Kẻ thất lạc

Chương 22



Phần 22: Năng lực và trách nhiệm

Hơn hai tiếng trước…

– Ha ha… Tao đã ốm… Ây da. Lớp da thừa này sáng mai phải cắt đi thôi. Gớm quá đi mất.

Bốn anh em Hòa Phát Hậu Nhân đã tỏa ra khắp nơi đi tìm Khánh Phương. Trong chuồng cu chỉ còn mỗi Phan Võ. Hắn đang nằm vắt vẻo trên tấm nệm nhâm nhi rượu vừa không ngừng ngắm nghía thân thể mới của mình. Nhìn lớp da thừa trên bụng mình chảy vệ che cả hạ bộ Phan Võ chỉ cần có một con dao xẻo phăng nó đi. Hắn cũng không quan tâm Khánh Phương làm sao rút đi của mình vài chục ký mỡ thừa.

Phan Võ không lạ lẫm với khả năng của tu chân giả. Cha của hắn là người bình thường nhưng mẹ hắn lại là con cháu gia tộc tu chân họ Đinh. Sở dĩ hai người họ nên duyên vì gia đình ông ngoại không thể từ chối một đứa con rể tài thần đất Kiên Giang như cha hắn. Đáng tiếc Phan Võ sinh ra chỉ có thể như cha mình không có linh căn để tu luyện. Nhưng chơi với Hòa Phát Hậu Nhân nhiều năm hắn đã sớm được bơm đầy tai những thứ kỳ lạ trong tu chân giới. Bác Ba của bốn đứa Văn Hòa còn đạp kiếm dạo chơi trên cung trăng được thì chuyện xảy ra hôm nay với hắn có thấm vào đâu?!

Nếu Phan Võ mà biết lão Bắc còn chưa dám đạp phi kiếm bay quá mặt bàn, không biết hắn sẽ chửi rủa bốn tên kia đến thế nào.

Đột nhiên mặt nước hồ trước mặt Phan Võ xao động rồi từ từ xuất hiện một mái đầu đen óng ả từ từ trồi lên. Một cô gái với gương mặt xinh đẹp, ánh mắt đầy ma mị mỉm cười nhìn Phan Võ. Từng bước của nàng cơ thể trắng ngần hoàn hảo trong bộ bikini trắng từng chút phơi bày ra trước ánh mắt hắn. Phan Võ thầm nuốt nước bọt. Hắn nhận ra sinh nhật 27 của mình đúng là may mắn dồn dập tới. Trước được chơi một người đẹp như Khánh Phương. Sau còn được giảm vài chục ký trong chớp mắt… Và bây giờ là thêm một con mồi thơm ngon ngọt lịm lại dâng tới.

– Người đẹp đi nhầm chỗ ah?
– Em không đi nhầm đâu… – Cô gái ngồi xuống bên cạnh Phan Võ, ánh mắt đầy vẻ mê ly dụ hoặc. – Em cố tình đến đây để tặng birthday boy đêm nay một món quà nha.
– Hắc hắc… Quà gì vậy?
– Hứ… Quà ở ngay trước mặt anh. Anh còn giả vờ không thấy sao?
– Ha ha… Anh thấy rồi. Cho anh khui quà nhé…

Nhật Vy cắn môi ánh mắt hờn dỗi nhìn bàn tay Phan Võ tháo mở áo tắm của mình. Chỉ hai cái nút thắt bung ra… Hai mảnh vải mỏng manh trên cơ thể nàng đều rơi xuống. Nhật Vy thong thả đứng dậy, xoay một vòng làm cho hai mắt Phan Võ sáng rực thích thú. Ánh mắt nóng bỏng của hắn tập trung hai bầu vú căng tròn và bờ mu lông đen tỉa tót thành hình lá thông của nàng cổ họng nuốt ừng ực.

– Em đẹp không? – Nhật Vy quỳ gối, hai tay chống xuống nệm bò lên người Phan Võ, ánh mắt hừng hực thiêu đốt nhìn hắn.
– Đẹp… Đẹp lắm… – Phan Võ mê mẩn nhìn hai bầu vú căng tròn dí sát vào mặt mình.
– So với Khánh Phương thì sao ah?
– Ực… Cũng… Cũng gần tương đương…
– Cái gì mà gần tương đương chứ? – Nhật Vy hậm hực hỏi lại.
– Thì… thì… Cô ta gần tương đương em nha…
– Vậy còn được… Đáng ghét…

Nhật Vy đưa tay xuống dưới cầm lấy dương vật cứng rắn của Phan Võ cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ của mình. Nàng cắn cắn môi nhìn xuống gương mặt gầy gò với lớp da chảy xệ của Phan Võ, chậm rãi chèn dương vật hắn vào cửa mình, ngồi xuống.

– Ưm… ôi… Anh ốm mà sao nó to quá vậy… rách hết của em rồi… Ôi…
– Ha ha… anh ốm nhưng nó không ốm nha… Đã quá.

