Hồi ký mưa

Chương 53



Phần 53

12h đêm, nó có điện thoại, là nhỏ Thương gọi… Đồng hồ đúng vừa nhảy sang 12h luôn, nhỏ này thật là một người nguyên tắc trong thời gian…

– Alo…
– Anh yêu, anh chưa ngủ hả?
– Thì cậu nói 12h cậu gọi mà…
– Anh bắt đầu là người yêu của em rồi… Anh nên thay đổi xưng hô đi…
– À ừ tớ… à không anh chưa ngủ…
– Thế có phải ngoan không hihi, thế sáng mai 9h gặp anh ở công viên nhé, hihi…
– Ok…
– Thôi đi ngủ đi, yêu anh hihi – Nhỏ cười khúc khích đầu dây bên kia…
– Ok…
– Anh không nói yêu em sao?
– Không, tớ à… anh nghĩ câu đó không nói bừa được…
– Nếu như anh muốn giao dịch này bị hủy bỏ thì anh cứ tắt máy và đi ngủ đi, không cần nói cũng được, đơn giản mà… – Nhỏ vẫn cười…
– Thôi, anh yêu em được chưa… Rồi sao nữa? – Nó trả lời bằng giọng bực tức…
– Không, em cũng yêu anh, hihi, đi ngủ thôi anh yêu…

Nó cúp máy, nhỏ này đúng điên thật… Nó nằm trằn trọc nhìn trần nhà chẳng ngủ được, không biết là ngày mai nhỏ còn bày trò gì nữa đây… Nhưng vì em nên nó sẽ cố vậy, 1 ngày qua nhanh thôi mà…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

Hít thở cái không khí tết ở Hà Nội, vẫn hơi ngột ngạt nhưng thoải mái hơn Hà Nội ngày hè… Mọi người đã ùn ùn kéo nhau về quê, chật cứng cả bến xe Mỹ Đình… Đi ngoài đường, nó thấy Hà Nội những ngày giáp tết và trong ngày tết trở nên vắng vẻ lạ thường hơn… Rút ví ra trả tiền ông xe ôm, nó xem giờ, 8h50, may quá không trễ hẹn… Đang đứng ở cổng thì một bàn tay vỗ vai nó…

– Đúng giờ phết ha, đi xe mệt không anh yêu…

Nó quay lại, là nhỏ Thương, nhỏ đã thay đổi kiểu tóc từ màu xanh rêu sang màu vàng, hôm nay nhỏ mặc 1 cái váy len bó và mặc quần tất… Chân đi bốt cao, bên ngoài có khoác một cái áo da… Nói chung tổng thể thì nhỏ phối đồ phối màu khá là đẹp… Hơn nữa hôm nay nhỏ trang điểm nên nhỏ rất xinh, mùi thơm từ nước hoa cũng dễ chịu chứ không xộc lên quá khó chịu… Thấy nó đứng đực ra nhìn, nhỏ lại cười tươi…

– Anh không phải nhìn, anh còn cả ngày cơ mà… Mà anh đưa đồ đây…

Nói rồi nhỏ xách cái túi quần áo của nó tiến đến một chiếc xe, cửa kính mở xuống, nó thấy anh Hùng dơ tay chào nó, cười tươi…

– Anh về được rồi ạ, khi nào em gọi thì anh qua đón em… Anh cứ về nhà hay đi đâu cũng được ạ…

Nhỏ lễ phép với anh Hùng cũng khiến nó có cảm tình với nhỏ thêm một chút, nhưng nó vẫn phải đề phòng, vì nhỏ này tính cách điên lắm… Nhỏ đưa túi đồ của nó cho anh Hùng rồi quay trở lại với nó… Vẫn là một nụ cười tươi rói đến từ nhỏ… Nhỏ nhìn nó từ đầu đến chân…

– Đi chơi với người yêu mà ăn mặc bụi bặm thế này à?

