Hồi ký mưa
Chương 12
Khập khiễng bước chân ra nhà gửi xe, chân nó giờ mới thấy mỏi và nhức, người lả đi vì mệt. Người nó trông thật kinh dị, vết thương chằng chịt, người bám đầy bụi bẩn bết lại do mồ hôi. Nếu ai mà tự dưng nhìn thấy nó xong ngửi 1 cái chắc chắn sẽ bảo nó là thằng điên ăn xin chui lên từ bãi rác… Ấy thế mà em chả ngại, cứ ôm tay nó suốt cả chặng đường, lên xe thì ôm nó chặt cứng khiến nó phát ngại. Trông không khác gì thiên nga đang ôm cóc ghẻ…
– Nè em không thấy anh hôi hám thế này à mà cứ ôm…
– Kệ, mùi này mới quyến rũ hihi…
– Vừa hôi vừa chua lòm ra thì quyến rũ cái gì?
– Anh không biết chứ con gái lại cực kỳ thích những mùi này từ đàn ông đó, bởi vì như thế mới là nam tính, chứ kiểu bóng lộn sặc mùi thơm thì lại không thích đâu, phát ớn…
Nó cười hà hà, ngẫm lại cũng đúng, đôi khi con gái hay có kiểu sở thích quái dị như vậy, trái ngược hoàn toàn với đàn ông, chỉ cần phụ nữ đẹp, xinh và thơm là auto gục tại chỗ rồi. Em thì đầy đủ yếu tố ấy, từ lúc yêu em về sau nó bị nghiện cái mùi của em, cứ kiểu thơm thoang thoảng của hoa hồng ấy, em bảo là em không dùng nước hoa mà dùng loại sữa tắm (gì gì ấy em quên mẹ tên rồi mấy thím) của Đức, giữ mùi hương lâu, kể cả trời nắng nóng bí người ra mồ hôi nhưng vẫn thơm lắm…
Ra đến quán, Linh đã đặt bàn từ trước rồi, nó chưa muốn vào nên ngồi bàn nước ở ngoài nói chuyện với lũ bạn, em thì cùng hội con gái vào trong trước chuẩn bị. Đang ngồi chém gió với mấy thằng về game thì tự nhiên có bàn tay kéo tay nó lại…
– Ơ Thư, sao không vào trong kia – Nó hơi ngạc nhiên vì hành động ấy của nhỏ Thư…
Nhỏ Thư không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy băng gạc trong túi ra rồi sát khuẩn cho nó…
– Ai daaaaa – Nó nghiến răng khi nhỏ đổ nguyên cả lọ oxy già vào vết thương của nó…
– Híc Nam đau lắm à, xin lỗi tại Thư lỡ tay – Mặt nhỏ bỗng hoảng hốt…
– Người ta chấm vào bông rồi lau mấy cái đất cát bám trên ấy đi xong mới rửa, đây cậu đổ như thế thì…
– Híc tại Thư chưa làm bao giờ, thôi lỡ rồi, Nam ngồi yên đi Thư băng lại cho…
Nói rồi nhỏ Thư đắp bông và cuốn băng gạc lại cho nó, nhỏ nhẹ nhàng hết sức vì sợ nó đau, cuốn được một vòng lại ngẩng lên hỏi nó có thấy đau và chật không… Bọn bạn ngồi bên cạnh thì cứ trố mắt ra nhìn, thằng Quân thấy thế đập tay xuống bàn nói to…
– Mẹ mày tranh hết gái xinh của lớp rồi để lại cho bọn tao toàn mấy con như Hạnh lùn và hay Trinh béo hả…
– Này mày câm mồm lại, Trinh béo nhìn thế cũng có cái xinh nhé, ai cho phép mày gán ghép người yêu tao bằng vai với con Hạnh lùn – Thằng Hoàng vỗ đầu thằng Quân…
– Thằng này nó mà như tao với bọn mày thì có khi cả trường xúm vào đập nó rồi, cả khối 12 có đúng 7 đứa hotgirl thì 1 đứa yêu nó, 2 đứa thích nó, thế thì chơi bời *** gì nữa – Thằng Ơn vừa đập cốc nước xuống bàn vừa nói, điệu bộ giận giữ lắm…
