Hướng Nhật - Quyển 10
Chương 30
Monica sau khi đi làm, trong nhà chỉ còn một mình Hướng Nhật cô đơn lẻ bóng.
Dường như hôm nay tâm tình không được vui nên Monica chưa làm điểm tâm cho hắn. Còn nhớ ngày hôm kia trước khi đi làm, nàng vẫn sửa soạn bữa sáng rất chu đáo.
Xem ra chuyện nhờ K xử lý khiến nàng không vừa ý, dù coi như đã giải quyết ổn thỏa hôn sự giữa nàng và Richard nhưng hậu quả để lại chính là sự nghi ngờ của mọi người về giới tính của nàng.
Song suy xét lại thì vấn đề này cũng khá nhỏ nhặt, tối quan trọng là mục đích đã đạt được.
Hơn nữa tối qua K gọi điện thoại thông báo nàng đã giúp hắn giải quyết vấn đề, như vậy bây giờ tới lượt hắn báo đáp phần nhân tình này, tiện tay giúp nàng làm một chuyện nho nhỏ.
Là việc có liên quan tới phụ thân của mỹ nữ da màu Keira, Hướng Nhật trước đã nghe K tóm tắt qua. Người đàn ông này tên là Anthony, vốn là một thành viên trọng yếu trong gia tộc Monica. Tuy nhiên bởi vì cưới một người phụ nữ da đen, dưới sự chèn ép của các thành viên da trắng cấp cao trong gia tộc Monica, liền bị loại bỏ.
Vốn phần tài sản kia thuộc về hắn, thoáng chốc chỉ còn lại một nửa, hắn mang tất cả lỗi lầm đổ lên đầu thê tử mình là Joyce. Ban đầu hắn vì kết hôn với nàng thậm chí bất chấp sự phản đối từ gia tộc. Thế mà giờ đây, hắn đối xử với nàng không khác gì một tên ác ma.
Chẳng những hàng ngày ra ngoài ăn chơi thác loạn, sau khi uống say về nhà là bắt đầu ngược đãi thê tử, đến nỗi còn định giở thói yêu râu xanh với cả con gái…
Quả nhiên là cầm thú, không, ngay cả cầm thú cũng không bằng. Hổ dữ không ăn thịt con, hắn lại muốn hạ thủ với con gái của mình, nếu không có mẹ là Joyce bất chấp ngăn cản, vừa vào cấp ba đã mang con gái gửi nhờ nhà người khác, e rằng tuổi thơ của Keira còn bi kịch hơn nhiều lắm.
Nhưng dù là như thế, tuổi thơ của Keira từ nhỏ tới lúc trưởng thành chưa có một giây phút nào thực sự vui vẻ, trong lòng nàng chỉ có thù hận sâu đậm với cha ruột của mình, nàng thầm thề với lòng phải hủy diệt người đàn ông đó!
K sau khi phụ thể vào nàng mới khám phá được câu chuyện đau thương này, cho nên quyết định giúp nàng một phen. Kỳ quái chính là K không có động thủ, ngược lại để Hướng Nhật tiện tay giúp một việc “nhỏ nhặt”.
Nếu trước đã đáp ứng K, Hướng Nhật cũng không có ý định lật lọng.
Tự mình làm bữa sáng, ăn xong hắn liền rời khỏi nhà.
Phương thức xử lý chuyện hôm qua của K khiến hắn không hài lòng lắm, phong cách của hắn lại không vòng vo như vậy, trực tiếp tìm đến tận cửa, dùng bạo lực giải quyết vấn đề sạch sẽ gọn gàng.
Dẫu sao thời gian ở nước Mỹ của hắn không lâu, tối đa chỉ có thể kéo dài tới ngày mốt, còn cả núi chuyện đợi hắn đi làm.
Những thành viên lâu năm của gia tộc Monica đều có tài sản thuộc về riêng mình, mặc dù Anthony ban đầu là thành viên trọng yếu, dần dần trở thành người bình thường, nhưng cũng sở hữu một căn biệt thự thuộc về riêng mình.
Hướng Nhật biết địa chỉ của biệt thự, nó nằm ở một khu khác với dãy biệt thự trong trang viện của gia tộc Monica, chỗ của Anthony nằm ở khu buôn bán náo nhiệt.
Bởi vì lão thích chơi bời, thích náo nhiệt, cũng thuận lợi tìm thú vui.
Hướng Nhật gọi một chiếc taxi, đi tới biệt thự của Anthony.
Có vẻ như thời gian còn sớm, biệt thự Anthony cửa đóng kín mít, xuyên thấu qua cánh cửa sắt cũng không thấy có ai đi lại bên trong.
Hướng Nhật thừa dịp không ai để ý, trực tiếp phi thân bay vào.
Đi qua sân cỏ và một cái hồ bơi, căn biệt thự hai tầng sơn màu trắng đã hiện ra trước mặt.
Hai cánh cửa được chạm trổ hoa văn tinh xảo đang đóng chặt, Hướng Nhật ngẫm nghĩ một lúc, quyết định bấm chuông.