Phan Võ thích thú vò nắn hai bầu vú căng tròn của cô gái mà hắn còn chưa biết tên. Nhìn cô ta rên rỉ sung sướng nhún nhảy trên người mình mà cả người hắn lâng lâng khoan khoái. Vừa ốm xuống còn không biết khả năng giường chiếu có mạnh mẽ hơn không thì đã có đối tượng để thử nghiệm. Không còn gì tuyệt vời hơn…

– Ưm… Ôi… em sướng chết mất… Anh ơi…

Nhật Vy nhún nhảy lên xuống điên cuồng. Bản thân nàng cũng đang rất hứng tình. Đêm nay vì màn diễn này nàng phải chịu đựng ngoài kia cho bao nhiêu gã đàn ông sờ soạng. Vài gã còn muốn cởi quần bơi của nàng làm ngay tại chỗ. Nếu không phải Nhật Vy còn nhớ nhiệm vụ quan trọng đêm nay của mình thì đã sớm cũng đám đàn ông đó chơi đùa một chút.

Trước khi vào đây Nhật Vy thật không biết Khánh Phương đã trốn đi đường nào. Lúc này nàng mới để ý bên vách lá có một đường cắt vừa đủ một người chui ra. Nhìn đường cắt sắc bén đó mà Nhật Vy không khỏi hít sâu một hơi lạnh lẽo. Khánh Phương không phải là trốn đi mà được cứu đi. Người cứu cô ta không ai khác chính là Hoài Trung. Kế hoạch của cha con Nhật Vy không dự kiến được tình huống này xảy ra sớm như vậy. Không lẽ tình huống lúc đó Khánh Phương đã xảy ra chuyện gì đó bất ổn. Ánh mắt Nhật Vy không khỏi nhìn xuống khuôn mặt đờ đẫn của Phan Võ, khóe miệng thầm mỉm cười. Cha nói không sai ah… Cô ta có thể giữ thần trí của mình thanh tỉnh và quyết định mạnh mẽ cắt đứt quá trình hấp thu dương khí của tên mập Phan Võ bất chấp mình suýt vì vậy mà chết…

– Ưm… Anh thích không?

Nhật Vy bờ eo nhỏ không ngừng xàng xê trên người Phan Võ, ánh mắt mê ly nhìn xuống hắn.

– Thích ah… Đã quá…
– Vậy… em cho anh thích hơn nha…

Cả người Nhật Vy chợt ngừng lại. Không còn xàng xê nhún nhảy nữa. Phan Võ nhìn lên nàng đầy vẻ nghi hoặc.

– Em không…

Hắn chợt thấy được nụ cười vô cùng ma mị của người con gái phía trên mình. Miệng hắn lắp bắp muốn hỏi lại tắc nghẽn giữa chừng… Toàn thân Phan Võ bắt đầu run rẩy. Sắc mặt từ hồng hào chuyển sang tái nhợt. Cảm giác kinh khủng này vô cùng quen thuộc hắn chỉ vừa gặp hơn hai mươi phút trước. Phan Võ muốn nói với cô gái trên người mình là hắn đã ốm đủ rồi. Không cần xuống cân nữa. Nhưng miệng hắn khô cứng không thốt ra được âm thanh nào.

– Ưnnnm… Ôi… Cảm giác này thật sướng quá đi mất…

Nhật Vy nhắm chặt hai mắt thân thể trần truồng cưỡi trên người Phan Võ bắt đầu run lẩy bẩy ngất ngây. Dòng dương khí đàn ông ồ ạt hút vào cơ thể thông qua huyệt Hội Âm chạy một vòng chu thiên mới thu vào trong đan điền của nàng. Cảm giác khoan khoái tuyệt diệu này làm cho lỗ chân lông toàn thân của Nhật Vy run rẩy nhảy múa. Nếu nói trên đời thứ nào đê mê hơn những cơn cực khoái khi giao hợp nam nữ thì tuyệt đối chính là cảm giác khi rút cạn dương khí của một người đàn ông đến giọt cuối cùng ah…

Đột nhiên cả người Nhật Vy hơi sụp xuống. Nàng giật mình mở choàng hai mắt nhìn xuống thì nhận ra thiếu gia nhà họ Phan bên dưới mình chỉ còn một túi da rỗng tuếch. Sự sụp lún vừa rồi chẳng qua khung xương chậu xốp giòn của hắn không chịu nổi trọng lượng cơ thể của nàng mà vỡ nát. Đầu Phan Võ chỉ còn hộp sọ trọc lóc loe hoe vài nhúm tóc bạc trắng. Nhật Vy nhìn vào hai hốc mắt sâu hoắm còn hai con ngươi héo rút đen thui như hai trái nho khô của Phan Vũ còn đang trừng trừng nhìn mình, khẽ mỉm cười:

– Đừng trách em nha. Một nửa của anh là Khánh Phương lấy trước. Nếu không thì anh cũng không đến nỗi mất mạng rồi…

Nhật Vy đứng dậy. Chợt nàng hơi nhíu mày, nhìn xuống thứ gì đó vừa rơi xuống chân mình…

– Ấy chết… Xin lỗi nha. Để em trả nó lại cho anh.