Nó nhìn xuống người nó… Quần bò, đi giày thể thao, trên mặc áo khoác gió và đội mũ lưỡi chai, đúng là có nhìn trông bụi bặm thật nhưng mà nó không quan trọng vấn đề quần áo cho lắm…

– Thì ăn mặc đâu có nói lên được tính cách của con người đâu – Nó trả lời nhỏ…
– Hihi nhưng mà em thích kiểu như này, chứ không phải bóng lộn vẻ bề ngoài…
– Ừ rồi thế giờ đi đâu?
– Anh không thể nói tình cảm hơn được à, hôm nay em là người yêu anh đấy… – Nhỏ lườm nó…
– Ừ thì em thích đi đâu?
– Đi đâu cũng được miễn là bên anh…

Nói rồi nhỏ cầm tay nó đưa vào trong khu công viên… Nó hơi bất ngờ vì hành động của nhỏ, nó để nhỏ nắm chứ nó không nắm… Trong công viên này chẳng có gì ngoài mấy cái ghế đá với hồ phun nước cả… Nhỏ kéo nó đến 1 cửa hàng kem bên cạnh rồi mua kem, đưa cho nó 1 cái…

– Lạnh thế này đi ăn kem à…
– Lo gì, có anh ôm thì sợ gì trời lạnh, anh ăn đi – Nhỏ cười tinh nghịch với nó…

Nó và nhỏ ngồi ở 1 cái ghế đá ăn kem, do chẳng biết nói gì nên nó cứ im lặng… Nhỏ thì kể hết chuyện ở ký túc đến chuyện đi học trên giảng đường cho nó nghe… Nó chỉ ậm ừ thôi…

– Anh này, hôm qua em có nghe câu chuyện của anh từ anh Hùng… – Nhỏ quay sang nhìn nó…
– Ừ thì anh ấy cũng chỉ biết một số chuyện thôi, mà anh ấy bảo sao?
– Thì chuyện của anh và Mai, những chuyện mà anh trải qua, cuộc sống trước đây của anh…
– Thế giờ Mai đang ở đâu? Sao em lại biết Mai?
– Anh cứ từ từ đi xem nào, chưa hết 1 ngày mà, anh ăn gian vậy?
– Ừ…
– Em thấy cuộc sống của anh thăng trầm nhỉ, mà anh cũng mạnh mẽ thật…

Nó cười buồn, mạnh mẽ ư… Đây là 2 từ mà ai nghe chuyện của nó xong cũng nói thế… Nhưng họ đâu biết nó phải cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy, nó yếu mềm thế nào, nó trải qua những cảm xúc đau buồn tột cùng như nào thì chỉ có 1 mình nó biết… Nhưng yếu đuối thì được gì, yếu đuối cho ai xem, cho ai thương hại… Trước mặt người khác, nó chẳng làm được…

Nhỏ cầm tay nó dơ lên rồi kéo tay áo nó lên, để lộ vết sẹo sần sụi ấy, trời lạnh khiến vết sẹo đó tím tái hết lại. Trông kinh dị…

– Một nỗ lực mà phải trả giá thế này, bảo sao anh lại yêu cô ấy nhiều vậy… Bây giờ anh còn đau không? – Nhỏ ngước lên với ánh mắt thương hại nhìn nó…
– À trời lạnh thì vậy thôi chứ giờ ổn rồi…
– Ước gì em có một người yêu em như anh nhỉ… Mà thôi mình đi chơi đi…
– Thế đi đâu?
– Ra Hồ Gươm Plaza xem phim đã, đang có phim hay lắm…

Nói rồi nhỏ kéo nó đi, chẳng có phương tiện nên nó và nhỏ bắt taxi đi, nó trả tiền mặc dù nhỏ nói để nhỏ trả… Dù sao nó cũng là đàn ông, phải ga lăng một chút… Những tưởng nhỏ thích xem rap nhưng không, nhỏ thay đổi ngay sau đó, bảo xe đưa đến 1 địa chỉ mà có phòng xem phim tình nhân… Đắt hơn xem rạp nhưng được cái yên tĩnh…

– Sao không phải là đi xem rạp…
– Ở rạp đâu được ôm anh xem phim – Nhỏ nháy mắt với nó…

