Kẻ thất lạc
Chương 13
Trên một hòn đảo nhỏ thuộc Quần đảo Thổ chu, tỉnh Kiên Giang…
Phía Tây hòn đảo lúc này đã chìm trong bóng đêm. Dưới ánh trăng từng ngôi nhà mái lá vách gỗ san sát im lìm không một ánh đèn. Gió biển lùa vào làm cửa gỗ của vài căn nhà xiêu vẹo khẽ phát lên tiếng kẽo kẹt não nùng. Cứ cách một căn nhà đóng cửa lại có một căn nhà tan hoang không chút sinh khí của người sống.
Người dân trên đảo đều biết tại làng chài này hơn năm năm trước là một trong những nơi nhộn nhịp tấp nập nhất với hơn 2000 nhân khẩu. Sáng sớm đàn ông ra khơi đánh bắt cá, phụ nữ ở nhà phơi lưới chăm con, đến tối thì cùng làng xóm tụ hội uống rượu chuyện trò rôm rả. Cuộc sống dù cơ cực nhưng rất ấm áp vui vẻ.
Nhưng một ngày tai họa đã giáng xuống ngôi làng này. Một cơn bão cấp 7 chuyển hướng bất ngờ quét ngang qua vùng biển này. Nhà cửa đổ sập, mái lá tan tác, cây đổ xiêu vẹo… Khi cơn bão đi qua, cả ngàn phụ nữ địu con sau lưng chạy lên đồi cao phía xa hóng ra biển. Họ mong thấy được bóng dáng những tàu cá và người đàn ông của mình đang trên biển quay về. Nhưng trước tầm mắt họ chỉ là mặt biển mênh mông sóng gió trập trùng. Những người phụ nữ đó dựng lều bạt, thổi cơm ngay trên đồi và chờ đợi… Một ngày, rồi một tuần, rồi một tháng. Đến lúc đó họ đều đã biết. Hơn hai trăm thuyền cá và gần năm trăm người đàn ông của làng chài đã không bao giờ có thể quay về nữa.
Sau lần đó không biết ai đã đặt tên cho làng chài ven biển này là Làng Vọng Phu. Lâu dần cái tên này được người ta lấy gọi cho cả hòn đảo, là Đảo Vọng Phu. Cái tên Vân Sơn xưa cũ không ai nhớ đến nữa.
Bầu không khí tang thương như rút cạn sức sống của làng Vọng phu. Đau đớn mất mát rồi cũng qua đi những người còn lại phải đối mặt với những khó khăn mà họ chưa từng gặp phải. Đàn ông còn lại trong làng hoặc là quá lớn tuổi hoặc là còn đang chập chững tập đi. Phụ nữ trở thành sức lao động chính để nuôi sống gia đình. Nhưng không còn thuyền đánh cá, lưới cá trong bờ cũng không dùng được… Họ phải chật vật câu từng con cá nhỏ, lượm lặt rau củ trên đảo để ăn… Không chịu nổi cuộc sống không có lối thoát này không ít người phụ nữ mang theo con nhỏ bỏ lại căn nhà đầy đau thương vào đất liền kiếm sống.
Làng Vọng phu ngày hôm nay chỉ còn một cái tên. Nhân khẩu chỉ vài trăm người hầu hết là phụ nữ và trẻ em quây quần nương tựa nhau mà sống qua ngày. Nhưng từ hai năm trước, từ khi một người xuất hiện, bầu không khí ảm đạm trong Làng Vọng phu cũng vì hắn mà thay đổi.
