Hướng Nhật - Quyển 6
Chương 31
Chạy tới nơi có tiếng sư tử rống, cảnh tượng trước mắt khiến Hướng Nhật phải thất kinh, đồng thời càng cảm thấy bừng bừng phẫn nộ.
Hai con sư tử đực đang dùng bữa, bữa ăn ấy cũng không phải loài động vật đặc biệt nào trên thảo nguyên, mà có hai tay hai chân, còn có một cái đầu, chắc chắn là một con người. Tuy nhiên, lúc này đã không thể gọi là người được nữa, bởi vì “người” này từ đầu đến chân hầu như chỉ còn lại bộ xương. Máu và những mẩu thịt vụn vương vãi trên bộ xương, trông vừa buồn nôn lại vừa cực kỳ khủng bố.
Bên cạnh hai con sư tử đực còn có 7, 8 con sư tử cái, chúng không dùng bữa cùng hai con đực, mà đứng rải rác chung quanh, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về cùng một hướng.
Đối diện với chúng là một đám người. Có già có trẻ, có nam có nữ, trên tay mang theo các dụng cụ chụp ảnh, còn cầm theo cả bàn vẽ tranh, xem ra là đến chụp hình hay vẽ phong cảnh gì đó, chỉ là không ngờ lại bị đàn sư tử tấn công.
Lúc này người nào cũng mang vẻ mặt kinh hoàng thất sắc, mặc dù trong tay có dụng cụ chụp ảnh, nhưng không ai dám chụp lại cái cảnh sư tử ăn thịt người hiếm thấy này. Trước hết, trong tình huống ốc còn không mang nổi mình ốc thế này, bọn họ làm gì có tâm tư nghĩ đến điều này, huống chi người không may mắn vừa bị chết dưới miệng sư tử là đồng bạn của bọn họ. Đám nữ nhân nhát gan đã sớm quay đầu không dám nhìn, co người trốn sau lưng mấy nam nhân.
Tuy nhiên, cho dù là nam nhân có lá gan lớn hơn, khi thấy cảnh đồng bạn mình trở thành bữa ăn thì cũng không đành lòng nhìn, chỉ hướng ánh mắt cảnh giác lên người những con sư tử đang giương giương mắt hổ ở chung quanh.
Trong đám người, đứng đầu là một thanh niên 18, 19 tuổi có mái tóc quăn, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào con sư tử cái gần nhất, trên tay lăm lăm một khẩu súng lục nhắm vào nó, chắc hẳn tiếng súng vừa mới vang lên phát ra từ trong tay hắn.
Nhưng nhìn đàn sư tử cũng không có con nào có dấu hiệu chảy máu bị thương, có thể tưởng tượng kỹ thuật bắn súng trong lúc khẩn trương của hắn tệ đến mức nào.
Phía bên phải, ở một nơi cách đám người 7, 8 mét có đậu một chiếc ô tô việt dã. Hướng Nhật nhìn là biết, chắc bọn họ vừa xuống xe là bị đàn sư tử tấn công, thế nhưng trong tình huống hỗn loạn căn bản không kịp lên xe, đến khi muốn chạy trốn thì lại phát hiện đã rơi vào trong vòng vây của đàn sư tử. Tình hình thực tế chắc là vậy.
Hướng Nhật nổi giận, hắn không thể chấp nhận được việc con người lại bị một con súc sinh ăn thịt, lúc này chưa nói tới chuyện xen vào việc của người khác hay gì gì đó, thân là đồng loại, ở trong tiềm thức vốn đã cho rằng phải cùng mấy người này chống lại đám sư tử.
Có thể là bị tiếng súng dọa, cho nên lúc này đàn sư tử lúc này cũng không lỗ mãng lao tới, mà vây xung quanh đám người, chờ tìm được sơ hở mới công.
