Hương nồng trong gió

Chương 7



Phần 7

– Dì… dì ơi… có chuyện gì mà trông dì như người mất hồn vậy nè… hay đang tưởng nhớ ông nào phải hôn?!

Đang đứng thẫn thờ nhớ lại chuyện xưa, Bà Mẹo bỗng giật mình khi nghe tiếng Mỹ Hạnh vừa cười hihi vừa châm chọc nên vội quay lại, vỗ vai đứa con dâu rồi cười giả lả:

– Con quỷ này… chọc dì không hà. Dì đang suy nghĩ xem lát mua quà gì gửi con mang về biếu anh chị sui với mấy em mấy cháu?

Bà Mẹo đúng là cao thủ ngành tổ lái, chỉ một câu đã hướng sự quan tâm của Mỹ Hạnh sang hướng khác và cũng gỡ rối cho mình một cách dễ dàng.

– Dạ được rồi dì… ba mẹ con với gia đình nhỏ em đi du lịch hết rồi, chắc tuần sau mới về. Thay mặt gia đình con xin cảm ơn dì nhiều lắm ạ!

Nghe Mỹ Hạnh nói vậy bà Mẹo làm bộ giận dỗi:

– Cái con nhỏ này… người trong nhà không à, khách sáo chi bây. Ông Dậu sáng nay có hái mớ trái cây tươi ngon lắm, chiều bây về trển mang về bỏ tủ lạnh ăn dần, con bé Linh nó mê chôm chôm nhãn với măng cụt lắm à bây.
– Dạ… dạ…

Mỹ Hạnh chỉ biết gật đầu lia lịa chứ không phải dám từ chối nữa vì biết nói một hồi thế nào bà Mẹo thế nào cũng giận hờn mát mẻ cho mà xem. Tới chừng năn nỉ xong rồi thì ngoài trái cây còn bắt tay xách nách mang thêm con gà, bó rau con cá… ôi thôi lỉnh ca lỉnh kỉnh đủ thứ hết. Tấm lòng người quê là vậy, lâu lâu con cháu về chơi nhà có thứ gì là một hai bắt mang đi hết, gọi là có chút quà chứ có khi ăn “móm mỏ” luôn.

– Thôi dì… nhà trên mọi người ăn xong hết rồi!

Thấy bà Mẹo định múc thêm chén nước mắm tỏi ớt chua ngọt mang lên chấm món gỏi gà, Mỹ Hạnh vội ngăn lại rồi nói tiếp:

– Thôi để con lên dọn dẹp rửa ráy, nhà hôm ai cũng ăn ít xịt, cái gì cũng còn ê hề không biết xử lý sao luôn!
– Cái nào còn lại thì con lấy lồng bàn đậy lại, chiều ăn chặp nữa rồi hẵng về ha bây.

Bà Mẹo nói xong thì tất tả đi lên nhà trên phụ Mỹ Hạnh một tay dọn dẹp chén bát nồi niêu mang ra sàn nước…

Sau bữa ăn cả nhà tán gẫu thêm chút nữa rồi mạnh ai nấy kiếm chỗ nghỉ trưa. Phúc Minh uống thuốc vô thì buồn ngủ nên vô phòng nằm dài đánh một giấc không còn biết gì. Hải Sơn cứ sàng tới sàng lui tìm cơ hội xáp lại gần Mỹ Hạnh nhưng thấy cô hết đứng cạnh bà Mẹo lại ôm con bé Linh cười giỡn nên khá bực bội, xách chiếc xe máy su xì po ra rồi quần sọt áo thun kéo te te thoáng cái đã mất hút bóng dáng sau làn khói trắng thơm tho.

– Thằng Sơn đi đâu vậy dì?

Mỹ Hạnh vừa đong đưa chiếc võng mắc trên hai cây ổi già gần sàn nước dỗ bé Linh ngủ, vừa buột miệng hỏi thăm khi thấy Thằng Sơn xách xe ra.

– Ôi trời… ai biết nó đi đâu. Chắc ở nhà chán nên kiếm tụi bạn bè nhậu nhẹt gì đó chớ gì.

Bà Mẹo khoát tay, kiểu muốn nói nó làm gì kệ nó hơi đâu quan tâm cho mệt. Mỹ Hạnh hiểu ý nên cũng không hỏi han gì nữa, một chân chống xuống đất đưa võng, một chân gác lên trên, miệng hát ru con:

– Ầu ơ… ví dầu cầu ván đóng đinh…

Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi…

Khó đi mẹ dắt con đi…

Con đi trường học…

Mỹ Hạnh còn chưa hát hết bài thì con bé đã ngủ chèo queo từ lúc nào không biết. Cô cũng nhắm mắt thiếp đi, trong giấc ngủ chập chờn Mỹ Hạnh cảm giác như có ai đó lảng vảng trước mặt mình nhưng cô nghĩ đó chỉ là mơ thôi nên yên tâm ngủ tiếp…

Bạn đang đọc truyện Hương nồng trong gió tại nguồn: http://truyen3x.xyz/huong-nong-trong-gio/

Hai giờ chiều.

