Kẻ thất lạc
Chương 36
5h15, sáng sớm ba ngày sau…
Cuối chân trời mặt trời như một quả cầu lửa từ từ thoát ra khỏi mặt biển. Ánh bình minh quét ngang cả vùng biển mênh mông thắp sáng một ngày mới. Từ xa nhìn lên đỉnh núi có thể thấy thấp thoáng hai bóng người ngồi xếp bằng bất động.
Khánh Phương cũng không biết từ lúc nào mình đã quen với ngồi tu luyện cả đêm bên sư phụ trên đỉnh núi. Ba ngày nay đêm nào đến gần giữa đêm sư phụ đều đến phòng đem nàng đi lên đây. Lúc này bên trong mí mắt nàng thấy được màu đỏ hồng của ánh sáng mặt trời mới mở mắt ra. Hoàng Yên bên cạnh cũng thu công đứng lên. Ma tu thích hợp nhất là hấp thu âm khí bên đêm của trời đất. Dù tu luyện cả đêm không ngủ nhưng mỗi buổi sáng khi Khánh Phương đứng dậy nàng đều nhận ra toàn thân mình rất nhẹ nhàng tràn đầy khí lực. Thậm chí còn thoải mái hơn được ngủ một đêm no giấc trên giường.
Mấy hôm nay Trung không ở bên cạnh nàng. Anh được Giáo sư Châu đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt… Dùng một loại thiết bị nửa khoa học nửa thần học. Từng chút xua đuổi tử khí ra khỏi cơ thể anh. Mỗi ngày Khánh Phương và sư phụ trở về căn cứ đều ghé thăm anh. Đích thân sư phụ kiểm tra hàng ngày, bà xác nhận phương pháp của Giáo sư Châu có hiệu quả. Khánh Phương không nói với sư phụ rằng mình có thể hút thứ tử khí đó ra nhanh hơn. Nhưng có lẽ nàng không nên làm như vậy…
Khánh Phương sợ sự bất ổn bên trong đan điền làm cho sự ham muốn dơ bẩn kia trong cơ thể mình lại một lần nữa thức tỉnh. Mỗi lần nhớ lại chuyện mình đã làm với kẻ nàng từng gọi là cha, Khánh Phương thấy hổ thẹn vô cùng. Mấy ngày nay tu luyện với sư phụ đầu óc nàng vô cùng thanh tỉnh không sinh ra một chút ham muốn đòi hỏi gì. Một chút cũng không. Có lẽ đây là cách mà một ma tu như sư phụ lại không cần hút sinh khí đàn ông vướng vào sát nghiệp khó thoát.
– Con có biết tại sao ma tu tu vi tiến nhanh hơn tất cả các loại võ công khác hay không? – Hoàng Yên hỏi.
– Vì công pháp của chúng ta có thể tự vận chuyển hấp thu phải không ạ? – Khánh Phương mở một chai nước mời sư phụ vừa trả lời.
– Đúng. Người khác cần vận chuyển công pháp để tăng tu vi. Chúng ta thì không cần bận tâm đến việc đó. Nhưng cái được luôn đi cùng cái mất… nhược điểm của ma tu là… Âm khí và dương khí luôn cần ở trạng thái cân bằng. Nếu xảy ra sự bất ổn định sẽ dễ dẫn đến nội thương. Thậm chí là đan điền tan vỡ.
– Sư phụ. Tại sao người gọi là dương khí và âm khí còn… Trung lại gọi là sinh khí và tử khí? – Khánh Phương hỏi.
– Thật ra chúng đều cùng thuộc một nguồn gốc. Chẳng qua là hai trường phái tu luyện khác nhau mà thôi. Hoài Trung đi theo đường lối của Ninh gia Đạo gia. Còn ta là theo trường phái phổ thông của tu chân giả… Trường phái phổ thông là cách gọi thôi. Nó bao gồm cả trăm dòng tu chân gia tộc xây căn cơ dựa trên khái niệm tu chân của Phật giáo.
– Ra là vậy…
Nghĩ đến Trung chật vật nửa ngày giải thích cho mình vẫn không rõ ràng bằng sư phụ chỉ nói hai câu, Khánh Phương không khỏi nén cười. “Thật là vừa đần, vừa đáng yêu…”
– Được rồi. Bắt đầu hôm nay ta sẽ dạy con các bí kỹ của Ma tu.
– Ta không ngờ con có thể tự thức tỉnh bí kỹ ma tu thông qua chiến đấu… Nhưng ta sẽ tổng hợp lại một lần cho con rõ ràng. Hai bí kỹ làm nên danh tiếng của ma tu là Ma tu huyết nhãn và Phong Huyết trảo…
– Ma tu huyết nhãn? – Khánh Phương lẩm bẩm.
– Người đời chỉ biết ma tu huyết nhãn là để nhìn thấu dương khí chứa bên trong cơ thể đàn ông hỗ trợ ma tu săn mồi… Nhưng thật sự nó không đơn giản như vậy. Nếu đàn ông cả thiên hạ này phòng ngừa ma tu, không tiếp xúc với phụ nữ lạ mặt… Hoặc thậm chí sử dụng phòng hộ… Vậy thì ma tu không phải là sớm bị công pháp cắn trả mà tuyệt diệt sao?
– Ma tu huyết nhãn có có tổng cộng 3 tầng. Tầng thứ nhất chính là con đã biết, huyết nhãn. Tầng thứ hai là mị nhãn…
– Mị? Mị hoặc? Mị nhãn… – Khánh Phương lẩm bẩm.
– Phải. Mị nhãn đến mức độ thuần thục còn lợi hại hơn cả thôi miên thông thường. Mị nhãn của ma tu có thể làm đàn ông đối diện con bị mê hoặc hoàn toàn không chút đề phòng. Hỏi gì nói nấy…
– Vậy… tầng thứ ba là gì ạ?
– Tầng thứ ba là Linh nhãn… Là thấu rõ chiêu pháp địch thủ bằng cách quan sát linh lực của hắn đang vận chuyển về bộ vị nào trong cơ thể… Ma tu nắm giữ Linh nhãn có thể lấy yếu thắng mạnh, chiến đấu vượt cấp.
– Chiến đấu vượt cấp?!
Khánh Phương lẩm bẩm hai mắt lóe sáng. Đó thật sự là điều nàng mong chờ nhất. Nàng vẫn nhớ rõ khi mình đối chiến với mười hai tên Trúc cơ không chút danh tiếng đã chật vật khổ sở đến thế nào.
– Sư phụ. Con muốn học đánh nhau…
– Đánh nhau?! Ha ha… – Hoàng Yên cười lớn, yêu thương xoa đầu Khánh Phương.
