Hương
Chương 17
Hôm sau là ngày giỗ của ông ngoại Hương, ba mẹ tui cũng đi dự, chỉ còn mình tui ở nhà với thằng nhóc em tui, chiều thì nó đi học, tui buồn, chẳng có gì làm nên ra ngoài vườn tưới cây. Chiều ba mẹ cũng về, đang ngồi ăn, thì nghe ba mẹ nói chuyện, nói 1 hồi thì ba mẹ lại bàn chuyện về Hương, hôm nay trong đám giỗ lúc Hương thắp nhang cho ông ngoại thì Hương khóc, vừa khóc vừa nói “Ông ngoại ơi cứu con, con không muốn suy nghĩ nữa, chắc con chết mất”. Nghe mẹ kể dường như Hương đau khổ lắm, nước mắt đầm đìa, rồi mẹ Hương ôm Hương nói là sẽ bỏ chuyện đó.
Đầu óc tui cũng rối tung, vừa mừng vừa lo, mừng vì cái gì thì chắc ai cũng hiểu, nhưng cũng lo, không biết bây giờ Hương thế nào rồi, tui chạy ra sau vườn, gọi cho Hương, gọi hai lần mới có người bắt máy, giọng con trai, tui đoán chắc là thằng Toàn, anh hai của Hương, thua tui 1 tuổi, vài câu xã giao, rồi tui được biết sdt này bây giờ thuộc về Toàn, chắc để cắt liên lạc với tình địch của mình đây mà, he he. Không ngờ mình chưa làm gì cả mà sự việc thuận lợi ghê, mà cũng không biết là Hương có gì với mình không, rồi quan hệ với kia tới mức nào rồi, mà chắc cũng chưa có gì nên Hương mới như vậy, tối Hương nhắn tin bảo Hương đổi sdt, tui hỏi thăm Hương, hỏi người đó với Hương là như thế nào, rồi Hương có tình cảm với người ta không, rồi hỏi chuyện gì khiến Hương như vậy, nhưng kết quả không thu được gì rõ ràng.
Từ khi tui lên ngoại, tui ít đi ra ngoài, vì trên cái xứ miệt vườn này, kiếm 1 quán café ra hồn còn khó hơn kiếm cây kim trong đống rơm, mấy thằng tuổi cỡ tui thì toàn làm vườn làm rẫy, không thì đua xe nghiện hút, khó kiếm được thằng nào mà nói chuyện được, nhưng may mắn còn mấy đứa em họ, buồn buồn ngồi tám hay hát karaoke với bọn nó cũng đỡ buồn, rồi tui cũng phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới, hứa với ba mẹ là lên đây ôn thi lại rồi thi vô mấy trường đại học trong thành phố, tối tối ngồi cầm cuốn sách úp lên mặt cho ba mẹ yên tâm, nhưng một tay thì để dưới bàn nhắn tin cho Hương.
Cứ khoảng 7h tới 9h tối là khoảng thời gian nhắn tin của thằng em bất hảo, đang mưu đồ thôn tính bà chị nhỏ của hắn, nhưng bà chị nhỏ của hắn cũng không phải hạng dễ chinh phục, hằng ngày hắn luôn suy nghĩ ra một chiêu nào đó làm điêu đứng bà chị nhỏ của hắn qua tin nhắn, nhưng chỉ cần 1 tin vượt quá giới hạn thì bà chị nhỏ của hắn nhanh chóng chuyển thành bà cụ non, xét nét từng li từng tí, và giờ giấc nhắn tin được quy định rõ ràng, mọi tin nhắn ngoài 7h tối thì không được trả lời, và đúng 9h thì đi ngủ, dù hắn có nếu kéo hay câu chuyện đang vui cỡ nào cũng phải ngừng lại ngay tức khắc.
Cứ ngày ngày trôi qua như thế, tui thật sự cũng rất mơ hồ về tình cảm của Hương dành cho mình, và tui cũng nhanh có kế hoạch gài bẫy Hương, từ trước tới giờ ít khi nào Hương gọi hoặc nhắn tin cho tui trừ khi có chuyện gì đặc biệt, nên lần này xem như 1 thử nghiệm, tui cố tình nói với Hương là mới nạp tiền điện thoại, rồi trong lúc đang nhắn tin, bảo với Hương là lấy xe đi mua đồ cho mẹ, lát nhắn tin lại sau, rồi từ lúc đó tui tắt máy, tui cài sẵn báo cuộc nhỡ rồi, nên bây giờ là chờ đợi, chờ khoảng 2 3 ngày hoặc 1 tuần sau thử xem kết quả thế nào.
