Kẻ rình mò

Chương 6



Phần 6

“Con không có ý đó, đúng không?” Mẹ tôi nói.

Chúng tôi đang ngồi trên ghế sofa. Tôi chống tay sang hai bên, trong khi cố hiểu tình hình. Có vẻ lạ lùng khi ở một nơi quen thuộc với rất nhiều mối liên hệ thú vị – Giáng sinh, sinh nhật, những thời điểm hạnh phúc hơn – trong khi vẫn phải chịu đựng tội lỗi mà tôi đã phạm phải. Tôi không nhìn vào mẹ, thay vào đó là chuyển sang nhìn vào những tấm hình của chúng tôi như một gia đình. Tôi nhìn vào chiếc đàn dương cầm, thứ mà tôi chưa bao giờ nghe thấy được chơi. Tôi nhìn vào cái tivi to lớn và cái bàn cà phê mặt kính, kệ sách, cửa sổ và cái ghế sofa đối diện với cái chúng tôi đang ngồi.

“Tất cả là do bà ngoại con, đúng không Hiển?” Mẹ tôi khăng khăng.

Với sự miễn cưỡng lớn lao, tôi liếc nhìn sang mẹ.

“Con… con không biết” Tôi than van. “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không biết phải nói gì nữa. Con không biết mình đang nghĩ gì. Chắc mẹ ghét con lắm”

“Mẹ không ghét con, Hiển à” Mẹ nói. “Con chỉ mới 19 tuổi thôi, con còn quá trẻ để chống lại nếu có một bà già nứng lồn dụ dỗ con. Mẹ biết mấy người đàn ông trẻ là như thế nào mà”

Bất kể tôi có cảm thấy hối tiếc ra sao thì tôi vẫn tự hỏi mẹ có ý gì với nhận xét đó. Mẹ biết gì về những người đàn ông trẻ tuổi? Chính xác là mẹ tôi đang nói cái gì?

“Mẹ không biết tại sao nữa” Mẹ lại nói tiếp. “Nhưng chắc là bả đã đề nghị với con. Mẹ không thể nghĩ đến cách nào khác để cả hai bà cháu lại có kết cục như vậy”

“À, lại làm chuyện đó trong nhà bếp nữa chứ” Mẹ nói thêm sau một hồi tạm ngưng.

“Đó là lỗi của con mẹ à” Tôi nói.

Mẹ vặn người trong chỗ ngồi để nhìn tôi.

“Mẹ không thấy như vậy đâu Hiển” Mẹ cau mày nhìn tôi. “Không đâu, mẹ thấy trong chuyện này con không có chút lỗi lầm nào”

“Con đã làm mọi thứ” Tôi nói với mẹ, lo lắng và căng thẳng. “Con… con đã lén lút rình mò quanh nhà bà ngoại, tìm thấy… mấy thứ đồ riêng tư. Con thật là xấu xa. Mẹ không nên trách cứ bà ngoại. Đó là do con”

“Bả gần 60 tuổi rồi đó Hiển, còn con mới có 19 tuổi thôi mà. Bả phải là người chịu trách nhiệm. Cho dù có chuyện gì xảy ra, bà ngoại con là người lớn tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống. Bả nên biết làm điều gì tốt hơn chứ. Không đâu con à” Mẹ lặp lại, nhấn mạnh thêm. “Mẹ vẫn nói như vậy đó – không ai có thể thất vọng với con”

“Lại làm nóng chuyện lên rồi” Bà ngoại tôi nói khi bước vào phòng. “Chờ chút đi”

“Con đã nói với mẹ tất cả là lỗi của con” Tôi buộc miệng nói với bà.

“Và con đã nói là thằng Hiển không có vấn đề gì về những chuyện đã xảy ra” Mẹ tôi thở dài. “Con đổ lỗi cho mẹ đó”

Bà ngồi xuống ghế đối diện. Cổ họng của bà chuyển động khi nhìn xuống tấm thảm.

“Con có biết nó đã làm gì không?” Bà hỏi, ngẩng mặt lên.

Mẹ nhún vai và xệ mặt xuống như thể điều đó không quan trọng hoặc chỉ là không thèm quan tâm.

“Thằng Hiển nó thủ dâm ngay trên giường mẹ” Bà nói. “Nó dùng đồ lót của mẹ để hứng tinh khí của nó”

Mẹ tặc lưỡi, lườm lườm nhìn tôi.

