Kẻ thất lạc

Chương 16



Phần 16: Bại lộ

Chiều cùng ngày, tại Phòng Điều tra Đặc biệt…

Đèn trần bên trong phòng họp lúc này đã tắt, ánh sáng duy nhất đến từ bộ máy chiếu và màn trắng trên vách tường. Hơn hai mươi người cảnh sát mặc quân phục nghiêm chỉnh ngồi quanh một chiếc bàn hình chữ U. Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh ngồi ở vị trí trung tâm cuối bàn. Nét mặt ông đầy nghiêm trọng lắng nghe người cảnh sát nữ báo cáo.

– Nạn nhân thứ 4 được xác định là Hoàng Ngọc Diễm, 17 tuổi. Một hotgirl nổi tiếng trên mạng xã hội… Cô ta mới bắt đầu mối quan hệ với Trần Minh Hoàng hơn ba ngày trước. Điều làm tôi lưu ý là… Điện thoại của ba người kia đều được tìm thấy trong quần áo để lại ở hiện trường hoặc bị thiêu hủy nhưng vẫn để lại vết tích trong xe ô tô… Nhưng điện thoại của Ngọc Diễm đến nay không có một chút dấu vết nào. Ngay cả người nhà của Ngọc Diễm cũng không tìm thấy điện thoại cô ta ở nhà. Vậy thì cái điện thoại đó đang ở đâu?
– Trung Úy cho rằng có khả năng bên trong cái điện thoại có lưu trữ gì đó quan trọng? – Một người cảnh sát lên tiếng hỏi.
– Vâng, thưa Đại Úy. Tôi tin vào khả năng đó không dưới năm mươi phần trăm. Vì nếu chúng ta xem xét vị trí của các thi thể có thể nhận ra vài điểm đặc biệt.

Người cảnh sát nữ bấm chuyển sang hình ảnh tổng quan hiện trường từ góc chụp trên cao. Hình tòa nhà, lề đường và vị trí đánh dấu bốn thi thể đều rải rác không theo quy luật nào cả.

– Trên mỗi vị trí đều có một chữ cái tượng trưng cho tên của nạn nhân. Từ bên phải sang trái bắt đầu từ D là Ngọc Diễm, cô ta chết trên vỉa hè đi bộ. Đến H là Hoàng, cái chết của hắn có thể nói là kỳ lạ nhất… Một lúc nữa Thiếu Úy Mẫn sẽ trình bày sau. Hoàng chết sát bên lề đường. Sau cùng là đến M là Minh và H1 là Hải. Theo kết quả giám định hiện trường thì các vị trí tro cốt thi thể của các nạn nhân đều là hiện trường đầu tiên.
– Nếu hình tổng quan được chụp vào ban ngày thì chúng ta sẽ không thấy được nhiều điều có thể khai thác. Đêm qua tôi đã chụp hiện trường một lần nữa vào khoảng thời gian xảy ra thảm sát. Xin mời mọi người xem…

Màn hình thay đổi một lần nữa. Tấm hình này khá tối nhưng vẫn có thể xác định được vị trí tòa nhà bỏ hoang bên trái, vỉa hè và lề đường. Ngay cả vị trí ba thi thể cũng được đánh dấu bằng mực dạ quang. Khi mọi người nhìn sang vị trí Ngọc Diễm đã chết trong phòng họp vang lên tiếng xì xầm bàn luận.

– Các vị đều có thể thấy khu vực này vào ban đêm trong khoảng thời gian từ 22h45 đến 11h45 trời rất tối. Không có một ánh đèn nào. Bù lại thì mùa này trăng khá sáng. Nhưng từ trên cao phủ xuống lại tạo thành một khoảng tối tại vỉa hè nơi Ngọc Diễm đã chết. Cách bạn trai của cô ta gần 6 mét.
– Tôi cũng là phụ nữ, tôi tin rằng không phụ nữ nào muốn đứng tại một góc tối tăm như thế nếu không có mục đích.
– Có khi nào họ đang cãi nhau không?