Đang nằm thiu thiu ngủ trên võng với con gái, Mỹ Hạnh bỗng giật mình khi cảm thấy giữa hai chân mình có cái gì đó ươn ướt, nóng hổi. Ngồi bật dậy và nhìn xuống: Trời đất ơi… con bé Linh tè dầm lên người mẹ nó đây nè trời!

Lúc ngủ thì hai mẹ con mỗi người một đầu võng, đít chụm vào nhau. Thành ra bây giờ nó tè thì nước tiểu chảy ngược xuống thấm ướt hết nguyên vùng cấm địa của cô. Mà khổ là hôm nay cô lỡ mặc chiếc quần hơi mỏng manh, chiếc áo lại ngắn cũn cỡn chỉ tới ngang eo nên không thể che xuống phần gò mu vun đầy. Bình thường cái vùng đất cấm đã nổi cộm hơn người khác rồi, mà nay bị thấm ướt khiến nó còn lồ lộ hơn nữa, cứ chĩa vào mặt người khác như thể chào mời nè xơi đi mấy anh.

– Đến là khổ!

Mỹ Hạnh than thầm trong bụng, cô bối rối không biết phải làm sao vì không thể cứ để nguyên con như vậy mà đi tới đi lui trong nhà. Lỡ ba chồng cô hay thằng em quý hóa trông thấy thì khác nào cô là mỡ dâng miệng mèo. Hơn nữa cũng không thể dì Mẹo biết, biết đâu bà ấy nghĩ cô đang cố tình khêu gợi mấy ổng thì chết dở. Đã vậy hôm nay cô nghĩ là về thăm một chút rồi chiều về Sài Gòn luôn chứ không ở lâu cho nên cũng không mang theo quần áo cho vướng víu tay chân, bây giờ bé Linh nó tè ướt nhẹp vầy lấy đồ đâu mà thay.

Nhìn trước ngó sau thấy nhà vắng hoe không có ai ra vào nên cô cũng hơi hơi vững bụng, đứng lên chạy vào phòng lấy khăn lau chỗ ướt cho khô bớt rồi lấy chiếc áo khoác choàng ngang eo nhằm che đi chỗ nhạy cảm. Nhìn quanh quẩn một hồi cô thấy anh Minh thì ngủ chưa dậy, dì Mẹo thì qua hàng xóm chơi, Thằng Sơn xách xe đi nãy giờ chưa thấy về còn ông nội bé Linh chắc đang cặm cụi vườn tược gì đó.

Bước ra ngoài thì Mỹ Hạnh thấy bé Linh cũng đã thức giấc. Bình thường ở nhà mà hư hỏng kiểu này thế nào cô cũng cho vài roi vô đít cho biết tay, nhưng ở đây thì cô chỉ biết nhìn nó lắc đầu chứ không dám dùng roi vọt. Đụng tới bả cái bả la váng trời, người nho nhỏ vậy chứ cái miệng bài hãi. Nó mà la làng thì mệt với cha và ông nội nó lắm, cục vàng cục ngọc mấy ổng mà.

Sau khi dẫn bé Linh vô tắm rửa thay đồ khác, cô ra lấy võng đi giặt giũ phơi phóng rồi dẫn bé Linh ra vườn trái cây ngoài mé sông dạo chơi cho mát, và mục đích cũng là để cho cái quần ướt của cô được gió hong khô lại.

Đầu giờ chiều trời đã bắt đầu dìu dịu nắng, gió thổi mơn man trên những cành cao xuyên qua kẽ lá phà xuống cánh đồng nhấp nhô như sóng lượn. Tít đằng xa, giữa ruộng lúa xanh rì có đôi cò trắng lúc đậu lúc bay để mò tôm bắt ốc. Con đường dẫn ra vườn cây hai bên mát rượi bóng tre già. Đi một đỗi nữa thì ra tới bờ ruộng, đường nhỏ trơn trượt mà lại khúc khuỷu gập ghềnh khiến cô suýt ngã xuống ruộng mấy lần, đã vậy còn phải bồng con bé nữa. Hai mẹ con chật vật lắm mới ra tới khu vườn của ông nội bé Linh.

– Thích quá mẹ ơi, nhiều trái cây chín quá nè!