Cũng căn cứ vào điểm này, Hướng Nhật không vội dùng thuấn di để trực tiếp di chuyển đến chỗ đám người kia, hắn định chơi mèo vờn chuột đã. Còn về sự an toàn của hơn 10 người nam nữ già trẻ kia, có hắn ở đây, tuyệt đối sẽ không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
Giống như là đi tản bộ, hắn bước từng bước đến gần vòng vây của đàn sư tử, ngay lập tức, tiếng bước chân thu hút sự chú ý của cả đàn sư tử lẫn đám người kia.
Trong đám người lập tức có mấy tiếng hô to, là tiếng Anh, có người bảo hắn chạy đi, có người kêu cứu mạng. Người bảo hắn chạy đi có lẽ cho rằng hắn không nhìn thấy có sư tử ở đây, theo tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo liền nhắc hắn rời khỏi hiện trường, mà người kêu cứu mạng hiển nhiên là vì thấy có người đến, cho rằng có hy vọng được cứu.
Đàn sư tử thì đơn giản hơn nhiều, đầu tiên là hai con sư tử đực đứng lên, hiển nhiên là chúng có hứng thú với Hướng Nhật hơn là bộ xương chỉ còn vương lại chút máu kia. Trong 8 con sư tử cái, cũng chia ra hai con im hơi lặng tiếng chui vào trong những bụi cỏ cao đến thắt lưng.
Đối với động vật ăn thịt, khi có ý định muốn tập kích con mồi, những bụi cỏ này chắc chắn có thể xem như tấm bình phong của thiên nhiên. Chắc hẳn vừa rồi khi đám người kia vào nhầm vòng săn bắt của đàn sư tử, chúng cũng có “công lao không nhỏ”.
Hướng Nhật lại làm như không nhìn thấy những cử động của đàn sư tử, vẫn khoan thai bước tới, khi đến khoảng cách mà hắn chỉ cần lớn tiếng một chút là có thể nói chuyện cùng đám người kia, Hướng Nhật mới ngừng lại, thong dong hỏi:
– Hello, có cần giúp gì không?
– Mau tới đây!
Trong đám người, một người đàn ông đeo kính ước chừng 60 tuổi, hình như là giáo sư đại học, vội hô to, đồng thời không ngừng vẫy vẫy tay với Hướng Nhật. Hiển nhiên, ông ta cho rằng nhiều người ở cùng một chỗ thì mới có cảm giác an toàn, đứng một mình chỉ tổ nhanh chết. Hơn 10 người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh lão giáo sư cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, liên tục gọi Hướng Nhật, kêu hắn qua đấy tụ họp với bọn họ, cho dù chẳng ai rõ tại sao người thanh niên có gương mặt phương Đông này lại xuất hiện ở đây.
– Không cần lo lắng, nơi này không có gì nguy hiểm cả.
Hướng Nhật từ chối ý tốt của bọn họ, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Điều này làm cho lão giáo sư rất tức giận, thiếu chút nữa là lao ra khỏi đám người để tới kéo Hướng Nhật qua đấy, nhưng rồi bị đám nam nữ trẻ tuổi bên cạnh giữ chặt lại. Dù sao hai người cách nhau cũng đến 6, 7 mét, chẳng ai dám cam đoan trong lúc ấy đàn sư tử có thể vì sự kích động của lão giáo sư mà phát động tấn công hay không. Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng rất tức giận người thanh niên có gương mặt phương đông kia. Đến lúc này rồi mà còn bảo không có gì nguy hiểm, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy những con sư tử chung quanh hay sao? Hay là hắn nhìn thấy, nhưng chỉ nghỉ đấy là những con mèo nhỏ nuôi trong nhà?
– Cẩn thận!
Một cô gái đột nhiên chỉ vào sau lưng Hướng Nhật, hốt hoảng hét lên.
Thì ra hai con sư tử cái ẩn mình trong bụi cỏ rốt cuộc cũng đã vòng ra sau lưng Hướng Nhật, sau đó chúng tập kích ngay, cùng nhào tới sau lưng Hướng Nhật. Một con định cắn vào cổ, con khác thì định cắn vài đùi.
Trong đám người, có người đã nhắm mắt lại, dường như không đành lòng chứng kiến cảnh người thanh niên có gương mặt phương đông này bị sư tử xé xác.
