Hướng Nhật - Quyển 6

Chương 36



Phần 36

Ở một chỗ khác, tại khu biệt thự cao cấp của Trương gia trong phố người Hoa.

Mặc dù đêm đã khuya, nhưng đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng.

Gia chủ hiện tại của Trương gia Trương Minh Sinh cùng người rất có khả năng kế thừa vị trí gia chủ Trương Thế Gia, hai người mang mặt mày ủ rũ tiếp chuyện một vị khách trong phòng khách, là một vị hết sức điển trai và cũng sở hữu đôi mắt phóng điện. Tuy nhiên khác với gã mắt phóng điện xui xẻo bị Hướng Nhật bắt giữ và bị xem như một “ân tình” sắp được hắn đem tặng cho người ta, vị khách này có đôi môi rất đỏ, đỏ như máu tươi vậy, thoạt nhìn đậm mùi máu tanh.

– Trương tiên sinh, ngươi khẳng đinh đối phương là người bình thường chứ?

Gã môi đỏ bắn cặp mắt phóng điện về phía vị gia chủ của Trương gia, trong mắt lấp lóe điện quang.

Trong lòng hắn có chút bất an, đồng bọn ra ngoài đã lâu mà đến giờ vẫn chưa thấy trở về, với lại cũng không thể nào liên lạc được. Điều này làm cho hắn cảm thấy không yên lòng.

– Anxi tiên sinh yên tâm, con trai tôi điều tra chắc chắn không có sai sót, Messi tiên sinh nhất định sẽ không gặp bất trắc gì.

Trương Minh Sinh lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn đã tận mắt chứng kiến sự khủng bố của nam nhân điển trai đến mức quỷ dị trước mặt, cho nên vội khẳng định.

Hắn bây giờ hối hận không thôi, sớm biết như vậy, có lẽ không nên vì đối phó tử địch trong phố người Hoa mà đi nhờ tới sự trợ giúp của người mà mình không điều khiển được, giờ đây rơi vào thế “đuôi to khó vẫy, to đầu khó chui” (rơi vào hoàn cảnh khó khăn không thể tự mình thoát khỏi), ngay cả mình cũng phải nhìn sắc mặt đối phương để nói chuyện cho cẩn thận.

– Không sai, Anxi tiên sinh, tôi đã tiếp xúc với tên kia vài lần, cùng lắm chỉ có chút sức trâu, căn bản không thể là đối thủ của Messi tiên sinh.

Trương Thế Gia ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, hắn cũng không hề lo lắng mấy lời của mình có vấn đề gì, bởi vì hắn tin chắc rằng, cái tên từng làm hắn bị mất mặt nơi đông người không thể gây uy hiếp gì cho Messi tiên sinh.

Mặc dù hai cha con Trương Gia ra sức thề thốt cam đoan, nhưng gã môi đỏ vốn đã cùng đồng bọn hợp tác hơn 10 năm vẫn có chút không yên lòng, hắn nhớ tới mấy lời vừa nói chuyện cùng hai cha con Trương gia, có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua thứ kia, nếu nói là vì tranh sĩ diện, hắn quả thật khó mà tin nổi. Nếu không phải trong lòng có niềm tin vào thực lực của đồng bọn, sợ rằng hắn đã sớm chạy đi tiếp ứng.

Thấy gã môi đỏ không nói gì, cha con Trương Minh Sinh và Trương Thế Giá nhìn nhau, nhận được cái nháy mắt của cha, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn dè dặt hỏi gã môi đỏ:

– Anxi tiên sinh, lần trước ngài nhận lời chúng tôi…
– Việc ấy không cần ngươi nhắc nhở, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta.

Gã môi đỏ khó chịu ngắt lời, sau đó nói tiếp:

– Đã thỏa thuận từ trước, chỉ cần các ngươi giúp ta lấy được thứ đó, ta sẽ giúp các ngươi đối phó bang hội Trung Quốc kia, tuy nhiên…

Nói đến đây, gã môi đỏ ngừng lại một chút, điện quang trong mắt bắn ra bốn phía.

– Tuy nhiên cái gì?

Cha con Trương Gia đều cảm thấy giọng của mình bắt đầu trở nên run rẩy.

– Các ngươi còn chưa giúp ta lấy được thứ đó, giờ lại muốn người của ta tự đi lấy về, điều này… dường như khác với thỏa thuận ban đầu của chúng ta.

