Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau
Chương 15
Sáng nay tôi dậy sớm. Đúng là mùa hè, chưa 6h mà trời đã sáng bừng, nhìn qua cửa sổ phía đông mặt trời đã lấp ló. Tranh thủ lúc chị còn đang ngủ tôi chạy ra nhà cô chủ nhà hỏi phòng cho H xong rồi quay về đánh răng rửa mặt. Chị vẫn ngủ ngon lành, gió từ chiếc quạt bàn vẫn thốc thẳng vào chị, những sợi tóc mai bay lất phất, còn những sợi tóc ngây thì vương xuống cánh mũi chị, chị vẫn thở đều đều, nhìn chị ngủ sao mà xinh và đáng yêu quá, bỗng lòng tôi trào lên cảm giác nhẹ nhõm và êm ái đến vô cùng. Tôi thầm nghĩ mong sao chị và tôi sẽ mãi được như này, bình yên và gắn bó với nhau trọn đời. Đánh răng rửa mặt xong thấy vẫn còn sớm nên tôi bật máy tính rồi ngồi chơi game. Hơn 7h chị tỉnh giấc. Lấy chăn quấn ngang người che đi cặp vú trắng hồng chị nói:
– Giờ nào rồi mà chồng vẫn ngồi chơi game. Chồng không đi học à?
– Nay anh được nghỉ ôn thi kỳ 4. Vợ ngủ say thế?
– Mệt quá, tại chồng đấy. Hihi.
Rồi chị xuống giường đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Xong đi ra chị lại hỏi tôi:
– Thế lát chồng đưa vợ ra cơ quan nhé, xong rồi chồng lấy xe đi tìm chỗ ôn thi cho Th đi. Mai Th lên rồi còn gì.
– Ừm, anh cũng đang định thế.
– À chồng hỏi cô V luôn đi xem còn phòng để thuê cho bé H không? Không có người ta lại thuê mất.
– Nãy anh ra hỏi rồi. Còn một phòng.
– Ừm, nhiệt tình thế. Giờ chồng sướng nhé. Có Fan hâm mộ lúc nào cũng ở cạnh. Hihi.
– Vợ thì… linh tinh.
– Ừm biết đâu đấy. Nhưng mà vợ vẫn phải cảnh giác mới được. Hì hì.
– Thôi, vợ thay quần áo đi rồi đi ăn sáng.
Ăn sáng xong tôi đưa chị ra cơ quan còn tôi lên ĐHKHTN đăng ký 2 suất ôn cho Th và H. Xong việc tôi qua điểm công ty đang thi công hệ thống mạng cho một cơ quan nhà nước để phụ các anh trong công ty. Đang làm thì thấy điện thoại của chị Phượng gọi lên cho tôi. Không hiểu có chuyện gì, tôi ra hành lang rồi bắt máy:
– Chị Phượng à?
– Không, T hả?
– Dạ, ai đấy ạ.
– Cô là mẹ của Phương.
– Dạ… bác… vâng ạ… bác… bác có chuyện gì thế ạ. – Hơi bất ngờ và run tôi ấp úng.
– Cháu đang ở trường hả?
– Dạ… không, cháu đang… đi làm bác ạ.
– Cô tưởng cháu đi học cơ mà. Thế nói chuyện với cô một lúc được không?
– À… cháu đi… làm thêm thôi… bác ạ. Có… chuyện gì ạ? – Tôi vẫn chưa hết run.
