Hướng Nhật - Quyển 6

Chương 20



Phần 20

Màn đêm buông xuống, trong một phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở trung tâm thành phố New York.

Vài người mặc áo khoác trắng đang bận rộn tiến hành thí nghiệm, trong đó một lão nhân da trắng râu tóc bạc phơ cứ phút chốc lại nhìn chằm chằm lên màn hình lớn của máy vi tính.

– Có kết quả chưa?

Cánh cửa kim loại của phòng thí nghiệm mở ra, một đoàn người bước vào, đi đầu là trung niên mặc quân phục thượng tướng, phía sau còn có vài sĩ quan quân đội đi theo.

– Tôi hoài nghi đây là một loại vũ khí kiểu mới mà chúng ta chưa từng thấy qua.

Lão nhân da trắng quay đầu lại, sắc mặt nghiêm túc.

Mắt vị thượng tướng bừng sáng:

– Là vũ khí có thể cùng lúc đưa mấy chục người vào bệnh viện tâm thần?
– Đúng vậy, thưa tướng quân.

Lão nhân da trắng nói xong, lại hướng sự tập trung lên màn hình máy vi tính, trên màn hình là một loạt số liệu đang không ngừng được phân tích.

– Nhất định phải tìm ra người sử dụng loại vũ khí này.

Vị thượng tướng lẩm bẩm, rồi đột nhiên gọi một sĩ quan quân đội ở phía sau:

– Worster!
– Có, thưa tướng quân.

Một thanh niên cấp bậc thượng tá chừng hơn 30 tuổi tiến lên trước kính cẩn nói.

Thượng tướng rất vừa lòng với biểu hiện của thượng tá, nghiêm nghị hỏi:

– Kết quả điều tra thế nào?
– Mục tiêu không có gì khác thường, tuy nhiên chúng tôi vẫn đang tiếp tục theo dõi, thưa tướng quân.

Vị thượng tá đáp rất tỉ mỉ.

– Làm tốt lắm, thượng tá.

Thượng tướng gật đầu nói.

– Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại phải tìm ra người sử dụng loại vũ khí này, nhất định không thể để nó lọt vào trong tay người phương đông, rõ chưa, thượng tá Worster?
– Yes, sir!

Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 6 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/huong-nhat-quyen-6/

Dùng bữa tối tại phòng của nữ hoàng trong khách sạn, là Hướng Nhật mời khách, chủ yếu là muốn bày tỏ phần nào thành ý xin lỗi của mình đến nữ hoàng.

Nữ hoàng dường như cũng đọc được suy nghĩ của Hướng Nhật, từ đầu đến cuối bữa cơm thủy chung vẫn giữ nụ cười khoan thai trên mặt.

Chờ đến khi nhân viên phục vụ dọn xong bàn ăn, nhìn nữ hoàng đang dùng khăn ăn lau thật kỹ khóe môi vốn không dính bất cứ thứ gì, Hướng Nhật bèn nói ra kế hoạch mà mình đã dự định:

– Teru tiểu thư, có chuyện này tôi muốn nhờ cô.
– Hướng tiên sinh cứ nói.

Nữ hoàng mỉm cười.

Hướng Nhật nói:

– Là thế này, tối nay tôi có thể mượn phòng ngủ của cô một lát được không?

Hướng Nhật đã quan sát rất kỹ, phòng ngủ của nữ hoàng ở hướng nam, vừa hay lại nằm cùng hướng với công ty Phleps mà sáng nay hắn đi thăm dò, từ cửa sổ phòng ngủ của nữ hoàng nhảy xuống là tiện nhất.

Mặt nữ hoàng hơi ửng đỏ, cũng không biết đấy là “hội chứng” do vừa rồi uống vang đỏ hay là vì mấy lời có phần ám muội của Hướng Nhật khiến nàng liên tưởng đến cái khác.

– Hướng tiên sinh, nếu anh không ngại, ta có thể giúp anh đặt một phòng.