Một người cảnh sát trẻ lên tiếng làm cả phòng họp cười ồ lên. Người cảnh sát nữ mỉm cười gật gật đầu:

– Khả năng đó cũng rất có thể nếu chúng ta không tìm được đoạn video Hoàng Minh Hải đuổi theo xe của Lê Hoài Nam. Và camera trong khu vực cũng chứng minh được xe Lê Hoài Nam có xuất hiện tại khu vực vụ án trước ba người kia khoảng ba mươi phút… Đồng thời, Garage Hoàng Đạo do cha của Hoàng làm chủ đã xác nhận trong máy tính công ty có lưu lại mật khẩu thiết bị định vị của các dòng xe cao cấp do họ bán ra… Và trong danh sách đó có chiếc Lamborghini màu vàng chanh đứng tên Lê Hoài Nam… vừa tình cờ bị mất hai ngay trước và được tìm thấy sáng hôm nay tại phía Tây thành phố.

Người cảnh sát nữ lại chuyển sang một tấm hình chụp khác trên màn hình. Đó là vị trí ba chiếc xe thể thao bị đốt chỉ còn khung xương được chụp từ trên cao.

– Mọi người đều có thể thấy được không phải ngẫu nhiên mà ba chiếc xe này được đỗ lại như vậy…
– Chặn đường thoát…
– Đúng như vậy… Đây hành động cố tình chặn lối thoát của một chiếc xe khác. Và bên lề đường tại vị trí đèn laser tôi đang chỉ có dấu vết của cọ xát làm xi măng nứt vỡ. Kẻ sát nhân đã lái xe vòng lên lề đường để vượt qua ba chiếc xe đang cháy. Lamborghini Aventador đời 2022, khoảng sáng gầm khoảng 100mm. Và đúng như tôi dự đoán, bên dưới gầm chiếc xe bị đốt của Hoài Nam có một vết trầy xước khá sâu. Muốn xác định nó có phải do lề đường tại hiện trường vụ án cọ xát mà ra hay không thì cần phải có thời gian thực hiện mô phỏng hiện trường trên máy tính. Cá nhân tôi tin tưởng đây là một vụ chặn đường trả thù vì thua cuộc đua xe…
– Và kế hoạch trả thù ban đầu của Hoàng Hải Minh có lẽ là đập xe… Vì hiện trường còn có ba cây gậy baseball bằng nhôm đúc có vân tay phù hợp với các nạn nhân. Nhưng sau đó… vì một nhân tố xuất hiện ngoài dự kiến chúng đã tìm ra cách trả thù hay hơn… Căn cứ vào xác chiếc xe của Hoài Nam sau khi được tìm thấy thì ngoài vết tích hư hỏng do xăng đốt thì không thấy xuất hiện những hư hỏng do tác động vật lí bên ngoài thân xe. Và cách trả thù hay hơn đó… cụ thể là gì… có liên quan đến việc cả ba nạn nhân nam không mặc quần áo.
– Hẳn không quá khó đoán rằng cách trả thù đó có liên quan đến phụ nữ… Người phụ nữ đó là ai mà phải làm cho Ngọc Diễm không kìm được phải lùi vào một góc tối lén lút ghi hình lại… Góc quay của cô ta dưới điều kiện ánh sáng như vậy thì tối đa chỉ khoảng từ năm đến bảy mét… Tức là tương ứng với vị trí Hoàng, bạn trai của cô ta đã chết.
– Xin lỗi Thiếu tá, lập luận của tôi còn thiếu vài lỗ hổng chứng cứ để có thể xác định.