Nhật Vy mím môi kinh tởm, rón rén dùng hai ngón tay nhúp lên cái dương vật của Phan Võ đã khô quắt teo tóp như một con nhộng sấy. Nàng loay hoay không biết cho vào đâu, cuối cùng bèn nhét vào cái miệng há hốc chỉ có bộ răng trắng nhởn của hắn.

Cái đầu của Phan Võ được Nhật Vy cuộn lại bên trong lớp da của chính hắn đưa ra khỏi chuồng cu. Hắn cứ thế nằm bất động bên dưới hồ bơi giữa vô số cái chân qua lại đùa giỡn…

… – +++

Sáng sớm hôm sau, tại phòng khách Dinh thự nhà họ Lê…

– Xin chào. Nghe danh Thiếu tá đã lâu hôm nay tôi mới hân hạnh được gặp mặt. Mời ngồi… Mời ngồi ah…

Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh mỉm cười bắt tay ông Bắc rồi an nhiên ngồi xuống chiếc ghế da êm ái. Nhìn ông thoải mái bắt chéo chân như đang ở nhà một người bạn vô cùng thân quen vậy. Nhưng đuôi mắt ông vẫn ngầm quan sát người đàn ông tươi cười đối diện. Ông Bắc hôm nay rất khác với hình tượng trong đầu ông. Không hề còn vẻ già nua bạc trắng mà mái tóc đã trở lại đen bóng ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.

Ông Bắc ân cần mời trà vị khách không chờ mong này. Sau vài câu khách sáo ông cũng không còn kiên nhẫn nữa:

– Không biết Thiếu tá tìm tôi có việc gì?

Thiếu tá Cảnh đặt tách trà xuống, thu lại vẻ tươi cười xã giao khi nãy, ánh mắt ông trở nên nghiêm túc nhìn người đối diện nói:

– Tôi muốn hỏi vì sao ông cố tình gây cản trở cảnh sát điều tra án mạng đêm qua tại The Eden Thổ chu?
– Tôi không hiểu ông nói gì ah. Đúng là tôi có nhận được email báo cáo sáng nay về vụ án mạng đó. Nhưng tôi còn chưa kịp tìm hiểu kỹ thì ông đã đến đây… – Ông Bắc nhướng mày vẻ khó hiểu đầy trên mặt hỏi.
– Được. Vậy thì sẵn tôi đã ở đây liền nói cho ông biết về vụ án đêm qua…
– Tốt lắm. Tôi xin lắng nghe.
– Đêm qua Thiếu gia Phan Võ, gia tộc Phan thị đã thuê căn villa tại Khu vực Villa Hill The Eden Thổ chu để tổ chức sinh nhật. Buổi tiệc là loại hình thức giới trẻ ưa thích, Pool party nam nữ mặc đồ bơi nhảy múa trong hồ. Lúc 9h45 vài thanh niên phát hiện bên dưới hồ bơi có một thi thể dưới hình dạng bộ da người… Trên lớp da đó thậm chí không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào nhưng toàn bộ cơ nhục bên trong hoàn toàn bị hút rỗng.
– Tôi không cần nói rõ ràng thì một tu chân giả như ông hẳn đã hiểu được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Nếu tin tức ma tu xuất hiện tại An Nam lọt ra thì không nói là tu chân giới dậy sóng mà ngay cả kinh tế chính trị của quốc gia cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
– Nỗi ám ảnh của ma tu dù đã qua nhiều thế kỷ vẫn chưa hoàn toàn bị quên lãng. Tôi sẽ không nói quá lên… Nếu vấn đề không được giải quyết trong vòng vài ngày thì An Nam sẽ đứng bên bờ vực sụp đổ. Các nhà đầu tư sẽ đồng loạt thoái vốn. Quan hệ ngoại giao các nước láng giềng lập tức bị cắt đứt… Thậm chí An Nam sẽ trở thành một quốc gia cô lập, tự cung tự cấp… tự sinh tự diệt…
– Và… lý do nào ông cho rằng tôi đã ngăn chặn thông tin của cảnh sát? – Ông Bắc hớp một ngụm trà điềm nhiên hỏi.
– Tôi không cho rằng. Mà tôi xác định. Vì tôi biết rõ ông đang che giấu cho ai… và đây không phải là lần đầu tiên.
– Haizz… Thật sự là già rồi. Ông nói cái gì tôi nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra. Thiếu tá có thể nói rõ hơn không?