– Ừ, cô thì thật ra là cô đã biết chuyện giữa cháu với cái P nhà cô từ lâu rồi. Nhưng bây giờ thôi thì hai đứa đã quyết tâm đến với nhau. Còn con P thì nó yêu ai thương ai là việc của nó, nó sướng nó khổ thì nó chịu chứ cô chú cũng chẳng lo cho nó được cả đời. Mà cô chú giờ thì cũng không thể ép buộc nó trong chuyện này. Có con gái thì cô chú cũng chỉ mong nó được sung sướng, hai đứa quyết tâm đến với nhau thì phải biết giữ gìn cho nhau… vv… vv…
Mẹ chị nói nhiều lắm, tôi chỉ biết im lặng nghe từ đâu đến cuối, thi thoảng vâng dạ chứ chẳng biết nói gì. Rồi mẹ chị nói cuối tuần này tôi và chị về nhà chơi. Tắt máy mà tôi vẫn còn run, vẫn còn hồi hộp nhưng xen vào đó cảm giác vui sướng còn lớn hơn rất nhiều. Điều tôi mong mỏi đã dần thành hiện thực. Vậy là sau bao cố gắng, sau bao nỗ lực của tôi và chị cuối cùng mọi người cũng đã chấp nhận. Tôi vui vì từ nay chị không phải buồn, không phải chịu những lời nhiếc móc của mọi người trong gia đình chị. Những nhọc nhằn những khổ cực trong thời gian qua có lẽ sẽ không còn nữa. Một cảm giác vô cùng khó tả sau cuộc nói chuyện với mẹ chị…
Trong việc này có lẽ chị Phượng là người đã giúp tôi và chị rất nhiều. Chị biết tôi và Phương sống với nhau như thế nào, chị biết tình yêu mà tôi và Phương dành cho nhau lớn đến mức nào. Hơn cả là niềm vui vì chị đã tin tưởng tôi. Khấp khởi mừng vui, buổi trưa hôm đó lẽ ra tôi không về nhà ăn cơm, nhưng vì vui quá và tôi cũng muốn thông báo cho chị biết nên tan làm xuống thẳng cơ quan nơi chị làm. Nhắn tin cho chị tôi đang đợi ở ngoài, lập tức chị chạy ra. Theo tôi về phòng tôi kể cho chị nghe chuyện buổi sáng mẹ chị gọi lên cho tôi, chị vui lắm. Chị ôm chầm lấy tôi đầy hạnh phúc. Ôm tôi chị thủ thỉ:
– Giờ nhà vợ chẳng còn cấm cản vợ nữa, tất cả phụ thuộc vào chồng đấy. Chồng không được bỏ vợ nhé.
– Hihi, không đời nào.
– Vâng, vợ chỉ có chồng thôi. Vợ chỉ yêu chồng thôi. Vợ chỉ biết đến một mình chồng thôi.
Rồi tôi và chị lại ôm ghì lấy nhau và hôn nhau ngấu nghiến. Tôi hiểu cuộc đời chị giờ đây là dành hết cả cho tôi. Tôi hiểu thời gian qua chị đã vất vả mệt nhọc vì tôi quá nhiều. Không bao giờ tôi rời xa chị, không bao giờ tôi để mất chị. Tôi chỉ muốn nói với chị rằng: “Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em”. Muốn nói với chị nhiều lắm chị có biết không?
Ngày hôm sau tôi xin nghỉ làm buổi chiều để đón bố mẹ tôi và bố mẹ H đưa 2 đứa lên ôn thi. Sau khi xem xét qua một vòng nên bố mẹ H cũng yên tâm vì phòng em và phòng tôi cũng ở gần nhau. Dặn dò tôi vài điều và đưa cho tôi tiền nhờ tôi bảo ban trông nom H rồi 4 phụ huynh ra về. Tối hôm đó, sau khi dẫn Th và H đi mua sắm vài vật dụng sinh hoạt về, 2 đứa lấy sách ra ôn còn tôi ra quan net ngồi đọc tin tức các đội tham dự Euro 2004 đến 11h thì về phòng. Thấy 2 đứa vẫn miệt mài giải bài tập, tôi lại bật máy lên chơi game. Thi thoảng hai đứa quay sang hỏi bài tôi. Đến 12h tôi giục hai đứa đi ngủ để mai tôi dẫn lên lớp học ôn thì chần chừ mãi H cứ ấp a ấp úng.
– Cho em ngủ bên này. Ngủ một mình em sợ lắm.
– Sợ cái gì mà sợ. Các chị bên kia vẫn ở một mình kìa.