Nó lưỡng lự nhưng nhỏ kéo nó đi vào… Nhỏ chọn một phòng xem vip và đủ đồ ăn đồ uống cùng 1 bộ phim tình cảm của Hàn… Nó cũng chẳng nhớ rõ phim gì vì lúc đó nó có tập trung xem đâu…

Phòng xem tình nhân này có 1 ghế dài đặt trên 1 cái thảm, phía trước là bàn ăn cùng 1 màn hình cỡ trung… Cái ghế thì êm nhưng nhìn như giường nếu như không có giá đỡ đằng sau… Phòng thì trang bị ánh đèn mờ thôi, để mà có người yêu rủ đi xem ở đây thì cũng lãng mạn phết… Nhỏ vừa xem vừa cười khúc khích, ăn bỏng và thì thoảng nhón cho nó một cái… Nó không xem mấy, sáng dậy sớm bắt xe nên nó hơi buồn ngủ… Đang thiu thiu ngủ gật thì môi nó chợt có cái gì ướt ướt…

Nó mở mắt nhìn, mùi này thơm quá, nhỏ đang nhắm mắt và chạm môi nó, thấy vậy nó né…

– Gì đấy…
– Em hôn anh – Nhỏ vẫn nhìn nó không biểu lộ cảm xúc e ngại gì…
– Biết rồi, nhưng mà sao làm thế?
– Người yêu thì không được làm hay sao? – Nhỏ lườm nó…
– Không phải nhưng mà…

Không đợi nó nói hết, nhỏ tiếp tục đè hẳn lên người nó khiến nó ngả ra… Nhỏ vẫn hôn nó mặc dù nó đã tránh mặt đi rất nhiều… Lúc đó nó có thể đẩy nhỏ ra và đứng lên đi về ngay lập tức nhưng vì thông tin của em khiến nó không làm vậy được… Nó chỉ tránh né thôi…

– Ngồi yên – Nhỏ gắt lên với nó…

Nó cũng ngồi yên ngay sau đó, môi nhỏ đặt lên môi nó, lưỡi của nhỏ tách môi nó ra luồn vào… Nó hơi hoảng nên đẩy nhỏ ra… Nhỏ nhìn nó vậy thì cười, ngồi hẳn lên người nó, nhưng không hôn nó nữa, chỉ ôm cổ nó rồi ngả vào người nó thôi… hơi thở của nhỏ phả vào cổ nó, ghé sát tai nó nhỏ cắn nhẹ rồi nói…

– Anh càng đẩy em ra thì em càng thích… Lâu lắm rồi mới có người khiến em thích như này…
– Đừng bắt anh làm những gì anh không thích… – Nó hơi bực mình và gắt lên, tính đẩy nhỏ ra…
– Hôm nay anh là của em, và anh không có lựa chọn nào khác đâu… Cửa ở đằng kia, anh có thể đứng lên và đi về mà – Nhỏ vẫn ôm nó, rồi thơm nhẹ vào cổ nó khiến nó rùng mình… Cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy…
– Dừng lại… – Nó đẩy nhỏ ra, mồ hôi nó lấm tấm trên trán, cơ thể nó đang nóng bừng và đấu tranh rất gay gắt…

Nhỏ cười nhẹ, rồi ngồi lại tử tế, ngả đầu vào người nó xem phim tiếp… Nó chẳng còn tâm trí nào mà xem phim nữa… nó ngồi đó và suy nghĩ, nếu không vì em, vì thông tin của em và nó muốn gặp em thì nó đã chẳng như thế này… Càng ngày nó càng thấy khó ưa con nhỏ này… Thời gian sao trôi chậm vậy, 1 ngày thôi mà…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

Xem phim xong là đi ăn trưa, nhỏ vẫn cười nói và hành động thân mật với nó… Nó thì chẳng quan tâm lắm chỉ ậm ừ theo câu chuyện của nhỏ thôi… Chiều đó nó và nhỏ đi dạo trên bờ hồ rồi đi chơi ở một số điểm như văn miếu, phố cổ… Hà Nội mọi thứ đắt đỏ nhưng nó cũng chẳng ngần ngại để chi tiền… Nó chỉ mong kết thúc ngày và khiến nhỏ vui, nhỏ sẽ nói cho nó biết những điều nó muốn…