Lúc này bên trong một căn nhà gần cuối dãy nhà. Đây cũng là gian nhà rộng rãi, cũng có vẻ khang trang nhất trong làng. Có vẻ chứ không phải thật sự khang trang. Vì nó chẳng qua được đóng thêm bên ngoài vài tấm gỗ vụn như được góp nhặt khắp nơi cố tình che đi những khe hở trên vách. Trong khi đó, những căn nhà khác chẳng ai buồn quan tâm làm việc này. Hở thì cứ hở… Cả làng đều là phụ nữ và con nít. Chẳng ai rảnh rỗi đi rình mò người khác. Nhưng nơi đây được xem là nhà chung của tất cả mọi người…
– Ư… ưm…
Bên trong căn nhà lúc này là một quan cảnh vô cùng hương diễm. Bốn người phụ nữ toàn thân trần truồng ôm ấp vuốt ve một người thanh niên trên một chiếc giường gỗ đặc chế vô cùng rộng rãi. Hoa, Ngọc, Minh, Hậu cả bốn người đều là những góa phụ cô đơn của Làng Vọng Phu. Tuổi họ so ra còn lớn hơn người thanh niên không ít nhưng quanh năm ngụp lặn trong biển mò cua bắt ốc làm cho thân thể cả bốn người đều săn chắc không còn chút mỡ thừa nào. Bên dưới những bầu vú căng tràn và làn da bánh mật bóng loáng là những ngọn lửa hừng hực ham muốn tích tụ bởi năm tháng dài trống vắng.
Người thanh niên có khuôn mặt góc cạnh, đôi môi mỏng. Thân hình to lớn, dù đang nằm trên giường nhưng hai chân nó vẫn thừa ra ngoài một đoạn không ngắn. Hai cánh tay nó không quá vạm vỡ nhưng từng múi cơ nổi đều rắn chắc. Bộ ngực nó nở nang kết hợp với vùng bụng không chút mỡ thừa nổi cộm từng múi vuông vức cứng rắn. Có thể nói ngoại trừ nụ cười toe toét ngây dại của một kẻ trí não có vấn đề thì người thanh niên đó có thể xem nam thần với rất nhiều phụ nữ.
Hơn hai năm trước vài người phụ nữ Làng Vọng phu đi bắt ốc mò cua đã tìm thấy Trung bên bờ biển. Cả người nó lúc đó rất kỳ lạ. Toàn thân đỏ rực như đang bốc cháy từ bên trong vậy. Nóng đến mức không ai chạm vào được… Thậm chí nước biển quanh người nó còn nổi bọt bốc hơi như bị đun sôi. Đám phụ nữ phải dùng ba khúc gỗ to, kết dây kẽm bện lại thành một cái cán để kéo Trung về trong làng. Về đến nơi ba khúc gỗ cũng khét đen như bị hơ qua lửa. Suốt ba ngày sau đó hết người này đến người khác luân phiên múc nước xối lên người Trung. Căn nhà cuối xóm như biến thành một buồng xông hơi đá nóng. Hơi nước mù mịt hầm hập cả ngày cả đêm… Đến nỗi hai nhà bên cạnh phải tạm chuyển sang nơi khác.
Bảy ngày từ lúc được tìm thấy Trung tỉnh lại. Nhưng nó hoàn toàn không nhớ mình đến từ đâu, ngay tên họ đầy đủ của mình là gì nó cũng không nhớ. Chỉ biết mình gọi là Trung. Gặp ai nó cũng cười toe toét như một kẻ tâm thần. Không, nên nói Trung là một đứa trẻ với thân hình của một người đàn ông. Không ít kẻ đố kỵ trên đảo, gọi nó là Trung khùng. Đố kị điều gì ư? Còn chưa rõ ràng sao?
– Ti ti…
– Hi hi… Ti của Trung đây…
Lúc này cơ thể rắn chắc của Trung không ngừng được Ngọc, Minh và Hậu vuốt ve. Nghe nó đòi ti, Ngọc cười khúc khích nghiêng người dí hai bầu vú tròn trịa của mình lên mặt Trung. Nó cười toe toét ngốc nghếch, miệng ngậm lấy núm vú mềm mại của chị mút mút chùn chụt thích thú. Bên dưới nó, chị Hoa tráng rịn ướt mồ hôi cặp mông nảy nở không ngừng nhấp nhổm lên xuống.
– Ôi… ưm…
Bất chợt hai tay Trung đỡ bên dưới cặp mông tròn trịa của chị Hoa. Hợp lực với những cú nhún nhảy của chị, hạ thể nó nảy ngược lên nhanh như một cái máy.
– Ôi… Ôi… Sướng…
– Suỵt… Vừa vừa cái miệng thôi… Người ta nghe bây giờ…
Hoa da thịt đầy đặn gương mặt trái xoan đã đỏ ửng say tình. Miệng cô há hốc rên rỉ mỗi lúc một lớn vang vọng cả gian nhà. Dù bị chị em nhắc nhở nhưng Hoa không thể ngăn được tiếng rên la ngất ngây của mình. Tốc độ Trung rất nhanh. Từ bên dưới hạ thể nó gần như không biết mỏi mệt không ngừng hất ngược lên làm cho hai bầu vú no tròn của cô nảy tưng tưng không ngừng.