Tựa hồ không có động tĩnh, hắn lại nhấn thêm vài cái.
Qua mười mấy giây sau mới truyền đến một trận tiếng chân dồn dập, hiển nhiên có người đang tới mở cửa.
Cửa mở ra, đập vào mắt là một người đàn bà trong bộ áo ngủ, toàn thân phủ một nước da màu đen, là một người da đen chính gốc. Trên tay còn cầm một chiếc điện thoại, dáng vẻ tựa hồ chuẩn bị định gọi đi đâu đó.
Thấy ngoài cửa là Hướng Nhật liền tỏ ra giật mình, điện thoại trong tay bất giác buông xuống, có thể là vì gương mặt non nớt của hắn không mang lại cảm giác nguy hiểm.
– Cậu là?
Người đàn bà da đen nghi ngờ, cảnh giác nhìn hắn, hiển nhiên là không nghĩ tới bên ngoài cửa chỉ là một thiếu niên, còn là người châu Á, hai điểm kỳ quái này tổ hợp lại một chỗ làm nàng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Hướng Nhật quan sát kỹ đối phương, hình như bởi vì nguyên nhân màu da nên không suy đoán chính xác được tuổi tác của nàng, tuy nhiên cũng không còn trẻ, ít nhất cũng phải ba mươi bốn mươi. Tướng mạo so với mỹ nữ da màu Keira có mấy phần tương đồng, đoán chừng đây chính là mẹ của nàng, Joyce.
Trên người tuy mặc một bộ đồ ngủ nhưng vẫn lộ ra cổ tay, trên mặt đều có vết trầy xước, bầm tím, thương thế có vẻ mới cách đây không lâu. Chỉ là do nước da đen nên nếu không quan sát kỹ sẽ rất khó nhận ra.
Chứng kiến những vết thương này Hướng Nhật lại càng khẳng định thân phận của đối phương, hỏi:
– Bà là phu nhân Joyce?
– Đúng vậy, xin hỏi cậu là ai?
Joyce trong lúc nói chuyện liếc nhìn ra phía sau lưng hắn, phát hiện cửa biệt thự vẫn khóa chặt, không biết đối phương là vào bằng cách nào.
– Cháu là bạn của tiểu thư Keira, Jack.
Hướng Nhật tự giới thiệu bản thân.
– Bạn của Keira?
Trên mặt Joyce tỏ ra nghi ngờ, nét cảnh giác trong mắt vẫn không giảm đi. Keira sao có thể có bạn là người Châu Á, hơn nữa còn nhỏ như vậy? Điện thoại trên tay lặng lẽ siết chặt lại.
– Thật xin lỗi, nàng không có ở đây, ta không giúp được cháu rồi…
– Không, cháu đã biết Keira đang ở trang viện nhà Monica, cho nên cô không cần lo lắng cháu là người xấu.
Hướng Nhật biết Joyce hoài nghi hắn, cũng biết một người xa lạ leo cổng nhà người ta mà không được sự đồng ý của chủ nhân là rất nguy hiểm. Nếu không phải nhìn bộ dáng hắn là một thiếu niên, phỏng chừng điện thoại đã sớm gọi người tới.
Hướng Nhật khẽ liếc qua màn hình điện thoại, trên màn hình là số 911. Chỉ cần bấm nút gọi liền có người nghe máy, hiển nhiên Joyce là một người rất cẩn thận.
– Cháu biết trang viện nhà Monica?
Trên mặt Joyce hơi dãn ra, điện thoại trong tay cũng buông lỏng một chút.
– Vâng ạ, thật ra cháu nghe được ước muốn của nàng, cho nên mới quyết định giúp nàng biến nguyện vọng thành sự thực.
Nghĩ đến thủ đoạn làm việc của K, trong lòng Hướng Nhật cũng trào lên một cỗ ý niệm điên cuồng, dù sao chỉ cần giải quyết được vấn đề, lúc sau không để lại hậu hoạn gì, điên cuồng một chút cũng không có gì không tốt.
– … Chờ một chút, cháu nói cầu nguyện… cái gì?!
Joyce bị những lời này của hắn khiến cho mơ hồ, nghe qua như chuyện viển vông, cái gì mà hoàn thành nguyện vọng, chả lẽ thằng nhóc này bị điên? Điện thoại trong tay siết chặt lần nữa.
– Cháu biết nói cái này rất khó mà tin tưởng, nhưng thưa Joyce phu nhân, cháu tới vì mục đích trợ giúp con gái của cô, trừng phạt tiên sinh Anthony… A, xin lỗi vì đã gọi hắn là “tiên sinh”, tóm lại cô chỉ cần biết, cháu là đại diện của thiên sứ từ trên trời giáng xuống, tới đây để trừng phạt tên ma quý này!
Nghe được ngày càng nhiều ngôn từ điên khùng, đây chính là đặc điểm của người bị bệnh điên, thần sắc Joyce đại biến, ngón tay đè xuống bấm nút gọi nhưng chợt phát hiện toàn thân không thể cử động, giống như có một lực lượng vô hình đóng băng cơ thể của nàng…