Con bé nhảy cẫng lên khi Mỹ Hạnh vừa đặt nó đứng xuống đất. Đưa mắt đảo một vòng Mỹ Hạnh thấy xung quanh cây trái sum sê trĩu nặng, nào là chôm chôm trái chín đỏ trái còn xanh chen chúc nhau lủng lẳng trên cành, nào là xoài là ổi măng cụt sầu riêng… ôi thôi đủ cả. Những cây đu đủ thấp lè tè mà trái thì chi chít giống như bầy heo con bu bám vào bà mẹ còm nhom mà hớp từng ngụm sữa ngọt ngào. Trên cành măng cụt cao tít mấy chú chim sâu chim sẻ líu lo chuyền từ cành này sang cành khác, nhảy nhót tưng bừng như chào đón hai vị khách đặc biệt lâu lắm mới có dịp ghé thăm địa bàn của chúng.

Mỹ Hạnh vươn hai tay lên đầu rồi dang thẳng ra, vặn người một cái ra chiều sảng khoái. Một cảm giác bình yên và nhẹ nhõm không vướng bận ưu phiền len nhẹ vào hồn khiến cô thấy thoải mái vô cùng.

– Mẹ ơi mẹ… hái dùm con… hái dùm con…

Tiếng bé Linh la inh ỏi làm Mỹ Hạnh theo phản xạ ngoái đầu nhìn lại sau lưng. Cô bỗng bật cười khi thấy cảnh bé Linh lùn đũng mà đứng nhướn gót kiễng chân với tay cố gắng kéo cành chôm chôm chín đỏ. Đối với người lớn thì nó chỉ ngang tầm mắt, giơ tay lên là bẻ dễ dàng chứ còn con bé thì phải chục năm nữa may ra.

Hái cho bé Linh xong hai mẹ con tiếp tục lang thang trong vườn vừa hít thở không khí trong lành vừa hái cho bà nhỏ một mớ trái cây nữa. Trong vườn không có ai nên Mỹ Hạnh cởi áo cầm trên tay chứ không cột thắt ngang eo như lúc ở nhà ra đây, cảm giác cứ vướng víu bực bội thế nào. Thăm thú chán chê vườn cây ao cá, Mỹ Hạnh dẫn con tiến lại căn chòi nhỏ sát mé sông, nơi mà ba chồng cô làm chỗ nghỉ ngơi khi trông nom khu vườn lúc gần thu hoạch.

– Ủa, hai mẹ con làm gì đó bây?

Đang dắt con lững thững bước đi Mỹ Hạnh chợt giật bắn người khi nghe tiếng ông Dậu vang lên sau lưng. Từ lúc trong nhà ra đây cô cũng đã chú ý quan sát xung quanh xem ông nội bé Linh có ngoài vườn hay không nhưng không thấy, cô tưởng ông còn trong nhà. Ai dè ông đứng sau lưng hai mẹ con lúc nào chẳng biết. Lỡ cô mà là kẻ trộm chắc bị chủ vườn đập cho một phát về chầu tổ tiên mà không biết lý do luôn quá.

– Dạ, con dẫn bé Linh ra vườn dạo chơi chút xíu ba!

Vừa nói Mỹ Hạnh vừa quay người lại đối diện với ông Dậu. Trong tích tắc cô thấy mặt mày đỏ bừng vì hổ thẹn khi thấy ánh mắt ông Dậu nhìn vào chỗ đó của cô không chớp. Cái chỗ bị ướt nãy giờ tuy đã hơi khô nhưng vẫn còn âm ẩm, lúc cô quay lại thì thấy ông Dậu đang ở trần mặc cái quần đùi nhăn nheo cáu bẩn, đầu trần chân đất trên vai vác theo cây cuốc mình mẩy lấm lem đất cát. Khẽ liếc xuống dưới, Mỹ Hạnh bỗng ôm mặt quay đi vì dưới đũng quần ông Dậu thanh cột thịt nhổng cao đẩy cái quần ra như túp lều trông gớm chết. Hình như ông nội bé Linh không mặc quần lót – Mỹ Hạnh than thầm trong bụng.

– Ba ra vườn dẫy cỏ bón phân cho mấy cây chanh đằng kia, mùa này nắng dữ nên chanh có giá lắm con.

Không đợi con dâu hỏi thăm, ông Dậu tuôn luôn một tràng để giải thích vì sao ông có mặt ở đây giờ này. Từ nãy giờ ông đi sau lưng hai mẹ con mà tụi nó đâu hay biết. Mà cũng vì đi phía sau nên ông được tha hồ ngắm nghía cặp mông tròn trịa căng đầy của nàng dâu xinh đẹp, cả những đường gân quần lót nổi lên trên bờ mông như hình tam giác, cái khe háng sâu hoắm gợi tình như chìa vào mặt ông mỗi khi nàng dâu hơi khom mình chồm về phía trước. Đã vậy lúc cô quay lại thì nguyên cái mu như con rùa đầy đặn nung núc ẩn hiện sau lớp vải mỏng dính nằm giữa hai chân cứ đập vào mắt làm ông thấy bấn cả người, trái cổ thì giật cục vì ông nuốt nước bọt liên hồi mà trong quần thì bộ vũ khí cứ biểu tình không ngớt.