– Em sợ lắm. Khu dưới nhà mình có bà Z mới bị điện giật chết, em nghe chúng nó kể chuyện em sợ lắm.
Tôi phì cười. Lần đầu xa nhà nên có vẻ H nhát thật. Nghĩ mãi tôi nói:
– Thôi thế em ngủ trên giường đi, anh với Th xuống đất nằm cũng được.
– Vầng… – H ngượng nghịu.
Cả ngày nay đi nhiều nên cũng mệt, nằm xuống tôi chìm vào giấc ngủ, cũng chẳng quan tâm đến sự có mặt của H ở trong phòng và tôi cũng không để ý H có ngủ được hay không. Tôi ngủ một mạch đến sáng, khi có tiếng gõ cửa bộp bộp thì tôi tỉnh dậy, loạng choạng bước ra mở cửa, chị đứng trước cửa nhìn thấy tôi chị cười cười đầy trìu mến.
Tôi nhìn chị chăm chú. Đưa ngón tay lên dí vào trán tôi chị nói:
– Chồng nhìn gì mà kỹ vậy. Vẫn còn mơ ngủ à?
– Sao vợ xuống sớm thế?
– Vợ mang quần áo xuống để đây rồi trưa làm xong vợ chồng mình về nhà vợ luôn.
– Ừm. Vào nhà đã. Vợ đã ăn sáng chưa?
– Chưa, vợ xuống rồi rủ chồng đi ăn luôn mà. Th và H lên chưa?
– Rồi, đang ngủ trong phòng này.
Tôi và chị vào nhà Th và H vẫn say giấc nồng. Đúng là vẫn trẻ con, vô lo vô nghĩ. Chị bật máy chơi game còn tôi vào đánh răng rửa mặt. Xong tôi và chị ngồi nói chuyện. Tiếng của tôi và chị làm H tỉnh giấc:
– Chị Phương. – H gãi đầu ngượng nghịu.
– Ừm em. Tối qua có ngủ được không. Lần đầu tiên xa nhà chắc là khó ngủ hả. Hihi.
– Dạ. – H lại ngượng nghịu.
Tôi lấy chân đạp nhẹ vào chân cu Th rồi giục:
– Dậy, sáng bảnh mắt rồi còn ngủ gì nữa. Dậy, 2 đứa dậy đánh răng rửa mặt đi rồi đi ăn sáng cùng anh với chị Phương, xong rồi anh còn đưa lên lớp học.
– Thôi anh với chị Phương cứ đi ăn đi, em với Th ở nhà rang cơm ăn. Tối qua vẫn còn thức ăn anh ạ. – H vừa gấp màn vừa nói.
– Anh chị cứ đi ăn đi. Em ăn ở nhà cùng cái H. – Cu Th vừa ngáp vừa gật gù.
Nghĩ chắc H cũng ngại chị nên tôi không rủ đi nữa. Tôi và chị đi ăn sáng rồi tôi đưa chị ra cơ quan. Về phòng thấy 2 đứa đã quần đen áo trắng đồng phục của trường cấp 3 vừa tốt nghiệp chỉnh tề ngồi đợi tôi. Chợt tôi thấy hơi buồn cười, nhưng nhớ lại hồi tôi mới tốt nghiệp phổ thông và lên học cũng vậy. Hễ cậu mợ bảo chuẩn bị đi đâu là lại quần đen áo trắng nhìn rất ngây ngô. Nhìn 2 đứa tôi cười cười rồi nói:
– Thay sang áo phông mặc cho mát. Đi học ôn chứ đi họp hay đi học chính khóa như ở nhà đâu mà quần áo đồng phục. Lên đó không ai kiểm tra đâu.
Rồi hai đứa lại cun cút đi thay đồ. Quần Jean áo phông trông khỏe khoắn hơn hẳn. Rồi tôi dẫn cu Th và H ra bến xe bus, hướng dẫn cách bắt xe, đến điểm xuống thì hướng dẫn bấm đèn và cả chỗ ngồi đợi xe khi tan học. Hai đứa chăm chú nghe mà cứ ngơ ngơ ngồ ngộ. Đợi 2 đứa vào lớp tôi mới đi về.