Khoảng 12 giờ tối đó, tui thử mở điện thoại lên xem thì vẫn chưa có gì, qua một ngày sau vẫn không có gì, trong lòng tui suy nghĩ vẩn vơ, không lẽ Hương chả có chút quan tâm gì tới mình, nếu là mấy đứa con gái khác thì chắc gọi từ tối hôm qua rồi, tới 7h tối, cơn nghiện nhắn tin lại tới, tay tui ngứa ngáy chân ngứa ngáy, cứ cầm cái điện thoại lại bấm bấm vu vơ rồi quăng đi, định lôi cái lap ra ai ngờ lại cúp điện, tui ra ghế đá ngồi suy nghĩ lung tung, chả biết bây giờ Hương như thế nào, tui lại nghĩ tới cái gương mặt khi Hương buồn rồi Hương khóc, chịu hết nỗi, tui không thèm nhắn tin nữa, gọi luôn cho Hương.
Tiếng nhạc chờ bài ” Người con gái thủy chung ” ” Dù cho bao, người nói con tim em khờ và ngu ngơ…”:
– Alo.
– Chị Hương hả.
– Uhm, chị nè, gọi chị có chuyện gì không?
– Không, cúp điện buồn nên muốn chị nói chuyện thôi, nhà chị có cúp điện không?
– Trong khu của chị làm gì có điện, người ta toàn xài bình không à.
– Em quên mất, chị đang làm gì vậy?
– Chị đang nghe nhạc thôi…
Tui và Hương nói những chủ đề bâng quơ một hồi thì Hương hỏi:
– Lần trước em nói đi mua đồ là mua gì vậy?
– À… ừ… em đi mua mấy thứ lặt vặt vậy mà. – Tui bối rối, tự nhiên Hương hỏi làm tui bất ngờ.
Tui nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, Hương cũng không hỏi thêm, tui nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Hương chắc chắn là có quan tâm mình, nhưng tại sao Hương không gọi hay nhắn tin, có thể là do tui thiếu kiên nhẫn, nếu chờ thêm một hai ngày nữa chắc là được rồi, thua keo này tui bày keo khác, nhìn tấm lịch, đầu tháng ba rồi, tui chợt nhớ ra sắp tới sinh nhật Hương và trong đầu đã có sẵn một kế hoạch…
Như thường lệ tui vẫn nhắn tin cho Hương mỗi ngày, mỗi ngày tui đều suy nghĩ ra trò chơi, 1 câu chuyện, hay 1 câu nói gì đó làm Hương vui, mỗi khi thấy tin nhắn Hương trả lời bảo Hương rất vui thì tui cũng vui đến mức nhịn cười mà rơi nước mắt, chắc có lẽ đó là nước mắt hạnh phúc của một thằng con trai đang yêu, tui chưa bao giờ vì 1 chuyện cỏn con như vậy mà vui đến như thế. Có một ngày Hương nói Hương ở nhà một mình vì ngoại Hương đi vắng, đó là lần đầu tiên tui làm chuyện dại gái như thế, giả vờ kêu Hương gọi vào sdt của mình để nghe nhạc chờ, rồi sao đó bắt máy và hát cho Hương nghe, không ngờ lúc đó, bên cạnh Hương còn có Thảo, làm tui quê 1 cục, một kỷ niệm dại gái nhớ đời, mà lúc đó mình hát hay như bây giờ cũng đỡ, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ngượng.
Nhưng những ngày tháng hạnh phúc đó cũng có lắm gian truân, có 1 lần, bị mẹ phát hiện, trong điện thoại tàng trữ hàng trăm tin nhắn bất hợp pháp, tuy nội dung tin nhắn không có nội dung vi phạm nhưng vì đã có tiền án nên mẹ đã gọi cho Hương, bảo là không được nhắn tin với tui nữa, làm cả tối hôm đó, phải bỏ công thuyết phục Hương từ 7h đến 3h sáng, phải dùng tới khổ nhục kế, hứa hẹn đủ điều Hương mới chịu nhắn tin lại như trước, lần đầu tiên quen con gái mà phải chịu hạ mình như vậy và có lẽ vì thế là một sai lầm lớn khi quen Hương.