Nhìn ông Bắc mái tóc đen óng lại bóp bóp trán làm điệu bộ già nua, Thiếu tá Cảnh cơ mặt giật giật lắc đầu. Ông hít sâu một hơi nói:

– Tôi không úp mở với ông nữa. Chúng tôi có thể xác định cái chết của Trần Minh Hoàng ba ngày trước và Phan Võ đêm qua đều là do ma tu gây ra. Khả năng rất cao là cùng một người. Và nghi phạm lớn nhất là con dâu của ông, Huỳnh Ngọc Khánh Phương.
– Bản thân ông cũng là nghi phạm liên quan đến cái chết của Nguyễn Tấn Minh, Đỗ Duy Hải và Hoàng Ngọc Diễm. Về phần ông là hỗ trợ che giấu tội ác hay trực tiếp ra tay sát hại các nạn nhân để bịt miệng thì chúng tôi sẽ có kết quả trong vài ngày tới…

Ông Bắc nheo nheo mắt không nói tiếng nào. Đây vốn là kết quả mà ông e ngại nhất. Ông không nắm được khả năng điều tra hiện trường của cảnh sát. Nhưng ông không ngờ bí mật ông muốn mãi mãi chôn sâu lại dễ dàng bị bóc trần như vậy. Không đúng… Nếu lão Cảnh đã nắm được chứng cứ hẳn phải lập tức bắt Khánh Phương về thẩm vấn mà không phải tìm đến ông nói chuyện ah…

– Thiếu tá Cảnh, xin phép cho tôi hỏi một câu ngoài lề nhé?! – Ông Bắc cười tủm tỉm hỏi.
– Vâng, ông cứ hỏi.
– Tôi có cảm giác những người cảnh sát như ông dường như có thành kiến với đám tu chân giả chúng tôi… Có phải không? À. Dĩ nhiên ông không muốn cũng không cần thiết phải trả lời…

Thiếu tá Cảnh nhấp một ngụm trà rồi thong thả đặt xuống, giọng điềm đạm nói:

– Chức trách của tôi không được quyền có thành kiến với bất kỳ công dân nào. Còn bản thân tôi cũng có thể khẳng định tôi không mang thành kiến với tu chân giả. Tôi chỉ không ưa những kẻ dựa vào năng lực vượt trội mà xem thường pháp luật và tính mạng dân chúng.
– Ha ha… Nhưng tôi lại nghĩ điều đó không có gì sai. Năng lực của một con người không phải là từ trên trời rơi xuống hay được thừa kế mà có… Nếu người đó bỏ ra một đời để đạt được năng lực vượt trội hơn kẻ khác… Vậy tại sao hắn không có quyền được kiêu ngạo và xem mình cao hơn đám bất lực bên dưới chứ? Xã hội nhân loại vốn không bao giờ tồn tại khái niệm công bình tuyệt đối. Bất kỳ nơi nào cũng có đấu tranh và cá lớn nuốt cá bé… Ông nói không phải sao?
– Tôi chỉ hiểu rằng… Năng lực luôn đi đôi với trách nhiệm. Năng lực một người càng lớn hắn càng phải hiểu việc mình làm sẽ gây ra ảnh hưởng đến xã hội như thế nào… Nếu kẻ đó tự nhận mình là một người An Nam, vậy thì phải nghĩ đến an nguy của đất nước và quê hương của mình.
– Nghe như một lời chiêu hàng đầu thú nhỉ?! – Ông Bắc cười nhạt.
– Ông muốn nghĩ như vậy cũng không sao. Nhưng tôi muốn nhắc nhở ông… Đừng khư khư giữ cho mình mà quên đi lợi ích chung. Tổ đã vỡ thì không còn quả trứng nào lành lặn đâu… Hy vọng lần sau gặp ông không phải là tôi chủ động đến… – Thiếu tá Cảnh đứng lên, rút từ túi áo ra một cái namecard.

Ông Bắc thản nhiên nâng ly trà đưa lên miệng uống, ánh mắt hờ hững như không thấy cái namecard trước mặt mình. Thiếu tá Cảnh cười nhạt, quay người ra khỏi sảnh. Đi lướt qua cái trụ đá hoa cương bóng bẩy trước cửa, hời hợt phất tay một cái, ông cũng không nhìn lại lần nào mà đi thẳng xuống bậc thang.

Tiếng giày da nện đều đều đi xa. Ông Bắc lúc này mới đặt tách trà xuống, lơ đễnh nhìn sang trụ đá. Hai mắt ông chợt co rút lại. Ông đứng lên tiến đến vài bước đến trước trụ đá. Trước mắt ông cái danh thiếp được làm bằng giấy của Thiếu tá Cảnh ghim vào bề mặt đá hoa cương cứng rắn chỉ lộ ra ngoài một nửa. Ông Bắc rút cái danh thiếp ra. Nó vẫn hoàn hảo không rách không mẻ, bề mặt chỉ bám theo một chút bụi đá…

– Đại tông sư võ giả… Ha ha… thật thú vị…

Ông Bắc rời khỏi phòng khách, mở cửa phòng sách tiến vào. Bên trong ông Đức đã chờ đợi sẵn vừa thấy ông chủ vào, ông vội bước ra khép cửa lại.