– Ta cũng không biết đánh nhau ah… Ta chỉ có thứ lấy mạng người thôi. Con có muốn học không?
– Dạ con muốn…
Hoàng Yên hít sâu một hơi đặt tay lên đầu Khánh Phương, giọng trầm thấp nói:
– Thả lỏng tinh thần…
Cả người Khánh Phương chấn động. Trong đầu nàng như xuất hiện vô số hình ảnh chiến đấu trùng trùng điệp điệp rậm rạp chằng chịt như một cái bách khoa toàn thư về đối kháng combat. Nàng như nhập vào một nhân vật trong phim võ hiệp… Không thấy được chính mình chỉ có hai cánh tay. Lúc giao chiến tay không, lúc cầm kiếm cưỡi mây đạp gió múa may quay cuồng. Đối kháng tay đôi, một chống hai, một chống ba… Đặc biệt là mỗi khi nhân vật mà Khánh Phương nhập vào đánh ra một quyền chưởng hay cước pháp nàng đều cảm nhận được một đường dẫn linh lực trong cơ thể mình vận hành theo đường lối đó… Khánh Phương thật sự thích thú với trò chơi mới này. Nàng cảm giác như mình đang đeo một cái kính đa chiều tham gia vào một trò chơi virtual bạo lực. Thậm chí cảm giác còn thật hơn như vậy nhiều. Hai tay nàng bắt đầu múa may theo từng động tác bên trong đó…
Lão Mai nhìn Khánh Phương ngồi trên mặt đất hai tay bắt đầu vận động mà gật gù. Động tác của nàng ban đầu rất vụng về như hoa chân múa tay bắt chước theo một người khác. Nhưng tốc độ đang mỗi lúc một nhanh… Bà nheo mắt lại khóe mắt lóe lên tia ửng đỏ, khóe môi một lần nữa nhếch lên cười. Dưới ma tu linh nhãn bà có thể quan sát linh lực trong cơ thể Khánh Phương đang vận hành mỗi lúc một thành thục. Từng quyền đánh ra đều nhanh hơn, có lực hơn còn tạo ra âm thanh vù vù của hơi gió.
– Được rồi…
Nghe sư phụ gọi Khánh Phương thu công. Hai mắt nàng lúc này tràn ngập kích động hưng phấn… Chỉ một lúc vừa rồi nàng đã nhận ra mấy ngày trước khi mình đối chiến với những gã Trúc Cơ kia phạm phải vô số sai lầm. Hôm nay nàng còn mạng ngồi đây thật sự là may mắn vô cùng.
– Ta vừa quán đỉnh cho con toàn bộ chiêu thức võ học mà cả đời ta góp nhặt được…
– Phương pháp quán đỉnh này có thể xem là một phương thức hỗ trợ tiếp thu nhanh chóng nhất. Nhưng lúc này con chẳng qua như một đứa học sinh học thuộc lòng răm rắp mà thôi. Muốn thành thục ứng dụng phải trải qua chiến đấu thật sự.
– Võ giả và tu chân giả vốn cùng một đường… cùng tìm tòi phương pháp nâng cao khả năng chiến đấu của bản thân. Nhưng vì sự chênh lệch giữa khí công và linh lực mà khoảng cách giữa hai bên ngày càng xa…
– Võ giả trong lịch sử hàng nghìn năm vẫn tuân thủ một đường lấy sự rèn luyện làm chính. Còn tu chân giả lại ỷ vào sự ưu việt cua linh lực nên tối giản chiêu thức võ học chỉ tập trung vào tăng trưởng linh lực…
– Cũng chính vì thế tu chân giới ngày càng xem thường võ học… Thậm chí không ít tu chân giả khi đối địch chỉ dùng một chiêu kiếm chém ra hoặc chưởng đấu chưởng… Thắng thua hoàn toàn quyết định bởi sự thâm hậu của linh lực và công pháp.
– Điều đó thật vô cùng ấu trĩ và ngu ngốc…
– Ta khuyên con một câu. Đừng vì mình là tu chân giả mà xem thường võ học thiên hạ. Nếu con nắm trong tay chiêu thức võ học uyên thâm thì hoàn toàn có thể bỏ qua sự chênh lệch về linh lực với địch thủ mà chiến thắng, thậm chí lấy mạng hắn.
– Vâng… – Khánh Phương mím chặt môi gật đầu.
Khánh Phương chợt nghĩ đến một nghi hoặc mà mình mấy ngày nay mới nhớ lại.
– Sư phụ. Con vẫn nhớ… lúc trên bãi đáp máy bay… Thời điểm trước khi con ngất đi. Dường như Trung đã tỉnh lại. Còn đỡ đạn cho con… Tại sao sau đó anh ấy lại tiếp tục mê man như vậy? Hay vì che chở con mà Trung bị thương nặng hơn?
– Haizz… Không. Nó vốn chưa hề tỉnh lại. – Hoàng Yên thở dài lắc đầu. – Đó là một người khác sử dụng cơ thể hắn để cứu con…
– Là một lão già mũi đỏ phải không ạ?
– Ha ha… Chết ta mất. – Hoàng Yên phá lên cười đến nghiêng ngả.
– Đúng. Làm sao con biết lão ta? Không đúng. Con có tinh thần liên kết với Hoài Trung. Con đã xâm nhập thức hải hỗn loạn của hắn? Làm sao con có thể mạo hiểm như vậy. Tu vi con quá thấp để làm việc đó…
Thấy sư phụ lo lắng cho mình mà hỏi dồn dập lòng Khánh Phương không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. Không để bà tiếp tục lo lắng, nàng phải kể lại chuyện xấu hổ xảy ra đêm cuối cùng trên đảo Vọng phu. Càng kể giọng nàng càng nhỏ, mặt đỏ ửng lên…
– Haizz… Thằng cháu ta thật sự là… – Hoàng Yên bóp bóp trán khổ não.
– Nhưng sư phụ… lão mũi đỏ kia… Nếu lão ra tay sớm hơn không phải có thể cứu cha mẹ con sao?!
Chợt nghe Khánh Phương nói, Hoàng Yên có chút khó xử. Bà hít sâu một hơi gật đầu.
– Đúng. Nhưng lão già đó từ trước đến nay không xen vào chuyện người khác.
– Đừng nói là cha mẹ con không liên quan gì đến lão. Cho dù con cháu mang họ Ninh chết ngay trước mắt lão cũng không cứu… Ngay cả Hoài Trung… Ta không biết vết thương ăn mòn sinh cơ kinh khủng sau lưng nó như thế nào có nhưng hẳn tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm… Nhưng lão có ra tay ngăn cản không?