Rồi cũng sắp tới sinh nhật Hương, lúc đó cũng đúng vào lúc thu hoạch xoài, trước sinh nhật Hương 1 ngày, tui đã mua 1 đôi bông tay thật xinh, vì thấy đôi bông tay Hương thường đeo đã cũ hơn 1 năm rồi, tui biết được là vì tấm hình 1 năm trước Hương vẫn đeo đôi bông tay đó, đến khi tui gặp lại Hương, tui vẫn thấy Hương đeo nó, Hương nói là do mẹ tặng nhưng tui không chắc, vì thế tui muốn thử tặng Hương đôi bông tay này để xem thử Hương có đeo nó nữa không, và vào ngày hôm đó, tui đi hái xoài giúp dì út, vườn xoài nhà dì út cũng gần nhà ngoại của Hương, vào lúc nghĩ chưa tui không ngủ, mà lén ra bờ hồ sau vườn nhà ngoại Hương, trời nắng chang chang, tui cặm cụi nhặt từng viên đá lớn, sếp thành dòng chữ “Chúc BCN sinh nhật vui vẻ”, làm xong mồ hôi đổ ra như tắm, tui lê bước về vườn nhà dì út, ráng làm hết công việc, rồi về nhà nghỉ, tuy lết không nổi nhưng trong lòng thì rất háo hức đợi ngày mai.
Tối hôm đó tui vẫn nhắn tin với Hương bình thường như không có gì, cũng không nhắc chuyện sinh nhật, sáng mai tui cũng phải tiếp dì út đi hái xoài, vì vườn nhà dì út rộng lắm, hôm qua hái vẫn chưa hết, tui biết Hương thường thức dậy khoảng 5h rưỡi, nên từ lúc 5h tui đã tới bờ Hồ sau vườn nhà ngoại của Hương, không khí lạnh cắt da cắt thịt của buổi sáng sớm vùng miền núi này không làm tui chùn bước, tui núp sau bụi tre gần đó nhìn đồng hồ, đúng 5h 20 tui nhắn tin cho Hương.
– “Bcn ơi, thức chưa? Ra bờ hồ sau vườn đi, có 1 điều bất ngờ dành cho chị đó.”
– “Chị mới thức nè. Chị chưa đánh răng nữa, để lát chị ra”
– “Không cần đâu, chị ra liền đi, không ra sớm thì không xem được đâu” tui muốn Hương phải ra liền vì lát nữa mẹ tới vườn dì út giúp dì út hái xoài mà không thấy tui là phiền lắm.
– “Được rồi, để chị ra liền”
Tui đứng chờ khoảng 10 phút thì thấy dáng Hương lóng ngóng trong bộ đồ ngủ bước ra, mặt trời cũng vừa mới mọc, Hương bắt đầu bước dọc theo bờ hồ tìm kiếm cái gì đó, khi vừa bước gần tới chỗ hàng chữ tui làm hôm qua thì Hương chợt đứng lại ra vẻ bất ngờ lắm, Hương lại gần, đi vòng quanh hàng chữ rồi ngồi xuống ngắm, Hương lấy điện thoại gọi ra, vừa lúc đó tui cũng biết mình phải làm gì, tui bước ra khỏi bụi tre, đi thật nhẹ nhàng sau lưng Hương, một tay cầm điện thoại 1 tay lấy gói quà trong túi ra, điện thoại rung tui bắt máy.
– Alo, em nghe nè.
– Cảm ơn em, chị cũng không nhớ hôm nay sinh nhật mình, món quà của em làm chị bất ngờ quá.
– Chị thấy vui không?
– Chị vui lắm.
– Chị quay ra sau lưng đi, còn 1 món quà lớn hơn dành cho chị.
Hương quay lại, bắt gặp nụ cười trìu mến của thằng em quỷ quái này, trên tay tui vẫn cầm hộp quà, tui tiến lại gần Hương, Hương giờ này vẫn chưa hết bất ngờ nên cứ đứng ngẩn ra, nhưng đôi môi đỏ thắm ấy vẫn còn đang nở nụ cười hạnh phúc, đôi má hồng càng hồng thêm trong ánh nắng ban mai. Hương vừa bừng tỉnh, rồi Hương hỏi?
