Hồi ký mưa

Chương 23



Phần 23

Giật mình tỉnh giấc, mới có hơn 5h sáng, dạo này nó hay mơ thấy em, nhưng mơ thấy em rời xa nó. Cũng 1 khung cảnh đó, một vườn hoa phất phơ trong gió dưới ánh nắng đang dần tắt của hoàng hôn, em đứng đó mặc váy trắng, trên tay cầm bông hoa hướng dương, đang vẫy tay về phía nó. Rồi từ từ biến mất về phía bầu trời mù mịt mây đen. Ngồi dậy, nó với lấy chai nước tu ừng ực, kéo ri đô, trời đã tờ mờ sáng, tiếng gà gáy vang lên từng hồi.

Nó xuống nhà, thấy ở dưới đã mở điện, nó cũng không lấy làm lạ cho lắm, vì có khi ngoại đã dậy. Những người ở quê thường thức khuya dậy sớm, nếu như ở thành phố 8h mới trở nên đông đúc thì ở quê 5h sáng mọi người đã lục đục kéo nhau ra đồng. Đi ngang qua khu bếp, nó hơi ngạc nhiên vì thấy nhỏ Linh đang lúi húi, nhỏ vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngủ, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy khuôn mặt mộc của nhỏ, thanh thoát và nhẹ nhàng…

– Cậu làm gì đấy? – Nó cất tiếng hỏi…
– Làm em hết hồn, em dậy nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, anh dậy sớm vậy không ngủ thêm chút nữa đi – Nhỏ quay qua nó xoa xoa lồng ngực…
– Bị tỉnh giấc, mà qua cậu có ngủ được không?
– Em với N. Anh nói chuyện với nhau đến hơn 2h sáng hì hì, nó cứ bắt em kể chuyện của anh…

Sợ thật đúng là 2 mụ đàn bà thêm con vịt nữa đúng thành cái chợ, lắm chuyện thật sự. Như nó với thằng Hưng trước có 1 thời gian ăn ngủ cùng nhau đợt mẹ nó đi dạy ở trong Huế tận 1 tháng. 2 thằng tối cũng chỉ nói chuyện tầm 20p trước khi ngủ là hết chuyện để nói. Đây nói từ 11h đêm đến 2h sáng, mà nó cũng tò mò chả hiểu 2 nhỏ nói chuyện gì mà liên quan đến nó…

– Thế nói chuyện gì về tớ vậy?
– Anh lại tò mò, những chuyện mà em biết về anh thôi, N. Anh nó bảo anh vừa láo vừa ngu vừa tồi đấy…

Giận tím người, con bé này toàn đi nghe người khác kể chuyện rồi gán cho nó 1 phát 3 cái nghệ danh mà thằng sở khanh nào cũng có. Nó cũng chả thèm đáp lại nhỏ Linh nữa, đi vào vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài tập thể dục tí cho khỏe mới được. Hơn tháng nằm viện, đến giờ là gần 2 tháng rồi chả được đá bóng nên người nó nhão hết cả ra…

Nói chung là mấy ngày tết cũng bình bình như vậy chẳng có gì đáng nói, hôm mùng 3 thì nó đưa nhỏ Linh và N. Anh đi lên thành cổ chơi, N. Anh cướp luôn cái điện thoại của nó để chụp ảnh, nó chỉ kịp dặn nhỏ có điện thoại phải đưa nó ngay, nó sợ em gọi. Thành cổ thì cũng chẳng có gì, có vài cái máy bay xe tăng trưng bày, chỗ này buổi tối mới vui, toàn các đôi vào hú hí trong đó thôi. Chơi chán thì nó dẫn 2 nhỏ lên Ba Vì, đi qua đường Xuân Khanh mà bụi mù, sang đập Tản Lĩnh chụp ảnh rồi về nhà cậu họ nó chơi. Cậu họ nó nuôi cả trang trại bò sữa, lúc về cậu còn cho mấy can sữa 20 lít mang về. Nó uống sữa bò nhiều rồi, chẳng có vị gì nhạt thếch, nhưng cho đường vào thì uống cực ngon.

Chiều mùng 3 thì nhỏ Linh cũng về, nó ở lại quê thêm 1 ngày nữa thì lên lại nhà nó. Sáng mùng 5 thì mẹ nó bắt đầu thuê người đến dọn dẹp đồ đạc của cả nhà để chuyển lên nhà mới, tay nó đau nên mẹ nó chỉ bảo nó lên dọn phòng nó xem mang cái gì đi thì chỉ cho họ. Sau 1 ngày thì cơ bản đã yên ổn, nó nhìn nhỏ N. Anh mà thấy thương ghê, người ngợm nhễ nhại mồ hôi cặm cụi dọn nhà, còn nó từ ngồi vểnh chân lên hút thuốc, đúng là làm người ốm sướng phết, chả phải làm gì. Em thì thi thoảng nhắn cho nó 1 cái tin rồi lại mất tích, cũng không gọi cho nó, nó gọi thì đổ chuông nhưng chẳng thấy em nghe máy. Em biết nó lo nhưng chỉ nhắn tin dặn nó chịu khó và thông báo em vẫn ổn.

