Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau

Chương 10



Phần 10

Cả buổi ngồi chơi bài tôi cảm nhận được có điều gì đó thay đổi trong cách cư xử của H với tôi. Thi thoảng em nhìn tôi ngượng ngùng, với tôi ánh mắt ấy vô cùng lạ lẫm, đôi khi ánh mắt ấy trìu mến như cái nhìn của những kẻ đang yêu, những kẻ đã thuộc về nhau. Khó nghĩ quá. Chơi bài xong thấy cũng đã muộn, tôi cùng cu Th và cu hàng xóm chào bố mẹ em ra về. Về nhà nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Tưởng rằng chị gọi nhưng không phải. Mẹ tôi gọi về hỏi sao mẹ gọi từ tối mà 2 anh em không nhấc máy, tôi nói 2 anh em sang nhà H chơi nên mẹ cũng yên tâm, mẹ dặn dò vài câu rồi nhắc 2 anh em đi ngủ sớm và mẹ dập máy. Tiện tay tôi bấm luôn số của chị, chưa chắc chị đã còn thức. 11h rồi. Được 3 chuông thì chị nhấc máy:

– Alo, chồng à! – Giọng chị nhỏ nhẹ, khe khẽ. Hình như chị đã ngủ.

– Ừ, em ngủ chưa?

– Em vừa lên giường nằm. Lúc nãy gọi về nhà mình mãi chẳng thấy ai nhấc máy. Anh với Th đi chơi đế chế à?

– Không, 2 anh em sang nhà H chơi bài.

– Sướng nhỉ. Hihi. Thế bé H có nói gì với anh không?

– Nói gì, có gì mà nói.

– Hihi. Thế lúc tối gọi về cho em có việc gì thế.

– Ừm… anh bảo này.

– Gì ạ?

– Thế vợ có nói với H chuyện gì không?

– Không, sao anh hỏi vậy?

– Vì anh thấy thái độ của H nó thế nào ấy.

– Vợ có nói gì đâu… mà thái độ thế nào là thế nào?

– Khang khác.

– Hihi. Vợ trêu H là chồng hay kể với vợ về H. Nhưng vợ hỏi gì H cũng chối, hình như H nó cũng nhát chồng nhỉ. Hihi.

– Ừm…

– Thôi, chồng đi ngủ đi. Gọi cho vợ chỉ để hỏi chuyện đó thôi à? Yêu chồng lắm. Hihi.

– Ừ, vợ ngủ đi nhé.

Cúp máy tôi lên phòng trùm chăn nằm suy nghĩ rồi ngủ lúc nào chẳng biết. Chiều 30 tết, tôi và cu Th vừa đi tảo mộ về đến cổng thì gặp H. H cầm quyển sách Học tốt hóa học 12 đưa cho tôi. H nói trong ngượng ngùng.

– Trả anh này. Ra tết em lại mượn tiếp.

– Cứ cầm lấy mà xem. Anh có dùng đến nữa đâu mà trả. – Tôi trả lời.

– Anh… cứ… cầm lấy… em… để ở giữa quyển sách.

Ấp a ấp úng H rúi quyển sách vào tay tôi rồi quay lưng đi thẳng về nhà. Tôi cầm quyển sách nhìn theo H mà chưa hiểu ra chuyện gì. Lên phòng mở sách ra tôi thấy một tờ giấy, trong đó H ghi những lời chúc năm mới dành cho gia đình tôi và cho riêng tôi. Nghĩ thì cũng chẳng có gì phải nghĩ, vì tôi đã yêu chị, tôi cũng sẽ cố gắng để tôi và chị được ở bên nhau. Nhưng tôi cũng muốn viết cho H vài dòng chỉ mong em hiểu, chỉ mong em đừng suy nghĩ, em đừng bị phân tâm, đừng hiểu lầm vì những lời chị nói. Viết xong tôi gửi luôn cho H, tối hôm đó H viết lại cho tôi em nói em sẽ nghe lời tôi, em sẽ cố gắng đỗ đại học và sẽ không để chuyện gì làm ảnh hưởng đến việc học của em dù tôi biết trong những lời em viết có một chút dỗi hờn, một chút tủi thân.