Khánh Phương lắc đầu, môi mím chặt đầy căm tức.
– Một lão già vô tâm… Hừ…
– Thật ra… – Hoàng Yên khó xử giải thích cho đồ đệ. – Nói lão vô tâm cũng có phần oan cho lão…
– Sao lại oan ạ? – Khánh Phương mím môi không phục.
– Vì tu vi con chưa tới nên con không hiểu thôi. Một ngày khi cảnh giới con đạt tới như lão con cũng sẽ như vậy thôi… Đó là một loại cảnh giới hoàn toàn thoát ly khỏi thất tình lục dục của thế gian… Trong truyền thuyết của giới tu chân An Nam cả ngàn năm nay không xuất hiện… Hóa Thần.
– Lão ta ra tay cứu con một mạng, hẳn là do ý thức của Hoài Trung đòi sống đòi chết với lão ah…
Khánh Phương mỉm cười nghĩ đến Trung dù mê man không tỉnh vẫn giữ một tia ý thức để quan tâm đến an nguy của mình, lòng nàng không khỏi cảm thấy an ủi. Dù cha mẹ không còn nhưng nàng vẫn có Trung, còn có sư phụ.
– Nhưng mỗi lần lão ra tay vì tình cảm sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định cảnh giới mới hình thành của lão… Phải hoàn toàn qua được giai đoạn ổn định cảnh giới lão mới có thể trở lại bình thường được…
– Tuy ta không biết vì sao mà thân thể của lão bị hủy chỉ còn lại nguyên thần nhưng ta đoán tai nạn kia có liên quan đến lão ta đột phá được bước cuối cùng để bước sang Hóa Thần…
– Nguyên thần? Hóa Thần…
– Con biết sau Kim Đan là gì chứ?
– Là Nguyên Anh.
– Đúng. Khi người ta đạt đến cảnh giới Nguyên Anh bên trong cơ thể sẽ hình thành Nguyên Anh… Hóa thần thì Nguyên Anh sẽ biến thành Nguyên Thần.
– Hình thành Nguyên Anh?
– Nó là một hình thể dạng năng lượng tương tự như… thế này.
Sư phụ vừa nói xong thì trước ánh mắt sững sờ của Khánh Phương trước ngực bà có một cái bóng sáng lấp lánh chui ra. Đó không ngờ là một người tí hon trong suốt từ dáng dấp hình thái hoàn toàn một khuôn đúc với Hoàng Yên… Hình nhân nhỏ bé đó nhảy tót lên vai sư phụ ngồi còn đung đưa hai chân như rất thoải mái.
– Sư phụ… Người là… Nguyên Anh cường giả? – Khánh Phương há hốc không khép được miệng.
– Đúng, ta là Nguyên Anh. Nhưng hai chữ cường giả thì ta không dám nhận đâu. – Tai Khánh Phương nghe cùng một lúc hai âm thanh từ miệng sư phụ và hình nhân nhỏ bé kia.
– Nguyên Anh cường giả không phải có thể quét ngang cả đại lục hay sao ạ?
– Ha ha… Ở đâu con nghe được thứ buồn cười như vậy? Nếu ta có thể quét ngang cả đại lục thì đâu phải mai danh ẩn tích quét lá cho thằng cháu trai mình mười mấy năm chứ?
– Ngoại trừ lão già mũi đỏ kia thì Nguyên Anh đúng là cảnh giới cao nhất hiện thời. Nhưng trong Nguyên anh cũng có khác biệt như giữa trời và đất…
– Con có nghe về Thủ hộ giả chứ?
– Vâng ạ. Thủ hộ giả có phải đều là Nguyên Anh cường giả sống hơn 500 năm?!
– Tuy người ta đồn đãi là như vậy… Thủ hộ giả tương đương cảnh giới Nguyên Anh nhưng thực tế bất kỳ một lão Thủ hộ giả nào cũng mạnh hơn ta không ít… Mạnh nhất trong Thủ hộ giả phải kể đến lão già mũi đỏ của Ninh gia. Khi xưa lão vẫn còn Nguyên Anh đại viên mãn đã có thể dễ dàng diệt sát mười kẻ Nguyên Anh như ta…
– Trong đó có một bí mật mà ngoài Thủ hộ giả thì rất ít người biết rõ ràng… Ta có thể suy đoán là một khi một cường giả trở thành người thủ hộ của một mảnh đất đai và dân tộc thì sẽ nhận được số mệnh gia thân từ nơi đó. Thực lực tăng mạnh… Sống lâu hơn người cùng cảnh giới…
– Vậy… Sư phụ sao người không trở thành Thủ hộ giả?
– Ha ha… Làm sao một ma tu như ta có thể trở thành thủ hộ giả chứ?
– Tại sao không được ạ? – Khánh Phương mím môi không phục.
– Haizz… Từ khi ma tu xuất hiện trên thế gian đã được xem là đi ngược với tự nhiên, nghịch với thiên đạo… Dù ngươi có hút khô đàn ông để tu luyện hay không? Thậm chí cả đời ngươi không giết một ai cũng làm cho Thiên đạo chướng mắt… Một ma tu độ kiếp mười phần chết chín, chỉ có một tia sinh cơ… Chính vì thế ta khuyên con không nên tiếp tục tạo sát nghiệp nữa. Nếu không, ngay cả độ kiếp Kim Đan con cũng không qua nổi…
– Vâng…
Thấy Khánh Phương trầm ngâm như suy nghĩ, Hoàng Yên gật gù hài lòng. Chợt Khánh Phương hơi nhíu mày rút điện thoại trong túi ra.
– Mình phải về căn cứ thôi… Hội không ổn.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ke-that-lac/
Cùng thời gian…
Tại phòng luyện tập, căn cứ bí mật của Phòng thí nghiệm Alexa…
– “ẦM…”
– 275 Ký… Rất tốt rồi. Hội nghỉ ngơi chút đi…
– “ẦM…”
– 279 Ký… Nghỉ chút đi Hội…
– 295 Ký…
Thy Thy chống cằm hai má phụng phịu không tiếp tục khuyên nữa. Nhưng chỉ một lúc nàng lại nhìn về phía nhóm người Giáo sư Châu bên trong phòng kính phía trên… Tại sao cô Phương vẫn chưa quay về chứ? Tên người sắt kia báo lâu vậy rồi mà.
