Hồi ký mưa
Chương 55
Từ từ mở mắt, trước mặt nó là một màu đen, nó nhìn ráo rác xung quanh, khung cảnh quen thuộc quá… Đây là phòng chị, trên trán nó có một cái khăn mặt ướt lạnh, người nó đã được thay bằng một bộ quần áo khác… Bụng và ngực nó hơi nặng, nó quay qua thấy chị đang nằm bên cạnh nó, hơi thở đều đều và đang ngủ. Mỗi tội là vừa ôm vừa gác chân lên người nó… Nó đang mệt mà vẫn phải phì cười, nó nằm đó ngắm chị một lúc lâu… Sau đó nhỏm sang thơm nhẹ vào môi chị, chiếc khăn trên trán nó tuột xuống, rơi vào mặt chị… Chị mở mắt nhìn ngơ ngác rồi nhìn nó…
– Anh nhìn cái gì?
– Anh nhìn vợ anh – nó cười nhẹ…
Chị nhìn nó thoáng bất ngờ vì câu nói của nó, nhưng rồi cũng trở lại khuôn mặt lạnh tanh…
– Ai thèm làm vợ một người như anh…
– Nhưng mà anh đang nằm đây rồi mà…
– Tại có một kẻ điên nằm trước cửa nhà em thôi – Chị vừa nói rồi vừa sờ lên trán, lên cổ nó… Sau đó cầm cái khăn mặt đi vào phòng tắm dấn nước… Mang ra đắp lại lên trán nó…
– Anh xin lỗi, chuyện tối hôm qua anh…
– Khỏi nói đi… ăn cháo nhé để em nấu, chắc anh đói rồi…
Nó nhìn chị gập đầu, chị đắp lại chăn cho nó rồi đóng cửa ra ngoài… Nó ho nhiều hơn, những cơn ho như muốn xé nát cổ họng nó vậy…
Chị đút cháo cho nó ăn, vừa đút vừa thổi phù phù sợ nóng… Nó vẫn ngồi đó há mồm và nhìn chị, chị chẳng biểu lộ cảm xúc gì và cũng chẳng nói với nó câu nào… Nhưng đôi mắt của chị, nó chắc chắn chị đã khóc rất nhiều…
– Anh xin lỗi… – Nó nắm lấy tay chị khi chị chuẩn bị đứng dậy mang bát ra ngoài… Chị đặt cái bát xuống dưới nền rồi quay lại nhìn nó buồn tủi…
– Đến sau cùng, bé Mai vẫn là người quan trọng với anh… Còn em thì chẳng là gì cả… Anh có thể đẩy em ra chỉ vì 1 chút thông tin của bé Mai… Em thất vọng vì anh lắm…
– Bởi vì anh muốn gặp lại Mai Anh thôi…
– Để làm gì vậy? Em hỏi anh nhé, đã bao giờ anh nghĩ đến cảm xúc của em chưa? Đã bao giờ anh thương em chưa? Đã bao giờ anh có tình cảm với em chưa huhu – Chị bật khóc, đánh liên tục vào ngực nó…
Nó ho vì tức ngực, cơn ho dài khiến ngực nó đau đớn, chị hoảng hốt ôm nó lại rồi xoa vào ngực và lưng nó…
– Em xin lỗi, em xin lỗi…
Nó xua tay, định nói gì nhưng ngực nó tức quá không thể nói được… Một lúc sau thì nó thở hổn hển…
– Anh… muốn gặp lại Mai Anh… chỉ vì… anh muốn rõ ràng… với cảm xúc và tình cảm… của mình thôi… Để… anh có thể thoải mái… mở lòng đón nhận em… Anh xin lỗi… – Nó nói trong cơn ho, cổ họng nó khục khặc…
– Anh đừng nói nữa… hức… hức… đang ho mà… Anh mặc áo vào, em đưa anh lên viện, nhanh lên huhu…
Chị đứng bật dậy để lấy áo khoác cho nó, nhưng nó nắm lấy tay chị kéo lại… Nó lắc đầu rồi ôm chị…