Nhỏ Thư lúc này vẫn cặm cụi băng nốt cho nó, mặt đã đỏ lựng lên vì bị chúng nó trêu, băng bó xong xuôi nhỏ chạy vèo vào trong, vừa chạy vừa cúi mặt, còn lũ bạn nó thì cứ cười ầm lên vì cái thái độ của nhỏ… Nó cũng kệ, lúc này cũng mệt mà tự dưng có người làm cho cũng thấy thích thích, đánh ánh mắt ra cửa, nó thấy Mai đang đứng đó nhìn nó, ánh mắt hình viên đạn…
– Bỏ mẹ, xong tao rồi, chúng mày cười ít thôi – Nó gắt lên…
Cả lũ đang cười ha hả bỗng im bặt, Linh chạy ra gọi mọi người vào để chuẩn bị ăn, nó bước đến thấy em vẫn đang nhìn nó, nhưng cái nhìn thản nhiên và còn cười với nó, nó gãi đầu…
– Tại Thư nó cứ đòi băng lại cho anh, mà em biết tính nó, đụng tí là khóc nên thôi đành chiều theo ý nó, anh xin lỗi…
Nó nói với cái giọng thành khẩn nhất, sau đó nhìn em cười cười áy náy, dù sao thú tội trước cũng có thể cứu vớt được chút gì đó trước khi cơn thịnh nộ của em đến, chả hiểu sao từ chuyện sáng nay ở quán café, nó lại thấy sợ em, nó cảm giác em có cái gì đó uy lắm. Em vẫn không nói gì, chỉ nhìn nó cười mỉm, nhưng nó biết điệu cười ấy không có gì là đúng nghĩa hết…
– Hâm à, bạn bè quan tâm nhau là bình thường mà, thôi đi vào đi chồng em, tí ngồi cạnh em nhé…
Nói rồi em khoác tay kéo nó vào, nó thì đang ngỡ ngàng bởi cái thái độ của em, nó nghĩ em sẽ mắng nó, gắt với nó nhưng không, thái độ em bình thản, thậm chí là còn vui vẻ với nó, chính điều này khiến nó càng cảm thấy sợ em hơn… Đến kể cả sau này, em cũng rất quái và không ai biết được em đang nghĩ gì, em đang làm chuyện gì, đến nó cũng chỉ hiểu được suy nghĩ của em đôi chút trong vài tình huống bất kỳ.
Hôm đó lớp nó vui nên uống khá nhiều, hết tận 4 két bia, bọn con gái cũng hưởng ứng nên uống hăng lắm… Nó thì cơ thể đang mệt sẵn nhưng mang tiếng là đội trưởng đội bóng, MVP trận đấu hôm nay nên là tâm điểm bị mời, hết đứa này đứa nọ mời nó liên tục khiến em phải gắt lên…
– Chúng mày mời hay giết người thế, để anh ấy nghỉ tí ăn gì đã chứ…
– Ôi ôi vợ xót chồng kìa chúng mày ơi, mời nốt con Mai đi cho nó đủ đôi đủ cặp, cho chúng nó sống chết có nhau – Cả lũ bạn nó hò hét lên trêu em khi thấy em nói thế…
Tửu lượng của nó dù có tốt đến đâu nhưng gặp phải cái kiểu mời liên tục này thì cũng nằm xuống, nó đã phải vào wc móc họng 4 lần, mà đến lần thứ 4 thì full ra toàn bia chứ chả còn tí thức ăn nào cả. Khéo lần nữa thì full ra cả mật ấy… Sau khi full lần thứ 4, nó ra ngoài rửa mặt để cho tỉnh táo hơn, bọn thằng Hưng hay trêu ví nó như kiểu người Saijan ấy, cứ gần chết mà được cứu sống là y rằng sức mạnh tăng vọt, còn nó thì cứ móc họng xong là ra uống gấp đôi chỗ trước mà chả cảm thấy say nữa. Nhưng lần này là quá đà rồi.
Tàn cuộc, lớp nó định đi hát nhưng nhiều đứa con gái cũng say bí tỉ hết, nó cũng khá là choáng khi chân bắt đầu đi loạng choạng, em thì đỡ nó lên xe rồi đèo nó luôn, mồm liên tục hỏi han…
– Khổ tôi chưa, đã nói uống ít thôi, nhìn người bây giờ khác gì thằng ngợm không?