Thiếu tá Cảnh gật đầu, ông nhìn lên màn hình nhíu mày suy nghĩ chợt lên tiếng hỏi:

– Vậy… cô lập luận như thế nào về vị trí cái chết của Minh và Hải?
– Thưa Thiếu tá. Để giải thích vị trí phân tán của Minh và Hải thì chúng tôi cho rằng nó liên quan trực tiếp đến cái chết của Hoàng. Tôi xin phép để Thiếu Úy Mẫn bên đội Pháp Y tiếp tục phần báo cáo ạ.
– Được…

Thiếu Úy Mẫn là một người thanh niên điển trai rất trẻ. Thoạt nhìn không ai sẽ nghĩ một người có vẻ công tử như anh ta mỗi ngày đều tiếp xúc với thi thể người chết. Mà những thi thể được đưa đến Phòng Điều tra Đặc Biệt thì không có cái nào là dễ nhìn cả.

– Thưa Thiếu tá và các anh chị đồng nghiệp, Căn cứ vào bốn phần tro cốt thi thể tại hiện trường chúng tôi phát hiện một điều rất kỳ lạ… Trọng lượng tro cốt còn lại của nạn nhân Hoàng là ít nhất, chỉ có 765 gram so với 1635gr của Minh, 1576 gram của Hải… Thậm chí so với Ngọc Diễm là 1267 gram.
– Trong khi đó, Hoàng khi còn sống có chiều cao 1,8m, nặng 74kg, còn Minh là 1,75m, nặng 65kg, Hải là 1,72m, nặng 62kg. Ngọc Diễm là 1,65m, nặng 49kg. Điều là điều bất hợp lý thứ nhất.
– Điều bất hợp lý thứ hai khi chúng tôi phân tích thành phần trong tro cốt bốn nạn nhân thì lập ra được sơ đồ vật chất hóa học như sau… – Người cảnh sát bấm chuyển hình.

Trên màn hình xuất hiện bốn biểu đồ so sánh ngang nhau. Mỗi biểu đồ đều có những đường vẽ màu khác nhau và được chú thích tên nạn nhân bên dưới.

– Thành thần carbon được cấu thành từ xương tượng trưng cho màu xanh dương, từ mỡ và da tượng trưng cho màu vàng, từ cơ và thịt tượng trưng cho màu đỏ, còn màu xanh lá là những thành phần khác trong cơ thể con người.
– Tại đây chúng ta thấy tỷ lệ của Hoàng rất bất thường. Đường vẽ màu đỏ tượng trưng cho cơ thịt của nạn nhân thấp đến mức không thể lý giải được… Một người cao 1,8m vạm vỡ như Hoàng không thể có tỷ lệ cơ thịt thấp hơn năm lần so với một cô gái như Ngọc Diễm được…

Mọi người trong phòng bắt đầu xì xầm bàn tán. Thông tin này thật sự làm ai cũng ngạc nhiên.

– Xin phép cho tôi trình bày hết ạ.

Người thiếu úy lên tiếng, anh ta bấm chuyển sang một tấm hình khác. Nó như là một hình ảnh được chụp qua kính hiển vi. Một thứ gì đó màu đen xám lại có rất nhiều lỗ hổng san sát như một tấm màn.

– Mời thiếu tá xem… Đây một mẩu xương tôi tìm được trong phần tro cốt của Hoàng. Đây là một phần xương ống chân. Có thể xem là phần xương cứng nhất trong cơ thể một người trưởng thành. Sau khi phóng lớn lên 500 lần để xem cấu trúc xương cho chúng ta một kết quả rất ngạc nhiên.
– Thậm chí tôi còn nghĩ mình đã để nhầm một miếng bánh xốp vào kính hiển vi. Xương ống chân của Hoàng trước khi thiêu đốt có thể nói là giòn xốp như một cái bánh. Với kết cấu xương thế này đừng nói là cậu ta có thể đứng lên. Một người bình thường cũng có thể dùng tay bóp nát xương ống chân của cậu ta…
– Từ những kết quả phân tích trên tôi có thể kết luận… cái chết của Hoàng trước khi bị thiêu đốt đã bị một thứ gì đó hút khô đến mức chỉ còn lại một lớp da không được khung xương chống đỡ mà đổ sụp xuống tại chỗ…
– Đồng thời kết luận này của tôi đã bổ khuyết cho lập luận của Trung úy Đào. Vị trí cái chết của Minh và Hải phân tán cách khá xa với Hoàng và quần áo của hai người họ… Vì họ đang chạy trốn.
– Nói rõ hơn là họ sợ hãi vì chứng kiến tận mắt cái chết kinh khủng của Hoàng. Nhưng họ đã không thoát được vì kẻ sát nhân đó đã kịp chặn lại… Và tôi cho rằng cái chết của Minh Hải có nguyên nhân không nhỏ vì họ đã nhìn thấy điều không nên thấy.
– Thiếu Úy cho rằng kẻ giết người là một hay hai người?
– Cái này… thật sự tôi chưa đủ cơ sở kết luận. Nếu theo lập luận của Trung úy Đào thì…