– Không phải đi… Anh nhiễm lạnh thôi, uống thuốc là khỏi…
– Anh cứng đầu lắm… huhu…
– Hoài Thu… Anh xin lỗi…
Chị gật đầu rồi ôm lấy nó… Những cơn ho vẫn đến liên tục, chắc nó viêm phổi rồi… Hút thuốc nhiều và nhiễm lạnh khiến phổi nó bị tổn thương… Sau cùng chị vẫn bắt nó lên viện khám… Cũng may là nhẹ nên về nhà nghỉ ngơi và uống thuốc… Nó mở điện thoại, có 2 tin nhắn từ nhỏ Linh và nhỏ Thương…
– Xong nhé, em trả anh nguyên vẹn về với chị ấy… Ra tết gặp lại anh trên trường… – Tin nhắn từ nhỏ Thương…
– Anh ngu lắm… – Tin nhắn từ nhỏ Linh…
Nó nhắn lại 2 từ cảm ơn với nhỏ Thương rồi tắt máy… Cơn ho vẫn giày vò nó mỗi khi nó thấy tức ở ngực và nghẹn ở cổ họng…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Nó nằm nguyên 1 ngày vì ốm… Chị thì nhờ mấy nhỏ nhân viên ôm đống sổ sách về nhà vừa làm vừa chăm nó… Đôi lúc nhìn sang thấy chị vẫn bấm máy tính rồi ghi chép, nhiều lúc chị thở dài mà nó lại thấy thương chị…
Hôm nay là 27 tết, người nó đã khỏe hơn nhiều, nó đi tắm qua rồi thay quần áo… Chị vẫn làm việc từ sáng sớm… Xong xuôi nó tiến đến chỗ chị, đứng đằng sau nó bóp vai cho chị, chi ngửa cổ ra sau nhìn nó cười tươi, nó cũng cười lại rồi cúi xuống hôn chị…
– Thoải mái ghê… Anh học đâu kiểu bóp này đấy…
– Mẹ hay bị đau vai gáy nên là anh thường bóp cho mẹ mà…
– Bóp cho mẹ hay bóp cho con nào – Chị lườm yêu nó…
– Đây, bóp cho con này này… Mà em có vẻ bận nhỉ, có cần gì anh giúp gì không? – Nó nhìn vào đống sổ sách trên bàn, toàn mấy dãy số dài dằng dặc…
– Anh ngoan đi đã là giúp em rồi… Chứ công việc thì nhiều mà cứ như tối hôm trước chắc em chết vì áp lực quá… – Chị chuyển sang giọng dỗi với nó…
Nó ngừng bóp vai, cúi xuống ôm chị từ đằng sau, nó áp má nó vào má chị, thủ thỉ…
– Em nhớ ngày 8 – 2 nhé…
– Tại sao em phải nhớ?
– Vì ngày đó là ngày anh yêu em mà…
– Tìm người ta không thấy rồi quay về nói yêu em… Em biết thừa lòng dạ của một kẻ vô tình như anh – Chị nói nhưng vẫn véo cái mũi nó…
– Vậy thì kẻ vô tình này ở lại giúp bà chủ đến khi xong việc để chuộc lỗi nhé – Nó thơm vào má chị, chị cười tươi, quay lại ôm nó rồi đẩy nó ra giường…
– Chuộc lỗi bằng cái khác đi…
– No no, mình vẫn mệt lắm cậu ạ, mình vẫn ốm – Nó ôm lấy chị cười vui vẻ…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Nó gọi về cho mẹ nó để thông báo rằng nó đang ở với chị và nó sẽ giúp chị mấy ngày giáp tết… Chiều 30 tết nó sẽ về… Mẹ nó cũng chả để ý cho lắm vì đang mải tám chuyện với mấy bà hàng xóm làm nó phát bực… Nó gọi lại cho Ngọc Anh…
– Mày đang đâu đấy…
– Em đang đi chợ tết, sao hả anh? Bao giờ anh về?