– Đã nói đừng uống nữa rồi, suốt ngày rượu bia như vậy hại gan hại dạ dày chứ có được cái gì đâu…
– Bám chặt lấy em kẻo ngã, này… này đừng có mà ngủ, sắp về đến nhà rồi… Này…
Nó thì say nhưng vẫn có nhận thức, nhưng cơ thể chả còn tí sức nào khiến nó chẳng buồn trả lời… Chỉ vòng tay qua ôm chặt em, sau đó nó lịm đi chả biết chuyện gì nữa…
Tỉnh dậy thấy đồng hồ đã hơn 10h đêm, nó thấy nó đang nằm ở phòng em mà chẳng thấy em đâu cả, trên người nó thì đã mặc bộ quần áo khác, không còn mặc bộ đá bóng nữa. Kéo chăn ra, nó mở cửa đi tìm em, tiện thể xuống nhà uống nước, say bia say rượu vào cảm giác háo nước cực kỳ… Đang đi đến cầu thang thì nó nghe thấy tiếng em…
– Con nói rồi, con sẽ không đi đâu hết…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Bố mẹ thôi đi, một mình chị Lan là đủ rồi, con không muốn giống chị ấy, con tự quyết định cuộc sống của con…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Con nói rồi, con sẽ ở đây và không đi đâu hết, thế nhé con cúp máy đây…
Nó thấy em cúp máy và ném luôn cái điện thoại xuống dưới chân ghế Sofa trong tình trạng tức giận, sau đó em trở mình nằm úp mặt xuống gối. Nó tiến đến bên cạnh, nhặt lại cái điện thoại để lên bàn cho em, ngồi xuống nắm tay em. Em giật mình ngước mắt lên nhìn, mắt em đã ngấn nước mắt…
– Có chuyện gì vậy em? Sao lại ném điện thoại đi – Nó hỏi em…
– Anh dậy từ bao giờ đấy, anh còn mệt không? – Em ngồi dậy ôm nó, mắt em đỏ lên nhưng em không khóc…
– Anh mới dậy, xuống đây thì nghe em nói chuyện, thế có chuyện gì kể anh nghe…
– Dạ không có gì đâu, em cãi nhau với bố mẹ mấy chuyện linh tinh ấy mà – Em tựa vào vai nó nói nhỏ…
– Không được bực tức mà ném điện thoại như thế nhé, nó đâu có tội tình gì?
– Dạ em biết rồi, à anh có đói không? Em nấu mì cho anh ăn nhé…
– Thôi để tí nữa đi, đang ôm em thích chả muốn bỏ ra…
Em nằm gọn trong lòng nó để mặc cho nó ôm 1 lúc rồi cũng đứng dậy đi nấu mì cho nó. Nó cầm điện thoại của em nghịch nghịch lướt lướt. Iphone cũng có nhiều cái thú vị phết, nó chơi chán trò chém hoa quả thì chuyển qua nghịch FB của em, vào trang cá nhân, nó xem mấy cái ảnh em đăng, toàn là ảnh chụp tự sướng thôi, rồi cả ảnh chụp hôm đi chơi ở Hạ Long, bao nhiêu là ảnh. Lướt xuống dưới, nó thấy cái ảnh em đăng gần đây nhất cách đây 11 giờ trước, là bức ảnh em chụp từ đằng sau lúc nó đang lái xe, trên caption em ghi: “Hôm nay là 11/11, và nó sẽ là một ngày thật đặc biệt, bởi vì ngày này nó đẹp, dễ nhớ và quan trọng hơn cả là ngày bắt đầu cho một tình yêu mãi mãi không có kết thúc. Yêu Anh”… Nó phì cười vì kiểu trẻ con đáng yêu của em, mà em chọn ngày cũng khéo thật, trước đó 1 ngày là sinh nhật nó, ngày hôm sau là ngày kỷ niệm, em nói với nó là chọn ngày như vậy cho ý nghĩa…
Đang nghịch linh tinh thì máy em có tin nhắn, là của chị Lan, nó tò mò mở ra xem, trên màn hình hiện ra dòng chữ vỏn vẹn “Mai bố mẹ về”… Nó gọi em ra rồi đưa cho em xem, mặt em bỗng biến sắc, đánh rơi đôi đũa xuống sàn. Nhìn thái độ của em như vậy, trong nó dường như xuất hiện cảm giác gì đó lo sợ…
Từ lúc thấy tin nhắn từ chị Lan, em như rơi vào trạng thái trầm cảm, nó hỏi gì em cũng lắc đầu không nói, em không khóc nhưng nó cảm nhận trong em giờ đang rất rối. Thế nhưng em lại chẳng nói gì với nó. Với tay tắt cái bóng ngủ, em đang quay lưng về phía nó, vòng tay qua ôm lấy em, nó nói nhỏ…
– Vợ ơi, em có chuyện gì thế, nói cho anh biết được không?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Thôi nào, nói ra biết đâu anh lại có thể cho em lời khuyên thì sao?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Quay sang đây anh bảo, chưa bao giờ anh thấy em như thế này, anh lo lắm…
Nói rồi nó kéo em lại gần và xoay người em lại, nó nhìn thẳng vào đôi mắt của em, đôi mắt ấy đang ướt, có lẽ em đang phải cố kìm nén cảm xúc, bởi em sợ nếu như em khóc, em sẽ không dấu nổi nó chuyện gì nữa.