Hướng Nhật biết nàng hiểu lầm ý mình, đang định giải thích, cô nàng da đen đứng đầu nhóm bảo tiêu nãy giờ vẫn theo bên người nữ hoàng lại trợn mắt với hắn:

– Ngươi dám vô lễ với tiểu thư, cút ra ngoài cho ta!

Nói xong, còn muốn rút súng ra.

– Susan!

Nữ hoàng lập tức quát vị nữ bảo tiêu trung thành và tận tụy của mình, nàng cũng cảm thấy mình hơi quá nhạy cảm.

– Các cô hiểu lầm rồi, thật ra tôi cũng không có cái ý kia.

Hướng Nhật cười khổ, vừa nói tới đây, đột nhiên lại phát hiện lời giải thích của mình chỉ làm cho bầu không khí càng thêm xấu hổ, vội vàng đổi đề tài:

– Teru tiểu thư, cô có muốn biết vì sao tôi từ máy bay ở trên cao như vậy nhảy xuống mà vẫn bình yên vô sự không?
– Hướng tiên sinh chịu nói cho ta biết sao?

Nữ hoàng mắt sáng lên, vẻ mặt có chút hoan hỉ. Nàng còn nhớ lần đầu hỏi thì nam nhân từ chối trả lời, giờ lại chủ động nói cho mình biết, đương nhiên là cảm thấy hoan hỉ rồi.

– Đúng vậy, Teru tiểu thư, nhưng phải mượn phòng ngủ của cô để làm thí nghiệm.

Nghe nam nhân nói vẫn muốn mượn phòng ngủ của mình, trên mặt nữ hoàng có hơi do dự.

Mà cô nàng bảo tiêu da đen bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, dường như chỉ cần hắn lộ ra điểm gì đó bất thường thì sẽ rút súng ra bắn chết hắn.

– Nếu không được thì thôi vậy.

Thấy nữ hoàng giống như có gì đó khó nói, Hướng Nhật cũng không tiếp tục miễn cưỡng nàng, cùng lắm lát nữa khi nhảy từ cửa sổ xuống bay vòng quanh thêm một vòng là được.

– Không, Hướng tiên sinh đừng hiểu lầm, xin mời theo ta.

Nữ hoàng khẽ cắn môi, từ ghế sofa đứng lên, sau đó đi về hướng phòng ngủ của mình.

Hướng Nhật vội vàng đi theo, nữ hoàng bằng lòng hợp tác, vậy tất nhiên là không thể tốt hơn, như vậy có thể hạ thấp nguy cơ bị người ta phát hiện.

Mà cô nàng bảo tiêu da đen lại căm hận dõi theo bóng lưng Hướng Nhật, tay đã đặt lên chuôi súng bên hông.

Đi theo nữ hoàng vào phòng ngủ của nàng, buồng ngủ của phòng tổng thống đương nhiên sẽ không kém, ở giữa đặt một chiếc giường ngủ sang trọng đủ cho tám mười người cùng ngủ. Hướng Nhật có chút cảm khái, rồi lại vô tình liếc thấy vài thứ trên giường, đó là mấy chiếc quần lót bán trong suốt, trong đó thậm chí còn có một chiếc quần lót chữ “T”. Hướng Nhật trong lòng không khỏi rúng động, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao vừa rồi nữ hoàng lại ngại ngùng như vậy, có lẽ chính những chiếc quần lót này mới là nguyên nhân khiến nàng do dự. Chỉ là câu nói kia của mình làm cho nàng không còn có cách nào khác, cho nên mới đáp ứng mình. Hướng Nhật áy náy không thôi, nữ hoàng thật đúng là một người bạn tốt đến không còn gì để nói, chỉ vì không muốn làm cho hắn thất vọng mà ngay cả bí mật riêng tư của mình cũng không bận tâm.