Thấy con dâu đứng lóng ngóng như trời trồng, ông Dậu khẽ bật cười, vừa đi vượt lên vừa nói vọng lại:

– Thôi hai mẹ con bây vô chòi ngồi nghỉ đi, ba xuống sông tắm rửa cho mát rồi lên.
– Dạ được rồi ba.

Mỹ Hạnh chỉ nói được bấy nhiêu rồi nắm tay bé Linh chạy ào vô căn chòi nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng vì e thẹn. Cô hoàn toàn bất ngờ trước hình ảnh vừa rồi bởi cô nghĩ những người lớn tuổi như ba anh Minh thì chuyện đó năm khi mười họa mới được một lần, mà cũng èo uột khó khăn chứ đâu được như bọn trẻ. Đến như anh Minh mới hơn bốn mươi đã có tín hiệu muốn về hưu sớm nữa là. Có ngờ đâu chỉ mới ngắm nghía sơ sơ mà hàng họ của ổng đã dựng như cột buồm, mà cô có trần truồng hở hang gì cho cam. Nếu bắt gặp cô trong tình trạng không mảnh vải che thân chắc ổng đứt mạch máu não hay trụy tim mà ngất xỉu cũng không chừng. Càng nghĩ Mỹ Hạnh càng thấy lỗ tai nóng phừng phừng, có chút gì đó vừa ngại mà vừa thích. Dù gì cô cũng là phụ nữ, trong lòng có chút kiêu hãnh tự hào khi hấp dẫn được người đối diện, dù đó là một ông già và là ba chồng cô.

Trong chòi vật dụng bày biện khá đơn sơ và cũ kỹ. Một chiếc giường tre phần lớn đã bị mối mọt làm cho hư hỏng, bên trên trải tấm chiếu cũ đã ngả màu đùng đục. Mấy bộ quần áo làm vườn treo lỉnh kỉnh trên vách bốc mùi hôi hám vì lâu ngày không được giặt giũ xà bông. Mỗi ngày làm xong ông Dậu chỉ mang xuống sông vò sơ khi tắm rửa rồi đem lên treo đại lên vách lúc nào khô thì mặc tiếp. Một cái bàn con dạng xếp phía trên bày ấm nước dính đầy muội khói, vài ba cái ly nhựa cũ đã bắt đầu ố xanh ố xám. Ngoài ra chẳng có gì nữa.

Ông Dậu nhảy ùm xuống sông lặn ngụp đã đời rồi trồi lên, leo lên chiếc xuồng ba lá chèo qua chèo lại ngang căn chòi có mặt hậu hướng ra mé sông, mặt tiền quay vô khu vườn. Phần hậu vách chỉ dựng ngang ngực, phía trên để trống cho mát. Lúc ông Dậu lượn tới lượn lui thì con bé Linh trong chòi nhảy choi choi, dang tay đòi Mỹ Hạnh ẵm lên dòm ông nội đang làm gì.

– Ông nội… ông nội… cho con xuống đó với!

Con bé chồm lên rướn người qua ô trống đòi xuống chỗ ông Dậu, nó nhào tới bất ngờ quá làm Mỹ Hạnh suýt tí nữa là vuột tay làm rơi nó xuống sông. Cô hoảng hồn vội la lên:

– Cái gì vậy con… từ từ ông nội tắm xong đã.
– Hai mẹ con bây có muốn xuống đây chơi không?

Tiếng ông Dậu từ dưới xuồng vang lên cùng tiếng mái chèo khua nước nghe rào rào vẳng một khúc sông. Mỹ Hạnh ngó đầu nhìn xuống thì thấy ông Dậu đứng trên mũi xuồng ba lá một tay cầm chèo một tay giơ cao vẫy vẫy. Khốn nỗi cái quần đùi của ông Dậu bị ướt dính bết vào người, mỗi lần ông lắc lư thì củ lẳng bên trong cũng đánh đòng đưa, lúc đứng im thì nguyên đống lù lù chẳng khác gì lấy tấm khăn ướt đậy lên quả chuối già, nhưng khăn ra khăn còn chuối thì ra chuối.

– Thôi được rồi ba… ba tắm nhanh rồi lên coi chừng lạnh đó ba!

Mỹ Hạnh mặt đỏ rần rần, vội quay vào trong khi thấy hình ảnh ông Dậu gần như lộ hàng nguyên con trước mặt mình, miệng trả lời ba chồng mà tay thì vuốt vuốt ngực, bụng giật thon thót vừa sờ sợ vừa khoai khoái.