Thơm nhẹ vào trán em, rồi đến đôi môi, em vẫn im lặng…
– Anh yêu Mai – Nó khẽ thì thầm vào tai em…
Sau câu nói đó, em bỗng vòng tay ôm chặt nó, rúc vào ngực nó òa khóc, em khóc rất to, người em run lên bần bật, em ôm chặt nó như sợ nó biến mất vậy. Nó nằm đó chỉ biết lau nước mắt cho em, vỗ về an ủi em mà cũng chẳng biết mở lời thế nào…
– Anh ơi… Hức… hức em yêu anh lắm, thiếu anh em không sống được mất, huhu…
– Anh ơi, em khổ tâm lắm, tại sao em muốn sống 1 cuộc sống như bao người mà không được, hức… hức…
Em ngẩng mặt lên nhìn nó, em ghì đầu nó hôn, mắt em vẫn khóc, nó có thể nghe thấy từng tiếng nấc phát ra từ cổ họng của em, nhưng em không buông nó ra. Từ từ, em ngồi dậy tự cởi từng cúc áo, nó thấy vậy liền rời môi em, nắm lấy tay em ngăn lại…
– Hức… hức anh chê em à, tại sao lại cản em, đến anh còn không cho em được làm điều em muốn à huhu…
Nó kéo em nằm xuống, ôm lấy em, với lấy khăn giấy lau nước mắt cho em…
– Không phải, anh yêu em, nhưng bây giờ tâm trạng em không tốt, chúng ta không nên làm chuyện đó, bây giờ anh chỉ cần thế này thôi là đủ rồi. Nói cho anh nghe, chuyện là như thế nào…
– Hức… Hức mai bố mẹ về rồi, lúc tối bố mẹ nói chị Lan đã làm xong thủ tục cho em sang bên đó cùng bố mẹ, mà em không muốn xa anh, em cãi lời bố huhu…
– Mai bố mẹ bay về nước vì chuyện này anh ơi, em không muốn xa anh đâu huhu…
Nó trầm ngâm 1 lúc rồi quay sang em, em lúc này đã bớt khóc, chỉ còn tiếng sụt sịt và tiếng nấc lên từng hồi. Kéo chăn đắp qua vai cho em, nó nói…
– Em bình tĩnh trước đi đã, thế còn chị Lan thì sao?
– Chị Lan nói chị nuôi được em, chị muốn em học đại học ở đây, nhưng bố mẹ không nghe huhu…
– Thôi được rồi, em cứ bình tĩnh đi, để mai bố mẹ về xem như thế nào, giờ em khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu, nghe anh…
Nó ôm em, em sụt sịt hồi lâu làm nó vỗ về mãi mới chìm vào giấc ngủ. 2h sáng, nó kéo chăn đắp cho em cẩn thận sợ em lạnh, với lấy cái áo khoác, nó khẽ mở cửa ra ban công châm thuốc hút. Trong đầu nó lúc này đang là hàng loạt câu hỏi cùng với nỗi sợ đang dần lớn lên. Nó sợ em biến mất, sợ em rời xa nó, sợ em đi rồi nó sẽ phải sống trong chuỗi ngày đau đớn nhất về mối tình đầu chớm nở đã vội cảnh chia ly. Nó ngồi đó, hút bao nhiêu là thuốc nó cũng không nhớ, chỉ biết rằng trước mặt nó đang là màu đen của màn đêm tĩnh mịch, mù mịt chẳng thấy lối ra như cuộc đời của nó vậy…
Sáng hôm sau tâm trạng của em đã tốt hơn sau khi nghe nó giảng giải trong bữa sáng, đại loại là em cần đối mặt với bố mẹ và giải thích cho bố mẹ hiểu tâm tư nguyện vọng của em. Cái quan trọng nhất là em phải giữ vững chính kiến của mình để thuyết phục bố mẹ. Bước chân ra cửa, nó dắt xe của em ra trước đợi em, bỗng đâu 1 con Mẹc màu đen đỗ trước cổng nhà em. Nó quay ra nhìn thì thấy bước xuống là một cô gái có mái tóc vàng, mắt đeo kính và ăn mặc vô cùng sang trọng. Thấy nó, chị ấy bỏ kính xuống, khuôn mặt này nó từng thấy ở đâu rồi, có nhiều nét giống em quá, nhưng trang điểm khá đậm, chị ta nheo mắt nhìn nó…
– Cậu là ai?