– Làm sao em ra đây được?
– Chị đừng hỏi, em luôn có cách của em mà.
– Quà sinh nhật của chị nè. – Tui đưa Hương hộp quà nhỏ.
– Quà gì vậy?
– Chị mở ra đi.
Hương mở hộp quà, mắt không ngừng chớp khi nhìn đôi bông tay, Hương ngước lên nhìn tui, bây giờ thì tui đã rất gần Hương, hai ánh mắt chạm vào nhau, tui bị hút hồn khi nhìn vào đôi mắt ấy, nhìn xuống sống mũi cao dễ thương ấy, làn da trắng mịn, đôi má hồng và nhất là đôi môi đỏ mọng ấy, lần này tui quyết không để mất cơ hội, không thể chần chờ thêm phút giây nào nữa, nhanh như chớp tui ôm lấy Hương và hôn lên đôi môi ấy, hương vị ngọt ngào trên đôi môi mềm mại ấy làm tui tê dại, trong lòng tui đang lâng lâng vị ngọt đôi môi thì bất chợt Hương đẩy mạnh tui ra và chỉ nghe kịp 1 tiếng. BỐP. Tui hoàng hồn, nhìn thấy ánh mắt Hương đang nhìn tui như thể tui đã làm điều gì kinh khủng lắm, rồi nước mắt Hương tuôn trào, Hương lấy tay bụm miệng cố ngăn tiếng khóc thốt thành lời, Hương thốt lên “Chị… chị xin lỗi” rồi Hương chạy thẳng vào nhà. Tui đứng chết lặng nhìn theo bóng Hương khuất theo hàng cây.
Cả ngày hôm đó tui như bị mất hồn, không tập chung làm chuyện gì được, cứ suy nghĩ mãi về hành động của Hương, dấu bàn tay Hương vẫn còn in hằn lên má, tui phải nói dối mẹ là bị cành cây to đập trúng, món quà tui vẫn chưa tặng được cho Hương, lúc Hương chạy đi đã quăng luôn hộp quà, trong lòng rối ren không biết tối nay nhắn tin xin lỗi thế nào đây, đầu óc trống rối bời.
7h tối ngồi viết tin nhắn, cứ viết rồi lại xóa, không biết nên nói thế nào cho nó thích hợp, thì nhận được tin nhắn của Hương.
– “Chị xin lỗi, hồi sáng chị đánh em có đau lắm không?”
Tui mừng như vừa lụm được hột xoàn, định nhắn tin trả lời nhưng nghĩ lại nên gọi cho nó hoành tráng, nên bấm máy gọi luôn, đợi hơn 30 giây Hương mới bắt máy.
– Alo, chị nghe nè.
– Đánh người ta đau gần chết mà giờ này mới nhắn tin xin lỗi là sao?
– Tại… – Hương ngập ngừng rồi chợt đổi giọng. – Tại em làm bậy rồi nên chị mới đánh, chị cũng xin lỗi rồi mà còn không chịu là sao?
– Tại chị chứ bộ.
– Em còn cãi bướng hả… chị làm cái gì mà tại chị.
– Tại tại… tại chị xinh quá làm chi?
Hương không trả lời ngay, mà hơi ngập ngừng chắc vì ngượng rồi cũng cãi lại.
– Đã sai rồi mà còn nói bậy, em còn nói vậy nữa chị không nhắn tin với em nữa.
Hương rất khó tính mà tình thế bây giờ mình đi quá xa rồi, nếu còn tiếp tục nữa chắc Hương sẽ cấm vận mất nên tui đổi chiến thuật.
– Thôi, em nói đùa thôi mà, em xin lỗi.
– Sao này không được như vậy nữa nghe chưa? (Cái câu này là câu mình ức chế nhất nhưng cũng là câu Hương hay nhắc đi nhắc lại nhất)
– Dạ thưa, bà cụ non!
– Em vừa nói cái gì, muốn ăn đòn không?
