Khách sạn ma ám
Chương 3
… Một vài ngày sau đó…
Hai dì cháu Trần Linh đưa tôi về thế giới thực và đưa cho tôi một con dao có bùa. Họ còn dặn tôi phải hết sức cẩn thận. Nếu cảm thấy không đủ sức, đừng cố mạo hiểm mạng sống của mình nếu không mất mạng một cách oan uổng. Sau đó trở về thế giới song song. Trước khi trở về thế giới song song, Trần Linh đã ôm hôn môi tôi rất lâu rồi mới chịu rời đi.
Tôi cứ nhìn về hướng họ rời đi, tôi thầm nghĩ:
– Hy vọng cả hai đều an toàn.
Sau đó tôi trở về nhà và nhanh chóng nghỉ vài tháng vì ở nhà có việc.
… Một vài ngày sau đó…
Tin tức của dì cháu Trần Linh im bặt, điều này khiến tôi rất bất an, không biết họ có chuyện gì xảy ra không.
Đang suy nghĩ thì em họ đồng tính nữ của tôi chạy vào trong gọi:
– Chị út, chị có biết tin tức không?
Tôi không hiểu, nên hỏi lại:
– Chuyện gì đang xảy ra thế?
– Chị không biết gì ưh… cảnh sát đã phát hiện ra 3 thi thể thối rữa bên trong túi vải bố ở một bãi rác bỏ hoang.
– Sao mày biết điều đó?
Hoa vỗ ngực nói.
– Chị không nhớ bạn của em là cảnh sát sao?
Đang trò chuyện với tôi thì chuông điện thoại của nó reo lên tiếng:
– À… Hoa… hôm nay chúng ta cùng đi khám phá những ngôi nhà bỏ hoang ở Đà Lạt nhé?
Nghe điện thoại xong, bỗng nhiên Hoa ôm tôi hôn lên môi tôi một lúc mới lên tiếng:
– Chị út cho em 1.000.000 Để em đi chơi… nha…
Tôi xoa đầu Hoa và cho cô ấy 1.000.000 Để cô ấy đi chơi với bạn bè. Ngay lúc đó đầu óc tôi quay cuồng và ngất xỉu. Trong lúc ngất xỉu, tôi vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng của Hoa đang kêu cứu.
… Khoảng chiều hôm sau… Tại bệnh viện 113.
Hoa ngồi cạnh tôi nắm tay tôi khóc:
– Chị út hãy tỉnh lại, đừng làm em sợ. Lỡ có chuyện gì xảy ra với chị thì làm sao em có thể sống được?
Vài phút sau, tôi bình tĩnh lại và ngơ ngác hỏi:
– Đây là đâu? Sao đầu chị đau quá vậy?
Hoa thấy tôi tỉnh lại thì vui vẻ nói.
– May mà chị út không sao, sao đột nhiên ngất xỉu thế?
Tôi vừa ôm đầu vừa nói.
– Chị không biết, lúc chị và mày hôn môi nhau xong thì đầu óc choáng váng.
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, một nữ bác sĩ xinh đẹp bước vào và nói:
– May mắn thay, chị gái cô đã đưa cô đến bệnh viện kịp thời. Nếu không… chắc cô không nhớ tôi là ai đúng không, cô Lâm Thúy Liên?
Tôi nói một cách khó khăn.
– Xin lỗi, bạn là ai mà biết tên tôi?
Nữ bác sĩ đó đưa cho tôi một tấm ảnh và hỏi.
– Bạn có biết 2 người trong ảnh không?
– Đây là hai dì cháu Trần Linh, sao bạn lại hỏi thế…
– Tên họ là Trần Linh vs Trần Kha phải không? Bạn đã bị họ lừa. Họ không phải là dì cháu. Họ mạo danh tôi và dì tôi để lừa bạn đưa bạn vào bẫy.
Hòa không hiểu gì nên vội lên tiếng hỏi:
– Sao vậy, chị út của tôi bị lừa à?
Nữ bác sĩ nói.
– Tôi là Trần Linh, bạn của chị gái em, nói về tuổi của chị thì chị lớn tuổi hơn, chính xác là chị là bạn đồng tính của Liên.
Sau đó nữ bác sĩ đó lấy con dao được phù phép ra và cho rằng bọn họ là đồng phạm đã dàn dựng cái bẫy này. Đầu tiên họ kiểm soát tôi và tạo ra một vở kịch tâm linh… Những gì tôi nhìn thấy đều là ảo ảnh bởi vì tôi đã bị đánh thuốc khiến tôi tin rằng đó là sự thật. Còn về lý do tại sao họ nhắm vào tôi, thì nữ bác sĩ đó không biết.
Thứ thuốc khiến tôi bị ảo giác ấy là ma túy. Còn ba cái xác chết trong bao bố là thợ sửa ống nước Phúc, lão bà bà và tên ẻo lả đều đã bị thủ tiêu.
Tôi nghe nữ bác sĩ nói thế thì lên tiếng.
– Chị là…
– Đúng rồi… Tôi là Trần Linh, hàng xóm cũ của bạn, hơn 11 năm rồi mới gặp, không nhận ra tôi là đúng rồi. Từ nhỏ bạn đã ngây thơ và thường bị mọi người ăn hiếp, cánh tay phải của bạn có vết sẹo do ngã xe đúng không?
– Đúng rồi, làm sao chị biết được?
– Sao lại không? Năm đó bạn đã cho tôi xem vết sẹo đó. Và đây là món quà lưu niệm cũ. Bạn tặng tôi chiếc lược ngà, bạn còn nhớ không Liên?
Tôi nhìn thấy chiếc lược tôi tặng Trần Linh cách đây 11 năm, khiến tôi nhớ lại ngày xưa khi gia đình Trần Linh chuyển đi nơi khác, tôi chạy đến nhà Trần Linh và đưa cho Trần Linh một chiếc lược ngà voi như một món quà lưu niệm. Cùng lúc đó, tôi và Trần Linh hôn môi nhau lần cuối trước khi chia tay.
– Vậy ra đúng là chị Linh à… hu… hu…
Sau đó, tôi bật dậy, ôm lấy Trần Linh và khóc nức nở như một đứa trẻ con khi xa mẹ. Trần Linh xoa đầu tôi cười nói:
– Ôi trời, bạn già đầu rồi đó mà còn khóc nhè.
Nói xong, Trần Linh và tôi ngồi xuống giường hôn môi nhau. Hoa thấy vậy thì lặng lẽ rời đi để nhường không gian riêng tư cho chúng tôi. Âm thanh của nụ hôn vang vọng khắp phòng bệnh.
Đang hôn nhau say đắm, tôi chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi:
– Còn hai người kia thì sao chị Linh…
Trần Linh đứng lên nói.
– Không thấy hai người đó đâu cả, thôi bạn hãy nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói chuyện sau nhé.
Nói xong, Trần Linh rời khỏi phòng bệnh, quay lại phòng bác sĩ, rồi bấm điện thoại gọi cho ai đó:
– Thế nào rồi, anh đã bắt được hai người đó chưa, nếu không sẽ rất nguy hiểm…
– Thưa cô, chúng ta vẫn chưa bắt được hai tên giả mạo đó…
– Mẹ kiếp, anh phải bắt bằng được hai người đó cho tôi.