– Ờ, vậy để ba lên.

Ông Dậu nói thật to rồi nhảy ùm xuống nước ngụp lặn một buổi nữa mới trồi lên. Bước tới cửa chòi, ông đứng bên ngoài nói vọng vào:

– Con lấy dùm ba bộ đồ trên vách.

Lúc này Mỹ Hạnh đang bóc chôm chôm cho bé Linh ăn, nghe tiếng ông Dậu trước cửa liền quay lại nhìn. Trước mặt cô là hình ảnh ông Dậu…

Mình mẩy ướt sũng, hai mắt đỏ hoe không biết bị nước vô mắt hay vì điều gì, dưới chân nước nhỏ tỏng tỏng xuống đất còn hai hàm răng đánh bò cạp vì lạnh.

– Nè ba!

Cô vội vàng đứng lên quơ bộ đồ treo trên vách rồi 1 tay che mặt 1 tay cầm quần áo bước tới mấy bước đưa cho ông Dậu. Mỹ Hạnh không dám mở mắt vì cô biết nếu mở mắt ra nhìn thì sẽ thấy nguyên con cu biết nói của ông già chồng đập thẳng vô mặt có mà bất tỉnh nhân sự.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Mỹ Hạnh vội hỏi, mắt vẫn không nhìn ông nội bé Linh:

– Rồi ba thay đồ ở đâu?

Ông Dậu cười ha hả:

– Bình thường tao thay trong chòi, mà giờ có mẹ con bây thì tao ra bên hông chòi cũng được. Lẹ mà!

Vừa nói xong thì ông Dậu cũng bước mấy bước qua bên hông căn chòi rồi tuột chiếc quần ướt xuống, lấy tay vuốt vuốt những hạt nước bám trên người gạt đi rồi lum khum xỏ ống quần dài Mỹ Hạnh mới đưa để mặc vô. Do không có khăn lau nên ông thay đồ rất nhanh, chừng 2 phút là xong.

Bước vô chòi ông Dậu thấy hai mẹ con Mỹ Hạnh cứ đứng xớ rớ không dám ngồi lên giường nên bật cười lớn:

– Mẹ con bây cứ ngồi lên giường cho khỏe, không sao đâu. Tao với bây nằm lên còn chưa xi nhê gì mà.

Mỹ Hạnh đang cho bé Linh ăn, nghe ông Dậu nói câu đầu thì miệng tủm tỉm cười, chừng tới câu sau cô thấy ngường ngượng, giả vờ không nghe. Chẳng biết ông Dậu nói chơi hay thiệt mà mấy chữ “tao với bây nằm lên” sao nghe như tình nhân nói với nhau quá chừng quá đỗi.

Ông Dậu tưởng Mỹ Hạnh không nghe ông nói nên đặt đít ngồi lên một đầu giường, hai chân buông thõng xuống nhưng không chạm đất, miệng kêu tay ngoắc đứa cháu nội đang đứng dựa vách chòi:

– Lại đây với ông nội nè con.

Nghe ông nội kêu, bé Linh vội chạy tới nhảy xổ vào người Ông Dậu. Ông xoay nó lại lưng hướng vào người ông rồi bồng lên cho nó ngồi vào lòng. Nhưng vừa mới ngồi xuống chưa kịp nóng chỗ thì con bé đã nhảy ào xuống đất làm Mỹ Hạnh cũng giật mình không biết chuyện gì.

– Sao vậy con?

Mỹ Hạnh hỏi con bé, vẻ mặt tỏ ra lo lắng bất an.

– Cu ông nội chọt đít con!

Câu trả lời ngây ngô thật thà của bé Linh khiến cả Mỹ Hạnh lẫn ông Dậu đều chết sững. Không hẹn mà hai ánh mắt quay lại nhìn nhau rồi vội vã quay đi. Ông Dậu thẹn thùa lấy tay vuốt vuốt cái đũng quần, cố gắng làm cho cái dùi trống xẹp xuống mà nó cứ giật tưng tưng trông phát bực. Mỹ Hạnh sau vài giây đớ người cũng nhanh trí trả lời trấn an con bé, hướng sự chú ý của nó sang hướng khác:

– Không phải đâu con… là… là đèn pin của ông nội thôi à!

Mỹ Hạnh không biết lấy lý do gì để giải thích với con bé nên tính nói đại cho qua chuyện. Thế nhưng khi nghe nàng dâu nhắc cái đèn pin thì ông Dậu chợt nhớ ra ở đầu giường có cái đèn pin bằng vỏ nhôm ông dùng để soi đường ban đêm. Ngay lập tức ông thả người nằm dài xuống giường, rướn tay lấy cái đèn rồi giấu sau lưng không cho bé Linh thấy, thừa lúc nó không để ý thì nhét vội vào trong quần rồi đứng lên làm bộ trêu chọc nó:

– Cháu nội ông đoán sai bét, đèn pin đây nè.