Căn nhà mà mẹ nó mới mua khá rộng và mới, chắc có lẽ mới chỉ xây được 2 năm đổ lại thôi, nhà này người ta xây xong đang ở thì ông chồng thua Euro 2012 nên bán vội để trả nợ, sau đó được 1 công ty BĐS mua lại, mẹ nó ngắm cái nhà này lâu lắm rồi nhưng chưa đủ tiền mua, sau chú Quang gom vào nữa thì mua được. Mẹ nó nói nhà kia giờ cho sinh viên LN thuê 1 tháng cũng kiếm được hơn chục triệu, tiền đó để cho nó là nhỏ N. Anh ăn học sau này, cuối năm nay nó và nhỏ N. Anh đi học đại học thì lấy tiền đó để ăn tiêu.

Chuyển nhà đã xong, nó với nhỏ N. Anh tranh nhau cái phòng có ban công ở ngoài, nó kêu nó hút thuốc nên ra ban công cho tiện, nhỏ N. Anh thì nói nhỏ thích trồng cây, trồng hoa nên sẽ trồng ở ban công. Tranh đi tranh lại nhưng nó nhất quyết không chịu, cuối cùng nhỏ cũng đành chịu thua nó nhưng với một điều kiện là nó hút thuốc không được gạt vào chậu hoa của nhỏ và không được khóa cửa phòng để nhỏ còn sang chăm sóc hoa, nó ok vậy là xong. Nhà này được xây theo kiểu biệt thư dự án nên đồ đạc trong nhà còn khá mới và nguyên, phòng nó có tủ, giường, bàn ghế cả, chỉ việc bày đồ vào trang trí thôi. Đêm đầu tiên ngủ ở nhà mới, nó chẳng ngủ được, lạ nhà thì ít nhưng nhớ em thì nhiều, em dạo này cứ lạnh nhạt với nó, chẳng gọi cho nó, nhắn tin thì rất kiệm lời khiến nó nhớ em phát điên. Nhưng nó cũng không dám gọi em nhiều, nó tôn trọng em và nó nên nghĩ cho em, không vì một chút ích kỷ của bản thân mà ảnh hưởng đến em được…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

Tối mùng 7, vậy là còn 2 ngày nữa nó được gặp em rồi, em nói mùng 9 sẽ bay khứ hồi về. Đang ngồi gác chân lên lan can hút thuốc thì N. Anh đi vào, thấy nó ngồi thế thì gắt nó…

– Anh ngồi kiểu gì đấy, đạp vào chậu hoa của em rơi vỡ thì sao…
– Thì tớ đền cho cậu, sao đâu mà gào ầm lên thế?
– Có những thứ không mua được bằng tiền đâu? Hoa này các mẹ trong trại mồ côi tặng em đó, để ý không rơi vỡ của em thì em treo cổ anh lên – Nhỏ lườm nó, nó giờ đã quá quen rồi nên lúc nhỏ gắt không bao giờ nó thèm nhìn vào mắt nhỏ, cho đỡ sợ hehe…
– Không ngủ đi ra đây hóng hớt gì?
– Em vừa làm nốt bài tập tết, trường anh mùng 10 đi học nhỉ, trường em mùng 9 đã đi rồi?

Nó ngồi bật dậy, rít nốt hơi thuốc xong dụi tàn, nó quay ra hỏi N. Anh…

– À ừ đấy, CMA cách đây hơn 15km, thế cậu cứ sáng đi chiều về thế không mệt à?
– Mệt gì? Trước em đi học thêm ngoài Hà Đông suốt đây, mai mẹ dẫn em đi mua xe máy rồi nè haha…
– Đéo gì sao tui không được mua?
– Anh xem lại anh đi, đi bộ còn không xong mà đòi mua xe máy…

Cũng phải, tay nó thế này thì đi xe kiểu gì mà mua với chả không mua. Dạo này nghỉ tết nó cũng bỏ bê việc tập tay rồi, Nhưng tay nó dạo gần đây có cảm giác lại chút ít rồi, các đầu ngón tay đã cử động được, có vẻ như nó còn trẻ nên cơ thể hồi phục khá tốt. Nó ngồi nói chuyện với N. Anh một lúc lâu, từ lúc nó có cô em gái ở trên trời rơi xuống này, nó thấy nhà nó trở nên vui vẻ hơn trước, nhỏ thì xưng anh em với nó nhưng nó vẫn chưa quen nên chỉ xưng cậu tớ thôi. Tính nó không quan trọng cách xưng hô cho lắm, quan trọng là đối với nhau thế nào thôi. Nói chuyện nhiều lắm, nhưng nó chỉ nhớ nhất là câu chuyện tình yêu của nhỏ và nhỏ kể cho nó.