– Ông bảo đám người Sáu Thiện rút hết đi. Kế hoạch đã thay đổi.
– Gọi cho Arthit. Tôi cho hắn thêm 10 triệu usd… để hắn tiếp tục thực hiện phi vụ đã nhận với Tấn Vương. Nhưng hắn phải đảm bảo một điều kiện… Khu vực khoang lái chiếc Airbus H160 mà trúng một phát đạn hắn sẽ không nhận được một xu. Nếu vì phát đạn bắn nhầm đó mà Hoài Nam mất mạng, đích thân tôi sẽ đến tận nơi lột da sống hắn. Còn lại tùy hắn muốn thế nào cũng được…
– Vậy Tấn Vương thì sao ạ? – Ông Đức giọng âm trầm hỏi.
– Tấn Vương tạm thời giữ lại. Chúng ta cần hắn đón nhận cơn thịnh nộ của Huỳnh Tấn Cang.

Ông Đức sững người bất động ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bờ vai của ông chủ, không trả lời lần nào. Ông chỉ muốn xác định một lần nữa lời mình vừa nghe được. Tin tức Tấn Vương thuê Arthit phục kích bắn hạ trực thăng của Khánh Phương và Hoài Nam chiều qua đã đến tai ông Bắc. Trên đời này không có bí mật nào là đúng nghĩa bí mật. Trừ phi do chính tay mình làm.

Vốn đêm qua ông Đức còn thức trắng để điều người từ đất liền ra bố ráp một cái bẫy chỉ cần Arthit xuất hiện sẽ cho hắn lập tức phơi xác trên biển. Vậy mà… Ông chủ còn cho hắn tiền để bắn hạ máy bay đang chở con trai và con dâu của mình sao? Chuyện quái gì đã xảy ra ah? Hơn bốn mươi năm phục tùng mệnh lệnh ông chủ đây là lần đầu tiên ông Đức chần chừ.

– Tôi biết ông nghĩ gì. Tôi đã không còn lựa chọn. Khánh Phương không thể còn sống về đến dinh thự nhà họ Lê…
– Vâng, ông chủ.

… – +++

8h00 sáng, tại đảo Thổ chu…

Trên một ngọn đồi thoai thoải khá bằng phẳng, Nhật Huy trong trang phục nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chiếc Mercedes S600 của The Eden nhìn chiếc trực thăng cách không xa đang chậm rãi khởi động. Hắn có thể thấy được gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương đầy vẻ ảm đạm buồn bã áp sát vào khung kính. Ánh mắt nàng không phải nhìn hắn mà như đang tìm kiếm ai đó. Lòng Nhật Huy có chút thất lạc xen lẫn mất mát.

Hau ngày qua sau lần làm tình điên cuồng đó với Khánh Phương, Nhật Huy phát hiện mình hầu như không thể quên được nàng. Dù hắn cho rằng mình không thể yêu một người phụ nữ chỉ tiếp xúc qua vài ngày nhưng hắn vẫn không ngăn được suy nghĩ của mình xuất hiện toàn là hình ảnh của nàng. Từ thân thể tuyệt đẹp kia đến tiếng rên rỉ ngất ngây đó của nàng không người hiện ra trong đầu hắn. Nhìn nét mặt u buồn của Khánh Phương lúc này bên trong cửa sổ máy bay lòng Nhật Huy như rạn nứt đau đớn. Kế hoạch giá họa của chị Hai đêm qua đã thành công. Dù Khánh Phương đã được cứu đi trước đó nhưng quan trọng là không ai sẽ tin lời một ma tu. Nhật Huy biết lần này quay về thành phố với kế hoạch của cha hắn, Khánh Phương đã được xem như một vật tế thần. Lần này Nhật Huy nhìn thấy nàng cũng xem như là một lần cuối.

Bên trong khoang hành khách trống trải rộng thênh thang, Khánh Phương ngồi lẻ loi một mình sát cửa sổ. Ánh mắt nàng không ngừng nhìn ra ngoài ô cửa sổ tìm kiếm một bóng dáng với mái tóc bù xù như tổ quạ đã sớm in dấu trong tim nàng. Tiếng động cơ máy bay mỗi lúc một lớn. Khóe mắt Khánh Phương đã bắt đầu ươn ướt khó có thể kìm nén. Nàng vẫn biết mình đang chờ mong một điều khó có thể xảy ra. Từ The Eden đến nơi này cũng vài kilomet nàng lại chờ mong anh chạy đến nơi này kịp lúc sao? Nếu anh đến thì sao? Nàng có đủ can đảm bỏ qua tất cả ánh mắt của mọi người, của ba mẹ mà ở lại bên anh sao?

Thân máy bay rúng động từ từ rời khỏi mặt đất. Khánh Phương nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim mình từng trận đau nhói khó chịu. Những giọt nước mắt nặng trĩu bắt đầu lăn dài trên hai gò má của nàng. Có lẽ anh cũng chỉ là một người đàn ông lướt qua cuộc đời nàng. Hình ảnh anh trong tim nàng cũng không có một cái tên để nhớ rồi cũng sẽ phai mờ hoàn toàn biến mất.