Lúc này bên trong phòng kính ngoài Giáo sư Châu còn có ba lão già tóc bạc phơ đang uống trà đàm đạo. Họ là ba thành viên lâu năm của Hiệp hội tu chân An Nam có cùng chí hướng với ông Đỗ Trường Vũ. Họ theo gương ông từ bỏ quyền lực và địa vị để cùng nhau hợp lực thực hiện kế hoạch thanh tẩy toàn bộ tu chân giới An Nam. Nhưng người có tu vi cao nhất, người lãnh đạo của bọn họ đã ngã xuống. Và tên cháu trai được ông ký thác linh lực cả đời lại đang phát điên… Đòi một mình đi diệt Hiệp hội Tu chân An Nam. Thy Thy hay bất kỳ ai khuyên cũng không được. Giáo sư Châu phải ra lệnh khóa cứng hắn trong này chờ Khánh Phương về khuyên giải.
Hiện giờ dù có thêm một vị cường giả mạnh nhất đương thời mà họ biết đang ở đây nhưng cả ba người rất khó thăm dò suy nghĩ của bà. Họ không biết Hoàng Yên có sẵn sàng ra tay hỗ trợ hay không. Nhất là tình hình biến loạn của An Nam mỗi lúc một nghiêm trọng.
“ẦM…”
– Thằng nhóc đó thật là bướng bỉnh ah… Haizz… – Ông lão bên trái thở dài.
– Đợi vài ngày nó vượt qua thôi.
– Tôi e rằng chúng ta không đợi được… Sáng nay biên giới phía Bắc của chúng ta đã bị phá hủy…
– “Đã xảy ra chuyện gì? Giặc phương Bắc tràn vào An Nam sao?”
Đột nhiên trong phòng vang lên một giọng phụ nữ làm ba lão già nhảy dựng lên sợ hãi. Cửa cũng không thấy mở ra. Trong phòng lại có thêm một người như bước ra từ không khí. Trước mặt họ Hoàng Yên mặc một chiếc váy trắng toàn thân không dính bụi trần thong thả bước đến ngồi xuống một cái ghế trống bên cạnh.
– Mời tiền bối dùng nước…
Giáo sư Châu cẩn thận rót trà mời. Thấy điệu bộ kính cẩn thật sự của ông ba ông lão nhìn nhau khiếp sợ. Dĩ nhiên họ đã được Giáo sư Châu nói về một vị cường giả mới xuất hiện. Họ cũng được xem video bà cưỡi chổi đáp trên đầu chiến đấu cơ. Dĩ nhiên Kim Đan cường giả so với họ cũng đã lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng cũng không thể để Giáo sư Châu tự xem mình là hậu bối như vậy chứ? Nhất là diện mạo Hoàng Yên còn trẻ hơn cả con gái của ba ông lão này.
– Không ai muốn cho tôi biết chút tin tức sao? – Hoàng Yên uống một ngụm trà lạnh nhạt hỏi.
– À… Vâng…
Ba lão già nghe Hoàng Yên lên tiếng vẻ khó chịu liền giật thót, vội vàng chắp tay đầy đủ lễ tiết hậu bối, nói:
– Không dám giấu tiền bối. Không phải là giặc phương Bắc xâm lược nước ta. Mà là tu chân giả từ Hoa Hạ… Rất nhiều…
– Ba vị ngồi xuống đi. Không cần lễ tiết rườm rà như vậy.
Hoàng Yên không mấy thoải mái với kiểu khép nép của ba lão già Trúc cơ hậu kỳ này. Tuổi thật của bà đúng là có thể xem tương đương với bà nội của ba tên này. Nhưng ngoại hình bà còn trẻ, bà không thích ba tên già khú đế như vậy xem mình là tiền bối. Chẳng khác nào bà còn già hơn ba lão sao?
– Vâng…
– Hai ngày trước chính phủ Hoa Hạ đề nghị với chính phủ của chúng ta mua quyền khai thác khoáng sản tại tỉnh Hoàng Liên Sơn trong mười năm. – Giáo sư Châu tiếp lời. – Nhưng chính phủ An Nam ta đã giao quyền khai thác đó cho một người khác nên không thể nhận lời đề nghị của họ…
– Giao cho ai?
– Lê Hoài Bắc… Ông ta đã dốc cả gia sản mình ra cho ván bài này.
– Ra là vậy… – Hoàng Yên hai mắt lóe sáng gật gù. – Giáo sư nói tiếp đi…
– Vâng. Chính phủ Hoa Hạ không có đường thương lực tức giận… Họ đã đưa ra âm mưu… kêu gọi toàn bộ tu chân giả Hoa Hạ dưới Nguyên Anh xuôi Nam cướp lấy linh mạch…
– Dĩ nhiên bên ngoài không bao giờ họ thừa nhận điều đó… Khi tu chân giả Hoa Hạ bắt đầu tấn công biên giới, chính phủ An Nam chúng ta đã đưa ra lời cáo buộc vi phạm hiệp ước với Liên minh Tu chân thế giới… Nhưng chính phủ Hoa Hạ cũng đồng thời công bố… Họ công bố chính phủ Hoa Hạ từ trước đến giờ không quản lý tu chân giới. Họ từ chối trách nhiệm liên quan đến việc này…
– Hừ… Khốn kiếp… – Hoàng Yên hừ lạnh tức giận.
– Tiền bối… Việc này liệu Thủ hộ giả có ra tay ngăn cản không? – Một ông lão cẩn thận hỏi.
– Không. Họ sẽ không ra tay. – Hoàng Yên thở dài lắc đầu.
– Tại sao ạ? Không phải là An Nam đang lâm vào tình huống nguy nan sao ạ? – Một ông lão khác lo lắng hỏi.
– Thủ hộ giả là… người bảo vệ cho một mảnh lãnh thổ thuộc về một dân tộc. Thoạt nghe khá tương tự như bảo vệ quốc gia. Nhưng khác về bản chất… Họ không can thiệp đến chính trị. Dù chính phủ được người dân thành lập nên hay lật đổ cũng hoàn toàn không liên quan đến họ. Họ chỉ bảo vệ đất đai và huyết mạch của dân tộc An Nam trước sự xâm lược của dân tộc khác mà thôi.
– Đám tu chân giả Hoa Hạ kia thứ nhất sẽ không dám tự do tàn sát dân chúng. Thứ hai không chiếm giữ đất đai… Chỉ cướp linh mạch đem đi… Nếu vì thế mà đụng độ chém giết với tu chân giả An Nam cũng không thể xem là xâm lược được. Tu chân giới ngày nào không xảy ra chém giết tranh đoạt tài nguyên chứ?
– Chính phủ Hoa Hạ đã tính toán tất cả tình huống mới đưa ra bước cờ thâm độc này…
– Vậy… Chúng ta phải làm sao?