Nhưng với tôi, tôi chỉ cần em hiểu là được, vì hiện tại tôi đã có chị. Tôi không nghĩ đến ai ngoài chị. Chị là tất cả của tôi lúc này.

Mồng một tết, sau khi lên nhà ông bà nội ngoại chúc tết về tôi định bấm số gọi cho chị thì cậu mợ tôi đến chúc tết. Đêm qua giao thừa bấm cho chị nhưng nghẽn mạng nên không gặp được chị. Sáng nay thì bận làm cơm cúng tổ tiên xong rồi 2 anh em lại vội vã lên nhà ông bà nội ông bà ngoại mừng tuổi ông bà nên cũng không gọi cho chị được. Nhớ chị quá. Mong chị nữa. Chiều hôm đó hội bạn cùng tuổi ở quê lại kéo đến nhà tôi uống rượu, uống xong thằng nào cũng say, lăn ra ngủ. Mãi đến tối khát nước quá tôi tỉnh dậy xuống nhà lấy nước uống, nhìn đồng hồ đã 8h tối. Trời tối om, ngoài ngõ thì vẫn nhộn nhịp tiếng thanh niên đùa nhau, cười nói rôm rả. Bấm điện thoại gọi cho chị, chưa dứt chuông đầu tiên chị đã bắt máy.

– Alo!

– Vợ à.

– Vâng, thế chồng tỉnh rượu rồi à?

– Ừm… Sao vợ biết anh uống rượu?

– Lúc 3h em gọi về Th nghe máy, thấy Th nói anh say rượu đang ngủ. Thế chồng uống với ai?

– Mấy thằng bạn học cùng hồi nhỏ.

– Uống ít thôi nhé, nhỡ khách của bố mẹ đến còn tiếp khách nữa chứ. Thế chồng ăn gì chưa?

– Vừa dậy, gọi cho vợ luôn. Mai vợ có về không?

– Sáng mai vợ về, chồng đừng đi đâu nhé. Mai bố mẹ cũng về hả chồng?

– Ừ.

– Ngại nhỉ… hihi.

– Ngại gì, mai về nhé. Nhớ… nhớ vợ lắm.

– Hihi. Thôi chồng đi ăn gì đi, sáng mai vợ về.

Cúp máy tôi xuống nhà ăn ăn tạm bát miến, rồi lại sang nhà mấy cô chú hàng xóm chơi. Tết nên đến nhà ai cũng bị mời rượu nhưng vì chiều uống cũng khá nhiều nên tôi từ chối. 10h về đi ngủ. Mai tôi lại được gặp chị, mong chị quá. Nhớ chị nhiều lắm.

Mồng 2 tết, rét căm căm trời lất phất mưa tôi lại dậy sớm làm cơm cúng tổ tiên. Cu Th cũng dậy phụ tôi. Cúng xong, 2 anh em đang bày biện hoa quả, bánh kẹo để tiếp khách thì chị gọi về. Giọng chị buồn bã.

– Chồng à?

– Ừ, mưa thế này hay là thôi vợ đừng về nhà anh nữa.

– Em… em lấy xe ra định về nhà chồng thì mẹ nói đi đâu thì đi nhưng 11h phải có mặt ở nhà?

– Có việc gì à vợ?

– Em nói em lên nhà Hương chơi chắc tối mới về thì mẹ không cho em đi. Cả anh M cũng không cho em đi. Anh M và mẹ bảo để hôm khác thì lên nhà Hương chơi.

– Thế nay nhà vợ có việc gì à?

– Chẳng biết chồng ạ. Hình như bạn anh M mới đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc về… hình như trưa nay đến chúc tết. Chẳng biết sao mẹ và anh M cứ bắt em phải ở nhà. Hình như… – giọng chị buồn buồn.

– Ừ… thôi, vợ ở nhà đi, hôm khác về nhà anh cũng được. Nay cũng mưa mà lạnh lắm.

– Nhưng mà… phù… – Chị thở dài.

– Chồng đừng đi đâu nhé, nếu về được em sẽ gọi cho chồng trước, về được em sẽ về.

– Ừm, nay anh ở nhà cả ngày. – Tôi nói để chị yên tâm.