– Thế đã từng yêu ai chưa? – Nó hỏi nhỏ…
– Có, cuối năm lớp 10 em từng yêu 1 anh khóa trên, yêu hơn 1 năm nhưng mà chia tay rồi…
– Thế sao mà chia tay?
– Nó lên đại học, nó bỏ em và yêu 1 đứa khác…
– Nhưng phải có lý do gì chứ?
– Lý do gì, hết yêu, chán thì chia tay, môi trường mới khiến nó thay đổi, trước đây em không nghĩ rằng nó lại là con người như vậy – Nhỏ nó, giọng bắt đầu nghẹn lại…
– Hay nhỉ, yêu nhau còn không hết, tại sao lại chán và hết yêu…

Nhỏ im lặng không nói gì, chỉ bắt đầu khóc, nó đi vào nhà lấy cho nhỏ hộp khăn ướt, nó cũng chẳng hỏi nhiều nữa, vì đơn giản tình yêu mà, chia ly là đau đớn. Trước đây nó cũng từng khóc vì tình đó thôi, em đuổi nó đi đợt sinh nhật nó, nó cũng khóc, yêu xa với em, nhớ em quá nó cũng khóc. Nhiều lúc nó nghĩ nó yếu đuối vcđ, đụng tí là khóc như con gái, nhưng sau này nó mới biết không chỉ mình nó mà ai yêu vào rồi cũng vậy thôi, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu lòng…

Sụt sịt, N. Anh vẫn khóc rưng rức, nó đành ôm nhẹ nhỏ cho nhỏ tựa đầu vào vai, nó thấy nhỏ lúc này cần sự an ủi từ nó…

– Yêu nhau hơn 1 năm, tình đầu của em hức… hức em lo lắng cho nó từ cái bé nhất, đợt nó ôn thi ở ngoài Thanh Xuân, trời nắng nóng như vậy mà không một hôm nào em không nấu cơm mang ra cho nó. Nó thuê trọ ngoài đó, cứ học xong là em ra đó nghỉ trưa, sợ nó mệt nên phòng ốc, quần áo em đều dọn cho nó. Ngày nó đi thi, em trốn bố ra ở với nó 3 hôm liền, chăm sóc cho nó để nó đi thi cho tốt, lần đó về em bị bố đánh, lần đầu tiên trong đời bố đánh em. Cả đời con gái của em, em cũng trao cho nó, nhưng nó chẳng mảy may suy nghĩ cho em… Hức… hức nó đỗ đại học, nó gặp môi trường mới, nó yêu người khác rồi nói chia tay với em với lý do hết yêu. Huhuhu…

Nhỏ bắt đầu khóc to hơn, từng lời nói dường như nghẹn lại ở cổ họng…

– Anh không biết được trước đây cuộc sống của em kinh khủng như thế nào đâu? Hức… hức. Đã từng có thời gian em trầm cảm, anh nhìn những vết sẹo này đi, đó là nhiều lần mà em ngu ngốc đó – Nhỏ đưa cổ tay cho nó xem, trên đó là chi chít vết sẹo nhỏ giống như bị cắt vậy…
– Sao cậu là ngu ngốc như thế? Nó không tốt thì thôi, mình còn trẻ, thiếu gì người?
– Huhu, đợt tháng 9 năm ngoái, lúc đó em vẫn còn yêu nó, em phát hiện ra mình có thai với nó, nhưng nó không nhận, nó nói em ngủ với người khác rồi bắt nó nhận. Em chết lặng khi nghe từng lời nó nói, nó còn đẩy em ngã và chửi em điên trước mắt bạn bè của nó khi em lên tận giảng đường tìm nó. Hức… hức sau đó nó nhắn tin cho em, nhẹ nhàng có, nịnh có, gay gắt chửi bới dọa dẫm để em bỏ đứa bé đi, nhưng em nhất quyết không bỏ huhu…

Nó hơi sững sờ trước những gì em nói, nó không ngờ người đang ngồi cạnh nó đây lại có cuộc đời từng trải và đáng thương như vậy…

– Chú Quang có biết không? Sau đó thì thế nào?
– Về sau bố phát hiện, bố là Công an nên bố tinh lắm, gặng hỏi mãi thì em cũng khai hết. Sau đó bố có đến nhà nó nói chuyện, nhưng nó đã tồi vậy rồi thì cả nhà nó cũng đều là những loại chó má hết. Nhà nó không ai chấp nhận em, thậm chí nó còn chửi em là đồ lăng loàn, đồ mồ côi huhuhu…
– Đm thằng chó chết… – Nó thở dài, chửi thề…
– Em thương bố lắm, bố khóc ở đó, còn thiếu nước quỳ xuống xin nhà chúng nó nhưng chúng nó không chấp nhận em, hức… hức… Sau hôm ấy em tự xin bố cho em đi bỏ, nhưng bố không đưa em đi, đấy cũng là lần đầu tiên em gặp mẹ, mẹ anh ấy hức… hức…