– Chỉ có một cách… Kêu gọi tất cả tu chân giả dưới Nguyên Anh hợp lực tấn công quét sạch bọn chúng ra khỏi lãnh thổ An Nam…
– Dưới Nguyên Anh… Dĩ nhiên là không ít. Nhưng tối thiểu phải có một Kim Đan làm lãnh đạo ah…
Ba ông lão vẻ mặt đắng chát nhìn nhau. Chợt ánh mắt mọi người đều bừng sáng hy vọng nhìn Hoàng Yên.
– Đừng nhìn ta… Ta không phải Kim Đan…
Ba người ngơ ngác không hiểu vị tiền bối trước mặt nói ra câu đó có nghĩa là gì… Không phải Kim Đan. Không lẽ là Trúc cơ như chúng ta ah. Không đúng lắm ah…
Lúc này bên dưới phòng tập luyện…
Thy Thy vừa bực mình vừa lo lắng nhìn Hội điên cuồng đấm vào máy cân chỉ số. Mấy ngày trước vừa quay về căn cứ Giáo sư Châu cùng tổ phụ tá đã thức một đêm lắp cho Hội một cánh tay thép. Vì hình thể của Hội mười bảy tuổi không cao lớn vạm vỡ như Lý Được nên cánh tay cũng phải cân xứng với hắn. Nhưng chỉ sau một đêm nghỉ ngơi, Hội đã đòi đi báo thù cho ông. Ngay cả Thy Thy ngăn cản cũng không được… Thy Thy mới báo cho chú Lý Được đóng cửa căn cứ không cho Hội ra ngoài. Thế là từ nửa ngày trước một câu cũng không nói với Thy Thy chỉ điên cuồng tập luyện như phát tiết sự tức giận của mình.
Đan Trung ngồi cách Thy Thy không xa. Bên cạnh hắn là hai người đàn ông cao lớn nét mặt hao hao như ông Vũ. Đó là Tuấn Hưng và Tuấn Minh, hai đứa con lớn của ông Vũ, hai bác ruột của thằng nhóc lì lợm cứng đầu kia. Nét mặt cả ba người lúc này đều âm trầm tức giận.
Hai hôm trước sau đám tang ông nội, vừa tháo khăn tang xuống là Hội bắt đầu giở chứng đòi đi trả thù. Hai người bác ngăn cản thì bị hắn chỉ vào mặt mắng là hèn nhát. Hai người tức điên muốn ra tay dạy cho đứa cháu cứng đầu này một trận… Kết quả. Hai Trúc cơ sơ kỳ không chịu nổi của hắn một chiêu. Tuy Hội không ra tay nặng nhưng cảm giác ê mặt thật không dễ làm cho hai người nguôi ngoai được. Đan Trung chỉ đơn giản đứng xem. Hắn còn chưa đến Trúc cơ không dại gì tự rước mất mặt. Sau khi được ông nội truyền vào cơ thể toàn bộ linh lực, hiện tại Hội một bước lên mây sức mạnh tương đương với một Trúc cơ giả trung kỳ.
Chợt cửa phòng tập luyện mở ra. Khánh Phương bước vào làm cho cả không gian của phòng tập luyện như bừng sáng. Mọi người đều quay đầu nhìn, riêng Hội thì không.
– Chào anh Trung…
– Chào em…
Vừa thấy Khánh Phương vào cả người Đan Trung liền ngộ thẳng đơ. Ngay cả hai người anh trai mình hắn cũng quên khuấy không buồn giới thiệu. Tuấn Minh, Tuấn Hưng cũng thấy cả người nôn nao mất tự nhiên khi đối diện với ánh mắt của Khánh Phương.
– Xin chào… Em là Khánh Phương. Hai anh hẳn là anh lớn của anh Trung đi…
– À… Phải… Anh là Tuấn Minh. Còn đây là Tuấn Hưng anh cả.
– Vâng. Rất hân hạnh được gặp hai anh… – Khánh Phương mỉm cười bắt tay họ thật nhẹ nhàng.
Chỉ chạm nhẹ bàn tay mềm mại trắng nõn như búp măng của Khánh Phương mà hai khuôn mặt ngoài ba lăm không trẻ của Tuấn Hưng, Tuấn Minh bất giác ửng hồng nóng ran… Đây là người phụ nữ xứng đáng gọi là vưu vật thế gian nhất mà họ từng gặp ah… Nhìn Khánh Phương trong bộ đồ thun ôm sát cơ thể phô bày đường cong mềm mại căng tròn rực lửa mà hai người cảm thấy toàn thân nhộn nhạo… Ma tu thật là đáng sợ ah… Truyền thuyết quả là không sai. Nhan sắc của họ như được thêm vào một vẻ ma mị dụ hoặc vô cùng khó cưỡng lại.
– Em chào cô…
Giọng Thy Thy trong vắt làm Khánh Phương không khỏi quay sang vuốt ve hai bím tóc to đầy của cô bé.
– Thy Thy xinh đẹp của cô. Thật không nghĩ mình lại gặp nhau ở nơi này…
– Hi Hi…
Mấy hôm trước Thy Thy và Hội còn được xem đoạn video quay lại cảnh tượng cô Khánh Phương đồ sát hàng trăm người. Cảnh thảm liệt đó làm hai đứa khó tin nổi đó là cô giáo xinh đẹp trong bộ áo dài thướt tha của mình… Bây giờ đối diện với cô, Thy Thy thầm thở phào nhận ra cô vẫn hiền dịu như vậy. Không có gì khác xưa.
– Nghe nói… Hội muốn san bằng Hiệp Hội tu chân An Nam sao?
Cảm nhận được một bàn tay mát lạnh của cô Khánh Phương đặt trên vai mình Hội khó chịu tránh sang một bên. Ánh mắt hắn sáng quắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp mà lòng không sinh ra được chút hảo cảm. Tất cả những biến cố này không phải đều bắt nguồn từ cô ta sao? Nếu không có một ma tu như Khánh Phương lấy lý do gì đám người tu chân lôi kéo kích động dân chúng chứ?
– Đó là việc của em. Nơi đây không phải nhà trường. Em muốn làm gì cô đừng xía vào…
– HỘI… – Thy Thy tức giận giậm chân vì lời lẽ của Hội đối với cô Khánh Phương.
Khánh Phương hơi nhíu mày. Nàng cảm nhận được địch ý trong lời nói và ánh mắt của Hội đối với mình.
– Cô đồng ý ở nơi này không phải nhà trường. Nhưng vì em vẫn gọi cô là cô… Nên cô chỉ muốn quan tâm chuyện ngoài lề một chút…
– Em muốn đi trả thù cho ông nội đúng không?
Hội không trả lời nhưng nét mặt âm trầm xem như Khánh Phương nói không sai.