Tôi cúp máy mà lòng buồn rười rượi. Lại xem mặt, lại vun vén… sao mọi người không để chị tự quyết định hạnh phúc cuộc đời chị, chị đã đủ chín chắn để biết được điều gì đúng điều gì sai, đâu là thật đâu là giả. Sao mọi người cứ muốn áp đặt suy nghĩ của họ lên cuộc đời chị. Nhớ chị quá, thương chị nhiều lắm. Đầu năm người ta vui vẻ, người ta được tự do vui chơi, còn chị… còn tôi… Lên phòng tôi nằm đợi điện thoại của chị.

10h, rồi 11h cũng không thấy chị gọi. Muốn gọi cho chị lắm nhưng sợ gọi rồi chị lại suy nghĩ, chị lại lo lắng. Tôi biết chị luôn lo tôi buồn, chị luôn sợ tôi chán nản. Xuống nhà đi ra lại đi vào, mấy lần định gọi cho chị rồi lại thôi. Phù… đang suy nghĩ thì tiếng điện thoại vang lên.

– Anh à. – Chị sụt sịt.

– Sao thế vợ?

– Chồng có bận gì không?

– Có chuyện gì thế vợ?

– Anh có phải đi đâu không?

– Nhưng có chuyện gì.

– Bạn anh M đi Hàn Quốc về đến chơi… Ông ấy vừa về rồi.

– Nhưng có chuyện gì không?

– Mẹ và anh M muốn em nhận lời yêu ông này. Ư… ư… ư. Em cãi anh M và mẹ nên mẹ và anh ấy mắng em. Nói em ngu, nói em… ư… ư… ư.

– Thế bây giờ em đang ở đâu?

– Em vẫn đang ở nhà. Nhưng nhìn thấy mẹ và anh M em sợ lắm… hu… hu… hu. Em vừa xin bố cho lên nhà Hương chơi. Bố đồng ý rồi. Nhưng giờ về nhà chồng… gặp bố mẹ chồng em… em ngại lắm. Anh… anh lên Hà Đông được không?

– Nhưng lên Hà Đông gặp nhau ở đâu bây giờ?

– Em lên xóm trọ, em vào phòng anh chờ anh nhé.

– Nhưng mồng 2 liệu cô V có mở cổng không?

– Chồng cứ lên đi, nếu không vào được phòng thì em chờ chồng ở đầu đường vào nhà cô V nhé.

– Ừ, vậy cũng được, anh gọi Th về trông nhà rồi anh đi luôn. À… vợ đi chậm thôi nhé. Mặc ấm vào.

– Vâng ạ. – Chị vẫn sụt sịt.

Cúp máy tôi ra sân đình gọi Th về trông nhà, dặn Th nếu bố mẹ về thì nói tôi lấy xe đi chơi cùng hội bạn cấp III chắc tối muộn mới về. Khoác áo, xỏ giầy tôi đi thẳng lên xóm trọ. Mồng 2 tết trời rét căm căm, lất phất mưa bay hứa hẹn một năm không mấy suôn sẻ cho chuyện của tôi và chị.

Mặc cho mưa xối vào mặt và tay thì tê cóng vì lạnh tôi vẫn cố đi thật nhanh để lên gặp chị. Tôi không muốn chị phải một mình chờ đợi tôi một phút giây nào cả. Tôi hiểu lúc này chị chỉ có tôi là chỗ dựa, với chị tôi là niềm vui, là mục đích và động lực để chị vượt qua mọi lời nhiếc móc của những người trong gia đình chị. Nghĩ đến những gì chị đang phải chịu đựng tôi xót xa lắm, tôi hiểu chị đang rất buồn. Giờ này có lẽ chị cũng đang trên đường đi, thương chị nhiều lắm… thân gái dặm trường. Nghĩ đến chị lầm lũi một mình vượt 30km giữa trời mưa kèm cái lạnh thấu xương chỉ để được gặp tôi mà lòng tôi thắt lại. Có phải tôi đã làm khổ chị?