Giờ nó mới nhớ ra, đợt gần cuối tháng 9 mẹ nó có đi đâu đó cả tuần mà chỉ dặn nó tự cơm nước. Đợt ấy nó còn hay sang nhà em để học kèm với em nên cũng chẳng để ý lắm. Hóa ra là mẹ nó ra chăm sóc cho nhỏ N. Anh, nó thấy thương nhỏ thật, đúng như lời mẹ nó nói, trong tình yêu dù đúng dù sai thì người khổ nhất vẫn là người con gái. Họ có thể hy sinh rất nhiều, làm rất nhiều thứ cho người mình yêu, nhưng khi đổ vỡ, họ lại là người đau khổ và chịu mất mát nhiều nhất. Có thể người con trai cũng rất buồn, rất đau nhưng họ sẽ nhanh có những mối quan hệ khác, sẽ sớm quên đi những điều tồi tệ vừa trải qua. Con gái thì không như vậy, khi đã có sẹo, thì phải rất rất lâu nữa, trái tim của họ mới có thể lành lặn và từ từ mở lòng đón nhận những cái mới.

– Cố lên… Sau này ở đây rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em – Nó nói bằng giọng kiên quyết, bằng tình cảm của người anh trai dành cho em gái của mình…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

2h30 phút sáng, nó vẫn ngồi ở ban công, câu chuyện của N. Anh khiến nó suy nghĩ quá nhiều. Nó ngồi suy nghĩ lại tất cả, từ những cử chỉ, hành động trong các mối quan hệ của nó với em, với nhỏ Linh và nhỏ Thư. Ngẫm lại một lúc, nó nghĩ bản thân nó đủ hiểu và phải đưa ra quyết định cho việc buông bỏ điều gì và giữ lại điều gì. Nó đang yêu em, và em đang làm rất nhiều thứ cho nó, nó không thể làm tổn thương em hay làm điều gì có lỗi thêm với em được. 2 tuần em đi, nhỏ Linh xuất hiện với tư cách mà theo nhỏ gọi là “người yêu nó”, nhỏ đến quan tâm, chăm sóc cho nó khiến có chút rung động với nhỏ, nó đã để mặc cho lý trí và con tim của mình cuốn theo nhỏ, những cái nắm tay, những cái ôm, và cả nụ hôn đêm giao thừa ấy đã là quá đủ bằng chứng để kết tội nó trước mắt em rồi. Có lẽ nó nên vạch ra ranh giới, phải rồi, là ranh giới với nhỏ Linh, không thể để mọi chuyện đi quá xa được nữa. Nó có thể vừa là chất xúc tác, vừa là đòn bẩy, vừa tạo động lực, niềm tin cho nhỏ Linh nhưng cũng là nhát dao, liều thuốc độc giết chết tình yêu của nó và Mai, một tình yêu mà nó phải đánh đổi quá nhiều mới có thể giữ lại được…

Bất giác nó đưa bàn tay nó lên ngắm, tập trung dồn vào bày tay của nó, nó cố gắng điều khiển các ngón tay cử động, 5p, 10p trôi qua, nó vã hết mồ hôi nhưng vẫn kiên nhẫn tập trung. Bàn tay nó vẫn vậy, không nhúc nhích, nó dùng tay trái nó đấm thật mạnh lên bàn tay đó. Đau nhói khiến nó bật khóc, nó ôm tay, nó không trách bất kỳ ai khiến nó như thế này, đây là cái số mà nó phải chịu, nó khóc to, từng đợt nấc cứ thế vang lên từng hồi. Nó sợ, nó sợ nó thành phế nhân, nó sợ khi nó thế này thì nó sẽ chẳng làm được điều gì nên hồn. Rồi tương lai của nó sẽ đi về đâu? Nó sợ nó thất hứa với chị Lan, nó sợ bố mẹ em biết về nó, nhìn nó trong bộ dạng như thế này sẽ vĩnh viễn mang em đi. Trong màn đêm ấy, bao nhiêu nỗi sợ hãi như đang bủa vây nó, kéo nó vào trong một mớ suy nghĩ mà không có đường ra. Chưa bao giờ nó thấy sợ như lúc này, nó nghĩ đến viễn cảnh của nó sau này, nó sẽ đi đâu, làm gì và như thế nào với 1 cánh tay đã phế và chỉ có nghĩa vụ trang trí cho đủ vị trí trên cơ thể. Không? Nó gạt phăng đi, nó nhất định sẽ làm được, nó không muốn như vậy, nó chạy vụt vào phòng và lấy đồ tập của nó, nó cứ ngồi vậy tự tập luyện, cho đến khi mệt lả người, nó ngủ thiếp ngay trên ghế…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