Nam nhân môi đỏ thờ ơ nói, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm liếm cặp môi đỏ như máu.

Cha con Trương gia nhất thời toát mồ hôi lạnh liên tục, mỗi lần chứng kiến cái miệng đỏ lòm kia mở ra, bọn họ lại nhớ tới cỗ thi thể khô quắt mấy ngày trước, gã trước mặt là quỷ hút máu thực sự, không phải nhân vật chế ra trong phim. Nhưng vì đối phó với tử địch mà phải bỏ ra mấy trăm triệu đôla, bọn chúng còn chưa hào phóng đến mức điên rồ như vậy.

Tuy nhiên ý nghĩ này không thể để đối phương biết, Trương Minh Sinh cố gắng llàm cho giọng mình nghe có vẻ rất bất đắt dĩ:

– Anxi tiên sinh, ngài cũng biết đấy, gần đây do ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính, sản nghiệp của nhà họ Trương đã giảm gần 60%, căn bản không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
– Đương nhiên. Ta có thể hiểu được.

Gã môi đỏ khoát tay áo, sau đó nở nụ cười tà dị:

– Thế, trước sự rộng lượng của ta, các ngươi có nên báo đáp ta chút gì đó không nhỉ, tỷ như, lòng trung thành của các ngươi?

Thần phục gã quỷ hút máu trước mặt, vậy chẳng khác nào toàn bộ Trương gia đều trở thành tài sản riêng của đối phương sao? Sắc mặt cha con Trương Gia trong nháy mắt trở nên rất khó coi, ngay cả nỗi sợ hãi trong lòng cũng tạm thời bị vứt sang một bên. Bọn chúng biết rõ tên quỷ hút máu này không phải đang giỡn, mà là uy hiếp trắng trợn, không có đường nào để thương lượng.

– Sao, không bằng lòng à?

Thấy cha con Trương Gia sầm mặt không nói gì, gã môi đỏ đương nhiên biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, hắn quyết định tung ra một miếng mồi câu hấp dẫn:

– Ta có thể cho các ngươi biết, hễ là người thần phục ta, chỉ cần làm ta thấy vừa lòng, chẳng những tiền tài không để đâu cho hết, mà còn có thể có năng lực giống ta.

“Roạt” một tiếng, mắt cha con Trương Gia lập tức sáng ngời, vẻ mặt sầu não trước đó đã biến mất tiêu, trong mắt tràn ngập vẻ khát khao. Việc tiền tài không để đâu cho hết có thật không thì tạm thời không nói đến, chỉ riêng cái năng lực vượt xa người thường kia cũng đã đủ hấp dẫn người ta rồi.

Suy nghĩ cẩn thận một hồi, có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc và mạnh mẽ như vậy, dường như cũng không phải là việc gì xấu. Huống chi, đối phương chỉ cần mình thần phục, cũng không nói là muốn mình cống hiến tất cả gia tài, ắt hẳn vị chủ nhân này sẽ không có yêu cầu gì ngặt nghèo đối với một người hầu mới như mình!

Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 6 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/huong-nhat-quyen-6/

Cao ốc Empire State.

Bởi vì lỡ phá hỏng hai cánh cửa, Hướng Nhật bị đuổi ra khỏi căn phòng mà ban đầu nữ hoàng đặt trước cho hắn, bây giờ hắn chỉ có thể ngụ trong căn phòng bị hắn đạp tung cửa.

Còn Thư Dĩnh thì vẫn ngủ cùng nữ hoàng, chỉ là phòng cũng đổi thành phòng của Hướng Nhật. Hơn nữa, để đảm bảo an toàn, tất cả bảo tiêu của Nữ hoàng cũng ngụ trong đó, còn ngủ như thế nào thì Hướng Nhật không biết được.

Nhưng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiều người như vậy, cho dù có người bí mật lẻn vào, cũng không thể nào không gây ra chút xíu tiếng động, khoảng thời gian ấy đủ để mình chạy sang cứu viện.

Lúc này, Hướng Nhật đang tiếp một người trong phòng khách, là Matthew giáo chủ vừa mới chạy vội đến đây.

Lão già tóc vàng này rất niềm nở, vừa mới ngồi xuống sopha đã mở miệng hỏi ngay:

– Hướng tiên sinh, tôi nghe nói chỗ của anh có một “dị đoan”?
– Không phải là nghe nói, mà là sự thật.