Mất 45 phút tôi đến đầu đường rẽ vào nhà cô V chủ nhà. Hai bên đường nhà nào cũng đóng kín cửa để tránh rét. Trong ngõ, bên hiên một ngôi nhà ven đường chị vẫn đang ngồi trên xe gục đầu lên mặt đồng hồ xe, vậy là cô V chưa mở cổng xóm trọ, có lẽ chị ngồi đó trú mưa và chờ tôi. Nhìn thấy chị cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng trào lên trong tôi. Dựng xe sát với xe chị, tôi nói:

– Em lên lâu chưa?

– Em vừa lên.

Ánh mắt buồn bã và vẫn còn ướt vì những giọt nước mưa hoặc cũng có thể là vì những giọt nước mắt của chị làm tôi xót xa. Môi chị tím tái còn tay chị thâm tím run run vì lạnh khiến tôi không thể cầm lòng. Mắt tôi cay cay, ôm chị vào lòng tôi nói:

– Đừng buồn vợ ạ. Anh sẽ ở bên vợ.

Vẫn ngồi trên xe, áp đầu vào ngực tôi chị nói.

– Vợ lạnh quá. Va… va… va…

Hai hàm răng chị va vào nhau. Thương chị nhiều lắm, đau lắm mà chẳng làm gì được cho chị lúc này. Có ai phải khổ sở, vất vả và nhọc nhằn vì người yêu giống như chị không. Kéo chị ép sát vào ngực, cầm tay chị đút vào túi áo khoác của tôi, tôi nói.

– Vợ để tay vào đây cho ấm, hôm nay cô V chú Đ chắc chưa mở cổng xóm trọ. Giờ mình đi đâu hả vợ?

– Đứng đây một lúc cho ấm rồi em với anh lên nhà Hương gửi 1 xe xong rồi chồng đưa vợ đi đâu cũng được. – Giọng chị vẫn run run vì lạnh.

Cứ đứng như vậy để chị bớt lạnh khoảng 20p sau tôi và chị lên xe. Đưa cho chị chiếc khăn mà chị đan cho tôi tôi bảo chị quàng vào cho ấm rồi tôi và chị lên nhà Hương. Tôi không muốn nhắc đến chuyện bạn anh M trưa nay đến chúc tết gia đình chị, tôi cũng không muốn hỏi gì về chuyện đó vì sợ chị buồn. Trên đường đi chị chẳng nói gì, thi thoảng nhìn sang tôi thấy chị sụt sịt. Nghĩ mà xót xa, và thấy khổ thân người yêu tôi quá. Biết làm được gì cho chị lúc này.

Lên đến nhà Hương trời cũng tạnh mưa. Tuy vẫn lạnh nhưng không còn buốt như buổi sáng. Gửi xe, rồi tôi và chị chào Hương đi chơi. Qua thái độ của chị có lẽ Hương cũng đoán được chị đang buồn nên Hương không hỏi gì cả. Hương chỉ nói, cứ để xe ở đây lúc nào lấy cũng được. Ra đường chị ngồi ép chặt vào tôi, thọc hai tay vào túi áo tôi gục vào lưng tôi chị im lặng, còn tôi buông một tay đút vào túi áo để cùng với tay chị. Những ngón tay của tôi và chị đan vào nhau, thi thoảng chị nhả ra vân vê tay tôi. Cả buổi chiều tôi và chị cứ lang thang hết đường này đến đường khác đến 5h chiều chị nói:

– Thôi, quay về nhà Hương lấy xe đi chồng, chồng về đi không bố mẹ sốt ruột.

– Anh bảo Th nói với bố mẹ anh về muộn rồi. Tối về cũng được.

– Trời lạnh, đi buổi tối nguy hiểm lắm. Vợ với chồng về nhà Hương lấy xe thôi.

– Ừm… vợ… đỡ buồn chưa.

Chị gục đầu vào lưng tôi thủ thì:

– Em cũng chẳng nghĩ ngợi làm gì nữa cho mệt. Chỉ cần em được ở bên chồng là được. Mặc kệ ai nói gì thì nói.

– Ừm… vợ đừng suy nghĩ gì cả. Cố gắng đợi đến khi chồng ra trường, lúc đó chắc mẹ sẽ không ngăn cấm nữa đâu. Còn giờ mẹ nói gì thì vợ cũng đừng cãi lại, cãi lại chỉ làm mẹ tức thêm thôi.

