hơn 1m vuông… Là hình kỷ yếu của nó và em… Bức hình vén tóc qua ánh nắng ban mai năm ấy. Lòng nó tự dưng lại có gì đó rộn ràng cảm xúc… Mới đó, đã 6 năm trôi qua rồi…
– Ngạc nhiên chưa? – Em ôm lấy nó từ đằng sau… thủ thỉ…
– Lố quá, to đùng thế này…
– Kệ em… Em phải to hơn 2 bức ảnh kiaaa…
– Bức nào?
– Bức nào thì tự biết… Mà thôi anh đi về lấy đồ đi… Nhanh còn sang đây kịp giờ trưa… Em dọn đồ tí rồi xuống dưới sảnh mua thức ăn… Bồi dưỡng công cho chồng em chăm em cả tháng, nay em đãi anh 1 bữa thịnh soạn…