– Sao mày không ngồi phía sau với Khánh Phương mà ngồi đây vậy? – Minh Tạo loay hoay kiểm tra máy bay vừa hỏi.
– Không có gì. Tự dưng muốn ngắm cảnh thôi. Tao sẽ ngoan không phá phi công đâu…
– Ha ha… Đeo seatbelt vô đi…
– Ha ha… Ok sir…

Hoài Nam cười ha hả trêu đùa Minh Tạo. Nhưng dù tiếng cười sang sảng vui vẻ vẫn không che giấu được nét âu lo trong mắt hắn. Sáng nay Hoài Nam nhận được tin báo của cha nuôi. Chiếc máy bay này sẽ không đến được đất liền bên kia. Đây là kế hoạch thủ tiêu hai vợ chồng hắn do Tấn Vương sắp xếp. Nhưng cha nuôi không những không ngăn cản còn mượn gió đẩy thuyền làm cho Khánh Phương hoàn toàn biến mất trên thế gian này. Một ma tu như nàng sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho gia tộc họ Lê. Ông dặn dò hắn lên đây ngồi bên ghế phụ cạnh phi công. Hoài Nam cứ thấp thỏm không yên nếu không phải cha nuôi đã trấn an nhiều lần hắn thà mình bỏ lại máy bay mà tìm đường khác mà về.

Hoài Nam ngồi phía trước mà không ít lần lén nhìn Khánh Phương trầm lặng phía sau. Qua một đêm ngủ đến sáng nỗi sợ hãi của Hoài Nam với Khánh Phương thuyên giảm nhiều. Hắn lại nhận ra nàng lại một lần nữa thay đổi lột xác làm cho ánh mắt hắn rất khó dứt ra khỏi người nàng. Sáng nay thức giấc Khánh Phương lại như một người khác. Vẻ nóng bỏng khêu gợi lẳng lơ của nàng hoàn toàn tan biến mất. Mà thay thế bằng một sự mảnh mai mềm yếu như một đóa phù dung lung lay trước gió bão cần được che chở bảo vệ. Trong sự mềm yếu đó lại ẩn chứa nét quyến rũ sâu kín như một loại rượu lâu năm phải giữ thật lâu trong miệng để hương vị thấm đẫm vào đầu lưỡi mới tận hưởng được trọn vẹn. Hoài Nam ngạc nhiên nhận ra mình cũng có cảm xúc với sự thay đổi mới của Khánh Phương. Thậm chí cảm xúc đó càng thôi thúc hắn phải chiếm đoạt sở hữu nàng nhiều hơn từ trước đến giờ.

“Tít… Tít… Tít…”

Đột nhiên âm thanh báo động hú lên inh ỏi. Thân máy bay rung lắc dữ dội. Đèn trần vụt tắt, đèn đỏ khẩn cấp chớp lòe liên tục.

– SEATBELT VÀO NGAY… MÁY BAY BỊ TẤN CÔNG…

Tiếng hét như lạc cả giọng của Minh Tạo làm Khánh Phương sợ hãi. Nàng vội vàng chộp lấy seatbelt còn chưa kịp cài vào thì bất ngờ cả người đã bị hất tung lên.

Chiếc Airbus H160 đang lướt ngang qua bầu trời chợt đột nhiên chao nghiêng một bên, cắm đầu thẳng xuống. Tốc độ máy bay không hề giảm lại mà hết tốc lực cắm thẳng xuống mặt biển. Tốc độ này còn nhanh hơn rơi tự do vài lần.

– AAAAA…

Khoảnh khắc này bên trong máy bay là cảnh tượng như ngày tận thế. Đèn đỏ chớp lóe… Còi báo động không ngừng vang lên inh ỏi. Khoang máy bay sang trọng như một cái chai bị dốc ngược đầu xuống. Khánh Phương bị hút ngược lên vách ngang cuối khoang hành khách. Cả người nàng từ mái tóc đến áo váy đều bị gia tốc kinh khủng đè ép dán chặt lên tấm vách ngang dựng đứng. Hai mắt Khánh Phương tràn đầy sợ hãi nhìn khoảng không thông thống bên dưới như mình từ trần nhà có thể rơi thẳng xuống bất cứ lúc nào.

– AAAAA… CHA ƠI. CỨU CON…

Trong đủ thứ âm thanh hỗn loạn Khánh Phương còn nghe được tiếng hét kinh hoàng của Hoài Nam. Nàng cũng muốn được hét lên như vậy nhưng tình huống của nàng tệ hại đến mức không còn đủ tâm trí để la hét nữa.

Máy bay vẫn lao xuống như một mũi tên cắm thẳng xuống. Nhìn qua ô cửa kính khoang lái Khánh Phương thấy được mặt biển xanh biếc. Những gợn sóng lẽ ra rất nhỏ lúc này đang lớn dần trong tầm mắt. Nàng có thể tưởng tượng với tốc độ này khi đầu máy bay chạm vào mặt nước, cơ thể nàng sẽ như một trái đạn pháo làm bằng thịt bắn thẳng vào khung kính phía dưới. Nát ra như một trái cà chua chín nẫu bị ném thẳng vào vách tường…

Nhưng thật may. Khánh Phương nhận ra tốc độ của chiếc trực thăng lao xuống chậm lại dần từ nhanh hơn lực rơi tự do đến cân bằng rồi chậm hơn… Nhưng mặt biển đã gần ngay trước mắt. Hai mắt Khánh Phương mở to, nàng thấy được mặt nước biển xanh biếc xao động lõm xuống vì sức gió khủng khiếp của cánh quạt máy bay. Tiếng động cơ gầm rú như một con thú phát điên… Hai mắt nàng nhắm lại, hai tai cũng ù đặc không thể nghe được gì nữa.