– Vâng, học xong chồng xin bố mẹ cưới vợ luôn nhé.

Vừa nói chị vừa nắm chặt tay tôi. Tôi cũng kẹp chặt tay chị. Thật lòng tôi yêu chị nhiều lắm. Chị buồn tôi cũng buồn và xót xa lắm nhưng tôi vẫn cố gắng bình thường để chị yên lòng. Tôi thầm nghĩ sau này dù có đi bất cứ con đường nào thì tôi cũng sẽ cố gắng để chở che cho chị, để là chỗ dựa cho chị. Chỉ cần tốt nghiệp tôi sẽ xin phép bố mẹ cho tôi lấy chị làm vợ, bởi có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi tìm được người hơn chị, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi yêu ai hơn yêu chị được. Đang miên man suy nghĩ thì chị nói:

– Chồng nghĩ gì thế, quay về nhà Hương thôi.

– Ừm… vợ có về nhà luôn không?

– Về đó rồi vợ lấy xe về luôn. Tết nhất vợ cũng không muốn ngủ lại nhà Hương.

– Hay anh đưa vợ về nhé. Được không?

– Thế thì muộn lắm. Về bố mẹ chồng mắng chết.

– Chẳng sao đâu, tết nhất đi chơi là bình thường. Nhưng vợ có sợ bố mẹ không?

– Không, nếu sợ thì vợ đã chẳng yêu chồng đến ngày hôm nay. Chồng ơi…

– Há…

– Chồng đừng suy nghĩ gì nhé, mẹ với anh M cấm thì mặc kệ chồng nhé. Còn ai để ý vợ, vợ cũng chẳng quan tâm đâu. Vợ chỉ yêu chồng thôi, chồng đừng suy nghĩ gì đấy nhé.

– Ừm…

Vừa đi chị và tôi vừa nói chuyện và chị chỉ đường đến nhà chị. Gần 7h tối thì tôi và chị về đến Thị trấn nơi chị ở. Đến trước ngôi nhà 3 tầng chị bảo tôi dừng lại. Xuống xe nhìn tôi âu yếm chị nói.

– Nhà vợ đây rồi. Run không?

Nhìn chị tủm tỉm cười tôi nói:

– Bình thường, sao nhà vợ đông thế?

– Kệ, cứ vào đi chồng ạ. Hội bạn anh M ở cùng Thị trấn đấy.

Dựng xe tôi cùng chị bước vào nhà. Dưới nền nhà, anh M cùng mấy người bạn trong đó có cả lão K đang ngồi uống rượu. Nhìn thấy tôi anh M và lão K tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Anh M nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, có lẽ anh không nghĩ rằng tôi lại dám đến nhà anh. Quay sang chị có phần bực tức anh hỏi:

– Đi đâu mà giờ mới về?

– Em đi có việc của em.

Chị trả lời một cách thản nhiên rồi cầm tay tôi kéo vào nhà trong. Lão K nhìn thấy tôi và chị sau một chút bối rối hắn quay mặt đi hướng khác và coi như chưa từng gặp tôi. Chào mọi người xong tôi đi vào cùng chị.

– Hình như bố mẹ không có nhà. Anh có đói không để em nấu miến. – Chị nói.

– Cũng không đói lắm, em đói à?

– Vâng, em đói lắm. Trưa nay chẳng ăn gì. Em nấu luôn cho anh nhé.

Đang nói chuyện thì chị Phượng (chị gái chị) từ trên tầng đi xuống.

– Em chào chị. – Tôi lễ phép.

Nhìn tôi một vòng từ đầu đến chân rồi quay sang chị, chị Phượng nói:

– Đây có phải T không?

– Vâng, chị không ăn cùng mọi người à. – Phương trả lời.

– Hai đứa đi đâu mà về muộn thế. Mẹ bực mình lắm đấy. Lát mẹ có nói gì thì hai đứa cố mà nhịn nhé. Ngồi im chứ đừng có nói gì nghe chưa.

– Phù… vâng.