Phòng họp như muốn bùng nổ mọi người đều kinh sợ trước kết quả lập luận diễn biến của vụ thảm sát đang làm cả thành phố rúng động. Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh lúc này lại không nói một lời nhưng nét mặt ông nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Trong đầu ông đang nghĩ đến một khả năng vô cùng kinh khủng… Ma tu đã tái hiện trên thế gian này. Lại xuất hiện ngay trong thành phố 10 triệu dân này. Ông không cần những cộng sự của mình suy đoán thêm cũng có thể kết luận rằng kẻ sát nhân có hai người. Một là nữ ma tu đã hút khô Hoàng. Hai là một tu chân giả linh căn hỏa thuộc tính. Vì trên đời này không có một ma tu nào có thể xuất ra hỏa cầu thiêu đốt thi thể.

– Mọi người im lặng…

Nghe Thiếu tá Cảnh lên tiếng, gian phòng đang bàn tán xôn xao lập tức im bặt. Ông nhìn qua một cảnh sát ngồi gần đầu bàn hỏi:

– Bên dinh thự nhà họ Lê thế nào?
– Thưa Thiếu tá… – Người cảnh sát lập tức đứng dậy báo cáo. – Tất cả camera quanh dinh thự nhà họ Lê đều bị xóa đoạn ghi hình trong hai ngày gần đây. Tôi nghi ngờ họ đang nói dối về chiếc xe bị mất cắp…
– Hừ… Xem ra ngày mai tôi phải đến thăm lão Bắc một lần rồi… – Thiếu tá Cảnh hừ lạnh.
– Vâng, để tôi điều một đội bảo vệ Thiếu tá… – Đại Úy Phương bên cạnh ông lập tức lên tiếng.
– Không cần. Tôi sẽ đi một mình.

Cả gian phòng im lặng. Những ánh mắt nhìn nhau đều mang một vẻ lo lắng. Nhưng Thiếu tá Cảnh đã nói vậy không ai dám nói thêm lời nào.

Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ke-that-lac/

Sáng hôm sau…

Bên trong biệt phủ to lớn của Tấn Vương không ngừng vang lên tiếng la hét rít gào giận dữ. Đã qua một ngày vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào về kẻ đã giết con ông ta. Phòng cảnh sát Đặc biệt lại trả về cho Tấn Vương một hũ tro cốt lại không chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì. Lão Vương lúc này đã gần như phát điên. Phòng khách của lão đã không còn thứ nguyên vẹn để đập vỡ nữa. Bà vợ hai của lão, mẹ ruột của thằng Minh thì đóng chặt cửa trong phòng tuyên bố phải trả thù được cho con mới chịu gặp mặt lão.

– Thằng Hoài Nam đang ở đâu? Chỉ có nó xuất hiện ở đó thôi…

Đan Trung nhìn lão Vương hai mắt đỏ hoe vừa nốc rượu mà miệng không ngừng lẩm bẩm mà cảm thấy thương cảm. Hắn cũng không ưa thằng công tử bột có diễm phúc cưới Khánh Phương nhưng không phải vì thế mà Đan Trung sẽ ra tay hãm hại Hoài Nam. Hắn biết với tính cách của lão Vương, không ra tay thì thôi, đã làm là Khánh Phương cũng khó mà thoát liên lụy.