– Ahhhh… Trung ơi… Chị sướng quá… Ư…
Hoa đã sướng đến mức chẳng quan tâm tới bất kỳ thứ gì trên đời… Ngọc, Minh, Hậu bên cạnh vừa phấn khích, vừa lo lắng nhìn ra hướng cửa. Nếu là một năm trước thì dù Hoa có hét cho cả làng nghe cũng không vấn đề gì. Nhưng bây giờ đã khác xưa…
Từ lúc tỉnh lại Trung đã trở thành niềm an ủi cho sự cô đơn trống vắng của hơn hai trăm người phụ nữ tại Làng Vọng Phu. Mọi người đều ý thức được niềm vui nhỏ nhoi này cần được giấu kín. Nhưng cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra… Tin tức đám phụ nữ Làng Vọng Phu tìm về một người đàn ông bị tâm thần để thỏa mãn ham muốn xác thịt đã đồn thổi lan rộng ra cả đảo. Không ít người phê phán còn muốn đổi tên Làng Vọng phu thành Làng chung chồng. Tuần trước Trung còn bị bắt mang đi… Đến sáng nay mới được thả về.
– Ưm… sướnggggg…
Hoa cả người bắt đầu run lẩy bẩy, bên dưới ồ ồ chảy nước ướt cả hạ thể Trung. Cả người cô mềm oặt như một cọng bún ngã xuống người Trung. Cô hôn rít lấy môi nó nỉ non mê ly:
– Trung ơi… Chị yêu em chết mất… Trung có thích chị không?
– Trung… thích… – Trung ngây ngô cười toe toét trả lời.
“Chát…”
– Dậy mau… Trời ơi… Người ta chờ sắp thành mắm rồi… Đồ quỷ… – Ngọc bực mình mắng yêu còn phát vào mông Hoa rõ to.
– Hi hi… Xuống ngay… Xuống ngay…
Chị Minh dùng khăn ướt lau sạch sẽ cho cái bửu bối dựng đứng cao ngất của Trung. Dương vật của nó phải nói là rất lớn. Quái vật trong những con quái vật. Bàn tay ba người Ngọc vuốt ve nó mà ngón tay một vòng không thể chạm nhau. Chiều dài lại càng đáng sợ. Trong làng này phụ nữ có thể đón nhận nó một cách trọn vẹn chỉ có vài người.
– Đến phiên chị nha… Trung chịu không?
– Trung thích… Trung thích ti ti… – Trung nhìn chằm chằm hai bầu vú ngạo nghễ của cô miệng lúng búng nói.
– Hi hi… Vậy cho Trung sờ nha… Ôi…
Minh mặt đỏ bừng hổn hển thở dốc cảm nhận dương vật Trung từng chút đi sâu vào trong người.
– Ti ti… – Trung bặm bặm môi hai bàn tay to lớn nhào nặn hai bầu vú to lớn của cô.
– Ưm… Ôi… chết mất…
“ẦM…” – Đột nhiên cửa nhà bật tung va mạnh vào vách phát ra một âm thanh thật lớn.
– Á… Á…
Hoa Ngọc Minh Hậu bốn người hét lên thất thanh nhào xuống giường vội vàng nhặt quần áo che đậy cơ thể.
Từ bên ngoài mười mấy người đàn ông tay cầm gậy gộc hùng hổ bước vào. Nhìn thấy Trung còn ngơ ngác nằm trên giường dương vật to lớn dựng đứng như cột cờ, hơi mười cặp mắt đều tóe lửa giận dữ ngút trời…
– Lôi thằng khùng này ra ngoài…
Tiếng gầm lên giận dữ của người đàn ông tóc hoa râm nét mặt uy nghiêm làm căn nhà gỗ rung lên bần bật. Ông ta là Đỗ Bâng. Dù thân phận ông Bâng không khác gì bọn họ nhưng ở nơi này tiếng nói của ông ta thậm chí còn lớn hơn chính quyền địa phương quản lý ở đây. Ông Bâng sở hữu hơn trăm tàu đánh bắt cá loại lớn. Rất nhiều người trên đảo làm việc cho ông ta. Lâu dần người ta xem ông như chủ đảo. Và ông cũng mặc nhiên xem tất cả bọn họ là con dân do mình quản lý.