Về phòng tôi chuẩn bị quần áo để trưa nay chị tan làm tôi sẽ cùng chị về nhà chị theo lời mẹ chị dặn. Ngồi suy nghĩ bâng quơ tôi lại cảm thấy có chút gì đó hồi hộp lo lắng nhưng vui vui. Lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ chị. Không biết sẽ nói những gì, không biết sẽ ngồi thế nào, Không biết lúc đó sẽ thế nào… bao nhiêu câu hỏi “không biết?”, Càng nghĩ càng thấy hồi hộp.
Nhắn tin cho chị chị gọi lại luôn và chị chỉ cười hi hi. Đang ngồi suy nghĩ thì thấy Th và H lững thững đi về. Chàng đi trước nàng cất bước theo sau, mặt vẫn ngơ ngơ như buổi sáng. Có lẽ cũng bởi thời gian này Cu Th và H lo lắng cho việc thi cử lắm, mặc dù lực học của cu Th và H được xếp vào nhóm rất có triển vọng đỗ đại học những mỗi khi tôi hỏi liệu có bao nhiêu % đỗ đại học thì hai đứa đều ngượng nghịu và không trả lời. Sang phòng tôi lấy chìa khóa rồi H về phòng thay quần áo, xong lại thấy mò sang phòng tôi lấy sách ra học. 11h tôi chuẩn bị mấy thứ mà buổi sáng chị mang xuống vào balo rồi ra đón chị. Đưa cho 2 đứa tiền đi chợ nấu cơm tôi dặn:
– Hai đứa đi chợ nấu cơm nhé. Trưa nay anh có việc nên không ăn ở nhà. Tối nếu muộn không thấy anh về thì 2 đứa cũng cứ thế mà đi chợ nấu cơm, không phải chờ anh đâu.
– Vâng, anh đi đâu vậy? – H hỏi tôi.
– Anh phải đi có chút việc. Chiều ở nhà hai đứa chán thì ra quán net vào mạng mà xem tin tức. Nghỉ ngơi cho đầu óc thoải mái. Học suốt ngày không sợ ngộ à?
– Vâng, tối anh có về không? – H lại hỏi tôi.
– Chắc là anh có.
Rồi tôi nổ máy đi. Hình như H hơi buồn buồn nhưng tôi cũng chẳng để ý vì đang mải hồi hộp lo lắng về việc lần đầu tiên gặp bố mẹ chị.
Từ trong ngân hàng đi ra chị lấy tập tài liệu che lên đầu cho khỏi nắng. Nheo mắt nhìn tôi chị cười cười. Trong nụ cười của chị là bao niềm vui và mang cả sự bình yên thanh thản sau bao ngày sóng gió.
– Chồng có run không?
– Run lắm chứ. Khì khì.
– Sợ gì, có vợ đây nữa rồi. Nay về chắc được bố mẹ mời rượu thịt gà nhé. Hihi.
Rồi tôi và chị lên xe. Tôi đội chiếc mũ lưỡi trai, còn chị đội chiếc mũ vành rộng và đeo khẩu trang cùng găng tay kín mít. Tôi và chị cố gắng đi thật nhanh để mau chóng về nhà, tránh cái nắng giữa trưa tháng 6 oi bức.
Đến trước cổng nhà chị, tôi cố gắng lấy bình tĩnh. Chị xuống xe nhìn tôi cười cười. Mấy người hàng xóm nhà chị nhìn thấy tôi cũng chăm chú dõi theo. Quay lại tôi trêu chị:
– Thôi chết rồi vợ ơi, ướt hết cả đũng quần rồi.
– Hứ, đồ điêu.
Nói rồi chị đấm thùm thụp vào lưng tôi rồi và giục tôi dắt xe vào sân. Dựng xe xong, chị và tôi cùng vào. Lập cập… lập cập. Chị cầm tay tôi. Một tay chị xách theo túi hoa quả.
– Bố mẹ. Anh Cường. Hihi. – Chị nói trước.