Lại cãi nhau, cãi 1 lúc thì chuyển qua nhắn tin, tui hỏi Hương hôm nay ngoài tui ra còn ai mừng sinh nhật Hương nữa không? Thì Hương bảo ngoài tui ra còn thằng tình địch kia, tui cũng giới thiệu luôn thằng kia tên Đức, nó tặng Hương cả 1 cái bánh kem, chả biết to cỡ nào, nhưng kệ hắn, Hương bảo món quà của tui đặc biệt hơn của hắn nhiều.
Hương quá chín chắn, lại thêm cái bức tường về huyết thống, loạn luân, nếu không có nó chắc đã khác nhiều rồi, nhưng thôi kệ dù sao mình cũng đã làm hết khả năng làm theo con trym, à nhầm con tim mình mách bảo, dù sao thì đây cũng là 1 kỷ niệm nhớ đời, đúng là không nên yêu chị họ của mình.
… Bạn đang đọc truyện Hương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/huong/
Để kết thúc truyện, mình xin nói 1 chút về gia đình Hương, nhà Hương khá giả nhất vùng, ba Hương là cậu 3, anh ruột của mẹ tui, mẹ tui thứ 4, tất nhiên mẹ Hương là mợ 3, mợ 3 là 1 tay ghê gớm, rất thông minh bản lĩnh, nắm giữ mọi quyền hành trong gia đình, giọng nói như ly chanh đá quên bỏ đường, mỗi lần nghe điện thoại của mợ 3 là phải để xa lỗ tai 1 mét, tui cũng không muốn nói xấu mợ 3 lắm nhưng vì còn ấm ức 1 chuyện nên dìm hàng 1 chút.
Mợ ba có 2 người con yêu quý là Toàn và Hương, Toàn thì cao to, trắng trẻo, đẹp trai, sức lực cày cấy, làm việc rất trâu bò, có năng khiếu hội họa, chỉ mỗi tội là ít học, ít tiếp xúc nên khá nhát, tuy bây giờ đã đỡ hơn xưa, trình độ văn hóa 6/12 và người cuối cùng là Hương, Hương tính tới bây giờ là hơn 18 tuổi rồi, nếu so sánh như kiểu xì phố thì có thể nói Hương là 1 hot girl bí ẩn nhất vùng này, Hương học hết lớp 7 rồi nghĩ cũng vì 1 lý do khá là trời ơi, 12 tuổi Hương đã trổ mã rất ư là xinh xắn dễ thương và thế là lọt vào mắt xanh của 1 hot boy nào đó trong trường ở lớp trên, hắn kưa cẩm tán tỉnh Hương, tặng quà cho Hương, nhưng Hương vẫn còn rất ư là ngây thơ nên đã làm hắn thất tình và có 1 con Hoạn Thư yêu hắn, ganh ghét trước tình cảm hắn dành cho Hương nên đã kéo băng kéo nhóm chặn đường đánh đập Hương, trước tình cảnh đó, phe những fan hâm mộ cuồng nhiệt Hương ở khu Hương ở đã hành động, chúng kéo ra tìm phe kia để tàn sát, thế là hỗn chiến nổ ra, trước tình cảnh đó, mẹ Hương vì không muốn con mình dấn thân vào nguy hiểm, cũng vì muốn thiên hạ được bình yên nên đã cho Hượng nghỉ học về nhà ở ẩn, đúng là hồng nhan họa thủy.
Từ đó Hương không tiếp xúc bên ngoài, suốt ngày chỉ ở nhà nữ công gia chánh, vì vậy Hương không hề biết gì về những thứ như quán cóc, cà phê, internet… Có thể nói Hương là một đứa con gái quê chính hiệu nhưng lại hoàn toàn khác với những đứa con gái quê khác, từ cách ăn mặc, cử chỉ, giao tiếp còn hơn cả 1 đứa con gái có ăn có học ở thành phố, tui yêu Hương không phải chỉ qua vẻ đẹp bên ngoài mà còn vì Hương còn rất nhiều điều đáng để tui khâm phục, nhưng tui vẫn thấy tiếc cho Hương, vì Hương không có được những điều kiện tiếp xúc với cuộc sống này như những cô gái khác và cũng vì đó Hương cũng đã trở thành bà cụ non chính hiệu, sống với tư tưởng mà ba mẹ đã áp đặt cho Hương. Ở Hương có rất nhiều chuyện mà tui không kể hết được nhưng sau khi đọc đến đây nhưng các bạn đã hiểu phần nào được con người của Hương rồi chứ.