– Đéo về nữa, dỗi rồi, tết này tao xuống Hạ Long ăn tết…
– Ôi thế thì tốt quá, để em bảo mẹ nhé…
– Ờ bảo đi – Nó gắt lên…
– Đùa thôi hehe, 30 tết anh về chứ gì, em nghe mẹ bảo rồi…
– Ờ biết thế là tốt…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Nó lên hẳn shop chị để phụ giúp chị, nói giúp cho oai chứ nó biết gì đâu mà tư vấn cho khách… Thôi thì đóng vai bảo vệ vậy… Dắt xe và trông xe cho khách, thi thoảng thì có công việc bê vác gì thì nó làm… Chị thì bận nhưng vẫn thường ngó ra xem nó thế nào… Nhìn mồ hôi nó nhễ nhại khi dắt xe cho khách mà chị cứ xót thôi…
– Em bảo rồi, để em bảo thằng cu em nó đến làm, anh ở nhà đi thì không chịu – Chị lau mồ hôi cho nó khi nó vừa ngồi xuống để ăn trưa…
– Thôi nhờ vả làm gì, tốn kém ra, nó đến trông thì mình để nó trông không công à… Mà xếp xe không cẩn thận bọn trật tự phường nó ra đè ra bắt lỗi ý… – Nó gắp miếng thịt rồi và bát cơm, nhồm nhàm nói…
– Trông có chán không, em đã bảo bao lần là ăn hết đi rồi nói, anh không ngại với mấy đứa này à – Chị nhíu mày mắng nó rồi chỉ sang 4 nhỏ nhân viên đang bụm miệng cười…
– Lo cái gì, toàn người nhà cả – Nó vẫn húp sùm sụp bát cơm…
– Em đến chịu, chẳng hiểu sao em lại yêu một người như anh được… Nhiều khi em còn nể bản thân em cơ… – Chị mắng nhưng vẫn cười với nó…
– Sao lại nể bản thân em?
– Vì đã dũng cảm yêu một người như anh…
– Ăn đê, bôi bác người ta ít thôi, toàn vạch áo cho người xem lưng – Nó lườm chị rồi tiếp tục ăn…
4 Đứa nhỏ nhân viên thì không nhịn được nữa, cười ầm cả lên… Chị thì cũng đỏ mặt nạt mấy đứa nhân viên… Đúng là giận cá chém thớt mà…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Buổi tối thì càng đông khách, mãi đến 11h hơn thì mới hết khách đến mua hàng… Nó vươn vai ra ngoài hút điếu thuốc, đang dang tay ra hít thở không khí trong lành của buổi đêm chút thì có xe đỗ trước mặt nó… Nhỏ Linh mở cửa bước xuống, hơi khựng lại vì thấy nó…
– Chị đâu? – Nhỏ hỏi nó lạnh tanh…
– Trong kia, cậu đi đâu mà muộn thế?