Một tuần trước ông Bâng đã xuống đây một lần cùng với đội y tế xã. Ông ta nói Trung là người bị tâm thần, nguy hiểm cho cộng đồng cần bị cách ly. Dù mọi người trong làng lên tiếng bênh vực nhưng đội y tế vẫn mang Trung đi. Nhưng có lẽ họ theo dõi vài ngày thấy nó dù có vẻ không được tỉnh táo nhưng rất hiền lành. Thế là sáng nay họ cho Trung quay về.
Ông Bâng vừa dứt lời năm gã đàn ông nhào đến, túm chặt tay chân Trung lôi xềnh xệch ra ngoài. Trung vùng vẫy không thoát được, sợ hãi òa khóc nức nở.
– A… A… Trung sợ… Đau quá… Đau… Hu hu…
Một trong số những kẻ khống chế Trung có một tên đặc biệt chiếu cố đến nó. Hắn tên là Nghĩa chột. Trên con mắt chỉ còn màu trắng là một đường sẹo dài từ trán xuống đến gò má. Hắn thích chị Hoa, luôn dụ dỗ lôi kéo chị lên giường. Nhưng chị không có cảm tình với gương mặt xấu xí của hắn. Lần này đến đây thấy chị Hoa toàn thân trần truồng bên cạnh Trung, hắn đã phát điên.
– Trung… Đau… Hu hu…
Nghĩa chột nghiến răng nắm mái tóc bờm xờm của Trung lôi nó xềnh xệch ra khỏi nhà.
– Bỏ Trung ra…
– Bỏ nó ra… Nó không biết gì hết…
– Các người không có quyền bắt nó…
– Các người bắt Trung vì tội gì?
Bốn người phụ nữ vừa mặc lại quần áo xộc xệch vừa chạy theo la hét muốn đám người kia thả Trung ra. Trong mắt họ Trung vừa là một người đàn ông làm thân xác họ sung sướng, vừa là một đứa trẻ cần được họ chăm sóc bảo vệ. Tình cảm mâu thuẫn này chỉ những người phụ nữ ở bên cạnh Trung mới cảm nhận được.
– Câm miệng. – Người đàn ông lớn tuổi quát lạnh.
Lúc này cả làng Vọng Phu đã tỉnh giấc. Tiếng người xì xầm, tiếng con nít khóc oe oe… Vô số người, phần lớn là phụ nữ ùa ra từ những căn nhà gỗ xiêu vẹo. Rất nhiều ánh mắt lo lắng nhìn về phía bốn người Hoa Ngọc Minh Hậu, còn có Trung toàn thân trần truồng bị hai người đàn ông đè nghiến trên mặt cát không ngừng gào khóc.
– Hừ… Đồ thứ đàn bà dâm đãng…
Đỗ Bâng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn bốn người Hoa Ngọc Minh Hậu quần áo xộc xệch, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền cát. Ông quay lại nhìn đám người Làng Vọng phu lố nhố xung quanh, dõng dạc nói:
– Làng Vọng Phu này từng là niềm tự hào của tất cả người dân trên đảo. Cái tên đó có ý nghĩa gì? Cái người không hiểu sao? Cái tên Vọng Phu đó là ca ngợi tôn vinh những người phụ nữ trung trinh một lòng chờ đợi chồng quay về… Các người xứng sao? Bốn con đàn bà dâm đãng này xứng sao? Cái làng này sắp được đổi thành làng “Chung chồng” rồi… Thuần phong mỹ tục ông bà dạy ở đâu? Ném cho chó ăn hết rồi sao?
Đám phụ nữ đầu đều cúi thấp không ngẩng lên được. Ở đây hầu như ai cũng từng làm việc đó với Trung ít nhất một lần. Không phải họ không muốn lần thứ hai mà họ sợ đến tai lão Bâng.
– Chồng tôi đã chết bao nhiêu năm… Tôi không có quyền sống cho mình sao? – Chị Hoa uất nghẹn hét lên lanh lảnh.