Vừa nói ông Dậu vừa kéo lưng quần giãn ra để lấy đèn pin ra ngoài nhưng khá chật nên phải cởi thêm mấy cái nút cài và kéo phéc mơ tuya xuống. Mỹ Hạnh liếc mắt nhìn rồi vội vã quay đi khi thấy cây đèn pin của ông Dậu cũng bự không khác gì cây đèn pin ông cầm trên tay.

– Ông nội cho con đi…

Bé Linh nhảy tới giật cây đèn ông Dậu đang cầm rồi bấm bấm cái nút ra chiều thích chí. Ở Sài Gòn bây giờ người ta xài đèn pin sạc điện vỏ nhựa đèn led chứ không xài đèn vỏ nhôm pin con ó màu vàng, cục to như viên pháo đại thế này nữa. Con nít thấy cái gì lạ là khoái dữ lắm, cầm chơi quên trời quên đất luôn.

Mỹ Hạnh định đưa tay ngăn lại vì ông Dậu mới rút trong quần ra nên sợ dơ nhưng ông đã cản:

– Không sao đâu bây, để nó chơi một chút cũng được.
– Dạ ba!

Biết không thể làm gì hơn nên Mỹ Hạnh đành trả lời giọng xuôi xị.

– Bây ngồi xuống đây nè bây!

Thấy Mỹ Hạnh cứ đứng lóng ngóng trước mặt nên ông Dậu đưa tay vỗ vỗ thành giường kêu cô ngồi. Mỹ Hạnh không dám cãi lời nên cũng khép nép ngồi xuống mép giường, hai chân chụm lại còn hai tay đan vào nhau đặt lên gối, mắt nhìn ra khu vườn vẻ bối rối ngại ngùng. Ông Dậu ngồi kế bên lên tiếng đánh tan sự im lặng khá ngột ngạt.

– Chừng nào bây về Sài Gòn?
– Dạ, lát anh Minh dậy rồi về. Có chi không ba?

Mỹ Hạnh xoay lại. Ông Dậu mỉm cười, nhún nhún vai:

– Cũng không có gì quan trọng, ba hỏi bây để biết mà hái thêm mớ trái cây cho bây mang về dưới.

Thật ra ông Dậu hỏi cho có hỏi thôi chứ chủ nhật nào tụi nó không về chơi một chút rồi đi, lâu cũng thành lệ rồi.

– Dạ được rồi ba… vậy là nhiều lắm rồi!

Mỹ Hạnh vội xua tay lắc đầu khi nghe ông Dậu đòi hái thêm trái cây. Nói xong cả hai lại im lặng. Một phút. Hai phút. Năm phút trôi qua khá nặng nề. Mỹ Hạnh ngồi cứng đơ như khúc gỗ tay chân cảm thấy thừa thãi không biết đặt để vào đâu, cứ hết kéo vạt áo lại đưa lên vuốt tóc. Tuy về làm dâu nhà này đã lâu nhưng chưa bao giờ cô với ba chồng ngồi sát rạt thế này, lại là ở chỗ vắng vẻ.

Ông Dậu ngồi kế bên Mỹ Hạnh vừa chơi đùa với cháu nội vừa hỏi thăm con dâu vu vơ. Ở bên cạnh nàng dâu của ông tỏa ra một mùi hương thơm dìu dịu của mỹ phẩm, phấn son làm ông thấy ngất ngây, muốn hít một hơi thật dài thật mạnh để nuốt hết hương thơm ấy vào bụng nhưng sợ mình cư xử lỗ mãng sỗ sàng nên chỉ dám hít nhè nhè, từng chút một.

– Ba bị cảm rồi hả ba?

Mỹ Hạnh quay sang hỏi thăm ba chồng khi nghe ông cứ sụt sịt mũi. Cô đâu biết ông Dậu hít hà mùi thơm trên người cô chứ bệnh tật quái gì.

Ông Dậu không trả lời Mỹ Hạnh mà bất ngờ quay sang cầm lấy tay cô đang đặt trên thành giường, hỏi vẻ quan tâm lo lắng:

– Thằng Minh nó có tốt với con không, có làm gì cho bây buồn không?
– Dạ không có ba… ảnh tốt lắm!