– Anh hỏi câu nào bớt vô duyên được không? Đây là shop của tôi mà? – Nhỏ bực tức nhìn nó…
– À ừ Thu đang làm nốt sổ sách trong kia kìa – Nó ngoái đầu vào rồi chỉ vào trong…
Nhỏ không nói gì, chỉ ném cho nó cái túi sách của nhỏ, nó đang ngơ ra không hiểu tại sao thì nhỏ kéo cái ghế nhựa ra gần nó…
– Ngồi dịch vào xem nào, ngồi như vong ám ở cửa thế thì lấy đâu ra khách – Nhỏ huých nó làm nó tí ngã…
– Thế mà sáng giờ đông nghịt đấy – Nó xích xích cái ghế qua một bên để nhỏ ngồi xuống cùng…
– Tắt cái điếu thuốc được chưa? Viêm phổi mà vẫn thích hút… Anh phải ung thư đi mới biết sợ…
Nó dụi dụi điếu thuốc, cười trừ…
– Sao rồi, khỏe hơn chưa mà đã ra đây rồi…
– Ốm vặt ý mà, uống thuốc tí là khỏi thôi…
Nhỏ không trả lời, chỉ sờ tay vào trán nó, nhìn nó ngờ vực, nó né ra khỏi bàn tay của nhỏ…
– Khỏi rồi, không sốt không ho nữa rồi…
– Tôi gặp Mai đấy, có muốn đi tìm nữa không để tôi cho địa chỉ này…
Nó im lặng… Tránh ánh mắt đang cố xăm soi vào biểu cảm trên khuôn mặt nó của nhỏ… Nó thở dài lắc đầu…
– Không…
– Chắc chắn không? Quay lại đây nhìn vào mắt em rồi trả lời đi – Nhỏ đổi xưng hô, giọng cương quyết…
Nó quay lại cười trừ rồi gật đầu… Nhưng nó không dám nhìn vào mắt nhỏ, nó lại quay ra nhìn đường…
– Đùa thôi, em chat với Mai trên FB, Mai nó hỏi anh, em nói rằng anh vẫn ổn và đang yêu chị… Em bảo nó đừng xuất hiện trước mặt anh nữa…
– Cậu lắm chuyện nhỉ?
– Em thích vậy, ngày đó nó chọn ra đi, bỏ anh ở lại thì bây giờ đừng nên tìm lại anh nữa… – Nhỏ vẫn nhìn nó…
– Cậu nhìn ra đường được không, nhìn tớ suốt vậy? – Nó khó chịu…
– Nhìn để xem một kẻ vô tình như anh liệu có thêm chút giả tạo nào không…
– Thế Mai Anh nói gì với cậu không?
– Vẫn quan tâm lắm mà… – Nhỏ cười khẩy…
– Không muốn nói thì thôi – Nó khó chịu với kiểu cách này của nhỏ lắm rồi, toan đứng lên cất ghế rồi đi vào trong thì nhỏ kéo tay nó ngồi xuống…
– Ngồi đã, để chị tập trung làm rồi nghỉ sớm… Mai nó khóc thôi, nó bảo em chuyển lời đến anh là nó vẫn còn yêu anh rất nhiều, nhưng hoàn cảnh ép nó phải như vậy… Nó dặn anh đừng tự làm khổ bản thân mình nữa…
– Ờ…
Sau đó là bầu không khí im lặng, nó tính rút thuốc ra hút thì nhỏ Linh giằng lấy bao thuốc của nó rồi ném đi… Nó nhún vai cái rồi lại ngồi im… Không khí hơi ngột ngạt khi nhắc đến em… Nó thì vẫn để tâm, để ý từng lời mà nhỏ Linh nói, lòng nó có chút dao động, có chút đau lòng và có chút vui mừng khi nghe nhỏ nói về em… Nhưng nó quyết không để cảm xúc chi phối nữa, nó đang từng ngày cố gắng gạt em, gạt bỏ hình bóng em và những kỷ niệm ra khỏi tâm trí của nó…
– Thế bao giờ về nhà đây – Nó hỏi nhỏ Linh…
– Thì xong việc mới về được chứ, anh bao giờ về…
– Chắc chiều 30 tết, hôm đó Thu cũng về Hạ Long rồi mà…
– Vậy thì quá giang không, chiều 30 tết em đưa anh về…
– Haha, thế năm nay, có đi xem pháo hoa nữa không?
Nhỏ Linh đỏ mặt cúi xuống vân vê ngón tay… Lúc sau thì ngẩng lên nhìn nó cười tươi…
– Đi xe máy anh nhé, chỗ cũ, ra sớm hơn chọn chỗ đẹp rồi uống bia… Ok – Nhỏ đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc với nó, nó cười tươi ngoắc luôn…