Hồi ký nữ tù
Chương 1
Chào mọi người! Đắn đo, ấp ủ bao ngày nay mới đủ dũng khí để lập thread để kể về câu chuyện của đời mình. Câu chuyện tù tội vốn cũng chẳng hay ho gì cho lắm nhưng muốn chia sẻ với mọi người để nhẹ lòng và cũng mong đừng ai lạc lối như mình. Đừng để thanh xuân bị đốt cháy ở trong Hỏa Lò.
Cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả. Thôi kể về 3 tháng tạm giam ở cơ sở đã. Trước hết mình xin nói qua về hoàn cảnh của mình chút. Mình là nữ, xuất thân ở 1 vùng quê nghèo ngoại tỉnh. Là con gái út trong nhà, bên trên có 2 anh trai nữa. Nhà mình thì bên dòng tộc họ nội thì từ đời cha mình về trước thì đúng kiểu thuần lương phúc thiện, còn bên ngoại thì giàu truyền thống giang hồ, đúng kiểu 3 đời giang hồ, đến đời anh em họ của mình vẫn giang hồ tiếp, cô dì chú bác bên ngoại thì phần lớn là ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà, làm các nghề xã hội.
Tuổi thơ của mình cũng khá êm đẹp như đồng trang cùng lứa của mình nhưng mình thì sướng hơn nhiều, rất nhiều so với bọn trẻ trong làng, ăn ngon mặc đẹp, xài đồ đắt tiền, (có hẳn váy mặc đó, trong khi bọn trẻ cùng lứa vẫn mặc quần áo thủng đít) và được cha mẹ đầu tư học hành rất tốt, có hẳn gia sư về dạy riêng luôn. Hồi đó ngoan lắm, tuy không “ngoan nhất lớp, giỏi nhất trường” nhưng lúc nào cũng được trong top lớp cả, thầy yêu bạn mến, là niềm tự hào của cha mẹ, là tấm gương sáng được nhắc tới thường xuyên mỗi khi hàng xóm đánh chửi con cái vì tội “học dốt”. Hồi bé ngây thơ cũng chẳng biết vì sao mà cha mẹ mình lại nhiều tiền đến vậy. Cho đến khi lớn dần thì mình cũng lờ mờ nhận ra, rồi năm mình lớp 7 thì có biến cố lớn xảy ra với gia đình mình là tự nhiên công an ập vào nhà và bắt cha mẹ mình, mẹ mình bị kết án 22 năm tù vì buôn bán ma túy, còn cha mình thì không sao, mẹ mình gánh hết.
Từ ngày mẹ mình vào trại thì cha mình vẫn lo toan được cho cả nhà, cũng chẳng dấu gì, cha mình cũng dân anh chị trong cái tỉnh mình, từng vào tù 1 lần, và toàn đánh bạc xuyên tỉnh, mọi thứ cũng khác gì so với trước, mọi thứ mình vẫn được chu cấp đầy đủ. Bọn bạn cùng làng hay bạn học cũng không có dám chọc ghẹo hay nói gì mình vì chúng nó sợ mấy ông anh của mình lắm.
Nhưng mình thì lại học hành sa sút dần, bắt đầu lên cấp 3, cũng cố gắng thi đỗ được vào cái trường bán công lập ở vùng, thời đó cũng là cái thời internet bắt đầu thịnh hành, bắt đầu có audition, yahoo, blog. Học so với đám bạn cũng không kém lắm, đủ điểm lên lớp, và làm trùm của trường, cái lứa 9x đời đầu con gái bắt đầu nổi loạn lắm, bắt đầu đánh nhau nhiều để thể hiện.
Mình thì chỉ có đi đánh người chứ chưa bị đánh lại bao giờ. Rồi xong cấp 3 thì mình cũng thi được vào 1 cao đẳng kế toán để học, học được đến năm 2 thì mình nghỉ do ham chơi. Xong tiếp 1 biến cố nữa xảy ra là cha mình cũng bị bắt vì cầm đầu đường dây đánh bạc liên tỉnh, nhưng bị có 5 năm, còn 2 anh trai cũng bị đi luôn, anh cả bị bắt vì bảo kê rồi đánh lộn, còn anh hai thì bị bắt vì sử dụng ma túy trái phép và tàng trữ vũ khí quân dụng.
Mình cũng sa đọa từ đó, và nay đây mai đó, sống nhờ cùng anh chị họ rồi bạn bè trong làng mình. Làng mình cũng có mấy đứa em trai là em họ, cũng là dân xã hội, mấy đứa đó thì làm nghề chăn dắt gái. Mình thì chỉ chơi bời thôi chứ cũng không có ma túy gì nhá, chỉ chơi đá cho vui thôi, và chơi game chứ không nghiện đá hẳn.