Chị thở dài rồi quay ra tiếp tục thái hành cho vào nồi miến. Có lẽ chuyện của tôi và Phương chị Phượng cũng đã biết nên chị mới dặn dò như vậy. Rồi chị hỏi han về việc học hành và cả gia đình tôi. Tôi cảm nhận được chị Phượng là người dễ gần và có vẻ chị không phản đối chuyện của tôi và Phương. Ngồi nói chuyện với tôi đến khi Phượng nấu miến xong thì chị Phượng đi lên trên tầng. Chị dặn dò tôi và Phương một lần nữa nếu mẹ có nói gì thì hai đứa cố gắng nhịn.

Ăn xong mà bố mẹ chị vẫn chưa về, chị nhìn tôi rồi nhỏ nhẹ:

– Hay anh cứ về đi, muộn rồi. Giờ về đến nhà cũng phải 10h đêm.

– Ngồi chờ bố mẹ một lúc nữa. Đằng nào thì cũng xuống đây rồi. – Tôi trả lời.

– Sợ không?

– Bình thường mà.

– Vậy thì chờ thêm một lúc nữa vậy. Phù…

Chị lại thở dài rồi quay đi, không biết chị đang suy nghĩ điều gì.

Tôi và chị ngồi im lặng, hình như chị đang suy nghĩ điều gì đó. Mặt chị thoáng buồn. Bỗng tiếng anh M gọi chị:

– P, P ơi.

Chị đang mải suy nghĩ điều gì đó nên có lẽ chị không nghe thấy. Anh M lại gọi:

– P, mày làm cái gì thế.

– Anh M gọi em kìa. – Tôi đập vào vai chị và nói.

– Sao thế ạ? – Chị trả lời anh M.

– Ra đây tao nhờ. – Tiếng anh M vọng vào.

– Em đang bận. – Chị trả lời cụt lủn và bực tức.

Tôi nhắc chị nhỏ nhẹ cứ ra đi xem anh nhờ việc gì nhưng chị cương quyết không ra, chị nói kệ, chẳng có chuyện gì đâu, ra ngồi nói chuyện với ông ấy thôi. Rồi chị lại gục xuống bàn buồn bã, ngồi cạnh tôi, khẽ tựa đầu vào nách tôi chị lẩm nhẩm sao bố mẹ lâu về vậy.

Đợi thêm 30 phút mà bố mẹ chị vẫn chưa về. Chị chạy lên phòng lấy găng tay, mũ len đưa cho tôi, tháo luôn chiếc khăn lúc trưa tôi đưa cho chị chị quàng vào cổ tôi rồi nói:

– Thôi chồng đội mũ, đi găng tay vào rồi đi về không có bố mẹ lo. Bố mẹ vợ đi chúc tết loanh quanh trong thị trấn, biết khi nào mới về mà chờ. Chồng cứ đi về đi.

Tôi ậm ừ, thôi thì đành để dịp khác gặp các bác sau vậy. Chạy lên phòng chào chị Phượng. Chị Phượng đưa cho tôi một phong bao lì xì kèm lời chúc năm mới may mắn, vạn sự như ý và dặn tôi nói với P phải bình tĩnh trong mọi chuyện, chị nói mọi chuyện dần dần rồi sẽ đâu vào đấy. Tôi dạ vâng rồi xin phép chị đi về, chị cười hiền rồi lại quay vào trong phòng. Xuống nhà tôi chào anh M cùng mọi người rồi ra sân lấy xe, chị đi sau theo tôi. Ra cổng chị đứng sát xe, chỉnh lại mũ, áo cho tôi chị dặn dò khi nào về thì điện cho chị và đi đường cẩn thận, chị dặn tôi không được suy nghĩ gì và đừng lo lắng gì cho chị. Tôi gật đầu đang định nổ máy đi thì chị nói:

– À, từ từ đã chồng. Chờ vợ chút.

Chị chạy vút lên phòng rồi xuống, dúi vào túi tôi một chiếc phong bao rồi nói:

– Mừng tuổi chồng. Hihi.

– Sáng vội quá chẳng chuẩn bị gì mừng tuổi vợ. Để hôm nào vợ lên đi làm thì anh mừng tuổi nhé. – Nhìn chị cười cười tôi nói.

– Vâng, thôi chồng về đi. Về nhớ gọi điện cho vợ nhé.

Chương trước Chương tiếp
Loading...