Để khỏi xấu hổ, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không dại dột hướng ánh mắt lên giường, mà đi tới phía trước cửa sổ, đánh trống lảng:

– Teru tiểu thư, hy vọng lát nữa hành động của tôi sẽ không làm các cô quá ngạc nhiên.

Nữ hoàng phát hiện Hướng Nhật không hề chú ý đến những vật phẩm riêng tư của nàng trên giường, thở dài nhẹ nhõm, sau đó nói đùa:

– Đương nhiên, Hướng tiên sinh đã từng làm cho chúng ta rất ngạc nhiên, cho dù lại thực hiện hành động quái dị gì thì chúng ta cũng có thể cho đấy là bình thường.

Nữ hoàng nói như vậy khiến Hướng Nhật nhớ lại hành động kinh người lúc trước của mình, khi ấy ở trước mặt các nàng hắn đã đấm ba quyền làm bể cả một bức tường. Thế là hắn cười ha hả:

– Teru tiểu thư, mời xem động tác của tôi.

Nói xong, Hướng Nhật mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy lên thành cửa.

– Hướng tiên sinh, anh làm gì vậy?

Nữ hoàng biến sắc, chỗ này cao đến mấy chục tầng, té xuống nhất định sẽ mất mạng.

Ngay cả cô nàng bảo tiêu da đen đứng một bên cũng kinh hãi nhìn Hướng Nhật, vẻ cảnh giác ban đầu sớm đã biến mất tiêu, ngược lại còn trông giống như muốn xông lên cứu người.

Hướng Nhật cười ha ha:

– Teru tiểu thư không cần lo lắng, cô quên rồi sao? Tôi nhảy từ độ cao mấy ngàn mét xuống còn không chết, huống chi chỗ này chỉ cao hơn trăm mét!

Nữ hoàng lúc này mới hiểu ra tại sao Hướng Nhật muốn mượn phòng ngủ của mình, hóa ra là định tự mình làm mẫu cho mình xem, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng:

– Hướng tiên sinh, ta tin lời của anh rồi, anh không cần phải chứng minh như vậy đâu.
– Không, Teru tiểu thư, cô không biết đâu, tôi mượn phòng ngủ của cô cũng không phải chỉ vì muốn chứng minh cho cô xem, mà tôi còn có một chuyện đặc biệt muốn làm, từ chỗ của cô nhảy xuống là tiện nhất.

Hướng Nhật cương quyết nói.

– Chuyện đặc biệt gì?

Nữ hoàng có hơi ngây người, nàng thật không hiểu, rốt cuộc là chuyện đặc biệt gì mà phải dùng “Nhảy lầu” để giải quyết.

– Được rồi, giờ tôi xuống đã, nếu có thể, tôi sẽ lên đây nhanh thôi, cảm phiền Teru tiểu thư đừng đóng cửa sổ, bằng không tôi vào không được mất.

Nói xong, Hướng Nhật tung mình xuống.

Nữ hoàng la hoảng một tiếng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang rơi thẳng xuống, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Đến khi phát hiện bóng người kia không rơi thẳng xuống, mà dừng lại ở tầng nào đó, lúc này nàng mới yên lòng. Nhưng trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, vị Hướng tiên sinh này lần nào cũng làm cho người ta bất ngờ, lần trước đấm ba quyền bể cả một bức tường đã làm cho người ta có cảm giác hắn không phải người, không ngờ lần này lại có thể bay.

Cô nàng bảo tiêu da đen cũng đến bên cửa sổ, khi thấy bóng người kia có thể dừng lại giữa không trung, trong đầu lập tức hiện lên một câu hỏi: Hắn còn là người sao?

Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 6 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/huong-nhat-quyen-6/

Hướng Nhật lại một lần nữa hưởng thụ cảm giác bay lượn trên không trung, chỉ là không được kích thích như lúc từ máy bay ở độ cao mấy nghìn mét nhảy xuống, nhưng cũng có một loại cảm thụ khác.