– Ah…

Khánh Phương chỉ kịp kêu lên hoảng hốt cả người liền từ vách đứng rơi tự do thẳng xuống. Cả người nàng đập vào hàng ghế phía trước. Bụng nàng va mạnh vào chỗ gác tay đau đến không thở nổi. Nhưng hai tay nàng vẫn cố bấu chặt nệm ghế giữ người mình ổn định lại. Còn chưa kịp thở phào thì trên người Khánh Phương đón nhận một áp lực kinh khủng khi máy bay đổi chiều đột ngột… Cảm giác như một ngọn núi đè nặng lên ngực nàng ngột ngạt không thở nổi. Rồi sức nặng đó giảm dần rồi nhẹ đi… Chiếc trực thăng từ từ ổn định lại rồi chuyển sang bay ngang sát mặt biển…

– Phù… MẸ KIẾP… CÁI QUÁI GÌ VẬY?
– Khánh Phương… Em không sao chứ? – Minh Tạo từ phía trên hét lớn.
– Em… Em không sao…

Khánh Phương hổn hển trả lời vừa vội vàng ngồi xuống đeo seatbelt vào. Lần này nàng thật sự sợ hãi. Không dám tháo ra sợi dây bảo hộ tính mệnh này ra nữa.

– “Mayday… Mayday… BN302 báo cáo trường hợp khẩn cấp. Nghi ngờ đuôi máy bay bị trúng đạn, nhiên liệu đang thoát đi. Không thể quay lại đất liền. Đang ở vị trí 9.257,103.473 Độ… Chúng tôi sẽ quay lại đảo Thổ Chu…”

Minh Tạo cũng không kịp trả lời Hoài Nam, liên tục điện đàm báo cáo về trung tâm kiểm soát không lưu.

– Ai bắn? – Hoài Nam nhíu mày hỏi.
– Tao không biết. Bây giờ không có thời gian suy nghĩ để tao cho nó đáp xuống đã…
– MẸ KIẾP… LẠI ĐẾN RỒI… – Minh Tạo lại gào lên.

Qua ô kính trước máy bay xa xa xuất hiện hai chiếc cano cao tốc lướt ngang qua lại như muốn chặn đứng đường quay về của máy bay. Phía sau hai chiếc cano hai khẩu đại liên trên chân đứng được hai gã đàn ông chĩa thẳng về phía này. Họng súng của chúng như nhắm thẳng về phía đầu máy bay làm Minh Tạo và Hoài Nam toàn thân lạnh toát tuyệt vọng. Ánh mắt hai người tràn ngập sợ hãi nhìn về phía họng súng nhắm thẳng vào mình… Chỉ cần những tia lửa trong hai cái lỗ đen ngòm đó lóe lên, Minh Tạo và Hoài Nam toàn thân lập tức nát như tương. Chiếc Airbus H160 trực diện lao vút đến. Trái tim hai người treo lên hoàn toàn ngừng đập. Âm thanh của động cơ cũng không lọt được vào tai… Thật gần… Thật gần… Minh Tạo còn thấy đầu tóc bờm xờm của gã đàn ông bên dưới bị thổi tung dưới cánh quạt của trực thăng lướt tới… Khi họng súng đen ngòm kia lướt qua dưới chân, Minh Tạo và Hoài Nam nhũn ra như vừa có một lưỡi hái tử thần xược qua trước mũi. Nhưng hai người còn chưa kịp thở phào thì một loạt âm thanh giòn giã vang lên… Hai họng súng 12,9mm không ngừng tóe lửa phun ra từng tia đỏ sáng rực nối đuôi nhau quét thẳng đến.

– KHỐN KIẾP… CHÚNG NHẮM VÀO PHẦN ĐUÔI…
– NGỒI THẤP XUỐNG, TAY CHE ĐẦU…
– Aaaa…

Trên băng ghế sau Khánh Phương, cúi gập người xuống hai cánh tay ôm quanh đầu mình. Đột nhiên khoang máy bay rung động. Âm thanh rào rào như có thứ gì đó xé tan lớp vỏ bên ngoài. Kính cửa sổ vỡ nát. Gió ập vào thổi tung những mảnh kính li ti bắn khắp người Khánh Phương. Cảm giác đau rát còn chưa tới thì trước ánh mắt hãi hùng của Khánh Phương một loạt đạn như những tia lửa ập tới xé nát hàng ghế ngay trước mặt nàng. Nệm bông thổi tung lên rồi bị gió cuốn thẳng ra ngoài cửa sổ. Khánh Phương không có thời gian để suy nghĩ. Nàng chỉ biết nếu mình vẫn ngồi tại vị trí ban đầu khi lên máy bay thì cơ thể nàng đã bị loạt đạn vừa rồi xé nát thành nhiều mảnh.