Mỹ Hạnh vừa trả lời vừa rón rén rụt tay về khi tay Ông Dậu khẽ chạm vào tay cô. Sau một phút im lặng Ông Dậu chợt vòng tay ôm người Mỹ Hạnh kéo ngã về phía ông, hai tay ôm đầu cô giữ chặt còn miệng kề sát vào tai cô thủ thỉ:

– Thằng Minh hư lắm, nó có làm gì cho con buồn thì cứ nói cho ba biết. Ba sẽ trị tội nó. Không ai được ăn hiếp bắt nạt con dâu cưng của ba…

Đúng ra những lời ông Dậu nói cũng bình thường, giống như bao ông cha bà mẹ khác muốn quan tâm dâu con mà thôi. Có điều lúc ông nói lại làm ra vẻ quan trọng, phải nói nhỏ mà cứ thì thầm bên tai làm Mỹ Hạnh nhột nhạt hết người, gai ốc cô nổi từng mảng khi miệng lưỡi Ông Dậu cứ cạ cạ vành tai mà hơi thở ông phả ra ấm ấm khiến lỗ tai cô cứ lùng bùng, đầu óc xém chút xíu nữa là mụ mị đi vì cảm giác rờn rợn sướng. Cô đâu nghe hết những gì ông Dậu nói, chỉ loáng thoáng mấy chữ đầu còn nguyên khúc sau cô chỉ cảm nhận được là ông Dậu vừa nói vừa thè lưỡi liếm nhẹ vành tai khiến cô bần thần run rẩy.

– Thôi mình vô nhà đi ba!

Mỹ Hạnh lật đật đứng lên chạy ào ra cửa sau khi đã lấy lại bình tĩnh. Cô quay lại nói thêm:

– Ba ẵm bé Linh vô dùm cin nha, con vô trước.

Nói xong Mỹ Hạnh ù té chạy như sợ ngồi lâu chút nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, lửa đã bắt đầu bén mà không dập tắt liền biết đâu sẽ gây ra thảm họa lớn.

– Từ từ Hạnh… coi chừng té bây giờ!

Ông Dậu gọi với theo khi thấy con dâu chạy bổ nhào như bù nhìn ngả nghiêng trước gió nhưng cô nàng đã chạy khá xa, phút chốc đã khuất dạng trên con đường mòn dẫn về căn nhà quen thuộc. Miệng khẽ mỉm cười vẻ mãn nguyện, ông Dậu đứng lên vuốt quần áo thẳng thớm, quay sang bế bé Linh rồi cất cây đèn chỗ cũ, khom xuống nhặt mớ trái cây hai mẹ con Mỹ Hạnh hái ban nãy cầm trên tay sau đó thủng thẳng bước ra cửa, nhằm hướng nàng dâu mới đi qua mà thong dong rảo bước.

Còn Mỹ Hạnh từ ngoài vườn chạy về thì té sấp té ngửa vì đường trơn trượt sình lầy, mấy lần suýt ngã xuống ao sen ven bờ ruộng, chỉ đến khi về tới con đường nhỏ rợp bóng tre xanh thì cô mới đi chầm chậm lại, đưa tay vuốt tóc tai đầu cổ quần áo cho gọn gàng rồi mới bước vô cổng nhà, trên mặt vẫn còn hiện rõ nét hoang mang lo sợ lúc hồng lúc trắng.

– Con Hạnh làm gì mà hớt ha hớt hải như bị ma đuổi vậy bây, bé Linh đâu con?

Đang loay hoay cho bầy gà ăn sau hè, thấy Mỹ Hạnh đi về có một mình nên bà Mẹo lên tiếng hỏi.

– Dạ, ba ẵm nó về sau kìa dì… nãy giờ con dẫn nó ra vườn chơi.

Mỹ Hạnh vừa dứt lời thì ngoài cổng đã thấy bóng dáng ông Dậu tay bồng bế cháu nội tay cầm mớ trái cây thủng thẳng bước vào. Để mặc cho hai ông bà già nói gì thì nói, cô nhanh chóng đi thẳng vào nhà vệ sinh rồi chốt cửa lại. Sau khi rửa ráy tay chân mặt mũi, Mỹ Hạnh ngồi xuống đi tiểu nhưng khi vừa tuột quần trong quần ngoài tới ngang đầu gối thì cô phát hiện ở đáy quần lót có một lớp chất nhờn bám vào, đưa tay sờ vào cái khe giữa hai mép thịt thì đã nhão nhòe trơn trượt tự bao giờ.

– “Chết thật, ổng chỉ mới thổi lỗ tai mà mình đã ướt át thế này, lỡ mà ổng đụng vào vòng 1 hay vòng 3 thì không biết sẽ tai hại thế nào nữa, sao mình nhạy cảm thế không biết!”

Mỹ Hạnh vừa lấy khăn giấy lau sạch vết nhờn trên đáy quần vừa tự lấy tay gõ đầu mình vì cái tính hư hỏng không biết kiềm chế bản thân. Trong tích tắc những hành động mơn trớn của ông Dậu lại hiện lên trong đầu làm cô cứ bức rức xốn xang.