Sau buổi đêm hôm đó, nó tự nhốt nó trong phòng, nó cũng không gọi cho em nữa, nhỏ Linh và nhỏ N. Anh thì đứng đập cửa phòng nó mãi nhưng nó không mở. Nó chỉ làm bạn với mấy đồ tập luyện của nó, tự dưng nó muốn yên tĩnh một mình, nó cứ tập, tập đến mỏi rụng rời tay. Mệt quá nó lại ngủ, ngủ dậy nó lại tập, nó giống như 1 thằng điên đang tự làm khổ mình vậy. Mẹ nó và chú Quang lên gọi cũng không được, đôi khi nó chỉ trả lời 1 2 câu để mẹ nó biết nó vẫn ổn. Nhỏ N. Anh cả ngày chỉ đứng ngoài gọi cửa cho nó, nịnh nọt nó, cáu gắt với nó nhưng nó quyết không mở, nhỏ Linh thì thảm hơn, nhỏ khóc ngất ở ngoài cửa, sau này N. Anh kể lại trong 3 ngày nó như vậy, nhỏ đến từ sáng sớm và tối mịt mới về, hôm nào cũng nấu đồ ăn mang lên cho nó để ở cửa rồi ngồi đó khóc, nhỏ khóc nhiều đến nỗi 2 mắt nhỏ sưng hết cả lên, nhỏ nói nhỏ lo cho nó và sợ nó sẽ làm gì vì từ trước giờ nhỏ chưa bao giờ thấy nó như thế này.

Đến bây giờ ngồi nhớ lại, nó cũng không hiểu tại sao lúc đó nó lại trở nên như vậy nữa. Nhưng phải công nhận rằng lúc đó nó có quyết tâm cực kỳ lớn, có thể là do ảnh hưởng từ việc lo sợ khiến nó bị trầm cảm và dường như phát điên trong ngắn ngày. Bây giờ thì đi như hoẵng, ai bắt nhốt ở trong phòng 3 ngày chắc cũng phát điên thật…

Ngày thứ 4 ở trong phòng, nó dần quên đi hết mọi thứ xung quanh, đầu óc của nó lúc này chỉ là tập và tập. Chợt nó nghe thấy tiếng gõ cửa phòng nhưng nó mặc kệ, lại nhỏ N. Anh hoặc nhỏ Linh hoặc Mẹ nó thôi. Vẫn tiếp tục tập luyện thì tiếng gõ cửa lại vang lên, kèm theo lời nói…

– Nam, mở cửa cho em…

Dường như lời nói ấy kéo nó về thực tại, nó ngồi ngẩn ngơ 1 lúc nhìn ra cửa, từng tiếng đập cửa và giọng nói ấy vang lên liên tục, càng ngày càng lạc đi. Là em, nó không nghe nhầm, là giọng của em, giọng nói ấy như khiến nó bừng tỉnh sau chuỗi ngày u mê, nó chạy thật nhanh ra vặn chốt, mở cửa…

Em đứng đó, ánh mắt nhìn nó giận dữ, 2 hàng nước mắt chảy dài trên má…

Bốp… Em tát nó…

– Đồ tồi, anh đang làm cái gì vậy hả?

Đầu óc nó bỗng quay cuồng, cơ thể nó bỗng nhiên không còn sức nữa, nó lả người và ngã xuống…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

Sau khi kiểm tra thân thể, bác sĩ chốt lại nó bị suy nhược cơ thể, cơ thể nó còn yếu nhưng đã uống đồ có cồn khiến sức đề kháng giảm sút. Thêm cả 3 ngày ăn uống không đủ chất khiến cơ thể mất dần sức. Nó được chuyển sang khoa tâm thần để điều trị vì nó bị stress bởi suy nghĩ quá nhiều dẫn đến tâm lý không ổn định và rơi vào trạng thái bị trầm cảm nhẹ nhưng cũng không quá nguy hiểm. Em nghỉ học để ở viện chăm nó trong 5 ngày nó ở viện, suốt 5 ngày đó, nó và em không nói với nhau câu nào. Có lẽ em giận nó vì nó như vậy, nó thấy sự thất vọng trong mắt em khi em nhìn nó, nhiều lúc nó cũng muốn bắt chuyện với em, nhưng chẳng hiểu sao không thể cất lời được, trong lòng nó thấy khó chịu, bức bối và giận em. Chả hiểu nó sao nữa…

Em vẫn chăm sóc đó, chăm nó từng chút nhưng khuôn mặt em không còn nở nụ cười, đôi khi nó thấy em thở dài. Trong 4 đêm ở viện, nó và em vẫn nằm cạnh nhưng quay lưng về nhau, có lần nó thấy em khóc thút thít, nó quay sang ôm em nhưng em gạt ra, nó lại thôi…