Trong lòng thầm đếm số tầng, khi đến tầng 39, Hướng Nhật đột ngột dừng lại, sau đó áp người bên mép một cánh cửa sổ, mặc dù chỗ ấy chỉ rộng có nửa bàn tay, nhưng đối với hắn thì đã là điểm dừng chân tốt nhất rồi.

Lúc này chưa hề muộn, cũng vừa mới lên đèn, rất nhiều người thậm chí còn chưa dùng bữa tối. Nhưng trong lòng Hướng Nhật đã sớm lên kế hoạch, hắn xuống lần này cũng không phải định động thủ luôn, chỉ là muốn dò đường một chút, tạo thuận lợi cho việc hắn ra tay đêm nay. Bằng không hắn cũng sẽ không nói với nữ hoàng là có thể nhanh chóng trở lại.

Song kế hoạch thì luôn có thể thay đổi, vốn tưởng rằng bên trong công ty Phleps phải còn sáng đèn, nhưng trên thực tế lại tối thui, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, hoàn toàn không giống cảnh tượng một công ty đang làm việc.

Hướng Nhật trong lòng nẩy ra một ý, nếu không có ai, vậy mình nhân cơ hội này tiến vào xem thế nào, dù sao cũng đã xuống đây rồi. Hơn nữa, những công ty khác đèn điện sáng trưng, duy chỉ có công ty Phleps này tối thui, quả là lúc thích hợp cho hắn ra tay.

Nhưng tất cả các cửa sổ của công ty Phleps đều khóa kín, xem ra phải động tay động chân một chút mới có thể tiến vào.

Đeo đôi găng mỏng đã chuẩn bị sẵn vào hai bàn tay, Hướng Nhật khe khẽ đè tay lên cửa sổ thủy tinh trước người. Chỉ nghe tiếng “Răng rắc” vang lên, âm thanh nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy được, trong nháy mắt, chiếc cửa sổ thủy tinh chắc chắn cứ như được làm từ bùn vậy, để tay Hướng Nhật dễ dàng xuyên qua.

Hướng Nhật cố gắng làm mọi động tác thật chậm, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cánh cửa sổ thủy tinh đã vỡ một lỗ lớn, chậm rãi đặt xuống sàn nhà bên trong cửa sổ, đồng thời nhào cả người vào như một con báo.

Nương theo ánh sáng bên ngoài, hơn nữa mắt của Hướng Nhật vốn đã dần quen với bóng tối, hắn chỉ cần liếc qua là thấy rõ hoàn cảnh trong phòng. Nơi này rõ ràng là một căn phòng họp, từ việc giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn thật dài cùng mấy chục chiếc ghế xếp quanh bàn là có thể kết luận như vậy.

Hướng Nhật thầm kêu xui xẻo, một căn phòng họp thì có thứ gì mình cần cơ chứ, đang muốn quay người rời đi, định sang phòng khác xem thế nào.

Nhưng đột nhiên hắn lại chú ý tới một vật gì đó nhô lên giữa bàn trông rất cổ quái. Khe khẽ bước tới, Hướng Nhật cẩn thận quan sát vật nhô ra kia, nó cũng không phải một phần của chiếc bàn tròn, nếu như không phải vừa rồi hắn tiện mắt nhìn thấy, e rằng sẽ không phát hiện trên bàn còn có vật này. Trông rất giống một cái nút nhân tạo, chẳng lẽ nơi này có cơ quan gì hay sao?

Hướng Nhật không nén nổi lòng hiếu kỳ, hơn nữa kẻ tài cao gan cũng lớn, cho dù có vấn đề gì, hắn cũng có thể từ cửa sổ nhảy ra ngoài ngay tức khắc. Thế là, không chần chờ chút nào, Hướng Nhật vươn ngón tay đặt lên vật nhô ra kia.