– “Sao của ông ấy to thế không biết, có lẽ to hơn của anh Minh nhiều. Mà chắc không bằng của thằng Sơn… Chao ôi sao mình bậy quá, cứ suy nghĩ gì đâu không…”

Mỹ Hạnh bật cười thầm khi tự thấy mình vớ va vớ vẩn, nghĩ gì không nghĩ lại cứ nghĩ về cu về cò. Cặc dái chứ có phải bánh trái gì đâu mà mê hổng biết.

Nghĩ tới đó Mỹ Hạnh liền cúi xuống lấy gáo nước rửa mặt thêm một lần nữa cho tỉnh táo rồi dùng khăn lau sạch, lấy lược chải sơ mái tóc rối, chỉnh sửa áo quần ngay ngắn xong xuôi cô mới mở cửa bước ra ngoài.

– Ủa, anh dậy lâu chưa, thấy trong người khỏe nhiều chưa anh?!

Mỹ Hạnh vừa từ trong nhà tắm bước ra, thấy Phúc Minh ngồi hút thuốc một mình trên ghế đá thì buông tiếng hỏi.

– Anh dậy nãy giờ… cũng khỏe nhiều rồi bà xã. Thôi hai mẹ con chuẩn bị đi… mình về kẻo trễ em.

Nghe vợ hỏi, Phúc Minh quay lại trả lời, tiện tay búng mớ tàn thuốc vào cái gạt tàn được ông Dậu tận dụng từ lon sữa bò đã dùng hết.

– Để dì dọn cơm nước lên ăn một chặp nữa rồi về nghe bây?

Bà Mẹo lật đật lên tiếng khi thấy Mỹ Hạnh lăng xăng thu gom đồ đạc, quà cáp chất lên xe.

– Dạ thôi dì, tụi con tranh thủ về kẻo tối bị kẹt xe.

Mỹ Hạnh vội ngăn bà Mẹo lại không cho dọn cơm vì cô biết ở lại ăn uống nữa thì bảy giờ tối chắc chưa ra khỏi nhà được quá.

– Vậy thôi tụi con tranh thủ về để tránh kẹt xe. Mà thằng Minh lái xe được không, nếu không được để dì kêu thằng Sơn…

Không để bà Mẹo nói hết lời, Phúc Minh liền đáp:

– Dạ con chạy được mà dì, con khỏe lắm rồi!
– Ừm, vậy cũng được. Nhớ đi đường cẩn thận nha con!

Bà Mẹo miễn cưỡng gật đầu khi đề nghị nào của bà cũng bị hai vợ chồng tụi nó bác bỏ. Có điều tụi nó nói cũng có lý nên bà đâu thể trách móc gì được, chỉ tội cái là đồ ăn thức uống còn ê hề, không ăn thì chắc phải đổ cho heo cho gà chứ hai ông bà ăn uống bao nhiêu, còn thằng Sơn đi chơi có khi sáng đêm không về nữa.

Vợ chồng Mỹ Hạnh cùng với bà Mẹo dọn dẹp thu gom chừng mươi phút thì Hải Sơn về tới. Bà Mẹo thấy thằng con mặt mũi tỉnh táo thì ngẩn người vì nó đi chơi ít khi về giờ này, mà lại không có nhậu nhẹt gì.

– Mày đi đâu về vậy Sơn… có về Sài Gòn với anh chị không?!
– Tui đi đâu kệ tui, hỏi làm gì! Để ổng bả lên trước đi, mai tui lên sau.

Hải Sơn đáp lời má hắn, vẻ cộc lốc rồi đi thẳng vô nhà sau khi “tặng” cho chị dâu xinh đẹp một ánh nhìn như vuốt ve nựng nịu từ trên đầu xuống tới tận gót chân, và dĩ nhiên là Mỹ Hạnh cảm nhận được hết. Không giấu được vẻ mặt ngượng ngùng, cô vội vã quay ra sau lưng thì bắt gặp ông Dậu đang ngồi uống trà mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông nây nẩy của mình.

– “Đàn ông cha nào cũng như cha đó, dễ sợ quá!”

Mỹ Hạnh rùng mình khi thấy hai ông ông nào cũng có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình nên vội vã chào hỏi cả nhà rồi ẵm con leo lên xe. Phúc Minh sau khi dặn dò người nhà vài điều cần thiết rồi cũng leo lên xe, đề máy chầm chậm chạy ra cổng rồi đạp ga, lên số nhằm hướng quốc lộ 22 thẳng tiến Sài Gòn. Trên đường đi hai vợ chồng không ai nói với ai câu nào, chỉ có bé Linh ngồi ghế sau với mẹ là cười nói vui vẻ cho đến lúc xe về tới tận cổng nhà nó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...