Tối đó sau một vòng đi dạo hồ Tây thì nó và nhỏ đi ăn tại 1 nhà hàng gần đó, trời lạnh ăn lẩu khá là ngon, nhỏ nói thích uống rượu thì nó cũng chiều, cơ mà nhỏ hình như chẳng uống được, mới có nửa chai thôi đã mặt đỏ tưng bừng lên rồi… Thấy vậy nên nó chẳng cho nhỏ uống nữa… Ăn uống xong thì cũng đã gần 9h, nó tính đề nghị đưa nhỏ về vì đã muộn thì nhỏ lại kéo nó lên Taxi…

– Cho cháu về khách sạn JM Marvel ở Hoàn Kiếm…

Nó hơi bất ngờ quay sang nhìn nhỏ, nhỏ cười nhẹ rồi dơ ngón tay lên suỵt nó và chỉ chỉ vào đồng hồ…

– Không chú cho cháu về lại công viên Hà Đông – Nó cương quyết…
– Nếu anh cảm thấy về được thì anh cứ về, chưa hết ngày thì anh vẫn là người yêu em thôi… – Nhỏ nói với nó bằng cái giọng lạnh tanh, nó biết nhỏ đang rất tức giận…
– Thế rốt cuộc là đi đâu? – Anh taxi hỏi…
– Thôi anh về khách sạn mà bạn này bảo đi ạ…

Nó chán nản, quay ra chống cằm nhìn ra ngoài… Còn 3 tiếng nữa là hết ngày, nó sẽ cố chịu, vào đó nếu có vấn đề gì xảy ra thì nó phải giữ được lập trường… Nó tự nhủ bản thân mình như vậy!

Nhỏ khoác tay nó cười tươi vào trong quầy lễ tân… Nhỏ chọn phòng tầng 6 để nhìn view Hà Nội từ bên trên… Nhỏ lễ tân cười tươi rồi ra ngoài bấm thang máy hộ nó… Nó cúi đầu cảm ơn rồi quay lại, nhỏ vẫn đang khoác tay nó… Cửa thang máy mở ra, nó sững sờ… 4 cặp mắt nhìn nhau… Chị và nhỏ Linh đang đứng trước mặt nó, ngạc nhiên không kém… Chị đánh rơi cái túi xách đang cầm trên tay xuống dưới nền…

– Anh… anh… Nam – Nhỏ Linh lên tiếng…
– Ai vậy ai? – Nhỏ Thương nhìn rồi ngước lên hỏi nó…

Chị vẫn đứng đó nhìn nó, ánh mắt chị chuyển qua nhiều trạng thái, từ ngạc nhiên rồi tức giận, thất vọng và căm hờn… Dừng lại ở đôi mắt đỏ đã nhòe đi vì nước mắt… Chị hít thở sâu rồi hỏi nó…

– Nam, anh đang làm gì ở đây vậy?
– Anh… anh… – Nó lắp bắp…
– Thì đi khách sạn với người yêu thôi có gì mà hỏi, anh quen chị này à? – Nhỏ Thương lại hỏi nó…
– Em hỏi anh đang làm gì ở đây, chuyện này là thế nào, con bé này là ai? – 2 Dòng nước mắt đã chảy xuống, chị đã khóc, ánh mắt nhìn nó giận dữ tột độ…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

– Anh có trả lời không? Sao anh dám làm vậy với tôi hả đồ tồi…
– Chị là ai mà dám nói người yêu tôi vậy? – Nhỏ Thương đốp trả chị…
– Tao không hỏi mày, tao hỏi người yêu tao… Nam, anh trả lời tôi, con bé này là ai… Tại sao anh và nó xuất hiện ở đây… Sao anh nói ngày mai anh mới về…
– Anh xin lỗi nhưng mà…

Chị dơ tay lên định tát nó, nhưng lại hạ tay xuống, ôm miệng ngồi xuống khóc nấc lên… Nhỏ Linh thấy vậy thì đỡ chị, ngước lên nhìn nó tức giận…