– Chồng chết thì phải ở vậy thờ chồng… Không phải ông bà dạy như vậy sao? – Lão Bâng gằn giọng.
– Hừ… Con gái ông ở thành phố không phải vừa tái giá sao? Sao không bảo cô ta nằm không thờ chồng?
– Phải… Con gái ông là con người. Chúng tôi không phải sao? Cô ta biết thèm đàn ông, còn chúng tôi không biết sao?
– Hừ… – Lão Bâng mặt già hơi ửng đỏ không biết nói gì, chỉ hừ lạnh.
– Sao? Ông không nói được nữa sao?
Lão Bâng đuối lý mặt già đỏ bừng giận dữ. Lão không buồn nhìn đám phụ nữ chanh chua nữa ánh mắt đảo qua Trung toàn thân trần truồng bị đè nghiến trên nền cát.
– Phế hai chân thằng khùng đó cho tôi…
Lão Bâng vừa dứt lời, Nghĩa Chột đã nhào tới. Hắn dường như chờ giây phút này đã rất lâu. Trung bị lật ngửa ra. Bốn người đè cứng hai tay hai chân không cho giãy giụa. Thanh gỗ trong tay Nghĩa chột to bằng cánh tay người nện thẳng xuống hai ống chân dài thượt của nó.
– Aaaa…
Tiếng Trung gào khóc thảm thiết như tiếng nhạc du dương trong tai Nghĩa chột. Gương mặt hắn đỏ bừng hưng phấn. Cây gậy trong tay càng dùng lực quật mạnh xuống. Một gậy lại một gậy… Hành động dã man của hắn cũng làm lão Bâng không nhìn nổi mà quay mặt đi.
– THẰNG NGHĨA CHỘT… KHỐN NẠN… – Chị Hoa gào lên.
– Mày muốn chị Hoa không được đi trả thù Trung phải không?! Thằng chó đẻ…
Ba người Ngọc Minh Hậu bất chấp nhào tới muốn ăn thua đủ với Nghĩa chột. Nhưng họ bị đám đàn ông hất ngã lăn ra đất.
– Aaaaa…
Nghe tiếng la hét thảm thiết của Trung, bốn người che mặt òa khóc bất lực. Đám phụ nữ Làng Vọng Phu bưng kín miệng hai mắt đỏ hoe không dám nhìn. Âm thanh gậy gỗ nện lên da thịt không ngừng dội vào tai làm mọi người cũng đau đớn thay cho Trung.
Nghĩa Chột hai mắt đỏ hoe như một con thú phát điên không ngừng nện thẳng xuống thân thể trần trụi của Trung. Không như mọi người nghĩ hắn muốn tra tấn tên tâm thần này. Nghĩa Chột thật sự đã dùng hết sức. Nhưng tên điên này ngoại trừ la hét gào khóc không ngừng, hai chân nó vẫn không bị chút vết thương nào. Một gậy toàn lực của Nghĩa chột quật xuống cùng lắm là để lại một vết ửng đỏ trên da nó. Nhưng khi gậy thứ hai còn chưa đến thì vết đỏ kia cũng đã tiêu biến mất. Chuyện quái quỷ gì thế này? Hai cánh tay hắn cũng đã bắt đầu mỏi nhừ muốn giở lên không nổi.
– Đưa con dao cho tao… – Nghĩa chột phì phò thở dốc ra hiệu cho mấy gã bên cạnh.
– Muốn giết người sao? Làng xóm ơi…
Bốn người chị Hoa như phát điên nhào vào muốn giật lấy gậy từ tay chúng. Giật không được thì cấu xé, giật tóc, cắn… Nghĩa Chột bị cắn đau như phát điên vung tay tát mấy bạt tai làm cả bốn người ngã dúi dụi choáng váng.
– Không cần… Đưa cây gậy cho tôi…
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Một gã đàn ông chạc 30 dáng người nhỏ thó, hai mắt ti hí lầm lì xuyên qua đám phụ nữ bước tới.
– Con rể… Mới tới sao? – Lão Bâng tươi cười hỏi.
Kẻ mà ông gọi là con rể lại cũng không buồn liếc mắt nhìn ông, tay chỉ chìa ra đón lấy cây gậy của Nghĩa chột. Lão Bâng có chút ngượng lùi lại.