“Bùm”, tiếng súng lần thứ hai vang lên, là thanh niên tóc quăn cầm khẩu súng lục nổ súng, có lẽ là hắn quá khẩn trương nên lỡ bắn một phát, hoặc là hắn muốn cứu Hướng Nhật thoát khỏi miệng sư tử. Đáng tiếc trình bắn quá kém, không, phải nói là rất “Chính xác”, bởi vì hắn bắn trúng người Hướng Nhật.
Cảm thấy phần eo hơi tê tê, Hướng Nhật biết mình đã bị trúng đạn. Trong lòng thầm chửi, đcm tiểu tử này bắn súng kiểu gì thế, không bắn sư tử, lại đi bắn mình? Khoảng cách gần như vậy mà cũng không ngắm chuẩn được sao? Quả thực “gà” hết chỗ nói. Với kỹ thuật bắn súng của hắn, chắc chắn rất dễ làm bị thương đồng bạn. Nếu không phải bản thân mình đao thương bất nhập, e rằng lần này không phải bị sư tử cắn chết, mà chết dưới súng của đồng loại.
Không có thời gian chửi ầm lên, bởi vì hắn còn phải đối phó với hai con sư tử cái, Hướng Nhật nghiêng người tránh con sư tử cái đang định cắn vào yết hầu mình cắn, tiện thể tung một cước đá con sư tử cái đang định cắn vào đùi mình. Mặc dù răng nanh của sư tử không thể gây thương tổn gì cho hắn, nhưng bên ngoài Hướng Nhật chỉ mặc quần áo dệt bằng vải thông thường, nếu bị cắn rách thì hắn thành cởi truồng phải trốn vội mất.
Một tiếng rống thảm thiết vang lên, con sư tử cái trúng đòn bay ngược về sau, rơi xuống bụi rẩm, còn lăn thêm mấy vòng liền, đè qua một loạt cỏ dại và bụi cây, cuối cùng không bò dậy được nữa. Con sư tử cái còn lại vừa mới đáp xuống đất, căn bản không kịp nhận ra tình huống của đồng bọn, nó xoay người nhào tới tiếp. Hướng Nhật vẫn dùng cách cũ, lại tung ra một cước. Con sư tử cái lại rống một tiếng thảm thiết, tiếp bước con trước.
Khác với lúc đối phó con sủng vật của mình là hổ châu Mỹ, giờ Hướng Nhật dùng nhiều sức hơn chút, mặc dù sẽ không làm con sư tử bị đá trúng chết ngay, nhưng cũng trọng thương không bò dậy nổi, chỉ có thể nằm chờ chết.
Người bên ngoài đã sớm ngây người trước những động tác của Hướng Nhật, ngay cả mấy cô gái vừa rồi còn nhắm mắt lại vì không đành lòng thấy hắn bị xé xác thành từng mảnh giờ cũng nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.
Tiểu tử này có còn là người không? Đấy là hai con sư tử chứ đùa à. Mặc dù sư tử cái, bất kể là về hình thể hay sức mạnh, đều không bì được với sư tử đực, nhưng cũng không phải con mèo nhỏ nuôi trong nhà, không phải ai cũng có thể dùng hai chân đá chúng ngã xuống đất không dậy nổi như thế, hơn nữa, người bình thường còn chưa chắc có thể đá trúng.
Huống chi người thanh niên có gương mặt phương đông vừa hạ gục hai con sư tử cái cũng không phải loại nam tử cường tráng thân cao hai thước cơ bắp đầy người như Arnold Schwarzenegger, cũng lắm cũng chỉ cao hơn 1m7 một tí, thân hình gầy gò ốm yếu, so với phần lớn mọi người ở đây thì có vẻ thấp bé hơn, ngay cả một, hai cô gái trong số này cũng cao hơn hắn một chút.
Đối với biểu hiện thần kỳ của Hướng Nhật, ngay cả lão giáo sư vốn khẩn trương là thế nhưng trong nháy mắt cũng phải nghệch mặt ra, dường như là nghĩ mãi không ra tại sao trong cơ thể gầy gò kia lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy, điều này căn bản khoa học không giải thích được.