– Tao hỏi thằng Hoài Nam đang ở đâu? – Lão Vườn quắt mắt giận dữ nhìn Đan Trung.
– Ông Vương, hôm qua hai vợ chồng Hoài Nam đã dùng trực thăng của Tập đoàn Bắc Nam đi tuần trăng mật ở The Eden Thổ Chu.
– Hừ… Tuần trăng mật sao? Con tao chết mà chúng nó còn đi tuần trăng mật… – Lão Vương lè nhè như sắp say.
– “Ông chủ, tôi không nghĩ đó là do Lê Hoài Nam làm”.

Lúc này từ bên ngoài lại vang một giọng đàn ông khàn đặc. Đan Trung hơi nhíu mày, không tiếp tục nói. Hắn không thích kẻ mới đến này.

Nam Hòa bước vào phòng đi lướt qua mặt Đan Trung thậm chí đuôi mắt cũng không buồn liếc một cái. Hắn là trợ lý của Tấn Vương trong nhiều năm. Nhưng từ lúc Đan Trung xuất hiện sự ưu ái của Tấn Vương liền nghiêng về một phía. Vì thế hắn luôn ganh ghét tên mặt trắng này. Nhưng hôm nay là cơ hội lập công của hắn…

– Tại sao cậu xác định như vậy? – Tấn Vương tỉnh táo hẳn, lập tức hỏi.
– Vì đoạn video này…

Nam Hòa đặt xuống trước mặt Tấn Vương một cái điện thoại trên màn hình là một đoạn video hình ảnh khá tối. Khoảng cách quay phim cũng không gần nhưng hình ảnh hiện lên cũng đủ làm Tấn Vương và Đan Trung chấn động.

– Con bé đó… Không phải là Khánh Phương vợ Hoài Nam sao?

Đó là hình ảnh của Khánh Phương toàn thân trần truồng nằm trên nắp capo của chiếc Lamborghini vàng chanh đang bị ba thằng thanh niên giày vò hãm hiếp.

– “Ưm… ưm…”
– “Ha ha… Em gái này mê tao rồi… Phê quá…”

Đan Trung hai nắm tay vô thức siết chặt đến run rẩy. Nếu tên Minh con ông Vương lúc này sống lại thì chắc chắn phải chết một lần nữa trong tay hắn.

– Cái điện thoại này tôi mua lại của một gã vô gia cư. Hắn sống trong khu nhà bỏ hoang đó… Lúc hắn nghe tiếng nổ lớn lúc nửa đêm đã ra ngoài xem. Hắn nhặt được cái điện thoại rơi bên cạnh lề đường… Đây hẳn là do kẻ thứ tư có mặt ở đó ghi hình lại…

Tấn Vương nhíu mày khó chịu nhìn vẻ mặt hớn hở của Nam Hòa. Lão chỉ muốn biết ai giết con mình, không rảnh rỗi xem những thứ dơ bẩn này. Nhìn vẻ mặt hớn hở hai mắt dán chặt vào màn hình điện thoại của tên Trợ lý, lão chỉ muốn tát cho hắn một bạt tai. Nam Hòa đam mê nữ sắc nhưng lão thì không. Nếu không phải như vậy thì Tấn Vương cũng không đến nỗi đến tuổi xế chiều mới chỉ có một đứa con. Khánh Phương dù đẹp đến đâu thì đối với lão cũng chỉ là một người phụ nữ. Dù con trai ông có hãm hiếp cô ta cả ngàn lần cũng không đáng bị giết ah.

– À… Ông chủ. Để tôi qua nhanh một chút ah… Đoạn này cũng không có gì đáng xem…

Nam Hòa đẩy thanh thời gian trên màn hình trượt ngang một đoạn. Khi đoạn video tiếp tục, gần như ngay lập tức Tấn Vương sửng sốt đứng bật dậy. Trên màn hình là cái chết vô cùng kỳ lạ của Hoàng. Dù cảnh quay không rõ ràng, hình ảnh còn chấn động không ngừng như kẻ cầm máy đang run rẩy sợ hãi. Nhưng Tấn Vương vẫn thấy được thân thể tên thanh niên cao lớn đó từng chút khô quắt lại rồi đổ sụp xuống dồn đống như bộ da rỗng tuếch không còn gì bên trong. Nam Hòa dù đã xem qua đoạn video này nhưng lúc này vẫn thấy ớn lạnh toàn thân.