Trực thăng không ngừng chao đảo. Khánh Phương phải nhờ seatbelt giữ lại mới không rơi ra khỏi ghế. Bên tai nàng nghe được âm thanh động cơ gào rú điên cuồng như một con thú bi thương tuyệt vọng. Thân máy bay rung lắc thật mạnh như mất thăng bằng.

– ĐUÔI MÁY BAY TRÚNG ĐẠN RỒI… PHẢI ĐÁP XUỐNG BIỂN…

Minh Tạo hét lên làm cả người Khánh Phương căng cứng sợ hãi nhắm chặt hai mắt. Trong đầu nàng lúc này chỉ có hình ảnh của cha mẹ, còn có gương mặt đen nhẻm không có tên gọi kia… Ngoài ra không còn gì khác.

Từ xa hai chiếc cano cao tốc đầu bốc cao hết tốc lực đuổi theo chiếc Airbus H160 mang theo một luồng khói đen cuồn cuộn đang sà sát xuống mặt biển.

– GIẢM TỐC… GIẢM TỐC ĐI…

Minh Tạo gào lên đến lạc giọng, hắn đẩy cần điều khiển lên hết phía trên. Nhưng mặt biển gần sát dưới máy bay vẫn lướt nhanh đến chóng mặt. Âm thanh va chạm trên mặt biển vọng vào như tiếng kim loại ma sát cào xé đinh tai nhức óc. Khoang máy bay rung lắc xóc nảy dữ dội như một chiếc F1 đang lao nhanh bất ngờ rơi vào đoạn đường toàn đá tảng.

Đầu của chiếc trực thăng bất ngờ chúi xuống. Mặt kính trước vỡ tan nước biển như thác lũ tràn vào… Cánh quạt khổng lồ chém xuống mặt nước lập tức phản chấn ngược lại làm thân máy bay khuấy động rung lắc như động đất cấp 10. Không một tính hiệu báo trước khoang hành khách bị xé toạc làm ra làm hai… Khánh Phương cả người dính trên băng ghế theo một nửa thân máy bay tách rời ra. Cả phần đuôi máy bay vẫn còn quán tính quăng quật cuồn cuộn trên mặt biển làm vô số mảnh vụn vỡ nát tung tóe khắp nơi. Khánh Phương tay chân rũ rượi như một con búp bê dính chặt vào ghế ngồi. Đến lúc phần đuôi máy bay dừng lại bắt đầu ùng ục chìm xuống, nàng mới hồi tỉnh lại được.

Nhìn nước biển lạnh lẽo ồ ạt tràn vào như thác lũ rất nhanh đã ngập kín nửa khoang máy bay, Khánh Phương không khỏi sợ hãi. Khi nước dâng lên đến miệng, nàng hít sâu một hơi nín thở. Hai tay nàng dưới nước cố mở khóa seatbelt. Nhưng giật mạnh vài lần Khánh Phương tuyệt vọng nhận ra cả phần đầu khóa cài dây bị tắc lại bên dưới mặt bàn đá, không rút lên được. Có lẽ khi khoang máy bay bị bóp méo biến dạng đã làm cho khoảng hở nới rộng ra nuốt cả đầu khóa seatbelt của nàng xuống bên dưới. Nếu chạm được vào đầu khóa dù không mở ra được nàng vẫn có thể nới lỏng sợi đai mà thoát ra. Nhưng lúc này nó thít chặt quanh vòng eo của Khánh Phương làm nàng quay trở cũng vô cùng khó khăn, càng không nói đến chui thoát ra ngoài.

Dãy đèn trần khoang máy bay ngập dưới nước vẫn sáng… Khánh Phương thấy được rõ ràng xung quanh dù hai mắt nàng trong nước biển vô cùng đau rát khó chịu. Qua làn nước trong vắt, nàng nhìn thấy Hoài Nam vừa rời khỏi phần thân máy bay tan nát phía trước, bơi ra ngoài. Khánh Phương rối rít vẫy tay với anh. Nhưng anh không nhìn về phía nàng lần nào. Phía sau Hoài Nam, Minh Tạo cũng xem nàng không tồn tại. Khánh Phương muốn gọi ai đó cứu mình nhưng không thể.

Khoang hành khách chỉ còn một nửa co rúm như một lon đồ hộp móp méo chậm rãi chạm xuống đáy biển làm cho lớp cát thổi tung lên mù mịt. Khánh Phương dính chặt trên ghế, vùng vẫy tuyệt vọng. Không khí trong buồng phổi nàng cạn dần, cảm giác ngột ngạt làm gương mặt nàng đỏ lên. Hai mắt nàng nhắm lại, hai cánh tay buông thõng như chấp nhận. Khoảnh khắc này dù nước mắt của nàng có chảy ra cũng hòa tan vào nước biển. Mình chết như vậy sao? Mình còn chưa biết anh tên là gì…

Chương trước Chương tiếp
Loading...