Đàn sư tử xung quanh thấy hai đồng bọn đi tập kích con mồi loáng cái đã bị hạ gục, chùng đều cảnh giác hẳn lên, ý thức được con mồi này có lẽ không có dễ đối phó như những con mồi lúc trước, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ giận dữ.
Hai con sư tử đực bước từng bước mạnh mẽ vững vàng, chậm rãi đến gần Hướng Nhật. Hiển nhiên, nhìn thấy “Lão bà ” của mình bị người ta đánh, chúng định đích thân ra mặt “dạy bảo” con mồi dám cả gan mạo phạm đến tôn nghiêm của chúng nó.
Hướng Nhật không để ý đến cử động của chúng, mà hướng ánh mắt khó chịu về phía thanh niên tóc quăn đang cầm khẩu súng lục. Đối với kỹ thuật bắn súng “Thần kỳ” của hắn, Hướng Nhật thật sự rất cảm khái, cười nửa miệng, hỏi:
– Ngươi tên là gì?
Bị Hướng Nhật hỏi bất ngờ, hơn nữa đối phương vừa có biểu hiện thần kỳ, thanh niên tóc quăn vội đáp lại một cách vô thức:
– Tôi, ta gọi là Mickey, anh…
– Bastard!
Hướng Nhật không đợi hắn nói xong đã mở miệng mắng:
– Ngươi bắn súng kiểu gì thế, thiếu chút nữa giết chết ta rồi có biết hay không! Đã không biết dùng súng thì đừng bắt chước người ta, ngươi tưởng dùng súng hay lắm sao? Đcm, nếu đổi lại là người khác không phải lão tử thì đã sớm bị ngươi bắn chết!
Càng nói càng giận, Hướng Nhật chỉ muốn xông thẳng tới đánh vào cái đầu heo của hắn. Nhưng nghĩ lại, đối phương cũng có ý tốt muốn cứu mình, cho nên mới nén cơn kích động.
Thanh niên tóc quăn bị mắng đến á khẩu không trả lời được, hắn cũng tưởng rằng vừa rồi mình bắn trượt, bởi vì cả sư tử lẫn người đều không bị thương, viên đạn kia chắc đã rơi vào trong bụi cỏ. Người bên ngoài cũng có cùng quan điểm với hắn, dù sao tốc độ viên đạn cũng quá nhanh, bọn họ căn bản không nhìn ra được là nó bắn trúng người Hướng Nhật. Đương nhiên, nếu bọn họ tinh mắt thì có thể phát hiện một lỗ nhỏ to bằng hạt đậu phộng nằm ở eo Hướng Nhật. Sau đó, chỉ cần sức tưởng tượng đủ phong phú, đại khái sẽ càng thêm kinh ngạc, không rõ tên biến thái Hướng Nhật này rốt cuộc là robot làm bằng kim loại hay người ngoài hành tinh nữa.
Mắng được mấy câu, Hướng Nhật trong lòng có phần thư thái hơn, lại thấy tiểu tử tóc quăn kia rất có thái độ thừa nhận sai lầm, bèn không truy cứu tiếp nữa. Cũng mặc kệ ánh mắt của những người khác đang nhìn mình như nhìn quái vật, Hướng Nhật hướng sự chú ý lên người hai con hùng sư đang còn cách hắn khoảng 5 mét. Với khoảng cách này, chỉ cần chúng nhảy một phát là có thể lao tới chỗ mình.
Hai con sư tử đực đồng thời ngừng lại, hướng về phía Hướng Nhật gầm thét một hồi.
Khiêu khích sao? Hướng Nhật cười khinh khỉnh, giơ một ngón trỏ ra ngoắc ngoắc tay với hai con sư tử đực.
Hai con sư tử đực đương nhiên sẽ không hiểu động tác tay của hắn cũng có hàm ý khiêu khích, nhưng phát hiện đây là sơ hở, gầm một tiếng, nhào tới. Một con sư tử đực nhắm vào cổ, con kia nhắm vào phần eo Hướng Nhật, chúng phối hợp cực kỳ ăn ý.