– Làm sao thằng nhóc đó có thể chết như vậy? – Tấn Vương nghi hoặc nhìn Nam Hòa.
– Tôi nghĩ đó là khả năng của Kim Đan giả ah… Người hắn khô quắt như vậy. Hẳn là bị lão Bắc dùng linh lực hỏa hệ hong khô đi… – Nam Hòa ngẫm nghĩ nói.
– Lão Bắc?! Lão đã đến đó?
– Vâng. Ông chủ xem qua vài giây nữa sẽ thấy lão ngay…

Lúc này hai người nói chuyện không hề chú ý đến Đan Trung bên cạnh. Toàn thân hắn đang run rẩy. Gương mặt thanh tú đã tái nhợt không còn chút huyết sắc. Không như hai kẻ ngoại lai trước mặt, Đan Trung biết sự thật hiển nhiên không hề đơn giản như chúng suy đoán. Trong đầu Đan Trung lúc này lởn vởn hai chữ “ma tu” đầy máu đỏ rùng rợn làm cả người hắn lạnh toát sợ hãi. Nhưng điều dằn vặt Đan Trung nhất là “ma tu” đó lại là người con gái mà hắn từng mến mộ.

Trước đây Đan Trung rời khỏi Lạc Hồng khi hay tin Khánh Phương kết hôn không phải vì hắn không thể chịu đựng được sự mất mát như mọi người vẫn nghĩ. Sở dĩ hắn ép bản thân mình phải lập tức rời đi vì chỉ cần gặp mặt Khánh Phương thêm một lần nữa hắn sẽ không kìm được mà nói ra bí mật to lớn nhất của mình. Tên thật của Đan Trung hẳn phải là Trần Đan Trung. Chảy trong người hắn là huyết mạch cuối cùng của gia tộc họ Trần đã bị diệt vong. Nếu nói rõ quan hệ họ hàng thì Đan Trung phải gọi bà Trần Quý Liên, vợ ông Lê Hoài Bắc là cô.

Hơn hai mươi năm trước khi Đan Trung còn là một đứa trẻ. Lần đó con trai nhỏ của người quản gia từ quê lên chơi ở nhà hắn vài ngày. Đứa bé đó cũng ngang tuổi với Đan Trung vì thế hai đứa rất nhanh đã thân thiết với nhau. Tối hôm đó sau bữa ăn tối cha mẹ Đan Trung phát hiện cơ thể mình trúng độc. Hai người nôn mửa không ngừng. Nôn hết thức ăn rồi đến máu… Thời điểm cả nhà rối loạn nhất thì bên ngoài xuất hiện không ít kẻ bịt mặt hùng hổ vượt rào mà vào. Chúng bắt đầu chém giết tất mọi người trong nhà bao gồm cha mẹ hắn. Đan Trung được người quản gia trung thành giấu vào trong tủ áo. Ông ta lại bảo con trai mình ở trong phòng, mặc quần quần áo của cậu chủ. Bên trong tủ áo, Đan Trung đã tận mắt chứng kiến người ta hạ sát cậu bé thế thân cho mình. Nó bưng kín miệng nước mắt không ngăn được cứ trào ra lại không dám khóc thành tiếng. Nó nhìn chằm chằm gã đàn ông bịt mặt đó dù không biết kẻ này là ai nhưng Đan Trung vẫn thề một ngày chính tay mình sẽ hạ sát hắn, trả thù cho người bạn của mình.