Hướng Nhật tức khi sửa lại lời đối phương, lão già này chẳng thành thật gì cả, rõ ràng đã sớm nhìn thấy gã có đôi mắt phóng điện đang nằm hôn mê dưới sàn nhà như lợn chết, vậy mà còn cố ý dùng giọng lươn lẹo để hỏi chuyện, quả thật là gian ngoan. Phải biết rằng, ban đầu chính lão nói với mình gã có đôi mắt phóng điện là “mục tiêu” của lão, không lý nào chỉ trong chớp mắt đã không nhận ra gã?

Matthew giáo chủ không hề tỏ ra xấu hổ, đưa mắt liếc sang con “lợn chết” bên cạnh, sau đó quay người lại, hướng về phía Hướng Nhật và khom lưng xuống thật sâu:

– Hướng tiên sinh, hết sức cảm tạ anh vì những gì đã làm cho tòa thánh, tôi nhất định sẽ báo cáo cho giáo hoàng biết công trạng của anh. Cầu chúa phù hộ cho anh! Amen!

Nghe lão già tóc vàng nói như vậy, Hướng Nhật nhận ra ngay lão già này giở trò gian xảo, lão ta vốn không muốn trả công mình, định dựa vào câu nói ấy để lấy gã “dị đoan” từ trong tay của mình một cách miễn phí. May cho lão là Hướng Nhật cũng không định bắt chẹt đối phương, nếu không, chỉ với một câu nói như vậy, nhất định hắn sẽ lớn giọng mắng cho lão già này chết thì thôi.

Tuy nhiên, mặc dù là như thế, Hướng Nhật trong lòng vẫn thấy rất không thoải mái, cũng không thèm nể mặt đối phương:

– Matthew giáo chủ, tôi nghĩ là khỏi đi. Tôi chỉ tin Như lai phật tổ và Quan âm bồ tát, chúa của ông phù hộ cho các ông là được rồi.

Hiếm khi lại thấy Matthew giáo chủ đỏ mặt, ông ta cũng biết hành vi quá mức thận trọng của mình có phần vô sỉ, nhưng thân là một nhân viên thần chức, ông ta không thể không nghĩ cho tòa thánh.

Hướng Nhật cũng không muốn dây dưa mãi ở vấn đề này, hắn lại hỏi:

– Giáo chủ tiên sinh, tôi có thể hỏi ông một chuyện không?
– Hướng tiên sinh cứ nói.

Có thể là vì vừa mới nhận được chỗ tốt từ đối phương, Matthew giáo chủ có vẻ như rất sẵn sang trả lời.

– Tại sao các người coi những tên này là “dị đoan”? Chẳng lẽ chỉ vì chúng hút máu người? Nhưng tôi nghe nói, dù chúng hút máu người, nhưng cũng chỉ vì muốn làm dịu đi sự đau đớn thể xác, cũng không hại chết đối phương mà?

Phối hợp với lời nói của mình, Hướng Nhật cũng chỉ chỉ vào gã xui xẻo nằm dưới đất.

Đây là những lời mà hắn đã nhịn trong lòng từ rất lâu, hắn không tin tòa thánh tiêu diệt những tên “dị đoan” là vì muốn tạo phúc cho nhân loại. Vớ vẩn, tất cả đều do nhân viên thần chức bịa ra để tẩy nảo mọi người, một người bình thường như hắn sao có thể tin vào chuyện vô căn cứ như vậy chứ?

Matthew giáo chủ hơi do dự, ông ta biết, ở trước mặt người trẻ tuổi tinh ranh này mà nói những lời đại nghĩa thì đúng là quá coi thương trí tuệ của cả hai. Cân nhắc lợi hại một hồi, ông ta mới nói:

– Hướng tiên sinh, tin rằng anh cũng biết, dị năng của mỗi người chúng ta không phải dễ dàng luyện được, hơn nữa không phải ai cũng được sở hữu dị năng.

Hướng Nhật gật đầu, ngoài mặt tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng thì bĩu môi. Nói không phải ai cũng có thể sở hữu dị năng thì hắn tin, nếu cả thế giới đều có dị năng, không chừng địa cầu đã sớm biến mất. Nhưng nói phải rất khó khăn mới luyện được dị năng thì hắn lại không tin. Bởi vì thực tế đang xảy ra trên người hắn hoàn toàn đi ngược lại đạo lý này. Cho tới bây giờ hắn chưa hề gắng sức luyện tập “dị năng” của mình một giây phút nào, tất cả đều là tự nó phát triển mạnh dần lên.