– Cháu chào bác ạ. Em chào anh chị. – Tôi chào sau.
– Ừ, vào nhà đi cháu. Hai đứa về có nắng không? – Bố chị vừa nhìn tôi vừa nói.
– Cũng bình thường bác ạ. – Tôi trả lời.(Nắng cháy hết cả tay anh em ạ).
– Thôi hai đứa đi rửa chân tay đi rồi ăn cơm. Phượng dọn cơm ra đi con. – Mẹ chị sau một hồi nhìn tôi từ đỉnh đầu đến gót chân rồi cũng nói.
– Dạ cháu xin phép.
Rồi tôi và chị ra sau nhà rửa chân tay. Chị tủm tỉm cười, xả nước ra chậu cho tôi, lấy chiếc khăn mặt đưa cho tôi chị nói:
– Anh rửa trước đi. Cháy hết tay rồi này. Hết run chưa?
– Đỡ đỡ rồi. Khì khì. Bố mẹ cũng dễ nhỉ.
– Không dễ đâu, lát uống rượu hỏi anh Cường xem có dễ không nhé. Mãi bố mẹ mới đồng ý cho anh Cường yêu chị Phượng đấy. Hihi.
– Ừm, lát chắc phải hỏi bí kíp mới được.
Rồi tôi và chị vào nhà. Mọi người đã ngồi vào mâm đầy đủ, chỉ thiếu mỗi anh M. Chị hỏi bố chị:
– Anh M đâu hả bố.
– Không biết bận gì mà không về. Cái thằng này đã nói như thế từ hôm kia rồi mà nay vẫn không thu xếp để mà về. Từ ngày thằng Park Ji Sung về suốt ngày thấy tụ tập rượu chè với nhau. Bà xem phải để ý đến nó đấy nhé.
– Thôi kệ nó, về thì về không về thì thôi. – Chị Phượng trả lời.
Vào bữa hết bố chị lại đến anh Cường mời rượu tôi. Tôi cũng mời lại bố chị và anh Cường, thấy tôi uống có vẻ được nên bố chị cứ gật gù. Thi thoảng ngồi bên cạnh chị lại nhéo tôi một cái rồi chị rít khe khẽ: “Uống ít thô… ô… ô… ô… ô… i”.
– Mặc kệ nó. Mày có theo nó mà nhéo suốt được không, cứ tự nhiên đi em, đàn ông con trai phải thế chứ? – Chị Phượng vừa nói vừa cười.
Rồi bữa cơm cũng qua đi, mọi việc diễn ra tương đối tốt đẹp. Anh Cường cùng chị Phượng xin phép bố mẹ đi mời nốt bạn bè trong thị trấn. Còn tôi và chị cùng bố mẹ chị ra ngoài nhà ngồi uống nước. Bố mẹ chị hỏi han gia đình nhà tôi, hỏi bố mẹ tôi làm gì, anh chị em như thế nào… vv… vv. Xong rồi bố mẹ chị nói đến chuyện của tôi và chị:
– Thực ra bố mẹ không ngăn cấm gì chuyện yêu đương của các con, chúng mày và kể cả cái Phượng thằng Cường cũng vậy. Có điều là bố mẹ thì ai cũng lo, cũng muốn các con tìm được người tốt, người thương yêu các con thật lòng. Bố mẹ chỉ muốn chúng mày tìm hiểu nhau thật kỹ trước khi quyết định tính đến chuyện xa hơn. Chứ lấy nhau nó cũng là cái duyên cái số cả. Sướng hay khổ đều là do các con, và các con là người chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Bố mẹ có nói gì cũng chỉ là góp ý thôi. Bố mẹ không thể nắm tay mà dắt các con suốt cả đời được. Có những lúc tao thấy mẹ mày vì suy nghĩ cho con Phương mà tọp hẳn người đi, bố thì lúc đó bố cũng chẳng biết thằng T là người thế nào, chỉ thấy thằng M về nói chuyện qua loa là như vậy nên bố cũng lo lắm. Mỗi lần con Phương về bố đều dặn dò, nhưng nó đi rồi bố lại lo. Chắc mẹ mày cũng vậy. Thôi bây giờ thì hai đứa đã quyết tâm đến với nhau, hôm nay thằng T về đây thực sự thì bố cũng chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong thôi và bố cũng tin tưởng ở các con. Hai đứa đã thương yêu nhau thật lòng thì phải suy nghĩ cho thật chín chắn trước khi làm mọi việc. Thôi, bố chỉ nói thế thôi. Các con uống nước đi.