– Cô biết em đã có linh lực Trúc cơ… Cô cho em ba lần khiêu chiến cô… chỉ cần em đánh trúng cô một quyền… Cô lập tức nói Giáo sư Châu mở cửa cho em lên đất liền…
Hội ngẩng đầu ánh mắt nghi hoặc nhìn cô Khánh Phương. Dĩ nhiên hắn biết cô Khánh Phương là ma tu vài ngày trước còn chém giết hàng trăm người. Nhưng hắn bây giờ là Trúc cơ giả trung kỳ ah… Chiến thắng cô hắn không mấy tự tin nhưng không lẽ một quyền cũng không đánh trúng được?
– Cô Phương… Hội… Hai người…
Thy Thy lo lắng nhưng nhận được một ánh mắt của thầy Trung liền im bặt. Tuấn Minh, Tuấn Hưng cũng hứng thú tập trung chờ đợi. Dĩ nhiên họ cũng đã xem Khánh Phương chiến đấu. Nhưng đối với họ nàng lúc đó căn bản là liều mạng chứ kỹ thuật và kinh nghiệm thì chán không chịu được.
– Được… Đây là do cô đưa ra… Đừng trách em làm cô bị thương…
Hội gằn giọng toàn lực dồn lên hai cánh tay lao đến đấm thẳng vào Khánh Phương. Thy Thy che miệng gương mặt trắng bệch sợ hãi. Tốc độ của Hội nhanh hơn cả ánh mắt của nàng.
Tại thời điểm nắm đấm cứng rắn của Hội sắp đánh thẳng vào ngực Khánh Phương… Nàng vẫn không nâng tay lên đón đỡ chỉ khẽ bước chếch lên, người xoay ngang tránh thoát một quyền hung mãnh của Hội trong đường tơ kẽ tóc.
– Aaa…
Hội tức giận gầm thét tiếp tục vung quyền lao đến. Quyền đầu trái bằng thép bóng loáng xé rách không khi phát ra tiếng vù vù. Quyền phải toát ra quang mang màu cam nồng đậm không lưu tình đấm thẳng hướng khuôn mặt xinh đẹp của Khánh Phương.
Tuấn Hưng, Tuấn Minh và Đan Trung, ba người bác của Hội lúc này cũng phải tái mặt sợ hãi… Đây là hắn thật sự toàn lực ah. Tuấn Minh, Tuấn Hưng không khỏi nhìn nhau, trán đổ mồ hôi… Nếu lúc trước Hội ra tay như vậy, có lẽ hai người họ không còn ngồi đây.
Trước một quyền hung mãnh như vậy không ngờ Khánh Phương vẫn khoanh tay trước ngực không hoàn thủ. Không ai để ý hai mắt nàng lúc này lóe lên quang mang đỏ hồng nhìn chằm chằm nắm tay tràn ngập linh lực thổ hệ lao thẳng về phía mặt mình. Đầu nàng chỉ hơi nghiêng đi lập tức tránh thoát khỏi đòn tấn công đó. Khóe mắt nàng vẫn thấy được trong mắt Hội lóe lên một tia giảo hoạt.
– HÂY…
Chỉ chờ có cơ hội này, nắm tay thép nặng 300 kg của Hội lao vút tới nhắm thẳng vào bụng Khánh Phương.
– CẨN THẬN… – Đan Trung đứng bật dậy lo lắng không yên.
Trước ánh mắt sợ hãi của mọi người, thân thể mỏng manh của Khánh Phương như không có chút trọng lượng nào nhẹ nhàng bay ngược ra phía sau. Quyền đầu thép của Hội vẫn cách người nàng một tấc đuổi theo vẫn không chạm vào được.
– Không tính… – Hội thở hổn hển mặt đỏ bừng bực tức, xua xua tay. – Cô cứ né tránh như vậy không được… Em thừa nhận cô nhanh hơn em… Nhưng…
– Được. Vậy cô sẽ không tránh nữa… – Khánh Phương cười tủm tỉm.
Hội lúc này thậm chí đã quên đi mục đích ban đầu của mình. Tính hiếu thắng con nít của hắn dâng lên… Hội chỉ muốn chiến thắng người phụ nữ trước mặt.
– Vậy cô cẩn thận đấy…
Hội hít sâu một hơi vận toàn lực vào cánh tay thép. Cả người lao đến trước người Khánh Phương quyền đầu cứng rắn như một trái đạn pháo xé nát không khí bắn thẳng vào ngực cô. Cú đấm này có thể nói mạnh nhất từ trước đến giờ của Hội.
“CHÁT…” – Một âm thanh chát chúa vang vọng cả gian phòng.
Không những Hội mà tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn búp măng của Khánh Phương chặn đứng quyền đầu hung mãn kia. Thân hình nàng chỉ khẽ lắc lư một chút. Miệng vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt như không có việc gì. Vẻ mặt này của Khánh Phương càng làm cho Hội điên tiết mặt đỏ ửng lên. Nhưng hắn nhận ra mình không rút tay về được… Quyền đầu hắn như bị hút chặt vào bàn tay nhỏ bé của Khánh Phương. Đột nhiên một lực đạo mạnh khủng khiếp từ bàn tay Khánh Phương ồ ạt tuôn ra… Hội biến sắc. Hắn thấy như có một thằng Hội khác phía đối diện đấm thẳng vào quyền đầu của hắn. Cả người Hội bị bắn ngược ra sau như diều đứt dây, ngã sõng soài ra đất.
– HỘI… – Thy Thy lo lắng nhào đến.
– Mình không sao… Mình thua rồi… – Hội thì thào hai mắt thất lạc nhìn nắm tay bằng thép của mình đã vỡ nát.
Khánh Phương bước lại, nâng Hội đứng dậy. Mặc kệ hắn giãy giụa muốn tránh né vẫn không thoát khỏi hai tay nàng.
– Em thua chính bản thân mình thôi… – Khánh Phương nhẹ nhàng nói.
– Ông nội cho em toàn bộ linh lực cuối đời của ông. Nhưng đó chẳng qua là cắt ngắn giai đoạn tích lũy linh lực cho em mà thôi… Em còn chưa thể vận dụng một phần mười số linh lực trong đan điền của em. Vì cảnh giới em chưa đủ… Chính vì thế mà em thấy cánh tay phải sử dụng linh lực của mình còn yếu hơn cả cánh tay nhân tạo… Nếu em biết sử dụng linh lực của mình cô sẽ không dễ dàng đánh bại em như hôm nay…
– Làm sao cô biết? – Hội chợt hỏi.