“Hiển!” Mẹ kêu lên.

“Ôi chết tiệt, con rất xin lỗi…” Tôi nhìn thẳng vào mặt mẹ và rồi nhìn sang bà. “Xin lỗi về mọi chuyện”

“Mà sao mẹ biết là nó đã làm như vậy?” Mẹ hỏi bà. “Mẹ có bắt gặp quả tang không, hay là gì đó?”

Bà ngoại không trả lời ngay, im lặng trong vài giây mới đáp lời.

“À, không chính xác như vậy” Bà nói.

“Ý mẹ là cái quái gì thế?”

Bà nhăn mặt lại trước giọng điệu của mẹ.

“Mẹ đã thấy nó lảng vảng gần phòng mẹ, nhưng vì không bắt được tại trận nên mẹ chỉ nghi ngờ nó lẻn vào trong phòng mẹ. Sau đó mẹ đã cài máy quay phim”

“Mẹ đã quay nó?”

Bà ngoại nhắm mắt lại và, mặt đỏ lên, gật đầu thay cho câu trả lời.

“Mẹ chỉ muốn chắc chắn mới tố cáo nó được” Bà nói. “Ý mẹ là điều gì xảy ra nếu mẹ nghĩ sai? Nếu có cách giải thích khác về chuyện tại sao giường mẹ lại bừa bộn như thế? Nếu có ai đó khác đã vô trong đó thì sao?”

“Mẹ đã quay phim nó” Mẹ tự nói với mình, thở dài khi chầm chậm lắc đầu rồi nhìn xuống sàn nhà. “Mẹ vẫn có đoạn phim đó chứ?” Mẹ hỏi bà.

Bà chớp mắt và mặt xệ xuống. Ngạc nhiên bởi câu hỏi của mẹ, bà trả lời:

“À, có. Nó vẫn còn trong thẻ nhớ của máy quay phim”

“Cho con xem” Mẹ khăng khăng.

“Không được!” Tôi kêu lên cùng lúc với lời từ chối của bà.

Mẹ im lặng một lúc, sau đó nói:

“Thôi được, mẹ muốn thì cứ làm theo cách của mình. Hãy quên chuyện uống trà nha mẹ. Giờ thì con đi đây. Con không bao giờ muốn nhìn thấy hay nói chuyện với mẹ nữa. Chuyện của chúng ta đã xong. Nhưng con sẽ không quên chuyện mà hai bà cháu đã làm đâu. Con thề với mẹ đó”

“Nhưng còn thằng Hiển thì sao?” Bà kêu lên. “Con sẽ hủy hoại cuộc sống của nó. Trời ơi, Bích, làm ơn đi con, con không thể làm như thế được”

“Con có thể và sẽ làm vậy đó” Mẹ đáp lại. “Trừ khi mẹ cho con thấy bằng chứng là nó đã làm những thứ đó”

“Tại sao con cần phải nhìn thấy đoạn phim đó” Bà hỏi. “Bộ con không tin mẹ sao?”

Thật là sai lầm. Nó tạo cho mẹ cái cớ hoàn hảo để tương kế tựu kế.

“Tin mẹ hả?” Mẹ chế giễu bà. “Giống như con tin mẹ với con trai của con chứ gì? Giống như con tin mẹ không kéo quần xuống và hẩy cái lồn già to của mẹ vô trong mặt nó chứ gì?”

Câu nói của mẹ đủ gây sốc cho bà.

“Trời ơi, con nỡ lòng nào mà nói vậy hả Bích?” Bà rít lên.

“Vậy là mẹ đã đụ con trai con” Mẹ tôi đáp trả. “Cho con xem đoạn phim chết tiệt đó đi. Con muốn nhìn thấy nó tận mắt. Con vẫn chưa tin rằng nó có lỗi trong bất cứ phần nào của chuyện này. Chỉ cần cho con xem bằng chứng, làm nhanh đi kẻo con ra về và sẽ không để yên chuyện này đâu”

“Hiển ơi… ôi trời ơi” Bà nói với tôi. “Bà xin lỗi, bà phải làm thôi”

Và tôi biết là bà sẽ làm, vì đâu còn lựa chọn nào khác nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...