Hết 5 ngày nằm viện, nó trở về nhà, sức khỏe nó thế này nên mẹ nó xin nghỉ thêm 1 tuần cho nó. Em cũng đã quay trở lại đi học, buổi chiều vẫn vào với nó để dọn phòng và làm vài việc linh tinh, đến gần tối em lại về. Nhỏ N. Anh đi học cả ngày, tối ở lại trường để học thêm, mẹ nó dạo này bận tối mặt mũi chuẩn bị đồ án nên chỉ hỏi han nó lúc rảnh, chú Quang thì đi làm nhiệm vụ suốt khiến căn nhà của nó bỗng trở nên im ắng và nó là người cô đơn ở trong đó. 1 tuần sau sống trong tình trạng như thế, nó không chịu nổi được nữa, có lẽ khoảng thời gian đó là 1 trong những khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời nó.

Một chiều trước khi em chuẩn bị về, nó đang ngồi giường nhìn ra cửa sổ, em thì đang dọn lại đống đồ tập cho nó, bất chợt nó mở lời với…

– Mai Anh, chúng ta chia tay nhé…

Em bất ngờ đánh rơi vài thứ đang cầm trên tay xuống đất, đứng trân trân nhìn nó sững sờ. Đôi mắt của em đã không còn ướt, trong đó ngập tràn nhiều cảm xúc khác nhau, từ sững sờ rồi ngạc nhiên, buồn, thất vọng, và tức giận. Em không khóc, cúi xuống nhặt lại đống đồ đã rơi và đặt vào vị trí, em với lấy cái cặp và chia khóa xe, thái độ của em không khẩn trương như em đang chờ đợi điều gì vậy. Bước chậm ra cửa phòng, em quay lại nhìn nó, đôi mắt em đang chuyển sang màu đỏ hoe…

– Ừ…

Em trả lời rồi đóng cửa, để nó ngồi một mình ở đó, căn phòng hắt màu đỏ rực của hoàng hôn. Nó không hiểu tại sao nó lại nói chia tay, câu đầu tiên nó nói với em khi em về lại là câu chia tay. Nhưng lúc đó, trong lòng nó thấy như vậy là tốt nhất, nó không thể chịu được nữa. Nó quá ích kỷ để nói ra câu xin lỗi hay đơn giản chỉ là lại gần ôm em, lúc ấy cái tôi của nó quá lớn, lấn át hết cả lý trí của nó và đẩy tình yêu của nó và em xuống mấp mé bờ vực sâu…

Nó không khóc, bởi nó khóc cũng chẳng thể làm nó vơi bớt đi cái sự khó chịu trong người đã lên tới đỉnh điểm được, nó cũng đã kiềm chế lắm để bản thân nó không đập phá đồ đạc. Nó chỉ ngồi vậy, châm từng điếu thuốc và ngắm hoàng hôn, nó không biết nó đã hút bao nhiêu điếu thuốc, chỉ biết cổ họng nó rát bỏng bởi khói thuốc thì nó mới dừng lại. Ánh nắng tắt hẳn nhường chỗ cho màn đêm, ngâm mình trong làn nước lạnh, nó tự làm khổ bản thân nó như vậy, nhưng nó thích…

Sau ngày hôm đó, nó trở nên ít nói nếu không muốn nói là nó bị câm, nó vẫn đến trường và đi học trở lại, thời gian đó nó chăm học hẳn, nghe giảng nhiều hơn, nó đã tập viết tay trái nhưng không dễ như nó tưởng. Nó đã tự đặt ra phương án để nếu như bàn tay kia của nó phế thì nó vẫn có thể làm mọi việc bằng tay trái, nó chấp nhận. Viết bằng tay trái khá gượng và đau mỏi nhưng nó vẫn cố, cứ ra chơi là nó lại tập, em thì nhìn thấy nó vậy chỉ biết bặm môi nhưng cũng chẳng nói với nó câu nào. Nó thấy em vẫn như bình thường, vẫn cười nói với bạn bè nó, đôi khi chỉ nhìn nó buồn thôi. Nhỏ Linh dạo này cứ ra chơi là xuống chỗ nó ngồi cùng nó, nhỏ hỏi nó nhiều nhưng nó tuyệt nhiên không đáp lại, nhỏ thấy tay nó đau mỏi khi tập viết thì muốn nắn tay cho nó nhưng nó gạt ra. Bọn bạn nó biết nó đi học lại thì lên rủ nó đi chơi, đi uống nước nó cũng bỏ ngoài tai, tuy chỉ thằng Hưng là hiểu nó, không rủ rê nó, thi thoảng lại đứng hành lang hút thuốc cùng nó…

– Cố lên, chúng nó thấy lạ nhưng sẽ chẳng ai hiểu thằng bạn tao đang trải qua những chuyện gì ngoài tao. – Thằng Hưng vỗ vai nó…