Chỉ nghe một loạt âm thanh khe khẽ như là tiếng máy móc chuyển động vang lên, sau đó vách tường bên trái vị trí chủ tọa bỗng từ từ tách ra. Một căn phòng họp nhỏ hơn căn phòng họp này hiện ra, bài trí cũng gần giống phòng họp lớn, tuy nhiên chỉ có một ít ghế xếp quanh chiếc bàn tròn, chừng bảy cái, hiển nhiên trong này là phòng họp của các nhân vật cao cấp của thế lực phía sau màn kia, thậm chí có thể là nhân vật trực tiếp đưa ra quyết sách.

Phát hiện bí mật này, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không khách khí, thuấn di vào trong phòng họp nhỏ. Nhưng khác với phòng họp lớn, phòng họp nhỏ không đơn giản chỉ bày bàn tròn cùng vài chiếc ghế, bên cạnh còn có một chiếc tủ to bằng nửa người! Không! Phải nói là một chiếc rương mới chính xác.

Thấy chiếc rương được đặt tênh hênh ở chỗ ấy, Hướng Nhật cũng không có hứng đi kiểm tra xem bên trong có gì, nhưng đảo mắt một cái hắn lại nghĩ, phòng họp nhỏ này vốn là một nơi bí mật, vật đặt bên trong sao có thể đơn giản được? Nghĩ như vậy, Hướng Nhật lại có hứng thú, bước tới trước mặt chiếc rương, đưa tay mở cửa rương.

Song một dòng điện cực mạnh đột nhiên từ tay cầm của chiếc rương truyền ra, Hướng Nhật bị điện giật, toàn thân tê rần, cả người tê liệt đến nỗi suýt ngã xuống đất, hắn vội vàng thu tay về.

Nhìn chiếc găng mỏng biến thành một đống đen thui dính lên tay, Hướng Nhật trong lòng thầm chửi một câu, dòng điện này chắc phải cao đến kinh người, đừng nói là người thường bị điện giật sẽ cháy thành than trong nháy mắt, chỉ sợ có là dị năng giả cũng không thể may mắn thoát được. Nếu không phải vừa mới trong nháy mắt mình phát động lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể bao quanh bàn tay, e rằng nó đã có kết cục như chiếc găng tay.

Hướng Nhật đã từng giao thủ với một kẻ phóng lôi điện, lúc ấy là ở ngay trong nhà Sở Sở, một dị năng giả gọi là “Cá Mập Trắng”. Hắn sau đó cũng nghe Liễu Y Y nói qua, điên áp trên người tên kia ít nhất cũng 10 vạn vôn, nhưng so với chiếc rương cổ quái này thì hình như còn kém hơn rất nhiều.

Có sự ngăn trở này, Hướng Nhật càng tin rằng trong chiếc rương này có gì đó hay ho, mặc dù điện áp trên nó rất cao, hắn mà không phòng bị thì có thể bị điện giật cháy thành than ngay, nhưng chỉ cần hắn dùng lực lượng trong cơ thể bao bọc lấy bàn tay, sau đó mới mở rương, vậy sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa, vân tay cũng sẽ không lưu lại, về điểm ấy, hắn đã quá thành thạo.

Nhưng Hướng Nhật không thể ngờ rằng, khi tay hắn vừa chạm vào tay cầm của chiếc rương, toàn bộ đèn trong cao ốc Empire State tối sầm lại, cũng không tắt hẳn, chỉ là ánh sáng phát ra mờ hơn hẳn so với bình thường. Mà khi Hướng Nhật thu tay về, đèn trong cao ốc Empire State lại sáng lại bình thường. May là chỉ vụt qua chưa đến hai giây, cho nên cũng không gây nhiều rối loạn.

Nhưng thế cũng đủ khiến cho vài người chú ý, tỷ như một nhóm người đang dùng cơm trong một nhà hàng ở tầng nào đó của cao ốc Empire State, trong nhóm người này còn có hai gã mang gương mặt phương đông, nếu Hướng Nhật ở nơi này, nhất định sẽ nhận ra đấy là hai người quen, Thiên Hồ và Ba Lang.

Chương trước Chương tiếp
Loading...