– Đồ tồi, anh làm vậy với tôi, với Thư chưa đủ sao mà giờ lại đối xử với chị tôi như vậy… Anh đi chết đi…

Chị đứng dậy rồi nắm lấy tay nó, kéo nó đi…

– Đi về cùng em…

Nó cũng nắm lại tay chị, nó liếc nhìn sang nhỏ Thương, nhỏ đang nhìn chị khó hiểu rồi chuyển ánh mắt đó sang nó, ánh mắt trở nên giận dữ không kém… Chị kéo nó ra ngoài, bỗng tiếng nhỏ Thương từ đằng sau…

– Anh đang phá vỡ tất cả, nếu anh bước chân ra khỏi đây thì mọi chuyện kết thúc và em sẽ chẳng có gì để nói với anh cả… anh chọn đi…

Nó đứng khựng lại, không khí trở nên căng thẳng tột cùng với nó, chị cũng đang nhìn nó, ánh mắt như cầu xin nó vậy… Nhỏ Linh thì đứng cạnh nó nhìn nhỏ Thương… Tại sao cuộc sống này lại có những sự trùng hợp đến chết người như vậy… Nó rối thật sự, nó sẽ chỉ định ở đây với nhỏ Thương đến 12h đêm, sau khi có được những gì nó muốn thì nó sẽ rời khỏi đây lập tức và về với chị… Nhưng nếu giờ nó bỏ đi cùng chị thì công sức của nó coi như đổ sông đổ bể hết… Có lẽ, nó sẽ gặp và giải thích với chị sau, nó chấp nhận là 1 thằng hèn cũng được… Nó cần phải biết thông tin về em…

Nó rút tay ra khỏi bàn tay của chị, chị buông thõng nhìn nó thất vọng…

– Anh xin lỗi, nhưng anh sẽ giải thích sau được không?

Nói rồi nó tiến đến bên cạnh nhỏ Thương, chị khóc nấc lên, gào tên nó từ phía sau…

– Tại sao tôi cứ ngu hết lần này đến lần khác như vậy… Nam, anh hãy nhớ lấy rằng, ngày hôm nay anh đã gạt tay tôi ra để đến với con bé này… Từ bây giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ nằm trong tâm trí của tôi nữa…

Chị chạy ra ngoài, tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp trong không gian tĩnh lặng của sảnh khách sạn ấy…

– Cái giá phải trả cho một kẻ đào hoa, vô tình và khốn kiếp…

Nhỏ Linh nhìn nó nhếch mép nói, sau đó cũng chạy đuổi theo chị… Nhỏ Thương cầm tay nó kéo vào trong thang máy, nó vẫn ngoái lại nhìn, mắt nó đã rưng rưng… Câu nói của chị rồi nhỏ Linh khiến nó chết lặng… Nhưng nó không thể có lựa chọn nào khác… Quyết định là ở nó, sướng khổ nó chịu, mất mát nó chịu… Nó không thể mang em, mang tình cảm của nó dành cho em ra để ngụy biện về những hành động này được… Vô tình và khốn kiếp, nó chấp nhận…

Nó mở cửa sổ, nhỏ Thương thì đang ở trong phòng tắm… Nó châm thuốc hút, việc ngày hôm nay đối với nó thật là tồi tệ… điện thoại của nó vẫn im lìm, có lẽ lát nữa nó sẽ về nhà chị và giải thích cho chị… Đôi khi nó thấy nó là một kẻ tham lam, một kẻ chỉ muốn được mà không muốn mất… Dưới bầu trời đen kịt kia, nó tự hỏi lòng mình rằng nó có bao giờ hối hận khi lúc đó đã không ra về cùng chị không? Câu trả lời là không, nó không hối hận… Nhưng cuộc đời không ai biết trước được điều gì… Nó dường như sắp phải trả giá cho những gì nó đã và đang làm… Một sự trả giá đến tàn nhẫn…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/

– Anh không đi tắm à? – Nhỏ Thương đứng đằng sau nó, đang lau lau mái tóc vừa mới gội…
– Sao phải tắm?
– Thì đi cả ngày bụi bặm rồi còn gì?
– Không thích – Nó trả lời rồi tiếp tục châm thuốc hút, thở dài…
– Chị vừa nãy là người yêu của anh? – Nhỏ kéo cái ghế, ngồi ngay bên cạnh nó…
– Ừ, là người yêu mà cũng không phải là người yêu…
– Em đang nghĩ…
– Sao?