Sau 2 năm thì hết tiền, đúng vào ngày sinh nhật mình, nghĩ ngây thơ thế nào mà 2 đứa bạn rủ đi cướp để mua quà, làm quà sinh nhật cho mình, mình ngáo ngáo nên cũng liều đi luôn, đó chắc là quyết định sai lầm nhất đời mình, và món quà sinh nhật tồi tệ nhất đời mà mình nhận được, thế là mình và 2 đứa bạn, 1 trai 1 gái sau 1 hồi tính toán và rủ nhau đi cướp xe taxi. Đó cũng là lần đầu tiên mình đi cướp luôn, lúc đi có bàn nhau là chỉ cướp thôi chứ không làm gì người ta cả. Nhưng thằng đi cùng mình có kề dao và đâm vào mạn sườn của anh lái taxi, anh đó rút chìa khóa ra và chạy được, thế là cả 3 đứa bị dân và công an tóm ngay trong ngày hôm đó.
Và thế là quãng đời tăm tối bắt đầu. Lúc mình bị bắt khoảng 10h đêm và giải về trại lúc 11h đêm nên bị tống luôn vào buồng chứ chưa hỏi cung. Lúc đó cả ngày chưa ăn uống gì, đói lả người, nhưng chẳng thấy đói, cũng chẳng thấy sợ mà như đứa mất hồn, cảm giác đây chỉ là giấc mơ thôi chứ không dám tin nó là sự thật, là mình bị bắt.
Bước vào cánh cửa sắt đầu tiên, có 1 quản giáo nữ đi kèm, phòng này là phòng chứa đồ dùng của phạm nhân, người ta bắt lột đồ hết ra, đến cái gọng áo lót cũng phải lột ra, chỉ để nguyên bộ quần áo ngoài, và tư trang mọi thứ đều phải lột hết ra để lại. Mình thì lúc đó chẳng có gì, 1 chiếc điện thoại cục gạch tài khoản còn 0 đồng, vài đồng tiền lẻ đủ để ăn sáng và 1 sợi dây chuyền vàng nhỏ mà mẹ mình mua tặng làm quà từ bé, và 1 chiếc nhẫn bạc của mối tình đầu tặng, 2 cái đó thì có giá trị nhưng mình có túng quẫn đến đâu chứ nhất quyết không chịu cầm cố bao giờ cả.
Rồi tới cửa thứ 2 kín mít mới là dành cho phạm nhân ở. Có 1 cửa sổ nhỏ cho bọn tù bên trong nhìn ra, nhưng tất nhiên là chỉ nhìn được hành lang và phạm nhân mới chuẩn bị vào buồng chứ không nhìn ra ngoài trời được, cái cảm giác đó đúng kiểu chuẩn bị vào hang cọp vì nó tối thui, không đèn điện gì hết. Phải nói là người thiết kế tù giam cũng rất tài tình, ngoài tác dụng giam giữ ra còn giam luôn cái tinh thần của phạm nhân, áp lực tâm lý rất nặng.
Những thứ tươi đẹp ngoài kia, trời xanh, nắng vàng, những vì sao sáng, hay ánh trăng… tương lai tươi đẹp, sự ấm áp… là thứ bên ngoài bức tường, là thứ xa xỉ, phạm nhân bên trong sẽ không bao giờ thấy được. Khi quản ngục chuẩn bị mở cửa thì thấy dùng thanh sắt gõ mạnh vào cửa đó rồi nói với 1 cái giọng chán nản vào trong cho bọn phạm nhân bên trong nghe thấy mà chuẩn bị: “Có lính mới làm nhẹ nhẹ tay thôi”. Cũng không biết đó là lời cảnh cáo không được làm gì phạm nhân mới hay là lời khích lệ của mấy anh ấy nữa luôn.
Rồi cửa phòng mình mở ra, quản giáo đưa mình vào bên trong buồng giam và hất vào phòng, vào thì thấy rộng khoảng mấy mét vuông, có cái rãnh ngay chỗ cửa đủ để 3 – 4 người đứng xếp hàng dọc, tất cả cúi đầu hô “dạ c chào cán bộ”. Sau đó quản giáo liếc nhìn 1 lúc rồi quay ngoắt đi.