– Chị là ai?
– Tôi hỏi cậu là ai mà đứng trong sân nhà tôi – Cái giọng lạnh tanh ấy khiến nó có cảm giác dựng tóc gáy và hoang mang tột độ…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Nó vẫn đứng đó trân trân nhìn chị, 4 mắt nhìn nhau không rời, không khí trong lành của buổi sớm mùa đông bỗng trở nên ngột ngạt hơn. Em lúc này vừa chạy xuống, thấy chị, khuôn mặt em bỗng trở nên tươi tỉnh hơn…
– Chị, chị về lúc nào sao không gọi em – Em đẩy cái cặp sách của em cho nó rồi chạy lại ôm chị…
– Thằng này là thằng nào? – Chị vẫn đang nheo mắt nhìn nó ngờ vực, với tay ra chỉ vào người nó…
– Dạ Nam đó chị, Nam qua đón em đi học – Anh, giới thiệu với anh, đây là chị gái em, chị Lan đấy – Nói rồi em quay sang nó…
– Dạ em chào chị – Nó gật đầu với chị…
– Chào em, em là Nam nhỉ, cái tên này chị nghe con bé này lải nhải suốt ngày mà giờ mới được gặp – Chị cất cái kính đang cầm vào túi, đưa tay ra bắt tay nó…
– Dạ em cũng nghe Mai kể về chị nhiều rồi ạ, chị về nước hôm nào ạ?
– Chị về chiều hôm qua, thôi 2 đứa đi học đi kẻo muộn nhé…
Nó và em dạ vâng rồi lên xe, chị Lan ra hiệu cho lái xe đánh xe vào sân. Trên đường đến trường, tâm trạng em đã tươi tỉnh hơn nhiều, thậm chí là nó chẳng thấy nỗi buồn trên khuôn mặt của em nữa. Nhìn vào gương chiếu hậu, nó thấy em đang dang tay ra, ngửa mặt trên trời như đang tận hưởng cái không khí se lạnh và thoải mái này…
– Thay đổi tâm trạng chỉ trong 1s, qua thì khóc sướt mướt dỗ mãi chả được, nay thì té tởn như con điên thế? – Nó kéo tay em vòng qua bụng ôm nó…
– Hihi kệ em, anh mới là thằng điên ý…
– Thế sao vui thế hả…
– Chị em đang có dự án bên Singapore bận lắm, mà hôm nay chị ấy lại về nước vì chuyện của em, có chị ấy ở đây rồi thì em không sợ bố mẹ bắt sang đó nữa – Em vừa nói vừa cười vừa lấy tay xoa xóa cái bụng nó…
– Tại sao lại thế, chị Lan có ảnh hưởng lớn lắm à em…
– Không phải mà là có 1 số chuyện bố mẹ phải nghe chị, cái này em không kể được đâu…
– Ừ nhưng mà chị Lan đẹp em nhỉ…
– Thế em không đẹp à…
– Có chứ, em mang vẻ đẹp thuần khiết, còn chị ấy mang vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, sắc sảo, cả 2 chị em đều có nét riêng mà, nhưng em là đẹp nhất trong trái tim anh rồi hehe…
– Đồ lẻo mép – Em siết chặt vòng tay ôm nó, miệng khẽ ngân nga 1 vài câu hát…
Lớp nó do ảnh hưởng trận bia hôm qua nên nhìn đứa nào cũng phờ phạc thiếu sức sống. Vào đến lớp mà còn tưởng lớp mình có tang, hỏi chả thằng nào, đứa nào thèm đáp. Buổi học vẫn diễn ra bình thường chẳng có gì khác cho đến lúc tan học. Tiếng trống dài và dồn dã báo hết buổi, nó với lấy cái cặp sách, mắt nhắm mắt mở vì đang ngủ ngon, ngẩng lên thì không thấy em đâu nữa, chắc em xuống dưới nhà xe đợi nó. Nó xuống dưới nhưng chẳng tìm thấy em đâu, book máy định gọi cho em thì thấy số lại gọi vào số của nó…
– Dạ alo ạ…
– Nam à? Chị Lan đây…
– Dạ vâng, chị gọi em có chuyện gì thế ạ, em đang đi tìm Mai để về…
– Em ra Paloma đi, chị đang ngoài đó, Mai chị bảo lái xe đưa nó về trước rồi, ra đây uống Café với chị, chị có chuyện muốn nói…
Nó dạ vâng rồi tắt máy, có chuyện gì mà chị Lan phải lên tận trường tìm nó nhỉ, mà lại phải đưa Mai về trước chỉ gặp riêng nó thôi, nó cũng đã nghĩ có phải là do chuyện của em không. Nó cứ thơ thẩn suy nghĩ vậy mà chả biết đứng trước cửa quán từ lúc nào.