Ông cũng không dám trách thằng con rể này không coi mình ra gì. Nhìn thấy vài ánh mắt trêu chọc xung quanh nhìn mình, ông chỉ nhếch mép cười nhạt. Đám dân đen này làm sao biết được thân phận thật sự của thằng con rể quý giá của nhà ông chứ?! Nó là con cháu của một dòng họ tu chân từ Bắc dạt vào Kiên giang ẩn cư ah… Có biết tu chân giả là gì không? Đừng nhìn nó gầy yếu. Nhưng bên trong cơ thể nó chất chứa sức mạnh mà không ai có thể tin nổi. Một đấm nó có thể đánh xuyên gốc dừa. Một tay nhấc bao gạo 100kg vô cùng nhẹ nhàng. Con rể ông là một tu chân giả ah… Hôm nay để đám đàn bà ngu dốt này biết uy của ông trên hòn đảo này lớn đến thế nào.
Kiên đang rất khó chịu với ánh mắt của đám phụ nữ này. Hắn đường đường là Luyện khí Đại viên mãn tu chân giả ngay cả ở thành phố cũng là người người xem như ông nội mà cúng bái. Vậy mà từ lúc bước chân lên hòn đảo khỉ ho cò gáy này toàn gặp đám người ngu si dương mắt chó lên đánh giá ngoại hình của hắn. Kiên nhìn xuống Trung nước mắt giàn dụa. Hắn lại quan sát thân hình cao lớn còn có cái dương vật ngoặt ngoẹo vắt qua một bắp đùi dài thượt hắn thầm nghiến răng căm hận. Đời hắn ghét nhất những kẻ cao hơn mình, còn có thứ đó lớn hơn mình… Có lẽ vì thế mà từ trước đến giờ Kiên hễ gặp đàn ông là ghét. Ngay cả lão cha vợ hắn nhìn cũng chẳng thấy thuận mắt một chút nào.
– Tao chỉ dùng một gậy thôi là chân mày gãy lìa ra… Rất nhanh thôi.
Kiên vận linh lực toàn thân vào cây gậy gỗ. Hắn muốn một lần ra tay là lập uy. Hắn nghiến răng vụt xuống thật mạnh…
– “Rắc…”
Âm thanh gãy vỡ vang lên làm đám đàn bà Làng Vọng phu đều nhắm tịt hai mắt lại. Ngay cả những đứa trẻ cũng che mặt không dám nhìn.
– AAAAA…
Trung gào lên đau đớn. Nhưng khi mọi người nhìn xuống mới nhận ra cây gậy trong tay Kiên chỉ còn lại một nửa. Hai ống chân của Trung vẫn trơ trơ y nguyên chỉ có một vết ửng đỏ.
Kiên tức giận, vơ cây gậy của kẻ bên cạnh quật thẳng xuống. “Rắc” “Aaa…” Gậy gãy, người la nhưng không có chuyện gì. Lại một cái nữa… Lại một cái nữa… Liên tục bốn cây gỗ lớn được hắn quật thẳng xuống hai chân Trung nhưng kết quả vẫn như vậy. Mặt Kiên đỏ ửng thở phì phò tức giận khó nhịn. Hắn thật không hiểu tên thanh niên thoạt nhìn điên điên dại dại này chui ra từ cái kẻ nào lại có thân thể biến thái như vậy ah? Kiên dám chắc dù là Trúc cơ giả như ông nội hắn cũng không dám bất động cho một Luyện khí Đại viên mãn như hắn thoải mái đánh như vậy.
– Hừ… Đưa con dao cho tao… Lấy thêm cái thớt…
Mọi người không hiểu hắn muốn làm gì Trung đến khi cái thớt vừa đưa tới được hắn đặt trên hai đùi Trung, nét mặt ai cũng tái xanh sợ hãi. Kiên hất hàm sang Nghĩa chột ra hiệu. Nghĩa chột hiểu ý, gương mặt hắn cũng đã tái xanh. Bàn tay hắn run run cầm lấy dương vật dài thượt của Trung đặt lên thớt.
– ĐỪNG… TRỜI ƠI…
– CÁC NGƯỜI CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG?