Người bên ngoài lại hét thất thanh, tuy nhiên vì vừa rồi đã chứng kiến biểu hiện phi nhân loại của Hướng Nhật, không ai dám coi hắn là người mù hay kẻ điên nữa. Nhưng vẫn có chút lo lắng, dù sao lúc này cũng là hai con sư tử đực, không phải hai con sư tử cái có hình thể nhỏ hơn kia.
Có điều, đối với Hướng Nhật mà nói, sư tử đực không khác gì sư tử cái, mấu chốt là ở sự khống chế lực.
Hướng Nhật cũng không định nương tay cho hai con sư tử đực vừa mới ăn thịt đồng loại của mình. Đầu tiên hắn nện một quyền lên đầu con sư tử đực đang nhắm vào cổ mình, lập tức “rắc” một tiếng, nó chẳng kịp rống lên tiếng nào, vỡ sọ chết luôn. Con kia thì may mắn hơn nhiều, không bị Hướng Nhật đấm vỡ sọ hay bị đá cho chảy máu nội tạng, mà bị Hướng Nhật nắm lấy hai chân trước, rồi hắn lại chơi trò quay chong chóng. Nhưng con sư tử đực này hiển nhiên không được đãi ngộ như hổ Châu Mỹ, sau khi xoay vài vòng, Hướng Nhật dùng sức ném thẳng nó lên không trung. Rơi từ độ cao hơn mười mét xuống, đừng nói là sư tử tạo thành từ máu thịt, cho dù là đúc từ sắt thép, cũng sẽ không còn hình dạng sư tử nữa. “Bịch” một tiếng, con sư tử đực xui xẻo này vừa bị quay một hồi đến choáng váng đầu óc, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã ra đi theo đồng bọn của nó, tai mắt mũi miệng đều chảy máu.
Đám người bên cạnh lại trở nên đờ đẫn, nếu nói lần trước đá bay hai con sư tử cái được xem là biểu hiện thần kỳ, vậy biểu hiện lần này đã không thể dùng từ “Thần kỳ” để hình dung được nữa. Tên tiểu tử phương đông này quả thực giống như được thần linh phái tới cứu bọn họ, nhân loại căn bản làm không được như hắn, một đấm đập vỡ sọ sư tử đực, vừa rồi mọi người ở chỗ này đều có thể nghe rõ tiếng xương cốt vỡ vụn. Mà càng làm cho người ta khó tin chính là việc tiểu tử này có thể dễ dàng dùng một vật nặng mấy trăm kg để chơi trò xoay tròn ném đĩa, sau đó còn quẳng lên không trung đến hơn mười mét. Cho dù một người bình tĩnh đến đâu, khi gặp phải cảnh tượng quỷ dị đến mức thần kỳ như thế này, có lẽ đều không thể giữ cách suy nghĩ bình thường.
Hướng Nhật cũng biết biểu hiện của mình quá mức khoa trương, nhưng hắn chẳng bận tâm, giờ đang ở nước ngoài, nên hắn cũng không lo ngại gì mấy. Hơn nữa hắn vẫn chưa thỏa mãn, còn có mấy con sư tử cái chưa giải quyết. Hắn tăng tốc, trong nháy mắt con sư tử cái gần nhất chưa kịp có phản ứng gì đã bay ra xa 7, 8 m, rõ ràng là không sống được nữa.
Tiếng kêu thảm thiết của nó rốt cuộc làm bừng tỉnh những con khác, ngay cả sư tử đực hùng mạnh nhất trong đàn cũng chết thảm, mấy con sư tử cái còn lại nào dám lưu lại, nhao nhao trốn vào trong bụi cỏ và lùm cây.
Hướng Nhật đang muốn đuổi theo để giải quyết cho xong, từ phía sau lại vang lên một giọng nóng vội:
– Để chúng đi đi, ngươi đúng là một tiểu tử dã man!