Đẩy cửa vào trong, nó thấy chị Lan đang ngồi bấm điện thoại ở một bàn trong góc quán, chị mặc quần bò rách kín vào chỗ và cái áo phông trông chị trẻ trung hơn nhiều so với lúc sáng. Chị cũng không trang điểm đậm nữa mà chỉ đánh son thôi, marcara hay lớp phấn đều mất hết. Tự dưng lúc này nó thấy chị đẹp giống như em vậy, chỉ khác là chị nhiều tuổi hơn nên trông chị già dặn hơn thôi.
Nó chào chị, chị Lan thấy nó thì nở một nụ cười bảo nó ngồi. Gọi với ra ngoài nó kêu phục vụ lấy cho nó mượn cái gạt tàn thuốc và thêm 1 ly nâu đá ít sữa. Nói chuyện mấy câu vu vơ, chị hỏi nó về tình hình học tập của Mai cũng như của nó, rồi hỏi nó sau này thi trường gì, bla… bla… Phục vụ mang đồ ra, nó rút bao thuốc, châm 1 điếu, chị Lan nhìn nó nhăn mặt…
– Nè em có biết là em đang ngồi cùng chị không hử?
– Dạ em biết nhưng mà chị thông cảm cho em, em biết em sắp phải đối mặt với chuyện gì nên em cần phải bình tĩnh, và nó là thứ duy nhất giúp em lúc này…
– Em lại tỏ ra mình là người thông minh rồi, nhưng không sao, em rất nam tính, chị thích những người như em chứ không phải dăm ba loại người giả tạo. Có gì nói đấy, làm điều mình thích và yêu người mình yêu, Nam nhỉ…
– Dạ vâng, em nghĩ là mình là người như thế nào thì trước sau gì mọi người chẳng biết, vậy thì cần gì phải dấu diếm hay là giả tạo làm gì ạ…
– Nói rất hay, hôm nay chị gặp em là có mấy chuyện này muốn nói với em – Chị Lan ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt nó…
– Dạ em hiểu chị muốn nói chuyện gì, em đồng ý nếu như điều đó tốt cho Mai…
– Em đồng ý chuyện gì?
– Dạ, chị là một người từng trải nên chắc chị cũng đã điều tra qua về em cũng như là gia đình em rồi vậy em cũng không muốn nhắc lại nữa. Em là người yêu của Mai, em biết nếu xét về mọi mặt thì em không xứng với Mai dù chỉ một chút, em cũng không hiểu tại sao Mai lại chọn em mà không phải người khác, nhưng từ lúc ở bên Mai, em thay đổi rất nhiều, tính cách, suy nghĩ của em và cả cuộc sống sinh hoạt của em. Chuyện hôm qua em cũng đã dần dần đoán ra được, 2 bác muốn Mai sang bên đó học tập và sinh sống đúng không ạ? – Nó cầm cốc café lên uống ực 1 cái rồi với tay châm tiếp điếu thuốc, tiếp lời…
– Nếu như sang bên đó Mai có cuộc sống tốt hơn ở đây thì em đồng ý, em không cản trở Mai đâu ạ…
Chị Lan nhìn nó chằm chằm, bỗng miệng chị khẽ nhếch lên 1 cái, khẽ vạt tóc mái đang rủ xuống mắt, chị hỏi nó…
– Em đang ngồi với chị, chị không tự hào nhưng người ngồi trước mặt em đây đã từng gặp và tiếp xúc với rất nhiều loại người, thế nên em đừng cố tỏ ra là em thông minh và hiểu hết mọi chuyện. Chị có con mắt nhìn người đấy…
– Những gì em nói lúc nãy chưa phải là điều chị muốn nghe, cái chị muốn nghe là chuyện khác… – Chị tiếp lời…
– Chị hỏi em, em biết vì sao Mai lại thích em không?
