Hướng Nhật - Quyển 10
Chương 8
– Vậy không phải ta nên nói câu xin lỗi sao?
Hướng Nhật không nóng không lạnh nghiêng đầu nhìn sang, một tên đàn ông da trắng cao tầm một mét chín. Chiều cao như vậy gọi Hướng Nhật một tiếng “Người bạn nhỏ” quả thật dễ hiểu. Tuy nhiên từ “da vàng” ngay sau đó hơi khó nghe một chút, ít nhiều gì cũng có ý tứ kỳ thị chủng tộc.
Hơn nữa, tên này ra lệnh cho mình nghe rất không thoải mái. Hướng Nhật có thể khẳng định mới vừa rồi hắn không hề dẫm phải cái gì, nói đúng hơn là chỉ đụng nhẹ một cái. Mà cái “đụng” này hơn phân nửa là đối phương cố ý đụng vào mình.
Từ hành động khi đang nói chuyện với mình nhưng ánh mắt không ngừng quét lên quét xuống hai người La tỷ và Hoắc Vãn Tình đứng bên cạnh, Hướng Nhật rõ ràng nhận ra đối phương mê luyến sắc đẹp của hai nàng, cố ý làm trò mèo để lấy cớ tiếp cận. Thể loại người này từ xưa tới nay nơi nào cũng có.
– Hừ, ta nghĩ đây là việc ngươi phải làm, chẳng lẽ không đúng?
Tên đàn ông da trắng từ trên cao nhìn xuống Hướng Nhật, đồng thời gồng lên để lộ ra bắp thịt cường tráng của mình, mùi vị uy hiếp không cần nói cũng biết.
– Sao thế?
Đứng bên cạnh, Hoắc Vãn Tình thấy Hướng Nhật dường như gặp phải phiền toái liền quay đầu lại hỏi.
– Gã này nói anh dẫm vào chân gã, còn bắt anh xin lỗi.
Hướng Nhật cười khinh thường một tiếng, chẳng qua là một khối thịt ngu ngốc mà thôi, hắn đương nhiên sẽ không để trong lòng.
– Vậy anh có dẫm không?
Hoắc Vãn Tình nhàn nhạt liếc qua tên đàn ông da trắng.
– Gã không phải là người đẹp gì, em nghĩ anh sẽ làm chuyện này ư?
Hướng Nhật hỏi ngược lại.
– Thế nếu như đối phương là người đẹp thì anh sẽ cố ý dẫm chân đối phương, sau đó nhân cơ hội tiếp cận?
Da mặt Hoắc Vãn Tình thoáng chuyển thành màu đen, La tỷ ở bên cạnh cũng trở nên lạnh lùng.
Chứng kiến hai nàng lộ vẻ khinh bỉ trước một câu nói vô tình của mình, Hướng Nhật không khỏi thầm mắng mình mồm thối, tuy nhiên ngoài miệng lại đáp:
– Anh chỉ nói ví dụ thôi, căn bản không có khả năng dẫm vào gã.
Ánh mắt Hoắc Vãn Tình lạnh lùng lườm hắn, như thể muốn nói “đợi lát nữa xem em làm sao thu thập anh”, đoạn chuyển sang tên đàn ông da trắng:
– Vị tiên sinh này, ngài có phải hiểu lầm hay không, người bạn này của ta nói không có dẫm phải ngài.
– Nếu như là hai vị phu nhân ta dĩ nhiên nguyện ý tin tưởng đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp. Song người bạn nhỏ này mới vừa rồi quả thực dẫm phải ta, ta kêu hắn nói một câu xin lỗi cũng không hề quá đáng.
Tên đàn ông da trắng tỏ ra cực kỳ tao nhã lễ độ, tuy vậy Hướng Nhật dễ dàng thấy được khóe miệng của gã nhếch lên đắc ý.
– Này! Tôi nói Hoắc tiểu thư cô có phải bị đần độn hay không, với thứ người này có gì mà giải thích kia chứ, cô không nhìn ra mục đích của hắn là tiếp cận hai người các cô sao?
Đứng theo dõi một bên Hướng Nhật có chút khó chịu, nếu nơi này không phải đông người phỏng chừng hắn đã cho gã kia một đấm cuốn xéo đi rồi, đâu cần lảm nhảm nhiều như vậy.
– Hướng tiên sinh, đây là New York!
Hoắc Vãn Tình nhấn mạnh, nhắc nhở nơi đây là nước ngoài, không nên chọc phải phiền phức gì.
– Ý cô là muốn ta xin lỗi?
Thần sắc Hướng Nhật từ từ trầm xuống, mặc dù rõ ràng nàng cũng là muốn tốt cho hắn, nhưng hắn không phải loại người dễ bị ức hiếp.
Hoắc Vãn Tình cảm thấy vô cùng ủy khuất, nàng còn không phải vì Hướng Nhật mà giúp hắn tránh đi một chuyện phiền toái hay sao. Tội nghiệp thay cho tấm lòng tốt của nàng lại đặt lên người một tên lòng lang dạ thú, một tiểu sắc lang không biết tốt xấu, còn dùng ánh mắt lạnh lùng thế kia nhìn nàng.
Tên đàn ông da trắng dù nghe không hiểu hai người đang nói gì, song từ trên nét mặt có thể đoán ra một ít:
– Phu nhân, người bạn nhỏ này làm nàng tức giận phải không? Chỉ cần nàng nói một tiếng ta sẽ giúp nàng dạy dỗ hắn, để hắn hiểu được thân là một người đàn ông đi chọc một vị phu nhân xinh đẹp là tội ác nghiêm trọng bậc nào.