Đan Trung đem theo được ít tiền rời khỏi nhà. Bảy ngày sau hắn mới tìm đường đến được dinh thự nhà họ Lê. Hắn muốn tìm đến cô Quý Liên, người thân duy nhất còn lại của mình. Hắn thấy được trước cổng dinh thự treo khăn trắng báo tang sự. Vậy là cô nó đã hay tin cả gia đình anh trai mình bị sát hại. Lòng Đan Trung lúc đó không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp an ủi.

Nhưng thời điểm trước khi Đan Trung bấm chuông cửa. Nó chợt thấy một chiếc ô tô từ bên trong lướt nhanh ra ngoài. Người ngồi sau xe, hạ kính xuống hút thuốc. Bàn tay kẹp điếu thuốc của hắn ta có đeo một cái nhẫn đá đỏ ở ngón cái… Gã đàn ông bịt mặt xuất hiện trong phòng ngủ của hắn đêm đó cũng đeo một cái nhẫn như vậy. Vị trí đeo nhẫn vô cùng đặc biệt Đan Trung không thể quên được.

Đan Trung không tìm đến người cô ruột của mình nữa. Hắn lưu lạc khắp nơi trong vài tháng đến lúc tiền ăn trong túi cũng cạn sạch thì may mắn gặp được một người bạn cũ của cha mẹ. Ông đem nó về nuôi dạy cho ăn học, yêu thương đối xử không khác những đứa con ruột của mình. Ông là Đỗ Trường Vũ, Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An Nam và Đan Trung cũng mang họ Đỗ từ thời điểm đó. Dĩ nhiên Đan Trung cũng tu luyện nhưng đáng tiếc công pháp của cha nuôi không phù hợp với linh căn hệ Mộc của hắn. Vì thế bao nhiêu năm cố gắng hắn cũng chỉ đạt đến Luyện khí tầng tám mà thôi.

“Phanh…”

– AAAAA… HOÀI BẮC… LÃO SÚC SINH…

Tấn Vương chợt vỗ bàn đứng bật dậy, hét lên giận dữ. Đan Trung sực tỉnh nhìn lại màn hình điện thoại trên bàn thì thấy cảnh tượng đã sớm thay đổi. Dường như thời điểm đó cái điện thoại đang ở chế độ quay phim đã rơi xuống đất. Nhưng góc quay vẫn thấy được bóng dáng của một người đàn ông dáng người cao lớn, mái tóc bạc trắng.

– Lão Bắc… Đừng tưởng ông là cường giả tu chân thì tôi không dám động đến ông… – Tấn Vương hai mắt long lên sòng sọc rít lên. – Cuộc đời Tùng Vương này chỉ có một đứa con trai… Nó chết trong tay ông thì tôi lấy cái mạng già này ra chơi với ông đến cùng…
– Ông chủ, hay để tôi lập tức đem đoạn video này giao cho ông Cảnh… – Nam Hòa hỏi.
– Hừ… Dù là ông Cảnh cũng chưa chắc làm gì được lão Bắc…

Giọng nói của Tấn Vương đầy nghiêm trọng. Chứng tỏ lão đã hoàn toàn thoát khỏi cơn giận dữ khó kiềm chế của mình. Lúc này Tấn Vương mới đúng là kẻ mà ngay cả ông Bắc cũng phần nào e ngại.

– Lão Bắc không những là Chủ tịch Hiệp hội tu chân dù là trên danh nghĩa chúng ta cũng rất khó động vào. Huống chi lão còn là một Kim Đan giả… Chính phủ sẽ sẵn sàng vì chúng ta mà điều động quân đội sao? Dù có quân đội trợ giúp chúng ta cũng chưa chắc thành công giết được lão… Nếu để một Kim Đan giả chạy thoát thì hậu hoạn sau đó là không thể tưởng tượng nổi…