Khi cánh cửa đóng lại thì mình đứng dưới sàn bê tông lạnh toát đầu óc vẫn mông lung lắm, lúc đó cứ vẫn đang cố lừa dối mình đây là giấc mơ thôi, tỉnh dậy là sẽ hết, cơ bản tại mấy hôm trước mình có đập đá và mấy hôm rồi không ngủ, đầu óc lúc đó không có 1 chút gì là tỉnh táo. Có 1 con khoảng 40 tuổi, người gầy quắt, môi thâm, mắt thâm quầng tóc ngắn, da tái nhợt đứng trên sàn cũng là nơi nằm ngủ bằng bê tông, nó được gọi là buồng trưởng vì nó ở đó lâu nhất, kiểu như sống lâu thì lên lão làng ấy (sau này khi lên trại lớn thì không phải lâu nhất mới là buồng trưởng nhé, lúc đó cái cơ chế nó khác rồi). Con đó nó bẻ tay vặn cổ, vặn tay kêu rắc rắc đúng kiểu võ sĩ trước khi ra đài, khởi động tay chân và cũng là khiêu khích, dằn mặt đối thủ để lấy thế thượng phong đó, nó hổ báo định vào ăn vã mình luôn, lúc đó mình không thèm để ý tới nó mà thứ mình để ý chính là trước mặt mình là 1 sàn bê tông đủ cho 3 người nằm, bên tay trái của mình tính từ phía ngoài vào cách có mấy bước chân là nhà vệ sinh, rất là thông thoáng luôn khi mà cứ tưởng tượng là ai ở đó đi vệ sinh hay tắm rửa cởi quần áo thì bên ngoài cũng nhìn thấy hết, bên cạnh là một cái bể chứa nước có chiều cao 5 gang tay và 1 cái gáo nhựa.
Cứ tưởng nó ăn vã mình luôn, nhưng không hiểu sao nó lại hỏi chuyện mình chứ. Con trưởng buồng trợn mắt với mình. Bọn tù này nhìn đứa nào đứa ấy nhợt nhạt, không có sức sống do thiếu ánh nắng, bọn này cũng tội lặt vặt nên ở đây tạm giam vài tháng thôi chứ bên ngoài cũng chẳng phải dân anh chị số má gì cả, mình cảm nhận chỉ là bọn ong ve. Mình thì bên ngoài tiếp xúc với nhiều dân anh chị đúng nghĩa rồi nên nhìn cái cách nó cố tỏ ra đàn chị là thấy lố rồi.
– Ê con đũy này có vẻ ghê nhỉ? Mắt chó à mà vào buồng không chào ai mà ngủ luôn? Án gì?
Mình quắc mắt nhìn nó và nói mỗi câu: “Cướp, giết người”!
Xong mình không đợi nó hỏi gì nữa mà mình phi lên trên cái được gọi là chỗ ngủ, cũng không thấy cái chiếu hay gối chăn gì, bọn kia nó vơ hết rồi, lúc này chỉ muốn nhắm mắt vào và nghĩ rằng mở mắt ra và đó chỉ là 1 ác mộng thôi. Con kia nó không dám làm gì mình vì đơn giản lúc đó cái giọng của mình cũng khiến nó không dám làm luật buồng. Mình bình thường giọng dễ thương lắm, nhưng do bên ngoài tiếp xúc với rất nhiều với dân xã hội nên cái giọng cũng rất có hồn “giang hồ” đúng nghĩa. Với cũng đang điên người nên chúng nó mà có ăn vã mình thì mình cũng sẽ liều chết cắn xé lại.
Tiếp đến 1 con khác thấy trưởng buồng không động tay động chân gì với mình thì nói chen với cái giọng nịnh bợ: “Thôi kệ đi chị, mai rồi hỏi sau đã vào đây là còn lâu dài mà, nó lại án cướp thì còn ở đây dài.” Bọn nó nói chuyện, bàn tán công khai chứ không có nói nhỏ, nói thầm gì hết á.
Còn mình khi nghe thì cứ lắc đầu, thở dài mệt mỏi vì không muốn chấp nhận sự thật, đêm hôm đó tuy lạnh toát nhưng vẫn cứ nhắm mắt muốn ngủ, vì chỉ muốn ngủ 1 giấc để không phải chấp nhận thực tại, có thể sống mãi trong giấc mơ thì tốt, hoặc khi mình tỉnh dậy thì nó sẽ chỉ là giấc mơ, giống những lần từng mơ ác mộng trước kia. Sáng sớm hôm sau mình đang mơ màng co ro thì nghe thấy tiếng mở ổ khóa giật mình mở mắt, lắc lắc đầu mấy cái. Ôi! Vẫn là trong này là sao? Đập cửa mở chốt thì anh quản giáo, cũng vẫn cái giọng chán ghét khinh bỉ vô hồn:
– Nhi ra ngoài.
Thế là lập cập bò dậy, lếch thếch ra đi đến phòng được gọi là phòng hỏi cung.