– Vì cô đã trải qua thời gian giống như em hiện giờ… Linh lực ma tu trong người thậm chí cô không biết nó từ đâu mà đến. Khi chiến đấu sống chết với người ta mới từ từ cảm nhận được cách vận dụng nó…
– Cô… cô không biết mình hấp khô người ta? – Thy Thy che miệng thảng thốt hỏi.
Khánh Phương thở dài lắc đầu nhìn Thy Thy. Nàng cảm thấy dường như việc này mình phải giải thích một chút.
– Cô lúc đó bị người ta phong bế ý thức. Không biết gì cả. Điểm đặc thù của công pháp ma tu là tự động vận chuyển và hấp thu… Thậm chí sáng nay cô mới được sư phụ cho biết mình từng lấy mạng một người bằng cách như vậy.
– Vậy… còn người ở Thổ Chu thì sao? – Thy Thy nhìn sang Hội, hỏi tiếp.
– Kẻ đó không phải cô giết. Trước khi hắn chết cô đã ngất lịm vì nghịch chuyển công pháp, được người mang đi.
– Nếu em muốn hỏi về vài ngày trước những người chết trên bãi đáp trực thăng thì cô sẽ nói luôn… Những kẻ đó đích xác do cô sát hại… ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Và nếu cho thời gian quay lại một lần nữa… Cô vẫn sẽ làm như vậy. Thậm chí còn cố gắng giết nhiều hơn…
Nhìn hai mắt cô Khánh Phương đỏ hoe như nghĩ lại tình cảnh hôm đó, Thy Thy lòng cũng ngập tràn cảm xúc chua xót.
– Cô giết đúng. Những kẻ đó nên chết sạch… – Hội chợt lên tiếng nói.
– Vậy… Em không trách cô gây ra cái chết cho ba người bạn của mình nữa chứ?! – Khánh Phương cười tủm tỉm nhìn Hội.
– Em… Là em vô lý. Em xin lỗi cô…
Hội gãi gãi đầu làm cho một ngón tay thép rụng rời rơi lộc cộc xuống sàn nhà.
– Xem ra cô sắp bị Giáo sư Châu mắng rồi. Cánh tay này trị giá cả triệu đô la đấy…
– Ha ha…
Khánh Phương xoa đầu hai đứa quay người đi lên phòng trên. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên cười… Trong thần thức của nàng thấy được Hội đến trước ba người bác của mình quỳ xuống dập đầu xin lỗi. Thằng bé này lì lợm nhưng khi nó nhận ra mình sai liền thẳng thắn nhận lỗi không xấu hổ không trốn tránh. Rất được…
Lúc này Khánh Phương đang rất kích động, hứng khởi. Không phải vì nàng vừa chiến thắng mà nàng tự nghĩ ra một công dụng thần kỳ của vòng xoáy trong đan điền của mình. Mấy ngày trước khi nàng bị gã Trúc cơ Hậu kỳ thuộc hạ của Nhật Vy khống chế. Nàng đã dùng vòng xoáy đó hút đi linh lực của hắn rồi bất ngờ phản ngược lại làm hắn bị thương.
Lần đó nàng thành công chẳng qua là tình cờ ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng sau đó Khánh Phương mới ngẫm nghĩ đến đêm đó khi mình thử rót linh lực vào người Hoài Trung cũng bị linh lực anh dù còn rất ít phản phệ lại làm bị thương. Dường như bên trong người anh cũng có một thứ xoay tròn tự động như của nàng. Đó là lý do mà Trung nói công pháp của anh có điểm tương đồng với ma tu.
Và hôm nay khi đón lấy một quyền mạnh mẽ của Hội, Khánh Phương đã thử nghiệm. Và kết quả đúng như nàng nghĩ, thậm chí thành công ngoài mong đợi. Nàng có thể dùng vòng xoáy công pháp của mình hấp thu công kích của địch thủ và khi bắn ngược lại dùng thêm linh lực của mình hỗ trợ làm lực đạo thậm chí có thể tăng gấp đôi. Dĩ nhiên vừa rồi Khánh Phương đã nương tay nếu không kết quả thật không hay.
Khi Khánh Phương đặt chân lên phòng thì chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ. Hoàng Yên sư phụ nàng ngồi một mình nhâm nhi uống trà. Bên cạnh bà là ba ông lão râu tóc bạc trắng đứng khép nép. Ngay cả Giáo sư Châu và Lý Được cũng đứng hai tay chắp phía trước như đợi sai bảo.
– Xin chào… – Khánh Phương chào mọi người, ánh mắt tò mò nhìn quanh. – Tại sao mọi người đứng vậy. Phòng còn nhiều ghế mà…
– Ha ha… Mấy lão già cứng đầu này ta bảo ngồi mà cứ dứt khoát không chịu… – Hoàng Yên cười khổ giải thích.
– Chúng tôi không dám ngồi ngang hàng với Nguyên Anh tiền bối…
Khánh Phương nén cười nhìn ba lão già không biết tên râu tóc bạn trắng này. Nhìn ba lão già như vậy còn gọi sư phụ mình là tiền bối.
– Tôi xin phép giới thiệu đây là ông Cung, ông Hạ và ông Hoàng. Ba người họ từng là thành viên lâu năm của Hiệp hội Tu chân An Nam. Nhưng theo lời kêu gọi của ông Vũ đã rời đi. Là người đồng chí hướng với mục tiêu của chúng ta… – Giáo sư Châu giới thiệu.
– Vâng. Con xin chào các… Bác.
Khánh Phương hơi ngượng phải chào như vậy. Dù sao ba ông lão trước mặt nàng chẳng qua là ngang tuổi với ông Bắc thôi. Nhưng họ muốn khôi phục diện mạo trung niên thì phải đạt cảnh giới Kim Đan mới được.
– Còn đây là Khánh Phương, đệ tử của tôi. Con bé rất nổi tiếng mấy ngày nay. Chắc hẳn ba vị đều biết chứ? – Hoàng Yên cười tủm tỉm giới thiệu.
– Sư phụ… Cái gì mà nổi tiếng chứ?
– Ha ha… Dĩ nhiên là chúng tôi biết cô Phương. Tại đây chúng tôi cũng xin chia buồn về sự mất mát của cô.
– Vâng. Cảm ơn.
Thấy Khánh Phương hơi ảm đạm như nhớ đến cha mẹ mình, Hoàng Yên yêu chiều kéo nàng lại bên người.