– Dạ Mai có nói là từ vụ với thằng Huy kia, em bảo vệ Mai nên Mai thích em…
– Vậy em biết Mai thích em từ lúc nào không? – Chị Lan với tay lấy bao thuốc của nó, chị châm 1 điếu khiến nó hơi ngỡ ngàng…
– Cứ trả lời đi, đừng ngạc nhiên, chị không nghiện nhưng cũng không phải là không biết…
– Dạ chắc là từ sau vụ đó ạ…
– Sai rồi, nó thích em từ cách đây 3 năm, từ lần đầu tiên nó nhìn thấy em khi nhập học…
– Nhưng tại sao ạ, Mai nói là sau vụ đó thì Mai mới có cảm tình với em mà?
– Sau vụ đó là Mai nó đã yêu em, chuyển từ việc thích sang yêu nó cần phải có quá trình và một tác động chứ đúng không?
– Dạ em chưa hiểu cho lắm…
– Trước đây ngày nào chị cũng gọi điện và check camera để nắm được tình hình của Mai ở nhà, nó thường hay tâm sự và kể cho chị nghe những câu chuyện trên lớp. Trong nhiều câu chuyện của nó, luôn luôn nhắc đến 1 cậu bạn cùng lớp tên Nam, ngủ gật, bỏ tiết, đánh nhau, cãi thầy cô, ngồi sổ đầu bài, đình chỉ học liên tục nhưng lại sống rất tình cảm với bạn bè và luôn luôn bảo vệ giúp đỡ, nhất là các bạn cùng lớp. Lúc đầu chị bận không để ý nhiều, nhưng sau rồi câu chuyện có em trong đó nó cứ tăng dần khiến chị nghĩ con bé nó thích em, chị hỏi thì lúc đầu nó còn chối, nhưng nhìn biểu hiện và tính cách của nó, chị biết thừa nó thích em…
– Dạo này chị rất bận nên 1 thời gian dài chị không gọi điện cho con bé, đến giữa tuần trước, chị check camera thì thấy em đang ở đó ngồi ăn cơm cùng con bé, qua cam chị thấy nó tươi cười, vui vẻ và rạng rỡ, điều mà chị chưa từng thấy ở nó khi nó ở nhà 1 mình. Chị nghĩ em chính là nguyên nhân khiến nó như vậy…
– Dạ vâng, em cũng biết chuyện của Mai, em thấy thương Mai nên ngoài giờ học thì em thường xuyên xuống nhà nói chuyện và đưa Mai đi chơi ạ…
– Đó là cái mà chị rất thích ở em, 1 con người tình cảm, nam tính, nhưng em có biết em sai ở đâu không?
– Dạ em không ạ…
– Em hèn, em quá hèn, tại sao khi mọi chuyện chưa rõ ràng thì em đã vội vã bỏ cuộc, trong khi em còn chưa biết ý của Mai như nào. Em cứ nghĩ rằng như thế là em đang cao thượng à? Em nghĩ Mai nó cần em phải cao thượng như thế à, em có bao giờ nghĩ nó sẽ sống tệ hơn nếu rời Việt Nam không?
– Dạ em xin lỗi, em cứ nghĩ như vậy là tốt cho Mai – Nó cúi mặt xuống, chị đang nói đúng vào tâm can của nó, khiến nó không còn cách nào ngoài cách chịu trận…
Chị Lan ngả người ra ghế, mắt vẫn nhìn nó chăm chăm như chờ đợi 1 câu nói từ nó, điếu thuốc trên tay chị đỏ rực, khói bay nghi ngút…
– Dạ, em xin lỗi chị, em hay tự ti về bản thân cũng như hoàn cảnh của mình, thế nên em mới như vậy?
– Em có yêu Mai không? – Chị Lan dụi tàn thuốc, mắt vẫn nhìn nó chăm chăm…
– Dạ em có…
– Yêu như thế nào?