– Thằng ngu, cút xa tao ra một chút, ông đây không rảnh chơi trò trẻ con với mày.
Hướng Nhật quẳng cho tên da trắng ánh mắt lạnh lẽo. Hết trái một câu “người bạn nhỏ”, phải lại một câu “người bạn nhỏ”, hắn muốn nhịn cũng không được. Đánh người giữa ban ngày thì sao chứ, dám chọc giận lão tử, không cho mày một bài học thì xấu mặt lão tử mất rồi.
– Mày vừa nói gì?! Thằng oắt, xem ra tao phải dạy dỗ mày mới được.
Tên đàn ông da trắng mặt liền biến sắc, không ngờ được tên tí hon này lại dùng thái độ như thế nói chuyện với mình, bước lên một bước đưa tay đẩy vào người Hướng Nhật.
Hướng Nhật ung dung đứng im một chỗ, dù tên da trắng có dùng sức thế nào hắn cũng không hề nhúc nhích, thiếu chút nữa còn bị phản lực đẩy ngã.
Trong miệng lầm bầm chửi một câu, tên da trắng gia tăng lực lượng, song như cũ vẫn vô dụng, Hướng Nhật không hề nhúc nhích.
Nhất thời cả giận, tên da trắng gầm lên với Hướng Nhật đang đứng sừng sững, xuất ra sức mạnh từ thời bú tí mẹ dường như muốn chưởng hắn bay đi.
Căn bản không cần dùng bao nhiêu lực đạo, Hướng Nhật dễ dàng đứng bất động tại chỗ. Đối với hắn mà nói khí lực của tên da trắng so với đứa bé ba tuổi không có gì khác nhau, không tài nào rung chuyển hắn một phần.
Ngược lại Hoắc Vãn Tình hơi tỏ ra nóng nảy, nàng tựa hồ quên mất thân phận Dị năng giả của Hướng Nhật, định đi qua giúp một tay nhưng bị La tỷ cản lại kịp thời mới trở nên bình tĩnh.
Động tĩnh nơi bốn người bọn họ đang đứng nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, chuyện gì đang xảy ra?
Một nam nhân to lớn đẩy một thiếu niên chỉ tầm một thước bảy, dường như đẩy mà không nhúc nhích? Chả lẽ hai người bọn họ đang phối hợp đóng kịch?
Rất nhiều người bày tỏ sự ngạc nhiên không thôi, hứng thú xem đại lực sĩ kéo xe tải bị dẫn dụ qua bên này.
Mà đại lực sĩ kéo xe tải rốt cục phát hiện có cái gì đó không đúng, cảm giác mình bị xem nhẹ, dừng lại lấy hơi nhìn sang chuyện đang phát sinh bên Hướng Nhật.
– Người bạn nhỏ, sức của chú hơi yếu đấy.
Hướng Nhật cười cười nhìn tên đàn ông da trắng, ba chữ “Người bạn nhỏ” bị hắn đá trở về cho khổ chủ. Vô tình trở thành tiêu điểm bị mọi người vây xem, hắn cũng không cảm thấy lo lắng gì. Dù sao đây cũng không phải trong nước, khiến người nước ngoài khiếp sợ hắn rất thích chí.
Tên đàn ông da trắng mặt đỏ bừng bừng, muốn tiếp tục động thủ lại không dám. Đừng nhìn đối phương nhỏ con song sức lực rất lớn, nếu chân chính động thủ người chịu thiệt ắt hẳn là mình. Đã mất mặt rồi, hắn cũng không muốn mất thêm lần nữa.
Thấy đại lực sĩ đang dừng lại quan sát động tĩnh bên này, con ngươi tên da trắng xoay chuyển một cái, chợt xông về phía đại lực sĩ nói:
– Hắc hắc, đại lực sĩ tiên sinh, hắn nói ngươi không đẩy được hắn.
Vừa nói vừa chỉ chỉ Hướng Nhật.
Đại lực sĩ mới vừa nghỉ ngơi một hồi, cảm giác khí lực phần nào hồi phục, nghe tên da trắng nói như vậy đôi mắt ngay lập tức trợn trừng, hung tợn nhìn Hướng Nhật:
– Tiểu tử, mày nói tao không đẩy ngã được mày?
– Mày thích thì nhích tới đây.
Tuy biết rõ là cạm bẫy của tên da trắng nhưng Hướng Nhật nhà ta phải sợ ư? Đại lực sĩ tiên sinh, thật sự là đại lực sĩ sao? Trong mắt hắn đều là phù vân (mây trôi) cả!
Những lời này của Hướng Nhật vừa khít vào cái bẫy tên da trắng giăng ra, đại lực sĩ thật sự đã nổi giận. Không đẩy ngã được một tên oắt con cân nặng chỉ nhỉnh hơn một phần tư của mình, điều này đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục. Không thấy hắn ngay cả chiếc xe tải chất đầy hàng hóa như thế còn kéo được sao?
Bầu không khí xung quanh bỗng sôi nổi hẳn lên, mới ban nãy bọn họ đã chứng kiến một người đàn ông cao hơn mét chín không làm gì được người thanh niên nhỏ con này. Bây giờ đại lực sĩ ra tay, tiếp theo có vở kịch hay để xem rồi…