– Đấy, có gì cần nói thì bố mày nói hết rồi. Tao thì tao cũng nghĩ như bố mày thôi. Là bố là mẹ ai chẳng mong con mình được sung được sướng. Có điều mẹ phải nói thêm, còn mấy năm nữa T mới ra trường cho nên hai đứa vẫn phải có khoảng cách với nhau. Đừng để những tiếng đồn không hay về đến tai bố mẹ rồi bố mẹ rất khó nghĩ. Còn làng xóm láng giềng nữa. Giờ có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể tổ chức cho chúng mày luôn được vì thằng T còn đi học. Mẹ nói thế thôi. Phương vào cất dọn đi, T mệt thì lên phòng anh M nằm nghỉ. Mà khi nào 2 đứa đi?
– Chiều con đi luôn mẹ ạ. – Chị trả lời.
– Ừ, thôi cất dọn rồi nghỉ ngơi đi. Chiều mát mát thì đi.
Chị vào cất dọn, tôi định lên phòng anh M theo “chỉ định” của mẹ chị thì chị vẫy tôi vào:
– Vào cất dọn cùng em rồi hãy lên. Thấy bố mẹ nói gì chưa?
– Rồi. Hic, suýt khóc. Hihi.
– Hừ, dạo này là hay nói điêu lắm nhé. – Chị cấu tôi.
Xong việc chị dẫn tôi lên phòng anh M. Tôi ngồi xuống ghế, chị đến cạnh tôi rồi ngồi lên đùi tôi nghịch nghịch mấy sợi râu của tôi. Rồi tôi và chị lại tìm môi nhau và trao nhau nụ hôn nồng thắm. Nhớ chị quá tôi luồn tay vào mân mê cặp vú của chị, chị đưa tay lên mồm rồi “suỵt”.
– Từ từ đã, để em xuống nhà xem bố mẹ đã đi nghỉ chưa.
Rồi chị chạy xuống nhà, giả vở xuống lấy tăm. Thấy bố mẹ chị đã vào phòng nghỉ trưa, chị chạy lên chốt cửa trong rồi nói nhỏ với tôi:
– Hì hì, bố mẹ ngủ rồi. Nhưng mà khẽ thôi nhé. Bố mẹ nghe thấy thì chết.
Đè chị nằm xuống giường. Tôi lột hết quần áo chị ra, hôn lên cặp vú trắng và căng tròn của chị, tôi mút, liếm, xoa, vân vê rồi lại mút đầu ti chị. Chị ôm chặt đầu tôi, mắt chị lim dim, miệng chị khẽ rên ú ấ. Rê dần xuống háng chị, khẽ vén đám lông của chị sang hai bên tôi nhấm nước bọt rồi vuốt ve nhẹ nhàng hạt đậu nhỏ xíu xinh xinh trên đỉnh cô bé của chị. Nước từ cô bé tiết ra mỗi lúc một nhiều hơn. Từng sợi nước trắng trong nhơn nhớt dần chảy xuống mép dưới của cô bé. Chị rên mỗi lúc một lớn hơn. Tay chị không ngừng vần vò đầu tôi. Bỗng chị ngồi dậy, đẩy tôi đứng dưới sàn, còn chị ngồi trên giường úp mặt vào bụng tôi. Ôm ngang lưng tôi chặt cứng, ghé sát mũi vào bụng tôi chị hít hà. Rồi chị kéo quần tôi xuống lấy tay cầm cậu bé của tôi chị vuốt ve, chị khẽ sóc lên sóc xuống rồi chị đưa vào miệng và mút.