Đám phụ nữ che mặt la hét. Bốn người chị Hoa muốn ngăn cản lại không vượt qua được đám đàn ông cao lớn trước mặt. Lão Bâng cũng bất nhẫn, mặt già quay đi không dám nhìn cảnh tượng này.
– Hừ… Của mày dài lắm sao?
Kiên nghiến răng nhìn chằm chằm cái dương vật vắt ngang trên mặt thớt, vung dao lên, chặt mạnh xuống.
– AAAAA…
– AAAAA…
Lần này có đến hai tiếng hét làm mọi người sửng sốt. Thấy Trung hét lên thảm thiết nhưng khi mọi người nhìn xuống lại thấy bên dưới của nó đã vẹo sang một bên. Hoàn toàn tránh thoát nhát chém kia. Nhưng khi mọi người nhìn thấy trên thớt xuất hiện một cái lỗ tai. Ánh mắt thương cảm đều nhìn sang Nghĩa chột đang la hét lăn lộn trên nền cát…
– Tại sao tụi mày không giữ chặt nó? – Kiên gầm gừ nhìn hai gã đang giữ hai chân hai tay Trung.
– Bọn em vẫn giữ chặt mà Đại ca… Nhưng cái hông nó ẹo qua ah…
– Hừ… Hai thằng nữa lại đây… Kềm chặt hai bên nó… – Kiên hừ lạnh.
Thế là bốn gã đàn ông lực lưỡng giữ chặt người Trung chêm cứng không thể nhúc nhích dù chỉ một phân. Kiên nghiến răng, siết chặt con dao toàn lực chém mạnh xuống…
– AAAAA…
– Áaaaaa…
Lần này tiếp tục la hai tiếng hét đau đớn. Không để mọi người hiểu ra chuyện gì thì bốn gã đàn ông bị hất tung lên. Trung toàn thân trần truồng hoàn hảo không sứt mẻ, vừa la hét vừa cắm đầu chạy. Thoáng cái biến mất dạng.
Còn một kẻ khác cả người cúi gập trên nền đất không ngừng hét lên đau đớn lại chính là Kiên. Mọi người đỡ hắn đứng lên, vừa nhìn xuống bên dưới của hắn không ai không sợ hãi. Con dao mà Kiên vừa dùng không hiểu bằng cách nào lại ghim vào người hắn. Không quá sâu, lại lệch một chút sang phía bẹn. Máu đỏ đã đang rịn ra thấm ướt cả quần. Kiên sắc mặt tái nhợt nhìn ông Bâng cầm lấy cán dao, rút ra.
– AAAAA…
Kiên hét lên thảm thiết, hai chân run lẩy bẩy đứng không nổi. Ánh mắt mọi người đều chú ý một vật nho nhỏ đen đen nhăn nheo bằng đầu ngón tay cái vừa rơi ra khỏi ống quần Kiên. Ông Bâng nhặt lên nhìn. Cả đám đàn ông đều không khỏi hít một hơi sợ toát cả mồ hôi. Kẻ nào kẻ nấy vô thức khép chân lại, đến lỗ đít cũng nhíu chặt. Ông Bâng thì ngơ ngác lẩm bẩm:
– Thứ này không còn thì nửa đời sau con Lệ không biết phải làm sao ah?
– TAO PHẢI GIẾT NÓ… TAO PHẢI GIẾT NÓ…
Nhìn theo Kiên không ngừng gào thét được cõng về nhà, đám phụ nữ không ngừng nén cười đến đỏ mặt. Đám đàn ông và lão Bâng sắc mặt vô cùng khó coi tự động giải tán.
– Vài người chạy ra hướng đó tìm Trung.
– Ai ở nhà còn đồ ăn khô. Cơm nắm gói lại… Càng nhiều càng tốt…
– Phải đưa Trung rời khỏi đảo…
Một người ra hiệu lệnh. Đám phụ nữ Làng Vọng Phu hơn hai trăm người liền túa các hướng mỗi người một nhiệm vụ. Bầu không khí tất bật, đoàn kết như nhiều năm trước một lần tất cả cùng kéo nhau lên đồi thổi cơm chờ chồng…
– Nhưng đưa Trung đi đâu mới được?
– Thổ chu đi. Ở đó lớn nhiều người. Còn có khách du lịch… Họ muốn tìm nó cũng rất khó…