Nó trả lời bằng giọng vô cảm, mắt vẫn ngước nhìn ra ngoài… Nhỏ cũng im lặng, một lúc sau mới lên tiếng…

– Anh cho em số điện thoại của chị ấy được không?
– Để làm gì? – Nó quay lại hơi ngạc nhiên…
– Anh cứ cho đi rồi em nói…
– 09134534Xx…
– Bây giờ là 9h30, em có thể cho anh ăn gian một lúc, nhưng mà anh phải kể cho em nghe tất cả mọi chuyện của anh từ lúc anh chia tay với Mai…
– Ăn gian một lúc?
– Anh kể đi, kể xong em sẽ nói những gì anh muốn và anh có thể ra về…

Nhỏ mỉm cười nháy mắt tinh nghịch với nó… Nó nghe vậy thì mừng húm, nó kéo cái ghế ngồi xuống, châm thêm điếu thuốc nữa, mặt nó hồ hởi nhìn nhỏ…

Nó kể lại cho nhỏ nghe chuyện của nó với em, về khoảng thời gian hơn 1 năm nay nó đã sống như thế nào, chị ở bên nó ra sao… Rồi những chuyện xảy đến với nó, về hình ảnh mà nó nhìn thấy ở nhà thờ hôm Noel, về cảm xúc của nó khi biết rằng nó đã để vụt mất em thế nào… Nó kể rất nhiều, nhỏ thì nhìn nó chằm chằm, đôi khi gật gật 1 vài cái hưởng ứng cùng nó…

– Chà chà, thành ra lúc nãy em sai rồi nhỉ – Nó cười híp mắt sau khi nghe xong câu chuyện của nó…

Nhỏ đứng dậy, mở cái túi xách lấy ra một tờ giấy nhớ, nhỏ cặm cụi ghi gì đó rồi chìa ra đưa nó…

– Em xin lỗi nhưng em không có quen Mai, em thích anh và em muốn ở bên anh 1 ngày để xem những gì anh Hùng kể về anh có đúng không thôi…
– Nghĩa là sao?
– Chuyện của anh và Mai em chỉ nghe anh Hùng kể lúc trên xe về đây… Là em tò mò về anh… Đây là địa chỉ khách sạn và số điện thoại của chị Lan, chị của Mai, cũng là sếp cũ của anh Hùng… Em chỉ có ngần này thông tin thôi…

Nó thở dài thất vọng… Nhưng nó nghĩ có chút thông tin còn hơn không có, nhất là em về Việt Nam và ở khách sạn đó… Biết đâu nó đến đó sẽ tìm được em… Nó đón lấy tờ giấy mà nhỏ Thương đưa cho nó, nó gật đầu cảm ơn nhỏ rồi với lấy cái túi, cầm bao thuốc nhét vào…

– Anh phải về bây giờ… Cảm ơn em… Nhưng mà…

Nó chỉ chỉ vào nhỏ, nhỏ nhìn nó cười buồn…

– Anh không cần lo cho em, lát nữa em sẽ gọi cho chị ấy để giải thích… Nhưng trước khi về, anh có thể ôm em 1 lúc được không?

Không đợi nó trả lời, nhỏ tiến đến rồi ôm nó, nó đứng đực ra đó một lúc rồi cũng ôm lại nhỏ… Nó thấy nhỏ đang khóc thút thít… Nó định hỏi thì nhỏ đã lên tiếng trước…

– Em cô đơn lắm nhưng em cũng không phải là người không biết điều, hy vọng rằng anh có thể làm bạn với em, và nói chuyện cùng em…
– Ừ được rồi…
– Cảm ơn anh, hôm nay đi chơi, em rất vui – Nhỏ đẩy nó ra, cười tươi, mắt vẫn ướt và long lanh…

Chương trước Chương tiếp
Loading...