– Em không có định nghĩa yêu như thế nào, yêu bao nhiêu cho đủ, bởi tình yêu không phải là món hàng, có thể định giá và mang ra trao đổi mua bán. Đối với em yêu là lo lắng, là quan tâm, là chăm sóc, là mỗi ngày gặp nhau, nhìn thấy nhau, cả 2 người đều vui vẻ bình an chị ạ…
– Haha, chị đúng là không nhìn lầm người mà – Chị cười phá lên…
– Em mới chỉ 18 tuổi thôi, chặng đường còn rất dài và cuộc sống của em do em lựa chọn và tự tô vẽ màu, bây giờ có thể em chỉ đang làm 1 thằng nhóc học sinh sáng cắp sách đi học, chiều đi chơi, bố mẹ phải lo từng bữa ăn. Nhưng chẳng ai đảm bảo rằng sau này em không xứng đáng với Mai cả, đúng không? Con người và tính cách như bây giờ của em, chị tin sau này em sẽ thành công – Chị Lan tiếp lời…
– Dạ em cảm ơn chị, em sẽ cố gắng nhiều hơn, em xin lỗi chị vì những lời nói vừa nãy…
– Không sao, chị hiểu, em là một người biết suy nghĩ nhưng Nam nhớ nhé, đừng bao giờ để suy nghĩ tiêu cực nó điều khiển bản thân em, em có thể tạo ra suy nghĩ tiêu cực, nhưng hãy biến nó trở thành động lực cho những suy nghĩ tích cực…
– Chuyện của Mai chị đã lo xong xuôi hết, bố mẹ chị cũng sẽ không về nữa, chị cũng đang rất bận công việc nên từ giờ chị giao Mai lại cho em, nó cô đơn và thiếu tình cảm từ bé, chị mong em ở bên nó, tạo ra niềm vui và hạnh phúc cho nó, để nó được đón nhận tình cảm từ chính sự quan tâm, chăm sóc, những thứ tình cảm mà từ bé bố mẹ chị và chị không mang lại được cho nó…
– Dạ em yêu Mai và rất thương Mai, em cũng là một người thiếu tình cảm từ gia đình, nhưng em may mắn hơn một chút, em sẽ quan tâm chăm sóc và yêu thương Mai nhiều hơn ạ…
– Chị cho em thời hạn 1 năm, 1 năm sau khi chị gặp lại em, em sẽ mang tới cho chị nhiều kết quả hơn là những lời nói. Thôi giờ cũng đã muộn, chị phải đi luôn cho kịp chuyến bay bây giờ, em xuống dưới nhà ăn cơm với Mai nhé…
Nói rồi chị cầm túi sách đứng dậy và đi ra quầy thanh toán, nó cũng lụi hụi đi vào trong trường để lấy xe, tâm trạng của nó đã thoải mái hơn rất nhiều, và quan trọng là nó vui, vui vì em vẫn sẽ ở bên nó. Bước ra cửa, nó thấy chị Lan vẫy tay chào nó rồi mở cửa xe, nó gọi với theo…
– Chị Lan…
– Chị đây – Chị hạ kính xe xuống, miệng mỉm cười nhìn nó…
– Em cảm ơn chị, nhất định em sẽ không để chị thất vọng – Nó nói cương quyết…
– Nhớ nhé, không phải lúc nào thì gió tầng nào cũng thổi mây tầng đó, chị tin em chàng trai, cố lên nhé!
Nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh, nó thầm cảm ơn, nó thấy chị giống như em, đều là những người thiếu thốn về tình cảm gia đình, chị đã vượt qua được những ngày tháng ấy và trở thành 1 người phụ nữ mà mọi người đàn ông đều ao ước. Vậy nên bây giờ chị muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho em gái chị. Cảm ơn chị, em sẽ không phụ sự tin tưởng của chị, nhất định em sẽ bảo vệ và chăm sóc cho Mai, mang đến cho Mai những điều tốt đẹp nhất… Vài tia nắng len lỏi qua đám mây không thể xóa đi trạng thái âm u của thời tiết, nhưng ít nhất đem đến những hy vọng mới mẻ đang len lỏi trong lòng nó. Em nói em thích màu xám xịt của bầu trời, còn nó sẽ là những tia nắng xóa tan đi những đám mây màu xám, trả lại sự trong xanh của bầu trời vốn đang bị che khuất từ rất lâu rồi…