Nó nhẹ cười, nụ cười hiếm thấy từ khi nó và em chia tay, thằng bạn nó, hiểu nó và có thể đọc được suy nghĩ của nó qua ánh mắt. Cũng phải thôi, 16 năm chơi cùng nhau mà…

Cũng có thêm 1 người nữa có thể nhìn thấu nó, là nhỏ Thư, nhỏ biết nó gặp chuyện buồn nhưng nhỏ không hỏi nhiều, chỉ thi thoảng nhỏ nói vu vơ vài câu trong giờ học khiến nó phải quay sang nhìn nhỏ. Giống như nhỏ đang mang bộ óc của nó vậy…

“Cố lên vì tương lai”

“Đừng buồn, nếu không đủ can đảm để nói xin lỗi vì cái tôi quá lớn thì cứ im lặng, còn hiểu, còn yêu nhau thì sẽ về bên nhau thôi”

“Đôi khi nên cho bản thân có những khoảng thời gian như thế này, im lặng để biết bản thân cần gì”

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

Một tiết thể dục, nó và em đã chia tay gần 1 tháng, 1 tháng đó nó tự ép mình sống trong những khuôn khổ mà nó đặt ra. Tiết trời tháng 3 dịu nhẹ trong cái rét nàng bân, nó đang ngồi ghế đá loay hoay với quả bóng nắm thì nhỏ Thư nhảy vào ngồi cạnh nó…

– Phù chạy mệt quá – Nhỏ vừa nói vừa lấy tay lau những vệt mồ hôi trên trán…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

– Tay cậu tiến triển tốt nhỉ…

Gần tháng qua nhờ những nỗ lực của nó thì các ngón tay nó đã có thể cử động được, tuy yếu nhưng nó vui lắm, giờ nó có thể cầm nắm một số vật nhẹ rồi.

– Ừ – Nó đáp nhỏ gọn…
– Này, nếu còn yêu thì quay trở về với nhau, còn nếu không thì dứt khoát luôn đi, làm khổ nhau vậy thì được ích gì?

Nó quay qua nhìn nhỏ, mắt ánh lên vẻ khó chịu. Nó khó chịu vì nhỏ cứ suốt ngày đọc tâm trạng của nó, nó thì chả muốn ai biết nên khi nhỏ nói vậy thì nó bực…

– Kệ tôi…
– Coi như ở tớ là thùng rác tâm sự đi, có chuyện gì cứ kể với tớ, cậu như vậy tớ không quen cho lắm, tớ biết cậu đang khó chịu lắm mà…
– Thôi…
– Cậu có bao giờ để ý đến đôi mắt và bàn tay của Mai thời gian này không? Nhìn nó vui vẻ vậy nhưng ai nhìn kỹ chẳng biết đêm qua nó khóc nhiều như thế nào? Cậu cứ như thế này thì chỉ khổ nó, khổ cậu thôi. Tiếc cho một tình yêu mà chúng tớ từng ngưỡng mộ…

Nó không trả lời nhỏ, nó quay qua nhìn em, em vẫn đang cười đùa với đám bạn, bất chợt em quay qua nhìn nó khiến nó quay mặt đi chỗ khác.

– Tớ có thích cậu, điều ấy tớ không phủ nhận, nhưng tớ thích một con người vui vẻ, năng động, một con người dám nghĩ dám làm. Cậu nhìn vào bàn tay cậu xem, nó là cái giá phải trả để cậu giữ được Mai lại một lần. Ấy vậy mà bây giờ cậu lại buông bỏ sao?
– Cậu không hiểu gì đâu?
– Phải, tớ không là cậu nên tớ không hiểu, nhưng tớ đang nói trên phương diện là người khác nhìn vào khách quan, tại sao yêu nhau, giận nhau lại cứ muốn chia tay? Tớ chỉ nói vậy thôi, tớ tin cậu là người biết suy nghĩ. Nếu như đã muốn buông bỏ thì dứt khoát, còn nếu không thì quay trở lại và làm tốt hơn nữa.

Nhỏ Thư bỏ đi, để lại khoảng trống trong nó sau những lời nói của nhỏ…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

Ném cái cặp sách nhoài người ra giường, mẹ nó đi dạy nên trưa nó tự ăn cơm, mà ăn gì thì nó chưa biết. Tự dưng nó nhớ em, nhớ đến những bữa cơm mà em nấu cho nó ăn, nhớ lại những khoảnh khắc mà em bên nó. Nhỏ Thư nói đúng, chắc có lẽ nó nên gặp em và xin lỗi em, nó biết bản thân nó chẳng bao giờ chịu từ bỏ tình yêu này đâu. Chỉ là lúc đó nó giận em nên nó mới nói chia tay với em haizz…