– Chiêu thức con vừa thi triển rất hay. Con đã tìm ra thêm một kỹ năng của ma tu… kỹ năng này rất ít người biết. Thậm chí ngay cả ta cũng vài chục năm trước mới nghiệm ra…
– Trong đối chiến, vòng xoáy đan điền ma tu có thể cấp tốc hấp thu linh lực của đối thủ hạn chế tối đa tổn thương kinh mạch của mình. Đồng thời còn có tác dụng phản ngược lại để tấn công địch thủ… Nhưng con nên nhớ cái gì cũng có giới hạn của nó. Con không nên thử như vậy nếu địch thủ cao hơn mình có thể gây tổn thương đan điền… Thậm chí hậu quả nghiêm trọng hơn như… đan điền vỡ nát, trở thành phế nhân.
– Vâng. Con đã nhớ.
Ba ông lão không khỏi nhìn nhau ánh mắt không che giấu tia hâm mộ. Kiến thức về mầm mống ma tu tự xoay chuyển trong đan điền họ cũng biết. Nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe đến một công dụng thần kỳ như vậy. Đây chẳng phải là vô địch đồng giai sao? Chợt cả ba đều biến sắc nhìn nhau.
– Tiền… tiền bối là… ma tu? – Một lão già lắp bắp nói không nên lời.
– Làm sao? Không phải sợ ta hút khô các ngươi chứ?
– À… Không… Không có đâu… Chúng tôi làm sao dám nghĩ tiền bối như vậy ah…
– Ta giết các ngươi thì được. Còn hút khô các người thì xin miễn… làm ơn vào nhà vệ sinh soi gương lại đi… Hừ… – Hoàng Yên hừ lạnh càng làm ba ông lão xấu hổ mặt đỏ bừng.
– Hi hi…
Khánh Phương che miệng cười. Nàng nhận ra mấy ngày nay Hoài Trung còn đang hôn mê, có sư phụ bên cạnh thật tốt. Nếu không nàng thật sự không biết mình sẽ vượt qua thế nào.
– Tu chân… tu ma cũng là một chữ tu. Chẳng qua là công pháp và phương pháp khác nhau. – Nét mặt chợt trở nên nghiêm nghị, ánh mắt bà như hồi tưởng về thời gian xa xôi nào đó.
– Tu chân giả giết nhau để cướp đoạt tài nguyên tu luyện là bình thường. Thì tại sao ma tu giết tu chân giả để tu luyện lại là khác thường chứ? Bao nhiêu kẻ ngoài kia giết người cả vạn, hơn bao nhiêu lần so với bất kỳ ma tu nào lại được mọi người tung hô là cường giả… Thiện ác không ở trong công pháp mà thuộc về lòng người.
– Đã từng có một người nói với ta như vậy. Ta đã tin ông ta… Nhưng sau khi trở thành ma tu ta mới phát hiện ra… Trong thiên hạ không ai suy nghĩ như ông ta… Cứ nghe thấy ma tu là đòi chém đòi giết. Cứ như ta đã vắt khô lão tổ nhà hắn vậy…
Ba ông lão đầu cúi thấp sờ sờ mũi không dám có ý kiến. Ban đầu khi họ nghe Giáo sư Châu đưa Khánh Phương về đây họ cũng từng phản đối. Nhưng qua mấy ngày nay quan sát. Con bé này thật sự rất bình thường, không có vẻ gì là khát máu hay điên cuồng như bí sử mô tả. Mà lúc này họ mới biết… Ngay cả vị cường giả trước mặt cũng là một ma tu. Xem ra thời thịnh thế của ma tu đã trở lại ah…
– Về chuyện chúng ta đang thảo luận… Tu vi của ta không thích hợp trực tiếp tham gia ở vị trí lãnh đạo. Thậm chí ta cũng không thể ra tay… Vì thế vị trí lãnh đạo đó… Ta thấy Hoài Trung là phù hợp… Việc của chúng ta bây giờ là tìm cách giúp nó chữa trị thương thế, thức tỉnh ý thức của nó…
– Vâng chúng tôi xin tuân theo lời Tiền bối. – Nghe Hoàng Yên nói ba ông lão lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu.
– Sư phụ… Vì sao người không thể ra tay? – Khánh Phương buột miệng hỏi.
– Con nghĩ vì sao Hoa Hạ phái ra tu chân giả dưới Nguyên Anh chứ? Không phải họ đưa dê vào miệng cọp đâu. Thực tế là khi tu chân giả đạt đến Nguyên Anh thì phải chịu rất nhiều ràng buộc… Vì Nguyên Anh là cảnh giới có thể vượt qua sự tất cả khoa học kỹ thuật quân sự. Nếu Nguyên Anh không được kiểm soát nghiêm ngặt hoàn toàn có thể đảo lộn trật tự thế giới.
Hoàng Yên nhìn về phía Giáo sư Châu và Lý Được, nét mặt hai người cũng có vẻ mất tự nhiên. Vượt qua khả năng của tu chân giả là mục tiêu bao nhiêu năm họ theo đuổi. Nhưng lúc này lại thấy nó xa vời vô cùng.
– Vì thế Liên Minh tu chân thế giới đặt ra quy định cho cấp Nguyên Anh. Nguyên Anh giả không được ra tay với người tu vi thấp hơn hoặc người bình thường trừ phi bị xúc phạm hoặc bảo vệ an nguy của người thân… Nguyên Anh giả không được vượt qua biên giới nước khác.
– Dĩ nhiên đây là quy định chung bên ngoài. Trên đời không có quy định nào là không sơ hở… Ví dụ như muốn ra tay giết một gã Kim Đan, Nguyên Anh giả có thể bày trận che đi Thiên nhãn. Ví dụ như muốn vượt biên, Nguyên Anh giả có thể phong bế tu vi. Nếu không ra tay thì dù là Thủ hộ giả của quốc gia đó cũng không cảm ứng được.
Thấy năm người trong phòng gật gù như đã hiểu, Hoàng Yên mỉm cười. Nhưng nụ cười của bà có chút sượng cứng. Còn một lý do nữa mà bà không nói… Nếu Hoàng Yên ra tay để linh lực ma tu tràn ra sẽ thu hút chú ý của Thủ hộ giả. Trong mắt những lão già đó bao nhiêu năm nay, bà là một miếng bánh thơm ngon. Chỉ cần diệt sát một Nguyên Anh ma tu, số mệnh gia thân của họ sẽ tăng lên một bậc. Tu vi tăng một mảng lớn, tuổi thọ kéo dài hơn 200 năm. Đó là lý do chính mà bao nhiêu năm nay khi nội thương chưa hồi phục Hoàng Yên luôn ẩn nhẫn sống dưới thân phận hèn kém của lão Mai.
Hoàng Yên cũng không để ý lúc này ông Hạ, một trong ba ông lão, lén lút nhìn lướt qua bà rồi cúi đầu thật thấp như sợ bị nhận ra.