Tấn Vương nhíu mày hai nắm tay siết chặt phát ra tiếng răng rắc. Điều lão không muốn nói là trường hợp này con trai lão có lỗi trước. Nó và hai thằng bạn dám cả gan hãm hiếp con dâu của lão Bắc. Dù trong video thì thằng con lão còn chưa kịp làm chuyện tốt gì đã bị giết. Nhưng cái lý đã không nằm phía bên lão rồi… Nên biết đối với tầng lớp cao như bọn họ có rất nhiều quy tắc ngầm vượt qua phạm vi của pháp luật. Tội hiếp dâm một phụ nữ trưởng thành đối với chế tài pháp luật thì chẳng qua là vài năm ở tù là xong. Nhưng đối với tầng lớp của bọn họ danh dự gia tộc còn lớn hơn cả mạng sống. Ba đứa nhóc đó bị giết cũng là hợp lẽ thường… Quy tắc ngầm là điều không ai nói ra miệng. Nhưng nếu đoạn video này lộ ra sẽ không một ai sẵn sàng đứng ra giúp đỡ lão trả thù cho con.

Đó là còn chưa nói đến thân phận của Khánh Phương con gái của một vị lãnh đạo vị trí còn cao hơn lão vài bậc. Nếu chuyện xấu của con trai lão đến tai Huỳnh Tấn Cang thì dù lão Bắc không ra tay giết thằng Minh thì cơn thịnh nộ của ông ta cũng đủ nhấn chìm cha con lão. Nhưng thằng Minh đã chết, lão còn gì để mất nữa sao? Quan vị, sự nghiệp, tài sản nghìn tỷ này của lão còn có ý nghĩa gì để tồn tại nữa? Tấn Vương đã sẵn sàng bước vào một ván bài All – in thắng làm vua thua làm quỷ.

Nghĩ đến một khả năng báo thù, ông Vương quay sang nhìn Nam Hòa nói:

– Cậu gọi cho Arthit cho tôi… Nói với hắn… Tôi muốn chiếc trực thăng của Tập đoàn Bắc Nam từ Thổ chu quay về… phơi xác trên biển. Nếu hắn làm được điều đó thì… đợt truân chuyển sắp tới tôi sẽ miễn phí cho hắn.
– Vâng, ông chủ. – Nam Hòa gật đầu chắc nịt.

Đan Trung nét mặt hoàn toàn vô cảm nhưng toàn thân hắn phát lên cảm giác lạnh lẽo. Cái tên Arthit mà Tấn Vương nói là biệt danh của một trùm mafia vận chuyển ma túy đường biển từ Tam giác vàng tải đi các nước tiếp giáp Vịnh Thái Lan. Đan Trung không có nhiều thông tin về chúng, cũng như quan hệ hợp tác giữa hắn và Tấn Vương, vì Nam Hòa là người được lão Vương giao phụ trách. Nhưng Đan Trung có thể đoán được, Tấn Vương dùng mối quan hệ chính trị và ngoại giao của mình để bao đường truân chuyển cho Arthit khi hàng hóa của hắn đi qua hải phận An Nam. Đan Trung còn biết những kẻ này di chuyển trên biển bằng cano cao tốc 3000 mã lực, trang bị AK, thuốc nổ, còn có cả súng đại liên. Chỉ riêng khẩu đại liên chân đứng dùng đạn 12.7mm đã thoải mái bắn hạ trực thăng thương mại vận tốc dưới 300km/h.

– Còn đoạn video trong điện thoại kia cậu cứ xóa mặt thằng Minh và hai đứa còn lại cho tôi. Giữ lại Khánh Phương… Bí mật đưa lên mạng… Để cho cha mẹ thằng Hoàng, thằng Hải phát điên chó cắn chó với lão Bắc…
– Vâng. Tôi sẽ cho xử lý ngay…
– Trường hợp Arthit thất bại cậu phải sẵn sàng để chùi đít cho hắn… Lần này rất quan trọng. Tôi sẽ để Đan Trung đi hỗ trợ cậu…
– Vâng.

Nam Hòa quay sang Đan Trung nhếch mép cười thị uy. Ý của hắn Đan Trung có thể đọc rõ trong mắt. “Ngươi là theo hỗ trợ ah… Phải biết điều ngoan ngoãn nghe lệnh của ta”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...