Với lấy cái Nokia 6300, đây là điện thoại nó xin của nhỏ N. Anh, nhỏ N. Anh được mẹ nó mua cho điện thoại mới, điện thoại của em nó đã trả lại cho em rồi. Nhỏ N. Anh từ lúc về đây được mẹ nó chiều kinh khủng, trong khi nó chả được gì híc. Nó bấm số thằng Hưng, gọi 2 cuộc nhưng không thấy nghe máy, nó đang bấm bấm tìm số khác thì thằng Hưng gọi lại…

– Tao nghe này…
– Đang đâu?
– Đang trên anh Tâm, lên đây chơi tí không?
– Đón tao cái, đi xuống nhà Mai với tao…

Nó chẳng thể đi xe được nên nhờ thằng Hưng đưa xuống là cách tốt nhất. 5p sau thì thằng Hưng xuống đón nó. Trên đường đi thằng Hưng cứ luyên thuyên mãi, nó kể nó mới tán được con bé nào lớp 10 xinh lắm. Nó thì cũng chả quan tâm cho lắm với cái thằng tháng yêu 10 con này, thằng Hưng đi chậm an toàn vì sợ nó, nó thì sốt ruột…

– Đi đi nhanh lên, không phải sợ, tao không sợ mày sợ gì…

Như được giải phóng, thằng Hưng vít ga lao vù vù đi, nó bảo thằng Hưng đi đường chính vào, đừng đi qua đập vì đường xóc, tay nó không bám được, đến lối rẽ vào trong khu nhà em, nó thấy em đang ngồi trên 1 con SH, người lai là một thằng nào đó nó không rõ mặt, nhưng nhìn thì có vẻ hơn tuổi nó. Nó thấy em cười đùa khá vui vẻ. Nó đập vai thằng Hưng…

– Đi chậm lại…
– Sao thế…
– Tao nói đi chậm lại, nhìn đi…

Thằng Hưng nheo mắt nhìn, một lúc sau thì cũng hiểu, nó giảm ga và đi chậm lại để giữ khoảng cách 10m với xe của em. Nó thấy em vẫn cười đùa vui vẻ, thi thoảng bám vào eo thằng đó khi xe đi qua chỗ xóc. Nó vẫn bình tĩnh, nó nghĩ đây là bạn em thôi…

Gần đến nhà em, nó bảo thằng Hưng đỗ lại ở 1 cái cây trứng cá cách nhà em khoảng 30m, hơi xa nhưng vẫn đủ để nó quan sát. Thằng đó dựng xe, cởi mũ bảo hiểm cho em, em vẫn tươi cười. Bỗng nó chết lặng, thằng đó ghé sát xuống thơm vào má em sau đó leo lên xe, em đứng đó không phản ứng, nụ cười em chợt tắt, nhưng tay vẫn vẫy vẫy chào tạm biệt. Thằng Hưng thấy vậy thì rít lên…

– Mẹ thằng chó này – Thằng Hưng tính nhảy xuống xe…
– Ngồi im…
– Nhưng mày nhìn kìa…
– Tao nói ngồi im…

Thằng Hưng thấy nó thế thì hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên trước sự bình thản của nó, nó đứng đó theo dõi đến khi em đóng cổng đi vào nhà. Thằng SH vụt xe qua mặt nó, nó để thằng này rất đẹp trai và trắng, đeo kính trông rất sành điệu và công tử.

– Đm để tao đuổi theo giã cho nó một trận…
– Tao đã nói là ngồi im…
– Mày chịu được à, nó đang cướp người yêu của mày đó?
– Đi về thôi – Nó vỗ nhẹ vai thằng Hưng, ngoắc tay tỏ ý ra về…

Suốt quãng đường về, nó không nói câu nào để mặc thằng Hưng hết chửi nó rồi lại chửi thằng SH kia. Nó không mạnh mẽ trong tình yêu, nó thấy cảnh đó, tim nó tan nát ra hàng nghìn mảnh nhưng nó vẫn bình tĩnh. Nếu không bình tĩnh thì nó có thể làm gì? Chạy đến và đấm vào mặt thằng đó, sau đó hỏi em và bắt em giải thích. Nó đâu có quyền gì, chính nó là người nói chia tay em cơ mà…

– Tại sao mày không chạy đến và bắt Mai phải giải thích?

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

– Mày cứ im lặng như vậy chứng tỏ mày đang bất lực, ngày xưa mày mạnh mẽ lắm mà, mày đừng đánh vỡ đầu thằng Hiệp xù vì nó dám cướp đồ chơi của mày mà, sao bây giờ có thằng khác đế cướp đi tình yêu của mày mà mày vẫn thản nhiên như vậy?
– Im và lái xe đi…
– Thằng ngu…

Thằng Hưng hét lớn trong giận dữ, tăng ga chạy vụt đi với tốc độ khủng khiếp. Thằng bạn nó, đang ức chế thay cho nó…

Chương trước Chương tiếp
Loading...