Matthew giáo chủ nói tiếp:

– Nhưng người của bộ tộc hút máu lại không hề chịu sự ràng buộc của quy luật tự nhiên này, chỉ cần chúng muốn, bất kỳ ai cũng có thể có được năng lực giống chúng.
– Ồ?

Lần này Hướng Nhật thật sự kinh ngạc, chẳng lẽ những tên “quỷ hút máu” kia thực sự giống như hình tượng trong phim, hễ bị chúng cắn là sẽ hóa thân thành quỷ hút máu, nếu đúng vậy thì quả thật đáng sợ.

Matthew giáo chủ tiếp tục giải thích:

– Bọn chúng chỉ cần dùng một phần mười lượng máu của bản thân, sau đó thêm vào một loại dược vật đặc biêt, nhưng để một người bình thường uống vào, người đó sẽ trở thành thành viên mới của bộ tộc hút máu. Tình huống này, trong bộ tộc hút máu gọi là “sơ ủng”. Có điều, sau khi “sơ ủng”, dị năng vốn có của thành viên tộc hút máu sẽ yếu đi rất nhiều, cho nên không một tên quỷ hút máu nào dễ dàng chấp nhận mạo hiểm như vậy, nếu không, e rằng thế giới này đã sớm biến thành thiên hạ của “dị đoan”.

Khó trách! Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu, “dị đoan” ở phương tây, mà tòa thánh Vatican cũng ở phương tây, đối với một tập đoàn mà bất cứ lúc nào cũng có thể chế tạo ra siêu nhân, Vatican đương nhiên phải khẩn trương rồi. Họ lo sợ không bảo vệ được địa vị của mình ở phương tây, mặc dù “dị đoan” đời thứ hai kém xa đời thứ nhất, hơn nữa, ngay cả thực lực của “dị đoan” đời thứ nhất cũng bị ảnh hưởng, nhưng vẫn mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Kiến nhiều cắn chết voi, người Vatican chắc chắn hiểu được đạo lý này, bọn họ cảm thấy bị uy hiếp, cho nên mới tìm và diệt “dị đoan” trên toàn thế giới, mục đích chính là để bảo vệ địa vị của mình. Tương tự, cũng có thể dùng câu nói “một núi không thể chứa hai hổ” để giải thích.

Matthew giáo chủ mặc dù biết mình vừa vạch trần một sự thật vô cùng đáng sợ, nhưng bây giờ không phải là thời trung cổ, Vatican ngày nay không còn giống như trước kia, khi đó ai bi coi là “dị đoan” thì đều bị đưa lên giàn hỏa thiêu, giờ đã là thời đại luật pháp, cho nên ông ta cũng không băn khoăn gì nhiều. Huống chi, ông cũng tin rằng Hướng Nhật không phải loại người nhiều chuyện thích đi tuyên truyền khắp nơi.

Nhân được đáp án mà mình muốn, Hướng Nhật lại tiếp tục hỏi:

– Đúng rồi, Matthew giáo chủ, tôi còn một vấn đề nữa.

Hướng Nhật lấy cây trâm quỷ dị ra, lần trước lão già này ném lại một câu khó hiểu xong là chuồn mất, hắn cảm thấy không dễ chịu chút nào, lần này nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

– Hướng tiên sinh, anh nói chỉ hỏi một vấn đề thôi mà?

Lão già tóc vàng giơ một ngón tay lên, coi như tuyên bố chỉ trả lời một vấn đề.

– Hơn nữa, thứ này đã ở trong tay anh, sớm muộn gì anh cũng biết tác dụng của nó.

Lão già khốn kiếp! Không biết điều chút nào! Hướng Nhật thầm nói trong lòng, đồng thời cũng có chút hối hận, sớm biết như vậy, trước khi lão già đến, mình nên cứu tỉnh gã xui xẻo dưới đất, sau đó dùng nghiêm hình bức cung để bắt gã khai ra tác dụng của cây trâm này. Nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn, lão già tóc vàng cũng đến rồi, nếu như lúc này mà giữ gã có đôi mắt phóng điện lại, nhất định sẽ bị lão già nhìn thấy mục đích của mình. Hướng Nhật tự thấy mình không vô sỉ được như lão. Thêm nữa, y như lời lão già vừa nói, vật ở trong tay mình, sớm muộn gì cũng biết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...